Dây dưa
Đem Ôn Dương đưa đến nhà rồi, lúc xuống xe, Du Hồng Phi thò đầu ra cửa xe hỏi Ôn Dương một câu “Đúng rồi, cậu muốn nghỉ bao lâu lận? Nếu quá lâu thì bên phía công ty sẽ hơi phật ý đấy… “
“Em biết mà, một khoảng thời gian nữa là Ngục Giam sẽ đi vào giai đoạn tuyên truyền, đến lúc đó em phải đi theo đoàn phim.” Ôn Dương vừa cười vừa nói, anh không có nói thời gian cụ thể bởi vì trong công tác tuyên truyền của phim, thân là vai chính anh không thể nào vắng mặt được. Nên tới lúc xác định thời gian rồi thì cũng không thể ‘nghỉ ngơi’ thêm nữa.
“Được rồi! Vậy chúc cậu đi chơi vui vẻ nhé! Bye~” Du Hồng Phi trong lòng tự biết Ôn Dương có chừng mực, cũng không có hỏi nhiều gì thêm, vui vẻ chào tạm biệt.
“Ăn ngủ nghỉ ở nhà còn sướng hơn… Ừm, bye anh.” Ôn Dương nhìn Du Hồng Phi lái xe đi khỏi, buồn cười lắc đầu, xoay người đi vào chỗ căn hộ.
Đóng cửa lại, Ôn Dương đang chuẩn bị cúi người xuống cởi giày, phía sau đã bị một nguồn lực đánh úp vào, cơ thể ấm áp dính sát vào trên lưng của anh, một đôi tay mảnh khảnh ôm lấy hông của anh “Ôn Dương… “
Ôn Dương lảo đảo đi về phía trước mấy bước, cái trán hơi nhíu lại, kéo ra cánh tay đang ôm mình, giọng nói vẫn ôn hòa trước sau như một “Buông anh ra đi, Tiểu Hàn.”
“… Em không hiểu ý anh muốn gì, vì sao anh lại muốn đem trả nhẫn cho em chứ? Chúng ta đã từng đồng ý với nhau là sẽ không tháo xuống, không phải sao?” Cánh tay Tạ Hàn Linh vẫn ghì chặt vào Ôn Dương, khuôn mặt dựa sát vào trên lưng đối phương, giọng nói có chút kích động mà nói rằng “Ôn Dương, anh đang trách em đấy à? Trách em thay vai của anh trong đoàn phim? Trách em để anh đi gặp người kia? Anh biết mà, em cũng đâu có muốn như thế. . . . . “
Ôn Dương dùng sức đẩy ra cánh tay Tạ Hàn Linh đang ôm ở trên người mình, xoay người nhìn về phía đối phương sắc mặt tiều tụy, trong mắt dần dần hiện lên vẻ xa cách muôn trùng “Anh biết mà, anh không trách em, Tiểu Hàn. . . . . “
“Vậy vì sao anh lại. . . . . ” Tạ Hàn Linh mừng rỡ lên tiếng cắt đứt câu của Ôn Dương, trong mắt ảm đạm một lần nữa đổi thành ánh sáng lóe lên.
“. . . . Chúng ta đã chia tay rồi, Tiểu Hàn à.” Khóe môi Ôn Dương nhếch lên một nụ cười dịu dàng, đôi mắt sâu thẳm cong lên như ánh trăng khuyết, mang theo tình cảm ấm áp nhàn nhạt. Nhưng những lời anh nói ra lại làm cho Tạ Hàn Linh như rơi xuống hầm băng.
Thấy Tạ Hàn Linh giật mình, ngẩn người ở nơi đó, sắc mặt trắng bệch, Ôn Dương vẫn thờ ơ duy trì nụ cười mỉm, cởi giày ra, đi vào trong phòng.
“Ôn Dương!”
Tạ Hàn Linh kinh hoàng chạy đến bắt lại cánh tay Ôn Dương, vẻ sương lạnh trong mắt đã là quá khứ, vào lúc này chỉ có nỗi hoảng hốt và sợ hãi vô tận “Em không chấp nhận.”
