Chương một trăm bốn mươi lăm: Lần đầu
Một năm sau.
Trong rạp hát lớn “Ánh bình mình màu vàng”, Sảnh Số 1.
Ngọn đèn chậm rãi tắt, trên màn ảnh lớn sáng lên, đó là một mảnh đất mênh mông, lửa chiến tranh và xác chết phơi khắp nơi, màn ảnh chiếu xuống, chậm rãi rơi vào một thi thể nhỏ nằm nghiêng trên đất.
Màn ảnh thoáng kéo xa, thì ra tầm mắt dẫn dắt từ đầu là của một con quạ, nó rơi ở trên khối thi thể này, nhìn đôi mắt sáng long lanh của thi thể nhỏ bé kia, kêu hai tiếng ‘quạ quạ’, mỏ chim hướng về phía con ngươi xinh đẹp muốn mổ đi.
Có điều vào giờ khắc này thi thể đột nhiên động, cậu bắt lại con quạ đen kia, đem quạ đen áp trên mặt đất. Cậu đã quá yếu ớt, ngay cả sức lực để vặn gãy cổ của quạ đen cũng không có, nhưng bên cạnh cậu còn cất giấu hòn đá, cậu giơ lên tảng đá nện thật mạnh trên người của quạ đen.
Đôi tay lấm lem dơ bẩn mà non nớt kia xé nát quạ đen trong tay, thậm chí không cân nhắc chuyện phải xử lý một chút, đã sẵn sàng nuốt chửng máu thịt của con quạ đen xuống. Máu tươi dính đầy gò má của cậu, đôi mắt tưởng đã chết lặng kia kóe ra tia sáng khao khát được sống. Lúc này một đội binh sĩ quét dọn chiến trường đi ngang qua, phát hiện cậu, binh sĩ cầm đầu dùng cây kiếm nâng lên cái cằm của cậu, lộ ra nụ cười.
Màn ảnh bắt đầu xẹt qua, như vẫn dùng thị giác của con quạ, từ trên cao mà lượn qua hình ảnh hàng dài những người dân tị nạn đang chạy trốn, bay qua những thành phố thật xa, lướt qua đoàn xe xếp hàng thật dài ồn ào trong thành phố, lướt qua nhân vật chính có biểu cảm lạnh lùng, đang đứng giữ đám con nít chen trong đoàn xe kia.
Cậu bé ngày nào dù có phải ăn thịt quạ đen để có thể sống tiếp, giờ theo đội ngũ này tiến nhập một ngôi nhà lớn thoạt nhìn giàu có và đông đúc, trong nhà là một hùng trùng ăn mặc quần áo đẹp đẽ đang đứng mời chào khách, không khó nhìn ra đây là một nhà chứa.
Ông chủ của chỗ này là một hùng trùng ăn mặc đẹp đẽ, bên người còn có hai nô lệ thư trùng cao lớn đi theo, ông ta đối mặt với bọn nhỏ bị mang vào, cười từ trong đĩa để kế bên mà cầm lấy một ổ bánh, đặt lên trong tay “Ai có thể cười một cái cho ta xem, ta sẽ cho đứa cho ổ bánh mì này. “
Sớm bị chiến loạn và nạn đói hành hạ đến mất đi sức sống nên bọn trẻ con không ai nghe lời ông cả, duy chỉ có đứa trẻ kia, giùng giằng đứng dậy, đi tới vị hùng trùng trước mặt, trên mặt của cậu còn mơ hồ có thể nhìn thấy máu tươi và bùn đất hòa lẫn, nhưng cậu vẫn cố gắng đánh cong khỏe miệng, cho hùng trùng một nụ cười ngọt ngào xinh đẹp.
Hùng trùng vừa mừng vui vừa sợ hãi thánh phục mà nhìn đứa trẻ trước mắt, cơ thể đã bị tàn phá nhưng vẫn nở nụ cười thật tươi, là nụ cười sau khi đã tuyệt vọng nghĩ chết đi lại khát khao được sống, làm ông ta xúc động đến tận đáy tâm ca, “Con ngoan lắm, từ hôm nay trở đi, ta sẽ gọi con là Cleopatra.” ông đem bánh mì đặt vào trong tay của đứa trẻ, nó nhét cả ổ vào trong miệng, trong mắt lại cũng không có nụ cười diễm lệ xúc động lòng người kia, chỉ còn vẻ hờ hững hoàn toàn lạnh lẽo, ngọn lửa khao khát sống đang cháy hừng hực.
