Chương một trăm hai bảy: Bữa ăn nhanh và Shaw
Thật sự hiếm thấy thư trùng nào lại phải cấm dục, tính dục của thư trùng cũng mạnh gần bằng với bản năng muốn được sống vậy. Ngoại trừ niệm lực đặc biệt của Thiền Tộc ra, Adam còn chưa từng nghe nói thư trùng nào thuộc tộc hệ gì phải cấm dục, càng chưa nói đến Hoàng* Tộc.
*Hoàng: chữ Hoàng này không phải chữ Hoàng (皇)trong hoàng tộc đâu mà có nghĩa là Châu chấu (蝗)Mình đoán tác giả có chơi chữ ở đây
Vì đã từng là hoàng thất, Hoàng tộc bây giờ tuy thoát khỏi văn minh Fabre, một mình ẩn cư ở trong khu vực bí ẩn đã được phong tỏa, nhưng Adam từ Searl đã có thể đoán được, loại sống ẩn dật bỏ đi này, cũng là đã được ba đầu não lớn ngầm đồng ý. Nội bộ Hoàng tộc cũng không có ba đầu não lớn quản lý khống chế, quan hệ hai giới của trùng tộc vẫn còn nghe theo tập tục ở trước thời đại hắc ám, quyết định phối ngẫu sẽ dựa vào xuất thân của thư trùng và hùng trùng, quý tộc tuyệt đối sẽ không thành hôn với bình dân, bình dân tuyệt sẽ không tiếp xúc với dân hạ đẳng. Gặp phải tình huống như thế này, thư trùnghoàng tộc căn bản cũng không có truyền thống cấm dục.
Chẳng lẽ, Sát Vương đúng là xuất thân dân hạ đẳng của Hoàng tộc? Cho nên ở trong tộc không có cơ hội giao phối? Vốn lấy thực lực siêu phàm của y, tất nhiên y phải có dòng gien xuất sắc hơn người, khả năng xuất thân dân hạ đẳng là không lớn. Mà cứ xem như y là dân hạ đẳng thì thực lực lớn mạnh đến như vậy, tất nhiên cũng có thể thăng tiến địa vị bản thân chứ!
Đáng tiếc Adam cũng không quá rõ với Hoàng Tộc, không thể nào suy đoán Sát Vương cuối cùng vì gì mà phải cấm dục. Nhưng cậu có cảm giác, cái loại cấm dục của Sát Vương so với Thiền tộc phải chịu đựng không được động tâm, động tình, phải đoạn tuyệt dục vọng là rất khác nhau. Y chỉ là vì nguyên nhân nào đó mà nhẫn nhịn chịu bỏ qua.
Ôm đầy bụng nghi hoặc, Adam về tới nhà hàng, Chó Ghẻ thế mà vẫn chưa rời đi, sẽ chờ ở phòng khách trung tâm. Nghe nói tin tức Adam trở về, nhóm hùng trùng càng nhao nhao vây quanh ở trên lan can.
“Sát Vương bắt mày làm gì? ” Chó Ghẻ cố tỏ vẻ không gấp gáp hỏi.
“Hắn. . . Hắn bắt con đọc một đoạn thơ. ” lúc này trên mặt Adam thể hiện sự khó hiểu hết sức chân thật.
“Đọc thơ? ” Chó Ghẻ cũng ngây ngẩn cả người, hoàn toàn không ngờ tới sẽ là đáp án như thế này, “Còn gì nữa”
“Không có. . . ” những lời này Adam đều nói xạo. Bởi vì lời nói chỉ đọc thơ, cậu và Sát Vương có thể giữ một khoảng cách an toàn, mà nếu như nói gội đầu, Chó Ghẻ sẽ nhất định phải tra hỏi cậu xem có thể đủ chịu đựng khoảng cách với Sát Vương gần đến cỡ nào, lúc đó sẽ để lộ ra điểm đặc biệt của cậu.
Chó Ghẻ đối với phong cách của Sát Vương cũng rất là khó hiểu, nhưng nếu Adam chưa thành công lấy lòng vị này bá chủ cấp cao của chiến binh giác đấu thì lão cũng đã yên lòng, lại mỉa Adam vài câu rồi rời đi.
Đám hùng trùng đối với việc Adam lại có thể gánh vác niệm lực đáng sợ của Sát Vương, còn đọc thơ cho y, nên đều cảm thấy chấn động và kính phục từ trong thâm tâm. Các hùng trùng khác cũng không có biểu thị gì, những kẻ đứng đầu bảng trong hội được Adam sàng lọc ra lại càng thêm để tâm chăm chú vào huấn luyện của cậu.