Ôn Dương thở dài bất đắc đĩ, cựa ra cánh tay bị Tạ Hàn Linh nắm lấy “Buông anh ra đi! Đừng khiến anh phải gây khó dễ cho em!”
“Em không chấp nhận!” Tạ Hàn Linh nắm chặt lấy Ôn Dương không buông tay, cố chấp tới dị thường mà nói rằng “Chúng ta đã bên nhau lâu như vậy, em không tin anh đã nói chia tay là sẽ chia tay. Trước đây, dù cho em làm bất cứ điều gì, anh cũng sẽ không trách mắng em. Lần trước ấy cũng đâu phải ngoại lệ đâu? Vì sao chúng ta xa nhau vì người đó chứ? “
“Thế này chẳng giống em chút nào, Tiểu Hàn” Ôn Dương dùng sức giãy tay của mình ra, ánh mắt hờ hững nhìn về phía Tạ Hàn Linh trước mặt giờ mặt đã cắt không còn giọt mát. Đột nhiên anh vươn tay, bàn tay ôm lấy gương mặt lạnh như băng của Tạ Hàn Linh, nhẹ nhàng khẽ nói “Anh đã từng nghĩ có thể nào còn tiếp tục bên em được không, thế nhưng… Em khiến anh thấy quá thất vọng rồi.”
“Em biết là em sai rồi.” Tạ Hàn Linh ngẩng đầu cố chấp nhìn về phía Ôn Dương, hai tay đang buông thõng ở ống quần vẫn nắm chặt, trong giọng nói áy náy còn mang theo vài tia cầu xin “Em sẽ thay đổi, cho nên. . . . . Cho nên, cho em thêm một cơ hội có được hay không? Em sẽ không. . . . . “
“Đủ rồi!” Ôn Dương cau có không kiên nhẫn nổi nữa, lạnh giọng quát lớn, lúc Tạ Hàn Linh bị dọa sợ đến sững sờ, anh lại thở dài một hơi, cố gắng mềm giọng lại mà nói “Em đi đi, anh cũng không muốn phải gây gổ căng thẳng gì đâu.”
“Em. . . . ” Tạ Hàn Linh mấp máy môi, còn muốn nói thêm gì nữa, Ôn Dương đã xoay người đi vào trong phòng.
Tạ Hàn Linh nhìn chằm chằm bóng lưng Ôn Dương, ánh mắt sầm xuống. Hắn âm thầm cắn răng, đi theo, mở miệng hỏi một câu tối nghĩa “. . . . . Chúng ta còn có thể giữ liên lạc với nhau được không? “
Nghe thấy câu của Tạ Hàn Linh, Ôn Dương hơi nhíu mày, cũng không muốn để ý nhiều tới nữa. Anh cởi áo khoác trên người ram khoác lên trên ghế dựa, cầm tách trà trên bàn trà mà rót một ly nước uống, vừa tiện thể nói với Tạ Hàn Linh ở sau lưng rằng “Mấy món đồ của em anh đã dọn xong hết rồi, để ở phòng dành cho khách ấy.”
Người Tạ Hàn Linh cứ đờ ra, hắn chợt tiến lên bắt lạ cổ tay Ôn Dương, giữa chân mày khó kìm được đau đớn, cáu giận nói “Ôn Dương, anh thật sự muốn chúng ta tuyệt tình đến mức đó sao. Chí ít, chí ít… Chúng ta còn có thể trở thành bạn kia mà….. “
“Tiểu Hàn, em còn muốn ngây thơ như thế tới khi nào?” Ôn Dương hất tay Tạ Hàn Linh ra, buông ly nước đã uống xong, dựa vào trước bàn, thấy hơi tức cười mà cười chế giễu nói “Em thấy chúng ta còn có khả năng làm bạn kia à? Nếu đã chia tay thì thành người xa lạ, còn giữ liên lạc cái gì cơ chứ. Mà nói cho cùng thì, thậm chí. . . . . nếu như anh không bao giờ muốn gặp em nữa thì sao!”
Như thế này không hề giống điều Ôn Dương sẽ nói.
