NKGC Chương 10

E thẹn

Du Hồng Phi cũng rất bất ngờ khi Ôn Dương mới đó mà đã trả lời lại liền, có chút do dự hỏi “Vậy cậu quyết tâm chọn phim của đạo diễn Đỗ à?”

 “Ừm…, đây đã là lựa chọn tốt nhất rồi.” Ôn Dương nhìn dòng chữ trên kịch bản, thản nhiên nói. Lý do anh chọn kịch bản này cũng không phải vì những nguyên nhân này kia, mà điều chính nhất là anh rất có hứng thú đối với nhân vật phản diện trong kịch bản này.

Nhân vật mà tên đàn ông kia dành cho anh không hề kém chút nào, hơn nữa  lại là một nhân vật hết sức quan trọng trong cốt truyện phim. Tưởng Vân Thanh sinh ra trong dòng dõi thư hương, thiếu niên anh tài, cả người luôn tỏa ra cốt cách kiêu ngạo, nhưng hắn cũng là người khiêm tốn, là quan viên nhất phẩm mà vai nam chính kính ngưỡng nhất, là quan viên đồng liêu cùng theo đuổi con đường học giả. Nhưng sở dĩ được xem như vai phản diện là do người này có tham lam đen tối của riêng minh.

 “Được, nếu như vậy rồi thì để anh đi trả lời lại với bên kia.” Du Hồng Phi đương nhiên biết Ôn Dương có suy tính của riêng mình. Hơn nữa nếu so sánh giữa các kịch bạn, bộ này của đạo diễn Đỗ đúng là xem tốt hơn nhiều so với hai bộ ‘máu tró’ kia.

Ôn Dương cúp điện thoại, đang muốn xem những phân đoạn tiếp theo, kịch bản trong tay đã bị người đàn ông  cướp đi, anh ngẩng đầu nhìn thuốc bôi đối phương cầm trong tay, nhíu mày nói rằng  “Không cần.”

 “Em không đau à?” Trình Doãn Triết nhướng mày cười hỏi.

Thân thể Ôn Dương cứng đờ, mím chặt môi.

Trình Doãn Triết hoàn toàn không thèm để ý đến thái độ của Ôn Dương,  y giơ lên hai ngón tay cười híp mắt nói rằng  “Hai lựa chọn, thứ nhất, tự em cởi.”

 “Thứ hai. . . . . ” Trình Doãn Triết dừng một chút, độ cung khóe miệng dài hơn, cười ‘hiền lành’ tới phát sợ “Tôi đến giúp em cởi, được không nào? Hử…?”

 “Để tự tôi đi làm” Ôn Dương cầm lấy thuốc bôi được đưa rồi đi về phía phòng tắm, anh cũng không có thói quen cởi quần áo thoa thuốc ở trước mặt đàn ông.

Trình Doãn Triết đưa thuốc rồi cũng không ngăn  Ôn Dươnglại, khóe miệng của y như đang chứa đựng một nụ cười. Thấy Ôn Dương vào phòng tắm, ánh mắt y không khỏi nheo lại, đột nhiên liền khẽ cười lên tiếng  “Tiếc quá, để lỡ mất một cơ hội hiếm có rồi ~ ha ha ha~ “

Ôn Dương mới vừa cởi áo khoác xuống, đang gỡ nút áo sơ mi ra, đã nghe được phía sau truyền đến tiếng mở cửa, rồi có một lực đẩy thình lình ập đến sau lưng, anh bị đẩy ngã về phía trước, theo phản xạ vươn cánh tay ra đặt lại trên bồn rửa tay, thế nhưng trên bụng vẫn đã bị va chạm mạnh như cũ, làm cho anh đau đến mức phải kêu rên lên tiếng.

 “Hự!”

Trình Doãn Triết đè lại bả vai Ôn Dương, nhìn người thanh niên trong gương  đang rũ mắt xuống, sắc mặt trắng bệch. Y ở bên tai anh khẽ cười nói  “Tôi thích nhất là lúc em nghe lời, biết không…?”

