TTCPS – Chương 128

Chương một trăm hai tám: Tâm sự của Shaw

5f12fb6acfeb2254bd54b8037c084d61

Shaw thế mà lại cương lên.

Adam  nhìn Shaw, yên lặng, mặt biến sắc.

Ánh mắt của Shaw trong nháy mắt trở nên đau dớn, cậu lại theo thói quen đè nén phần đau đớn này, chịu đựng không mở miệng nói thêm gì.

 “Đừng thấy thẹn nữa, đây là phần thưởng chiến binh nên có.” vô số ý niệm nhấp nháy trong đầu Adam lại hiện lên, cậu lần nữa duỗi tay nắm chặt lấy trùng điểu của Shaw.

Shaw khiếp sợ nhìn cậu, lập tức lắc đầu không ngừng, trong hai mắt thậm chí toát ra vẻ cầu xin khẩn thiết.

 “Không sao cả, hay do chiến binh chê tôi nhìn xấu quá à.” Adam  nói câu đùa để Shaw hiểu cậu vẫn đang rất bình thản.

Shaw cười chua xót, ở dưới nước tóm chặt lấy cổ tay của Adam, nhíu chặt mày cự tuyệt.

 “Làm sao vậy, Shaw, đừng nói là bị gì à!?” hiện tại tất cả các chiến binh giác đấu đều phát hiện điều bất thường, cùng nhau nhìn chằm chằm Shaw, giọng nói nghe như thờ ơ nhưng cất giấu sự âm hiểm.

 “Chắc do tôi xấu quá nên ảnh hưởng đến tâm tình của người ta, chứ ở dưới này đã cứng như đá rồi đây.” Adam nói một câu đùa lại quay đầu nhìn về phía Shaw, dùng giọng nói không lớn không nhỏ, “Ngài chiến binh này, tất cả mọi người đang hưởng thụ mà, anh cũng đừng chê chứ. “

Đây là ý chỉ ngầm nhắc nhở, từ nhỏ đến lớn Shaw và Adam đều rất rất tinh tường với những tình huống thế này. Nếu như cự tuyệt phục vụ của Adam, truyền tới truyền lui, có thể  sẽ thành lời đồn bất lợi rằng Shaw “yếu ớt”, loại lời đồn này giống như một kiểu nổi tiếng bất lợi vậy, sẽ giảm thiểu ý  kính trọng, tăng phần nguy hiểm.

Shaw và Adam giống nhau đều hiểu rõ điểm này, cậu lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan, hô hấp đã dồn dập nhưng vẫn không chịu chấp nhận.

 “Anh đây cũng đâu phải là không thích tôi đâu? Chỗ này thật sự rất cứng mà.” Adam cười khẽ một tiếng, nắm trùng điểu Shaw nhẹ khẽ vuốt vuốt.

Shaw ngược lại hít một hơi, suýt chút nữa vùng vằng từ trong nước đứng bật dậy. Adam nắm trùng điểu, đem vỹ câu cắm đi vào. Thân dưới của Shaw hơi ưỡn ra một chút, đã thả lỏng ra dưới nước.

Adam để cho vỹ câu của mình chậm rãi thâm nhập trong cơ thể Shaw, quay đầu cười cười vẻ áy náy với những chiến binh giác đấu khác. Adam tựa ở trong lòng, tự động nhẹ nhàng đặt tay lên ngực Shaw. Shaw túm lại dược tay của Adam, Adam ngẩng đầu nhìn mắt của Shaw. Shaw và cậu nhìn nhau vài giây, cười khổ buông tay ra, ngẩng đầu lên, hai mắt nhắm nghiền. Adam nhẹ khẽ vuốt ve ngực của Shaw, thấp giọng nói:  “Giờ nhìn anh đã lực lưỡng hơn nhiều rồi. “

Shaw không nghĩ tới Adam sẽ nói như vậy, mở mắt ra cúi đầu nhìn về phía Adam:  “Chắc vậy đó! Ừm, dạo này phải rèn luyện nhiều lắm . . ” cậu trầm mặc vài giây,  mới nặn ra thêm một câu, “Cũng bị nghẹn kinh khủng.”