“Em không có –” Tạ Hàn Linh khiếp sợ mở to hai mắt, tròng mắt hắn đã đỏ hoe, kích động đi lên hôn miệng Ôn Dương, giống như là một người đang khát đến khô cổ trong sa mạc lại phát hiện ra con suối mát, vừa điên cuồng mà thêm phần vội vàng xao động.
“Tránh ra!”
Ôn Dương chán ghét cảm giác môi bị đụng vào, trong đầy anh hiện lên một vài hình ảnh trong trí nhớ lúc tên đàn ông kia điên cuồng xâm chiếm. Tình cảm ấm áp trong mắt Ôn Dương dần dần bao phủ lên một tầng che lấp thật dày. Con ngươi anh hơi co lại, giọng quát lạnh đầy giận dữ, đồng thời chỉ muốn đẩy Tạ Hàn Linh ra ngay.
“Ôn Dương, Ôn Dương. . . . Chúng ta đừng chia tay có được hay không anh? Em không muốn. . . . . ” Tạ Hàn Linh bấu víu vào Ôn Dương thật chặt, trong giọng nói mang theo khẽ tiếng khóc khóc cầu xin, hắn hôn lên người anh, thân dưới gần kề phần hông của Ôn Dương, liếm vào như dụ dỗ, bên tai của hắn là tiếng hít thở dần dần nặng nề đi của Ôn Dương.
Ôn Dương túm lấy bả vai Tạ Hàn Linh, đem người đẩy ra phía ngoài, thế nhưng trong cơ thể nổi lên một luồng nhiệt thúc đẩy, làm cho anh khó có thể hạ quyết tâm đẩy ra Tạ Hàn Linh cứ nhất quyết bám lấy anh không buông. Nhận thấy được sự khác thường của mình, Ôn Dương nhăn lại, nhìn ly nước vừa rồi uống qua, gương mặt tối sầm lại, vươn tay ra muốn bóp cổ Tạ Hàn Linh, lạnh giọng chất vấn “Em đã cho gì vào nước trước đó hả?”
“Em không có cách nào, chỉ là em không muốn chia tay anh, Ôn Dương. . . . . ” Cổ Tạ Hàn Linh bị bóp đếm mặt đỏ lên, nhưng không đến mức trong nháy mắt đã hít thở không nổi. Nước mắt hắn cứ rơi, gương mặt đầy đau khổ và hổ thẹn. Dưới tình huống hắn đang bị Ôn Dương bóp cổ như thế mà vẫn còn sức để cởi cúc áo trên người, lộ ra lồng ngực trắng nõn gầy yếu, gương mặt tái nhợt, thở đứt quãng mà nói “Ôn Dương, anh còn có cảm giác đối với em đúng không anh? Để em giúp anh đi. Chỉ cần. . . . . Chỉ cần chúng ta làm tiếp một lần nữa, rồi anh sẽ nhận ra anh vẫn còn yêu em, còn có cảm giác với em!!!”
“Hừ!”
Ôn Dương bị cơn đau căng giữa hai chân chọc cho rên khẽ một tiếng, anh thả cái tay đang bóp cổ Tạ Hàn Linh ra, đem đối phương đẩy lui về phía sau, tức giận đến mức hất ly nước từ trên bàn xuống, vỡ tan tành. Anh mím chặt môi kiềm chế dục vọng trong cơ thể, tay vịn bàn, bước đi lảo đảo mà đi về phòng ngủ.
Anh đúng thật là không nghĩ tới Tạ Hàn Linh lại dám ra chiêu với anh!
“Ôn Dương, để em giúp anh mà. . . . ” Tạ Hàn Linh thấy Ôn Dương muốn đi, mạnh mẽ tiến lên muốn ôm lấy anh. Ôn Dương mất thăng bằng ngã ở sàn nhà, lưng đau do bị đập vào đến mức anh phải dùng hết sức để đứng lên. Anh che cái ót đang nổi cơn đau, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tạ Hàn Linh nằm úp sấp ở trên người anh, gầm nhẹ “Cút ngay!”
