Chương một trăm ba mươi ba: Quán quân
Loại chờ đợi gì làm cho một người có thể thấy đau khổ nhất?
Đó chính là bất lực, chỉ có thể cầu nguyện cho vận mệnh chờ ngày buông xuống.
Adam lúc này đang phải trải qua sự chờ đợi như vậy, cậu đã từng trải qua xếp hàng đợi trước kỳ phỏng vấn, trải qua đợi người thân tiến nhập phòng giải phẫu, cũng từng trải qua qua đợi chờ nhàm chán ngồi trơ ra không có việc gì. Nhưng không có một loại chờ đợi nào có thể giống như lúc này đây, căng thẳng đến vậy, vô cùng lo lắng, sợ hãi.
Chuyện sắp xếp thi đấu của giải quán quân, so với Adam nghĩ còn tàn khốc hơn.
Vì để nhận được tư cách tham dự giải quán quân, Shaw và Ryan đều phải khiêu chiến nhiều lần hơn các chiến binh giác đấu đã thành danh, đến khi thu hoạch đầy đủ “điểm”. Phần lớn mấy thành phần chiến binh giác đấu bị khiêu chiến này vừa vặn cũng là loại phóng túng cuồng hoan ở trong hồ tắm vào trước giải quán quân, thậm chí là có táy máy tay chân đối với hùng trùng. Bọn họ có lẽ cũng ý thức được mình chính là đối tượng cho những con sư tử lang sói mới vùng dậy gần đây, cho nên trước khi đối diện với cái chết muốn phá luật làm bậy.
Adam vốn còn tưởng rằng, giải quán quân sẽ là một trận chiến đấu liên tục, nhưng mà làm cho cậu không nghĩ tới chính là, giải quán quân đúng là một hồi đánh một trận thi đấu theo kiểu đào thải thật tàn khốc!
Ba mươi hai chiến binh giác đấu, bị chia làm mười sáu tổ, dùng bức tường bằng tia sáng phân chia ra thành bốn phần, mười sáu sân đấu so tài, chém giết lẫn nhau. Người thất bại nếu như may mắn sống, sẽ bị mang đi ra ngoài trị liệu, nếu là chết, thì sẽ trực tiếp bị loại dã thú giống như kiểu chó săn lôi ra sân so tài, người thắng thì đứng nguyên đó. Tường ánh sáng sẽ biến mất giữa hai sân đấu, một trận đấu quyết định sống chết lại tiếp tục tiến hành.
Để bảo đảm giai đoạn sau có đầy đủ thể lực, trận thi đấu vòng thứ nhất hầu như đều sẽ ra một đòn chí mạng, lấy tốc độ nhanh nhất giải quyết đối thủ. Mười sáu thi thể vẫn nguyên tại đó, trên trường đấu là bầy sói chạy như điên khắp nơi như đám chó săn, giữa lúc lôi kéo đã đem thi thể của những kẻ thua cuộc kéo thành khối vụn, chỉ để lại vết máu kéo dài và đống nội tạng hỗn độn. . .
Adam không có cách nào để nhìn xuống.
Không phải là bởi vì cảnh tượng quá tàn khốc, cũng không phải là bởi vì nội tâm sợ hãi, mà đúng là vì phải đợi.
Ở trong hắc khu Adam sớm đã gặp quá nhiều tội ác, máu tanh và cái chết cũng không thể làm cho cậu hoảng sợ, thậm chí nếu như là chính bản thân cậu đang thi đấu ở dưới, cậu cũng sẽ không phải bị dày vò đến đau lòng và hoảng sợ lo lắng tới thế.
Adam không khỏi nghĩ tới một đoạn văn mình đã từng được đọc, đại ý là sau khi cực hình được phát minh ra, trước khi nhận hình phạt, sẽ bị nghe miêu tả rằng cực hình sẽ mang tới bao nhiêu đau đớn. Nên trong những tội nhân đang đợi để phải chủ động nhận tội, có thật sự rất nhiều người không thể chịu được khi nghe nói về cực hình mà chủ động khai ra.
Bởi vì sự căng thẳng và trí tưởng tượng mà cơn chờ đợi mang tới, so với bản thân cực hình còn mang đến còn nhiều đau khổ hơn.