“Nhớ kỹ, tốc độ tiến nhập vào trùng điểu nhất định phải chậm, quá nhanh thư trùng cũng sẽ cảm giác đau, lúc chậm bọn họ mới có thể cảm thấy được thoải mái.” Adam giống như ông thầy đứng ở trước mặt đội đầu bảng của mình, “Phải học khống chế vỹ câu của các anh, dùng càng nhiều vỹ câu càng linh hoạt, chỉ cần chuyên tâm điều khiển được nó, sự linh hoạt của vỹ câu sẽ vượt xa trí tưởng tượng của các anh.”
Nhóm hùng trùng nhìn nhau, cuối cùng là Laigney chịu ức hiếp nên đành mở miệng nói: “Thủ lĩnh Eve, cậu thật là lợi hại, cậu nói thật đấy à?”
“Đương nhiên là thật.” Adam có thể hiểu được sự hoài nghi của bọn họ, có rất ít hùng trùng có thể tỉ mỉ giảng giải cách vận dụng vỹ câu như vậy. Hùng trùng trong đời sống bình thường còn chưa bao giờ nắm rõ hoạt động của chính thân thể mình. Nhưng cậu cũng không tính đi giải thích thêm, để cho bọn họ đi làm là được.
“Thủ lĩnh Eve, chiến binh giác đấu cậu nói tôi phải canh chừng kia, lại xuất hiện! ” hùng trùng canh chừng xuất hiện ở cửa la lên.
Adam phất tay ý bảo ngày hôm nay chỉ dạy đến đây, lập tức chuyển người nhìn về phía cửa. Hùng trùng không có nhìn lầm, kẻ xuất chiến ngày hôm nay đúng là Shaw.
Shaw vẫn như cũ cầm hai thanh kiếm lưỡi cong làm vũ khí, đối diện thời là một Dế tộc cao lớn hơn cậu nhiều. Ở trong màn hình chiếu đang lơ lửng trên không, Adam thấy được tỷ số cá cược giữa Shaw và đối thủ, tỷ số cá của Shaw là một ăn bảy, đối thủ lại là một ăn ba.
Tỷ số ăn chia có chênh lệch nhất định, nhưng cũng khác rất xa so với độ chênh lệch thường có giữa đám lính mới và đám lão luyện, thông thường tỷ số này phải là trên 1:10. Điều này nói rõ đấu trường cũng có lòng tin nhất định đối với thắng lợi từ Shaw, trong hai phía cũng không nắm chắc tuyệt đối phần thắng.
Ảnh hưởng đến phán đoán này không chỉ có số liệu do đấu trường nắm lấy, cũng có ảnh hưởng từ kim chủ phía sau. Nếu như Adam đoán không lầm, cũng đã có kim chủ nhìn trúng Shaw, cho cậu ta tài trợ, gia tăng giá trị chờ mong của đấu trường và nhóm khách đánh bạc dành cho Shaw.
Adam không chớp mắt nhìn chằm chằm vào đấu trường, nhìn Shaw và đối thủ chậm rãi đi dạo cứ như đang tản bộ, vòng quanh quan sát lẫn nhau. Cậu không nghe được song phương đang nói gì đó, thậm chí thấy không rõ mặt của bọn họ, càng không cảm giác được bầu không khí giữa bọn họ, nhưng vẫn đang dõi theo bọn họ quay vòng, trong lòng Adam lại càng ngày càng căng thẳng.
Không để cho lòng cậu nóng như lửa đốt lâu hơn nữa, Shaw đã dẫn đầu phát động công kích. Đối thủ của Shaw cao lớn hơn cậu, thong dong lui một bước, cái khiên đang chắn ngang trong tay, ngăn cản sự công kích của Shaw.
Shaw lui về sau một bước, nhìn như muốn xoay người né tránh, lại đột nhiên thấp người tiến công, động tác của cậu nhanh đến không nhìn được, cặp kiếm giản vặn xoắn tước đi vũ khí, dưới chân hất một cái đã đem đối phương đánh bại, thanh kiếm cong kề vào cổ đối phương.
Bên ngoài sân tức thì vang lên tiếng hoan hô, màn ảnh phát ra những tia chớp lớn, phóng đại khuôn mặt lạnh lùng của Shaw, xung quanh lóe ra một khung tròn màu vàng lúc mạch để tuyên bố người thắng cuộc.
Adam chưa từng thấy thân thủ Shaw lưu loát dứt khoát đến như thế, lúc bọn họ ở hắc khu chỉ có thể học lén mấy chiêu võ tự phát, đều là những chiêu thức tự nghĩ ra được. Mà bây giờ đã trải qua hai lần huấn luyện nặng nề của quân đoàn và đấu trường, tiến bộ của Shaw làm cho Adam kinh ngạc, cũng làm Adam thấy yên tâm. Càng mạnh hơn thì càng có nghĩa sẽ sống được ở đấu trường.
