NKGC – Chương 4

 Chiếc nhẫn

77b5a652c1e680fd071e44af0b282a32

 “Không được. . . Không muốn. . .  “

Trong nháy mắt đồng tử Ôn Dương co rụt lại, lần đầu tiên để lộ ra tâm tình khủng hoảng. Người con trai vốn từ trước đến giờ vẫn luôn tỉnh táo trầm ổn dù cho phải đối mặt với điều gì, vào giờ khắc này dây thần kinh như đứt phụt. Cái tay đang bị tên đàn ông trói chặt lại đang giận đến mức gồng lên như móng chim, khớp xương nổi rõ trên mu bàn tay trắng nõn. Bờ môi anh run rẩy mấp máy mấy cái, giọng nói khàn khàn mang theo tiếng thở mỏng manh.

 “Em đang sợ à?” Trình Doãn Triết ấn lên từng nụ hôn khẽ lên trên gương mặt tái nhợt nhăn nhó của Ôn Dương, ngón tay đang chạm vào lỗ hậu phía sau kia dần dần đi xuống, rơi vào phần dưới hai bìu dái cách nơi ấy không xa, nhẹ nhàng ấn xoa, hai mắt của y nhìn chăm chăm vào đôi mắt dù đang chìm trong tình dục vẫn còn giữ lại lý trí của Ôn Dương. Thấy tiếng hít thở của anh theo động tác nhào nặn trong tay y từ từ nặng thêm, Trình Doãn Triết móc ngón út ra, đụng một cái vào cái lỗ ngay gần ấy. Khi thấy nét mặt hoảng hốt của Ôn Dương nói giọng dỗ dành, “Bé ngoan à, tôi muốn nghe giọng của em. Kêu lên đi, rên lên cho tôi nghe, nếu em lên tiếng may ra tôi sẽ không đụng vào chỗ đó của em nữa….”

Ôn Dương nhìn đăm đăm vào ánh mắt đang trầm xuống của y, qua hồi lâu, anh lặng lẽ nhắm mắt lại, thả lỏng hai cánh môi mím chặt, tiếng rên rỉ khàn khàn  đứt đoạn tràn ra từ đôi môi của anh.

 “Hư hư. . . Ưaaa.. A. . . Hưm. . . Ưm… ơ. . .  “

Trình Doãn Triết dùng cả bàn tay bọc lại hai hòn dái mềm nhũn ở phía dưới của Ôn Dương để chơi đùa, vừa cúi đầu hôn lên cái rốn hình giọt nước của Ôn Dương đang mơ hồ hiện ra giữa cơ bụng, vươn đầu lưỡi từ dò tiến vào trong cái động nho nhỏ, đánh lưỡi quay vòng.

Y thu lại cái tay đang làm loạn, tuột xuống hết quần của Ôn Dương, cương quyết tách ra đôi chân thon  xinh đẹp của Ôn Dương, tay vịn vào đùi để gập chân tành hình chữ M, lúc này y có thể cảm giác được một cách rõ ràng Ôn Dương đang chống cự đối với tư thế nhục nhã này. Nhưng y cũng không thèm để ý, ngược lại nhìn thoáng qua một chút vào hai bọc dái ở dưới, cười nói một câu với Ôn Dương đang mắt lạnh nhìn y, khiến anh phải giận dữ thêm “Chỗ đó của em thật là mê người ~”

 “Ư.. ư ư!! “

Cơ thể Ôn Dương run lên, nơi ấy ở phía sau truyền đến xúc cảm nhẹ nhàng, anh đột nhiên mở to hai mắt nhìn, ngũ quan trên mặt nhăn lại thành gần nhau.

Sau khi đặt xuống những nụ hôn nhẹ vào ngay lỗ cúc của anh xong, Trình Doãn Triết mở miệng cắn một cái vào trên phần đùi thịt mềm mại của Ôn Dương, dùng răng cạ cạ từng chút một. Mãi tới khi nơi ấy xuất hiện rõ ràng vết ứ máu màu đỏ bầm, y mới nhả miệng ra, tiếp tục gặm cắn vào một chỗ.

