Người hầu
“Ưm… Hức ~ “
Ôn Dương bị ngón tay của tên đàn ông vuốt ve chơi đùa ở nơi hạ bộ đến mức đã đạt cực khoái dù không thể giải thích được. Trong nháy mắt anh run chân khụy xuống, cậu nhỏ đã sưng lên trong quần lót cũng theo đó bắn ra chất lỏng màu trắng. Đầu óc Ôn Dương trống rỗng, ngây người ngẩn ra tại chỗ, thậm chí còn chưa kịp phản ứng đến chuyện gì đang xảy ra. Tới khi y bắt đầu mân mê chỗ xương cụt của anh, bàn tay mò mẫm vào trong quần lót, Ôn Dương mới hồi phục tinh thần lại.
“Xem ra cơ thể em thay đổi, càng ngày càng nhạy cảm hơn nhỉ? Là bởi vì thằng minh tinh hạng bét kia à?” Con ngươi của Trình Doãn Triết thêm tối sầm xuống, tay y dùng sức nắn bóp cặp mông của Ôn Dương, làm ra những dấu ngón tay hồng hồng trên mông, nhưng trên mặt của y vẫn luôn tươi cười, cười nhẹ thì thầm khẽ khàng vào tai Ôn Dương “. . . . . Nó có chạm vào em như thế này hay không?!!”
Bóng ma trong lòng do từng bị y chạm vào ‘chỗ hiểm’ kia làm cho cơ thể Ôn Dương trong nháy mắt thêm căng thẳng. Dù úc này y mới chỉ xoa bóp mông anh thôi, Ôn Dương cũng vẫn kinh hoảng run rẩy như thế.
“Em đang sợ cái gì vậy? Hử..? ” Trình Doãn Triết cười xòa một tiếng, y đè Ôn Dương xuống áp trên mặt đất, tuột cái quần lót ren của Ôn Dương xuống dưới tận đầu gối, bàn tay ấm áp mập mờ sờ soạng đôi chân dài đang mang vớ đen cực quyến rũ của anh, đi đến hạ bộ của Ôn Dương, vuốt ve lên xuống dục vọng đã nửa cương lên kia. Ánh mắt thâm tình của y nhìn anh không chớp, nói nhỏ rằng “Ah, làm sao mà tôi nỡ nào chứ!”
Như Ôn Dương dự đoán, hoặc là cũng có thể nói là ngoài dự đoán, anh đã thấy tên đàn ông cởi quần xuống, lôi ra gel bôi trơn mà bôi vào cửa mình ở phía sau, theo đó đỡ lấy con c*c đã cương cứng ở giữa hai chân y rồi ngồi xuống. Cảm giác ‘cậu bé’ bị bọc lại, chèn ép, dưới động tác của y một cơn sướng từng bước dâng lên nhè nhẹ, làm cho trong mắt của Ôn Dương cũng theo đó nhuốm màu tình dục.
Trình Doãn Triết chậm rã nhả ra nhấn xuống thứ kia vào trong người, cúi đầu nhìn Ôn Dương dưới thân mình, gương mặt anh đã đỏ ửng lên, ham muốn chiếm giữ trong mắt y dần dần nguội lạnh xuống. Y lấy tay nhổ ra con dao xếp lúc nãy đang cắm trên bàn làm việc, cắt đứt bộ trang phục người hầu Ôn Dương đang mặc, lưỡi dao lạnh như băng dí sát vào ngay chỗ lồng ngực của anh, lẩm bẩm bằng một giọng nhẹ nhàng mà rùng rợn, “Em cũng dùng cách này mà làm với thằng kia à? Dùng môi của em hôn khắp người nó, dùng thứ đó em mà đâm vào người nó. . . . . “
“Không . . . . Không phải đâu. . . . ” Ôn Dương tức thì giật mình một cái, run rẩy nắm lấy cổ tay đang cầm con dao xếp của y, con ngươi co rút nhanh, trong mắt ngập tràn nỗi sợ hãi “Không. . . . Không có mà. . . . . Tôi chưa hề chạm vào em ấy. . . . . Tôi. . . . . “
Tay Ôn Dương phải nắm chặt cái váy trong trang phục hầu gái, rũ mí mắt xuống, giọng nói run run lí nhí nói, “Không có. . . . . Tôi không có cảm giác. . . . . “
“Hah!”