Hình ảnh lần nữa lại thay đổi, đứa trẻ trước đây tồn tại được trên chiến trường, giờ đã trưởng thành.
Đây là một đoạn hình ảnh kỳ diệu, khuôn mặt của Cleopatra vẫn luôn được đặt ngay giữa màn ảnh nhưng bối cảnh cũng đang không ngừng biến ảo, từ trong nhà chứa, đến tường, đến các loại ga giường đầy màu sắc, các khuôn mặt vây xung quanh, đôi khi xuất hiện hôn lên bờ môi của cậu, hoặc là làm cho cằm gối lên bả vai, hoặc là dùng hai tay xoa khuôn mặt của cậu.
Mà Cleopatra vẫn một mực lạnh lùng nhìn thẳng vào ra ngoài màn hình, đồng thời dần dần biến hóa từ cậu bé thành một người thanh niên. Mãi đến khi hình ảnh biến hóa lần thứ hai, cậu mới lộ ra một nụ cười chưa chạm tới đáy mắt, đi lên bậc thang ở trên.
Cậu có một mái tóc ngắn óng ả mềm mượt, hoàn toàn khác biệt so với các hùng trùng vẫn luôn để tóc suôn dài trong nhà chứ này, mặc trên ngườ một cái váy quấn dài bắt trên vai, bả vai thon gầy được một sợi đai mỏng màu đen móc lại, chất liệu vải màu đen bám vào cơ thể thon dài của cậu rơi trên mặt đất, theo từng bước đi về phía trước của cậu, tà váy giống như đang đi ngược với dòng nước. Cậu nhanh chân bước đến trên bậc thang, mang trên mặt nụ cười nhẹ nhàng, nhưng đến trước cửa của một phòng, lại đột nhiên đổi nét mặt thành bất mãn, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Trong cửa có một thư trùng nhìn thấy cậu xuất hiện, lập tức đứng lên, hào hứng đi tới trước mặt cậu, đưa lên một cái hộp dài. Có điều Cleopatra nhìn cũng không nhìn, trực tiếp ném qua một bên, ngồi trước bàn trang điểm của mình mà nhìn mình trong gương. Mà ở chỗ hộp dài rơi xuống, có rất nhiều đồ trang sức châu báu rơi vãi tán loạn khắp nơi.
“Làm sao vậy? Linh hồn của anh, tình yêu của anh” hai tay của thư trùng khoác lên trên vai của cậu, mập mờ đặt nhẹ vào, lại bị Cleopatra đẩy ra không chút lưu tình.
Thư trùng vội vàng đem cái hộp dài kia mở ra, lộ ra bên trong một sơi dây chuyền vàng thật dài, giơ lên trước mặt Cleopatra: “Nhìn đây, có phải rất đẹp hay không”
Lúc này Cleopatra mới thản nhiên liếc mắt nhìn, ngồi ngay ngắn ở trước tấm kiếng bàn trang điểm. Thư trùng vội vàng đem dây chuyền vàng đeo lên cần cổ xinh đẹp của cậu, ngón tay thuận tiện dán lên cổ của cậu nhẹ nhàng xoa, tiến đến trước tấm kiếng nói đầy ám muội: “Em thật là đẹp, có là vàng thật thì cũng đều trở nên ảm đạm phai mờ trước mặt em. “
Cleopatra lúc đầu sắc mặt vô cùng lãnh đạm không chút thay đổi, giờ đây hai tròng mắt đen nhánh lập tức tràn ra một tia ai oán, ngón tay nhẹ nhàng bấu vào trên mu bàn tay của thư trùng: “Chiến tranh kết thúc lâu như vậy, anh cũng không tới, em có biết em lo lắng cho anh tới cỡ nào không? “
“Anh biết anh biết,, thế nhưng ta phải đợi sau khi chấm dứt lễ phong thưởng mới qua được đây, bây giờ, anh đã là Thống lĩnh ngàn quân rồi.” thư trùng vội vã ngồi vào bên người Cleopatra, lại hôn len bờ môi của cậu.