 “Ưm… Hư. . . A. . . A a. . . Hah. . . . . Ưmmm.. A a. . . . . ” Ôn Dương ngẩng đầu lên, mở môi phát ra tiếng rên rỉ khoan khoái cao vút, mồ hôi không ngừng chảy ra từ trán của anh, hòa lẫn với nước bọt trong suốt tràn ra từ khóe miệng theo cái cằm có độ cong duyên dáng chảy xuôi xuống. Gương mặt trước đó tái nhợt giờ lại biến thành màu đỏ ửng do bị kích tình, đôi mắt ngước lên trên cao, thỉnh thoảng xẹt qua một tia lý trí rõ rệt.

Anh đắm chìm trong trong khoái cảm mà tên đàn ông kia tạo ra, nhưng cùng lúc  đó anh vẫn luôn giữ tỉnh táo để biết được là y đang mang cho anh cả xâm phạm lẫn vui thích.

Trình Doãn Triết cởi quần ra, trên người vẫn đang mặc áo sơmi phẳng phiu như cũ, ngồi ở trên người Ôn Dương nhanh chóng đâm vào lại rút ra dương vật đang căng đau của Ôn Dương. Ngón tay của y véo vào đầu ti có màu hồng khỏe khoắn ở trước ngực Ôn Dương, đổi những cách khác nhau mà se hai đầu ti, nhìn người thanh niên bởi vì động tác của y mà đắm chìm giữa cơn đau và sướng, vừa thở hổn hển vừa rên rỉ.

 “Cục cưng ngoan quá, nhưng vẫn không đủ, còn chưa đủ. . . . . ” Người đàn ông đột nhiên giảm tốc độ xuống, động tác chậm rãi hơn, y cúi người, hơi thở nặng nề cười nhẹ nói với Ôn Dương đang trong cơn hứng tình “Muốn không?”

 “Ưm… A. . . Muốn. . . . Hư. . . . . Nhanh. . . Ư.. Hư. . . . Ưhm nhanh lên một chút. . . . . ” Ôn Dương phát ra tiếng rên nhẹ khó nhịn, hai chân của anh đạp giãy dụa mấy cái, anh muốn cố ưỡn hông mình lên phía trước để đẩy nhanh tốc độ đâm vào người y, nhưng lại bị y ghìm xuống quá chặt đến không thể nào nhúc nhích.

 “Nhưng giờ phải làm gì đây?” Trình Doãn Triết nhéo đầu ti Ôn Dương một cái, đổi lại thành kích thích đầu ti bên kia nãy giờ chưa bị đụng qua, nhếch môi cười đểu nói “Tôi vẫn chưa thấy thỏa mãn với tiếng rên của em ~”

 “Hư!” đầu ti bên kia rốt cục được đụng vào, sướng đến mức làm cho Ôn Dương phải kêu rên lên tiếng, lông mày của anh đã nhíu chặt lại vào một chỗ, giọng nói vừa yếu ớt lại mang theo căm hận “Anh. . . Anh còn muốn thế nào. . . . . Ưm ưm…!”

 “Cưng à, kêu lại nghe dâm hơn nữa, như con đ* lúc đang xin được chịch ấy, được không…? ” Trình Doãn Triết như ma quỷ đang cám dỗ, y chỉ kích thích vài cái vào đầu ti bên kia, thu tay lại rồi tiếp tục đùa giỡn đầu ti bên này trước đó đã bị giày vò đến rách da sưng đỏ. Nhìn thấy nét mặt Ôn Dương đã mang vẻ khó nhịn, y cũng không quên chuyển động ở chỗ mông mà chậm rãi nhấp nhô mông.

Dây thần kinh cuối cùng còn sót lại trong đầu đã đứt đoạn  trong nháy mắt dưới khát khao ngứa ngáy khó nhịn ở trước ngực. Ôn Dương cũng không còn cố gắng giữ vững lý trí để chống cự nữa, ánh mắt anh thấm đẫm trong ngọn lửa tình dục bỏng rát, nâng cánh tay trái lên ôm chặt vào cái cổ cứng cáp của tên đàn ông, mượn lực gượng ngồi dậy treo ở trên người tên đàn ông, khát cầu mà vừa hôn vừa gặm cắn lên cằm lún phún râu của y. Anh ưỡn ngực đem đầu ti ngứa ngáy bên kia chủ động đưa vào tay của y dưới cơn khát tình mà ma sát vào, trong miệng tràn ra phóng đãng lớn tiếng rên rỉ ngân nga, khàn khàn yếu ớt van vỉ.

