NKGC – Chương 3

 Gặp lại nhau

b2e834fda6e1c9eaa2e69151022d348d

 

Từ nhà Lâm Đức Sinh đi ra, Du Hồng Phi tiễn Ôn Dương quay lại căn hộ xong đã phải đi ngay đến chỗ anh chàng nghệ sĩ suốt ngày gây chuyện kia rồi.

 

Sau khi Ôn Dương thấy xe Du Hồng Phi đã rời đi, anh mới lấy điện thoại di động ra liếc nhìn thời gian, dự đoán lúc này Tạ Hàn Linh hẳn là đã xuống máy bay rồi. Anh soạn một dòng tin nhắn trên điện thoại rồi gửi đi, nhìn dãy số trên màn hình kia rồi mới cất điện thoại di động đi vào thang máy.

 

Đến chỗ ở tầng trệt, ở xa xa Ôn Dương đã nhìn thấy một người đàn ông có thân hình cao lớn đang đứng ở ngay cửa nhà anh. Chắc có lẽ là nghe được tiếng bước chân của Ôn Dương, y quay đầu lại, đem ánh mắt nóng bỏng đặt lên người Ôn Dương.

 

Một đôi mắt ngập tràn ý đồ xấu xa quen thuộc chiếu vào đồng tử đang co lại của Ôn Dương, hai tay buông thõng dưới quần đang nắm chặt lại, giờ khắc này những cơn đau nhức khắp cả ngườ vốn đã bị Ôn Dương lờ đi cả ngày, giờ đang truyền đến rõ ràng tới từng nơi một trên khắp cả người, kích thích thần kinh của anh.

 

Nét hiền hòa trong mắt Ôn Dương dần dần rút đi, bị thay thế bằng ánh mắt lạnh lùng băng giá. Ann đi tới trước mặt người đàn ông, khóe miệng cười gượng, lạnh nhạt đầy xa cách “Không biết giám đốc Trình tới đây có chuyện gì không?”

 

Trình Doãn Triết trầm mặc nhìn ngắm người thanh niên trước mặt, trong mắt càng ngày càng thêm phần tùy tiện. Lúc này chàng trai đang đứng đối diện với y có nét mặt hững hờ, trên mặt vẫn cười cười để giữ lễ, không tỏ vẻ oán hận hay phẫn nộ với một kẻ đã từng tấn công mình. Anh vẫn bình tĩnh như vậy mà đối diện với y, cứ như bọn họ cũng chỉ là hai kẻ xa lạ biết nhau sơ sơ.

 

Nghĩ đến chuyện này, mắt của Trình Doãn Triết tối xuống nặng nề đi, trong tròng mắt đen nhánh như vực sâu kia thật giống như đang cất giấu một con mãnh thú dữ tợn. Nó đang gào rú giận dữ đợi đến khoảnh khắc y thả nó ra liền sẽ đem nuốt chửng chàng trai trước mắt đến không còn gì.

 

 “Đương nhiên là tới. . . để làm với em rồi!” khóe miệng Trình Doãn Triết từ từ nứt ra một nụ cười gian tà. Trước đó chẳng qua chỉ là nhất thời nổi hứng nên chạy qua đến, nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy mặt người thanh niên này, y đột nhiên như bị kích động, chỉ muốn xé rách chiếc mặt nạ giả dối mà người này vẫn luôn đang đeo, muốn nhìn thấy đối phương lộ ra bộ dạng yếu ớt. Giống như tư thế đêm qua lúc bị y làm nhục giày vò, đẹp đến thế, ham muốn được chinh phục lớn như thế, làm cho y bị mê hoặc.

 

Ôn Dương nhíu mày,  giọng nói điềm tĩnh mà nghiêm túc  “Tôi đã nói rồi, sẽ không có lần nữa.  “

 

 “Tôi đã tới đây thì sẽ cho em một lý do để có thêm lần kế tiếp” Trình Doãn Triết tới gần mấy bước hướng về phía trước, y nhận thấy được trong nháy mắt cả người thanh niên cứng đơ đi, cười nhẹ một tiếng, nghiêng đầu ghé sát vào bên tai Ôn Dương, nói ra ý đồ xấu xa vẫn giấu trong lòng “Tôi đoán là, chắc em cũng không muốn tôi ở chỗ này lột hết đồ của em đâu nhỉ!!”

