NKGC – Chương 9

Biến thái

73878c22a8242435afe817040158c97d

Cái chạm vào của tên đàn ông làm cho thân thể Ôn Dương cứng đờ, anh mím chặt môi, khẽ lên tiếng  “Ừm….  “

Lúc này, ở ngoài truyền tới tiếng gõ cửa, Ôn Dương vội vã thoát khỏi y muốn chui ra cánh tay đang ôm mình, đi qua mở cửa.

Người mới gõ cửa đứng ở bên ngoài là cô nhóc làm phụ tá cho anh, tên Từ Yến. Cô bé lấy ra bữa sáng đưa tới cho Ôn Dương, nói rằng  “Anh Ôn, em thấy ngày hôm qua anh không được khỏe cho lắm, nên mua cho anh chút cháo. À mà đúng rồi, anh Du có nói rằng trưa nay sẽ tới một chuyến.”

 “Ừm…, cảm  ơn em. Em ăn chưa?” lúc này trên mặt Ôn Dương đã nở một nụ cười ấm áp, anh nhận lấy bữa sáng mà hỏi Từ Yến.

 “Em ăn rồi, anh Ôn!” đối với lời ân cần thăm hỏi hết sức dịu dàng của nam thần, trong mắt Từ Yến sáng lên, đỏ mặt hào hứng gật đầu.

 “Vậy là tốt rồi. Có điều được phiền em chờ một chút, lát nữa anh sẽ đi qua đoàn phim hơi trễ hơn.” Ôn Dương cong mắt, áy náy nói rằng.

 “Dạ vâng.”

Ôn Dương mới vừa đóng cửa lại, sau lưng truyền tới tiếng cười khảy của tên đàn ông kia, “Có vẻ như em cũng đối xử tốt với trợ lý mình đấy nhỉ!”

Ôn Dương buông bữa sáng, cầm lấy điện thoại ở đầu giường mà nhìn, mặt trên hiện lên năm sáu cuộc gọi nhỡ từ người đại diện. Tiếp đó anh lại lướt lướt xem những tin nhắn khác, thuận tiện hờ hững trả lời lại y, “Tôi đều như vậy đối với tất cả mọi người.”

 “Sai rồi, em đâu có đối xử với tôi như thế.” Trình Doãn Triết mở ra phần đồ ăn sáng Ôn Dương để ở trên bàn, cầm muỗng lên nếm thử một miếng cháo thịt nạc nóng hổi, sau đó nhoẻn môi lên đưa cánh tay ra về phía anh, mắt nheo lại trông hơi đáng sợ cười nói  “Qua đây. “

Ôn Dương nhíu mày, ở dưới tầm mắt có ý cảnh cáo ngầm của y mà đi tới.

Cánh tay Trình Doãn Triết ôm hông của Ôn Dương, đem người ôm vào trong ngực của mình, đặt anh ngồi lên trên đùi y, rồi múc một muỗng cháo đưa đến đôi môi đang mím chặt của Ôn Dương, nhẹ giọng dỗ dành nói  “Ngoan nào, mở miệng, a — “

Vẫn ngoan ngoãn ngồi yên ở trên đùi y, Ôn Dương thỏa hiệp mà hé miệng ngậm muỗng vào, đem cháo nuốt xuống xong, đang muốn mở miệng nói, hai ngón tay y lại thọc vào trong miệng của anh, trêu chọc mà tùy ý khuấy đều ở trong cổ họng của anh, kẹp lấy cái lưỡi đỏ trơn trượt bên trong để chơi đùa.

 “Ưhm!”

Ôn Dương khó chịu nhíu chặt lông mày, anh ngẩng đầu, ngón tay nắm thật chặt vào cái áo của y, không còn cách để nuốt xuống, khóe miệng khép lại không ngừng chảy ra nướt bọt dinh dính trong suốt, lông mi anh khẽ run, ánh mắt sâu thẳm lóe lên vẻ bất mãn.

Tới khi Trình Doãn Triết chơi chán rồi, y thu ngón tay lại, rút ra những sợi chỉ nước bọt như sợi tơ chồng lên nhau, theo đó ấn đầu Ôn Dương hôn xuống, vô cùng có tính xâm chiếm mà liếm lấy từng góc khuất  khó chạm vào trong cổ họng của Ôn Dương, quấn chặt vào đầu lưỡi đã chết lặng của anh, phát ra tiếng nước mập mờ.