Ôn Dương ôm lấy cái bụng bị đau, nhíu mày bình tĩnh nói  “Anh làm đau tôi”

Trình Doãn Triết nhướng mày, nụ cười nơi khóe miệng mở rộng ra nhìn thêm gian ác, y cười châm chọc hỏi  “Thì tính sao nào? “

Ôn Dương mấp máy môi, cúi đầu trầm mặc một hồi, sau đó tay không tự chủ được túm lấy góc áo của y ở phía sau, khó khăn mở miệng chậm rãi nói ra cách xưng hô đầy xấu hỏ “Chủ… nhân, người làm đau em.”

 “Xin lỗi, để tôi xem xem vết thương có nặng hay không. ” trong mắt Trình Doãn Triết lóe lên một tia nhìn, xuyên qua cái gương  y nhìn thấy một mảng xanh tím trên bụng Ôn Dương, trông khá ghê rợn. Trình Doãn Triết trét thuốc bôi lên trên bàn tay, tiếp đó bàn tay đặt lên bụng Ôn Dương nhẹ nhàng mà xoa bóp, dịu dàng đầy đau lòng nói với Ôn Dương rằng  “Chịu khó một chút, xoa xoa vài cái rồi cũng sẽ  bớt đau nhiều thôi.”

 “Ừm…… ” Ôn Dương tựa ở trong lòng Trình Doãn Triết, bởi vì đau đớn mà bàn tay nắm lấy thật chặt cánh tay của y, móng tay bấu chặt đến nỗi dấu móng hằn rõ lên da nơi cánh tay y. Mặc dù như vậy, y  cũng không nói gì.

 “Đau không?” Y nhẹ giọng hỏi ở bên tai Ôn Dương.

 “Ưhm… Nhẹ… Nhẹ tay chút… ” Trán Ôn Dương mồ hôi lạnh túa ra, anh cúi thấp đầu cắn răng chịu đựng, chỉ khẽ rên lên.

Trình Doãn Triết xoa bóp được một lúc rồi, bàn tay mới ở trên cơ bụng mơ hồ hiện ra của Ôn Dương mập mờ sờ vào một cái, sau đó lại bóp thêm chút thuốc bôi trên ngón tay, bôi lên đầu ti ở trước ngực của Ôn Dương bị móng tay cào đến rách da, y khẽ ra lệnh cho anh  “Nhìn vào gương.”

Lòng bàn tay vừa mới đụng vào trên đầu ti thôi, cả người Ôn Dương đã run lên, anh cắn môi khó khăn chống mắt  lên nhìn về phía mình trong gương, sắc mặt tái nhợt dọa người, áo sơmi mở rộng, khắp cả ngực là vết cắn mới cũ không đồng nhất. Mà ngón tay của tên đàn ông đang bôi vào ngay đầu ti đang treo khuyên vú của anh, trong nháy mắt Ôn Dương thấy như cảm giác nhục nhã đến tận cùng đang từ từ làm mấy đi sự kiêu ngạo trong lý trí anh… Môi Ôn Dương khẽ run, trong mắt toát ra một tia cầu xin mỏng manh, yếu ớt nỉ non  “Không được… Không muốn…  “

Trình Doãn Triết nhận thấy được đáy lòng Ôn Dương đã cực hoảng sợ, ôm lấy thắt lưng của người trong lòng, nghiêng đầu hôn vào chỗ khóe miệng Ôn Dương, vừa dịu dàng mà thêm phần bá đạo nói rằng  “Nhớ đấy, em là con thỏ của tôi, nếu em biết điều ngoan ngoãn thì tôi sẽ không trừng phạt em, nhớ chưa?”

 “Ừm…… ” Ôn Dương xoay người ôm y lại, đem khuôn mặt vùi vào trên vai y, trong mắt hiện ra là sự ỷ lại và thỏa hiệp mà chính Ôn Dương cũng không phát hiện ra.

 “Đúng rồi, vẫn còn một chỗ chưa bôi, em không thấy đau à.” Trình Doãn Triết vỗ vỗ lưng Ôn Dương, dưới khuôn mặt hiền hòa, tức cười nói rằng. Lúc này hình ảnh tên đàn ông dịu dàng trước mặt hoàn toàn đã không còn có bóng dáng của vẻ ác độc điên cuồng trước đó, nhưng Ôn Dương biết, đây chỉ là y đang ngụy trang mà thôi.