 

Hơi thở nóng bỏng của đàn ông làm cho Ôn Dương theo bản năng lui về sau một bước, anh mím chặt môi, không hề nghi ngờ rằng câu nói kia chỉ là câu nói đùa.

 

Đây vốn là một tên điên mà!

 

Ánh sáng lạnh lẽo trong mắt Ôn Dương lóe lên không ngừng, anh cúi đầu, cuối cùng đành chọn cách lấy chìa khoá ra mở cửa.

 

Nhưng mà, Trình Doãn Triết lại cầm vào cổ tay lúc anh đang tính đẩy cửa ra, dễ dàng ngoặt lại cánh tay đặt vào sau lưng của anh, dùng sức đẩy trên tay, đem mặt Ôn Dương đặt vào trên cánh cửa, cơ thể nóng cháy của y theo đó cũng nhích sát lại gần, áp chặt vào lưng Ôn Dương, mở miệng nói ra những lời khốn nạn, “Thật sự xin lỗi em, tôi hối hận rồi, bé ngoan, em không cảm thấy rằng làm ở bên ngoài còn thú vị hơn sao, heh heh. . .  “

 

Ôn Dương không kịp đề phòng bị áp chế đến mức không thể nhúc nhích, thậm chí không có sức để giãy dụa được gì, tên đàn ông kia tới gần, mang theo hơi thở như dã thú xâm lược bao phủ quanh khắp người anh, làm cho trong lòng anh còn giận dữ thêm. Nhưng càng tức giận bao nhiêu thì anh càng tỉnh táo mà nói với y “Tôi sẽ kêu bảo vệ đấy.”

 

 “Em cứ thử xem nào.” Trình Doãn Triết cúi đầu hôn vào trên vành tai của Ôn Dương, y để một tay theo hông của Ôn Dương từ  ngoài mà mò vào phía trong lớp áo, giống như một con rắn độc trắng muốt lạnh như băng, tham lam vuốt ve lồng ngực của Ôn Dương. Sau đó y càng ngày càng hướng về phía trước mà chĩa cái đùm đã nhô lên nơi háng ra, xuyên qua lớp vải quần, dùng cây gậy nóng như lửa đang chống lên ở trong quần mà cạ lên cạ xuống ở phía sau Ôn Dương, thứ cương cứng ở chỗ lớp vải nơi mông in hằn thàng một lằn rãnh ở ngay khe mông.

 

 “Cút ngay!!! “

 

Động tác này của y làm cho sắc mặt Ôn Dương đột biến, cả người anh đều rất căng thẳng, hai tay bắt đầu giùng giằng kịch liệt, cắn răng tức giận gầm nhẹ lên với y.

 

Hoang mang, phẫn nộ, nhục nhã, mệt mỏi, trong nháy mắt những cảm xúc ấy chiếm cứ toàn bộ con ngươi xanh đen của Ôn Dương.

 

Lại nữa rồi.

 

Lại là cái cảm giác tuyệt vọng này nữa rồi. . .

 

 “Chỉ mới như vậy, em đã chịu không nổi à?” Tên đàn ông cười xấu xa ở bên tai anh, để chắc chắn anh không thể thoát được, Trình Doãn Triết thậm chí còn bẻ khớp một cánh tay của Ôn Dương, động tác dứt khoát không hề nao núng.

 

 “Ư!”

 

Ôn Dương cắn môi, khuôn mặt áp vào trên bề mặt cánh cửa lạnh như băng, đau đớn rên rỉ lên thành tiếng, cơn đau do cánh tay bị trật khớp có thể cảm nhận được qua những giọt mồ hôi lạnh chảy xuống không ngừng từ trán của anh.

