NKGC – Chương 6

Bóng tối

a2bd498c81eddf1cfa255f87cd0aff0e

Trình Doãn Triết đem kéo xuống ít sau lưng quần của Ôn Dương một ít, tay theo độ cong nơi xương cột sống đi xuống, âm thầm chui vào trong quần, bàn tay rộng lớn bọc quanh cặp mông tròn vểnh mềm mại của Ôn Dương mà nắn bóp đủ kiểu, ngón tay thỉnh thoảng xẹt qua rãnh mông hẹp kia. Y nghe tiếng hít vào thật sâu của Ôn Dương do đã phải nhẫn nhịn quá mức, âm cuối kéo dài dụ dỗ như ác ma, “Cưng à, muốn không? Muốn thì xin tôi đi. . .  “

 “Ừm. . .  “

Đây là lời ở trên giường Ôn Dương đã từng nói với Tạ Hàn Linh lúc cậu ta nằm dưới người anh, nhưng lúc này nghe vào trong lỗ tai của anh lại hết sức chói tai. Cổ họng Ôn Dương nuốt khan liên tục, trực giác xấu hổ làm anh hiện ra một gương mặt khác.

 “Thật sự không muốn xin tôi à?” Trình Doãn Triết mò vào sờ đến bên trong cái quần quân đội đã ướt nhẹp của Ôn Dương, như là ma quỷ tà ác mà cười đểu với Ôn Dương nói “Cục cưng à em nhìn đi,  phía dưới của em cũng đã ướt rồi! Thế này có khác gì con đ* lên cơn nứng van xin được chịch đâu, rỉ ra cả khí tinh đây này. . . ” vừa nói, y lại cách lớp vải dùng sức mà nhéo một cái vào trên đỉnh chóp quy đầu ‘cậu bé’ của Ôn Dương.

 “A a a — “

‘Cậu bé’ của Ôn Dương bị nhéo một cái như thế, kích thích cơn sướng bất chợt mà ngửa đầu phát ra tiếng kêu đến cao vút. Lỗ sáo nơi tinh dịch chuẩn bị tiết ra lại bị Trình Doãn Triết dùng ngón tay mò vào trong quần anh, bịt chặt lỗ lại.

Mặt của Ôn Dương hiện vẻ vặn vẹo trong chớp mắt, ‘cậu bé’ bị chặn lại đến căng đau khó chịu làm cho anh muốn sụp đổ, nhưng lý trí kiêu ngạo của anh làm anh lắc đầu không ngừng, khàn giọng gấp gáp nói  “Không được. . . Không muốn. . . Ư. . . thả ra. . . Xin. . . Xin anh đó… Ưm ưm. . .  “

Trình Doãn Triết chặn lại ngay chỗ rãnh quy đầu, còn cảm thấy hứng thú mà nhìn chằm chằm vào sắc mặt thất thố của Ôn Dương, nhếch miệng cười hờ hững nói “Xin tôi? Xin tôi cái gì cơ?”

 “Xin . . . Hơ. . . Xin anh thả tay ra. . . Xin anh. . . Sờ vào. . . của tôi… Ư… Ah. . . ” Ôn Dương mở miệng rên rỉ, không nhịn được mà kề sát vào người Trình Doãn Triết, lúc nà tóc mái xốc xếch của anh dính vào trên trán, mồ hôi tuôn ra chảy xuôi xuống theo đường nét lạnh lùng trên mặt anh. Còn gò má vốn không bị mảnh vải che lại cũng hiện lên màu đỏ ửng nhẹ gợi cảm, làm như vô tình mà dụ dỗ Trình Doãn Triết.

 “Chết tiệt!”

Trình Doãn Triết khẽ chửi thề một tiếng, giận tái mặt, tay thô bạo nắm vào tóc Ôn Dương ấn về phía mình. Đồng thời y cũng dán môi mình vào đôi môi hé mở của Ôn Dương, thò lưỡi ra tham lam khuấy vào trong cổ họng Ôn Dương, muốn xoắn chặt vào cái lưỡi hồng ở bên trong đang nao núng muốn né tránh, giữa hai cái lưỡi nóng bỏng đang quấn nhau, phát ra tiếng nước mập mờ.

 “Ưhm Ưhm! “

Chỗ đầu ciu bị chận lại đã được hoàn toàn giải phóng do Trình Doãn Triết đã buông hẳn tay ra, thấm ướt hết quần lót. Nhưng Ôn Dương còn chưa kịp tỉnh lại hẳn đã bị Trình Doãn Triết hôn lên trên đầu. Bộ não của anh còn choáng váng sau cơn ‘lên đỉnh’, khẽ nhếch môi tùy ý để tên đàn ông này trắng trợn chiếm đóng  trong cổ họng của anh, nước bọt trong suốt ám muội chảy xuống theo khóe miệng, nhỏ giọt xuống cái cằm đang nâng lên.