Sau khi nói xong, Shaw chợt sực nhận ra lời này giấu đầu hở đuôi quá mức, vô cùng lo lắng mà dời ánh mắt đi, có chút không biết làm sao. Lập tức tầm mắt của cậu sẽ tự chỉnh góc độ nhìn Adam, bởi vì cậu cảm giác được Adam đang hùng tương của cậu, thong thả mút vào, làm cho gương mặt của cậu đỏ lên, ánh mắt lập tức phủ một lớp mây đen do mặc cảm tội lỗi.

 “Mùi vị của anh trai thật ngọt ” Adam ghé vào ngực của Shaw, nhẹ nói.

Tiếng anh này làm cho nét mặt Shaw càng thể hiện rõ sự đau khổ, nhưng sự vui sướng mang đến càng đang tuôn ra cuộn trào mãnh liệt, cậu cắn chặt môi, quyết không cho phép bản thân để lộ ra một tiếng rên rỉ vào.

Vào đúng lúc này, chiến binh giác đấu vòng đồng đã không nhẫn nại được mà đứng dậy, lần thứ hai ôm lấy Laigney, cơ thở bị ngâm đến đỏ lên tản ra hơi thở đói khát, thần sắc Laigney vẫn có chút hoảng sợ như trước, lại  đã tốt hơn nhiều so với lần trước ở trong hồ tắm với Adam.

Thấy các chiến binh khác nhao nhao đứng dậy, Adam cũng đem hai tay khoác lên trên cổ của Shaw. Shaw ôm cậu lên, gắng gượng đi đến buồng nhỏ, vội vàng đem Adam nhẹ nhàng đặt lên ghế gỗ. Cậu quay đầu  nhìn tường nói:  “Adam, nhanh rút ra  đi!”

 “Anh không thoải mái à?” Adam nhẹ giọng hỏi, đồng thời vỹ câu đang móc trong cơ thể của Shaw nhẹ nhàng khều một cái.

Cơ thể của Shaw t run lên, nhịn không được mà nhẹ thở phì phì ra, cậu nhìn về phía Adam, lại cúi đầu nhìn dưới mặt đất:  “Adam, đừng như vậy, mau rút ra đi. “

 ” Bắt đầu từ khi nào, Shaw. ” Adam ngồi ở ghế trên, nhìn Shaw,  nhìn người anh trai đã cùng cậu lớn lên, cậu tận mắt nhìn thấy sự thay đổi ngày qua ngày, từ thiếu niên đến khi thành niên từ cậu bé nay đã thành một người đàn ông.

Shaw nhắm mắt lại nhẹ nhàng lắc đầu:  “Đừng hỏi, Adam, đây chẳng qua là, đây chẳng qua là. . . Đây chẳng qua là. . . Một sự sai lầm. . .  “

 “Anh biết mà, trước giờ em cũng không thật sự xem anh như anh trai.” Adam  nhìn Shaw, giữa lúc nghiêm túc vẫn mang theo tia dịu dang,  “Em đã sớm nói qua, chúng ta là  người thân không vì huyết thống. Chính những gì chúng ta cùng nhau trải qua mới là tình thân giữa chúng ta .”

 “Anh biết, từ nhỏ, anh chẳng qua chỉ cao hơn nhanh hơn em thôi, chỉ trưởng thành hơn về mặt thể lực. Nhưng đứa trưởng thành thật sự hơn lại là em, trong rất nhiều chuyện, em còn ra dáng anh trai hơn anh.” Shaw nhớ lại những năm tháng bên nhau từ nhỏ giữa hai người, cũng thể không mỉm cười nhớ lại những kỷ niệm ngọt ngào, lập tức nụ cười này lại thêm ít đau khổ hơn, “Nhưng điều này cũng không có cách nào làm khác đi được, chúng ta là. . . người thân của nhau.  “

 “Vốn đã không thật sự có quan hệ máu mủ với nhau, thì tình thân này đã không phải là trở ngại giữa hai chúng ta. ” Adam thản nhiên nói, từ lúc mới xuyên qua, Adam đã chưa bao giờ đem Shaw xem như một người thân vì quan hệ huyết thống, mà là người thân nâng đỡ lẫn nhau chiếu cố lẫn nhau. Adam chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra quan hệ gì với Shaw là bởi vì khi đó Adam còn chưa hề nghĩ theo ý này, mà bây giờ một khi đã xuất hiện ý nghĩ này, thế thì Adam cảm thấy cứ nên theo lẽ tự nhiên thôi.

