Kịch bản
Không bao lâu, truyền đến tiếng mở cửa ở cửa trước, Ôn Dương hơi giật mình, quay đầu nhìn về phía người thanh niên đang mở cửa đi vào, bộ quần áo hợp một trên người làm nổi bật lên dáng người cao gầy của hắn, tóc mái lơ thơ rơi xuống mấy cọng lên trán hắn, trên khuôn mặt đẹp trai tinh xảo bao phủ một tầng sương lạnh, nhưng lúc nhìn về phía Ôn Dương mới thấy độ ấm tăng lên trong đôi mắt lạnh lẽo kia.
Người vừa tới không phải là người đại diện Du Hồng Phi, mà là diễn viên hiện giờ đang rất nổi trong khoảng thời gian gần đây – Tạ Hàn Linh.
“Tại sao em cũng tới? “
Ôn Dương hiển nhiên thấy vui vẻ vì người này đến bất ngờ, anh đứng lên đi tới, giơ tay lên sờ sờ thân mật vào vành tai mềm mại của Tạ Hàn Linh, sau đó như theo thói quen như trong quá khứ mà cúi đầu khẽ hôn dịu dàng lên khóe miệng của đối phương, nhưng một giây sau đó, anh lại đột ngột dừng lại.
Những gì anh đã phải trải qua cả đêm hôm qua làm cho từ đáy lòng anh sinh ra cảm giác hổ thẹn và phản bội đối phương. Vào lúc anh phải đối diện với Tạ Hàn Linh như thế này, có chút mệt mỏi, nhưng trên mặt của anh vẫn giữ lại nụ cười như trước, không nhìn thấy vẻ khác thường gì.
Anh không hôn vào nữa, mà là đôi môi đang đi giữa đường lại chuyển hướng đụng vào trán Tạ Hàn Linh một cái.
Tạ Hàn Linh nhíu mày, trong mắt lộ ra nghi hoặc, “Anh sao thế?”
“Hơi cảm một chút nên không muốn lây cho em. ” Ôn Dương che đậy lại tâm tình rất phức tạp trong mắt, ngón tay đặt ở khóe miệng Tạ Hàn Linh vuốt ve, dùng giọng nói khàn khàn mà ôn nhu giải thích.
“Ừm…. ” Tạ Hàn Linh gật đầu, cũng không nói gì nhiều, bước vào phòng ngủ của Ôn Dương.
Trong mắt của lướt qua có một chút mất mát Ôn Dương, nhưng cũng chỉ là thoáng qua rồi biến mất. Anh cùng đi theo vào, dựa vào chỗ góc cửa phòng ngủ mà nhìn Tạ Hàn Linh đang khom lưng ở bên trong tìm kiếm thứ gì đó, nhướng mày hỏi “Em tìm cái gì vậy?”
Tạ Hàn Linh ngồi dậy nhìn về phía Ôn Dương, lông mày đã nhíu lại “Lần trước lúc tới em đánh rơi hộ chiếu ở chỗ anh.”
Ôn Dương cười cười bất đắc dĩ, đi tới đến chỗ ngăn kéo nhỏ trong tủ quần áo, lấy cuốn passport ra đưa cho Tạ Hàn Linh, cười vui vẻ ấm áp mang theo cả cưng chiều mà nói rằng”Anh còn đang tự hỏi đến khi nào em mới nhận ra đấy!”
Vành tai Tạ Hàn Linh ửng đỏ, mím môi gương mặt đổi khác.
“Hôm nay em phải đi liền à?” Ôn Dương nhớ tới lịch trình dạo gần đây của Tạ Hàn Linh, hỏi.
“Dạ…, đoàn phim muốn qua bên kia sớm chút để thêm thời gian chuẩn bị.” Tạ Hàn Linh nhận cuốn passport, nói mà không có biểu cảm gì.