Đến khi Ôn Dương sắp tắt thở tới nơi rồi, Trình Doãn Triết mới kết thúc nụ hôn  cuồng nhiệt ngang ngược này. Y ôm chầm cả người Ôn Dương đang xụi lơ muốn ngã xuống, nhặt lên cái điện thoại nằm trên mặt đất vốn vẫn chưa hề cúp, cười nhẹ nói với người vẫn đang yên lặng nãy giờ ở đầu dây bên kia, “Nghe thấy chưa? Tôi đang hôn khắp cả người em ấy từ trên xuống dưới, bao gồm cả những điểm nhạy cảm cậu chưa bao giờ biết, làm cho em ấy phải thốt ra những tiếng rên rỉ dâm đãng, phải xin tôi làm em ấy. . .  Người đàn ông vốn luôn yêu chiều cậu giờ lại bị tôi xâm phạm, mà tất cả những chuyện này, cũng nhờ ơn cậu hết cả! Ha ha ha. . .  “

 “Xin lỗi. . . ” ở đầu điện thoại bên kia Tạ Hàn Linh vẫn lầm bầm hai từ nhạt nhẽo kia, trong giọng nói của hắn có thêm mấy phần đau đớn và hổ thẹn. Hắn còn muốn nói thêm gì nữa, lại bị Trình Doãn Triết thiếu kiên nhẫn mà cắt đứt.

 “Thật ra em đã đoán được rồi, không phải sao?” cúi đầu nhìn về phía Ôn Dương đang tựa vào trên vai y mà thở hồng hộc , đôi mắt Trình Doãn Triết u ám sâu như đáy hồ, khóe miệng của y đang treo một nụ cười cứng nhắc. Y kéo khóa quần xuống mình xuống, móc ra con c*c thô to của y vốn đã sớm hừng hực trong quần lót, hướng về phía vị trí túi dái mềm nhũn nằm dưới ‘cậu bé’ của Ôn Dương, cách lớp quần quân phục mà mãnh liệt chà xát không ngừng vào nơi ấy.

 “A! A a – Ưm ưm!”

Sự khó chịu do hai túi dái bị ma sát đụng vào như thế làm cho Ôn Dương nhíu mày lại, lên tiếng rên rỉ  đầy khó chịu. Nhưng từ từ, ‘cậu bé’ được giải phóng từ trong đũng quần lúc trước đã mềm xuống, giờ lại lần nữa phình to lên. Mà tiếng rên rỉ đau đớn anh thốt ra cũng theo sức chạm vào nên khi cao khi thấp, trong giọng nói khàn khàn sinh ra tâm tình vui vẻ.

Rất nhanh đã đút vào đến giữa hai chân Ôn Dương, đến khi con c*c của y đã thả ra ngoài, Trình Doãn Triết bóp lấy cằm Ôn Dương, chớp mắt ngắm nhìn đối phương, nói giọng nguy hiểm trầm xuống “Thật muốn tiến vào em, chịch em đến chết, để cho em phải rên rỉ ở dưới cơ thể của tôi!”

Cả người Ôn Dương run lên, cảm giác được tay của tên đàn ông đang hướng vào túi dái phía sau sờ soạng vào, sắc mặt anh nghiêm lại tái nhợt to thở gấp nói  “Anh. . . Ư…. anh còn muốn như thế nào! Hưmm… “

Tay Trình Doãn Triết dừng ở chỗ cái động bí ẩn sau lưng Ôn Dương, mang theo uy hiếp ở bên tai Ôn Dương thầm thì dụ dỗ “Bé cưng ngoan nào, lại đây, kêu chồng xem nào~”

 “Anh!!!” Ôn Dương giận đến mức môi run bần bật, nhưng dưới sự uy hiếp rõ ràng của tên đàn ông này, anh do dự mấp máy môi rồi cũng mở miệng lí nhí nói đứt quãng “Ư . . Ch. . . Chồ. . . Chồng. . . Hưm… Hức. . .  “

Đạt được thỏa hiệp của Ôn Dương, Trình Doãn Triết nhếch miệng lên cười hớn hở, tay y rời khỏi chỗ cấm kỵ, đổi thành vuốt ve mờ ám mông của Ôn Dương. Bị Ôn Dương chống cự đẩy ra vẫn dúi đầu vào ngực Ôn Dương, mở miệng đem một bên đầu ti đỏ thẫm ngậm vào gặm cắn.

