Nước mắt
Sau khi Trình Doãn Triết mặc quần vào cho hai người rồi, y nâng cả người Ôn Dương giờ đã xụi lơ dậy, dùng tay tháo ra miếng vải đen đang che ánh mắt của đối phương. Trong mắt Ôn Dương bỗng bị ánh sáng chiếu vào xuất hiện sự tan rã. Dù cho có là Trình Doãn Triết cũng phải sững sờ, cặp mắt thường ngày vẫn hiền hòa mà xa cách, giờ tình dục vẫn chưa tan hết lộ ra vẻ mê man, trong khoảnh khắc kia chút ít nước mắt từ trong hốc mắt chảy xuôi xuống mặt, giữ lại vệt nước nhàn nhạt. Mà mí mắt bị lông mi ướt nhẹp nước mắt đang nhẹ chớp chớp, toát ra vài nét yếu đuối vô duyên cớ.
“Em khóc rồi.” Đôi con ngươi của Trình Doãn Triết thẫm lại, ôm Ôn Dương thầm thì nói.
Ôn Dương hết sức mà để mặc cho Trình Doãn Triết ôm anh, tựa vào trên vai của y, thở dốc đang ổn định lại hô hấp, không nói một câu nào.
Trình Doãn Triết thấy Ôn Dương không hé răng gì, lại nói lại thêm một lần nữa “Em khóc rồi.”
Ôn Dương nhắm mắt lại, mím chặt đôi môi.
“Em khóc rồi.” Trình Doãn Triết vòng qua tai, sờ vào mái tóc ngắn bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp của Ôn Dương, còn nói thêm.
“Không phải.” Ôn Dương mở mắt ra, tâm tư đã khôi phục vẻ bình tĩnh, anh kiên định phủ nhận sự thật ấy, vùng vẫy thoát ra cái ôm của tên đàn ông, lui ra phía sau mấy bước, dựa vào chân tường, đôi chân còn bủn rủn nhưng vẫn đứng thẳng, hơi thở vẫn chưa bình ổn hẳn mà nói “Cởi trói tay cho tôi, tôi còn phải quay phim nữa.”
“Tôi sẽ cởi cho em, có điều trước lúc đó, tôi có một món quà muốn tặng cho em.” Trình Doãn Triết nhếch miệng lên để lộ nụ cười gian tà Ôn Dương đã quen thuộc. Anh nhíu chặt lông mày, đã nhìn thấy tên đàn ông lấy ra từ trong túi ra một cặp khuyên màu bạc, cùng kiểu dáng với chiếc nhẫn trên tay y, nhưng hơi khác một chút.
“Em nhìn đi, trên đây tôi cho khắc tên của hai chúng ta này~” Trình Doãn Triết đem mặt khuyên có khắc tên để cho Ôn Dương xem, đôi mắt nheo lại léo sáng lên tia lửa nóng đầy tính chiếm hữu, như ngọn lửa sâu thẳm muốn thiêu rụi và nuốt chửng người thanh niên trước mặt.
Ôn Dương nhìn ý cười không rõ trên mặt y, trong lòng của anh dâng lên một dự cảm không tốt lành gì, lạnh giọng nhưng trong đó vẫn hơi có chút run rẩy mà hỏi dò “Anh có ý gì?”
“Đừng sợ, em ngoan đi rồi tôi cởi ra cho em” Trình Doãn Triết mở khớp của vòng khuyên trên tay, chậm rãi đến gần Ôn Dương, y ngắm nhìn vào cặp mắt lấp loé không yên kia, cúi người từ trên hạ xuống từng nụ hôn dịu dàng liên tiếp, mà tay của y đang sờ lên lồng ngực đỏ ửng của Ôn Dương. . . .
“Á!”
Nụ hôn của y làm cho Ôn Dương nhắm hai mắt lại theo phản xạ, lông mi khẽ run, nhưng tiếp đó, cảm giác đau đột ngột từ ngực làm anh hoảng hốt đến mức đột nhiên mở to hai mắt. Anh khó có thể tin nhìn chằm chằm vào nụ cười dần dần phóng to ra trên mặt của tên đàn ông, cơ cánh tay sau lưng căng lên đến nổi gân xanh.
“Em sẽ thích nó.” Trình Doãn Triết cúi đầu bẻ ra cái khớp của cặp khuyên vú có khắc tên kia, ngón tay khảy vài cái vào đầu ti đã sưng lên cứng rắn của Ôn Dương, nghe tiếng hít thở trở nên nhiễu loạn của Ôn Dương, y chợt dùng sức muốn móc khuyên vú vào.
