Chương một trăm ba mươi mốt: Tin tức
gián tiếp được truyền đi.
Chợt nhìn lại đối phương và Searl thật sự rất giống nhau, mặt mũi cực kỳ anh tuấn, ánh mắt sáng rỡ xán lạn, nhưng cẩn thận nhìn lại sẽ phát hiện một ít điểm biệt. Màu tóc của hắn không vàng óng giống như Sear. Mắt của Searl là màu xanh da trời xinh đẹp, mà ánh mắt của hắn lại sâu đến mức lệch thành màu xanh dương đậm. Hơn nữa nụ cười của Searl luôn có phần ơ hờ có loại ngây thơ ngả ngớn, nhưng không phải khiến người ta thấy ghét, mà nụ cười của người này thì có vẻ ngạo mạn và “nhìn là muốn đánh” hơn rất nhiều.
Adam nhớ ra rồi, hai người bọn họ thật ra có duyên gặp qua một lần, hắn ta hình như là em trai của Searl, thế nhưng ấn tượng Adam có không sâu lắm, hoàn toàn quên hắn tên gì.
Mà thoạt nhìn, đối phương cũng không có mấy ấn tượng về Adam, căn bản hoàn toàn không nhận ra cậu.
“Sao ngươi biết được ông anh ngu ngốc của ta?” quả nhiên, nghe được tiếng kêu của Adam, đối phương cũng ngoài ý muốn nhuớng cao hai hàng lông mày, “Sao ngươi lại biết Searl chứ? Lẽ nào anh ấy từng ngủ với ngươi?”
Adam càng thêm kinh ngạc: “Làm sao anh biết?”
Đối phương tức thì cười ha hả, hai cái thư trùng phía sau hắn ăn mặc có vẻ như là tùy tùng đi theo hắn cũng cười theo. Xuống chút nữa còn lại là một thư trùng mặc đồ mang phụ kiện của đấu trường, cũng phối hợp mà cười theo, ánh mắt lại đánh giá Adam, có chút âm lãnh.
“Đây thật là một chuyện động trời đó, không nghĩ tới chuyện ông anh Searl ngu xuẩn háo sắc của ta lại có thể truyền tới tận chốn này. Nhắc ta đi, về phải kể cho những người khác nghe. ” đối phương cười phá lên đến chảy cả nước mắt, quay đầu nói với người hầu ở kế bên mình, “Ông anh Searl điên cuồng tự đại của ta ơi, còn dám nói là ở Fabre tìm được chân ái gì chứ, sao anh không biết ở thành tội ác còn có một trùng mặt xanh xấu xí đang đau khổ chờ anh quay lại, sao không qua mau đón tiếp con chym có sẹo này quay về”
Nhóm theo hầu phối hợp cười còn to tiếng hơn.
“Nó chỉ là đồ chơi để các chiến binh trong thành tội ác phát tiết mà thôi, nếu điện hạ Liam không thích, tôi sẽ ném nó xuống ” thư trùng chiến binh giác đấu đứng sau lưng Liam nhìn chằm chằm Adam, ánh mắt hung ác, nụ cười rất độc địa.
Lời này làm cho Adam cảm thấy sợ đến lạnh sống lưng, ở cái chỗ mạnh sống yếu chết này, Adam sợ nhất là nghe được những lời nói độc ác không thèm che đậy thế này.
Liam thờ ơ nhìn Adam liếc mắt: “Giữ đi, hiếm có một màn hay để cười nhạo như thế. Ông anh mơ mộng bị bệnh thần kinh của ta, luôn nói muốn tìm một hùng trùng không phải bởi vì thân phận của mình mà thích vì chính bản thân anh ta. Hùng trùng thị tẩm trong hoàng gia an bài cho thì anh trai ta chưa từng chạm qua dù chỉ một lần. Nhưng lại kể lúc ra ngoài có gặp một hùng trùng rồi được hắn chịch, còn cứ khen hắn lớn lắm mạnh mẽ lắm. Giờ ngươi nhìn đi đến ngay cả hùng trùng xấu như vậy cũng muốn dành phần, trò đùa này thật là tuyệt tác, ha ha, mấy tên ngu ngốc trong triều nhất định sẽ thích.”