Đôi mắt đen u ám của Trình Doãn Triết nhìn mặt Ôn Dương không chớp mắt một lúc lâu, giơ tay lên che khuôn mặt, khóe miệng kéo ra độ cung hẹp dài vô cùng khoa trương, đột nhiên cười nhẹ lên tiếng mà không giải thích được.
Âm vực chói tai, vừa khàn khàn lại thêm phần quỷ dị.
“Ha ha ha… . “
… … . .
“Số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau!”
Giọng nói máy móc lạnh như băng trong điện thoại lặp đi lặp lại, truyền vào trong lỗ tai Du Hồng Phi, anh ta ngắt cuộc gọi khi báo bận, giữa chân mày nhăn lại, không nén nổi vẻ lo lắng bực bội.
“Anh Du, sao rồi ạ?” Từ Yến nhìn thấy Du Hồng Phi cúp điện thoại, vội vàng lo lắng hỏi.
“Điện thoại tắt rồi.” Du Hồng Phi lắc đầu, hỏi Từ Yến “Lúc ra ngoài Ôn Dương có nói gì không?”
Từ Yến suy nghĩ một chút, cúi đầu thấy có lỗi mà nói “Không có, anh Ôn chỉ nói muốn về nhà một chuyến, không cần em phải đi theo, nên là. . . . . Xin lỗi anh Du, do em không có chú ý.”
“Việc này là do thất trách của cậu, nhưng bây giờ nói mấy câu xin lỗi này thì có ích gì chứ!” Du Hồng Phi tức giận mắng một câu, trán bóp bóp đến đau cả đầu, gương mặt phiền não “Chết tiệt thật! Nếu tìm không được Ôn Dương, khó mà nói rõ với đoàn phim, nhưng chuyện này cũng không tệ bằng việc, nếu như Ôn Dương thật sự xảy ra chuyện gì, thì cái chức người đại diện của tôi đây cũng không cần làm nữa!! “
“Anh. . . . Anh Du, chuyện này. . . . Làm sao bây giờ. . . . ” Từ Yến vừa nghĩ tới chuyện Ôn Dương sẽ xảy ra chuyện gì, trong nháy mắt vành mắt đỏ cả lên, cũng không biết làm thế nào mà thầm khóc nức nở.
“Bây giờ trước tiên cần phải gạt phía truyền thông, chúng ta chờ một chút đi, nếu không được thì. . . . . phải báo cảnh sát.” Du Hồng Phi khó khăn nói ra, anh ta cầm điện thoại di động do dự một chút, gọi một cú điện thoại, rất nhanh bên kia đã ấn nút nhận, một giọng nói lạnh lẽo truyền đến.
“A lô”
“Tôi là Du Hồng Phi, người đại diện của Ôn Dương.” Du Hồng Phi dừng một chút, nói tiếp “Ôn Dương đã biến mất bốn ngày nay rồi, điện thoại di động cũng không liên lạc được, tôi muốn hỏi cậu biết cậu ấy ở đâu không?”
“Bốn ngày? Sao lại thế ?!” Tạ Hàn Linh kêu lên khiếp sợ, hắn nắm chặt điện thoại di động trong tay, trong mắt vốn vẫn luôn lạnh như băng, lúc này hiện ra tâm tình không nói được là đang thấy hổ thẹn hay đang hối hận.
Điện thoại bên kia im lặng một lúc thật lâu làm cho Du Hồng Phi nghi ngờ hỏi lại một lần nữa “Cậu Tạ này, nếu như cậu biết là chuyện gì, tôi hy vọng cậu có thể nói cho tôi, dù sao. . . . . “
Dù sao hai người cũng là kiểu quan hệ ấy mà. . . . .
