NKGC – Chương 5

Đóng phim

a81da0d1c5f9a5049ef0de1a129db837

Thấy tên đàn ông đã bỏ đi rồi, Ôn Dương cúi đầu cài lại nút áo sơ mi, đầu ti nhạy cảm trước ngực ma sát vào lớp vải gây nên cảm giác đau đớn và tê dại làm cho anh phải nhíu chặt mày. Cố gắng phớt lờ cảm giác ngứa ngáy, Ôn Dương đứng lên đổi qua mặc một chiếc quần lửng rộng rãi thoải mái, làm nổi bật lên một cách hoàn hảo đôi chân dài thẳng nuột nà của Ôn Dương, cả người mặc bộ đồ nhìn dễ chịu kết hợp với sự tao nhã mà không mất đi vẻ chững chạc.

 

Đến khi Trình Doãn Triết đã đi ra sau khi giải tỏa được dục vọng, hình ảnh y thấy chính là Ôn Dương mặc một bộ đồ ở nhà rộng rãi thoải mái, thả lỏng người nằm nghiêng trên cái ghế sofa ở cạnh cửa sổ, hai chân thon dài vắt chéo với nhau. Lúc này trên sống mũi Ôn Dương đang mang một cặp mắt kiếng, anh nheo mắt lại, môi khẽ mím môi, vừa nghiêm túc vừa chăm chú đọc kịch bản trong tay, mỗi khi đầu ngón tay anh khẽ lật trang giấy, khóe miệng của anh lại sẽ chứa trong đó ý cười biểu hiện sự tự tin, để lộ ra sức hấp dẫn mê người.

 

 “Em có hài lòng không với phần bồi thường này?” Trình Doãn Triết tiến lên đoạt lấy kịch bản trong tay Ôn Dương, ngồi ở trên tay vịn ghế sofa, một tay chống vào trên lưng ghế, cúi đầu cười cười hỏi Ôn Dương.

 

Lông mày Ôn Dương lập tức nhíu lại, trầm mặt nói rằng  “Anh có thể đi được rồi.”

 

 “Tôi đây có xem như là đang bao nuôi em không? ” Trình Doãn Triết nhướng mày, ngón tay luồn vào mái tóc rối bời của Ôn Dương, cười nghiền ngẫm nói.

 

Ôn Dương chán ghét mà hất tay của y ra, giật lại kịch bản trên tay đối phương, ánh mắt lóe lên cúi đầu nói rằng  “Tôi có người mình thích rồi.”

 

 “Thì tính sao chứ?” Trình Doãn Triết cười nhẹ một tiếng, tự tay lấy xuống kính mắt trên sống của Ôn Dương mũi , bàn tay thô bạo túm vào chỗ tóc sau ót của Ôn Dương, cúi người hôn lên mạnh mẽ.

 

 “Ưhm!”

 

Y đè xuống thân thể đang muốn kháng cự của Ôn Dương, đầu lưỡi ở trong cổ họng ấm áp của Ôn Dương quấn quanh bá đạo xâm cướp lấy. Ôn Dương nhìn ánh mắt đầy chiếm hữu của tên đàn ông đang gần trong gang tấc, trong đôi mắt sâu dần dần hiện ra nỗi căm hận. Dù gì thì anh cũng là đàn ông, trước đó bởi vì không kịp đề phòng mới bị một tên đàn ông khác áp chế. Lúc này anh dùng hết lực đẩy y ra, trên mặt mang lên một nụ cười nhìn như hiền hòa nhưng thêm phần xa cách. Dù cho anh có đang phẫn nộ đến cỡ nào, phong thái quý ông của anh vẫn sẽ không cho phép anh được đi quá giới hạn của nguyên tác xã giao, “Anh có thể đi được rồi, hy vọng chúng ta sẽ không gặp lại.”

 

Lại muốn chọc nữa rồi, nếu có thể thật muốn đem người con trai này chọc cho đến khi. . . . .

 

Trình Doãn Triết sờ sờ hôn qua khắp môi của anh, thầm nghĩ.

 

Mãi đến khi tên đàn ông đã thật sự bỏ đi, bên tai truyền đến tiếng đóng cửa, Ôn Dương mới sờ sờ mũi, đứng lên đi tới trước bàn ăn rót một ly nước, vẻ mặt bình tĩnh uống một ngụm. Anh lại buông ly nước, cúi đầu nhìn mặt nước trong ly nổi lên từng đợt sóng gợn lăn tăn, màu con ngươi trong mắt dần dần thẫm màu đi, đột nhiên hất tay làm ly nước đổ ngã trên mặt đất, mặc kệ cho nước văng kên tận ống quần của mình.