Adam nhìn một chút vị trí hiện thời của Shaw và Ryan, lại nhìn một chút màn sáng phân cách của giải quán quân dần dần biến mất, cậu ước đoán Shaw và Ryan sẽ đụng mặt nhau ở trước trận chung kết.
Đó là nói nếu như bọn họ có thể làm được.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến việc chờ đợi càng trở thêm gian nan.
Adam biết, vì để bảo vệ cho cậu, Shaw và Ryan nhất định sẽ đem hết toàn lực, để một trong hai đoạt được giải quán quân theo quý. Đây là mục tiêu vượt qua năng lực của Shaw và Ryan, bọn họ không chỉ cần phải có may mắn, càng cần hơn nữa một niềm tin quá mức mãnh liệt, thậm chí có lẽ sẽ cần phải hy sinh….
Không có người nào sinh ra đã phải trả giá vì người khác, dù cho là vì cha mẹ cũng không. Adam cũng chưa từng nghĩ rằng việc Shaw bảo vệ cậu vì đó là trách nhiệm của một người anh trai là điều hiển nhiên, huống chi bây giờ hai người vốn không phải an hem.
Cậu đứng ở trong cửa sổ có thể nhìn về phía trận tranh tài, đưa lưng về phíangoài tia sáng, đối mặt là đường thông đạo sâu thẳm nhìn thật tuyệt vọng, ánh sáng từ phía sau lưng kéo dài bóng của cậu, làm cho đầu của cái bóng đã chạm tới lối đi trong bóng tối kia. Mà cái bống tối ấy nhìn như đang hoan nghênh cái bóng của cậu sẽ bị nó nuốt chửng vào.
Sẽ có hi vọng sao? Sẽ có cơ hội có thể rời đi nơi này không? Adam suy tư rất nhiều thật lâu, đều cảm thấy Chó Ghẻ rất có thể là đang lấy lòng.
Fabre vẫn chưa hề từ bỏ Adam, vẫn còn đang triển khai việc tìm kiếm và giải cứu cho Adam. Thậm chí chính vì thế mà sinh ra áp lực, làm cho thành tội ác đã nhận ra được một mối nguy cơ, muốn bảo đảm Adam thật sự đã chết đi. Trong nhà hàng kẻ duy nhất có thể nắm được hoàn cảnh của mỗi hùng trùng có thể tiếp xúc được những kẻ cầm quyền trong đấu trường, chỉ có Chó Ghẻ. Sau khi đã biết điểm đặc biệt của Adam, Chó Ghẻ khẳng định có thể đã đoán được hùng trùng xuất hiện ở đây, có mặt thẹo xanh nổi bật, rất có thể chính là Adam. Nếu như lão muốn bán đứng Adam, Adam sẽ không có đường sống. Nhưng Chó Ghẻ không có làm như vậy, mà hoàn toàn ngược lại, lão còn dùng cách riêng để mập mờ nhắc nhở Adam.
Nhất là tin tức cuối cùng kia, đối với Adam mà nói quan trọng nhất, nếu như trước đó không biết điều này, trong nháy mắt sau khi rời đi thành tội ác, cậu sẽ chết đi vì bên trong cơ thể bị cho nổ tung.
Adam đương nhiên không trông mong một nơi đen tối ác độc thế này mà có người còn nhân tính, hay nói đúng hơn là trùng tính. Cậu cố gắng suy nghĩ theo góc nhìn của Chó Ghẻ thật lâu, chỉ có thể lấy ý tưởng tương đối lạc quan để cho rằng, Chó Ghẻ có thể cũng không muốn tiếp tục sinh sống ở nơi này.
Nghĩ đến việc Chó Ghẻ bị chém đứt vỹ câu, đó không thể nghi ngờ giống như là đã “thiến” đi một hùng trùng. Chó Ghẻ sống cũng không có gì vui cả, lão chỉ là sống tốt hơn một chút so với các hùng trùng khác bị xem như món ăn chờ ngày lên dĩa trong nhà hàng này. Giao ra Adam, đối với đấu trường mà nói cũng chỉ là việc nằm trong phận sự của lão, sẽ không có thưởng gì thêm cho lão, cũng chẳng làm địa vị lão được nâng lên.
Nếu như Adam thật sự có thể mang đến hy vọng, mang đến sự giải thoát, thậm chí mang đến hủy diệt cho thành tội ác này, vậy đối với Chó Ghẻ mà nói, cũng có ý nghĩa là hy vọng mới, cuộc sống mới.
