Biến hóa
Người ấy chiều chuộng tôi,
Người ấy thật dịu dàng
Người ấy là an toàn.
Người ấy lên cơn bạo ngược là bởi vì rôi đã phạm sai lầm,
Là tôi không nghe lời,
Người ấy nghiêm phạt tôi là đúng,
Là người tốt,
Là người để tôi dựa dẫm vào… .
“Sai, tất cả đều là sai!!! “
Vẻ mặt Ôn Dương lạnh tanh mà gạt hết đống sách vở và ly tách trên, trong đôi mắt vốn luôn nhu hòa kia của lộ ra một màn điên cuồng. Lúc này sắc mặt anh trắng bệch đến dọa người, môi khô khốc mím chặt, âm trầm nhìn chăm chú vào tách trà đã vỡ trên mặt đất.
Lúc Du Hồng Phi đẩy cửa tiến vào, cảnh tượng anh ta nhìn thấy là một Ôn Dương kỳ quái như vậy. Đáy lòng của anh ta khiếp sợ không thôi, từ lúc anh ta quen biết Ôn Dương tới nay, lúc nào người này cũng mang dáng vẻ của một quý ông khiêm tốn tao nhã, có thể nói là chưa bao giờ thấy anh có một kiểu như thế này, một kiểu khiến người ta có cảm giác kỳ quái đến khó chịu.
“Ôn Dương? ” Du Hồng Phi lo âu gọi lớn.
Cơ thể anh cứng đờ, ngồi vào trên ghế salon bên cạnh, khom lưng cúi đầu, dùng hai tay chống đầu vào, mái tóc che lấp xuống gương mặt tràn đầy vẻ uể oải.
“Sắp tới phải vào phim rồi, liệu em có còn muốn đóng hay không?” Du Hồng Phi nhìn bộ dáng bây giờ của Ôn Dương, trong lòng cũng định đẩy xuống lịch chụp tạp chí sắp tới. Tuy là từ chối tạm hoãn thế này sẽ để lại cho đối phương ấn tượng xấu, thế nhưng. . . . .
Ôn Dương cúi thấp đầu thở gấp hổn hển, chờ đến khi hơi thở bắt đầu chậm rãi bình phục lại, tay anh ấn ấn trán mà day day mạnh, mở miệng nói giọng khàn khàn “Không cần, tiếp tục đi!!”
Du Hồng Phi vẫn là không yên lòng mà cau mày “Thế nhưng em bây giờ. . . . . “
“Không sao đâu” Ôn Dương ngẩng đầu nhìn lạnh như băng về phía Du Hồng Phi, nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của đối phương, anh mới nhận thấy lúc này mình đã không khống chế được, mệt mỏi nhắm mắt lại. Khi mở mắt ra, trong mắt anh vẻ hiền hòa điềm tĩnh đã quay trở lại như lúc đầu, khóe miệng kéo lên cười nói “Xin lỗi, dạo này trạng thái em cũng không quá tốt. Chắc có lẽ là do quay phim mệt mỏi quá, ngoài ra cũng không có gì đáng lo.”
Du Hồng Phi đè xuống nỗi lo lắng trong lòng, cau mày nói rằng “Nếu không thì sau thời gian tuyên truyền này, cậu hãy nghỉ ngơi một đoạn thời gian đi! Cậu như bây giờ, anh cũng thấy hơi hối hận khi đồng ý để cậu đóng kịch bản của đao diễn Lương rồi.”
Kịch bản mà Du Hồng Phi nói là bộ phim Ôn Dương mới đóng xong, tên là Nhà Ngục, đạo diễn bởi tài năng trẻ tuổi Lương Vĩnh Thiến. Bộ phim này chủ yếu mang phong cách tối tăm gay nên dồn nén, kể lại về một gã tội phạm mắc bệnh tâm lý, sau khi thụ án xong thì ra ngoài sinh hoạt trong xã hội. Toàn bộ quá trình tiến hành quay những cảnh phim đều gây áp lực. Mà Ôn Dương thân làm vai chính, vì để nhập diễn tốt hơn nhân vật này, đã từng tự mình đi đến bệnh viện tâm thần mà ngơ ngẩn mấy ngày ở đó, nên ít nhiều gì cũng làm cho tự Ôn Dương phải chịu một ít ảnh hưởng… Điều này làm cho Du Hồng Phi làm sao có thể yên lòng chứ.
“Ừm…, em biết rồi, coi như nghỉ ngơi là được.” Ôn Dương dừng một chút, vẻ mặt giả vờ như thư thái lắm mà nói đùa.
Du Hồng Phi đang muốn nói gì, ngoài phòng nghỉ truyền tới rồi tiếng gõ cửa, là nhân viên vào báo đến lúc phải chụp hình.
Theo lần nổi lên từ nhân vật Tống Triều trong bộ phim Mặt Trời Đỏ, cũng trong năm ấy Ôn Dương nhận được không ít hợp đồng quảng cáo. Trừ việc trong lúc đang quay bộ phim Nhà Ngục mới vừa đóng máy xong, trong thời gian còn lại Ôn Dương đều phải tham gia các loại hoạt động tuyên truyền hoặc là quay chụp cho đủ loại quảng cáo.