Ôn Dương mở miệng ra còn muốn nói thêm gì nữa, lại đột nhiên liếc về phía cái cổ trắng ngần mảnh khảnh của Tạ Hàn Linh, ở dưới lớp áo không có vật gì, không đeo sợi dây chuyền có vòng chiếc nhẫn bạc qua. Anh nhìn chằm chằm nơi đó, lông mày chậm rãi nhíu lại, nhìn về phía Tạ Hàn Linh mặt vẫn không có biểu tình gì, hỏi một câu bâng quơ như chỉ là đang chào hỏi buổi sáng với nhau, “Sao em không mang nhẫn theo?”
Tạ Hàn Linh cũng bị sững sờ, sờ sờ vào chỗ trước đây đeo cái nhẫn kia, mắt lại nhìn ngón tay mang nhẫn của Ôn Dương, mâu quang hắn lóe lên, chỉ là thờ ơ nhàn nhạt à một tiếng, nói rằng “Do em sợ đoàn phim để ý thôi nên em phải tháo nhẫn xuống.”
“Khi nào quay xong phim thì em nhớ phải mang lại đấy, anh sẽ phải kiểm tra.” Bàn tay rộng lớn của Ôn Dương nhẹ nhàng đè xuống ót của Tạ Hàn Linh, trán kề nhau, đôi mắt vừa dịu dàng lại nghiêm túc nhìn vào đôi mắt vốn bình thản không dậy sóng của Tạ Hàn Linh, nhìn nơi đó nổi lên một ít lăn tăn rung động, anh vuốt ve lỗ tai đã nóng lên của đối phương, giả vờ nghiêm túc nói.
Cảm giác được hơi thở nóng bỏng của người đàn ông phụn lên ở trên mặt mình, chóp mũi chỉ toàn là mùi vị hormone đầy quyến rũ của đàn ông. Trong mắt Tạ Hàn Linh lộ ra một vẻ bối rối, hắn như chống cự mà đẩy Ôn Dương ra, giọng nói đã lạnh lùng thêm vài phần “Em phải đi rồi.”
Sau khi anh cảm giác được sự chống cự của Tạ Hàn Linh, Ôn Dương rất bình tĩnh mà nhíu mày lại, anh đi theo phía sau Tạ Hàn Linh đến chỗ cửa vào, mặt mang nụ cười nhìn đối phương mang giày vào, mở cửa, ánh nhìn vẫn không hề rời khỏi hắn, anh mới mở miệng gọi giật lại Tạ Hàn Linh “Chờ một chút.”
Tạ Hàn Linh nghi ngờ quay đầu nhìn lại.
Ôn Dương mang dép đi tới, thuận tay vò vò mái tóc ngắn Tạ Hàn Linh, nheo mắt lại nhìn nhu hòa cười nói “Ở đoàn phim em phải tự chăm sóc mình cho tốt đấy.”
“Vâng…. ” Tạ Hàn Linh thản nhiên gật đầu, không thích ứng mà lùi lại một bước, tránh khỏi hành động vô cùng thân mật của Ôn Dương với hắn, cúi thấp đầu, nhìn cũng không nhìn Ôn Dương mà xoay người đi ra cửa.
Mãi đến khi cánh cửa trước mắt mình đã đóng, Ôn Dương mới về lại trong phòng khách tiếp tục xem phim hồi nãy , đó là một bộ phim năm xưa của đạo diễn Lâm Đức Sinh, lúc chiếu rạp rất ảm đạm nhưng lại bất ngờ mà nhận được cúp Kim Ưng danh giá trong nước.
Đến cỡ tầm mười giờ, tiếng chuông cửa lần nữa vang lên, Ôn Dương mở cửa, đúng như dự đoán đã thấy được người đại diện của anh thong dong đi đến.
“Xin lỗi xin lỗi, hồi nãy anh phải đi chút có chuyện” Du Hồng Phi nhấc lên một bịch thức ăn mua ở ngoài, đứng ở ngoài cửa nói rằng “Đúng lúc bây giờ cũng gần trưa rồi, thuận đường nên anh mua đồ ăn mang qua đây.”
“Anh vào nhà nói chuyện trước đã!” Ôn Dương nhận lấy đồ ăn đang treo trên tay của đối phương, xoay người đi vào nhà.