 “Hư. . . Anh. . . Ưm… Ư. . . Anh đừng như vậy. . . Ưm.. A a. . .  “

Giọng nói mềm nhũn của Ôn Dương thốt ra  tiếng rên rỉ yếu ớt, ngay cả chính anh cũng không có phát hiện trong lời nói của mình là một loại oan ức như đang nũng nịu. Lúc này tiếng thở dốc nặng nề và tiếng rên rỉ làm cho không khí mập mờ quanh quẩn ở trong ngõ hẻm này.

Đột nhiên, ở ngoài kia truyền tới tiếng bước chân người, theo sau đó là mấy tiếng người mơ hồ truyền đến, nghe giọng có vẻ như đang muốn tiến vào chỗ này.

Nhận thấy được có người tới làm cả người Ôn Dương căng thẳng, hàm răng cắn vào môi dưới, làm sao cũng không chịu nhả ra bất cứ một tiếng rên rỉ nào dù là nhỏ nhất.

 “Aiz, xét theo cái tình huống hiện tại này thì, chắc cảnh này phải quay đến khuya mất. “

 “Thì chả phải là, nếu cô ngôi sao nữ đang hot này mà có chút kỹ thuật diễn thì sao chúng ta phải khổ như bây giờ. . .  “

 “Thôi bỏ qua đi, ai cũng cực hết mà.”

. . .

Mấy người này càng đến gần, tiếng nói chuyện mơ hồ cũng biến thành rõ ràng.

 “Ưhm!”

Mắt Ôn Dương đột nhiên trợn to đằng sau lớp vải đen, anh cắn môi kềm nén tiếng rên đang muốn thoát ra. Không biết từ lúc nào, quần của anh đã bị kéo xuống, thứ đang nghểnh lên giữa hai chân bị một chỗ căng mịn ấm áp khác bao quanh. Mà tên đàn ông kia đang nhảy lên ở trên người của anh,  nhanh chóng phập phồng hẩy lên ấn xuống, kèm theo cơn khoái cảm như thủy triều đập vào trong mặt anh. Trong lúc váng vất anh nghe được giọng đầy khoái trá của y vang lên  “Nếu để cho những người ở bên ngoài nhìn thấy em như bây giờ, em sẽ là tiêu đề cho tất cả các báo đấy!! Ha ha ha. . .  “

 “Ưhm! Ư ư! Ahhhh. . .  “

Y dùng sức nhún mạnh đập liên tục vào người Ôn Dương, anh bắt buộc phải ngẩng đầu lên, tiếng hít thở càng thêm nặng, đồng thời phát ra tiếng kêu đứt quãng ẩn nhẫn hoảng sợ từ đôi môi bị cắn.

Trình Doãn Triết túm vào tóc của Ôn Dương để gần sát chính mình, tham lam gặm cắn vào cánh môi tái nhợt run rẩy của Ôn Dương, thở hổn hển mà khen anh “Cục cưng, em giỏi lắm. . . Kêu lớn hơn xem nào…”

Dưới động tác của y, cơn sướng không ức chế được hóa thành tiếng rên rỉ khàn khàn không ngừng tràn ra khớp hàm đang cắn chặt của Ôn Dương. Nghe thấy tiếng bước chân đến gần ở bên ngoài, lòng anh sinh ra khủng hoảng.

 “Ê, chỗ đó có một hẻm nhỏ đó, chúng ta đi ngang qua cho gần đi” có người dừng ở đầu ngõ.

 “Sao tôi như nghe thấy tiếng gì ấy nhỉ?” người bên ngoài dần dần đi tới, do dự nói “Không biết lại còn có cái chỗ u u ám ám như thế này. . .  “

 “Ông khoan nói tiếp đã, thật sự có tiếng này. . . Có người ở đây à? Ế?”

 “Đừng có nói gì nữa, nghe sợ muốn chết đây. “

 “Yên tâm, không có ma đâu, cùng lắm thì chả qua chắc đang chịch dã chiến đấy, kựa kựa . . . .  “

 “Heh heh, nếu mà thật sự gặp được, chả phải là được xem phim siếc miễn phí à…!”

. . . . .