Ngón tay giữa của y luồn cái khuyên qua núm ti của Ôn Dương, bàn tay ấm áp bao phủ cả ngực anh, môi khẽ cắn vào cổ họng đang trượt lên xuống của anh, cứ như đang đối xử với người mà mình hằng yêu nhất, mờ ám thì thầm mập mờ “Tôi nói rồi, em phải là người của tôi. . . . . Ha ha, rồi cuối cùng em vẫn phải bằng lòng thôi…”
Ôn Dương mím môi, mệt mỏi mở ra một khuôn mặt khác, rũ mí mắt xuống dưới.
Trình Doãn Triết thoả mãn với thái độ dần dần thỏa hiệp của Ôn Dương, y giúp anh cài lại từng cái nút áo một, để bộ quân phục phẳng phiu và nghiêm chỉnh bọc lấy cơ thể quyến rũ dưới lớp quần áo kia, rồi mới móc ra một cái chìa khoá nhỏ để tháo hai cái còng đang xích tay Ôn Dương lại, kéo tay Ôn Dương qua, lấy thuốc mỡ bôi lên những vết thương bị tạo ra lúc Ôn Dương vật lộn ở cổ tay.
Đánh người ta một roi… rồi lại cho người một viên kẹo, chắc có lẽ Trình Doãn Triết chính là người như vậy.
… … … … . . .
“Tốt lắm, cảnh này qua!”
Ngày hôm nay những cảnh muốn quay cơ bản đều đã hoàn thành, do vai nữ chính là bình hoa di động nên cứ phải cắt liên tục, trước hết Lâm Đức Sinh tăng lên những cảnh quay của Ôn Dương. Sau khi hoàn thành một vài cảnh quay, Lâm Đức Sinh lại xem qua lần nữa mấy đoạn phim ngắn vừa mới quay, gật đầu, nói với Ôn Dương đang đi ra từ trong phạm vi ống kính “Tiểu Ôn à, ngày hôm nay mấy cảnh quay câu diễn cũng ổn lắm, giờ trước hết cứ quay lại khách sạn nghỉ ngơi đi, tôi thấy sắc mặt của cậu không được tốt lắm, sẽ dễ ngã bệnh. “
Lưng Ôn Dương vẫn thẳng tắp, sắc mặt dù nhìn hơi nhợt nhạt, nhưng lúc đối diện với Lâm Đức Sinh lại mang sự khiêm tốn và lễ phép của người bề dưới, ôn hòa đáp “Dạ.., đạo diễn Lâm, cháu xin phép về trước.”
“Đi, cứ đi đi! ” Lâm Đức Sinh phất phất tay, tiếp tục bắt đầu chuẩn bị cho cảnh quay kế tiếp.
Mặt Ôn Dương mang nụ cười dễ chịu xa cách, chào hỏi với các nhân viên khác trong trường quay xong rồi cùng trợ lý trở về khách sạn ở gần đó.
“Anh Ôn, anh có khỏe không?” trợ lý đi theo phía sau Ôn Dương, lo lắng lên tiếng hỏi.
“Không sao cả đâu, em cũng đi về nghỉ ngơi đi! ” Ôn Dương cười nhận thẻ mở cửa phòng và điện thoại di động trong tay trợ lý, lắc đầu, trợ lý lén nhìn Ôn Dương ngoại trừ sắc mặt có hơi nhợt nhạt thì cũng không nhìn ra được chút khác thường nào, cũng chỉ đè xuống nghi ngờ trong lòng, nghe lời Ôn Dương trở về phòng của mình.
Khi nhìn thấy trợ lý đã bỏ đi rồi, Ôn Dương thở phào một hơi, còn chưa đi được mấy bước, cả người anh đã mệt mỏi đến mức dựa vào ở trên mặt tường hành lang, cả người từ từ đổ sụp xuống đất, một chân quỳ ở trên đất, cúi thấp đầu, tóc mái che đi một phần mặt, trán áp vào mặt tường lạnh như băng, mắt hơi khép lại, gương mặt phiếm hồng, thở hổn hển.
Hai tiếng quay phim, dưới ánh đèn, ống kính và cả trăm con mắt của những người trên trường quay, Ôn Dương dùng kỹ thuật diễn, tự nhiên hóa thành sĩ quan quân đội Tống Triều lạnh lùng kiêu ngạo trang nghiêm trong phim, nhưng không ai biết được dưới lớp quân phục này, anh đang bị tra tấn đến cỡ nào.