Câu nói kế tiếp Du Hồng Phi không có nói ra, thế nhưng Tạ Hàn Linh ở đầu dây bên kia cũng nghe hiểu ý tứ của anh ta. Bàn tay run rẩy nắm chặt tay vịn của cái ghế, Tạ Hàn Linh cố gắng bình ổn tâm tình khó chịu đang chấn động mãnh liệt trong lòng. Hắn mở miệng ra nói những câu tối nghĩa “. . . . . Xin lỗi, tôi. . . . không biết. . . . “
“Cậu sao lại có thể không biết chứ? Ôn Dương cho tới bây giờ đều vẫn luôn là người biết chừng mực, chỉ có chuyện gì dính đến cậu thì cậu ấy mới. . . . .mới. . . . . ” giọng nói Du Hồng Phi kích động, lớn tiếng gầm nhẹ nói, nhưng từ từ, anh ta tỉnh táo lại, cúi thấp đầu nhẹ giọng nói với Tạ Hàn Linh ở bên kia “Xin lỗi, dù cho có như thế nào, nếu có tin tức gì, làm phiền cậu cho tôi biết một tiếng. . . . . Tôi nghĩ, chắc cậu cũng không hy vọng Ôn Dương gặp chuyện không may đâu nhỉ!. . . . . “
Trực giác của Du Hồng Phi nói cho anh ta biết rằng Tạ Hàn Linh biết Ôn Dương đang ở đâu, thế nhưng… Đối phương không nói, anh ta có cách gì chứ? Giờ phải tưởng tượng ra cách đối phó với truyền thông thế nào đây!. . . . .
“Tôi làm sao có thể hy vọng anh ấy sẽ gặp chuyện không may chứ. . . . . Đương nhiên là tôi sẽ không nghĩ vậy?!! Nhưng. . . . . Nhưng mà tôi còn cách nào nữa. . . . ” sau khi nghe tiếng cúp máy cái rụp từ máy Du Hồng Phi ở đầu dây bên kia, Tạ Hàn Linh tức giận ném xuống đất cái điện thoại trong tay mình, cúi người xuống, cánh tay ôm đầu đau khổ lẩm bẩm, giống như là đang ngu ngốc lừa mình dối người, tìm lý do bào chữa cho sai lầm của hắn.
“… Tôi không có. . . . Phản bội. . . . . “
… … … … … …
“Cho nên bây giờ ông lại muốn kéo dài thời hạn ra?!”
Trần Vĩ đợi cả ngày trời ở sân bay xông vào biệt thự, vẻ mặt tức giận mà mắng người đàn ông đang thản nhiên hút thuốc ở đối diện trên ghế sofa, “Trình Doãn Triết, cuối cùng là ông còn tính hợp tác không vậy? Vì cậu diễn viên kia, ông còn muốn kéo dài tới khi nào nữa? Ông có biết phía bên kia đã bắt đầu tìm những đối tác mới khác rồi?”
Trình Doãn Triết nhả ra một lớp khói đục ngầu, nhếch miệng lên, ý tứ tràn đầy khinh thường.
“Thôi được rồi, tôi biết ông cũng cóc cần gì mấy thứ này. Với thủ đoạn của người như Trình Doãn Triết thì hợp đồng gì mà chả vào tay được, nói không chừng đối phương còn ước gì có thể dâng cả hai tay toàn bộ công ty cho ông! Thế nhưng, ông cứ tiếp tục thế này mà vẫn thấy ổn à? ” Đối với thằng bạn thân cái lớn lên với nhau từ nhỏ này, Trần Vĩ biết rõ tính tình của bạn mình, lúc này cũng có chút bất đắc dĩ “Tôi không biết là ông đang nghĩ như thế nào, nhưng ông cứ giam giữ người ta thế kia, sớm muộn là muốn xảy ra chuyện, huống chi cậu ta cũng là người nổi tiếng. Nếu như ông thật sự. . . . . Thì ông nên nghĩ nhiều hơn đến cảm xúc của cậu ta, chứ không phải chơi trò nhốt người thế này! Ông. . . ông cũng biết là không được nhốt người trái phép, là phạm pháp đó. . . . . “
Trình Doãn Triết lười biếng tựa vào trên lưng ghế sofa, trong miệng ngậm thuốc lá, ngẩng đầu cười như không cười mà nhìn Trần Vĩ đang làm một tràn bài ‘giảng đạo’. Y nói một câu, cao giọng ở âm cuối, mang theo từng tia nguy hiểm “Nói xong chưa?”
