Chương một trăm ba mươi tám: Biến cố kinh hoàng
“Tôi là một kẻ nhu nhược vô liêm sỉ không có vẻ vang gì, sớm đã nên ở một góc hoang vu u ám nhất đi chết đi.” Sát Vương tựa ở trên tường ở đằng sau, nước trên người còn chưa khô ráo, có vẻ chật vật lại thê lương.
“Có phải còn muốn có một bầy quạ đến mổ thân thể mục nát của anh hay không, làm cho linh hồn của anh được dạo chơi trên mặt đất hoang vắng? ” đọc thơ cho Sát Vương nghe lâu đến như vậy, Adam đã sớm bị nhiễm cách nói văn thơ này, vừa nghe Sát Vương nói như vậy đã thấy ê răng.
Cảm xúc của Sát Vương lập tức bị đánh gãy, y ngừng nói mà chỉ nhìn Adam, bất đắc dĩ cười cười.
“Tôi là Hoàng tộc, hơn nữa còn là thai song sinh ” Sát Vương cuối cùng cũng bắt đầu dùng một cách bình thường để kể chuyện xưa của y rồi, “Bởi vì sinh ra tôi vốn đã có thiên phú niệm lực cực mạnh. Lúc từ trong trứng thai cũng đã thức tỉnh được niệm lực trời sinh mạnh nhất của Hoàng tộc là [ chiếm đoạt ], nên điên cuồng hấp thụ lấy năng lượng bên người, đem đứa em cùng trứng của tôi giết chết.”
“. . . “
“Chiếm đoạt cũng đã phá hủy thân thể của cha tôi, sau khi tôi sinh ra rồi, ông cũng mất đi vì bị tổn thương tới chết. ” Sát Vương kiềm nén nói.
Nếu như đặt trong ngữ cảnh ở kiếp trước, lúc này Adam nên khen y một câu là “thiên sát cô tinh”.
“Phụ thân sau khi chết, để lại tôi và anh trai của tôi, chúng tôi sống nương tựa lẫn nhau. ” nụ cười trên mặt Sát Vương có vẻ ôn hòa hơn phần nào, “Bởi vì thiên phú quá nổi bật, tôi bị chọn làm vệ sĩ cho quân chủ, mà anh trai của tôi vị nạp làm tiểu thiếp cho quân chủ. “
Nói như vậy, anh trai của Sát Vương chắc là hùng trùng, xưng hô trong tiếng của trùng tộc đều gọi là anh trai, cũng không phân biệt giới tính, mà cách xưng hô tương đối chính thức thì gọi là “hùng trưởng”.
“Tôi được dạy dỗ là phải thuần phục quân chủ, thề trung thành tới chết, không bao giờ phản bội. Nhưng mà quân chủ cũng không hẳn là luôn tài đức sáng suốt mà cơ trí, ông ta ngu xuẩn, tự đại, nghiện rượu, thô bạo, lẩm cẩm bất tài, đáng hận nhất là, ông ta vẫn luôn bạo hành anh trai tôi, bởi vì anh trai của tôi cũng chỉ giống như tất cả các hùng trùng khác, thấy sợ hãi với niệm lực của ông ta. ” Ánh mắt Sát Vương bình tĩnh, có điều sâu thẳm trong ánh mắt kia, hận ý này làm cho Adam cảm nhận được một hơi khí lạnh.
“Sau khi rời khỏi Fabre rồi, Hoàng Tộc an phận ở một góc, nay lâm vào tình cảnh gian nan, mà kẻ kế vị của ông ta làm cho tình trạng của Hoàng Tộc càng tồi tệ thêm. Sau đó tộc trưởng của gia tộc Olin tìm được tôi, để tôi chọn giữa một bên là chính nghĩa, một bên là lòng trung thành mù quáng, tôi đã dao động. . . “
“Cái tên đáng chết kia tuy rất ngu xuẩn, nhưng là một chiến binh rất mạnh, lại nắm trong tay toàn bộ vũ khí của Hoàng tộc, phản loạn chính là tự tìm đường chết. Cho nên dưới thỉnh cầu của Olin, ở một buổi tối không gió không trăng, tôi đã đến tẩm cung của ông ta.”
“Tôi đâm chết ông ta. ” Giọng của Sát Vương nhẹ giống như ánh trăng đã biến mất vào đêm đó.