Có thể những giọt nước mắt của Cleopatra nói rơi liền rơi, nhìn hắn buồn bã rơi lệ mà thật đau đớn đáng thương, thư trùng tức thì chân tay luống cuống, nhẹ nhàng chậm nước mắt cho cậu: “Tại sao em lại khóc. “
“Em đã chờ anh quá lâu” Cleopatra vừa rơi nước mắt, khóe miệng vừa khẽ run lên mỉm cười, “Em cũng chưa từng chịu tiếp khách nào khác, chủ nhân trách em không thể kiếm tiền cho ông ta… ” cậu nói đến đây thì không nói nữa, chỉ là mím chặt môi, nụ cười càng phát ra vẻ bi thương. Thống lĩnh* xót xa vô cùng, ôm cậu thật chặt vào.
*Nguyên văn: Thiên phu trưởng – một chức trong quân đội chỉ huy 10000 người, mình để là Thống lĩnh cho gọn và thuần Việt hơn
“Em vẫn luôn ở đây đợi anh. ” Cleopatra ôm lấy hắn, nhẹ giọng khóc lóc kể lể, ngón tay khoác lên trên tấm vai trần lực lưỡng của thống lĩnh.
“Anh biết, anh đều biết cả mà. Em là động lực để anh sống sót qua chiến tranh, là bùa hộ mệnh giúp anh thoát khỏi thần chết. ” Thống lĩnh vô cùng kích động, “Rất nhanh thôi anh sẽ giúp em rời khỏi đây. Anh, Tanio, xin thề rằng, nhất định sẽ cho em một cuộc sống tốt hơn. “
Hắn đẩy ra Cleopatra, kích động nói: “Tối hôm nay, anh sẽ mời các bị khác trong quân tới bữa tiệc tối. Em biết còn có ai sẽ đến không? Tướng quân Walter, có ông ta lên tiếng, cái tên chủ nhân nô lệ hạ tiện kia nhất định phải chịu thả em ra. “
Cleopatra sau khi nghe xong, trong bi thương rốt cục cũng chịu hé ra một điệu cười dịu dàng: “Được, em chờ anh.”
Thống lĩnh Tanio ôm lấy Cleopatra, kéo cậu vào lòng, hướng về phía cái giường. Cleopatra quấn vào ở trên người của hắn, cằm gối lên bờ vai của hắn, trên mặt lại không hề có ý cười, nét mặt vẫn giống như đoạn hình ảnh tua nhanh khi nãy, vẫn là vẻ mặt lạnh lùng nhìn thẳng vào ống kính.
Đến buổi tối, bữa tiệc hoan lạc đã bắt đầu rồi, các tướng tá dành chiến thắng của đế quốc ôm nhóm hùng trùng xin đẹp mà tận tình cuồng hoan, ông chủ của nhà chứa giờ đã già đi rất nhiều kia, đang khúm núm mà nghênh đón vị tướng quân to cao oai hùng, mặt mũi đầy trang nghiêm kia.
Thống lĩnh một mặt vẫn đang xu nịnh cấp trên của mình, một mặt lo nghĩ mà tìm kiếm khắp nơi, lại nhìn không thấy bóng dáng của Cleopatra đâu.
Hắn vội vội vàng vàng hỏi một hùng trùng khác, lại biết được Cleopatra bị bệnh. Lúc đầu hắn muốn qua xem thử xem, lại bị những vị tướng lĩnh cùng cấp khác quấn lấy.
Tướng quân Walter ngồi giữa đám thuộc hạ đang cuồng hoan, đối với hùng trùng chung quanh cũng không hứng thú lắm, chỉ có uống rượu một mình, đối với hùng trùng đang muốn quyến rũ bên cạnh, hắn cũng đối xử hết sức có lệ. Rốt cục hắn không chịu nổi buồn chán, đi ra ngoài, đi tới bên suối nước trong sân nhà.
Trình độ kiến trúc của Vương triều Bọ hung đã đạt đến mức vô cùng cao siêu, nước chảy dẫn vào từng con sông lớn gần đó, xuyên qua nhà chứa, lại thoát ra từ cửa thoát nước dưới lòng đất, chảy tới một nhánh khác của con kênh, chỗ dòng suối này chính là cổng chứa nước để dòng sông tiến vào khu này. Ở giữa con suối có một bức tượng khỏa thân đang đổ nước xuống, mặt nước lung linh, ánh trăng lưu luyến. Tướng quân Walter đứng ở bên dòng suối, uống một ngụm rượu. Bỗng có một bóng dáng thon dài đang lội qua bên này của dòng suối, Cleopatra đứng lên từ trong nước, vung vẩy để hất nước trên người xuống. Cả người chỉ đang mặc một dải lụa trắng bám chặt vào da, bị nước thấm đến ướt đẫm, quấn quanh thân thể yểu điệu của cậu.