Tiếng bước chân tiếng nói chuyện của người khác àng ngày càng rõ ràng làm Ôn Dương sợ đến mức trong nháy mắt cả người cứng đờ. Sắc mặt anh trở nên tái nhợt không màu, màu đen phủ trước mắt càng làm anh thêm cực kỳ sợ hãi, giữa môi anh run run lên để tràn ra một tiếng khóc khẽ khàng, “Không được. . . Không muốn. . . . . Đừng mà ư ư. . . . Tôi không thể nữa. . . . . sẽ bị phát hiện mất. . . . Xin anh hic hic. . .  “

Trình Doãn Triết sửng sốt, khóe miệng từ từ nứt lên độ cong quỷ dị, dán ở bên tai Ôn Dương dụ dỗ  “Nói xem bây giờ tôi đang làm gì với em đây. Nếu em trả lời đúng, tôi sẽ khiến bọn họ rời đi, phải trả lời nhanh lên đấy ~”

 “Ưm . . . . . ” trong giọng của Ôn Dương mang theo cả run rẩy, môi anh bị anh cắn đến trắng bệch. Lúc y khẽ liếm vành tai của anh, Ôn Dương đang rất sợ bị người ta bắt gặp,          khẽ nhếch mở môi, tiếng khóc đứt quãng nuốt xuống mà nói,  “Tôi. . . . hu hu anh. . . . .  anh đang. . . hức đang chịch tôi. . . Hức hức. . .  “

 “À? Là đang chịch ai cơ?” Trình Doãn Triết ngậm phần thịt vành tai đã đỏ bừng của Ôn Dương, hỏi tiếp.

Cả người Ôn Dương  run lên, nức nở nói  “Ôn. . . .hức… Ôn Dương. . . .  “

 “Ôn Dương là ai?” ngón tay của Trình Doãn Triết nhéo lấy đầu ti sưng đỏ ở trước ngực của anh, tiếp tục hỏi chọc.

Bộ ngực mẫn cảm làm cho Ôn Dương thở hổn hà hổn hển, mang theo tiếng khóc nức nở mà rên rỉ  “Không được. . . Không muốn ư… hư . . . Ôn Dương là. . . . . Là tôi…. hư. . . . Là cục. . . . . cục cưng huhu. . . . . “

Trình Doãn Triết nheo mắt lại, tay còn đang vân vê đầu ti đang cứng lên, cười nhẹ nói  “Cục cưng của ai cơ? Hử…?”

 “Hic. . . . . Là cục cưng của. . . . . Hư.. A. . . . . Trình tổng. . . . . Trình tổng đang….hức. . . . hức hức…. đang chịch cục cưng. . . . . hức là đang chịch Dương Dương. . . . . ” Ý chí Ôn Dương  đã thành mờ mịt mà khẽ rên lên. Anh không còn cố ý áp chế giọng mình xuống, rên lên những tiếng kêu dâm đãng vẫn nghẹn nơi cổ họng, trong âm thanh mang theo sắc dục mê người  “Tôi hư. . . . Tôi muốn. . . . .  “

 “Dương Dương ngoan quá!” Trình Doãn Triết hài lòng hôn một cái lên sóng mũi cao thẳng của Ôn Dương, tay thò vào trong túi áo ấn vào nút tắt trên đoạn ghi âm của điện thoại. Lập tức tiếng bước chân đi tới đã hoàn toàn biến mất. Y lau đi khóe môi chảy ra nước bọt của Ôn Dương, cười nghịch ngợm nói  “Xem đây, không còn ai đến đây nữa, cục cưng muốn kêu thế nào thì kêu, em có vui không?”

 “Ưhm! Hức…  Hức đồ. . . . . đồ lừa đảo. . . . .hức hức. . . . ” nhận ra là mình đã bị lừa, trong lòng Ôn Dương tràn dầy sự buồn bực bất lực, anh vừa ngượng vừa giận đến hết chịu nổi, nức nở thành tiếng.

 “Thật ra em thích được người ta nhìn mà, xem đi, em cũng bắn rồi đấy thôi!” thấy dương vật đang nằm trong người mình đều đã tiết ra xong hết rồi, Trình Doãn Triết mới tự sục cho phía trước của mình. Chờ đến khi y bắn ra luôn rồi, mới bò xuống từ trên người Ôn Dương, vẻ mặt ác ý cười nói với chàng trai đang nằm dưới đất.

Lúc này Ôn Dương cũng không còn sức mà phản bác tên này nữa. Anh co người lên, gục đầu xuống bé giọng thút tha thút thít.

Lời tác giả: Truyện toàn thịt thà nguyên chất, thật tình không có ham muốn viết tình tiết quay phim các thứ

Editor: Này giống em, em cũng chỉ thích edit H, đặc biệt là H có thụ nhún =)))

Chương 7

Thanh An

Chủ nhà đảng sủng công 1000%. Sủng công là chân ái, chào mừng các bạn cải tà quy chánh =))

Leave a Reply

Back to top