Trong đoạn thời gian này, anh đã nhờ vào vai Tống Triều mà nhận được giải Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất của Giải Kim Ưng. Một giải thưởng lớn này đã giúp đẩy anh trực tiếp từ ngôi sao hạng B thành ngôi sao hạng A, cũng trực tiếp loại bỏ vụ bê bối về việc vai dành cho anh trong đoàn Một Bước Lên Mây lại bị thay thế bởi một tên tuổi lớn khác.
Số lượng fan của anh trên Weibo cũng trong một đêm tăng cao tới mấy chục ngàn. Nhưng những thứ này cũng không thể khiến Ôn Dương có thể ngưng không tiếp tục bận rộn được.
Ngày hôm nay được chụp hình để lên trang bìa cho tạo chí S.R này, cũng là vì đoàn phim của Ôn Dương quay xong rồi nên mới chọn những hoạt động lên hình khác.
S.R là tạp chí mốt đứng đầu trong giới, mang một phong cách rất riêng, có sự phá cách, mới mẻ độc đáo, phối hợp với việc đứng đầu để tạo ra các trend trong nước. Ngoài ra thì nhân vật trang bìa của tạp chí luôn là một nghệ sĩ giải trí nổi tiếng với tư cách đạo đức xuất sắc, giá trị nhan sắc cao và cũng là gương mặt đang ‘hot’. Nên tạp chí khá phổ biến với những người thích giới giải trí, đặc biệt là được các độc giả nữ tung hô yêu thích.
Lần này giám đốc sáng tạo của S.R lựa chọn chủ đề cho cho Ôn Dương là âm và dương, dưới ánh đèn huỳnh quang, nhiếp ảnh gia để máy ảnh gần hơn gần hơn, đường nét gò má kiên nghị của Ôn Dương hiện ra rất rõ ràng trong ống kính. Đôi mắt anh nhìn nghiêng về phía ống kính sâu thẳm đến mê hoặc, nhìn vào ống kính như đang đắm đuối nhìn người yêu, rất thâm tình mà khuấy động cảm xúc trong lòng người. Bộ vest màu bạc phớt của anh càng khiến thêm mỗi cử động đều mang đầy cảm giác của một quý ông lịch lãm.
Nhưng mà, đến di chuyển qua một dáng pose khác, khuôn mặt đang quay một bên của Ôn Dương đổi thành chính diện với nhiếp ảnh gia, các nhân viên vốn đã nhìn qua một lần vẫn bị kinh ngạc bởi vẻ đẹp ấy mà hít sâu vào một hơi, vì trên mặt của anh chính là được họa theo âm- dương.
Mà nói như thế cũng không thích hợp. Ở một bên kia, lấy sóng mũi làm đường ngăn cách ở giữa, trên gương mặt trắng xanh của Ôn Dương là bờ môi đỏ mọng, diễm lệ như máu, lúc này mắt của anh được tô một lớp phấn mắt dày màu đen, còn kéo dài đến đuôi mắt cong vuốt lên. Lúc mắt anh khép hờ, nhìn từ ánh mắt hiện ra hết nét yêu diễm mà quyến rũ, trái ngược với vẻ đẹp mang thần thái đầy nam tính hào hùng ở bên kia, nó thể hiện một vẻ đẹp kỳ dị và độc đáo.
Ôn Dương ở dưới sự chỉ đạo của nhiếp ảnh gia mà điều chỉnh lại dáng pose. Anh như một quý tộc lịch lãm, ưu nhã cầm một điếu cigar ngậm ở khóe miệng, cách cầm ở tay làm anh để lộ ra đầu móng tay được sơn màu đỏ trong ống kính. Đôi môi đỏ mọng nhấc lên một nụ cười mê hoặc, làm cho hình ảnh một quý ông ưu nhã cứng nhắc và một quý cô nồng nhiệt kết hợp lại thành một dạng phong thái biếng nhác rất riêng.
Du Hồng Phi ở bên cạnh nhìn Ôn Dương trong màn hình kia, giữa chân mày nhíu chặt, không che giấu được sầu lo. Từ sau cái lần Ôn Dương mất tích kia, trong khoảng thời gian này anh ta vẫn tự mình đi theo hết các hoạt động của anh. Mà khoảng thời gian ấy, Ôn Dương trở nên hơi bất thường. Không còn là cảm giác khiến người ta rất thoải mái như trước kia, ngược lại giống bây giờ, tính cách trở nên âm tình bất định. Mặc dù đối phương đã cố gắng giả vờ vẫn hiền lành thân thiện, Du Hồng Phi ở chung đã lâu vẫn sẽ nhìn ra Ôn Dương đang bị sốt ruột.
Anh ta nhịn không được lại nghĩ, một tuần kia đến cùng thì Ôn Dương đã đi đâu?