“Không mà. . . . Để em giúp anh đi . . . Xin anh đó, Ôn Dương à, hu hu. . . . ” Tạ Hàn Linh run rẩy cúi người không ngừng hôn lên gò má Ôn Dương. Hắn nìn thấy đôi mắt lạnh lùng của anh, động tác trên tay ngừng lại, tiếp đó cắn răng cởi quần Ôn Dương ra, cúi đầu mở miệng ngậm vào ‘thằng bé’ đã phồng lớn ở dưới đũng quần anh “Anh đừng hận em mà, Ôn Dương, em chỉ là. . . . chỉ là không muốn chia tay với anh. . . . . Em sai rồi. . . . . Tha thứ cho em có được hay không. . . . Van xin anh đó. . . . . Chỉ cần không chia tay, anh muốn em làm gì cũng được. . . . . “
Lúc thứ ở giữa hai chân mình bị Tạ Hàn Linh ngậm vào, mắt Ôn Dương chợt trợn to, anh cắn môi lại, gương mặt âm trầm giờ đang vặn vẹo đến mức như thành một khối. Anh không nể nang gì mà túm tóc của Tạ Hàn Linh, khiến cho đối phương phải nhả ra dương vật trong miệng mình, ngẩng đầu nhìn anh.
Từ trong mắt của Tạ Hàn Linh, Ôn Dương có thể nhìn thấy nỗi kinh hồn và hoảng loạn của đối phương. Anh dùng lực túm chặt chùm tóc trong tay, nhìn Tạ Hàn Linh bị đau đến mức gương mặt trắng bệch, Ôn Dương lại có cảm giác vui hơn. Anh nhìn Tạ Hàn Linh đầy miệt thị như nhìn loại giun dế, đáy mắt là trạng thái tâm lý điên cuồng u ám “Tôi nói là tôi không trách cậu, thì cậu lại thật ngây thơ đã cho rằng tôi không trách cậu thật à? Dám phản bội tôi, bắt tôi phải đi làm giao dịch kia, chỉ là chia tay thôi đã là quá hời cho cậu rồi. Kết quả là bây giờ. . . . Cậu còn đi van xin tôi như một con chó, còn dám tính kế với tôi? Ha ha ha, cậu giỏi quá nhỉ. . . .”
Ôn Dương buông tay ra, từ dưới đất bò dậy, đứng lên nhấc chân hung hăng đạp mấy phát vào Tạ Hàn Linh, con mắt nhìn sang đám dụng cụ dao kéo trong nhà bếp, ánh mắt lập tức dừng lại, lại kiên quyết thu tầm mắt lại, vẻ mặt chán ghét nhìn người đang co quắp trên mặt đất, lạnh giọng nói rằng “Mau xách đồ đạc mà biến cho khuất mắt tôi! Đừng bao giờ để tôi thấy bản mặt của cậu nữa!”
Không để ý một chút nào đến Tạ Hàn Linh đang cứ rền rĩ không ngừng rằng em sai rồi, Ôn Dương để lại một câu nói kia xong rồi tự đi vào phòng ngủ. Tiếng cửa đóng lại cái rầm làm Tạ Hàn Linh hoảng hồn, cả người run lên. Hắn ngẩng đầu nhìn về hướng của phòng ngủ, đôi mắt ảm đạm không chút ánh sáng nào.
Đóng cửa lại, Ôn Dương dựa lưng vào tấm ván cửa, ngửa đầu thở hổn hển không ngừng. Bàn tay đang để xuôi xuống của anh bị nắm lại thật chặt, cắn môi, từng bước cố gắng hít thở sâu thêm, đôi mắt sâu thẳm bị tình dục nhuốm màu, trên gương mặt hiện ra một màu đỏ ửng nhàn nhạt.
“Ah… “
Cuối cùng hai chân Ôn Dương trở nên mềm nhũn không còn sức, dựa vào cửa dần dần trượt rơi xuống đất. Anh gập chân trái lại ngồi xuống, tay trái đỡ lấy mắt mà gối lên trên đầu gối, tay phải thì khẽ run, cầm vào dương vật đã đứng thẳng đang sưng đau, vụng về mà dùng tay tuốt để giải tỏa dục vọng, đôi môi anh để lộ ra những tiếng rên rất nhỏ rất khẽ.