Nếu như cộng lại tuổi tác hai đời thì có lẽ Adam có thể làm cha của Shaw luôn rồi. Nhưng Adam chưa từng nhìn theo góc độ ấy, những khoảng thời gian cậu cùng Shaw bầu bạn vượt qua những lúc khó khăn nhất, đó là một loại ràng buộc không còn cách nào phân tách ra.

Shaw nhanh chóng liếc mắt nhìn Adam, lần thứ hai né tránh ánh mắt ra, cậu trầm mặc một hồi mới nói:  “Chúng ta không thể như vậy. “

 “Không thể thế nào? ” Adam đứng dậy, chậm rãi tới gần Shaw, Shaw lui lại từng bước một, nhưng rất nhanh đã không còn không gian cho cậu lui về phía sau nữa, cậu đụng phải tường, nhìn thấy Adam đi tới trước mặt,  “Bắt đầu từ lúc nào thế, mà anh đã có những ý nghĩ khác về em, là sau khi anh biết em vốn không phải em trai ruột của anh, hay là  sau khi xem phim em đóng.”

 “Đừng, đừng hỏi, xin lỗi, Adam, xin em đừng hỏi. ” Shaw nhắm mắt lại, thống khổ lắc đầu, cậu giơ tay lên muốn ngăn cản Adam, nhưng khi đụng phải thân thể  của Adam  lại giống như điện giật rút tay trở về, cậu đặt tay lên tường, khuôn mặt hất đi để tránh né Adam.

 “Tại sao muốn xin lỗi? Acnh ũng không có làm gì sai. ” Adam  nhìn Shaw,  “Cha đột nhiên qua đời, để em lại cho anh, anh đã làm hết trách nhiệm của anh.”

 “Không sai, trách nhiệm của anh là bảo vệ, là chiếu cố em, là làm một người anh tốt.” Shaw nhắm mắt lại, ngón tay cấu vào lòng bàn tay.

Adam nhìn về phía Shaw, lộ ra một nụ cười:  “Cha để cho chúng ta cùng nhau lớn lên, chính là để trong tương lai anh sẽ lo cho em. Mà anh chọn đem bí mật của chúng ta nói cho Ryan, cũng do lo lắng có một ngày anh cũng giống cha gặp chuyện bất trắc, nên muốn để cho Ryan tiếp tục chiếu cố em, đúng không? “

Ở cuộc sống ăn bữa hôm lo bữa mai trong hắc khu , Shaw nhất định là có ý nghĩ như vậy, mới có thể để Ryan biết được bí mật của Adam, nếu là có một ngày cậu gặp bất trắc, Ryan sẽ nhận thay cậu tiếp tục chiếu cố Adam. Nhưng loại chiếu cố này, khẳng định không phải xuất phát từ “tình thân” như Shaw  đã bị lừa, mà làm đem Adam thuộc về Ryan, đây là điều khỏi bàn cãi.

 “Như vậy, anh có nghĩ tới hay không, e rằng cha cũng không phải là muốn để anh làm anh trai em, mà là muốn cho anh giống như Ryan. . . ” Adam nhìn thấy vẻ mặt Shaw càng ngày càng thể hiện nỗi đau, biết đây chính là căn nguyên khởi đầu cho sự đau đớn dằn vặt của Shaw. Cậu tới gần Shaw, dựa gần như vậy, thế cho nên Shaw nhận thấy được hơi thở của Adam mới trợn mắt nhìn lên, khoảng cách giữa bọn họ đã cực kỳ bé nhỏ, Adam ngưng mắt nhìn Shaw, thấp giọng lẩm bẩm nói,  “Em, vốn phải là thuộc về anh, đúng không. “

 “Đừng nói nữa! ” Shaw chộp lấy bả vai Adam nhẹ đem Adam đẩy ra,  “Đừng nói nữa. “

 “Đây là điều anh nên có, Shaw, anh nghĩ không sai, em nghĩ nếu như cha vẫn sống, ông cũng đồng ý giao em cho anh, là thật sự giao cho anh.” Adam biết đây chính là khúc mắc lớn nhất của Shaw, cho nên đưa ra đáp án của mình.

