NKGC – Chương 11

Chuyện nhỏ

… …

 

 “Ừm, để em đi thử vai.” Ôn Dương kết thúc cuộc điện thoại với Du Hồng Phi, mệt mỏi kéo valy về tới nhà mình ở thành phố S. Mới ngày hôm qua thôi, Ôn Dương vẫn còn ở chỗ đoàn phim Mặt Trời Đỏ hoàn thành xong hết những cảnh quay của mình. Trước khi phim đóng máy Ôn Dương và đoàn phim nhân tiện làm một bữa tiệc mừng phim đã đóng máy. Rồi ngày hôm nay lại ngồi máy bay về thành phố S, chuẩn bị xem lại kịch bản để đi thử vai.

 

Ra thang máy, Ôn Dương lấy chìa khóa đi mở cửa, lúc vào anh nhìn thấy kệ giày ngay bệ cửa, khá bất ngờ, nhưng vẫn mím chặt môi thần sắc bình tĩnh đi vào.

 

Nghe được tiếng đóng cửa, Tạ Hàn Linh đang ngồi ở chỗ phòng khách xem kịch bản đứng lên, đờ người ra nhìn về phía Ôn Dương đang đi tới. Đối phương mặc một bộ quần áo đơn giản thoải mái màu xanh da trời, dáng người cao dong dỏng đứng ở nơi đó, trên gương mặt mệt mỏi khóe môi vẫn nhếch lên một nụ cười vẫn luôn ôn hòa như trước giờ, mà đôi mắt sâu thẳm đang bình tĩnh nhìn đăm đăm về phía hắn. Trong nháy mắt, Tạ Hàn Linh như muốn suy sụp, hắn nhìn không ra Ôn Dương hắn đang thấy lúc này là tức giận hay căm hận hắn đến thấu xương. Không đoán ra được đằng sau khuôn mặt tươi cười này là gì làm cho thâm tâm hắn hốt hoảng vô cùng. Hắn có cảm giác mình giống như một tội nhân vậy… Không phải, thật ra thì hắn đã là tội nhân rồi.

 

 “Em đến từ lúc nào vậy? ” Ôn Dương  đặt valy xuống, rót một chén nước đưa cho Tạ Hàn Linh rồi mới ôn hòa hỏi.

 

Tạ Hàn Linh giật thon thót, hắn nhìn Ôn Dương mấp máy môi, cuối cùng lại cúi đầu  “Từ hồi sáng. “

 

 “Ừm…. Em chờ đây một chút, để anh bỏ hành lý vô trong đã ” Ôn Dương tựa như không nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Tạ Hàn Linh, áy náy nói một câu với đối phương, rồi mang vali đi về phía phòng ngủ.

 

Một lát sau, bỏ hành lý ra xong rồi Ôn Dương mới đi ra, thấy Tạ Hàn Linh vẫn còn cuối đầu đứng đó. Anh cũng không nói gì nhiều, cầm điện thoại di động lên, vừa gọi điện thoại vừa hỏi Tạ Hàn Linh “Anh tính gọi đồ ăn ngoài, em có muốn ăn gì không?”

 

Tạ Hàn Linh im lặng không lên tiếng mà nhìn chòng chọc vào cái tay đang cầm ly nước của mình.

 

 “Thôi, anh cứ gọi thêm mấy món vậy.” Ôn Dương thu tầm mắt lại, cầm menu của quán ăn ở ngoài mà gọi đặt đồ với chủ quán bên kia. Tạ Hàn Linh nhận ra rằng vẫn như trước đây, mấy món Ôn Dương gọi toàn là những món hắn thích ăn.

 

 “Vâng…, đúng rồi, tổng cộng mấy món như thế, cảm ơn anh.” Ôn Dương cúp điện thoại, lại nghi ngờ phát hiện cổ tay của mình bị Tạ Hàn Linh nắm lấy, lòng bàn tay đối phương trở nên trắng bệch, hơi run rẩy  “Tiểu Hàn?”