Cậu vẫy hết bọt nước đi, nhìn về phía tướng quân Walter, tựa hồ có hơi kinh ngạc, có chút vô tội, hai tròng mắt thuần khiết nhìn vị tướng quân dẫm lên máu tanh xương người để đạt được tới đỉnh cao, khóe môi lộ ra một nụ cười e ấp.
Nỗi lòng đang phiền muộn nhàm chán của tướng quân Walter được quét đi sạch sẽ, hắn bình tĩnh nhìn Cleopatra, một tay quơ cậu từ trong hồ nước để ôm vào trong ngực, hướng về phía sảnh tiệc tối sân trong đi tới, ở giữa tiếng hoan hô của các tướng sĩ, ôm Cleopatra lên lầu.
Mà giữa những tiếng hoan hô ấy, chỉ có thống lĩnh Tanio thất hồn lạc phách, buồn bã mất hồn. Vào khoảnh khắc này màn ảnh đang chiếu đến cảnh Cleopatra bị tướng quân ôm vào, cặp mắt của bọn họ xuyên thấu qua đám người cuồng hoan mà chạm vào nhau, âm nhạc lúc này đã dần tắt đi, chỉ còn hai cặp mắt đang nhìn xoáy sâu vào nhau.
Một ánh nhìn là đầy vẻ không đành lòng, một ánh nhìn thì như không có gì.
Tướng quân Walter vô cùng si mê Cleopatra, vốn là xuất thân nô lệ, từ nay về sau đã nhảy lên tầng lớp thượng lưu cao cấp, bóng dáng của cậu, bắt đầu xen kẽ xuất hiện nhiều lần ở trong những khung cảnh cao cấp nhất của vương triều Bọ Hung. Bằng vào thẩm mỹ đặc biệt trời cho, Cleopatra luôn có thể xuất hiện với những dáng vẻ có thể hấp dẫn ánh nhìn nhất.
Là tầng lớp cao trong vương triều, tướng quân Walter để mừng thời điểm năm mới, muốn tôn vinh thần linh mà tổ chức bữa tiệc tối hoá trang, ở giữa một đám quý tộc ăn mặc trang phục của các vị thần thời cổ đại, truyền thuyết tinh quái, là hoàng đế Bọ Hung Tifaye đầu đội kim quan tay cầm quyền trượng rất phong độ, đang trò chuyện với những quý tộc kề bên.
Trong vũ hội vốn vẫn đang gảy đàn, nhạc khúc mang phong cách bọ hung mê loạn mất hồn đột nhiên biến đổi, tiếng nhạc cụ thật dài lại trong trẻo lạnh lùng dần dần vang lên, quanh quẩn trong sảnh nhảy, giống như gió đêm xa xôi lại cô tịch, quét qua giữa không khí nóng bỏng của vũ hội.
Ở phía trên của cả một vũ hội, bắt đầu bay lả tả xuống lông vũ đen, bóng người khoác áo lông vũ đen từ phía trên vũ hội nhẹ nhàng chảy xuống, đu theo cọng dây giấu từ trên trần hạ xuống, mang theo một người rơi xuống ngay chính giữa trên sảnh vũ hội, y mặc trên lớp lụa mỏng mịn, trang trí lông vũ màu đen, ở giữa những sợi lông vũ được viền bằng những sợi chỉ bằng vàng, giống như một luồng ánh sáng nhạt lóe lên như sương khói , chậm rãi rơi vào trong vũ hội.
Trên đầu của y cũng mang phục sức đội đầu hình quạ đen, nạm đá quý màu xanh dương thẫm, trên mặt là một dải lụa mỏng màu đen làm mạng che mặt, thần bí ưu nhã. Y nhảy múa uyển chuyển trong vũ hội, hai chân thon dài trắng nõn ở giữa lớp lụa đen như ẩn như hiện, đường nét hoa văn uốn lượn được vẽ trên hai cánh tay như linh xà đang múa, cuối cùng y đứng ở trước mặt hoàng đế Vương triều Bọ Hung, dừng lại điệu múa trên.
