TTCPS – Chương 130

Chương một trăm ba mươi: Những bài thơ

[FANFIC] [HI TRỪNG] [DUYÊN TẬN 2][Đã Drop]

Sau khi được gặp Ryan, Adam càng thêm chú ý với những trận đấu trong đấu trường. Cậu phát hiện Shaw và Ryan hầu như mỗi ngày đều có ít nhất một trận thi đấu, nhưng mãi vẫn chưa quay lại hồ tắm.

Trên thực tế, hai ngày này số lượng kim chủ sẽ tài trợ  “Thức ăn nhanh” đã giảm mạnh xuống, mỗi ngày chỉ có hai thư trùng vừa đến sẽ tới hồ nghỉ ngơi hưởng lạc, hơn nữa mỗi ngày đều không giống nhau.

Adam vì để được gặp Ryan và Shaw, mỗi ngày đều sẽ mang nhóm hùng trùng  do cậu tỉ mỉ huấn luyện lên sân khấu, hai ngày này gặp được rất nhiều thư trùng, có thể nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Ryan và Shaw đâu. Cách làm như thế dù gì cũng có chút nguy hiểm, Adam chú ý tới các thư trùng gần đây đều trở nên thô bạo hơn rất nhiều, cho dù là cậu, cũng bị nhiều thư trùng thô lỗ giở trò lôi kéo. Thậm chí còn có hai chiến binh giác đấu thư trùng thoạt nhìn kinh nghiệm dày dặn tới mức lãnh cảm, thế mà ở trong buồng nhỏ lại cưỡng ép để ngậm vào trùng điểu của Adam. Adam từ chối mấy câu cho có đã mặc xác cho bọn họ làm tới rồi, bởi vì bọn họ thực sự chả có cái gì gọi là kỹ xảo, khiến cho cậu rất khó chịu, nhưng cậu rất lo lắng nếu như mình “hung hăng giãy dụa” quá mức, có lẽ sẽ làm bản thân bị thương.

Ngay cả Adam cũng cảm thấy khó chịu, thì càng đừng nói tới các hùng trùng khác. Cho dù là hùng trùng Adam huấn luyện qua, cũng phải vận dụng hết ý chí của bản thân mới có thể chịu loại bạo lực  hành hạ này,  Nếu như còn là tình trạng trước kia, e rằng mấy ngày nay đã có rất nhiều hùng trùng không thể chịu đựng được, sẽ sụp đổ dưới dạng đối đãi thô bạo thế này, thậm chí tử vong.

Điều này không biết có nên coi là công lao của Adam hay không  ngược lại Adam cũng chẳng mảy may có cảm giác tự hào gì. Bởi vì tuy là độ nhẫn nại của nhóm hùng trùng đã tăng cường, có điều trình độ bạo lực của đám chiến binh còn tăng thêm gấp nhiều lần. Nếu cứ “Đạo cao một thước, ma cao một trượng”, cả hai phía đều tăng lên không có điểm dừng, thì những cố gắng hiện giờ của Adam đã không có chút ý nghĩa nào. Đối diện với bạo lực phải cố gắng luyện được độ chịu đựng cao để giữ mạng sống, quả thực ngây thơ đến nực cười. Nếu như chỉ dựa vào sức chịu đựng là là có thể thấy ánh sáng nơi cuối con đường, kiếp trước Adam đã không phải nghe nói nhiều bi kịch bạo hành gia đình tới như vậy.

Càng làm cho Adam vừa hết nói vừa bó tay chính là, hôm ngày thứ sáu, Chó Ghẻ gọi cậu qua, nói cho cậu biết, bởi vì hai ngày này Adam luôn đi tới hồ, mà rất nhiều chiến binh giác đấu thư trùng lại không thích vẻ bề ngoài xấu xí của cậu, cho nên ở bên kia đấu trường đặc biệt truyền lời đến kêu cậu ít ra ngoài lại đi.