“Anh đã làm một chuyện vì chính nghĩa nhất có thể.” Adam nhẹ giọng khuyên giải an ủi y, nghe đến đó, cậu cũng cảm thấy Sát Vương không có làm gì sai.
“Kẻ hầu hạ đêm hôm đó, là anh trai của tôi.” Sát Vương nhẹ nhàng cười, hai mắt lại trống rỗng như không có linh hồn.
Adam yên lặng nghẹn ngào.
“Anh ấy thấy được bóng đen trên mép giường, theo bản năng bật dậy la lên, bị tôi. . . một kiếm đâm xuyên qua. . . ” Sát Vương vẫn còn đang cười, hai mắt thậm chí không có một vết nước còn sót lại, giống như nước mắt cũng đã khô cạn từ thật lâu về trước, “Đêm đó vốn không phải tới lượt anh ấy hầu hạ, nhưng đã xảy ra ngoài ý muốn. . . “
“Cái tên bị tôi đóng đinh ở trên giường kia điên cuồng cười to, ông ta nói cho tôi biết, đây là cái giá phải trả cho việc phản bội lời thề , tôi từng tuyên thệ sẽ thuần phục, nếu có vi phạm chắc chắn gặp đau đớn lớn nhất trên đời này, mà lời thề đã ứng nghiệm nhanh đến như vậy. . . ” Sát Vương rũ đôi mắt xuống, nhẹ nhàng huơ huơ mái tóc vàng ẩm ướt, “Rồi sau đó, tôi đã rời khỏi Hoàng tộc.”
“Tôi từng làm tên lính đánh thuê, lao tới những chiến trường nguy hiểm nhất, tôi từng làm sát thủ, đi ám sát những đối tượng nguy hiểm nhất, cuối cùng ở kề cận cái chết tôi vẫn cứ lởn vởn quanh nó, khát vọng được lời thề trừng trị.” Sát Vương nhìn về phía Adam, “Có lẽ tôi như cậu đã thấy đó, là một kẻ nhu nhược, một lần lại một lần, tôi chỉ càng trở nên mạnh mẽ hơn, bởi vì, tôi sợ chết. “
“Nhìn từ kết quả, anh giờ sống còn không bằng chết, hình phạt này còn khiến anh thê thảm hơn so với cái chết nhiều.” Adam nhìn hắn, cũng không thấy đồng tình quá sâu gì, “Nỗi đau đớn của anh chỉ là vì chính anh đang hành hạ bản thân mình. Tôi nghĩ nhất định từng nghe qua mấy câu như ‘Anh trai của anh hẳn là sẽ hy vọng anh luôn sống tốt’ các thứ, nên tôi cũng biết nói vậy cũng không có ích gì. “
“Tôi chỉ có thể nói cho anh biết, người thật sự muốn chết sẽ không còn chuyện gì để lưu luyến trên đời nữa, chứ không phải chỉ vì muốn bù đắp cho điều khác.” Adam nhìn cậu, ánh mắt hoàn toàn hiểu thấu, “Cho nên đây chính là lý do vì sao anh cứ phải cấm dục? Dựa vào chuyện hành hạ bản thân mình để bù đắp cho nội tâm thấy hổ thẹn? “
Sát Vương gật đầu: “Hơn nữa tôi cũng không muốn mang thai, tôi sợ con của tôi cũng sẽ có thiên phú giống tôi. Aiz, có phải là đã quá hèn nhát hay không?”
“Được rồi, tôi hiểu rồi, cảm ơn anh đã kể cho tôi, chí ít tôi có thể yên tâm thoải mái mà nói với bản thân, rằng do anh bị “thiến” về mặt tinh thần, chứ không phải do tôi chưa đủ quyến rũ.” Adam chua ngoa nói hết, kéo áo lụa lại trên người mình, vẽ lại hóa trang của mình, bắt đầu tự dọn chăn gối của mình.
Sát Vương nhìn cậu dọn đồ, không nói gì.