Miếng mạng che mặt đúng lúc bị gió thổi rơi, y thành khẩn hành lễ: “Xin nghiêng mình trước ngài, đức vua chí cao vô thượng, hoàng đế bệ hạ Tifaye.”
Walter đứng ở trong đám người, bóp đến méo cả ly rượu sóng sánh bằng vàng trong tay, bởi vì hắn đã thấy được trong đôi mắt của đức vua Tifaye vô cùng cao quý là nét kinh ngạc vì vẻ đẹp kia.
Đức vua Tifaye tháo xuống cái vòng vàng đúc hình con rắn quấn trên cổ tay, đeo lên trên cổ tay của Cleopatra. Ông ôm eo hông của Cleopatra, chính giữa vũ hội thành sân khấu của bọn họ, không có người nào có thể cướp đi Cleopatra. Lụa mỏng ở trên người Cleopatra bay bay phấp phới bên cạnh đức vua Tifaye, thân thể y xoay tròn, ngã xuống trong lòng, đức vua. Đây là điệu múa kết bài, y ngửa cả người ra sau, khuôn mặt đúng lúc ngửa ra đối diện với nét căng thẳng trên mặt tướng quân Walter.
Một người là không muốn, một người là không cam lòng.
Từ nay về sau Cleopatra đã tiến đến ở bên thư trùng được đế quốc tôn sùng nhất, được sắc phong làm một trong những phi tử, lại độc chiếm hết toàn bộ ân sủng của đức vua Tifaye. Mà tướng quân Walter và Cleopatra chỉ gặp lại nhau trong ngắn ngủi, bộ mặt của hắn luôn tràn ngập hung ác nham hiểm, trong ánh mắt luôn chứa đầy nét căm phẫn oán trách, phần cảm xúc oán hận, ở trong chuyển đổi của ống kính, dần dần từ Cleopatra chuyển đến lên trên người đức vua Tifaye.
Sâu trong những tấm rèm trùng điệp trong cung điện, thân thể của Cleopatra và Tifaye quấn quýt lấy nhau, đoạn quay cảnh tình dục này mang đầy tính nghệ thuật, kín đáo không lộ ra, rồi lại quá mức mê hoặc. Mấu chốt nhất là, từ trong ống kính được đặt ở trên cao, có thể chứng kiến đức vua Tifaye vô cùng tôn quý, đang đem mặt mình chôn ở giữa hai chân Cleopatra, mà Cleopatra nhẹ nhàng nắm kéo tóc của vị hoàng đế chí tôn này, khẽ lên tiếng ngân nga.
Các trùng tộc đã đọc qua lịch sử Vương triều Bọ Hung đều biết, đây là ân sủng cao nhất không gì sánh bằng, thể hiện cho việc hoàng đế vương triều nguyện ý làm cho dòng máu của Cleopatra nhập vào huyết mạch vô cùng tôn quý của hoàng thất.
Ông mang thai con của Cleopatra.
Đứa bé đáng yêu kia được Cleopatra ôm vào trong ngực, đôi mắt vốn biến hóa khôn lường nhưng trong đáy mắt là vẻ vô cảm không thật lòng kia, lần đầu tiên ánh lên nét yêu thương và dịu dàng đầy chân tình.
Ánh mắt này vừa sinh động như thế vừa hết sức thật lòng, tạo thành so sánh rõ ràng với vô số cảnh đặc tả đôi mắt như biết nói của Cleopatra, ẩn chứa trong đó là loại cảm tình có ma lực có thể đả động tâm linh.
Trong phần phim này, cuộc sống nơi cung cấm của Cleopatra cũng không phải thuận buồm xuôi gió, y bị Đại Tế Ti Niruno của Vương triều, một vị Thiền tộc luôn mang vẻ mặt kiên cường lạnh lùng hết sức căm ghét, cho là chắc chắn y sẽ mang đến tai hoạ. Đồng thời y cũng bị những phi tử khác của Tifaye ganh ghét căm thù, đối mặt với việc phải tranh đấu trong cung cấm. Nhưng Cleopatra có những thủ đoạn tàn nhẫn của riêng mình, diệt sạch các phi tử khác, độc chiếm hậu cung, sau khi Tifaye đã sinh ra dược hoàng tử rồi, càng nghe lời y mà trục xuất cả tế ti Thiền tộc, chính thức sắc phong làm hoàng hậu vương triều, địa vị của y càng thêm vững chắc.