 “Nguyên văn của bọn họ chính là, làm cho cái thứ kỳ quái xấu xí kia ít đi đến hồ thôi để đỡ chướng mắt. ” Chó Ghẻ cười nhạt nhìn Adam, lão thiếu chút nữa thì bật cười,  “Nói thật cho mày biết, đây là lần đầu tiên từ lúc tao quản lý cái nhà hàng đã lâu như vậy tới nay, gặp phải chuyện bởi vì quá chủ động đi hầu hạ thư trùng mà còn bị đuổi về.  Cũng hết cách, nếu như không có chiến binh giác đấu nào chọn mày qua, về sau mày cũng không thể đi tới chỗ hồ, tao cũng không thể phớt lờ lời đề nghị từ bên kia đấu trường.”

Adam im lặng, không biết nên đối mặt làm sao  với chuyện xui xẻo này, lập tức cậu giống như không quan tâm mà nói:  “Được rồi, không đi thì không đi, dù gì mấy ngày nay đều là những khuôn mặt mới, thoạt nhìn cũng không có năng lực tiềm ẩn xuất chúng gì cả, không đáng để phải đi lấy lòng.  “

Trên mặt Chó Ghẻ vẫn đang nở nụ cười, nhưng ý cười lại phai đi rất nhiều:  “Bởi vì giải quán quân theo quý đã nhanh muốn bắt đầu, những lịch thi đấu mấy ngày này sẽ hết sức dày đặc. Đây là để khởi động cho giải quán quân, dù cho mấy kẻ kỳ cựu hay chim non, đều phải thích ứng nhịp điệu, nhóm kim chủ cũng đang quan sát, tìm kiếm chọn những ứng cử viên thích hợp để đặt tiền cược. Lúc này chiến binh giác đấu còn có thể đến bồn tắm, rất nhiều đều không phải do kim chủ tài trợ, mà là đem cơ hội được tích lũy từ trước để dành cho tới bây giờ, bởi vì bọn họ đều không biết mình có thể sống qua giải quán quân lần này hay không, cho nên trước khi chết cũng muốn được vui sướng một lần”

 “Thật là một đám trùng đáng thương. ” Chó Ghẻ làm bộ cảm thán một câu.

Thì ra là thế, thảo nào hai ngày này đều là trước kia chưa từng thấy mặt, thảo nào hai ngày này thư trùng ai cũng bạo dạn hơn rất nhiều.

 “Để cho đám lính đang học việc của mày nghỉ ngơi một chút đi! Trong khoảng thời gian này tao sẽ  lo cho tốt, mấy ngày nữa mới thật sự là khủng bố, khi đó là sẽ có trùng phải chết” Chó Ghẻ nhàn nhạt nhắc nhở Adam một câu,  “Chiến binh giác đấu mới vừa xuất đầu hiện giờ sẽ không tới hồ tắm, nhóm kim chủ có lẽ không muốn thấy bọn chúng lãng phí thể lực vô phần thân dưới.”

Lời này làm cho Adam hiện vẻ sợ hãi cả kinh, cậu biết, ở trong nhà hàng này khẳng định Chó Ghẻ có do thám riêng, báo cáo cho lão biết tin tức Adam đang tìm kiếm Shaw và Ryan.

 “Eve, mày là một trùng thông minh, là loại có vẻ như sẽ có thể tồn tại được, tốt nhất mày chỉ nên nghĩ cách sống cho tốt ở thành tội ác  này mà thôi, đừng nên có ý khác.” Chó Ghẻ âm lãnh nhắc nhở một câu, xoay người bỏ đi.

Adam thẫn thờ  nhìn Chó Ghẻ  bỏ đi, trong lòng cậu khó mà không thể có một phần hy vọng có thể rời đi nơi này. Tuy hy vọng này thoạt nhìn càng ngày càng xa vời, nhưng cậu còn chưa thật sự tuyệt vọng. Nhưng nếu bị Chó Ghẻ để mắt tới, không thể nghi ngờ rằng phần hy vọng này sẽ bị bào mòn phá hủy đến thêm phần mong manh.