Quần lót trong đã ướt nhẹp dính dớp vào chỗ bắp đùi, làm cho Ôn Dương thấy thẹn và giận đé không chịu nổi. Mà càng thấy xấu hổ hơn nữa là phần ngực anh, đầu ti bị tên đàn ông kia chơi đùa đến sưng đỏ lên, còn móc khuyên vú vào lại ma sát vào áo sơmi, quá mẫn cảm làm kích thích từng dây thần kinh của Ôn Dương, cái cảm giác tê dại này mấy lần làm cho Ôn Dương suýt không thể giữ vững được nét bình tĩnh giả vờ trên mặt, sẽ rên thành tiếng mất.
Anh có cảm giác mình tựa như đang hoàn toàn khỏa thân vậy, trần truồng, lúc nào cũng có thể sẽ rên rỉ dưới ống kính.
“Thì ra là em ở chỗ này, chả phải em sợ bị người ta nhìn thấy à?”
Giọng nói của tên đàn ông truyền đến từ trên đỉnh đầu của Ôn Dương, Trình Doãn Triết cúi đầu nhìn đôi mắt sâu khó hiểu của Ôn Dương.
Khoảnh khắc Ôn Dương nghe được giọng kia, cả người run lên, dựa vào mặt tường yếu ớt rền rĩ “Khó chịu…”
“Sao…? ” Trình Doãn Triết nhận thấy được vẻ khác thường của Ôn Dương, ngồi xổm người xuống vuốt tóc mái đang che khuất một bên khuôn mặt lên, tay sờ vào gương mặt nóng hổi của anh, nhíu mày khẽ giọng nói “Ôn Dương, em bị sốt rồi.”
“Ừm…… ” Ôn Dương nhẹ nhàng hừ hừ, đôi mắt hơi hé mở mê man nhìn Trình Doãn Triết, giọng yếu ớt nói rằng “Tôi… Không làm sao hết. . . . . “
“Em như bây giờ mà không làm sao hết à?” Trình Doãn Triết hướng về trán Ôn Dương búng yêu nhẹ một cái, cũng chỉ có thể bế ngang người đang nằm dưới đất lên. Nói cho cùng Ôn Dương vẫn là đàn ông, tuy bế thấy hơi nặng, nhưng đối với Trình Doãn Triết mà nói thì cũng không gì quá khó.
Cầm lấy thẻ phòng trong tay Ôn Dương, Trình Doãn Triết đem Ôn Dương đã sốt đến mơ mơ màng đặt xuống giường rồi ngồi cạnh đó. Sau đó từ bịch thuốc Ôn Dương mang theo tìm được một hộp thuốc trị cảm, nấu nước sôi, lại thổi cho nguội đi một ít, rồi mới đưa tới trước mặt Ôn Dương, nói dịu dàng “Trước hết em uống thuốc đi, sau đó sẽ bế em đi tắm rửa sơ qua.”
“Không muốn… ” Ôn Dương đẩy tay Trình Doãn Triết ra, đầu lắc lắc, hoảng hốt lầm bầm.
Trình Doãn Triết thật thích cái kiểu nhõng nhẽo như bây giờ của Ôn Dương. Y vén lên phần tóc mái trước trán của Ôn Dương, áp trán mình vào, nhìn đăm đăm vào đôi mắt đã mờ mịt của anh, giọng nói tự nhiên cũng thêm vài phần cưng chiều mà nói rằng “Dương Dương ngoan, giờ uống thuốc trước đã? Nhé…? “
“Không muốn. ” Ôn Dương lắc lắc đầu, có lẽ là do Trình Doãn Triết áp vào gần quá, cả người anh ngửa ra sau, trực tiếp nằm xuống trên giường, giơ cánh tay lên che mắt, trong giọng nói ư ử nghe có chút ấm ức “Không . . . . . Không ngon. . . . Ưhm không ngon lành gì cả… “
Trình Doãn Triết thế nào cũng không ngờ được lúc Ôn Dương phát sốt sẽ thành một ‘em bé nhõng nhẽo’ như thế. Y cúi người kề sát vào trên mặt của Ôn Dương, tháo cánh tay đang che mắt của anh xuống, hôn một cái lên trên lỗ mũi của Ôn Dương, nhẹ nhàng buông lời đe dọa, “Em không uống thuốc cũng được thôi, nhưng thế thì tôi sẽ hôn em mãi đấy. “
“Hử..? ” Ôn Dương mở to mắt, nhíu mày bất mãn đẩy ra khuôn mặt đã dí sát vào của Trình Doãn Triết, quay đầu ra, trong lời nói nghe ra được vẻ oan ức “Đừng mà… Tôi không muốn uống đâu… “
Trình Doãn Triết đưa thuốc và nước nóng tới, nhìn Ôn Dương ngồi dậy, mặt mày phụng phịu nhắm mắt nhắm mũi uống thuốc cảm vào, làm y phải xoa xoa đầu Ôn Dương, cười nói “’Em bé’ ngoan quá.”