“Hy vọng lần sau còn có thể hợp tác, có điều. . . . . ” lúc buổi chụp hình kết thúc đã là chừng bốn giờ chiều, trước khi về thì nhiếp ảnh gia Dave đi tới, vỗ vai Ôn Dương cười nói “Có điều tôi vẫn hy vọng cậu có thể trở thành một người mẫu chuyên nghiệp, phải biết rằng khí chất và dáng người của cậu thật sự rất tuyệt.”
“Xin lỗi ngài Dave, so với sàn diễn người mẫu tôi vẫn thích ánh đèn trên trường quay hơn. Đương nhiên, chúng ta sẽ còn có cơ hội hợp tác. ” trên mặt Ôn Dương mang ý cười ôn hòa, lịch sự từ chối nói.
“Cảm ơn, có điều tôi vẫn không thay đổi suy nghĩ của mình đâu.” Ôn Dương và Dave bắt tay nhau, cười tạm biệt rồi, anh mới cùng Du Hồng Phi đi chung vào thang máy rời khỏi studio chụp hình.
Nghĩ lại đoạn hội thoại mới nãy, Du Hồng Phi nhíu mày lại do dự mà nói với Ôn Dương rằng “Cậu vẫn cứ nên cố gắng ít hợp tác nhất có thể với Dave, dù sao trọng điểm của Ôn Dương cậu vẫn đặt ở trên màn ảnh lớn. . . . “
“Anh Du, anh cũng đâu cần căng thẳng như thế.” khóe miệng Ôn Dương nhìn như ôn hòa, nét mặt lại tỏ vẻ khó xử mà nói rằng “Em biết mục tiêu của em là gì, hơn nữa em cũng không còn là người mới vào trong giới này mà dễ bị dụ đến thế. Nên là anh Du không cần phải đi theo em mãi đâu, bên phía Tề Lương chả phải anh cũng cần trông à?”
“Thì chả phải anh bị dọa sợ do chuyện cậu đột nhiên mất tích hay sao!” Du Hồng Phi đối diện với đôi mắt ôn hòa sâu thẳm của Ôn Dương, không biết vì sao thấy hơi ngột ngạt mà phải dời ánh mắt đi, thở dài nói “Dù gì tới lúc cậu được nghỉ rồi anh sẽ không theo cậu nữa, cũng tiện cho anh xem xem thằng nhóc kia gây thêm được mấy chuyện gì nữa rồi!? “
“Dạ…, mấy tháng này làm anh Du phải bận tâm rồi.” Ôn Dương áy náy nói, đương nhiên anh biết Du Hồng Phi lo lắng, nhưng có chút chuyện thật sự không thể để cho anh ta biết được…
Thang máy rất nhanh đã đi đến lầu một, đi ra thang máy, Ôn Dương bâng quơ đặt tầm mắt đúng vào một chỗ nào đó, bỗng nhiên sửng sốt, móc kính đen trong túi ra mà đeo lên.
Nhận thấy được động tác của Ôn Dương, Du Hồng Phi nhìn lại theo hướng hồi nãy mà Ôn Dương mới nhìn. Có một người đàn ông mặc bộ đồ vest, trên mắt có một vết sẹo dữ tợn đang đi về phía bọn họ, ở cạnh y chính là tổng biên tập của tạp chí S.R này.
“Đi thôi!”
Bên tai truyền đến tiếng kêu của Ôn Dương, Du Hồng Phi vội vàng thu tầm mắt lại, đi theo Ôn Dương đã đi về phía cửa. Lúc đi ngang lướt qua người đàn ông kia, anh nhìn thấy Ôn Dương lịch sự gật đầu chào thoáng qua với người nọ.
“Chào giám đốc Trình.” Du Hồng Phi vội vàng cũng chào hỏi theo đó, có điều lại không dám nhìn thẳng vào đôi mắt sâu hoắm mà hơi đáng sợ kia của y.
Đến khi ra khỏi cửa ngồi lên xe rồi, Du Hồng Phi mới đóng cửa xe lại, thuận miệng nhiều chuyện thêm đôi ba câu với Ôn Dương ngồi ở đằng sau “Sao tự dưng mắt của giám đốc Trình lại bị một vết sẹo nặng thế nhỉ, cũng không thấy truyền thông đưa tin việc này? Theo anh thấy hả, sẹo đó mà sâu hơn một chút thì mắt của anh ta sẽ mù luôn. . . . . Có điều, cho dù có mù thật đi nữa, với khả năng của giám đốc Trình thì cũng không ảnh hưởng đến điều gì, chắc hẳn sẽ vẫn có một đám người muốn được bò lên giường với anh ta . . . . Ôn Dương, em nhớ kỹ nhé, về sau mấy người mà thân phận quá lớn như thế, chúng ta né tránh một chút vẫn tốt hơn. . . . . “
“Dạ…. ” Ôn Dương lấy kính đen xuống, nhắm mắt lại như muốn ngủ, nhàn nhạt trả lời.
Du Hồng Phi còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng khi nhìn qua kính xe thấy Ôn Dương có vẻ như cũng không muốn nói chuyện nhiều, nên cũng không nói thêm mấy câu không cần thiết nữa.