Trần Vĩ dời ánh mắt qua Trình Doãn Triết ở đối diện, lông mày nhíu lại.
“Nói xong rồi thì biến cho tôi!!!” Trình Doãn Triết cầm điếu thuốc đang ngậm trong miệng, dí vào cái gạt tàn thuốc, trong giọng nói ẩn chứa sự châm chọc. Y đứng lên, tùy ý xua xua tay với Trần Vĩ, đánh một vòng đi về hướng cầu thang.
“Mie nó!” Trần Vĩ thấp giọng mắng một tiếng, hướng về phía tên đàn ông đang bước lên lầu, gắt gỏng gầm lên với y “Trình Doãn Triết, douma ông chính là một thằng có bệnh thần kinh nhân cách chống đối xã hội, đáng ra phải để cho cái thằng Lâm Gia Kỳ kia đi khám bệnh tâm lý cho ông! “
Trình Doãn Triết lười quan tâm đến Trần Vĩ đang la lối dưới lầu, y đi tới phòng ở cuối hành lang, đẩy cửa ra, nhìn thấy người thanh niên bên trong đang yên tĩnh ngồi ở trên giường đọc cuốn sách trong tay. Sắc mặt của đối phương trắng xanh nhìn như đang bị bệnh, lông mi khẽ run, mí mắt cúi thấp xuống, đôi môi nhạt màu dưới mũi nhấp nhẹ. Người trước mắt đã gầy đi này tựa như con chim tước trong lồng vừa dịu ngoan mà thêm phần yếu đuối, mà Trình Doãn Triết y, là người đã đem nhốt ‘chú chim’ này lại.
Nghe động tĩnh truyền từ cửa, Ôn Dương ngẩng đầu nhìn qua, khóe miệng hơi cong lên, hướng phía Trình Doãn Triết lộ ra một nụ cười khéo léo, giọng nói êm dịu mà hỏi thăm “Là ai tới à?”
“Chỉ là tên luật sư quèn.” Trình Doãn Triết đi lên trước ngồi ở mép giường, tự tay vuốt nhẹ tóc Ôn Dương, nhìn đăm đăm vào tâm tình giấu giếm không rõ trong mắt của Ôn Dương.
Đạt được câu trả lời, Ôn Dương cũng không có để ý nhiều đến y đang nói gì nữa, anh cọ cọ lấy lòng bàn tay đang vuốt ve đầu mình, giang hai cánh tay ôm lấy y, chôn vào trong lòng của đối phương, mừng rỡ cười cong mắt, “Ngài Trình à, em nhớ ngài lắm~”
Trình Doãn Triết thuận thế ôm người Ôn Dương, cúi đầu nhìn đỉnh đầu của người trong lòng, cảm xúc trên mặt quái lạ đến khó nhận ra, y vờ như vô tình mà cười hỏi “Dương Dương, nếu tôi thả em ra ngoài thì thế nào?”