Adam đem tin tức tạm thời không cần tiếp khách mang về nhà hàng, tất cả các hùng trùng đều thở dài một hơi, chỉ có nội tâm Adam lại hết sức nặng nề.

Có thể thấy cái vận mệnh ma quỷ này thật sự đặc biệt thích trêu cợt người, Adam vừa mới bị các chiến binh giác đấu chỉ tên từ chối nhận đến ngày thứ hai, đã bị chỉ đích danh đi tiếp.

Kẻ gọi tên Adam, vẫn là vị Sát Vương danh tiếng kinh khủng kia.

Con đường đi đến chỗ ở của Sát Vương rất dài, còn phải bò lên cầu thang rất cao. Vào thời điểm lần đầu tiên đi, Adam nhìn như trấn định, thật ra có hơi kích động, trong lòng đã có hiếu kỳ, lại có sợ hãi, càng có một ít nôn nao chờ mong muốn thử, cho nên không hề màng khổ cực gì. Nhưng mà sau khi nhìn thấy Sát Vương, Adam đã ý thức được đây không phải là một thư trùng cậu có thể đơn giản mà quyến rũ được, tức thì mất hết cả hứng thú. Bởi thế nên cũng cảm giác lần này leo lên phi thường uể oải, leo đến ở trên cao nhất mới thật sự cảm nhận được cái gì gọi là hai chân nặng chịch như chì.

Càng làm cho Adam thật hết nói chính là, cậu thật vất vả leo đến trên đỉnh, lại nhìn thấy cảnh Sát Vương an vị ở vách đá bên cạnh, hai chân treo ở bên ngoài vách núi.

Sát Vương nhìn thấy Adam đi lên, lại lộ ra một nụ cười. Gió lạnh gào thét nơi vách núi thổi  mái tóc vàng của hắn đến rối loạn. Gương mặt tuy nhìn đẹp trai kia nhưng nhìn chung vẫn hận thù sâu đậm còn quá mức âm hiểm u ám, hiện tại lộ ra nụ cười hiếm thấy, lại kỳ diệu thay làm cho Adam nghĩ tới một từ để hình dung.

Huy Hoàng.

Trong nụ cười kia, phảng phất như đang cất giấu một đoạn năm tháng Huy Hoàng phồn thịnh và tráng lệ. Cao quý, sủng ái vô biên, tôn sùng, đó là từng bị những từ ngữ đầy phô trương này mới có thể dùng để hình dung ra nụ cười này, đó là nụ cười làm cho y ngồi ở đây trên vách núi cao chót vót đầy nguy hiểm này, dù cho chiếc bóng cô đơn, nhưng thật giống như vẫn ngạo mạn vì mình trên hết thảy chúng sinh.

Nụ cười này chỉ lộ ra trong thời gian ngắn ngủi cho Adam xem, lập tức y đã quay đầu tiếp tục ngắm nhìn cảnh ở xa xa.

Adam suy nghĩ một chút, thẳng thắn ngồi xuống bên cạnh Sát Vương.

Sống lâu trong cái gò đất oi bức lại tối tăm kia, đi tới một chỗ cao như vậy, tức thì có loại cảm giác thông thoáng sáng sủa. Phía dưới khe nặng nề không cảm giác được gió lớn thổi lất phất tóc của Adam, làm cho cậu cảm nhận được một tia mát mẻ. Ngồi ở chỗ này bao quát ra, Adam cũng có một loại cảm giác khác rất nhiều so với phải bò bậc thang.

Bậc thang chi chữ mà lên cũng không rộng, chỉ chứa hai người  phải lách người để đ ingang qua nhau, một bên là vách núi, bên kia không có tay vịn, trèo càng cao, cảm giác sợ hãi càng sâu. Phía dưới là đấu trường tràn ngập hơi thở hoang dã, nhìn cứ như cái miệng khổng lồ đang há lớn ra chực chờ, làm cho những kẻ leo lên còn thấy sợ hãi nhiều hơn.