 “Ưm. . . Tôi muốn. . . Hư. . . . .Nhột. . . . . Nhột quá đi. . . . . Ưm.. hưm. . . . . Sờ. . . .  Sờ vào tôi. . . Xin anh sờ vào… A ~ cấu vào ti tôi. . . Hư. . . ưm… A. . . . . Nhanh. . . . . Không phải. . . . . Chưa đủ.. Ưm. . . .  A a. . . . .  “

Trình Doãn Triết dùng móng tay khều khều vào đầu ti mà Ôn Dương chủ động đưa  vào tay y, dưới thân gia tăng tốc độ của động tác phập phồng phun ra nuốt vào, một tay kia ôm hông của Ôn Dương, vừa thở hổn hển vừa hỏi dò  “Cục cưng à, thấy sướng chưa?”

 “Sướng. . .Ưm… Ahh. . . . . Sướng. . . . . sướng quá. . . . . Tôi. . . . . Ưm.. A. . . . . A. . . . . Tôi không chịu nổi. . . . . A a a! “

Ôn Dương ngửa đầu tùy ý để tên đàn ông cúi đầu nhay cắn hôn mút thỏa thích vào quả khế ở cổ của anh, kiềm chế không nổi mà rên lên từng tiếng phóng đãng. Lý trí của anh bị dục vọng hoàn toàn đánh sụp không còn sót gì, mãi đến khi rít lên một tiếng kêu vang dội, bắn hết ra những giọt tinh dịch loãng vào trong cơ thể của y, Ôn Dương mới mê man mở to mắt ra, cơn cực sướng vẫn chưa dứt làm cho môi anh vẫn khẽ mấp máy như trước, rên rỉ yếu ớt mấy tiếng.

 “Còn tôi vẫn chưa bắn ra mà” cây gậy thịt cứng rắn như chày sắt còn nằm trong quần của Trình Doãn Triết đang chọc chọc chỗ bụng Ôn Dương. Tay y nhéo vào đầu ti Ôn Dương, hướng chỗ đang giao nhau ở dưới đáy của hai người mà sờ soạng. Ngón tay y cầm vào phần gốc dương vật đang mềm xuống của Ôn Dương, ma sát tuốt cho nó, mãi đến khi cảm nhận được con c*c vốn đang nằm trong cơ thể y đã phồng lên một lần nữa, Trình Doãn Triết mới thu hồi tay lại, tiếp tục hướng về phía “cậu bé” đã nửa cương của Ôn Dương mà nhấp mông lên xuống.

 “Không được. . . . . Không muốn. . . . . Hic. . . . . Không ra được nữa. . . . . Ưm… Hức… rút. . . Rút ra đi mà. . . . ” Ôn Dương đau đớn nhíu mày lại, hơi thở yếu ớt mà phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng, vừa khàn khàn lại bất lực. Đến cuối cùng, điều mà thậm chí ngay cả Trình Doãn Triết cũng không thể đoán trước được lại xảy ra, Ôn Dương vốn dù cho bị làm nhục đến thế nào cũng đều lặng thinh, đột nhiên lại bật lên những tiếng thút thít thật nhỏ. Nếu như không lắng nghe kỹ sẽ nghe không ra đó là tiếng khóc nức nở xen giữa tiếng rên rỉ.

… … .

Đến khi Ôn Dương hoàn toàn tỉnh lại thì tên đàn ông đã không còn trong phòng ngủ rồi. Trên người anh thấy nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều, cánh tay bị tháo khớp giờ đã hoàn hảo không chút thương tích. Ngoại trừ việc anh hơi thấy đâu, hiển nhiên, mấy chuyện này đều là do tên kia làm cả.

Tại sao lại có thể như vậy. . . . .

Ánh mắt anh hơi trầm xuống, nhíu mày nhìn trên đỉnh trần nhà đến mức xuất thần.

Lần đầu tiên, anh giãy dụa chống cự.

Lần thứ hai, anh đã khuất phục dưới lửa dục.

Như vậy lần thứ ba thì sao? Anh sẽ như thế nào chứ?