Dù cho cứ xem như là Liam đã cứu mạng của Adam đi, Adam cũng sẽ không cảm kích gì hắn, bởi vì cậu nghe hiểu được rằng căn bản hắn không quan tâm Adam sống hay chết, chỉ là vừa may hiện tại tâm tình tốt, tùy ý mở miệng mà thôi, trên bản chất hắn căn bản không quan tâm cái mạng cùi của Adam.
Thế nhưng Adam lại nhạy cảm mà nghe được một ít tin tức từ hắn, cậu nhanh chóng cân nhắc một chút, sau đó mở miệng: “Không sai, ngài Searl liếc mắt một cái đã nhìn trúng tôi, chọn tôi được thị tẩm, còn nói với tôi ngài vốn là vương tử gì đó. Hừ, chẳng qua chỉ là “nổ banh xác”, thật ra “ở dưới” cũng nhỏ, bản lĩnh trên giường thật sự quá kém. “
Đây là sau khi cậu nghe thấy những lời dè biểu Liam dành cho Searl, cho nên cố ý muốn hấp dẫn sự chú ý của đối phương.
Không nghĩ tới Liam sắc mặt thoáng cái đã âm trầm: “Ai cho ngươi lá gan dám vũ nhục thành viên của Hoàng tộc? Thứ hùng trùng ti tiện kiến hôi này. . . “
Kèm theo sự phẫn nộ của hắn, người đi theo hầu phía sau hắn đã tiến lên một bước, tự tay kéo lấy tay Adam, đúng là muốn trực tiếp đem Adam đẩy xuống!
Adam không khỏi cáu giận thế giới này vì sao không có lịch âm nếu có lịch âm thì đã biết trước hôm nay ngày xấu gặp toàn đám tâm thần, không thích hợp để ra khỏi cửa?
Do bị tên hầu lôi lôi kéo kéo, tập thơ từ trong lồng ngực Adam rớt xuống, sau khi Liam giở lên xem, sắc mặt hơi đổi một chút: “Chờ đã! “
Hắn cúi người nhặt lên quyển tập thơ kia, sắc mặt càng thêm âm trầm: “Quyển sách này là từ đâu tới?”
“Là, là ngài Sát Vương ở trên đưa cho tôi, ngài ấy thích tôi đọc thơ cho nghe. ” Adam vờ như rất sợ hãi, cậu chỉ có thể thử xem có thể dùng cái tên Sát Vương để hù dọa đến cái tên thần kinh này hay không.
Mà trong lúc đó, cậu đã lặng lẽ đặt ở giữa kẻ tay cầm con dao ngón tay Sói trắng Geralt từng cho cậu. Tới gặp Sát Vương là kẻ vô cùng nguy hiểm, sao Adam lại không mang theo vũ khí được, ở giữa phần đế và miếng lót giày của cậu còn nhét vào mảnh lưỡi đao Ryan cho cậu.
“Cái người nhu nhược hổ thẹn kia, kẻ phản bội đê hèn kia vẫn còn cố gắng muốn sám hối sao? ” Liam lạnh lùng lật lật tập thơ kia, lập tức mắt hắn híp lại, đánh giá Adam, “Ngươi đọc thơ cho Sát Vương? Ngươi không sợ niệm lực áp bách từ ông ta? Thật là kỳ quái, có vẻ ngươi cũng không sợ ta.”
“Tôi, tôi đứng ở rất xa. ” trong lòng Adam trầm xuống, “Hơn nữa trên mặt tôi có sẹo, làm cho đầu óc của tôi cũng không được tốt cho lắm. Tôi rất ngu si, trí nhớ cũng không tốt. Tôi, tôi còn rất đần, bởi vì tôi luôn đọc sai chữ, ngài Sát Vương ra lệnh tôi phải mang về, tập đọc cho nhuần nhuyễn. . . “
Liam nhìn cậu chằm chằm vài giây: “Ngươi tên là gì? “
“E, Eve. ” Adam biểu tình đã kinh biến đến mức ngơ ngác ngây ngốc, cứ như bị dọa sợ muốn mất hồn.