 

Hai tay của Ôn Dương chống  ở trên bàn, cúi đầu nhìn chằm chằm vũng nước trên bàn, thở hổn hển gấp gáp, xen lẫn cơn giận dữ tới vô tận.

 

Anh thấy buồn bực, phẫn nộ, căm ghét, mệt mỏi. . .

 

… . . . .

 

 “Anh phải thừa nhận đi, phân tích của tôi là đúng.” Tên vô lại Lâm Tam nửa ngồi chồm hổm dưới đất, nét mặt nghiêm túc đang cố chấp nói rằng.

 

 “Vậy sao? ” giọng nói trầm thấp vang lên ở phía sau Lâm Tam, ngay sau đó một đôi chân thon dài cao ráo xuất hiện ở trong tầm mắt của hắn, đôi chân kia đang đi đôi bốt quân đội da đen bóng của Thành Lương. Thậm chí Lâm Tam cảm thấy như hắn có thể có thể ở trên đôi bốt kia mà nhìn thấy cái bóng của mình vô cùng rõ ràng.

 

Tống Triều mặc đồng phục quân đội nghiêm chỉnh đứng cách Lâm Tam không xa, cái cằm cao ngạo  của anh vẫn luôn hơi hơi nhếch lên, mày kiếm mắt lạnh, môi mỏng mím chặt thành một đường, đôi mắt lợi hại như chim ưng đang nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu Lâm Tam, lạnh lẽo nói rằng”Mặc kệ anh là trinh thám hay là tên vô lại, anh vẫn không thuyết phục được tôi. Mà tôi – sẽ dùng phương pháp của mình, tìm ra tên đã gây tội ác kia.”

 

Lâm Tam đứng lên, tức giận nhìn thẳng vào viên sĩ quan trẻ tuổi cao hơn hắn tới nửa cái đầu “Ý anh là muốn khinh thường tôi đấy à?”

 

 “Không có.” trong mắt của Tống Triều không hề có một tia tình cảm chút nào, thậm chí ngay cả chán ghét hay ghét bỏ cũng không nhìn thấy được một phần. Anh giống như là một cỗ máy trung thành nhất với quốc gia, lạnh lùng vô tình.

 

Giống như Tống Triều đã đáp, anh không hề khinh thường Lâm Tam, nhưng cũng chưa từng để mắt đến Lâm Tam, đơn giản là anh không quan tâm tới hắn.

 

. . .

 

 “Cắt!”

 

 “Mọi người nghỉ ngơi một chút đi, sau đó mới tiến hành quay tiếp.” Lâm Đức Sinh dặn dò một câu sau, rồi mới ngồi trước máy quay cùng Trần Liêu, nhìn những đoạn phim bên trong để thảo luận chuyện gì đó.

Ôn Dương rời khỏi chỗ cảnh quay, đến chỗ ghế đặt đó để nghỉ ngơi mà ngồi xuống, cầm lấy cuốn kịch bản đã để một bên trước đó để xem một chút cảnh quay kế tiếp là đoạn nào. Tuy là cảnh kế tiếp không có vai diễn của anh, thế nhưng xe mnhiều một chút, nghiên cứu nhân vật nhiều hơn một chút cũng không có gì không tốt.

 

 “Anh Ôn, vừa rồi điện thoại của anh có rung lên” trợ lý đi theo thấy Ôn Dương qua đây, cầm điện thoại đi tới.

 

 “Ừ…, cảm ơn em” Ôn Dương nhận lấy điện thoại di động, ôn hòa cười nói cảm ơn với trợ lý. Anh liếc nhìn tên người gọi nhỡ trên màn hình, dặn dò một tiếng với trợ lý xong, rồi mới đi vào một hẻm nhỏ ở sát vách trường quay đang không có ai. Anh bấm vào nút gọi lại, bên kia đã tiếp rất nhanh.

 

 “Alô?” khóe môi Ôn Dương ôn hòa dứt khoát.

 

 “Ừ…. ” chỉ là một âm điệu nhàn nhạt, ngay sau đó bên kia cũng không lên tiếng nữa, hoàn toàn là sự im lặng.

 

Ôn Dương lo lắng nên nhăn mày “Làm sao vậy?”