Ôn Dương thở hổn hển cố gắng hít vào thật nhiều không khí ở ngoài. Nụ hôn nồng nhiệt đầy tính kỹ thuật cao này của y làm cho anh không ngừng há miệng mà nuốt xuống nước bọt không biết là của ai với ai nữa. Cổ họng cuồn cuộn lên xuống, mà cánh tay anh cũng đã đặt lên trên cổ y từ lúc nào.

Anh thật muốn cứ thế này mà đem bóp chết y đi!

Lúc phải thở hổn hển mà tựa vào trên người  y, Ôn Dương thản nhiên thầm nghĩ.

 “Có lúc, tôi thật muốn đem thứ tinh dịch này bôi lên trên gương mặt của em. . . . . ” Trình Doãn Triết dùng bàn tay còn dính nước bọt vuốt ve gò má ửng đỏ của Ôn Dương, sau đó nhếch môi, như muốn đem anh nuốt vào bụng mà lè lưỡi liếm láp lên trên mặt anh “Có điều, lần sau chúng ta có thể thử tí nhỉ.”

Ôn Dương đẩy ra khuôn mặt y đang gần kề, quay đầu chỗ khác, bất mãn nhíu mày “Đừng như vậy.”

Lúc này điện thoại di động của Trình Doãn Triết vang lên, cánh tay y kéo hông của Ôn Dương vào làm cho anh dựa ở trên người của mình, với tay lấy cái điện thoại rồi ấn nút ‘nhận’.

Ôn Dương không thích ứng mà giật giật cơ thể, muốn ngồi xuống, lại bị tên đàn ông đánh vào mông một cái như để phạt, anh chợt cứng đờ, mặt lạnh úp vào trong lồng ngực của y.

 “Ừ…, được rồi, gửi tài liệu qua cho tôi đi.”Trình Doãn Triết nói vài câu xong rồi cúp điện thoại, y như đang dỗ dành trẻ con mà vuốt lưng Ôn Dương, màu đôi con ngươi thẫm xuống, không che giấu chút nào mà nói với Ôn Dương rằng  “Tôi đã gọi người đại diện của Song Ngu qua đây rồi, ký thời hạn hợp đồng là ba năm, những điều khoản trong hợp đồng đều dựa vào hợp đồng của các ngôi sao hạng A. “

Ôn Dương mím môi trầm mặc, đương nhiên anh biết y đang nói chuyện gì. Có thể nói đối với những ngôi sao ít nổi chỉ hạng B hay C như bọn họ, đãi ngộ của hợp đồng này quả thực đã là tốt nhất.

Đối với sự lựa chọn của người kia, Ôn Dương vốn nên thấy đau khổ tức giận, nhưng lúc này, cứ như tâm tình cũng bị thủ đoạn cưỡng chế của tên đàn ông kia giày vò đến hết, trong lòng anh thế mà lại bình tĩnh ngoài ý muốn, ngoại trừ cảm giác thấy hơi mệt mỏi

Đối với, chỉ là ‘hơi’ mà thôi…

 “Anh cần phải đi rồi. ” Ôn Dương ngồi dậy, nhìn đăm đăm vào đôi mắt u ám của y, lạnh nhạt nói.

Trình Doãn Triết có chút kinh ngạc  với thái độ bình tĩnh của Ôn Dương, y nhướng mày cười nhẹ nói  “Em không muốn gặp lại tôi à?”

 “Ừm…. ” Ôn Dương rũ mí mắt xuống, bàn tay đang để ở sau lưng không tự chủ được mà nắm chặt.