 

 “Tôi. . . Tôi nhất định sẽ…  Ugh. . . Nhất định sẽ không bỏ qua cho anh đâu! Ư.. Á~” Bàn tay còn lại bị nhốt vào bằng cái siết chặt của tên đàn ông, gân xanh nhô ra, Ôn Dương cắn chặt răng, âm thanh trầm thấp đứt quãng gần như phẫn hận muốn tuôn ra từ đôi môi anh. Nhưng sau đó một khắc, tên này lại lấy tay vuốt ve trên người anh, bao trùm lên ngực của  anh, đầu ti nhạy cảm bị bóp nặn đùa giỡn, cảm nhận khác thường dâng lên từ nơi đó làm cho Ôn Dương cũng phải rên nhẹ lên tiếng, hơi thở theo đó cũng nặng nề dần.

 

Tư thái không còn sức lực lúc này của Ôn Dương lại lộ vẻ quyến rũ đến mức dị thường trong mắt của Trình Doãn Triết, thế nhưng y vẫn chưa hề thấy thỏa mãn, điều y mong muốn không phải là thế này, mà là phá hủy hoàn toàn lực ý chí của đối phương, làm cho chàng trai vốn luôn mạnh mẽ này phải toát ra nét mặt mong manh.

 

Y muốn thấy được hình ảnh của Ôn Dương lúc bị y làm đến khóc.

 

 “Vào thời điểm em đã không thể chống cự được nữa, em nên học cách tiếp thu. . . ” Trình Doãn Triết không cho Ôn Dương che cổ áo lại, dưới đó vẫn còn lưu lại những vết hôn trên cổ đêm qua y gây ra. Lúc này y mang theo nụ cười ác ôn, từ ngữ giống như ác ma đang mê hoặc, nỗ lực phá tan ý chí kiên định của Ôn Dương. Trong mắt của  tên đàn ông này đang ẩn chứa dục vọng đáng sợ, Ôn Dương nghe bên tai  tiếng thở dốc đầy ẩn nhẫn, y thấy khá bất mãn nên tự tay mò vào trong quần Ôn Dương, sờ soạn vào thứ đang muốn thần phục dưới dục vọng kia. Ngón tay lớn với những khớp xương rõ ràng của y cách lớp vải bọc mà chạm vào chỗ cái đùm đang phồng lên, rơi xuống vào cây gậy đang nóng như lửa, bàn tay túm lấy hai quả cầu tròn ở dưới cây gậy lửa kia, không hề khống chế lực đạo chút nào mà nắn bóp, nhưng lại không chạm vào phần gốc nhạy cảm của dương vật, chỗ đang gấp gáp chờ đợi được vuốt ve để giải phóng.

 

Đây là một loại dục vọng dằn vặt, như là vô số con kiến nhỏ đang gây rối trong thần kinh của Ôn Dương.

 

 “Ư… Ưm… . . Hứcc. . .  “

 

Trước đó bị tên đàn ông này dằn vặt cả đêm đã làm cho ‘cậu bé’ của Ôn Dương trở nên mẫn cảm cực kỳ, lại vẫn thấy đau do bị ‘xài’ quá nhiều. Mà lúc này chỗ ấy đang căng đau làm cho khi Trình Doãn Triết chạm vào càng khiến Ôn Dương thấy đau mà rên lên những đứt quãng, nhưng mà dần dần hơi thở của anh càng trở nên dồn dập hơn. Ôn Dương lúc này đã đau đớn đến mức như chết lặng, không còn cảm giác được gì, lúc anh cảm thấy như chỗ đó của mình đã muốn hỏng tới nơi, dưới sự vuốt ve của y, một cơn khoái cảm khó nhịn đến không thể diễn tả được truyền lên như cơn sóng trào từ gốc dương vật.

 

 “Hơ… ơ ~ “

 

Ôn Dương không khống chế được mà khẽ rên rỉ một tiếng, dục vọng đột nhiên được phóng thích ra ngoài, ướt nhớp nháp, dinh dính ở trong quần, lúc này cả người anh đã tê dại đi, trong nháy mắt xụi lơ người mà trượt xuống, dục vọng ham muốn không ngừng tẩy rửa đầu anh thành một mảnh trống không. Khoảnh khắc khi bị tên đàn ông kia đỡ lấy mà ôm vào trong ngực, Ôn Dương nhắm hai mắt lại mà lòng ngổn ngang, lý trí dần dần bị dìm ngập xuống.