Mà khoảnh khắc khi ngồi ở bên vách đá, chủ động chọn cách ngồi xuống, chủ động đối mặt với độ cao và sợ hãi kia, đối  diện với những cảm nhận đến từ trời đất, tâm tình cũng sẽ lặng yên chuyển đổi, từ sợ hãi biến thành thưởng thức.

Thời gian bọn họ ngồi rất lâu không nói gì.

Adam thật ra cũng hơi muốn nói, nhưng cậu quyết định giữ im lặng, cậu cảm thấy số lần và thời gian Sát Vương ngồi ở bên vách đá khẳng định còn lâu hơn mình rất nhiều, nên quyết tâm im không nói.

Cậu đã đoán đúng.

 “Cậu có muốn nhảy xuống không? ” Sát Vương đột ngột hỏi cậu

 “Muốn. ” Adam không chậm trễ chút nào mà trả lời. Cậu đáp lời quá nhanh, cũng quá thoải mái, Sát Vương không khỏi nhìn về phía cậu:  “Cậu không sợ chết sao?  “

 “Chết rất đáng sợ à? ” Adam nở nụ cười, cậu cười đến quá nhạt nhẽo, lại  làm cho Sát Vương thật bất ngờ.

Sau đó Sát Vương đẩy cậu xuống phía dưới.

Gió gào thét từ dưới bay lên, tốc độ rơi xuống quá nhanh có cảm giác hút hết cả người Adam vào, làm cho khuôn mặt cậu căng cứng, lại không phát ra được một tiếng gì. Cậu thậm chí không có nhìn xuống phía dưới, mà là nhìn về phía xa xa, nhìn trời đất rộng lớn vẫn như cũ xa xôi như vậy.

Cảm giác này vừa quen thuộc vừa xa lạ, kích thích lại bình tĩnh, rơi xuống ở tốc độ cao này sẽ chết trong nháy mắt, thân thể trọng lượng mất đi, linh hồn trở nên mềm mại quá mức. Đều nói trong nháy mắt rơi xuống đó, sẽ bắt đầu nhớ lại rất nhiều những lựa chọn khiến mình hối hận, những chuyện làm mình tiếc nuối, nhớ đến những người yêu quý trong lòng, thậm chí  còn sinh ra khát vọng được sóng tiếc. Adam đã từng chỉ có thể ở trong giây phút ngắn ngủi  kia kinh ngạc  phát hiện bản thân cuối cùng không có tiếc nuối  và nhớ nhung gì. Còn lúc này đây, trước mắt cậu lại lướt qua rất nhiều khuôn mặt trong thời gian ngắn.

Cậu vẫn không cảm thấy hối hận.

Bởi mỗi một khắc vì còn sống, cậu đều đã cố sống hết sức, đã cố gắng vui sướng, cậu không có cô phụ chính mình, cũng không có lựa chọn gì phải hối hận.

Nhưng cậu cảm nhận được sự tiếc nuối và nhớ nhung, cậu cảm nhận được ràng buộc làm cho cậu muốn tiếp tục nhìn cái thế giới này.

Sau đó cậu đã bị một đôi tay ôm lấy.

Cậu hoàn toàn không nhận thấy được Sát Vương  đã ở phía sau mình, cứ như đồng thời cùng nhảy xuống, đang đến gần trước mặt đất, y cũng đã ôm hông của Adam, mang theo cậu bay lên.

Phản ứng đầu tiên của Adam vào giờ khắc này là – cười phá lên.

 “Cậu cười cái gì? ” Sát Vương bế cậu bay lên vách đá, thả  cậu xuống lại trên mặt đất, kỳ quái  nhìn Adam đang cười tới chảy nước mắt.