 

 “Xin lỗi… ” Tạ Hàn Linh cúi thấp đầu khàn khàn lên tiếng, giọng nói vốn lạnh như băng trước giờ xuất hiện dao dộng cuồn cuộn. Mấy tháng vừa qua, nỗi áy náy, cảm giác đau lòng giống như con rắn độc lạnh lẽo quấn vòng quanh cổ đến mức khiến hắn không thở nổi.

 

 “Sao…? ” gương mặt hiền hòa của Ôn Dương hơi nhăn lại, giọng mũi gợi cảm vang lên, dáng vẻ dịu dàng này đã cho Tạ Hàn Linh cảm thấy như Ôn Dương cũng không hề trách hắn, cứ như là chưa từng xảy ra chuyện gì vậy, chỉ là ảo giác của hắn… Hắn không có phản bội, không có nhận cú điện thoại từ người đàn ông kia, mà Ôn Dương vẫn cưng chiều hắn như thế…

 

Tay Tạ Hàn Linh sờ về phía trước ngực Ôn Dương muốn gỡ nút áo sơ mi của anh ra, hai chân đang động tình đã quấn lên hông của Ôn Dương, đợi đối phương nhẹ nhàng vuốt ve ôm vào.

 

Ngay một giây sau đó, Ôn Dương lại dừng động tác lại.

 

 “Xin lỗi, người anh thấy hơi mệt.”

 

Ôn Dương hôn một nụ hôn lên trán của Tạ Hàn Linh mà áy náy nói, sau đó anh đã mím chặt môi, không để ý tới thần sắc thất vọng bất mãn của Tạ Hàn Linh, đứng lên bước vào phòng tắm.

 

Hai tay chống ở hai bên bồn rửa tay, Ôn Dương ngẩng đầu nhìn người thanh niên có vẻ mặt mệt mỏi ở trong gương, trong mắt của anh đang chứa đầy những cảm xúc u ám nặng nề đầy kiềm nén.

 

Lúc anh mới gặp lại Tạ Hàn Linh, anh phải vào vai một Ôn Dương trước kia, với kỹ thuật diễn điêu luyện, anh đã làm được.

 

Thế nhưng. . . . . Chuyện lúc nãy thì, anh làm không được. . . .

 

Anh không nảy sinh được bất kỳ một tia dục vọng nào với Tạ Hàn Linh, thậm chí còn ghét bỏ khi cậu ta đụng vào anh, anh sợ…

 

Anh sợ cái gì chứ?

 

Đến cùng là anh đang sợ cái gì?!

 

Ôn Dương nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, anh dựa vào lực ý chí kiên định mà  bình phục lại những lo nghĩ hoảng loạn trong lòng, mở mắt ra,  ánh mắt của anh vẫn hiền hòa bình thản, nhưng điểm khác biệt là, bên cạnh vẻ hiền hòa kia còn kèm theo một tia âm trầm.

 

Mà sự âm trầm ấy như chỉ đợi một giây một phút nào đó thôi là sẽ hoàn toàn bộc phát ra.

 

Ngày đó rất nhanh sẽ đến thôi.

 

Sau khi đoàn phim Mặt Trời Đỏ đóng máy, Ôn Dương vẫn phải đi theo những hoạt động tuyên truyền của đoàn phim. Đến khi mấy hoạt động ấy gần kết thúc rồi, Ôn Dương chỉ có mấy tuần lễ thời gian để chuẩn bị, tháng bảy gia nhập đoàn phim Một Bước Lên Mây cho sáu tháng cuối năm.

 

Đỗ Cách là một người có tính cách cực kỳ tệ hại nóng nảy, ông ta vô cùng nghiêm ngặt hà khắc trong lúc quay phim. Mặc dù là như  Ôn Dương vốn có kỹ năng diễn xuất hơn hẳn những diễn viên có thâm niên khác thì cũng bị đạo diễn Đỗ mắng cho té tát. Thậm chí ông ta cứ yêu cầu phải quay đi quay lại liên tục cho đến khi nào đạt được hiệu quả như ý muốn của ông ta thì mới bỏ qua cho diễn viên, rồi mới qua cảnh tiếp theo.