Ôn Dương khó có thể tưởng tượng ra.

Tiếng chuông đơn điệu êm tai đột nhiên vang lên từ trong đống quần áo dưới đất, Ôn Dương ngẩn người ra, tay chân bủn rủn cố hết sức bò xuống giường, khom lưng nhặt lên cái điện thoại đang rung dưới đống quần áo. Nhìn tên người gọi hiện trên màn hình, Ôn Dương lặng người đi trong một giây rồi mới nhận cuộc gọi.

 “Em đã đến khách sạn rồi” bên kia truyền đến giọng nói lạnh lẽo của Tạ Hàn Linh, không có chút tình cảm nào.

 “Ừm…. . . . . ” giọng nói khàn đục của anh làm cho Ôn Dương mím chặt  môi lại.

 “Giọng của anh bị làm sao vậy?”

 “Không có gì, chỉ bị cảm nặng thêm thôi.” Ôn Dương đi tới đầu giường, cầm lên cái khung ảnh bị tên đàn ông đặt ở tủ đầu giường kia. Anh nhìn bức hình thân mật mình chụp chung với Tạ Hàn Linh đã từ lâu về trước, xoay người đem khung ảnh trả lại vị trí đúng của nó trên giá sách.

 “Ừm.” Tạ Hàn Linh đáp lại một cách nhạt nhẽo, sau đó hai người đều yên lặng, không ai nói với nhau câu nào.

Cuối cùng, Ôn Dương chỉ đành thở dài một hơi, dịu dàng nói rằng  “Em ngồi máy bay mấy tiếng nên chắc cũng rất mệt mỏi rồi. Thôi anh không phiền em nữa, nghỉ ngơi thật tốt, nhớ phải ăn uống đầy đủ đấy. “

 “Dạ…. ” sau đó Tạ Hàn Linh đã cúp điện thoại.

Nghe thấy tiếng máy ngắt bụp một cái từ đầu bên kia, Ôn Dương dùng sức nắm chặt điện thoại trên tay.

 “Có vẻ như cậu ta cũng chả quan tâm gì mấy đến em nhỉ! ” không biết từ lúc nào Trình Doãn Triết đã xuất hiện, y đứng ở cửa, lười biếng dựa vào tường, nhướng mày, nhìn về phía Ôn Dương tràn đầy thích thú, ánh mắt suồng sã.

 “Anh biến đi!”

Ôn Dương làm mặt lạnh, dồn hết phẫn nộ lên người y

Trình Doãn Triết không thèm để ý tới cơn giận của Ôn Dương, y sờ vào khóe môi của chính mình, tiếp tục vừa cười vừa nói  “Mới vừa rồi em gợi cảm lắm ~”

Ôn Dương nhìn ánh mắt của y càng ngày càng âm trầm xuống, một bên tay rũ xuống giận đến nắm chặt vào thành nắm đấm.

 “Hơn nữa em đã khóc lúc đang làm với tôi. . . . .  “

Trình Doãn Triết cười nhìn Ôn Dương vung nắm đấm tính nện tới, lúc này y có thể dễ như trở bàn tay chế trụ chàng trai đang nổi nóng trước mắt mình. Nhưng y cũng không làm như vậy, còn để mặc đó cho nắm đấm kia đánh vào mặt mình.

Đau đớn trên mặt cũng không khiến Trình Doãn Triết phải nhíu mày, y nhìn chằm chằm Ôn Dương với sắc mặt khó chịu, tiếp tục chọc tức anh,  “Em còn xin được chịch tôi cơ mà!”

Lại là một nắm đấm vung mạnh nện xuống, Trình Doãn Triết xoa xoa gương mặt bị đánh, nhíu mày, tia sáng lóe lên trong ánh mắt ma quỷ kia, “Em còn kêu rên nghe có khác gì con đ*ếm cơ chứ.”

Ôn Dương cắn chặt răng, vẻ mặt tức giận dùng nắm đậm nện thẳng vào bụng y.

 “Hự!” Trình Doãn Triết ôm bụng rên khẽ một tiếng, ưỡn thẳng thắt lưng tiếp tục xấu xa nói  “Em còn xin tôi sờ đầu ti của em.”

Cả người Ôn Dương cứng đờ, lại “đi đường quyền” thêm mấy cú nữa.