Thư phụ của bọn họ trước khi chết vẫn nói bọn họ là anh em. Cuối cùng ông vẫn hy vọng Shaw vĩnh viễn đừng đụng vào Adam, vẫn là không có cơ hội này, là  một câu đố không có lời giải. Mà  quan hệ anh em ruột giữa bọn họ, chính là một lời nói dối của thư phụ, cũng là gông xiềng ràng buộc Shaw đến nay, cậu tự trói buộc mình bằng cái mác “anh trai” này, không có cách nào để thoát ra nó.

 “Anh không biết. . . ” Shaw vào giờ khắc này đã rất yếu đuối, nhưng lập tức cậu lại kiên cường trở lại,  “Không phải, là anh không muốn biết.  “

 “Shaw. . . ” Adam lần nữa tới gần cậu,  nhìn ánh mắt của cậu, hai mắt có chút mê ly,  “Bây giờ em không phải là Adam, em tên Eve.”

Nhìn khuôn mặt của Adam càng ngày càng gần, vẻ đau khổ trong mắt Adam rốt cục lóe lên một luồng sáng mới không còn cách nào đè nén, cậu bưng lên gò má của Adam, hôn lên môi Adam.

Đây là nụ hôn Adam từ chưa có trải thử qua, nóng bỏng đến như vậy, vẫn giấu trong đó  sự thận trọng và dịu dàng đến thế, khe khẽ đến vậy, đều hòa tan vào trong những rung động không thể cứu chữa được nữa Lúc đầu vốn Adam không thích việc hôn môi, vào giờ khắc này lại có cảm giác mình đang chìm đắm ở trong nụ hôn này.

Môi nhẹ tách ra, đôi môi Shaw run rẩy nở nụ cười, cười đến có chút cay đắng, sợ hãi, rồi lại hạnh phúc tới thế.

Cậu đang áp tay vào gò má của Adam, trán kề trán với Adam, cứ cười như vậy, trong mắt còn còn ẩn chứa giọt lệ. Cậu mềm nhẹ vuốt ve tóc Adam, vẫn là người anh trai dịu dàng như khi còn bé kia, nhưng bây giờ Adam đã trưởng thành, mà cậu, cũng đã không còn là anh trai của Adam nữa.

 “Anh biết không, nếu như anh dũng cảm như thế này sớm hơn một chút, thật ra chúng ta có thể làm rất nhiều chuyện hơn nữa.” Adam duỗi tay nắm chặt lấy tính khí của Shaw, Shaw hơi đỏ mặt, vẫn  còn chưa hoàn toàn thích ứng, có chút nghĩ muốn né tránh. Nhưng Adam chủ động tới gần thân thể của cậu, dễ dàng cầm vào trùng điểu của Shaw, lòng bàn tay áp vào chỗ dây dãm,nhẹ nhàng bọc vào quy đầu của Shaw,  “Không sao cả, anh trai, em vẫn như xưa có thể dạy cho anh rất nhiều thứ.”

 “Lúc này đừng gọi anh là anh trai nữa. ” Shaw khó xử mặt đỏ lên.

Adam nhịn không được cười lên, Shaw cũng nở nụ cười có một chút ngượng ngùng. Sau khi cười xong, Shaw mím môi, khóe miệng nở ra một nụ cười dịu dàng, cậu luôn có đôi mắt mang vẻ u buồn như suy nghĩ sâu xa, ngưng mắt nhìn Adam:  “Anh sẽ cố gắng. “