 

Qua một hồi lâu, giọng của Tạ Hàn Linh mới chậm rãi truyền đến qua đây  “Ôn Dương, em định quay xong phim này chắc sẽ chấm dứt hợp đồng với công ty.”

 

 “Sao cơ?” Ôn Dương cả kinh, nghi ngờ hỏi.

 

 “Tài nguyên công ty cho em, em thấy vẫn không đủ. ” Tạ Hàn Linh nói trắng ra nguyên nhân muốn chấm dứt hợp đồng. Cần phải nói rằng công ty Tạ Hàn Linh đang dưới trướng hiện tại, cũng coi như là thuộc hạng B trong giới showbiz này rồi, chỉ kém một chút so với những công ty nổi bậc nhất thôi. Nếu so với một công ty nhỏ thuộc hạng C như của Ôn Dương thì đúng là hơn rất nhiều.

 

Đối với quyết định này của Tạ Hàn Linh, Ôn Dương cũng không có ý kiến gì, dù sao làm diễn viên, ai mà chả muốn có nhiều tài nguyên tốt hơn. Vì vậy Ôn Dương im lặng suy nghĩ một chút, lại lo lắng nói rằng  “Em đơn phương muốn kết thúc hợp đồng như vậy, phí bồi thường vi phạm hợp đồng sẽ rất lớn, em đã chuẩn bị trước chuyện đó chưa?”

 

 “Em đã chuẩn bị từ lâu rồi, dạo này nhận một số quảng cáo nên cũng được ứng trước một ít, cũng vừa đủ rồi.” Tạ Hàn Linh nói nhưng trong giọng không hề biểu lộ ra cảm xúc gì, có vẻ có ý như là không muốn cùng Ôn Dương nói gì thêm về chuyện này.

 

 “Đừng nhận nhiều mấy quảng cáo quá, làm cũng mệt lắm. Nếu như  em cần gì thì có thể tìm anh.” Ôn Dương cúi đầu nhìn rong rêu sỏi đá bài trí thưa thớt trên mặt đất, nhẹ giọng dịu dàng dặn dò.

 

 “Dạ… “

 

Lại là một khoảng lặng khác, Ôn Dương cũng chỉ biết bó tay đối với tính cách ít nói của Tạ Hàn Linh, anh như đang nghĩ tới điều gì, lên tiếng hỏi  “Đúng rồi, em đã nghĩ ra được công ty muốn đổi qua chưa?”

 

 “Song Ngu” giọng của Tạ Hàn Linh có chút phức tạp mơ hồ.

 

Ôn Dương đột nhiên không phản ứng kịp  “Cái gì?”

 

Tạ Hàn Linh lại lập lại một lần nữa “Trước đó mấy tuần, người bên Song Ngu Media có đến tìm em.”

 

Lần này Ôn Dương phản ứng kịp, anh mím chặt môi, giữa chân mày lộ ra tia kinh ngạc và chút nghi hoặc. Song Ngu Media là một trong những công ty hạng A hàng đầu trong giới showbiz, cùng với Gia Khánh Media, mỗi một công ty chiếm một trong hai thế lực lớn mạnh nhất trong showbiz. Mà ở phía sau Song Ngu còn có tập đoàn Trình thị chống đỡ sâu lưng, có thể nói là thực lực thâm hậu.

 

Có thể ký hợp đồng với một công ty như thế này, Ôn Dương đương nhiên sẽ phải thấy vui thay cho Tạ Hàn Linh, thế nhưng điều kiện tiên quyết là, giá như ông chủ nhỏ của Song Ngu vốn chả phải là Trình Doãn Triết.

 

Lúc Ôn Dương mở miệng đang muốn nói gì với Tạ Hàn Linh ở đầu dây bên kia, một bóng người cao lớn đột nhiên phủ lên người anh. Anh còn không có thấy rõ người tới là ai, cả người đã bị đối phương lật người lại đặt ở trên tường, theo sát đó là một mảnh vải đen bịt kín mắt của anh. Trong lòng Ôn Dương cả kinh, muốn tránh thoát khỏi ràng buộc của bóng người, xoay người hướng chỗ bóng người kia  mà vung tay  đánh một đấm xuống.

 

Quả đấm cứng đầu tiên thật sự nện vào trên mặt của đối phương, nhưng điều này cũng không có ích gì, sau một khắc  anh đã lại bị tên đàn ông đặt ở trên tường, hai tay bị xoay ra tới phía sau, theo đó xúc cảm lạnh như băng quen thuộc truyền vào trong đầu anh, đây là một cái cùm.