Trình Doãn Triết sờ sờ phần bụng đã xanh tím thành một mảng, như chả đếm xỉa gì mà nói rằng  “Em đây là thẹn quá hóa giận à? Bé yêu?”

 “Cấm gọi tôi như vậy, nghe thật gớm ghiếc!” Ôn Dương chán ghét nhíu mày lại, lạnh giọng quát.

 “Cục cưng à.” Trình Doãn Triết khẽ cười.

 “Anh cút ngay đi!” Ôn Dương tức giận đến mức toàn thân run rẩy, nào còn có dáng vẻ luôn chín chắn điềm tĩnh trước mặt người khác.

 “Bé cưng à, làm sao…? ” khóe miệng Trình Doãn Triết nứt ra thành một độ cong hẹp dài quỷ quái, âm cuối của hắn cao lên, mang theo một tia uy hiếp.

Ôn Dương đột nhiên cảm thấy quá mệt mỏi, thần sắc trên mặt anh đã tái nhợt bất ổn. Anh hít một hơi thật sâu vào, đè xuống cơn giận đang bào mòn thần kinh của mình, bình tĩnh nhìn về phía tên đàn ông trước mắt đang che mặt cười nhẹ, giọng nói đã khàn nay lại thêm vài phần trầm thấp “Rốt cuộc là anh muốn thế nào?!”

 “Muốn chịch với em!”

Chứng kiến sắc mặt u ám như bóng đêm của Ôn Dương, đuôi lông mày của Trình Doãn Triết lông mi nhướng lên, ánh mắt nóng rực nhìn Ôn Dương đắm đuối, hung hăng nói như con thú hoang. Y chậm rãi đi lên trước, tay phải sờ vào gò má của Ôn Dương, cúi đầu hôn liên tiếp lên đôi môi đang mím thành một đường của đối phương, như đang tuyên bố chủ quyền mà âm u nói rằng “Em là của tôi, em trốn không thoát đâu…”

 “Thật buồn cười! “

Ôn Dương hừ lạnh một tiếng, đẩy ra Trình Doãn Triết đang muốn kề gần, mở tủ quần áo tùy tiện mà chọn một bộ quần áo để mặc vào. Mà lúc anh mới vừa mặc vào một cái áo sơ mi trắng, cổ tay đã bị y dùng một tay nắm lấy. Ôn Dương ngẩng đầu liếc mắt nhìn sang, nhíu mày tỏ vẻ không kiên nhẫn.

 “Bây giờ vẫn chưa phải lúc mặc đồ vào.” Trình Doãn Triết bỏ qua sắc mặt như đang muốn lên cơn của Ôn Dương. Y kéo anh lại, nắm vào bả vai Ôn Dương đem người ấn xuống giường đầy mạnh bạo, trong mắt của hắn hiện ra mùi nguy hiểm, bàn tay đang nắm vai rất dùng sức, nheo mắt lại nói lời uy hiếp với Ôn Dương “Tốt nhất em nên biết điều đi, tôi không dám chắc rằng mình sẽ không tháo khớp tay em lần nữa đâu.”

Cơn đau nhức còn vương lại trên cánh tay làm cho lúc Ôn Dương nghe thấy lời y nói, chớp mắt cả người đã muốn đờ đi, ngón tay còn hơi run rẩy. Cuối cùng, anh rũ mí mắt xuống, biểu cảm trên mặt bình tĩnh đến dửng dưng.

Đây là cách anh thể hiện mình muốn thỏa hiệp.

Dáng vẻ yên ổn ngoài dự đoán của Ôn Dương làm cho trong mắt của Trình Doãn Triết mang theo nét cười đầy cưng chiều mơ hồ. Y ngồi xổm xuống một nửa, bàn tay rộng lớn ôm trọn đôi chân có vết chai của Ôn Dương mà nâng cao lên. Tiếp đó y cúi đầu nhẹ hôn vào mu bàn chân trắng nõn, khớp xương hiện rõ của Ôn Dương.

Động tác này của y làm cho Ôn Dương cả kinh, sợ đến mức anh giãy dụa muốn rút bàn chân về, trong mắt đều là ghét bỏ mà mắng  “Buông ra! “

Tên biến thái này!!