 “Không đúng, van anh đấy, đừng vì em mà phải tranh đoạt gì cả.  ” Adam vội vã cầm tay của cậu mà khẩn cầu,  “Nơi này quá tàn khốc, Shaw à, em có linh cảm chúng ta sẽ không cần phải ở đây luôn. Anh chỉ cần phải sống thật tốt, em van anh, tuyệt đối không bao giờ được đi tranh đoạt mấy giải quán quân gì cả. Các chiến binh kia cũng không phải quá khó đối phó với em, chắc chắn em sẽ không sao hết. Anh quên thiên phú của em là gì rồi à, ở chỗ này có khi em tính ra còn sống sướng hơn anh nhiều, cho nên, vì em mà nhất định phải sống sót, được không?  “

Shaw gật đầu, nhưng Adam biết Shaw sẽ không dễ dàng thay đổi chủ ý như vậy, cậu cũng đành phải thở dài nói:  “Anh nhất định phải sống, hiểu chưa, nếu như anh chết, thế thì thật sự chỉ còn Ryan để lo cho em thôi. “

Nghĩ đến bạn thân, nụ cười trên mặt Shaw phai nhạt đi một ít, lần thứ hai trầm mặc gật gật đầu.

Không ngoài dự đoán của Adam, những chiến binh giác đấu phòng khác tất cả đều đã đi ra, bọn họ đã kêu tên Shaw, hiện tại  đã đang đứng ở cửa bắt đầu thúc giục, cậu chỉ có thể tiễn Shaw rời đi.

Shaw vừa đi vừa quay đầu nhìn Adam, trên gương mặt luôn mang theo chút ưu sầu, rồi lại cho Adam thấy một nụ cười ấm áp.

 “Cậu và anh ta quan hệ khẳng định không bình thường. ” Knight đứng ở bên người Adam, làm như vô tâm nói ra.

Adam cười cười:  “Là anh trai ruột của tôi đó.”

Knight vừa nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, tức thì cả khuôn mặt đều vặn vẹo.

Lâu đài Dạ Ngữ.

 “Tôi đã từng đưa cho Adam một cái nhẫn, có thể kích phát tín hiệu nghiêm phạt của Haya với vòng trinh tiết, vốn có khả năng gây điện giật.” Garnett cầm lấy cái nhẫn trong tay, đối với Alfred nói rằng,  “Cái tín hiệu này là tín hiệu lượng tử chuyên dùng của Haya, khoảng cách truyền đi vô cùng xa. “

 “Thời điểm Adam xảy ra chuyện, tôi chú ý  tín hiệu này đã biến mất ở một tinh vực vô cùng xa xôi, nói rõ Adam đã bị hoàn toàn mang ra khỏi vũ trụ trước mắt, thế nhưng nếu như chúng ta đến chỗ tín hiệu biến mất rồi tiếp tục truy đuổi theo, nói không chừng sẽ có thể tìm được tăm tích của Adam.” Hắn nhẹ nhàng đem tín hiệu bỏ lên trên bàn của Alfred.

Alfred cầm lấy chiếc nhẫn kia, xoay nó nhìn một chút, nghiêm nghị nhìn chăm chú vào Garnett:  “Nếu tín hiệu này có thể chốt được vị trí của Adam, vậy tại sao cậu phải đưa cho tôi? “

 “Bởi vì lúc đó  tiến sĩ Bruce đã hy vọng. . . ” Garnett nói đến phân nửa, Barry đã khinh bỉ nói ra:  “Há, nếu như tiến sĩ Bruce biết về chiếc nhẫn này, chắc chắn đã sớm nói cho chúng ta biết. “

Garnett cười cười:  “Có tin hay không tùy các vị.”

 “Tại sao cậu muốn giúp chúng tôi.” Alfred nhìn hắn, vấn đề này anh xem trọng hơn rất nhiều, Garnett phải nói thật.

 “Thật ra, nó cũng giống như nguyên nhân từ đầu tôi đưa cái nhẫn này cho Adam vậy, đó là một đường lui. ” Garnett nhìn Alfred, thần sắc rất bình tĩnh, giọng nói cũng không có chút gì dao động, thế này chính ra lại càng giống như đang nói thật hơn, “Thưa ngài chánh án, có một số thế lực tôi cũng không dám làm lung lay, thế nhưng ngài chánh án cộng thêm Thiên Khải, là hoàn toàn có thể.”