Dù gì thì cũng chỉ là thuận tay để che chở, lão vì sao không lấy lòng Adam chứ?
Từ trong việc này, Adam còn có thể phát hiện một việc, đó chính là lực lượng đang truy tìm của Fabre hẳn là lớn vô cùng, đủ để ảnh hưởng đến cả cái chỗ ngoài vòng pháp luật này, vốn là một chỗ rất rõ ràng đã ẩn giấu rất sâu.
Cậu thật ra cũng thấy hơi lạ, cậu có thể đoán được người đứng đầu việc giải cứu chính là Alfred, nhưng cậu cũng sẽ không ngốc đến cho rằng Alfred có thể điều động toàn bộ lực lượng của Fabre.
Còn nếu nói nghiên cứu của tiến sĩ Bruce có thành quả, cậu thật sự có thể mang đến thay đổi cho toàn bộ thế giới trùng tộc, có thể khiến cho hùng trùng không phải đau khổ khi giao phối như vậy, có thể khiến cho cơ hội giao phối của thư trùng tăng một ít?
Nếu thật là như thế, vậy thì Adam rất rất muốn được sống.
Cậu hy vọng có thể mang đến một thời đại mới cho Fabre.
Loại ý nghĩ này thậm chí có chút thánh mẫu quá, bản thân Adam cũng rất kinh ngạc, cậu vẫn còn có chí hướng lớn như vậy, giác ngộ cao như vậy, có ý nghĩ vĩ đại đến nỗi muốn làm gì đó cho cả thế giới.
Thật không giống cậu chút nào.
Nhưng cậu thật sự muốn như thế.
Đợi đến lúc tâm tư Adam đã vô tình chạy đi khắp nơi, ý nghĩ của cậu cứ không ngừng trôi đi càng xa, đúng lúc này, Laigney chạy tới, thở hồng hộc nói để cậu biết: “Eve, ngài, ngài Sát Vương muốn anh qua đó.”
. . .
Trong nháy mắt cái loại cảm giác vô cùng lo lắng chờ đợi của Adam biến thành nổi giận đùng đùng, cậu chưa từng bò lên trên tòa nhà trên vách núi thật cao kia nhẹ nhàng như vậy, bởi vì đang quá tức giận mà cậu leo lên rất nhanh.
Vừa đến sát đỉnh vách núi, nhìn thấy Sát Vương đang ngồi trên ghế hưởng thụ gió núi thổi vào, Adam lại. . . chần chờ. Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, Sát Vương lúc nào cũng có thể giết cái mạng nhỏ của cậu, cậu không thể làm ra chuyện điên rồ.
“Cậu nhìn có vẻ rất tức giận? ” Sát Vương bén nhạy phát giác ra tâm tình Adam không ổn lắm.
Adam trầm mặt, không trả lời.
“Có chiến binh giác đấu cậu quan tâm tham gia giải quán quân? ” Sát Vương trực tiếp đoán trúng được tâm tư của Adam, Adam ngạc nhiên nhìn y.
“Nếu không, lúc buổi tối khi quyết định xem ai là quán quân, đến nơi này của tôi đọc thơ một chút, ở lại một khoảng thời gian không phải là rất tốt sao? ” Sát Vương bình thản nói.
Adam lúc này mới nghe hiểu ra y là đang giải thích, ngày hôm nay làm cho cậu qua đây, nhưng thật ra là bảo vệ cậu, miễn cho cậu gặp phải nguy hiểm do bị quán quân quý chọn trúng. Đấu trường đối với quán quân quý hết sức nương tay, quán quân có thể ép buộc hùng trùng làm tình với họ, không cần lo lắng tạo thành thương tổn cho hùng trùng.
“Xin lỗi, tôi hiểu lầm anh. ” Adam thẳng thắn xin lỗi đầy thành khẩn, “Tôi không để ý để hiểu được dụng ý của anh.”
“Chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi. ” thái độ của Sát Vương vẫn lãnh đạm như cũ mà tiếp nhận lời xin lỗi của cậu, “Đi đọc tiếp tập thơ kia lần trước còn chưa đọc xong đi! “
Adam gật đầu, Sát Vương lần trước chọn một tập thơ khá dài, cậu chỉ mới đọc dược gần một nửa. Đã đến nơi chỗ này thì cứ yên tâm thôi. Chờ ở đây tính ra chờ ở bên cạnh đấu trường còn tốt hơn một chút. Adam lấy một loại trạng thái trước nay chưa từng có, đang cầm quyển sách kia, đứng ở sát vách núi, cao giọng đọc diễn cảm lấy, tựa như một học sinh tiểu học ngây thơ, tràn đầy hy vọng đối với giáo dục và tương lai.
“
. . .
Cơ thể và linh hồn mãi không thể nào hợp thành một
Tôi cần phải trở thành người mà tôi vẫn luôn là,
Và sẽ vĩnh viễn gào thét về sự phi lý này, thứ đã kết tội tôi đến địa ngục
Những điều ước trong vô vọng này không thể chống đỡ tôi được nữa
Tôi sẽ chìm đắm vào trong hồ nước đen tối lạnh giá đầy những nỗi bồn chồn khó chịu của bản thân tôi
Đó là cái hố sâu của tâm hồn phi vật chất
Làm sao tôi còn có thể trở về hình dạng ban đầu đây, khi những suy nghĩ theo đúng nghĩa của nó đã đi mất?
Đây không phải là cuộc đời mà tôi có thể khuyến khích được
Những thứ sẽ yêu thương tôi lại là những thứ đang hủy hoại tôi,
Thanh kiếm trong giấc mơ
Những bụi mờ trong suy nghĩ
Căn bệnh đang dần hình thành từ những nếp gấp trong não của tôi
Mỗi một lời ca ngợi đều cắt đi từng mảnh linh hồn của tôi
. . . “
(Lời này Tiểu Dã Thú lấy từ trong vở kịch 4.48 Psychosis [Chứng loạn tinh thần] của Sarah Kane, một nữ tác giả bị trầm cảm nặng và tự tử năm 28 tuổi. Lời kịch này mình dịch bậy từ tiếng Anh)
Đúng vào giờ khắc này, đấu trường truyền đến tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, là tiếng chúc mừng, là ca ngợi, là tiếng hoan hô đầy máu tanh, là chúc mừng cho sự tàn khốc, là ca ngợi bạo lực.
Quyển sách trong tay Adam đã rơi bộp trên mặt đất, cả người cậu run rẩy, không biết nên làm sao bây giờ.
Mỗi một tiếng hoan hô ca ngợi vì quán quân, cũng như theo trong lời thơ ca mới vừa rồi, cắt đi một mảnh linh hồn của cậu.
Vào giờ khắc này Adam hiểu vì sao Sát Vương lại có tâm hồn nghệ sĩ, vì sao thích thơ ca như thế. Thơ ca là phần cuối trong linh hồn cô độc, trong tuyệt cảnh không ai bầu bạn, là nguồn sáng duy nhất có thể từ hấp thu được trong quãng thời gian dài, là câu trả lời dành cho mình đến từ vô số những linh hồn cũng cô đơn tịch mịch như thế, đang tán lạc trong lịch sử dài dằng dặc của vũ trụ.
Sát Vương ôm lấy Adam từ phía sau, đưa cậu bay lên trên cao, bay thẳng đến đến trên bầu trời của đấu trường.
Vừa nhìn thấy ở nơi trung tâm nhất của đấu trường, có một dáng người tóc đen đã tắm đầy máu tươi. hai mắt Adam tức thì đã ngập tràn nước mắt. Từ lúc bị bắt cóc đến bị đưa đến thành tội ác, Adam vẫn chưa hề bị tình huống đánh gục, luôn nghĩ làm thế nào để tồn tại. Cậu chưa từng có chảy qua nước mắt, càng không cảm thấy bi thương tuyệt vọng, lại vào giờ khắc này có loại kích động muốn khóc vì quá vui mừng.
“Thỉnh thoảng khóc vì muốn khóc, cũng không có gì không tốt. ” Sát Vương ở phía sau cậu, ngữ điệu dịu dàng mang theo một chút trêu đùa.
Adam mím chặt môi, cố nén sự kích động mạnh này, không để cho bản thân mìnhthật sự chảy ra nước mắt, cậu cười mạnh mẽ nói với Sát Vương: “Tôi là thể loại thích để nước mắt chảy ngược vào trong lòng, bởi vì lưu lại quá nhiều, trái tim đã khô héo.”