Đóng cửa lại, đổi thành dép trong nhà rồi Du Hồng Phi mới vội vã đi theo phía sau nhà Ôn Dương, anh ta nhìn thấy bộ phim đang chiếu trong phòng khách, nhìn về phía Ôn Dương “Xem ra cậu rất coi trọng lần thử vai này.”
“Chẳng qua là vừa lúc phim này của đạo diễn Lâm được chiếu, nên em chỉ tiện xem một chút mà thôi.” Ôn Dương thuận tay cầm lên điều khiển từ xa tắt TV đi, ngồi ở chỗ kia cẩn thận lật nhìn kịch bản Du Hồng Phi mang tới.
Bộ phim “Mặt trời đỏ” dự tính tiến hành sắp tới của Lâm Đức Sinh này được lấy chủ đề là phá án trong bối cảnh dân quốc. Kịch bản kể lại một tay trinh sát không đáng tin và mấy người bạn của hắn, trong một lần điều tra án dẫn đến việc phát hiện những âm mưu sau lưng vụ án này. Trong phim có những đoạn vui vẻ hài hước, cũng có lúc nghiêm túc ý nghĩa sâu xa, còn trộn lẫn cả những khúc mắc trong chuyện tình cảm. Có thể nói đó là một một bộ phim trinh thám hồi hộp nhưng không mất đi tính hài hước.
Vai nam thứ trong phim mà Ôn Dương muốn thử vai là một sĩ quan quân đội trẻ tuổi có tên là Tống Triều. Tính cách hắn có đủ tỉnh táo và bình tĩnh, cố chấp với việc phải bắt bằng được kẻ chủ mưu đứng sau bức màn, đồng thời những lúc nhân vật chính vốn bị coi thường lại sẽ dành sự trợ giúp lúc anh ta gặp khó khăn. Mà kết cục sau cùng của hắn lại bị chính vị tướng cấp trên của mình hãm hại mà chết, mang theo tiếc nuối và không cam lòng.
“Thế nào? ” Du Hồng Phi đứng một bên hỏi.
Ôn Dương khép lại kịch bản, trầm ngâm trong chốc lát, đột nhiên cười nói “Nhân vật này xem như là một nhân vật giúp tạo nên bước ngoặt trong kịch bản, hơn nữa tính cách nhân vật cũng được lột tả rõ nét, đây sẽ là một vai đầy thử thách đấy. “
“Cậu có hứng thú là tốt rồi. À đúng, khoan nói chuyện này đã, ” Du Hồng Phi lôi ra mấy hộp thuốc từ trong cái túi mình mang theo mà đặt ở trên bàn trà, quan tâm nói rằng “Anh mang theo một ít thuốc qua đây, cậu đi uống thuốc trước cái đã, mặc kệ thế nào, tốt nhất cũng không nên làm chậm trễ buổi thử vai chiều nay.”
Ôn Dương liếc nhìn những thuốc kia, chỉ tùy chọn lấy một hộp thuốc trị cảm mạo thông thường, uống nước nuốt xuống. Tuy chuyện bị cảm chỉ nói ra để giấu sự thật thôi, nhưng cũng khó tránh nếu thật sự bị cảm, uống một viên cũng không có gì không tốt. Uống hết viên thuốc ngậm trong miệng, Ôn Dương buồn cười mà nói với Du Hồng Phi rằng “Cảm ơn anh, có điều nhiều thuốc như vậy cũng tốn kém cho anh quá đi!!”
Lời mới vừa nói, cái mặt già của Du Hồng Phi cũng nhăn nhúm hết cả lại, anh ta chỉ chờ có thế mà mở miệng than vãn một tràng với Ôn Dương, “Có gì đâu chứ, hơn nữa, tiền sinh hoạt trong tháng này của anh cũng đã hết. Cũng không biết cậu thấy khó chịu ở đâu, vì vậy tôi chỉ biết mua một đống loại khác nhau, công ty cũng sẽ không trả lại tôi đâu. . “
Ôn Dương liếc mắt nhìn anh ta, chẳng muốn đi để ý tới.