 

Ngắm nhìn thật kỹ người con trai đang khẽ đóng đôi mắt, mơ hồ truyền ra tiếng rên khàn khàn ở trong lòng mình, trong mắt Trình Doãn Triết lóe ra những suy nghĩ nguy hiểm, khóe miệng kéo lên một độ cong hẹp dài, cười một tiếng thật trầm “Nhìn lúc này em ngoan biết bao . . . Hah, mặc dù làm bên ngoài sẽ còn thú vị hơn, thế nhưng tôi nào muốn chọc giận em chứ!”

 

Trình Doãn Triết dùng chìa khóa đã tra vào ổ mà mở cửa, sau đó bế ngang Ôn Dương đi vào trong phòng.

 

Dễ dàng đã tìm thấy phòng ngủ của Ôn Dương, Trình Doãn Triết đem chàng trai cao gầy trong lòng đặt ở lên giường xong rồi, mới dạo qua một vòng trong phòng ngủ của ở Ôn Dương mà nhìn hai bên một chút. Lúc này Ôn Dương cả người mỏi mệt, đang nằm ở trên giường dùng cánh tay che mắt đã dần dần điều hòa lại tiếng thở dốc, lý trí và sự tỉnh táo từ từ quay về với anh.

 

Cho tới bây giờ Ôn Dương đều là một người vô cùng lý trí, nhưng ở trước mặt tên đàn ông này, những thứ ấy có vẻ như cũng không có tác dụng.

 

 “Cút ra khỏi đây cho tôi.” mặt Ôn Dương âm trầm, dục vọng còn lưu lại trong tròng mắt đã hóa thành đông lạnh, anh điềm tĩnh nhìn đăm đăm vào y, không hề có ý muốn thỏa hiệp.

 

Trình Doãn Triết dời mắt từ giá sách nhìn qua, xoay người nhìn về phía Ôn Dương, khẽ cười nói  “Có vẻ như em không hề muốn gặp lại tôi?”

 

Ôn Dương liếc nhìn cái đùm trong quần vẫn đang căng phồng của tên đàn ông này, mím chặt môi, sắc mặt khó chịu mà nói rằng  “Không ai muốn gần gũi thêm với tên tội phạm đã cưỡng ép mình cả.”

 

 “Em có từng nghe thấy hội chứng Stockholm không?” Trình Doãn Triết ngồi ở rìa giường, vươn tay dò vào trong áo Ôn Dương vuốt ve lớp da thịt căng mịn dưới tay mình, cúi người, hai mắt thâm thúy nhìn chăm chú vào đôi mắt nguội lạnh của Ôn Dương, khóe môi nhếch lên nụ cười ấm áp, như đôi tình nhân đang tâm tình mà chuyên chú nói rằng  “Tôi sẽ khiến em phải biến thành cái dáng vẻ kia, thích được làm tôi. . . . .  “

 

Trình Doãn Triết đứng lên đi tới trước tủ sách, Ôn Dương chứng kiến động tác của y ở phía sau, nhíu chặc lông mày  “Anh tính làm gì?”

 

 “Đừng hoảng hốt, tôi đâu có làm gì.” Trình Doãn Triết đem khung ảnh lấy xuống  từ trên giá sách mà đặt ở đầu giường, để cho bức ảnh có hai người đang ôm choàng nhau ngay đối diện với hướng của Ôn Dương. Sau đó y cầm lên cánh tay chưa bị gỡ khớp của Ôn Dương, cúi người thô bạo đè lên trên người Ôn Dương, bên kia, tay y đang trùm hết cả bàn tay đã mất hết cảm giác của Ôn Dương, ngón tay y đan xen vào ngón tay đang đeo nhẫn bạc kia.

 

Tên đàn ông kia cứ như vậy ở bên tai Ôn Dương như chơi đùa cười nói  “Để người yêu em nhìn thấy em, thấy cảnh em đang làm thế nào mà dùng ngón tay đeo nhẫn để nắm bàn tay của một thằng đàn ông khác, còn bị tên ấy xâm phạm!”