Liam đem tập thơ ném vào trong lòng Adam: “Cầm đi! Lo mà đọc cho thuộc, sau đó phải đọc trôi chảy cho Jamie nghe, để ông ấy được nghe thật rõ.”
Hắn cười cười vẻ tối tăm lại châm chọc, cất bước đi lên. Những bước đi sải dài hùng dũng của hắn hầu như chiếm cứ toàn bộ bậc thang, căn bản không có ý muốn nhường đường, Adam hấp tấp kề sát vào bên kia vách núi, nhìn đám người đi qua trước mặt mình.
Thời điểm chiến binh giác đấu ở sau cùng đi qua bên người cậu, vẫn cau mày theo dõi cậu,điều này làm cho Adam rất bất an.
Chuyện bất ngờ xảy ra chỉ trong mấy phút này lại thành tảng đá đè nặng trong lòng Adam, cậu luôn có cảm giác như sẽ xảy ra chuyện gì.
Ngày thứ hai, Adam một lần nữa nhận được yêu cầu gọi đích danh mình từ Sát Vương, cậu gần như dám chắc là có quan hệ với chuyện ngày hôm qua.
“Cậu sao lại quen biết Searl vậy? ” quả nhiên, câu nói đầu tiên Sát Vương mở miệng, chính là hỏi chuyện này.
Adam không biết trả lời như thế nào, cậu đã dự liệu được cái tên Liam kia có thể sẽ nhắc đến cậu với Sát Vương, nhưng cậu không biết Liam là nói về quan hệ giữa cậu với Searl như thế nào, cậu rất sợ giống như hôm qua lại không cẩn thận đáp sai, làm cho Sát Vương nổi giận.
Mức độ nguy hiểm của Sát Vương cũng ngang tầm với Liam.
“Liam có lẽ đã nghĩ rằng tôi kể chuyện về Searl với cậu ” Sát Vương tự mình giải thích nghi ngờ trong lòng của Adam, y nhìn chằm chằm Adam, “Cậu ta có lẽ có chút hiểu lầm đối với quan hệ của chúng ta, cho rằng tôi đem cậu xem như một con vật cưng. “
“Xin cảm ơn ngài đã che chở” Adam rất khiêm tốn mà cúi người. Adam suy đoán, Sát Vương nếu như thế nói cho cậu biết, thì khẳng định đã không có ở trước mặt Liam vạch trần quan hệ thật ra chỉ đơn giản là đọc thơ cho y nghe mới hai lần.
Sát Vương ngồi ở bên cạnh bàn, ngầm cho phép Adam được cuối người xuống, cũng ý nghĩa y đã nhạn lời cảm ơn này của Adam: “Cậu không chỉ dũng cảm, hơn nữa còn rất thông minh, cậu khẳng định không phải là một hùng trùng bừa bãi vô danh. “
“Không có ai sẽ tự nguyện tới cái chỗ giống như thành tội ác này, nhưng mà nếu đã tới, nhắc lại danh tiếng trong quá khứ cũng không có ý nghĩa gì. ” Adam cũng không thể tiết lộ bí mật của mình, chỉ nói đầy mập mờ.
Sát Vương mỉm cười: “Tôi chỉ đồng ý với nửa câu sau thôi.”
Adam chỉ suy nghĩ một chút đã đoán ra: “Anh tự nguyện đến thành tội ác này?”
Sát Vương không nói gì, chỉ là nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn ngọn đèn dầu bên người.
Một tia sáng lóe lên trong đầu Adam: “Anh đang tìm kiếm cái chết, cũng đang tìm kiếm sự giải thoát.”
Sát Vương hơi bị vô cùng kinh ngạc mà ngẩng đầu lên, hắn nhìn chằm chằm Adam thật lâu, mới như có điều suy nghĩ nói: “Cậu rất rất thông minh, hùng trùng mà thông minh như cậu, rất am hiểu cách nắm bắt được nội tâm thư trùng, hơn nữa cậu còn không sợ áp bức từ niệm lực của tôi. Giả sử cậu đều nói như vậy với tất cả các thư trùng khác, chắc có lẽ mọi việc đều thuận lợi cho cậu với các thư trùng.”