 

Ôn Dương rất nhanh đã bình tĩnh lại, đè xuống bả vai sức lực tiêu tán, anh xoay người, nghiêng đầu mở miệng quả quyết xác nhận nói “Trình Doãn Triết.”

 

Một tiếng cười khàn khàn khẽ quanh quẩn từ trong góc tù này, tên đàn ông đột nhiên đá một chân vào đầu gối của Ôn Dương. Do không kịp đề phòng, Ôn Dương chỉ cảm thấy phía sau đầu gối truyền đến một cơn đau đớn , sau đó do đau mà mà anh khụy đầu gối xuống, quỳ ở trên mặt đất trơn trượt, trong lúc lơ mơ anh nghe thoang thoảng giọng của Tạ Hàn Linh.

 

 “Xin lỗi. . .  “

 

Mà điều Ôn Dương không biết là, lúc này trên mặt đất cách anh không xa, màn hình điện thoại biểu hiện đang trong cuộc gọi vẫn lóe ra ánh sáng yếu ớt.

 

 “Là tôi đây” Trình Doãn Triết trả lời bằng một giọng độc ác. Y nửa ngồi xổm xuống, nhìn người thanh niên trước mặt một mặc đồng phục quân đội trang nghiêm, sống lưng cao thẳng quỳ trên mặt đất. Trên mặt của anh bị một miếng vải đen che lại, chỉ lộ ra phần cằm kiên nghị ở phía dưới, môi mỏng nhếch lên, không thấy được cặp tròng mắt đen ôn hòa điềm tĩnh. Mà có lẽ là bởi vì để hóa trang thành nhân vật  Tống Triều , lớp trang điểm lại làm sâu thêm đường nét gương mặt. Lúc này Ôn Dương đã mất đi vẻ ôn hòa nhã nhặn thường ngày mà lại tạo ra một loại lạnh cảm giác anh tuấn nghiêm nghị. Mặc dù lúc này đang chật vật quỳ ở đó, cũng như cũ có thể nhìn ra như thế vẻ cường thế và bất khuất của anh.

 

Đôi mắt Trình Doãn Triết tối sầm lại, thè lưỡi liếm cánh môi nhìn thật dâm tà, y lấy tay túm lại cằm Ôn Dương,  giọng nói như đang đầu độc mà thốt ra từng câu từng chữ “Lần này, chúng ta chơi đặc biệt hơn chút nhé, em thấy thế nào? “

 

Mày kiếm của Ôn Dương giấu ở sau miếng vải đen nhíu chặt lại với nhau.

 

 “Ha!” Trình Doãn Triết cười nhẹ một tiếng, đứng lên cầm lấy điện thoại di động rơi xuống đất cách đó không xa, chậm rãi đi trở về trước mặt Ôn Dương, ngồi xổm xuống, đem điện thoại kề sát bên tai Ôn Dương, hỏi dò đầy vẻ xấu xa “Cưng à, em có biết đầu bên kia điện thoại là ai không?”

 

Hơi thở Ôn Dương đột nhiên như đông lại, mới vừa  rồi anh còn cầm điện thoại trò chuyện, làm sao lại không biết đầu dây bên kia là ai chứ? Chỉ là. . .

 

 “Hự!”

 

Ôn Dương phát ra một tiếng rên ẩn nhẫn, là tên đàn ông đang dùng sức túm tóc của anh kéo về phía sau, mà anh bị ép đến mức phải hất cằm lên.

 

Trình Doãn Triết lại thấy bất mãn khi thấy nét mặt Ôn Dương như vậy, y mở miệng cắn vào quả kế nhạy cảm của Ôn Dương, thè lưỡi tham lam liếm láp lấy cục nhọn đang u lên kia, nghe bên tai hơi thở nặng thêm của Ôn Dương, y cố ý để tiếng mút vào da càng phát ra thêm to rõ.

 

 “Hư. . . Hư hức. . .  “

 

 “Nửa tháng trôi qua, cơ thể của em vẫn nhạy cảm như vậy à” Trình Doãn Triết ở bên tai Ôn Dương cười cân nhắc nói. Tay y đi xuống cởi ra từng nút áo một trên bộ quân phục của Ôn Dương, lộ ra lồng ngực trắng nõn xinh đẹp. Y thả xuống từng nụ hôn ẩm ướt lên trên xương quai xanh khêu gợi  của Ôn Dương, theo hai bàn tay to dày rộng bao trùm lên cơ ngực mỏng của Ôn Dương mà thô bạo xoa nắn. Đến khi da ở chỗ ấy đã hiện lên đỏ ửng, hắn dùng ngón tay cái đặt ở hai đầu ti dựng đứng thẳng mà vân vê vòng qua. Làm ra vẻ đang nghi ngờ mà nói những câu như muốn làm nhục Ôn Dương “Tôi mới sờ một cái đầu ti em thôi mà nó đã phồng lớn lên như của đàn bà rồi. Nó sưng to lên như thế là bởi vì quá đói khát, do ở nhà không ai sờ vào à? Ha ha ha. . .”