Chờ tới khi Adam đã dọn xong, y mới hỏi: “Vậy ra cậu muốn trao đổi cái gì? “
Adam ôm chăn đứng ở cửa, do dự vài giây, rồi mới quay đầu nói với y: “Tôi muốn trốn ra ngoài, quân đội Fabre sắp đến đây rồi, bọn họ đến để cứu tôi ra. “
Sát Vương buồn cười lắc đầu: “Có phải cậu điên mất rồi hay không? Đang kể chuyện cười cho tôi nghe à? “
Nhưng mà sắc mặt Adam lại nghiêm túc dị thường, nụ cười của Sát Vương cũng dần dần biến mất: “Cậu rốt cuộc là ai vậy chứ?”
“Anh không cần biết tôi là ai, nhưng anh đã biết điểm đặc biệt của tôi, hẳn là giờ anh đã hiểu quá rõ rằng tôi không e sợ bị niệm lực của anh áp bách.” Adam nhìn y nói rằng, “Viện nghiên cứu Haya ở Fabre đã làm nghiên cứu với tôi, bọn họ cho là thiên phú của tôi là do gien có trong niệm lực, có lẽ có thể vĩnh viễn kết thúc sự sợ hãi hùng trùng đối với thư trùng sợ hãi, mà trước khi kết quả thực nghiệm được công bố ra ngoài, tôi đã bị bắt đến nơi này. “
“Một bộ phận trong đội quân cứu thoát tôi đã trà trộn được vào thành tội ác, bọn họ nói cho tôi biết cứu viện lần này có ba đầu não lớn trao quyền, vậy tôi nghĩ hẳn là rõ ràng đã nói ra được thực nghiệm thành công, bọn họ cần tôi, cần tôi để thay đổi Fabre, thay đổi cả tương lai trùng tộc, thay đổi. . . để không còn có những bi kịch giống với anh.. ” Adam hít sâu một hơi, “Tôi đã từng ao ước muốn chết giống với anh vậy, tôi còn có dũng khí để chết hơn anh nhiều. Nhưng bây giờ, tôi chỉ muốn sống cho thật tốt, đi làm chuyện có ý nghĩa hơn. “
“Dằn vặt bản thân mình thì cũng chỉ có mình đau khổ mà thôi, người mất rồi cũng không thấy thoải mái được hơn chút nào. Cách bồi thường đúng đắn nhất có lẽ là đi làm những chuyện anh cảm thấy đúng, giảm thiểu những đau đớn giống vậy trên thế giới này.” Adam nhìn Sát Vương, cậu đang đánh cược, cược rằng lời mình nói ra có thể lay chuyển được Sát Vương hay không.
Có điều Sát Vương không có cho cậu đáp án, chỉ là rũ mắt xuống.
Adam ôm chăn rời khỏi đỉnh núi.
Giờ đây cậu đang cảm thấy, Sát Vương đã tự miêu tả rất đúng về bản thân y, y chính là một người nhu nhược. Không dám dùng cái chết để chấm dứt mọi hối hận, lại không có đủ mặt dày để bước ra khỏi mặc cảm, y bị nhốt vào giữa những dằn xé về đạo đức nửa vời, cứ vòng vo qua lại trong nỗi dằn vặt của bản thân, đây là điều đáng buồn nhất.
Y đã không đủ máu lạnh để quên đi hết, nếu là có thì y đã chẳng phải đau đớn đến như vậy, thứ duy nhất có thể cứu rỗi y chính là phải thấu hiểu giác ngộ hoàn toàn, tạo ra những giá trị tích cực mới trong cuộc sống.
Đáng tiếc, Adam không có thời gian để làm hòa thượng giảng giải cho y.
Tiếng gió gào thét đuổi theo ở phía sau cậu, dường như có thứ gì đó to lớn muốn tập kích cậu, sợ đến mức Adam dựa chặt vào tường, vẻ mặt hoảng sợ.
“Cậu cũng thật sự dũng cảm hết chỗ chê đó.” Sát Vương cười khẽ một tiếng, cái cánh niệm lực nửa trong suốt đang hạ xuống nhẹ nhàng chấn động, “Nói đi, tôi cần phải làm sao? “
Adam ngạc nhiên ôm chăn đi trở về, trong miệng còn oán trách: “Anh còn không biết giúp tôi ôm chăn? Ôm nãy giờ tay tôi mỏi hết rồi. “
Cậu và Sát Vương cùng nhau trở về căn phòng trong vách núi, có trợ giúp của Sát Vương, rất nhiều chuyện sẽ dễ làm hơn nhiều.