Nhắc tới Du Hồng Phi, cũng coi anh ta như là một người đại diện cho những nghệ sĩ hạng B. Cũng không nên có chuyện thiếu thốn tiền lương đến thế. Nhưng ai bảo nghệ sĩ dưới quyền anh ta, ngoại trừ Ôn Dương còn có một còn có một thần tượng thế hệ mới tên là Tề Lương chuyên thích đi gây rối khắp nơi. Cũng bởi vì anh ta, Du Hồng Phi đã bị công ty phạt không biết bao nhiêu tiền, giờ tiền để tiêu cũng trở nên túng quẫn.
“Hôm nay chả phải anh nên đi theo Tề Lương sao? ” Ôn Dương nhướng mày hỏi.
“Không có việc gì, anh tìm được cho thằng nhãi kia một hợp đồng quảng cáo, có Tiểu Lưu theo nó chắc nó cũng không thể quậy quá đà được đâu. Mà nếu so ra thì, cũng vẫn là lần thử vai này của cậu quan trọng hơn.” Đối với việc dưới trướng mình có một nghệ sĩ như Ôn Dương, không làm chuyện gì quá trớn, không tạo scandal gì, cũng không hề cáu kỉnh, Du Hồng Phi đã vui mừng hết cỡ rồi, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới một người khác, anh ta đã thấy nản chí vô cùng.
Nói đến chuyện thử vai, Du Hồng Phi có chút nghi ngờ nói “Lại nói tiếp, cũng không biết làm thế nào mà công ty lại đem cơ hội thử vai cho một bộ phim điện ảnh tiềm năng thế này cho cậu, chuyện có thể cho thử một nhân vật đã chắc như đinh đóng cột kiểu này không thể nào tùy tiện cho được, anh vẫn cảm giác như mình đang ở trong mơ. Chắc lúc này trong công ty nhiều người đang ganh với cậu dữ lắm.”
“Chắc có lẽ thời của em sắp đến rồi!! Như anh đã nói trong điện thoại ấy.” Ôn Dương vắt chéo hai chân ưu nhã ngồi ở trên ghế sa lon, tay trái chống đầu hơi nghiêng, đôi mắt hiền lành kia híp lại, đuôi lông mi cong lên, nửa đùi nửa thật với anh ta.
Nhưng mà, ngón tay đang cầm cuốn kịch bản của anh lại đang dùng lực gập lại cả cuốn, trên giấy của kịch bản còn lưu lại vết tích nếp uốn rõ ràng.
“Chắc vậy thật. ” Du Hồng Phi không hề nhận ra điều khác thường, nhìn Ôn Dương ở đối diện trong lúc giơ tay nhấc chân lên đều ưu nhã phong tình, anh ta còn nhớ rất rõ trước đây lúc chọn trúng chàng trai này, chính là bị loại mị lực đặc thù của một người diễn viên hấp dẫn. Tuy là đã ở bên Ôn Dương được hơn bốn năm, nhưng Du Hồng Phi vẫn phải cảm thán rằng Ôn Dương như vậy nhất định sẽ không là con cá trong ao nước tù, anh vẫn chỉ đang thiếu một chút vận may mà thôi.
Nhất định đây chính là vận may đó.
“Ừm…. ” Ôn Dương tiếp tục cúi đầu đọc nhìn kịch bản, suy nghĩ tính cách tâm lý mọi thứ của nhân vật mà mình sẽ thử vai, thử nghĩ ra làm sao để có thể đắp nặn hoàn hảo được ra một nhân vật đặc thù này.
Ăn cơm xong, ước chừng đã tới lúc rồi, Du Hồng Phi mới lái xe chở Ôn Dương đi đến nhà của đạo diễn Lâm Đức Sinh, mở cửa là người vợ hiền của Lâm Đức Sinh. Bà cười hiền hòa với hai người Ôn Dương, dẫn vào trong nhà.