 “Vậy sao. . . . Vậy thì phải thật xin lỗi em rồi ~” Trình Doãn Triết duỗi tay nắm chặt cổ tay Ôn Dương, kéo đến trước mặt của mình, tay kia dùng sức đẩy ra từng ngón tay một đang nắm chặt trong lòng bàn tay anh, hướng về phía Ôn Dương đang đau đến mặt mày trắng bệch, cười nói  “Nhưng tôi sẽ còn ở lại lâu hơn nữa, ha ha ha……”

… …

 “Anh Ôn? ” Từ Yến nhìn thấy Ôn Dương đi ra, nghi ngờ hỏi. Con gái rốt cuộc vẫn có giác quan rất nhạy, mặc dù trên mặt của Ôn Dương nhìn có thản nhiên thế nào, nhưng vẫn từ đó có thể cảm thấy được Ôn Dương không vui.

 “Không có việc gì, chúng ta đi thôi!” Ôn Dương cười hiền lành nói, đi vào thang máy phía trước.

 “Dạ. . . . . ” Từ Yến gật đầu, chỉ đem lo lắng giấu ở trong lòng, đi theo phía sau Ôn Dương.

Từ thang máy đi ra khỏi lầu trệt, đến chỗ sảnh chính của khách sạn, đúng lúc đó Ôn Dương đụng phải Đổng Gia Linh cũng đi ra từ bên trong thang máy kia. Cô là vai nữ phụ phiên hai đóng vai một cô gái đem lòng yêu say đắm, đơn phương hẹn ước với Tống Triều. Do để tăng thêm sự ăn ý khi diễn, Ôn Dương đã từng tán gẫu qua mấy câu với cô, nhưng trong thực tế Đổng Gia Linh không hề dịu dàng ít nói như vai của cô, mà tính tình có hơi bỗ bã nông nổi. Vì nguyên nhân này mà cô bị đàm tiếu chê bai không ít, nhưng có vẻ như cô cũng chả để tâm.

 “Ôn Dương, còn chưa đi nữa à!” Đổng Gia Linh đang mang giày cao gót nhưng vẫn chạy nhanh mấy bước, vỗ một cái bốp lên trên vai Ôn Dương để chào hỏi.

Ôn Dương cũng chỉ bó tay cười nói  “Chị Gia Linh chả phải giờ cũng mới đi đó sao?”

 “Aizz, thì là do tối hôm qua tôi thức khuya ăn đêm rồi ngủ trễ đó mà!” Đổng Gia Linh nhún vai, lông mày dựng thẳng lên nói nghiêm túc “Còn chuyện này nữa, mặc dù tôi đúng là lớn hơn cậu mấy tuổi lận, nhưng đừng có gọi là chị chứ, nghe già lắm!”

 “. . . . ” Ôn Dương suy nghĩ một chút, đổi thành gọi “Đổng tiểu thư?”

 “Gọi thế thì thà gọi như hồi nãy còn hay hơn!” Đổng Gia Linh giả vờ tức giận nói rằng.

Ôn Dương liếc mắt liền nhìn ra Đổng Gia Linh đã có ý tưởng của riêng cô, buồn cười hỏi  “Vậy gọi chị bằng gì giờ?”

Đổng Gia Linh hướng về phía Ôn Dương chớp chớp cặp mắt xinh đẹp, giảo hoạt mà cười nói  “Ngoan, gọi Đổng ca đi, ha ha. . . . .  “

 “Được rồi được rồi, Đổng ca, chúng ta nhanh tới trường quay đi! Không là đạo diễn Lâm sẽ mắng cho đó.” đối mặt với Đổng Gia Linh đứng cười phá lên chả có chút chú ý hình tượng tí nào, Ôn Dương cười nhắc nhở.

Hai người cười cười nói nói đi đến chỗ trường quay, cũng không để ý phía sau có ánh đèn flash lóe lên ở trong góc tối.

Trong cảnh quay —

 “Em đi đi!” Tống Triều cưỡi trên con tuấn mã màu nâu đỏ, ánh mắt bén nhọn nhìn cô gái tóc dài dịu dàng đoan trang trước mặt, lạnh lùng vô tình.

 “Em không đi đâu.” Gương mặt Đào Phỉ Phỉ đã hoàn toàn trắng bệch, cho dù cô đang vừa sợ sệt vừa đau lòng với thái độ của người sĩ quan này, thì đôi mắt ấm áp hiền hòa như nước vẫn quật cường như thế mà nhìn thẳng vào Tống Triều  “Anh biết rõ ràng đó là một cái bẫy, mà vì sao. . . . . Vì sao anh lại muốn. . . . .  “

Tống Triều nhíu mày lại, trong mắt u ám  không rõ, lời nói anh lạnh như băng có mang theo kiêu ngạo ở trong đó,  “Bởi vì anh là quân nhân, nên quân lệnh như núi!”