Mí mắt rũ xuống để tên đàn ông kia không thấy được, ánh sáng lạnh trong mắt của Ôn Dương chợt lóe lên, sau đó lại hóa thành một hồ nước ấm áp ôn hòa, anh chôn sâu vào trong ngực của y, đầu chân mày xoắn lại, ra vẻ tủi thân mà nói rằng “Ngài đừng bỏ em mà. . . . Em không đi đâu. . . . “
“Ừ, tôi không để em đi đâu cả.” Trình Doãn Triết vỗ lưng Ôn Dương nhẹ giọng dỗ dành, ánh mắt của y híp lại, cúi người đem người trong ngực đè xuống giường, hôn cánh môi đối phương, cười như không cười mà nói rằng ” Dương Dương thế này thật ngoan, nếu như không phải là do Dương Dương phạm sai lầm, tôi sao lại phải nhốt em chứ? Có phải hay không?”
“Dạ…. ” Ôn Dương ôm cổ của y, cánh môi chạm nhẹ vào miệng của y, dịu dàng thầm thì nói “Sau này em sẽ không chọc cho ngài Trình phải tức giận nữa.”
“Bé ngoan. . . ” Trình Doãn Triết hôn cánh môi Ôn Dương, đem đầu lưỡi thăm dò vào trong cổ họng của đối phương mà khuấy động, ngọn lửa tình dâng lên quẩn quanh giữa hai người. Một tay y cởi hết những vướng víu quần áo trên người, giữa tiếng rên ư ư nghe lời của Ôn Dương mà đặt những nụ hôn ẩm ướt lên lồng ngực của đối phương , khiêu khích dục vọng của Ôn Dương.
“A. .Ưm . . . ” Suy nghĩ của Ôn Dương đang từ từ tan rã rồi biến mất.
… … … . . . .
Máu tươi đỏ thẫm theo trên bắp thịt nơi cánh tay y mà lan tràn xuống, như sợi tơ hồng của nguyệt lão quấn quanh ở trên, vòng qua ngón tay hóa thành những giọt chất lỏng, rơi tí tách trên ga giường màu xanh nhạt, như những đóa hoa mận đỏ rực nở trên nền xanh.
Ôn Dương ngồi liệt ở trên giường, trên gò má của gương mặt tái nhợt kia có dính vết máu. Lúc này trong tay của anh đang nắm chặt lấy một con dao găm dính đầy máu tươi, là món đồ trang trí tên đàn ông kia đã đặt ở trong hộc tủ, nhưng bây giờ, lại thành vũ khí sắc bén trong tay anh.
Anh biết là y cố tình đặt ở đó để thăm dò anh…
“Diễn vai thú cưng ngoan ngoãn lâu như vậy, rốt cục không nhịn được nữa à?” Tên đàn ông dùng bàn tay che lại con mắt bị dao găm gây tổn thương, máu tươi chảy ra không ngừng từ trong kẽ ngón tay nhuộm đỏ cả mắt Ôn Dương, anh nhìn thấy trên gương mặt dữ tợn của tên đàn ông này đang vẽ ra một nụ cười trông hiền lành đến gai người, như là mang theo sự cưng chiều dành cho anh, thấp giọng cười nói “Tốt, em làm tốt lắm! Ha ha ha. . . . . “
Bàn tay tràn đầy máu tươi ấm áp đặt lên gò má đã không còn chút máu nào của ôn Dương, ngón tay lau những vệt nước mắt rõ ràng trên ấy. Người đàn ông thủ thỉ như đang nói chuyện với người yêu mình, nhỏ giọng dỗ dành nói “Làm sao em khóc? Ngoan nào, đừng sợ, em mà khóc tôi cũng sẽ đau lòng. . . . “
“Anh im đi!”
Ôn Dương giơ cánh tay lên lau mặt, bàn tay run rẩy nắm chặt dao găm, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt còn đang máu tươi lẫn lộn của y, anh mím chặt môi, giấu đi nỗi hốt hoảng mà lạnh giọng quát “Tôi không có khóc!”