‘Nhìn đi, chỗ này, chỗ này, còn có ở đây nữa. . . . . Đều muốn tôi còn gì~’
‘Có muốn không? Muốn thì xin tôi đi.’
‘Cơ thể của em mẫn cảm thật đấy. . . . . Quyến rũ đến mức tôi muốn ăn em thôi, ha ha ha. . . . .’
‘Cục cưng à, tôi muốn nghe tiếng em khóc. . . . .’
Giọng nói và tiếng cười ác ma xấu xa của tê đàn ông đang ở bên tai đầu độc anh, Ôn Dương cứ như đang thấy được khóe miệng y lúc nhoẻn lên một nụ cười tà ác, trong mắt anh lộ ra vẻ mê man, trầm mê trong đó.
Như là quyến luyến như là dựa dẫm, Ôn Dương đem mặt chôn sâu vào trong cánh tay, lúc ‘thứ ấy’ của mình đã gần đến lúc cao trào, một sơi dây thần kinh đang căng ra trong đầu của anh chợt đứt phụt, mở miệng không còn sức phát ra một tiếng khóc dính dấp nức nở rên rỉ “Ưhm. . . . . Hư… Ngài. . . . . Ngài Trình… hic….”
Thật sự thấy nhớ người thấy nhớ người thấy nhớ người…
“Hắn ta có gì tốt chứ? Anh làm sao có thể. . . . . Thích hắn ta được. . . . ” Trên mặt Tạ Hàn Linh như bị rút hết máu, hắn ngẩng đầu cố chấp mà nhìn người đàn ông mở cửa ra đứng ở bên trong, giọng nói gần như khàn khàn mà gào lên nói “Ngoại trừ chuyện hắn ta có tiền có thế, thì có gì tốt bằng so với chứ!!! Anh nói đi — “
Ôn Dương mím chặt môi, lạnh nhạt nói “Đúng vậy, ngoại trừ có tiền có thế, điểm nào người ấy cũng không sánh nổi cậu, thế nhưng… Người ấy luôn chiều theo tôi.”
Tạ Hàn Linh sợ hãi mở to hai mắt, hắn lảo đảo mà lui về phía sau mấy bước, khuôn mặt không thể tin nổi, cứ như gặp quỷ vậy. Hắn không muốn tin tưởng ý tứ trong lời nói của Ôn Dương, mất khống chế mà quát ầm lên “Một tên phạm tội cưỡng h*ếp, biến thái, thế mà anh lại nói rằng… Anh đã quên hắn ta đối với anh. . . . . “
“Ôn Dương, đừng gây chuyện nữa mà được không? Em biết lỗi rồi, xin anh đừng chọc em bằng cách này nữa… Em xin anh đó. . . . . ” Tạ Hàn Linh dần dần dịu giọng lại, cố chấp cầu xin.
“Đi ra ngoài. ” Ôn Dương nhìn Tạ Hàn Linh đầy lạnh lẽo, không muốn nói nhiều với hắn.
“Ôn Dương, em . . . . ” Tạ Hàn Linh mấp máu môi, cuối cùng cả người lại cứng đờ trước nét mặt tràn đầy sự căm ghét của Ôn Dương. Hắn cúi đầu, cầm theo hành lý anh đã soạn sẵn, chậm rãi rời đi khỏi tầm mắt của Ôn Dương, theo sát đó là một tiếng cửa đóng lại.
“Huhu. . . . . ” sau cánh cửa lớn đã bị người phía sau nhẹ nhàng đóng lại, Tạ Hàn Linh nét mặt ảm đạm đứng ở ngoài cửa vẫn không nhúc nhích, nhưng ngay sau đó lại một tiếng nức nở, hắn không có hình tượng chút nào mà ngồi xổm người xuống, túm lấy lồng ngực tê liệt đến đau đớn, đột nhiên che miệng lại khóc rống lên từng tiếng.
Em biết sai rồi, em biết lỗi rồi, Ôn Dương… Em biết lỗi rồi mà huhu…
Editor: Bị vậy là quá nhẹ cho thằng này luôn ấy. Đáng ra phải có đoạn anh Triết vùi dập nó tan nát mới dzừa lòng tui được….