Đang lúc Adam và Sát Vương thương lượng làm sao để y có thay thế Shaw làm liên lạc, Adam loáng thoáng nghe được tiếng kinh hô dưới bậc thang, hình như là đang kêu tên của mình.
Cậu đi ra ngoài vừa nhìn, phát hiện là Laigney, đang nằm úp sấp xa xa ở phía dưới trên bậc thang, toàn thân run rẩy, nước mắt rơi đầy mặt. Adam lúc này mới ý thức được niệm lực áp bách của Sát Vương đáng sợ đến cỡ nào, Laigney thế mà còn đi không tới được đến đỉnh núi. Cậu nhanh bước xuống phía dưới nâng dậy Laigney, đi xuống mấy bước nữa để cậu ta rời xa Sát Vương.
“Eve, Eve, chiến binh giác đấu kia, quán quân kia, bị thương! ” Laigney đợi mấy giây để bình phục rồi mới nắm thật chặt cánh tay Adam, vừa khóc vừa nói.
“Sao lại thế?!” Adam hoảng sợ trừng lớn mắt, cậu bước nhanh chạy xuống, vừa quay đầu thông báo một câu, “Laigney trên đường đi cẩn thận đấy.” nói xong rồi điên cuồng chạy xuống mặt đất.
Laigney cũng biết tình huống khẩn cấp, không có trách cậu, chính mình từng bước một bám vào hướng chân núi đi.
Adam chạy quá nhanh, gần như muốn lật đổ cả bậc thang, cậu ở giữa đường mới chậm tốc độ lại, biết là vào lúc này càng không thể rối lên, cậu nhất định phải tỉnh táo mới được, dựa vào nhắc nhở không ngừng với chính mình, mới có thể cố đi được đến nhà hàng.
Làm cậu càng thêm lo lắng chính là, Chó Ghẻ đang ở nhà hàng chờ cậu ở đó, rất nhiều hùng trùng đều nhìn lén ở hai tầng phía trên, hiển nhiên là có chuyện lớn gì đó đã xảy ra.
“Đi theo tao đi. ” Chó Ghẻ nhìn cậu một cái, rồi mang theo cậu đi ra ngoài. Cái phương hướng này là Adam chưa từng có đi qua, ven đường cũng không có bất kỳ chiến binh giác đấu nào, ngược lại đi sâu vào phần vách núi ở sau đấu trường, tiến nhập vào không gian bên trong núi.
Chó Ghẻ thấy hai bên không ai giám sát mới nhẹ giọng nói với cậu: “Không nghĩ tới mày lại ngu xuẩn như vậy, thế mà lại làm nó mang thai.”
Mang thai? trong đầu Adam ầm lên một tiếng, không nghĩ tới khả năng bết bát nhất đã xảy ra, Shaw thế mà lại đã mang thay.
Trong nháy mắt cậu cảm nhận được cảm giác hối hận đã luôn giam cầm Sát Vương, có điều hiện tại nói cái gì cũng vô ích.
“Ở đây muốn gặp mày chính là ông chủ đứng sau đấu trường, mày cũng phải cẩn thận đầu lưỡi của mình đi.” Chó Ghẻ nhìn cậu, nét mặt có vẻ thương xót mà âm u lạnh lẽo, “Thực sự là đáng thương quá mà, mày còn có tâm tư lo lắng cho nó, nên lo cho bản thân mày trước đi!”
“Mang thai, là chuyện chẳng tốt lành gì với cả hai người tụi bây.” thần sắc Chó Ghẻ lạnh xuống, trước kia vẻ loáng thoáng muốn lấy lòng giờ đã tan biến không còn dấu tích, để lại vẻ thờ ơ trước giờ với Adam.
Trong lòng Adam đang rất lo lắng, dù vậy, cậu vẫn chú ý tới, bên trong không gian vách núi này, và phong cách thời hoang dã cổ đại của đấu trường ở ngoài vách núi khác biệt cực lớn. Địa đạo to lớn này hoàn toàn bị kim loại bọc vào, mặt trên từng ánh đèn tròn đều phân bổ theo quy luật mỗi cái đều giống như một con mắt đang nhìn chăm chú vào Adam. Loại một màu sắc kim loại đơn điệu có cảm giác rất khoa học giả tưởng này, cậu chỉ từng gặp trên hành tinh đầu não của Fabre, cậu cảm thấy con mắt này khẳng định không chỉ là để theo dõi và chiếu sáng, có thể còn tiến hành công kích được.