 

Do chuyện này mà tiến độ quay của đoàn phim vừa vất vả vừa chậm chạp, Ôn Dương giữa lúc quay phim liên tục  bận rộn mệt mỏi đến thế, nên cũng càng không có thời gian rảnh mà đi quan tâm tới tình huống của Tạ Hàn Linh. Chuyện anh biết cũng chỉ là Tạ Hàn Linh đang ở bởi vì vấn đề tiền bồi thường mà giằng co với công ty chủ quản trước kia.

 

 “Cuối cùng thì cũng qua được, đạo diễn Đỗ yêu cầu cũng quá nghiêm khắc đi, quay được đúng ý ổng xong tôi như già đi cả chục tuổi vậy. . . . . ” diễn viên đóng vai nam chính mới quay xong vỗ bả vai Ôn Dương, uể oải nói rằng  “Ngày hôm nay hiếm lắm đạo diễn mới có tâm tình tốt mà cho nghỉ xả hơi nửa ngày, chúng ta đi ăn ở ngoài đi?”

 

Ôn Dương nghĩ buổi chiều anh cũng không có làm gì, đang muốn đồng ý  đi thì  điện thoại di động rung lên trong túi, anh áy náy cười với đối pương, đi ra chỗ khác nhận điện thoại  “Alô?”

 

 “Ôn Dương, anh có thể đi ra ngoài không?” người ở đầu dây bên kia là Tạ Hàn Linh, từ sau ngày đoàn phim Mặt Trời Đỏ đóng máy, Ôn Dương và đối phương lại quay trở về với sinh hoạt như trước kia, giống như là chưa hề có chuyện gì xảy ra, chỉ có một điều khác là, hai người không quan hệ tình dục nữa.

(Anh chơi thú nhún sướng quá mà thằng kia sao đáp ứng được =)) )

 

 “Ừ, vậy em đến nhà anh đi! Đúng lúc chiều nay anh cũng đang rảnh. ” Ôn Dương cúp điện thoại, nhớ tới giọng nói nghe hơi là lạ vừa rồi của Tạ Hàn Linh, nhíu chặt lông mày.

 

Khi đến nơi, Tạ Hàn Linh sắc mặt nghiêm túc mà tiều tụy đang đứng ở cửa chờ anh, dưới mắt còn có quầng thâm nhàn nhạt.

 

 “Sao không đi vào? ” Ôn Dương  vuốt ve gương mặt tái nhợt của Tạ Hàn Linh, móc chìa khoá ra mở cửa đi vào.

 

Cởi áo khoác ra móc trên kệ áo rồi, Ôn Dương kéo tay Tạ Hàn Linh vào nhà mà ngồi xuống, rót một ly nước đưa cho Tạ Hàn Linh, lo âu hỏi  “Làm sao vậy? Là bởi vì  chuyện phí bồi thường vi phạm hợp đồng à?”

 

 “Cũng không phải là mỗi một chuyện đó không đâu.” ngón tay tái nhợt của Tạ Hàn Linh nắm chặt ly nước, vẻ tức giận ẩn chứa trong đó mà nói rằng  “Công ty bên kia không chịu buông tay, chỉ cần em dám ra đi, bọn họ sẽ tìm đám phóng viên để viết bài bôi nhọ em, lại còn chuyện sẽ nâng cao phí bồi thường vi phạm hợp đồng. . . . . Về mặt pháp luật, căn bản em cũng không có phần thắng rồi!”

 

Ôn Dương bất đắc dĩ thở dài một hơi, nhẹ nói  “Phí bồi thường vi phạm hợp đồng mà em nói là em còn thiếu bao nhiêu, anh có thể. . . . .  “

 

 “Anh hãy đến gặp anh ta đi !. . . . . ” Tạ Hàn Linh cúi đầu, đột nhiên cắt đứt Ôn Dương còn chưa nói hết lời, lí nhí nói một câu như thế.