Nhưng có biết thì như thế nào, có vẻ như anh trở nên có chút kỳ lạ khi ở bên y…

Ôn Dương buông cánh tay đang ôm mình ra, rời khỏi mấy bước, cắn môi cúi thấp đầu.

 “Làm sao vậy? ” Trình Doãn Triết nghi ngờ xoa xoa đầu anh.

Ôn Dương mất tự nhiên né tránh tay của y, ngẩng đầu lên, ánh mắt có hơi lóe ra, đôi tay nắm lấy hai vạt áo sơ mi kéo ra, cố gắng để cho mình bình tĩnh mà nói  “Chủ nhân, ngài muốn liếm ti cho em à?”

Hơi thở của Trình Doãn Triết tức thì đông lại, nhìn gương mặt tái xanh mà bình thản của Ôn Dương, mắt tối xuống, y tới gần Ôn Dương, môi khẽ hôn lên trên gò má của anh, khàn giọng nói rằng “Ý em như thế là muốn tôi liếm phải thuốc mới bôi à?”

Ôn Dương sửng sốt, sau đó lại nghe tiếng y dỗ dành nói “Ngoan nào, để tôi bôi thuốc cho, tôi sẽ không làm thêm gì với em cả, cho nên… em không cần phải làm thế đâu.”

 “Ừm…. ” không biết vì sao, Ôn Dương cảm thấy lúc này bản thân anh nên chọn cách tin tưởng người đàn ông này. Anh không khống chế được tay của mình, cởi khóa kéo quần xuống, bỏ quần ra, chỉ mặc một cái quần lót đưa lưng về phía y, cúi người ghé xuống vào trên bồn rửa tay, chổng mông lên.

Trình Doãn Triết hít sâu đè nén sóng lớn cuồn cuộn xuống đáy lòng, ngón tay lướt qua vết cắn sâu ở gần chỗ xương cụt của Ôn Dương, Ôn Dương giật nảy người lên một cái, chân suýt chút nữa mềm nhũn, lên tiếng đầy yếu ớt “Đừng… “

 “Đừng sợ, tôi sẽ không động vào chỗ này” đối với phản ứng của Ôn Dương, Trình Doãn Triết sung sướng cong khóe môi lên, y vòng qua vết cắn lưu lại dấu răng kia, kéo một nửa quần lót của anh xuống, nhíu mày nhìn cặp mông có chút máu ứ đọng rõ ràng, dựa theo cách xoa bóp trước đó ở phần bụng của Ôn Dương để xử lý tương tự.

 “Ưhm… Đau… ” Ôn Dương nhíu chặt lông mày, rên thành tiếng do đau.

 “Em đã bị thế này rồi mà còn ráng chịu đựng để đi quay à.” Trình Doãn Triết cẩn thận lau hết vết thương, vỗ nhẹ một cái vào mông Ôn Dương, bất đắc dĩ nói rằng.

Ôn Dương đứng lên mặc quần vào, cảm thấy oan ức nên đứng đó mà tố cáo y, “Anh đánh em đau quá… “

 “Về sau không nghe lời tôi sẽ còn đánh đòn em đó, vậy nên em biết lỗi chưa?” Trình Doãn Triết híp mắt cảnh cáo nói, y tiến lên cài kỹ nút áo sơ mi lại cho Ôn Dương, bế xốc ngang anh lên, đi ra phòng tắm rồi đặt người lên trên giường, thấp giọng dỗ dành nói “Quay phim cả buổi sáng nay rồi, em nghĩ một lát trước đi, một lúc nữa tôi đánh thức em dậy.”

 “Không muốn. ” Ôn Dương ôm thật chặt cổ của y không chịu buông tay, anh dụi dụi người vào trong lòng Trình Doãn Triết, hơi nũng nịu nói  “Em ngủ không được, anh ở bên em có được không?”

 “Ừ”

Trình Doãn Triết cười đầy cưng chiều, vén chăn lên ôm Ôn Dương nằm xuống, hôn nhẹ mấy cái lên trán của anh, thì thầm  “Được rồi, ngủ đi! “

 “Ừm…… ” Ôn Dương nghe lời nhắm mắt lại, khóe môi mang theo một nụ cười.

Chương 11

Thanh An

Chủ nhà đảng sủng công 1000%. Sủng công là chân ái, chào mừng các bạn cải tà quy chánh =))

Leave a Reply

Back to top