Thế nhưng vào lúc tưởng như mọi chuyện thật tốt đẹp, Tướng quân Walter phát động làm phản, vị tế ti Thiền tộc Niruno bị trục xuất kia đang đứng ở bên cạnh hắn, hứa hẹn sẽ giao phó cho Niruno trọng trách thực hiện những nghi thức thần thánh của Vương triều Bọ Hung, yêu cầu duy nhất là phải lấy mạng của yêu nghiệt tà ác Cleopatra.
Tifaye cũng không phải là một vị hoàng đế đủ xuất sắc, quân phản loạn Walter nhanh chóng lật đổ cả vương triều, sinh mệnh Cleopatra tràn ngập nguy cơ.
Ở trong thời khắc nguy hiểm, Cleopatra để cho người hầu của mình quấn quanh bọc mình lại vào trong một cái thảm, giấu ở trong những chiến lợi phẩm đã bị Walter vơ vét, đưa vào doanh trướng của Walter. Người hầu ở ngay trước mặt Walter, lật tấm thảm ra, để lộ Cleopatra đang khỏa thân.
Cleopatra vắt chéo hai tay trước ngực, đi tới trước mặt Walter. Walter lạnh lùng nhìn đăm đăm vào y: “Người còn có di ngôn gì muốn nói sao? Thưa hoàng hậu bệ hạ tôn quý.”
Cleopatra cho hắn một bạt tai rất mạnh.
Walter cực kỳ tức giận, hắn bóp cổ Cleopatra: “Làm sao em dám làm nhục tôi như vậy? Em có biết những năm gần đây, tôi đã mong ước khoảnh khắc này đến mức nào, tôi muốn nhìn thấy em phải cầu xin, phải khóc than, muốn em phải biết hối lỗi với tôi!”
“Vậy vì sao ngài lại làm cho em đợi lâu đến như vậy? ” Cleopatra không hề tính làm phe yếu thế mà trừng mắt nhìn hắn, có điều hai tròng mắt lại không ngừng được mà run rẩy, “Ngài biết quá khứ của em mà, ngài biết xuất thân của em. Em cũng đã chịu đủ rồi cảnh cứ phải qua tay từng thư trùng một, đã chịu đủ rồi cảnh luôn luôn lo lắng không biết người ngủ bên cạnh mình ngày mai sẽ là ai, đã chịu đủ rồi, tôi thật sự chịu đủ rồi. Walter, đây tất cả đều là lỗi của ngài, nếu ngài không có quyền lực tối cao nhất, thì đáng ra đừng nên yêu em.”
“Bây giờ, ta đã là chúa tể chí cao vô thượng rồi, nhưng ta đã không còn muốn người nữa.” Walter lạnh lẽo tàn khốc, nhìn thẳng vào Cleopatra.
Hai tròng mắt đang rung rung của Cleopatra cuối cùng cũng chảy ra nước mắt, nhưng y lại bật lên tiếng cười, là nụ cười câu hồn đoạt phách, đau đớn mà vẫn có vẻ quỷ mị, “Giết em đi, Walter, kiếp sau, đừng làm cho chúng em phải chờ lâu đến như vậy”
Walter nhìn trân trân vào y, cuối cùng vẫn là ôm chặt cả người Cleopatra, hai tay của hắn trên cơ thể đang trần truồng của Cleopatra bắt đầu dao động, tham lam lại sợ hãi, hắn đem Cleopatra đặt ở trên tấm thảm kia, túm vào mái tóc ngắn của Cleopatra, đe dọa nhìn vào đôi mắt kia: “Trừ khi có ai bước trên xác chết của ta, bằng không không ai có thể cướp em đi được nữa. “
Cleopatra mỉm cười, hai cánh tay quấn lấy lên trên người Walter. Bờ lưng dài rộng vững chãi của Walter bao trùm lên thân thể của y, y ngửa đầu nhìn lên phía trên, ống kính dần dần kéo cao lên, Cleopatra ôm cả người Walter, nở nụ cười nhạt.