 “Được rồi, không chọc em nữa” Trình Doãn Triết ngẩng đầu lặng im giằng co với Ôn Dương một lúc  nữa rồi y mới nhún vai, làm như chả hề quan tâm. Không chọc Ôn Dương đến quá trớn nữa, Trình Doãn Triết móc ra từ trong một tuýp thuốc mỡ trị vết bầm, trét vào một ít trên ngón tay, nâng chân Ôn Dương lên, cẩn thận bôi thuốc mỡ  vào chỗ vết thương lưu lại do dây xích ở cổ chân ma sát lên da.

 “Tự tôi bôi cũng được” Ôn Dương chẳng thể nào hiểu nổi, nhìn tên đàn ông đang cuối đầu xức thuốc mỡ  cho anh, lạnh nhạt nói. Nếu như những vết thương này không phải do chính Trình Doãn Triết tạo thành, có lẽ anh còn thấy chút cảm động vì điều y đang làm.

Trình Doãn Triết như không nghe được lời Ôn Dương nói, sờ lên đôi chân thon dài khỏe mạnh của Ôn Dương, nặn ra thêm thuốc mỡ để bôi vào những vết hôn dày đặc rõ ràng trên da, thấp giọng nỉ non nói  “Tôi rất muốn những vết hôn này vẫn cứ mãi ở đây, có điều nếu chúng mất đi cũng tốt, tôi sẽ làm ra những vết mới. . .  “

Ôn Dương lặng im nghe y đang lầm bầm, lòng càng thêm buồn bực, nhưng động tác ngay sau đó của tên này làm anh phải nhíu mày, từ chối mà nói “Không cần.”

 “Em không được từ chối.” Trình Doãn Triết mang theo giọng nói không cho phép từ chối, tay hắn vuốt ve bên đùi Ôn Dương, hơi nheo mắt lại, dịu dàng dỗ dành Ôn Dương  “Ngoan nào, tách hai chân ra một chút, hồi nãy tôi thấy chỗ đó cũng bị trầy da. “

Ôn Dương nhíu mày, bất mãn nhìn về phía y.

Thấy Ôn Dương không có động tĩnh gì, Trình Doãn Triết nhoẻn miệng cười xấu xa hỏi, “Hay là. . . Em thích tôi banh chân em ra hơn?”

Ánh sáng lạnh lẽo trong mắt lóe lên, cả người Ôn Dương căng thẳng, mở ra một khuôn mặt khác. Cánh tay đang chống ở hai bên mép giường, hai chân chậm rãi mở ra dưới cái nhìn soi mói của tên đàn ông, để lộ ra ‘cậu bé’ đã mềm xìu đang rũ xuống trong quần và hai cái bọc dưới háng, ở đó có một miếng da nhỏ bị rách.

Trình Doãn Triết đứng dậy kìm lòng không nổi hôn một cái lên thính tai phiếm hồng của Ôn Dương do quá xấu hổ. Khi nhìn đến lỗ tai khẽ run lúc chạm vào, y khẽ cười một tiếng, lùi lại ngồi xổm, dùng ngón tay đã bóp thuốc mỡ lên mà nhẹ nhàn bôi lên chỗ đầu khấc bị rách da ở chóp của ‘cậu bé’, hỏi thăm thử “Đau không?”

 “Hư!”

Ôn Dương đau đến mức không thể thốt nên lời, vô thức cắn vào môi, rũ mí mắt xuống, lông mi run run, nhìn qua còn mỏng manh hơn lúc thường.

Nhìn Ôn Dương như vậy, con ngươi của Trình Doãn Triết tối sầm xuống. Y phải rất nhanh mà vẫn nhẹ nhàng bôi hết tất cả vết thương trên người Ôn Dương rồi mới lập tức đứng lên, hơi thở nặng nề lao vào phòng tắm.

Nếu như bây giờ mà không nhịn được nữa, dám cá y sẽ thật sự ‘chơi’ Ôn Dương đến hỏng mất!

Chương 5

Thanh An

Chủ nhà đảng sủng công 1000%. Sủng công là chân ái, chào mừng các bạn cải tà quy chánh =))

2 thoughts on “NKGC – Chương 4

Leave a Reply to Đen Cancel reply

Back to top