“Tôi đoán anh đã đến đấu rường một đoạn thời gian rồi.” Adam như đang đoán một câu đố khó, nói ra câu trả lời hoàn toàn không liên quan đến, nở nụ cười thần bí với Sát Vương.
Đoán ra nhiều đặc điểm như vậy nhưng vẫn đoán không được cậu chính là Adam, nói rõ Sát Vương là thật sự chưa từng nghe nói về cậu, vậy khẳng định y đã rời khỏi Fabre từ trước khi Adam nổi tiếng.
Sát Vương từ chối cho ý kiến, y nhìn Adam một hồi, tùy ý phất tay một cái: “Đi lấy cuốn sách thứ năm từ tầng thứ nhất đếm xuống. “
Adam biết cậu lại phải làm người ngâm thơ nữa rồi, cái tên thần kinh thích thơ ca này, đời trước hắn là giáo sư văn chương hay gì, sao cứ thích người khác đọc diễn cảm đến thế.
Liam sau khi đến thăm hỏi Sát Vương, đã ở lại đấu trường xem hai cuộc tranh tài, đến lúc buổi tối, hắn mới ở trên phi thuyền xa hoa của chính mình, mở ra máy truyền tin.
Thành tội ác có hệ thống nghiêm mật tự bảo vệ, rất nhiều phi thuyền sau khi đã vào trong thành tội ác sau đều sẽ mất đi liên lạc với thế giới bên ngoài, chỉ có thể dùng con đường cung cấp thông tin trong thành tội ác. Có thể từ trong phi thuyền trực tiếp liên lạc với bên ngoài, nội chuyện này đã nói lên địa vị của Liam không hề bình thường.
Ở phía đối diện màn hình liên lạc bên kia, là một thư trùng lực lưỡng mái dầy vàng óng dài sõa vai, hắn đang dựa nghiêng người trên ngai vàng nguy nga lộng lẫy sáng chói, trong tay cầm ly rượu, mang theo nụ cười mê say lười biếng xem biểu diễn ở dưới, cũng không có thèm liếc mắt nhìn thẳng vào Liam.
“Xem ra anh lại đang đàn đúm à, Searl. ” Liam không khỏi rất chi ghen tỵ mà mỉa mai nói.
“Đó là đương nhiên, Liam, anh đã mở hẳn một hầm rượu nho, nếu em không trở lại kịp để uống thì sẽ hết sạch.” Searl chớp chớp con mắt phiếm hồng, ợ rượu.
“Anh cứ tiêu pha hết kho báu của cha thế à, người tỉnh lại nhất định sẽ nổi giận. ” Liam có chút căm tức mà nhìn hắn chằm chằm: “Anh cũng không quan tâm đến người kia chết sống ra sao à? “
“Lẽ nào có thay đổi gì sao? ” Searl quay đầu nhìn về phía Liam, thờ ơ nhún vai, “Lẽ nào rốt cục ông ta đã nghĩ thông, chuẩn bị trở về Hoàng triều? “
“Không, cũng không phải vậy, ông ta vẫn ở đó làm vẻ như tu sĩ đức hạnh khổ tu, cũng không biết cái bộ dạng sám hối ấy bày ra cho ai xem nữa? ” Liam bĩu môi, khinh bỉ nói, “Có điều em thấy ông ta cũng hơi thả lỏng ra chút, gần đây hình như còn đang rất nuông chiều một hùng trùng nhỏ trong thành tội ác, có thể nói rõ ông ấy không hề trói buộc bản thân đến thế?”
“Hùng trùng? Chả phải ông ta vẫn cảm thấy chính mình không xứng được hưởng lạc không xứng được sinh con sao? Sao lại “nuôi” hùng trùng được? Còn là loại ở trong thành tội ác nữa” Searl tức thì cũng có hứng thú với chuyện lạ này.
