NKGC – Chương 16 (Hoàn)

Vặn vẹo

download (3)

Ôn Dương nằm lì ở nhà chừng hai tháng, phim Ngục Giam cũng bắt đầu bước vào giai đoạn bận rộn tuyên truyền, Ôn Dương cũng gia nhập vào đoàn phi, bận rộn bay khắp nơi đến những thành phố lớn. Sau đó tạp chí  S. R số mới nhất được phát hành, gương mặt trên bìa của Ôn Dương làm tất cả các độc giả của S.R cùng với đám cư dân trên mạng thấy hình ảnh ở khắp nơi cũng phải ca thán trước vẻ đẹp ấy. Cũng vì lý do này mà mỗi ngày nhân khí của Ôn Dương được duy trì liên tục, không ngừng tăng lên.

Sau đó lại qua bốn tháng nữa, thời gian đã đến cuối năm nay rồi. Vai chính của Ôn Dương trong Ngục Giam, như dự đoán nhận được đề cử cho giải Kim Mã và nhiều đề cử khác nữa trên thị trường quốc tế. Phải nói rằng bộ phim Ngục Giam này có doanh thu phòng vé kém tại các rạp lớn trên toàn quốc là do chủ đề này khá kén người xem. Nhưng điều này không ảnh hưởng đến đoàn làm phim Ngục Giam, bởi vì ngay từ đầu, bộ phim này đã được quay theo một phong cách đặc biệt, với nội dung kịch bản cô đọng sâu sắc, có nhiều ẩn ý, tất cả là để nhắm đến giải thưởng Kim Mã. Nếu đã chuẩn bị như thế, đương nhiên những giải thưởng và tất cả spotlight trong đêm đó đều dành hết cho đoàn phim Ngục Giam.

 ” Người chiến thắng giải Kim Mã cho Nam diễn viên chính xuất sắc nhất trong năm là . . . . . “

Khoảnh khắc đoạt giải Kim Mã vào đêm ấy đã từng được coi đi coi lại nhiều lần trên điện thoại. Nhưng ngay cả khi biết kết quả cuối cùng, chủ nhân của chiếc điện thoại này vẫn không khỏi nhíu mày, hồi hộp chờ đợi vị khách trao giải kia kêu lên cái tên mình đã rất quen thuộc.

 “… Ôn Dương!”

Tại lễ trao giải, những tiếng vỗ tay như sấm rền vang lên nối tiếp nhau, ánh đèn sáng chói đánh vào chỗ nào đó trong khán đài. Trong ống kính là một người đàn ông nho nhã mặc một bộ đồ vest đơn giản, từ chỗ ngồi đứng lên cười cười khiêm tốn với các khán giả bốn phía, sau đó chậm rãi đi lên sân khấu để nhạn giải thưởng. Lúc này trong tay anh đang cầm cúp, phát biểu cảm nghĩ khi được nhận giải. Gương mặt anh mang một nụ cười ấm áp, Trong đôi mắt đen nhánh bình tĩnh kia tản mát ra ánh sáng loá mắt đến chói hòa, chỉ khiến người ta hận không thể móc đôi mắt ấy ra, cẩn thận mà nâng niu ở trong lòng bàn tay, hôn lấy nó, bảo vệ lấy nó…

Ngẩng đầu nhìn về phía cổng đón khách đã bị vô số fan chen chúc nhau chiếm đóng, khóe miệng Trình Doãn Triết hơi cong lên về phía trước, nở một nụ cười khó có thể giải thích được.

… …

 “Ôn Dương, cậu không sao chứ? Nếu như quá mệt mỏi, chúng ta cứ  đi từ một lối đi khác từ máy bay để đi ra ngoài là được rồi.” Du Hồng Phi lo âu nhìn về phía Ôn Dương ngồi bên người sắc mặt có chút khó chịu. Khoảng thời gian này anh ta tạm thời đem mấy nghệ sĩ khác giao hết cho trợ lý của mình, còn tự anh ta thì đi theo Ôn Dương để chăm sóc.