Lúc đi vào Lâm Đức Sinh đang ở trong phòng khách cùng một người đàn ông trung niên khác cầm kịch bản thảo luận một chút, mặc dù đám Ôn Dương đi tới, cũng không có nhìn nhiều.
Ở cái tuổi này, Lâm Đức Sinh là người luôn cho rằng mình luôn đúng, coi thường nhất là những loại người nổi tiếng hạng C muốn ôm bắp đùi a dua nịnh hót. Hơn nữa tính cách ông ta cũng đáng ghét sẵn, nhìn thấy Ôn Dương là loại diễn viên không biết bằng cách nào mà được nhét vào đây, thì càng có sắc mặt chả tốt đẹp gì, lúc này chỉ chọn cách không nhìn.
Ôn Dương mỉm cười đứng ở một bên, cũng không để tâm đến cách đối xử lạnh lùng của Lâm Đức Sinh, nghiêng tai nghiêm túc nghe hai người kia đang tranh luận, chủ đề nói phần lớn là một vài vấn đề và cách xử lý trong kịch bản.
Qua chừng nửa canh giờ, chờ đến khi phía Lâm Đức Sinh cuối cùng cũng kết thúc trọng tâm câu chuyện, ngước mắt lên nhìn thấy Ôn Dương đứng ở bên cạnh vẫn thản nhiên như thường, không khỏi một hồi kinh ngạc trong lòng. Bọn họ cứ cho rằng lúc nào đối phương đã bỏ đi luôn rồi, mặc dù không hề rời đi thì cũng có thể sắc mặt khó chịu tính tình cáu kỉnh, dù sao cái mấy loại diễn viên được “gửi gắm’ vào đều là đức hạnh như vậy mới phải.
Nhưng mà thật sự không ngờ, chàng trai trước mắt này gương mặt vẫn mang ý cười như cũ mà đứng ở nơi đó, thắt lưng thẳng tắp, tìm không thấy một tia buồn bực nào. Phong thái đầy điềm tĩnh này làm cho hai người Lâm Đức Sinh cũng phải có thêm hảo cảm với Ôn Dương mặc dù vị diễn viên này không giỏi diễn xuất đi chăng nữa, thái độ của anh cũng sẽ khiến cho người ta nhìn nhiều hơn.
Ngồi ở bên cạnh Lâm Đức Sinh, người đàn ông trung niên gật đầu với Ôn Dương, lịch sự nói rằng “Cậu là chính là diễn viên đến thử vai Tống Triều đây à!! Chào cậu, tôi là Trần Liêu, biên kịch cho bộ phim này. Nếu cậu đã tới, vậy thì thử nói xem cậu hiểu về nhân vật Tống Triều này như thế nào xem sao.”
Ôn Dương gật đầu, nhớ lại một ít đoạn ngắn trong kịch bản, nói ra ý kiến của mình “Đạo diễn Lâm, thầy Trần, đối với Tống Triều tôi chỉ có một quan điểm, đó chính là anh ta là quân nhân. Mặc dù có chút phiến diện, nhưng đây cũng là bản chất của nhân vật Tống Triều này. Anh ta rất nghiêm khắc với bản thân mình, mang theo người lòng kiêu hãnh của một quân nhân, điều quan trọng nhất chính là anh ta rất trung thành. Mà cũng bởi vì lòng trung thành, phục tùng mệnh lệnh của anh ta, cho nên dù đến cuối cùng đã nhận ra được một kia khác thường, cũng vẫn không hề hoài nghi cấp trên của mình. Anh ta trung thành, nhưng lại là ngu trung*, dẫn đến cái chết của anh ta. . . Cách nghĩ của tôi chính là như vậy, nếu có chỗ nào không tốt, còn hy vọng hai thầy đây chỉ dẫn thêm cho tôi.”
* Thuật ngữ để chỉ những người bị ảnh hưởng của Nho giáo, trung thành với cấp trên một cách mù quáng
.