 

 “Anh!”

 

Một loại cảm giác hổ thẹn khó có thể dùng lời diễn tả được từ từ mở rộng ở trong lòng Ôn Dương, mang theo cảm giác tội lỗi do phản bội, cũng có  một loại cảm giác kích thích  khi vụng trộm, điều này làm cho Ôn Dương chỉ thêm chán ghét và muốn chống cự.

 

 “Tôi đã nói rồi, lần sau tôi sẽ dịu dàng hơn một chút.”

 

Người đàn ông khẽ cười một tiếng, vén áo của Ôn Dương lên, nhìn trên lồng ngực trắng nõn kia là vết hôn trải rộng, con người y lại thẫm màu thêm, cúi đầu tiếp tục ở trên ngực ịn vào những vết hôn mới liên tiếp để đánh dấu chủ quyền. Một tay y đi vòng qua phía sau, theo sóng lưng thẳng tắp của Ôn Dương  mà xoa xuống, thăm dò vào trong quần thun rộng thùng thình, bàn tay ấm áp rộng lớn bọc lấy trùm hết cả cánh mông êm ái trong lớp quần lót, mập mờ động tay xoa nắn.

 

Cơ thể Ôn Dương chợt cứng đờ, ý lạnh giấu sâu trong mắt từng bước tràn lan lên, nhưng theo sát đó, tên đàn ông lại mở miệng ngậm vào đầu ti đỏ thẫm ở trước ngực  anh. Đầu lưỡi y mang nước bọt dinh dính liếm láp ở phía trên, một cảm giác tê dại đáng sợ làm cho vẻ lạnh băng trong mắt Ôn Dương  cũng dần tan rã. Anh giãy giãy cổ tay đang bị tên đàn ông kia chế trị, dùng hết sức bình sinh mà giãy dụa, nhưng vẫn như cũ, không thể thoát được cảm giác khác thường đang tập kích. Độ nhạy cảm từ nơi ấy làm cho tâm tư đang tỉnh táo của Ôn Dương lại lần nữa bị cơn khoái cảm hoàn toàn xâm chiếm, nhưng mà Ôn Dương vẫn luôn cắn chặt môi dưới, không muốn phát ra một tiếng rên nào.

 

 “Ưhm!”

 

Trình Doãn Triết nghiêng người ngẩng đầu muốn tách ra cái miệng đang mím chặt của Ôn Dương, đầu lưỡi cường ngạnh  muốn cạy mở khớp hàm, ở trong cổ họng ấm áp của anh không chút kiêng kỵ nào mà càn quét xâm chiếm. Mà cái tay vốn đang nắn bóp mông của Ôn Dương kia, vào lúc anh đang phân tâm để cự tuyệt nụ hôn đầu lưỡi của y, đã kịp dùng hai ngón tay trượt vào giữa khe mông của Ôn Dương, hướng xuống dưới, chạm tới cái lỗ yếu đuối nhạy cảm ở dưới, nhẹ nhàng vuốt ve nếp uốn phía trên.

 

Thật tâm y cũng không hề có ý nghĩ muốn tiến vào, chả qua là y không quen nhìn cái dáng vẻ Ôn Dương đang nhẫn nhịn, buồn bực mà không lên tiếng này mà thôi. Dù sao, y càng thích dáng vẻ hoang mang sợ hãi của đối phương hơn.

 

Tác giả: Tuyệt đối chủ công, không có phản công, có điều tác giả là tôi  có manh điểm là thụ liếm cúc công, không thể tiếp nhận có thể nhảy chương hoặc lướt qua phần ấy, không hy vọng sẽ có từ ngữ không hay xuất hiện, nếu như có thể đọc được, vậy chúc mừng bạn, manh điểm của chúng ta giống nhau!

Chương 4

Thanh An

Chủ nhà đảng sủng công 1000%. Sủng công là chân ái, chào mừng các bạn cải tà quy chánh =))

Leave a Reply

Back to top