Do Ôn Dương thành ảnh đế nên sẽ càng bận rộn là một, còn một nguyên nhân khác nữa là do anh ta được Từ Yến nói cho biết rằng dạo này  trạng thái của Ôn Dương tuyệt đối không ổn. Bình thường cứ phải uống ít thuốc ngủ, Du Hồng Phi nghĩ chắc có lẽ Ôn Dương sau khi thành ảnh đế, các hợp đồng thương mại cũng quá nhiều nên mang theo áp lực tăng cao, lòng anh ta cũng thấy hơi lo lắng theo.

 “Không cần, cứ đi như thường là được.” Ôn Dương cự tuyệt đề nghị của Du Hồng Phi, trong lòng anh ta thấy phiền muộn mà xoa xoa cái trán đang đau nhức, tiếp tục cúi đầu lật xem kịch bản mới vừa nhận trong tay.

Du Hồng Phi thấy Ôn Dương lại bắt đầu muốn xem kịch bản, cau mày giật lại kịch bản Ôn Dương đang xem, sắc mặt nghiêm túc dò hỏi “Ôn Dương, nói với anh nghe xem, bao lâu rồi cậu chưa ngủ đủ?”

Ôn Dương nhìn kịch bản bị lấy đi, chỉ đành phải tựa lưng vào ghế ngồi, nói rằng  “Chẳng qua dạo này ngủ không ngon mà thôi, không có gì đáng lo cả.”

 “Như thế này mà cậu nói là không có gì đáng ngại sao?” Du Hồng Phi trừng mắt, tức giận trách móc nói  “Đêm nào cậu cũng phải uống những thứ thuốc kia, dạo này còn tự mình đem liều lượng thuốc tăng thêm. Ôn Dương, cứ như vậy sớm muộn gì cậu sẽ tự hủy hoại cơ thể của mình mất!”

 “Em biết mà, anh Du, em tự có chừng mực.” Ôn Dương ôn hòa cười nói, lại khó nén được vẻ mệt mỏi ưu tư nơi đáy mắt, điểm này Du Hồng Phi thấy rất rõ ràng.

Đối với một câu ‘Em tự có chừng mực’ mà Ôn Dương sẽ luôn nói, Du Hồng Phi thấy rất khó xử, biết rất rõ là một câu nói đối phó, lại không có cách nào khác để khuyên Ôn Dương, chỉ có thể nói thật “Để anh giúp cậu tìm một bác sĩ tâm lý đáng tin, cậu tranh thủ thời gian đi gặp một lúc đi!”

 “Được thôi” lời nhắc như mẹ già của Du Hồng Phi làm cho Ôn Dương chọn cách thỏa hiệp, anh biết dạo này tâm trạng của mình đúng thật là trở nên càng ngày càng không ổn. Hồi trước bận rộn quay phim nên không có thời gian, hiện tại đã được giải ảnh đế nên anh cũng không phải quá ép buộc bản thân phải đi tiếp cận với các loại kịch bản nữa. Để đến khi nào rảnh rỗi hơn, anh cũng nên đi giải quyết vấn đề này.

Máy bay rất nhanh đã hạ cánh xuống, Ôn Dương mới vừa xuống máy bay, tiếng huyên náo la hét của đám đông fan cuồng nhiệt làm cho ngực của anh thấy thật khó thở, cơ thể hơi loạng choạng. Dưới sự hộ tống của đội ngũ bảo vệ, đi cùng với Du Hồng Phi chen lấn xuyên qua trong đám người.

Ôn Dương cố gắng duy trì nụ cười ôn hòa trên mặt để chào hỏi với các fan, nhưng thân thể không khỏe lại làm cho sắc mặt của anh đã hoàn toàn trắng bệch. Chắc có lẽ cũng nhìn thấy được sự khác thường của Ôn Dương, các fan cũng không có chen chúc mà vây xung quanh nữa, mà chỉ là theo đuôi ở phía sau không gần không xa, làm cái đuôi nhỏ để theo đuôi bóng lưng của nam thần ở phía trước, vẫn giữ vững trật tự trong im lặng.