“Ứ phải… bé ngoan gì cơ chứ… ” trên mặt của Ôn Dương vẫn đỏ ửng lên do thân nhiệt cao, anh bực bội lẩm bẩm vài câu, tự tay kéo góc áo Trình Doãn Triết xuống mấy cái.
Trình Doãn Triết ngồi xổm người xuống, bàn tay đặt lên gương mặt hồng hồng của anh, ngón tay cái ấn vào trên khóe mắt đã ửng đỏ, giọng nói đong đầy cưng chiều khẽ hỏi, “Làm sao vậy? “
Ôn Dương lắc đầu, ở dưới ánh mắt kinh ngạc của Trình Doãn Triết vươn cánh tay ra, ôm thật chặt vào cổ của đối phương, đem mặt mình vùi vào cần cổ cứng cáp của y, thân mật cọ vào mấy cái, giọng nói yếu ớt mang theo nũng nịu “Ưhm… Khó… Khó chịu quá… “
Trình Doãn Triết từ từ siết chặt vòng tay đang ôm eo của Ôn Dương, xuôi theo sau ót tóc của anh, dịu dàng dỗ dành nói, “Bây giờ tôi sẽ dìu em đi tắm, đợi lát nữa ngủ một giấc cũng không thấy khó chịu, được không em? Hửm…? “
“Ừm… ” đầu Ôn Dương gật gật vài cái, đem trọng lượng cả người đều dồn hết lên người Trình Doãn Triết.
Trình Doãn Triết thấy Ôn Dương mơ mơ màng màng níu lấy y, có vẻ như hoàn toàn không muốn nhấc lên dù chỉ một cái móng tay, nên y cũng chỉ đành bó tay mà phải để nguyên tư thế này, cánh tay dùng sức bế Ôn Dương lên. Y vỗ mạnh một cái vào mông của Ôn Dương như muốn phạt anh, đi tới phòng tắm.
“Dương Dương, em níu như thế khó cởi quần áo ra lắm, em buông tay trước đã, nghe lời tôi nào.” Trình Doãn Triết xả nước nóng trong bồn tắm, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ nghịch ngợm mà nhẹ giọng nói với Ôn Dương, đến khi cậu y thật vất vả mới cởi hết bộ quân phục để quay phim Ôn Dương vẫn đang mặc trên người chưa có thay ra. Tiếp đó lại bị Ôn Dương nhào lên bám chặt tiếp vào y.
“Ưhm… Buồn ngủ… ” đôi mắt đã nửa đóng của Ôn Dương quan sát trên người Trình Doãn Triết, nhất định không muốn buông tay, anh đã bị sốt đến lơ mơ, hoàn toàn không có ý thức được mình đã bị tên đàn ông này cởi hết đồ ra, không một mảnh vải che thân.
“Tắm xong chúng ta sẽ đi ngủ, nhé…? ” thân thể trần truồng kề sát ở trên người Trình Doãn Triết như thế, trong đôi mắt u ám của y nổi lên những cơn sóng lớn cuồn cuộn, thứ trong quần cũng theo đó cộm hẳn lên. Trình Doãn Triết nhịn xuống dục vọng muốn chiếm đoạt Ôn Dương đang kích thích cả người y, cánh tay y ôm hông của Ôn Dương, bế ngang Ôn Dương đang trần trụi mà bế đặt vào trong bồn tắm.
Lập tức nước nóng đã lấp đầy cơ thể của Ôn Dương, nhưng vẫn có thể thấy rõ ràng xuống dưới nước.
Trình Doãn Triết nhìn lồng ngực nửa lộ ở dưới mặt nước của Ôn Dương, màu con ngươi y càng thêm sẫm lại. Nhưng nghĩ đến chuỵên Ôn Dương đang bị bệnh, y đè nén xuống ham muốn đang cuồn cuộn trong lòng, dời ánh mắt, rửa kỹ càng chỗ giữa hai chân của Ôn Dương một chút tinh dịch còn sót lại hồi trưa.