“Ừ, thì em không có khóc. . . . ” Người đàn ông chiều theo Ôn Dương mà nói như thế. Bàn tay đang xoa gò má của Ôn Dương dần dần đi xuống, rơi vào trên cổ anh, nhẹ nhàng đặt yên ngay đó, khóe miệng y kéo thành một đường cong còn lớn hơn khi nãy, ở trong mắt Ôn Dương lộ vẻ quái dị đến lạ thường “Có điều, Dương Dương đúng là vẫn không được ngoan nhỉ! Vô dụng thôi, không có ích lợi gì đâu, em có làm thế nào cũng trốn không thoát đâu. . . . Tôi nói rồi, không vâng lời là sẽ bị nghiêm phạt, yên tâm. . . . . Tôi đã mua một sợi dây xích, đến lúc đó sẽ khóa chân em lại để em không thể đi đâu được nữa. Nếu như còn không được. . . . . tôi có thể chặt đứt chân của em. . . . Em thấy thế nào? Hử..?”
Không. . . . Không muốn. . .
“Không muốn –” Cách y nói ra thật êm ái những lời này làm cho Ôn Dương sợ hãi đến thân thể run rẩy, con ngươi của anh mở lớn ra, che lỗ tai phát ra tiếng kêu la bén nhọn đầy căm phẫn, khuôn mặt còn dính máu làm cho anh nhìn bệnh hoạn khác thường “Anh còn muốn như thế nào nữa? Anh còn muốn như thế nào, anh còn muốn như thế nào, anh còn muốn như thế nào, anh còn muốn như thế nào. . . . . Anh còn muốn như thế nào?!!!”
Ôn Dương chợt mở to mắt, âm u lạnh lẽo nhìn thẳng vào y.
“Dương Dương?” Tên đàn ông bắt đầu nhíu chặt chân mày, kinh ngạc với phản ứng vô cùng kịch liệt của anh. Y muốn trấn an anh mà kề sát vào, hôn lên đôi môi đang mím chặt của Ôn Dương, lại đột nhiên bị anh phản kháng, dao găm nhọn đâm thủng qua da trên cánh tay.
Ôn Dương quơ quơ loạn xọa con dao găm trong tay, ngăn cản y không cho lại gần mình, ánh mắt tan rã của anh nhìn về phía trước, dừng một lát rồi mới gầm lên giận dữ “Cút ngay! Cút ngay!!! Không được tới gần tôi!!!”
“Anh là thứ ma quỷ! Tôi đã làm sai điều gì, anh dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như vậy. Đã dồn tôi đến mức này rồi, cuối cùng anh còn muốn như thế nào nữa!! Tôi chịu đủ rồi — mỗi ngày mỗi đêm bị anh đè xuống xâm phạm thân thể, không thể đi bất cứ đâu. Thứ duy nhất tôi có thể thấy là gương mặt kinh tởm của anh. Tôi đau khổ lắm, mệt mỏi lắm rồi, vì sao anh lại cứ phải muốn tôi chứ. . . . . Tôi khó chịu lắm, tôi chỉ muốn anh chết đi chết đi chết đi. . . . .
Một Ôn Dương hoặc là ôn hòa, hoặc là lãnh đạm, dần dần vỡ tan ở trước mắt Trình Doãn Triết. Giờ đây Ôn Dương ở trước mặt y đã trở thành một kẻ điên mất lý trí, ngũ quan trên mặt vặn vẹo, vung dao găm kêu gào trong đau khổ, trong mắt của anh tràn đầy tơ máu, loại điên cuồng này khiến anh còn không hề chú ý những vết thương mình tự gây ra trên người.
Trình Doãn Triết xác định Ôn Dương lúc này đây hoàn toàn không ‘diễn’ gì nữa cả. Y mặc xác vết thương đang chảy máu của mình, tức thì tiến lên cứng rắn bắn lấy cái tay đang cầm chặt con dao găm của Ôn Dương, quay người đi tới phía sau anh, giam anh vào trong lồng ngực của mình, nhưng lại bị Ôn Dương phản kháng mãnh liệt.