Đến khi đã bước nhanh ra khỏi sân bay rồi, bước chân của Ôn Dương đột nhiên ngừng lại. Anh mím chặt môi ngẩng đầu nhìn một người đàn ông cao lớn đứng về phía trước cách đó không xa. Đối phương mặc một đồ vest đứng đắn hiếm thấy, mái tóc được chải ngược gọn gàng và cố định lại bằng keo xịt tóc, trên mắt là một cặp kính gọng bạc mang phong thái của một tinh anh ưu tú đã mơ hồ che đi vết sẹo dữ tợn, và cả đôi mắt đang cười như không cười kia.

Nụ cười trên mặt Ôn Dương dần dần phai nhạt xuống, anh cau mày bình tĩnh nhìn người đàn ông đối diện mình, vừa lịch sự lại thêm phần xa cách mà nói  “Ngài Trình, cũng trùng hợp quá nhỉ, lại gặp mặt rồi.”

 “Không hề trùng hợp.” Trình Doãn Triết hướng phía Ôn Dương đi tới, đôi mắt vẫn nhìn chăm chú vào khuôn mặt có vẻ giả tạo của Ôn Dương, nhẹ giọng cười nói  “… Tôi đặc biệt đến đây để đi đón em.”

Lông mày Ôn Dương nhíu chặt vào với nhau.

Sự xuất hiện đột ngột của Trình Doãn Triết làm cho đám fan đang đi theo phía sau và các bên phóng viên truyền ra tiếng xì xào bàn tán xôn xao. Ánh đèn flash máy ảnh không ngừng lóe lên làm cho Du Hồng Phi  lại trở nên lo lắng. Anh ta tuy  đã nghi ngờ rằng giữa Trình Doãn Triết và Ôn Dương có quen biết, nhưng lúc này điều quan trọng nhất vẫn là làm sao để không sinh ra rắc rối gì thêm.

 “Ngài Trình, xin chào ngài, tôi là người đại diện của Ôn Dương tên Du Hồng Phi, nếu có chuyện gì, tôi nghĩ chúng ta có thể tìm một chỗ yên tĩnh để nói chuyện.” Du Hồng Phi tỏ ý ở sau còn có cánh phóng viên, lịch sự mà nhắc nhở.

 “Ừm…. ” Trình Doãn Triết ý đã hiểu mà gật đầu, lúc Du Hồng Phi đã muốn thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn thấy cảnh Trình Doãn Triết tiến lên nắm chặt lấy cổ tay của Ôn Dương, lôi kéo  người ta mà sải bước, bỏ đi về một hướng khác.

Du Hồng Phi: …

Trình Doãn Triết quẹo nhiều chỗ vòng vèo, cắt đuôi được cả đám phóng viên lẫn đám fan. Y lôi kéo Ôn Dương vào một chỗ vắng vẻ ở  phía sau một tấm pa-nô quảng cáo lớn trong sân bay, vừa đủ để che hết cả thân thể của hai người, chỉ để lại hai cặp chân lộ ra. Nhưng mà ở chỗ sân bay đông người qua kẻ lại này, cũng sẽ không ai chú ý đến chỗ này.

 “Anh đến làm gì chứ? Tôi không muốn gặp lại anh!” Ôn Dương hất tay Trình Doãn Triết ra, giọng anh trầm xuống, lạnh lùng nói rằng, trong mắt nhìn về phía Trình Doãn Triết là vẻ chán ghét và muốn chống đối không che giấu được.

 “Ưhm!”