Walter làm phải khiến cho Vương triều Bọ Hung bấp bênh, chiến loạn nổi lên bốn phía, hắn phải không ngừng chiến đấu với những kẻ muốn phản kháng khác, rất khó có thể ở lâu trong cung điện.
Mà Cleopatra còn đang âm thầm bảo vệ đứa con do Tifaye lưu lại, là hoàng thái tử chính thống của vương triều.
Walter phản bội lời thề với tế ti Thiền tộc đã hoàn toàn chọc giận vị vốn nắm giữ quyền lực thần thánh này, cũng mất đi tính hợp pháp để làm vua, điều này làm cho quyền lực chi phối và kêu gọi trong quân đội của hắn cũng nhanh chóng tan vỡ, cuối cùng bị một kẻ phản bội đâm chết ở trong trại lính.
Cleopatra lần thứ hai phải đối mặt với nguy cơ sinh tử, lúc này đây, y lại tìm được Thống lĩnh Tanio năm đó từng bị y bỏ xa. Với thủ đoạn cao thâm của y, lửa tình năm xưa của thống lĩnh đối với y được khôi phục, nên mang theo y và hoàng thái tử chạy trốn tới trong đền thờ thần linh. Mà vì bảo vệ Cleopatra, vị thống lĩnh thật đáng thương này, thậm chí đã hy sinh tính mạng của mình.
Chạy trốn tới trong đền thờ thần linh, bỏ đi hết những đấu tranh, chắc hẳn Cleopatra đã tính đem tính mạng của mình đặt ở trong tay kẻ thù cũ, tế ti của Thiền tộc. Mang theo nụ cười hoàn toàn thắng lợi, Đại Tế Ti Niruno đi tới trước mặt Cleopatra.
Lúc này có thể nói Cleopatra đã đến bước đường cùng, trên người của y chỉ còn mặc áo vải trắng đơn so, quỳ gối trước tượng thần của Người cha Bạc Trắng mà sám hối, Đại Tế Ti Niruno bước vào trong đền thờ, thấy được cảnh tượng như thế.
“Sám hối bây giờ còn có tác dụng gì không? Cleopatra, ngọn lửa chiến tranh trong triều đình là do ngươi đã châm lên, ngươi chính là nguồn gốc của mọi tai hoạ, là mồi lửa chiến tranh, ta tuyệt đối sẽ không để cho ngươi lại để ngươi mang lại tai họa nào thêm cho Bọ Hung. ” Đại Tế Ti Niruno mang theo nụ cười chiến thắng đi tới trước mặt Cleopatra, “Lúc này đây, người còn có gì muốn nói không? “
Cleopatra trước tiên hôn con mình một cái, đưa cho đứa trẻ vòng tay rắn bằng vàng mà Tifaye đã tặng y, để cho nó đứng chơi ở một bên.
“Nếu như tôi van nài ông, xin ông hãy tha cho con của tôi, tha cho Crohn của tôi thì sao? Nó là con của Tifaye, là người thừa kế chính thống của Tifaye, ông có thể bảo vệ cho nó không” Cleopatra quay đầu nhìn về phía ông ta, “Tôi có thể trả bất cứ giá nào. “
Trước tượng thần có đặt những cây nên dài, ánh sáng lốm đốm từ nến tỏa ra trên khuôn mặt của Cleopatra, đã nhiều năm như vậy, thời gian vẫn chưa lưu lại bao nhiêu vết tích ở trên mặt y, còn làm y ngày càng xinh đẹp hơn xưa.
“Ta sẽ bảo vệ cho thái tử, vương triều cần ngài ấy, ngài sẽ là người thống trị Bọ Hung. ” Niruno nhìn chằm chằm mặt của y, sắc mặt âm trầm, “Cứ xem như ngươi không phải trả giá thật lớn, ta cũng phải làm như vậy, còn ngươi có thể trả giá cao gì?” nói xong lời cuối cùng, âm thanh của ông ta trở nên trầm thấp mà nguy hiểm.
“Bất kỳ giá nào, tôi ở trước mặt Người cha Bạc Trắng vĩ đại mà sám hối, cũng xin thề với ông, tôi tự nguyện xin nhận bất kỳ trừng phạt nào từ ông, ông có thể tùy ý xử lý cơ thể của tôi.” Cleopatra vừa hèn mọn vừa đau đớn nói, “Ông có thể làm bất kỳ điều gì ông muốn với tôi.”