 

Ôn Dương cũng không có nghe rõ, anh nhíu mày hỏi lại lần nữa  “Em nói cái gì?”

 

 “Ôn Dương.” Tạ Hàn Linh vươn tay nắm thật chặt cánh tay của Ôn Dương, ngẩng đầu nhìn chăm chú vào mắt anh, trong sự cầu xin vẫn mang theo mong đợi mà nói “Ôn Dương, anh đi năn nỉ anh ta giúp em đi! Chỉ cần bên phía Song Ngu chịu giúp em, em cũng không cần lo lắng chuyện bị công ty bên kia uy hiếp nữa.”

 

Lúc Tạ Hàn Linh nói ra câu nói ấy, Ôn Dương cúi đầu nhìn về phía bàn tay đang đan vào nhau ở hai người, lặng lẽ không nói.

 

Thái độ không có phản ứng của Ôn Dương làm cho Tạ Hàn Linh chậm rãi rút ra cái tay đang nắm tay Ôn Dương, giọng hắn bắt đầu lạnh nhạt lại, thậm chí là ích kỷ mà nói  “Ôn Dương, anh vẫn luôn nuông chiều em nhất trước giờ mà? Chỉ là chỉ đi gặp anh ta thêm một lần mà thôi, dù gì thì. . . . . Dù gì thì cũng không phải là lần đầu tiên nữa rồi. Nếu không thì em biết làm gì đây, Ôn Dương, xem như là em van anh đấy, được không anh? Chỉ thêm một lần, chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai chúng ta đâu…  Hơn nữa, đến chuyện ‘cỏn con’ như thế này mà anh không muốn giúp em à?”

 

Lúc này Ôn Dương vẫn trầm mặc rốt cục có động tác, anh  ngẩng đầu, ánh mắt hiền hòa mà vuốt ve khuôn mặt tiều tụy của Tạ Hàn Linh, nhẹ nhàng thầm thì nói “Anh sẽ đi.”

 

 “Ôn Dương! ” trong mắt Tạ Hàn Linh vui trở lại, hắn tỏ vẻ kích động mà muốn nắm lại tay Ôn Dương, áy náy nói “Ôn Dương, xin lỗi, anh biết là em cũng không còn cách nào nữa, anh sẽ tha thứ cho em đúng không? Cũng như lần trước vậy, em biết anh yêu em mà. . . .  “

 

 “Ừm…. ” Ôn Dương rút về cái tay bị Tạ Hàn Linh nắm lấy, giơ tay lên, dừng một chút  rồi vuốt đầu Tạ Hàn Linh nói rằng  “Chắc em vẫn còn bận chuyện khác, đi về trước đi!”

 

Tạ Hàn Linh cúi người kề sát Ôn Dương, hôn dưới khóe miệng anh, nhẹ giọng nói  “Ôn Dương, em yêu anh. . . . . “

 

Đến lúc Tạ Hàn Linh nhẹ nhàng đóng cửa vào đi ra rồi, vẻ tươi cười hiền hòa trên mặt Ôn Dương trong nháy mắt đã nát vụn. Trên mặt của anh không còn cảm xúc gì nữa, chỉ là vẻ thản nhiên đến sợ. Anh cởi cái nhẫn đôi trên tay ra đặt ở trên bàn trà, trong mắt Ôn Dương không chứa đến một tia sóng lớn.

 

 “Đây là việc cuối cùng anh làm vì em, Tiểu Hàn…  “

Editor: Chỉ muốn xé xác thằng Tạ kia thành trăm mảnh… 凸(¬¬)凸 Thứ ích kỷ giả dối, còn dám nói yêu công à, tôi muốn ói mửa vì nó ಠ)

Chương 12
Gợi ý pass: Trói em bằng gì? ( có liên quan đến chương 8 hoặc bài rap)

Thanh An

Chủ nhà đảng sủng công 1000%. Sủng công là chân ái, chào mừng các bạn cải tà quy chánh =))

One thought on “NKGC – Chương 11

Leave a Reply

Back to top