Liam lộ ý cười bỡn cợt khi Searl đã mắc câu: “Còn thế này nữa, hùng trùng ấy còn nói nói nó biết cả anh thì sao, nó nói anh đã từng ngủ với nó, hơn nữa còn nói chỗ đó của anh quá nhỏ, kỹ năng trên giường quá kém, ha ha ha ha! À đúng đúng, còn nữa, quỷ hùng trùng kia trên mặt còn có một vết sẹo xấu xí thật lớn, xấu xí cực kỳ, giống như một quái vật! “
Searl mở to hai mắt nhìn, cũng không tin: “Liam, nếu em có muốn làm nhục anh thì cũng phải chế chuyện gì nghe cho hợp lý một chút, trên thế giới làm sao có thể có loại hùng trùng như thế được? Em cho rằng bất cứ thứ hàng phế phẩm gì đều có thể bò lên trên giường của anh hay sao?”
“Đừng khoác lác, anh trai, em thừa biết trong lòng anh hiện giờ chỉ nhớ nhung người yêu bé nhỏ ở Fabre mà thôi. Có điều hùng trùng này quả thật có chút cổ quái, có thể tiếp cận Sát Vương trong vòng mười thước cũng đã rất kỳ quái rồi, mà nó dường như cũng không sợ em chút nào.” Liam chép miệng một cái, như có điều suy nghĩ, “Từ lúc nào độ ép buộc của Hoàng tộc lại kém như vậy được chứ, quên đi, có điều trên mặt nó có sẹo mà! Em cho là hùng trùng ngốc kia đầu óc không được bình thường gì cho lắm.”
Nhưng mà Searl ở đối diện sắc mặt lại hơi biến một chút: “Chờ đã, em nói hùng trùng kia kiểu gì cũng không sợ độ ép buộc của em, thậm chí không e ngại Sát Vương? “
“Đúng vậy, thật sự rất kỳ quái, nếu không phải là do vẻ ngoài quá xấu, em cũng muốn xách lên trên giường thử một chút, nói không chừng so với mấy con cá chết trong Hoàng triều này khá hơn một chút.” Liam nói rất chi ngạo mạn, “Hử, làm sao vậy, Searl, sao sắc mặt anh nhìn tái đi vậy? “
Sắc mặt của Searl nặng trĩu, hắn khẽ chau mày, lập tức nhìn Liam liếc mắt: “Liam, gặp lại Sát Vương xong hãy trở lại đây đi! Em thay anh trông coi vương quốc một đoạn thời gian, anh có chút việc. “
“Ế, khó lắm em mới được ra ngoài, trong Hoàng triều có gì hay ho đâu chứ, vẫn là nhìn những chiến binh giác đấu ngu xuẩn ở đây đánh nhau giành sống giành chết mới thú vị. ” Liam phiền chán mà nói lời từ chối thẳng.
“Nghe anh đi, Liam, xem như anh nợ em lần nãy” Searl đã nói như thế, không thể nghi ngờ rõ ràng có chuyện rất trọng yếu, Liam cũng có chút bất ngờ, liền gật đầu đáp ứng.
Tắt đi màn hình liên lạc rồi, Searl đứng bật cả người lên, đi hai bước dài đã xoay người rời khỏi ngai vua. Các nhóm hùng trùng thư trùng đang ở phía dưới ngay vàng thưởng thức ca múa trong âm nhạc, mời rượu nhau đều thấy rất kỳ quái. Đức vua của bọn họ làm sao lại đột nhiên thoạt nhìn không quá cao hứng.
Searl rời khỏi ngai vàng rồi, bước vào trong hành lang cao ngất gấp khúc. Hành lang gấp khúc ở ngoài, bao quát xuống, tầng tầng biển cây giống như sóng lớn, dãy núi phía dưới dọc theo thế đổ, cả sườn dốc ngọn núi đều ở bên trong một khối thung lũng, bị những cây đại thụ sum xuê cao ngất che lấp, trong đại thụ, toà nhà hình tháp san sát, cung điện dày đặc. Mà ở trên khối cung điện hoa mỹ này, một tầng cầu vòng như tấm màng mỏng bao trùm bầu trời trên thung lũng, tấm màng mỏng lưu chuyển quay vùng sáng, tuần hoàn lướt qua lại.