Lâm Đức Sinh nghe lời của anh, ở một bên gật đầu tán đồng, diễn viên trẻ tuổi này nói trúng một điểm, đó chính là sự ngu trung của Tống Triều.
“Cũng không phải là không có hoài nghi. ” Trần Liêu trầm mặc một lúc rồi nói rằng “Sự hoài nghi của Tống Triều, có thể đã biết mệnh lệnh này chính là một cái bẫy, nhưng nếu vậy thì anh ta biết phải làm gì chứ?”
Ôn Dương nghiêm túc nghiêng tai nghe, cũng phải nói tiếp “Bởi vì anh ta là quân nhân. . . “
“Không sai, ” Trần Liêu gật đầu nói “Chính là bởi vì Tống Triều là một quân nhân, mà bản chất của quân nhân chính là phục tùng mệnh lệnh, cho dù anh ta biết điều đó là sai.”
Thấy Trần Liêu nói xong, Lâm Đức Sinh mở ra kịch bản, chỉ vào một đoạn diễn ngắn lúc Tống Triều và nhân vật chính Lâm Tam lần đầu tiên gặp mặt, đối với Ôn Dương nói rằng “Cách lý giải của cậu khá đúng, vậy tiếp đây cậu diễn một cảnh này cho tôi xem thử.”
“Được ạ”
Ôn Dương lui ra phía sau hai bước, chỉ trong hai bước ấy, khí chất trên người anh từ ôn nhuận như ngọc biến thành vẻ sắc bén nghiêm cẩn vốn chỉ thuộc riêng cho quân nhân. Anh cứ đứng như vậy, lưng thẳng tắp, môi nhếch, khẽ hất hàm gợi lên vẻ kiêu ngạo lạnh lùng từ trong xương, mà một đôi mắt lợi hại như ưng lúc này đang bình tĩnh nhìn đối diện, không có có một tia cảm xúc.
Anh là Tống Triều, anh chính là quân nhân!
Giống như có người ở bên cạnh nói gì đó, Ôn Dương nghiêng tai nghe trong chốc lát, vùng trên hai lông mày nhíu lại, hướng về phía trước không khí nói một câu một cách lạnh lùng ” Tên Lâm Tam du thử du thực kia? “
Ngay sau khi dứt lời Ôn Dương đã thu hồi lại hết vẻ kiêu ngạo trong mắt, nét mặt dịu lại, khóe miệng mang theo ý cười, ôn hòa nhìn về phía hai người Lâm Đức Sinh, lễ phép nói rằng “Tôi đã diễn xong rồi ạ.”
Lâm Đức Sinh vừa mới phục hồi tinh thần sau sự kinh ngạc vừa rồi, lần này ông lại một lần nữa tỉ mỉ quan sát một lần người thanh niên trước mặt này, gật đầu.
Đối với kỹ thuật diễn của Ôn Dương, ông quả thật cảm thấy khá ngạc nhiên, nhưng càng làm cho ông ta phải sửng sốt hơn chính là tốc độ vào vai thoát vai của đối phương. Về điểm này, những người có thể làm được cũng chỉ có thể là loại có năng khiếu diễn bẩm sinh, có năng lực phân tích và cảm nhạn sâu sắc.
“Đây chính là Tống Triều mà tôi đã vẽ ra trong đầu!” trong mắt Trần Liêu phóng lên những tia lấp lánh, hưng phấn kêu lên, “Tôi quyết định rồi, vai diễn Tống Triều này sẽ để cho cậu đóng, chỉ có cậu mới có cái cảm giác kia. . . “
Khi đã lấy được sự tán đồng rồi, Ôn Dương cũng không có lộ rõ sự vui mừng trên nét mặt, anh chỉ cười tươi hơn chút, thái độ không kiêu không tiện mà nói “Xin cảm ơn hai thầy, tôi sẽ cố gắng diễn tốt nhân vật này. “
“Tốt lắm, chúng tôi mong chờ Tống Triều qua cách diễn của cậu!” Trần Liêu hài lòng gật gật đầu, luôn miệng nói mấy câu “tốt, tốt”.
…