 “Cậu đã sớm biết Adam là Thiên Khải? ” lông mày của Alfred liền nhíu lại.

Garnett nhún vai:  “Ngài chánh án đây chắc đã quên nhiệm vụ đặc thù của gia tộc Flynn  rồi phải không?  “

Im lặng một lúc, Alfred đột nhiên trợn to hai mắt:  “Gạt trùng?”

 “Đúng vậy, đường tộc vốn làm nhiệm vụ canh giữ nơi bí mật này, khoảng chừng nửa năm trước bắt đầu, chúng ta đã phát hiện trứng gạt trùng xuất hiện dấu hiệu muốn tỉnh dậy, điều này nói rõ một đợt Thiên Khải mới khẳng định đã tới rồi, gạt trùng sẽ thức tỉnh,phán xét trùng tộc Neisser hiện giờ” Garnett khẳng định suy đoán của Alfred, “Trải qua qua một khoảng thời gian điều tra, tôi cho rằng người có khả năng là Thiên Khải nhất, chính là Adam.  “

 “Một tin tức quan trọng đến như thế,  vậy mà các người lại cố tình giấu không nói? ” Alfred đột nhiên đứng dậy, lập tức cũng bởi vì đứng dậy quá mạnh mà đỡ cái bụng do có chút đau đớn.

Garnett không cảm thấy hổ thẹn chút nào: “Thưa ngài chánh án, sức lực của đối thủ là rất lớn, nếu như không có nắm chặt trăm phần trăm, gia tộc Flynn tuyệt sẽ không xông  lên phía trước, không phải, chuẩn xác mà nói, chúng tôi cũng không dám phản bội.”

 “Phản bội? ” Barry bắt được chữ này.

 “Tôi không thể nói, tôi không có cách nào khác để nói. ” Garnett nói lạnh tanh, “Tôi chỉ có thể hỗ trợ các vị đến điểm này. Tin tức  gạt trùng thức tỉnh tôi không có cách nào khác giấu giếm lâu hơn nữa, tin tôi đi, gạt trùng thức tỉnh có thể vẫn còn chưa tính là nguy cơ lớn nhất mà trùng tộc Neisser gặp phải.”

Nói xong, Garnett đã đội mũ trùm đầu, xoay người rời khỏi phòng hành hình.

Alfred quay đầu nhìn về phía Barry, Barry đã lập lại hai câu:  “Không thể nói, không có cách nào để nói ra? “

 “Ngoại trừ ba đầu não lớn, không có kẻ nào  còn có thể làm được chuyện như vậy. ” Alfred thở dài một hơi, “Chuyện ta không hy vọng nhất đã xảy ra, nếu quả thật là một trong ba cái kia, vậy thật sẽ là nguy cơ quá lớn đến sự tín nhiệm của trùng tộc. “

 “Cháu cho là sự tình có thể không đơn giản như vậy, Garnett nói, tuyệt không chỉ là vấn đề sụp đổ tín nhiệm ” Barry nghiêm trọng nói ra suy đoán.

 “Trước phải cứu được Adam ra đã! Phải thu thập những gợi ý do Thiên Khải mang tới, chúng ta mới có thể làm cho gạt trùng ngưng hẳn việc phán xét. Tốt nhất vẫn phải nên giải quyết từng vấn đề một.” Alfred thở ra một hơi thật dài, cầm thật chặt chiếc nhẫn kia.

 “Nhưng mà, chúng ta tìm ai đây? Nếu quả thật là ba kẻ kia, rất khó để chúng ta kiếm được những người đáng tin cậy” Barry sầu khổ nói.

Alfred lâu lắm mới cười lên: “Không đúng, chúng ta có một nhánh đội ngũ tinh anh từ trong các tộc hệ của trùng tộc, hơn nữa, bọn họ đều tuyệt đối đáng  để tin tưởng, sẵn lòng dốc hết sức mình để nghĩ cách cứu viện cho Adam.”

Thanh An

Chủ nhà đảng sủng công 1000%. Sủng công là chân ái, chào mừng các bạn cải tà quy chánh =))

Leave a Reply

Back to top