 “Truyện kể có một Hoàng (châu chấu) trùng và một Kiến trùng ngồi chung đoàn tàu trên không trung, tài xế là một Dế trùng, Hoàng trùng đối với tài xế nói, thằng đần kia, rót cho ông đây cốc nước, Kiến trùng cũng học hắn, thằng đần kia, rót cho ông đây cốc nước, kết quả hai kẻ này đều bị tài xế từ trên không ném xuống, sau đó Hoàng trùng nói với Kiến trùng, thấy ngu chưa, tao còn có thể bay. ” Adam kể xong truyện cười do trùng tộc cải biên ra, Sát Vương cũng không khỏi mỉm cười.

Hắn nhìn Adam đối với chuyện mới vừa rồi cũng chả dao động gì mấy, nụ cười trên mặt dần thu lại, trong giọng nói tràn đầy thưởng thức:  “Cậu còn dũng cảm hơn tôi nhiều. “

Sát Vương quay đầu đi tới vách núi bên cạnh, giọng nói buồn vô cớ, thậm chí có chút trống rỗng nói:  “Dũng cảm của tôi chỉ có một lần, chỉ có trong nháy mắt ngắn ngủi, đó là lần đầu tiên tôi nhảy núi, không phải là ngọn núi này, thế nhưng sau khi tôi nhảy xuống, đã thức tỉnh được niệm lực đôi cánh.”

 “Từ đó về sau, dù cho tôi có nhảy xuống bao nhiêu lần, cuối cùng tôi đều sẽ bay lên lại được. ” Sát Vương tự giễu nở nụ cười,  “Cuối cùng  tôi cũng sẽ bay lên.  “

 “Chết mới không là dũng cảm, chết là nhu nhược. Tin tôi đi, sống sót, so với chết  còn khó hơn nhiều lắm, chỉ có không dám sống tiếp, mới chọn cách chết đi. ” Adam đứng ở bên cạnh y, cũng  nhìn phía dưới vách núi,  “Nhưng sống sót có thể sẽ còn cơ hội. “

 “Nghe như cậu thật sự từng đã chết đi. ” Sát Vương nửa vui đùa nửa nghi ngờ nói.

Adam quay đầu nhìn về phía y, nhún vai mỉm cười:  “Không phải mỗi mình anh có bí mật, tôi chỉ là không tới nỗi đau khổ quằn quại như anh.”

Sát Vương cười ha ha, sau khi cười xong, hắn lại lần nữa ngồi trên vách đá cheo leo: “Đọc thơ tiếp cho tôi được không?”

 “Ngày này là dành riêng cho ngài, Sát Vương đại nhân.” Adam gật đầu, lập tức bất đắc dĩ sờ sờ gò má, ai oán nói,  “Vì dáng dấp tôi quá xấu, bị đấu trường bên kia cấm đi qua hồ tắm, cho nên về sau tôi chỉ cần phụng dưỡng một mình ngài. “

 “Đó là bọn họ quá nông cạn, nhìn không ra vẻ đẹp tâm hồn bên trong cậu. ” Sát Vương thoải mái nói.

Adam ở trong lòng oán thầm:  “Vẻ đẹp tâm hồn cái khỉ gì chứ, ông đây còn đẹp trai giống to nữa đây! Nếu không phải là do đánh thắng không nổi anh, ai mà muốn đọc thơ thẩn gì cho anh cái thứ thần kinh có vấn đề không cần biết gì mà đẩy người ta xuống núi như thế.”

 “Cậu cầm lấy cuốn thứ tư tầng thứ ba trên giá sách ấy! ” Sát Vương ra lệnh như vậy. Cái kiểu giọng điệu sai khiến vênh mặt hất hàm thế này, trong lúc lơ đãng lại làm lộ thêm chút gì. Không phải  là người có chức vụ cao từng sai bảo những cấp dưới thông thường, là giọng điệu sai khiến hết sức tự nhiên đến mức chỉ phải nghe theo chứ không dám cãi lại.