Trong mũi tràn ngập mùi sắt tanh của máu, móng tay nhọn để lại những vết cào sâu hoắm trên lồng ngực y. Trình Doãn Triết bị đau mà nhíu mày, cánh tay càng thêm dùng sức ôm vào người thanh niên đang giãy giụa trong ngực mình, tựa đầu khoát lên trên vai Ôn Dương, mím môi giọng khàn khàn nói ” Dương Dương à đừng làm loạn nữa được không em? Chẳng phải em muốn rời khỏi đây hay sao? Được rồi, tôi sẽ để em đi. . . . . “
Ôn Dương dần dần dừng lại động tác kịch liệt, quay đầu, ánh mắt tan rã nhìn tên đàn ông đang bị máu tươi che khuất mặt.
Thấy Ôn Dương bình tĩnh lại, Trình Doãn Triết lấy xuống con dao găm trong tay anh, bất đắc dĩ khẽ buông tiếng thở dài, “Ôn Dương, em thắng rồi.”
“Ông thả người ra dễ dành như vậy à?” Trần Vĩ bước ra từ phòng ngủ cho khách, nhìn về phía bóng lưng của người đàn ông đang đứng ở cửa sổ phòng khách, nhướng mày nói, vẻ không lường trước được.
Mặc dù có khuyên qua bạn thân của mình, thế nhưng Trần Vĩ đúng là không có ôm hi vọng quá lớn rằng Trình Doãn Triết sẽ chịu thả người thật. Dù sao một tên mắc bệnh tâm thần có ham muốn chiếm hữu như y, làm sao mà có thể kỳ vọng rằng y sẽ cam lòng buông tay ra chứ?
“Chim nuôi trong nhà cuối cùng rồi cũng sẽ bay trở về. . . . . ” đôi môi mỏng nhạt màu kia nhếch lên một nụ cười không rõ ý tứ trong đó. Trình Doãn Triết nhìn mãi đến khi bóng người ngoài cửa sổ đã đi xa, y mới xoay người, cũng làm cho Trần Vĩ lúc này mới kinh ngạc thấy được vết thương mơ hồ và vết máu trên mặt y.
“Ông bi thương thế này là sao đây hả? Tôi cũng không biết một tên thú tính điên lọan như ông còn có khuynh hướng tự làm thương chính mình đấy!” trong miệng Trần Vĩ không quên dùng giọng điệu dò xét mà nói, nhưng vẫn lôi điện thoại ra để gọi cho bác sĩ riêng. Mặc dù hắn có chút bối rối khi bạn tốt bị thương, thế nhưng Trần Vĩ cảm thấy, cái tên này thật đúng là không có gì đáng phải lo cả…
Trình Doãn Triết chùi đi một vệt máu trên mặt, từ trên khay trà phòng khách cầm một điếu thuốc ngậm lên miệng châm lửa, hít một hơi rổi nhả ra vòng khói. Y dựa vào ở trên ghế sofa hết sức tùy ý, cười nói “Không có gì, chẳng qua chỉ là không cẩn thận làm người ta hóa điên thôi. . . . . Ah đúng rồi, hôm nào ông có đi gặp Tiểu Kỳ thì nói là tôi muốn xem mấy cuốn liên quan đến triệu chứng Stockholm, để xem cuối cùng tôi đã ‘dạy dỗ’ sai ở chỗ nào… “
“Cái đếch! Đồ biến thái” luật sư Trần Vĩ thân là một thanh niên tam quan chính trực thấp giọng mắng một câu. Trình Doãn Triết cũng chả hề phật lòng, y mở ti vi, cười tủm tỉm xem đoạn tin trong TV, một ngôi sao nào đó y có quen, bởi vì vắng mặt trong cuộc họp mà bị đoàn phim cắt vai. Khóe miệng còn dính máu ngậm thuốc lá nở nụ cười thật trầm, Trần Vĩ nhìn một bên có chút cảm giác rợn cả tóc gáy.
Chim tước đã ở trong lồng, dù cho có cho nó bay đi thì cũng sẽ không bay được bao xa, một ngày nào đó… Một ngày nào đó rồi em ấy cũng sẽ tự mình quay về, ha ha ha…
Biến thái thật :)))