Tên đàn ông này vẫn bá đạo như trong trí nhớ của Ôn Dương. Lúc anh mới dứt lời chưa lâu, Trình Doãn Triết đã không nói hai lời mà mạnh mẽ dùng cánh tay bao vây Ôn Dương lại ở trên tường. Y lấy kính mắt xuống, cúi đầu chợt hôn lên môi Ôn Dương, đầu lưỡi cạy ra hàm răng đang đóng chặt, vô cùng có tính xâm lươc mà liếm qua khoang miệng của anh, mút mát hấp thu vào hơi thở quen thuộc đã lâu chưa nghe qua.

Đầu lưỡi chết lặng bị y quấn quanh cùng nhau thật chặt, Ôn Dương khẽ nhếch miệng, tiếng nước mập mờ rõ ràng nấn ná ở đầu lưỡi, nước bọt khó khống chế được mà chảy xuống cằm từ khóe miệng, thấm ướt cả áo anh mà vẫn không hề nhận ra.

Cánh tay của Ôn Dương dần dần treo lên cổ của y, lúc anh đang bị hôn đến mức cả người đã gần như tê dại mà hít thở không thông, Trình Doãn Triết rốt cục thấy đã hôn đủ, mới buông tha khoang miệng của i Ôn Dương. Một tay y ôm chặt lấy hông của Ôn Dương, một tay kia dùng ngón tay vuốt ve đôi môi bị nước bọt thấm ướt của anh, giọng khàn khàn mà mà khẽ khàng thì thầm nói “Em có nhớ tôi không?”

Không có…

Trong lòng Ôn Dương ngẩn ra, anh mấp máy môi, làm thế nào cũng nói không ra được một chữ ‘không’ kia. Cơ thể không khống chế được mà ôm lại y, đem khuôn mặt vùi vào trong lòng đối phương, rầu rĩ lên tiếng trả lời  “Có…… “

–END–

              

Cả cuộc đời này tôi bị dính với lời nguyền làm những bộ có cái kết cục lủn hay gì =))))))

Thanh An

Chủ nhà đảng sủng công 1000%. Sủng công là chân ái, chào mừng các bạn cải tà quy chánh =))

8 thoughts on “NKGC – Chương 16 (Hoàn)

  1. Lâu lắm mới gặp được bộ truyện đúng gu nhưng k ngờ nó ngắn đến ngỡ ngàng bàng hoàng luôn😢

    1. Truyện này t mong là kết se, tuy t cx thích thể loại kiểu như này nhưng thấy tội công quá,k lm j mà phải chịu tội , từ 1 chàng trai sáng sủa thành 1 kẻ người k ra người,thần trí k rõ ràng😢😢😢

      1. Ủa đâu có đâu bạn? anh công khúc cuối ổn mà, ảnh đâu có bị điên hay j đâu, còn nhận được giải thưởng nữa. Do tác giả viết hơi cụt nên có thể bạn hiểu lầm, nhưng mà khúc bị nhốt ảnh giả điên chút mà thật ra Trình Doãn Triết biết hết, vì xót ảnh nên mới chọn cách thả ảnh ra đó. Chứ nếu thụ hành công đến mức ‘thần trí k rõ ràng’ như bạn nói thì đã k phải là 1 truyện sủng công rồi :))

        1. Khúc công đâm vào mắt thụ là bạn ấy đã k giả điên nx r ạ,tác giả cx có vt đoạn này thụ cảm thấy công có chút bất ổn về tinh thần nên thả ổng ra chứ k phải ổng giả điên mà thụ đều bt ,đó là đoạn mà thụ ms bước vô phòng đg nhốt công r ạ,còn cá nhân mik thấy truyện này k có sủng công lắm ý, tất nhiên là ổng k có bị thụ hành hạ nhưng lại bị giày vò về tinh thần,đến tận chap cuối lúc ở sân bay ổng vẫn có biểu hiện mệt mỏi đó ạ,còn đến lúc gặp thụ,công có bảo nhớ thụ 1 phần cx do thụ đã huấn luyện công như thụ đã ns về hội chứng stokholm(mik k nhớ rõ,nếu có vt sai xin mn thông cảm)r ạ:))))

Leave a Reply to mochi Cancel reply

Back to top