 “Nhưng quân lệnh này sai rồi! ” mắt Đào Phỉ Phỉ đỏ lên, nước mắt theo đôi mắt xinh đẹp chảy xuống khỏi mặt, cô cúi đầu giọng nói dần dần nhỏ đi, đau đớn cầu xin  “Xem như. . . . Xem như là vì em. . . .”

Nhưng mà, trả lời lại cô gái đáng thương này lại là một câu nói lạnh tanh của chàng sĩ quan.

 “Thì làm sao chứ? “

Cô gái yếu đuối cả người lung lay trong gió, chảy nước mắt, thẫn thờ nhìn người sĩ quan phóng ngựa bay lướt qua người cô.

… . . . . .

 “Cắt!”

 “Tốt,  cảnh tiếp theo!”

Liên tiếp không ngừng quay phim cho tới trưa, Ôn Dương đã hoàn thành sớm hơn dự định kế hoạch những cảnh quay trong ngày hôm nay. Điều này thật ra khiến cho Lâm Đức Sinh có chút giật mình, cũng theo đó tăng nhanh tiến độ quay. Ngoại trừ vai nữ chính làm bình hoa di động khiến tiến độ chậm trễ, thì dự đoán đoàn phim ít ngày nữa là có thể quay xong, đương nhiên từ đó đến lúc phim công chiếu cũng phải là thêm hai ba tháng nữa.

Đến trưa, Ôn Dương nhận hộp cơm ăn qua loa vài miếng, nói một tiếng với đạo diễn rồi trở về khách sạn.

Mới vừa vào khách sạn, đúng lúc gặp phải Du Hồng Phi tính đến trường quay tìm anh, Ôn Dương cũng chỉ đành phải ngồi xuống trên ghế sa lon ở đại sảnh, đem thức ăn mua từ bên ngoài trước đó để qua một bên.

Du Hồng Phi liếc nhìn bịch thức ăn, hỏi  “Chưa ăn cơm à?”

 “Ở trường quay có ăn qua rồi, có điều không ngon lành gì lắm nên mua ít món ở bên ngoài, khi nào  đói bụng ăn thêm chút nữa.” Ôn Dương cười giải thích.

Du Hồng Phi chú ý thần sắc trên mặt Ôn Dương, lo âu nói rằng  “Nghe Từ Yến nói mấy ngày này sắc mặt của cậu cũng không  quá tốt, bị khó chịu ở chỗ nào à? Nếu mệt thật thì cũng đừng cố quá, có thể xin phép đạo diễn Lâm một tiếng.”

 “Chỉ là mấy ngày nay quay phim nhiều nên quá mệt mỏi, em biết giới hạn mà” Ôn Dương gật gật đầu vẻ mặt trầm ổn, cười nói  “Nhưng mà để anh Du phải qua đây, là có chuyện gì muốn nói sao?”

Du Hồng Phi cũng thấy yên tâm với Ôn Dương nghiêm túc chững chạc lại biết nghĩ, thấy thần sắc của anh không có gì khác thường, nên nói đến mục đích tới nơi này  “Ngày hôm qua anh đã lấy được trong tay vài kịch bản với mấy hợp đồng quảng cáo, anh có lọc qua mấy cái cho cậu, có điều còn dư lại ba kịch bản, cậu lấy về để xem thế nào. “

Ôn Dương tiếp nhận ba kịch bản Du Hồng Phi đưa tới, tùy ý lật xem một lượt, có hai là phim cổ trang, còn một là hiện đại  “Được, vậy chờ chút rồi em trả lời anh sau.”

Đến khi Ôn Dương về đến phòng, nhìn thấy cảnh tên đàn ông kia đang ngồi ở trên ghế sofa, đang chuyên tâm làm việc trên laptop. Đôi mắt luôn nóng bỏng đầy xâm lược kia lúc này đang tập trung cao độ nhìn chằm chằm vào máy tính, nhíu mày, ngón tay ở một bên chậm rãi đập mặt bàn.