Lần trước Adam tới không có chú, Sát Vương lại giá sách dành riêng ở trong phòng. Mặc dù chỉ là mấy khối ván gỗ được đóng treo lên trên vách tường,  nhưng vẫn là cái giá sách, hơn nữa số lượng đầu sách so với bên kia nhà hàng còn nhiều hơn.

Đãi ngộ của chiến binh giác đấu hàng cao nhất quả thực tốt, bỏ đi chuyện không có tự do, thật ra đấu trường là  thiên đường cho những kẻ quá mạnh như Sát Vương.

Sách Adam đang cầm lên có tên là < Kỵ Sĩ Rỗng >, cậu mang sách ra, lần nữa ngồi xuống bên cạnh Sát Vương.

 “Bắt đầu đọc từ trang 27 đoạn thứ hai đi! ” Sát Vương không có nhìn cậu, chỉ là phân phó thêm một câu nữa.

 “. . .

Một cuộc đời được định nghĩa bằng bi kịch và  vinh quang

Một cái chết liên lụy thành bi thương và tiếc nuối

Một linh hồn mang gánh nặng của tội lỗi và ký ức buồn đau

Vậy thì thà rằng cứ dạo chơi trên thế giới này

Còn hơn là bị nguyền rủa bởi chính ánh hào quang kia.  “

Đọc đến đây, Sát Vương bỗng nhiên mở miệng:  “Là tích lũy, không phải liên lụy*. “

(*Hai từ này một chữ đọc là lěijí, một là lěijì, nên Adam đọc sai]

Adam sửng sốt, cúi đầu vừa nhìn, cậu thật sự đã đọc sai chữ ấy, cậu kinh ngạc  nhìn Sát Vương:  “Anh đã thuộc lòng à?”

Sát Vương không trả lời vấn đề này:  “Mệt mỏi thì đi về nghỉ ngơi đi.  “

Adam  nhìn cái thư trùng thần bí này, lặng lẽ không nói:  “Tập thơ này có thể cho tôi mang về xem không?”

Sát Vương khẽ gật đầu một cái.

Adam đứng dậy, đi hai bước:  “Tôi đi trở về trước.”

Sát Vương không để ý tới cậu.

Adam lại không cảm thấy cậu thất lễ điều gì, cậu suy luận ra được từ việc Sát Vương có khả năng đã học thuộc hết bài thơ này, có thể đoán sơ được một ít nội tâm của Sát Vương. Cậu không tính là quá giỏi văn, nhưng cũng từ trong những lời thơ ấy cảm nhận được một sự u buồn trống rỗng, đen tối sâu thảm, bi ai không cách nào thoát được. Điều này không thể nghi ngờ cũng thể hiện một góc tâm tình của Sát Vương.

Giờ khắc này nụ cười của Sát Vương vốn làm cho cậu cảm nhận được sự phồn thịnh huy hoàng n lặng yên biến mất, y ngồi ở chỗ kia, giống như một con quỷ cô hồn đã mất đi linh hồn.

Adam đi xuống dưới dọc theo bậc thang, bởi vì trong lòng không ngừng nghĩ về Sát Vương, về bài thơ kia, hoàn toàn không có có chú ý tới con đường phía trước, chạm vào nhau với một bóng người cao to trước mặt, suýt nữa rơi xuống bậc thang, sợ đến chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.

 “Thứ xấu xí này ở đâu ra vậy. ” đối phương trừng mắt nhìn Adam với vẻ ngạo mạn và chán ghét.

Adam ngẩng đầu lên, bất ngờ kêu lên đầy hoảng hốt: “Searl?!”

Lời tác giả: Bài thơ được lấy trong game “Hollow Knight”( 2/ 7)

Thanh An

Chủ nhà đảng sủng công 1000%. Sủng công là chân ái, chào mừng các bạn cải tà quy chánh =))

Leave a Reply

Back to top