Nơi đây cứ như là một thế giới hoàn toàn khác so với đấu trường, một căn cứ để ẩn núp, một nơi chốn rõ ràng để tiến hành chuyện bí mật gì gì đó.
Chó Ghẻ đem cậu dẫn tới cuối lối đi, Adam đã bị hai thư trùng đồ sộ mặc một bộ áo giáp lớn đón tiếp lấy. Nhìn vào trong bộ giáp được chế tạo bằng chất liệu trong suốt, Adam phát hiện ra bọn họ giống nhau như đúc.
Cũng không có giống với tướng mạo của những tên lính đã cướp tàu Megneyville kia, nhưng Adam cảm thấy cũng không phải đơn giản chỉ là trùng hợp thay cậu gặp tới hai cặp song sinh.
Quả nhiên, sau khi đã tiến vào trong cánh cửa này rồi, Adam thấy được càng nhiều người tuần tra hơn, bọn họ và hai thư trùng bên người, đều có tướng mạo tương tự gần như thống nhất.
Hai bên cửa đều xuất hiện hai cửa lớn, trên cửa đều có cảnh vệ. Phần lớn những cánh cửa đều đang đóng kín, mãi đến khi Adam qua một cánh cửa lớn nữa, cánh cửa kim loại có hình dạng nửa vòng cung đang hợp lại, từ trong khe hở đang khép dần kia Adam thấy được bên trong.
Giống như là trong cảnh phim khoa học viễn tưởng kinh điển, cậu nhìn thấy một hàng cột trụ màu xanh u ám, từng cột đều có những bóng đen hình người cao hai, ba mét, đang lơ lửng bên trong, nhìn như là từng phôi thai.
Adam lập tức thu hồi ánh mắt, không dám nhìn nữa, cậu cảm thấy nếu nhìn tiếp nữa, cậu sẽ càng gặp phải nguy hiểm.
Đương nhiên, hiện tại sợ rằng cậu đã trong nguy hiểm cùng cực rồi.
Vào lúc đã đi đến vào ngõ cụt, thư trùng mặc áo giáp mới thả cậu ra, chào đón lại là hai thư trùng như cặp song sinh không mặc áo giác, hơn nữa rất rõ ràng, bọn họ đều là Đường tộc.
Nhưng điều khác nhất với một Đường tộc chính là, trên cánh tay bọn họ không phải là lưỡi đao niệm lực trong suốt bọc lại cánh tay, mà là cả xương của cánh tay đều đã bị biến gị, trực tiếp biến thành vỏ đao, bọn họ không có hai tay, chỉ có một khối rỗng hình trụ có thể bắn ra lưỡi đao, hai thanh đao sắc bén nửa trong suốt đã khảm ở trong cánh tay của bọn họ.
Đây không phải một Đường tộc thật sự, đây là. . . Một thứ gì đó được chế tạo ra.
Trên mặt bọn chúng không có cảm xúc, chỉ có vẻ trống rỗng im lặng như người máy.
Tiến nhập cánh cửa này, Adam liếc mắt đã thấy được Shaw. Cậu bị giam ở bên trong một lồng năng lượng hình bán cầu trong suốt, nhìn qua thì có vẻ cũng không bị thương gì nặng lắm. Vừa thấy được Adam, Shaw đã nhào tới trên tường, khi đập vào vách tưởng ở lồng năng lượng chỉ vỗ ra được những rung động lăn tăn, Adam có thể nhìn thấy Shaw đang mở miệng, lại nghe không được âm thanh bên trong truyền tới.
Adam cũng nhào tới trên lồng năng lượng, nhưng căn bản tìm không được cửa vào, mãi đến khi cậu nghe được một giọng nói bên cạnh.
“Đã lâu không gặp, Adam, nếu sớm biết cậu sẽ làm khách ở thành tội ác, tôi đã ghé qua sớm hơn để tiếp đón cậu” giọng nói trôi tuột lạnh lẽo, như một con rắn đang chui vào trong màng tai của Adam.
Cậu chậm rãi xoay người, nhìn thân ảnh cao gầy kia, chẳng biết tại sao, cậu cũng không hề thấy quá bất ngờ: ” Đại Tế Ti…. Bene…