“Ừ, tôi có thể người thấy mùi thúi của cá mặn trên người cậu mà. ” Sát Vương nghiêm túc trả lời.
Adam lấy cùi chỏ chọt y một cái. “Mang tôi trở về.”
“Vì sao? ” Sát Vương hỏi cậu, “Để tôi trực tiếp thả cậu xuống đây nhé” đây tuyệt đối là loại trả thù rất ác mà!?
“Đây là thời khắc thuộc về anh ấy, tôi không muốn để cho anh ấy lo lắng vì tôi.” Adam thấp giọng trả lời Sát Vương.
Sát Vương xoay người đem Adam mang về vách núi, Adam trực tiếp phất tay vội vã cáo biệt, thoắt cái đã đi xuống trên vách đã.
Adam hiện tại có loại tâm tình bức thiết muốn được về nhà hoành hành ngang ngược như thời học tiểu học điểm thi cuối kỳ được mười điểm. Cậu đã rất nhiều năm không dễ thấy vui đến thế, tới khi cậu đã nhận thức được mình và người khác không giống nhau, cuộc sống của cậu đã không còn dễ thấy vui được nữa.
Từ một điểm này mà nói, thảo nào sau khi Adam và Eve ăn quả trí tuệ vào rồi, Chá lại muốn trục xuất bọn họ khỏi vườn địa đàng. Hiểu được cảm giác xấu hổ lại vừa học được tình ái, đối với con người mà nói quả thực có ý nghĩa như sự vui sướng ngắn ngủi trong đốm lửa và đau khổ kéo dài như biển rộng.
Mà cậu vốn liên tục sử dụng hai cái tên Adam và Eve, vào giờ khắc này nhịn không được sám hối: “Để tôi được phóng túng thêm một lần nữa đi! “
Tiếp sau đó chờ đợi biến thành một loại dài dằng dặc khác, một loại vui sướng lại mong đợi chờ trong mòn mỏi, dù chỉ trong thời gian ngắn cũng cảm thấy rất dài. Mỗi một giây phải chờ đợi dường như đều rất dày vò, thế nhưng thời gian lại rất thành thật bắt đầu nhanh chóng chạy thoát đi.
Quán quân quý có thể theo cư trú ở một gian dành riêng trong phòng, bên trong còn bổ sung thêm một cái hồ nho nhỏ. Nhìn cũng không khác lắm so với chỗ ở của Sát Vương, diện tích và hồ nhỏ hơn một chút, hơn nữa còn là ở trong một cái gò đất lớn, mà không có cá tính giống Sát Vương là ở trên đỉnh vách núi.
Chỗ gò đất này rất lớn nhưng chỉ có vẻn vẹn bảy tám gian phòng, có thể chính là nơi ở dành riêng cho quán quân, Adam đã bị mang đến nơi này, dẫn cậu tới chính là Chó Ghẻ.
“Đây cũng là một lựa chọn rất tốt, nếu như mày muốn ở lại thành tội ác, mày còn có thể đưa ra sự lựa chọn ” Chó Ghẻ đưa cậu tiễn tới cửa, “Thoạt nhìn mày cũng không phải là loại quá mức mạnh mẽ, thế nhưng mày còn có ý chí muốn sống mạnh hơn cả chiến binh giác đấu kia.”
“Ở tòa thành này, những kẻ lấy sự tàn bạo làm tín niệm, luôn lấy tàn bạo để cuối cùng thành bi kịch, còn có ham muốn sống sót, chỉ hơi khá hơn so với tàn bạo một chút,mà có một lý do trói buộc khiến mình khao khát được sống, mới có thể làm cho bọn họ đi được xa hơn.” Đôi mắt u ám của Chó Ghẻ, ở trong nháy mắt dường như đang lóe lên thứ có thể goi là một tia ấm áp, nhưng lại bị dập tắt ngay tức khắc.
Ánh sáng làm cho lão muốn sống, có lẽ cũng đã tắt đi.
Mà ánh sáng của Adam, còn ở bên trong phòng.
“Vào đi thôi, tối hôm nay, hắn ta là quán quân của mày.” Chó Ghẻ chậm rãi đẩy cửa ra.