Hắn dọc theo hành lang gấp khúc đi tới bên men bờ vách núi, men theo bậc thang xuống phía dưới, cuối cùng lại đến một chỗ trong huyệt động rất gần tới đáy của thung lũng, trải qua tầng tầng canh gác, cuối cùng đi vào chỗ sâu nhất trong, đi tới một mặt kiếng lơ lửng màu xanh da trời trước mặt, đưa tay đặt vào quả cầu trên mặt kính.
“Thân phận được xác nhận, đại vương tử của Hoàng tộc, Searl – Olin. “
Tiếp đó trong gương biến hóa một hồi, xuất hiện một mảng giao diện, phía trên là ba hình tượng giả thuyết đang lơ lửng, chính là hóa thân hình thái của ba đầu não lớn: “Mời chọn cổng liên lạc muốn vào. “
Searl do dự một chút, cao giọng nói rằng: “Tiếp nối với Haya.”
Mặt kiếng nhẵn bóng màu xanh biến hóa, xuất hiện hình tượng giả thuyết của Haya, từ độ chính xác và hoàn chỉnh của hình tượng cũng có thể thấy được, quyền hạn của Searl cao ngang bằng.
“Thưa điện hạ Searl đáng kính. ” Haya khẽ chào.
Searl nhìn về phía Haya, trầm giọng nói ra: “Haya, tôi đã tìm được Adam rồi! “
Ở lâu đài Dạ Ngữ xa xôi, Alfred ưỡn lên cái bụng đã càng lộ rõ ra, nằm ở trong ghế sô pha, đang nhìn một phần danh sách trước mắt.
“. . . Quân đoàn thứ sáu: Durm. . .
. . . Quân đoàn thứ bảy: Alonso. . .
. . . Chỉ huy tàu chiến đấu vũ trụ: Pine, Fran. . .
. . . Quân đoàn trưởng của đội đặc vụ trên đất liền: Colin. . .
. . .
. . .
Sĩ quan ưu tú cấp úy: Fassa, Gros. . .
Sĩ quan cao cấp sở cảnh sát: Steve. . .
Xuất ngũ: Clint, Joseph. . .
. . .
. . . “
Alford ở bên cạnh cùng với anh nhìn phần danh sách này: “Dù cho xóa hết những người đơn thuần chỉ ngưỡng mộ và nhiệt tình không thôi, chỉ giữ lại những người quả thực từng có quan hệ với Adam hoặc là tình cảm đậm sâu, đây cũng chỉ là một phần mười trong danh sách. “
“Đúng vậy, mà bây giờ chúng ta còn cần giải quyết một vấn đề quan trọng kia nhất. ” Alfred mặt ủ mày chau mà lật tới trang đầu tiên trong phần danh sách này, chỉ thấy bìa viết < Kế hoạch giải cứu thiên sứ >, mà ở phái dưới thì có một câu hỏi trọng điểm nhất được đặt ra, câu chữ rất đơn giản: “Cậu ấy đang ở đâu?
“Máy xác định vị trí mà Garnett đưa tới chỉ có thể truy tìm đến vùng tinh vực kia, nhưng mà tín hiệu quấy nhiễu nơi đó rất nhiều, hơn nữa có nhiều lỗ sâu ẩn giấu để nhảy chuyển tiếp, muốn tiếp đó định vị chỗ của Adam, thật sự là quá khó khăn. ” cháu của anh Barry nói rằng, “Mặc dù bây giờ Passaus đã đồng ý để chúng ta điều động tất cả tài nguyên, nhưng thời gian để tra dò truy tìm cũng phải rất lâu, cứ mất đi một ngày thì lại. . . “
Đúng lúc này, tin báo của Alfred bỗng nhiên vang lên, hơn nữa cuộc gọi là từ đầu não ở cấp bậc vô cùng cao, sau khi Alfred ấn nhận, đã thấy Searl tóc vàng xõa vai hưng phấn mà la lên: “Alfred, có lẽ tôi có thể tìm được Adam rồi! “