 

 “Ưhm. . . Câm miệng!” Ôn Dương xấu hổ nhỏ giọng mắng chửi, hai tay của anh bị trói lại ở phía sau, cằm khẽ nhếch, làm hơi thở hổn hển đang cố nhịn càng thêm gấp gáp. Do bị miếng vải đen che mắt lại, cảm nhận của anh so sánh với những lần trước kia còn nhân lên gấp bôi. Anh có thể cảm giác được một cách rõ ràng lồng ngực của mình bị tên đàn ông kia chơi đùa thỏa thích, mà cảm giác tê dại trên đầu ti càng ngày càng khắc sâu, truyền vào trong não anh, cả người anh khẽ run lên theo sự kích thích này.

 

 “Làm sao? Giận rồi à? ” Trình Doãn Triết cảm thấy thú vị mà nhướng mày, y liếc mắt nhìn cái điện thoại di động bị anh ném xuống đất, giọng nói mập mờ nói rằng  “Mà nhắc đến chuyện đó, em đã ngủ với cậu ta chưa? Vậy không biết cậu ta đã từng hôn qua những chỗ này của em chưa? Còn có ở đây, ở đây, ở đây nữa. . .  “

 

Theo tiếng nói, ngón tay Trình Doãn Triết như con kiến đang đốt mà bò qua lồng ngực Ôn Dương, cơ bụng mờ mờ, nhân ngư tuyến khêu gợi. . . Theo những cơn khiêu khích nhẹ nhàng, thứ ở trong quần Ôn Dương đã bắt đầu phồng lên thành một đùm, chĩa xuống thẳng một đường xuống dưới.

 

 “Hư. . . ưm.. Hức. . . Hưm…. . . ” Ôn Dương cong lưng lên, thở gấp to tiếng, thỉnh thoảng giữa đôi môi mỏng nhếch lên lại tuôn ra những tiếng rên đứt quãng đang cố nhịn. Ngón tay bị đập vào sau lưng đang đan chặt lấy nhau, đầu ngón tay đã thành màu trắng bệch.

 

 “Đúng rồi, tôi quên mất em mới là người ở trên người ta cơ mà, haha!” Trình Doãn Triết nói rồi nghiêng người liếm liếm đôi môi kiên nghị  của Ôn Dương, ngón tay mở ra vuốt ve bên trong quần của Ôn Dương . Y chợt túm vào hai ‘quả cầu’ mềm mại đang nằm trong quần quân đội, bọc chúng lại mà trắng trợn chơi đùa với chúng như đang chơi với hai món đồ chơi hình cầu. Còn tay kia thì y đang đi vòng qua phía sau, móc ra áo sơmi Ôn Dương đã nhét vào trong quần, lấy tay dùng sức xoa nắn ấn xuống sóng lưng cao ngất kia, hằn lên cả dấu ngón tay hồng hồng.

 

 “Hừ! Ư ư. . .  “

 

Ôn Dương cắn răng kêu rên, vẫn cố gắng nhịn xuống cảm giác ngứa ngáy dần dần sinh ra từ khắp nơi trên cơ thể. Nhưng sau đó anh cũng kìm xuống không nổi nữa mà kẹp chặt hai chân, khó khăn ma sát vào ‘cậu bé’ ở giữa hai chân mình, dù nó đã sưng to lên nhưng vẫn chưa thể phóng thích ra được. Anh có thể cảm giác được sự ướt át từ đũng quần do tinh dịch rỉ xuống liên tục, nhưng những thứ này còn chưa đủ. Chung quanh thân thể, từng đầu khớp xương, mỗi một giọt máu đều giống như có một đàn kiến khổng lồ đang cắn vào, làm anh ngứa ngáy đến gần như mất lý trí.

Chương 6

Thanh An

Chủ nhà đảng sủng công 1000%. Sủng công là chân ái, chào mừng các bạn cải tà quy chánh =))

Leave a Reply

Back to top