“Dương Dương, tách chân ra xa một chút” Trình Doãn Triết cầm khăn mặt xoa Ôn Dương hạ thân, thanh âm khàn khàn mà như là đang đè nén cái gì.
Ôn Dương không còn chống cự trong sự xấu hổ và giận dữ như trước đó nữa. Nghe tiếng của y, lý trí như bị phủ bởi một tầng sương mù dày đặc làm cho ngu ngơ đi, anh ngoan ngoãn tách hai chân ra, ở trước mặt tên đàn ông này hoàn toàn phơi bày hết cả cơ thể anh.
Ôn Dương nghe lời đến như vậy khiến Trình Doãn Triết thấy như bị hành hạ thêm. Hơi thở y càng thêm nặng nề, chuẩn bị lau càng nhanh càng tốt cho xong dịch thể trắng sáng còn sót lại một ít trên người anh.
“Ừ hừ… Hưm… A… ” Ôn Dương chống ở dưới đáy bồn tắm, cúi thấp đầu, mê man nhìn người đàn ông đang kỳ cọ giữa hai chân mình, gương mặt hiện lên đỏ ửng, không chịu nổi cảm giác dễ chịu này mà rên nhẹ ra tiếng.
Thứ ở trong tay đang nở lớn dần dần, dựng thẳng đứng – làm cho Trình Doãn Triết thêm kinh ngạc. Ôn Dương ở bên tai đang không hề kiềm nén mà rên rỉ đầy khiêu khích, làm cho lửa dục nãy giờ y vẫn cố nín nhịn xuống bốc lên cả người, tiếp đó không ngừng gom lại thành sóng biển mãnh liệt đập thẳng vào người y.
Ôn Dương phát hiện động tác của y đã dừng lại, anh nghi hoặc mà ngẩng đầu nhìn y, đột nhiên vươn tay cánh tay ôm vào cổ y như hồi nãy, treo cả người lên trên, môi dán vào cằm y, tràn ra những tiếng rên rỉ nhuốm màu dục tình “Ưhm… Sờ. . . . . Sờ vào. . . . . Ừm… A. . . . Muốn… được sướng ư. . . . . “
Toàn bộ đôi mắt của Trình Doãn Triết đã tối sầm xuống, y vuốt ve gò má đỏ bừng của Ôn Dương, khàn khàn nói “Em có biết mình đang nói cái gì không? “
“Hư… “
Để trả lời Trình Doãn Triết, Ôn Dương kéo tay y qua trùm lên đùm lớn dưới háng của mình.
Hơi thở Trình Doãn Triết cứng lại, chợt nắm chặt bả vai Ôn Dương đem người đẩy tới trên vách bồn tắm. Tiếp đó y cũng bước vào bồn tắm, cả người đều đè lên, hôn khóe mắt ửng đỏ của Ôn Dương cười nhẹ nói “Đây là do em yêu cầu, đến lúc hết sốt rồi đừng trách ngược lại tôi đấy. . . . . “
“Ư hử. . . . . Cho. . . . . Cho tôi đi. . . . . ” Ôn Dương ôm lấy tên đàn ông đang vùi ở trước ngực anh mà nhay cắn, ngón tay uốn lượn, túm vào tóc y thật chặt, nhắm mắt rên rỉ không kìm được.
“Đúng là không ngoan chút nào ~” Trình Doãn Triết bị túm tóc như thế nên đau, muốn phạt lại mà cắn một cái vào điểm đỏ thẫm đang móc khuyên vú ở trước ngực Ôn Dương. Y nâng cao lên hai chân của Ôn Dương đang gập cong lại tách ra ở bên trong bồn tắm, cúi đầu hôn lên phần bắp đùi lộ ở trên mặt nước.
“Không. . . . Không muốn. . . . “
Editor: Chương này soft quá mình không quen =))
Chương 8
Gợi ý pass: Tên nhân vật Ôn Dương đang đóng? (có cách có dấu)
Khúc đầu ngược, khúc sau công bệnh là ngọt hẳn :>
Khúc sau còn ngược thân công dài dài =))
ad ơi, sao mình nhập pass rồi mà vẫn không vào được??
vẫn có bạn vào dc mà bạn? chắc bạn quên viết hoa chữ cái đầu nữa
Mình vào được rồi ạ