Nhìn thấy y đang làm việc, Ôn Dương cũng chỉ để bịch thức ăn mua ở ngoài bỏ qua một bên trên bàn, bản thân anh ngồi vào chỗ ghế phía trước cửa sổ chăm chú liếc nhìn ba kịch bản Du Hồng Phi đem tới.

Kịch bản phim hiện đại thì chủ yếu là nói về cuộc sống đô thị dốc sức kiếm tiền của một đôi ‘yêu nhau lắm cắn nhau đau’ tại chốn phồn hoa. Ôn Dương được mời để vai nam chính, tiền đóng phim cũng coi như cao, thế nhưng nội dung kịch bản đã khá cũ kỹ khuôn sáo, nên Ôn Dương loại bộ này.

Kịch bản thứ hai có đề tài là cổ trang giang hồ, tình tiết đại khái là nhân vật nam chính hồi nhỏ cả nhà gặp nạn bị giết hết, sau khi lớn lên tìm kiếm kẻ địch năm xưa để báo thù, đồng thời vạch trần âm mưu trọng đại nguy hại giang hồ, xây dựng nen tiếng tăm. . . .

 “Kịch bản kém.” Trình Doãn Triết đã xử lý xong công việc đi tới bên cạnh Ôn Dương, nhìn kịch bản mấy cái rồi khinh thường nói.

Vậy chỉ còn cái cuối cùng rồi.

Ôn Dương không ngẩng đầu, tiếp tục xem kịch bản kế tiếp.

Bộ cuối này vẫn là đề tài cổ trang, có điểm khác là kịch bản này kể lại chuyện một thư sinh nghèo kiết hủ lậu học hành thi thư cực khổ , sau khi thi đậu trạng nguyên lảo đảo học cách sinh tồn ở triều đình, cốt truyện là cuối cùng một bước lên mây. Đạo diễn của phim này là Đỗ Cách, một người tính khí cực tệ ở trong giới, thế nhưng khi làm phim chiếu rạp lại luôn ăn khách. Nhà đầu tư là Song Ngu, mà nhân vật dành cho Ôn Dương lại là một tham quan phản phái, vai diễn trong phim thể nói là xuất hiện ngang với nam chính.

Nhìn thấy hai chữ Song Ngu kia, Ôn Dương cũng phải nhíu màu lại, chính anh  không muốn lý do mình nhận được kịch bản tốt là vì y, nếu thế thì khác gì các minh tinh được bao dưỡng chứ?

Trình Doãn Triết nhìn thấu suy nghĩ của Ôn Dương, tự tay xoa xoa mái tóc bên tai Ôn Dương dịu dàng nói  “Em không cần  để ý đến những chuyện thế này, muốn bật lên được, cái em thiếu chẳng qua chỉ là một cơ hội. Mà đúng là tôi đang cho  em cơ hội này, nói cho cùng cuối cùng vẫn phải dựa vào thực lực của em, hơn nữa. . . . .  “

Trình Doãn Triết nắm cằm Ôn Dương nâng lên, nhìn đăm đăm vào cặp mắt điềm tĩnh trước mặt mình, cười nói  “Hơn nữa, đừng quên, đây là bồi thường của tôi cho đêm đó với em.”

Nghĩ đến những chuyện đêm đó không muốn nhớ lại, Ôn Dương nhíu chặt lông mày “Tôi cứ nghĩ vai diễn này đã là chuyện đó rồi.”

Trình Doãn Triết dùng lòng bàn tay cọ vào môi Ôn Dương, đôi mắt sầm xuống, châm chọc nói “Chỉ là một vai nam phụ sao xứng với cái giá cho thân thể của em? Thậm chí ngay cả kịch bản trong tay em lúc này, tôi đều cảm thấy chưa đủ.”

Ôn Dương đẩy tay y ra, lấy điện thoại ra gọi cho Du Hồng Phi.

Chương 10

Thanh An

Chủ nhà đảng sủng công 1000%. Sủng công là chân ái, chào mừng các bạn cải tà quy chánh =))

Leave a Reply

Back to top