“Vẫn không thể buông tha nét quyến rũ yêu mị ma quỷ đáng chết này, đúng không? Ngươi là tên hùng trùng thật biết đùa giỡn nhân tâm.” Niruno nhìn chằm chằm mặt của Cleopatra, trong hai mắt âm trầm tựa hồ như có ngọn lửa nhỏ đang nhảy nhót.
“Tôi nghĩ đây nhất định là chỉ ý của thần, cướp đoạt hết tất cả của tôi, để cho ông thay thần linh mà dùng cách này để trừng phạt những tội lỗi của tôi.” Cleopatra phủ phục ở trước mặt Niruno, cúi người hôn một cái lên mũi giày của Niruno, y ngẩng đầu lên, áo vải trắng đơn bạc lỏng lẻo, y vẫn giữ vẻ hèn mọn lại bất lực mà nhìn Niruno.
Màn ảnh dần dần kéo xa, hoàng đế tương lai Crohn của vương triều đang vuốt ve cái vòng vàng mà cha mới tặng cho cậu,còn ở trong những hình bóng mờ ảo đang biến hóa, Niruno đã đè Cleopatra xuống đất.
Niruno buông thả trong tình dục, đã mất đi niệm lực Minh Tư của Thiền tộc, nhưng quyền uy nhiều năm làm cho ông ta vẫn vững vàng nắm trong tay Vương triều Bọ Hung như cũ. Crohn non nớt thừa kế ngôi vị hoàng đế, Cleopatra được phong làm nhiếp chính thái hậu, còn quyền bính chân chính đều được Niruno nắm trong tay.
Niruno ngang ngược hoành hành, đã diệt đi rất nhiều đối thủ, mà Crohn có ông ta công kích ở phía trước, rốt cục dần dần lớn lên, cậu sớm đã phát hiện tư tình giữa Cleopatra và Niruno, lửa giận ở trong lòng chúa tể vương triều nổi lên, nhưng bằng vào trí tuệ của mình, Cleopatra đã dạy cho cậu nhất định phải nhẫn nại.
Khi Niruno lại một lần nữa ở trên người Cleopatra mà phóng túng dục vọng, Cleopatra đem rượu độc dâng lên cho Niruno, độc làm cổ họng của ông ta bị câm, rồi mới vạch trần sự thật rằng Niruno vốn sớm đã vi phạm lời thề phải cấm dục, cũng đem tội lỗi đẩy lên trên người một phi tử cũ của Tifaye.
Niruno bị xử tử cực hình, Crohn cuối cùng cũng chính thức nắm giữ vương triều, Bọ Hung trải qua hơn mười năm bấp bênh, lần thứ hai lại có thể ổn định trở lại.
Đoạn cuối cùng trong phim, Cleopatra giờ đã già, nhan sắc tàn phai ở giữa tẩm cung của mình nhắm mắt lại thật lâu, ông bị để vào trong quan tài bằng vàng, ống kính chậm rãi di động, lướt qua dây chuyền vàng thống lĩnh Tanio đã tặng, lướt qua chén rượu bằng vàng Tướng quân Walter từng bóp nát, lướt qua vòng cổ tay bằng vàng Tifaye tặng cho Cleopatra, lướt qua quyền trượng nhiếp chính Niruno trao cho Cleopatra.
Quan tài kia chậm rãi đóng lại, một con quạ đen đáp xuống trên quan tài, nhẹ nhàng mổ vào trên hai cái, tiếp đó bay lên, ống kính theo ánh nhìn của quạ đen chậm rãi kéo xa, đội đưa tang ở trên dải đất hoang mênh mông, xếp thành một nhóm thật dài.
Bộ phim kết thúc.
Đèn lại bật sáng lên và trước lời mời nồng nhiệt của người dẫn chương trình, tiến tới sân khấu là đạo diễn James, nhà sản xuất Steven, Adam trong vai Cleopatra, James trong vai Thống Lĩnh, Alfred trong vai tướng quân Walter, Gerhard trong vai Hoàng đế Tifaye, và Wish trong vai Đại Tế Ti Niruno, đều đang đồng loạt đi lên.
Pass chương 146: Bộ đồ hóa trang của Wish là thuộc THỜI ĐẠI nào? (bốn chữ, viết hoa hai chữ cuối)