Cậu chạy như điên dọc theo hành lang, hành lang hắc ám cũng không cản lại nổi kích động trong lòng của cậu, chạy về phòng khách lớn, bên trong trống rỗng, nhìn không thấy thân ảnh của Chó Ghẻ. Adam dừng bước lại, cắn môi một cái, đành phải chờ tiếp.
Mỗi phút mỗi giây kế tiếp cũng làm cho cậu rất lo lắng, cậu ăn cơm tối cũng ăn không vô, Chó Ghẻ rốt cục xuất hiện: “Đêm nay cần thức ăn nhanh cho bốn chiến binh giác đấu mới, ai muốn đi.”
Ý lão nói như vậy nghĩa là, đêm nay có mấy thư trùng chiến binh giác đấu đều được thưởng cho thức ăn nhanh, nhưng cũng không phải một tiểu đội. Adam cũng đoán được, ngày hôm nay chắc đã có chiến binh giác đấu mới nổi bật hơn trong đám người, Shaw sẽ lẫn trong đám này.
Trong vài ngày kế tiếp, đều là những chiến binh giác đấu mới tập trung lộ ra hết tài năng, điều này cũng có nghĩa là giải quán quân lần kế tiếp đã sắp bắt đầu.
“Tôi đi. ” Adam chủ động đứng dậy, “Laigney, Irwin và Elvin đi với tôi. “
Mỗi hùng trùng trong đội đầu bảng đều đã đơn độc đi ra ngoài, mà một lần đi ra ngoài tới bốn người lại vẫn là lần đầu tiên. Chó Ghẻ từ chối cho ý kiến, không có lên tiếng.
Adam mang theo bọn họ xuyên qua hành lang, thay thành bộ vải trắng mỏng, lúc thay quần áo, cậu phát hiện Knight thay thế Elvin để đi theo.
“Tôi muốn thử một lần.” Knight nói thần sắc tự nhiên.
Adam chưa bao giờ buông lỏng phòng bị với hắn, nhưng hiện nay cũng không nhìn ra dấu hiệu gì rằng Knight còn nhớ đến mối thù ngày trước, cho nên chỉ gật đầu, không nói thêm gì.
Bọn họ chờ trong chốc lát, đã thấy ở hướng đối diện có bốn chiến binh giác đấu đang đi đến, Adam liếc mắt đã thấy được Shaw. Shaw khẽ nhíu mày, nhìn quanh một vòng bốn người họ, lập tức dừng mắt lại ở trên người Adam, thần sắc có chút kích động.
Điều này làm cho Adam cảm thấy có chút ấm áp trong lòng, Shaw nhanh như vậy đã nhận ra cậu rồi.
Bốn vị chiến binh giác đấu không phải cùng tiểu đội, đều có chút xa lạ với nhau, bọn họ nhìn nhau, một kẻ trong đó mang vòng cánh tay màu đồng của chiến binh giác đấu, có chút đắc ý bước ra trước.
Chất liệu của vòng cánh tay sẽ phân ra địa vị của đi đến, những chiến binh còn đang học trong lúc huấn luyện chỉ buộc một sợi dây thừng, những người mới đều mang vòng da, tiếp theo là vòng đồng, vòng thiếc bạc và vòng mạ vàng, mạ vàng đã là dành riêng cho nhà vô địch, đi lên nữa, cũng đã không cần vòng cánh tay để nói rõ thực lực.
Thấy có thư trùng đứng dẫn đầu, chân mày của Shaw hơi nhíu lại, lại muốn tiến lên, nhưng Adam đẩy lên trước người Laigney một cái, Laigney đã dẫn đầu nghênh đón trước. Chiến binh giác đấu vòng đồng đối với nét mặt đáng yêu của Laigney quả nhiên thoả mãn, cười ôm lấy Laigney. Adam nhìn Shaw, khẽ lắc đầu một cái, Shaw còn thấy chút khó hiểu. Những chiến binh giác đấu khác đi theo phía trước, Adam hơi chậm lại một chút, quả nhiên cuối cùng còn sót lại mỗi Adam.
Shaw không chỉ thấy bất đắc dĩ mà còn thấy buồn cười, đi tới bên người Adam. Adam làm một động tác tay, ngón tay vẽ một vòng ở trên mặt, cái này ý là đang hóa trang, Shaw vừa nhìn đã hiểu, không có hỏi nhiều.
Thấy Adam đã được chia cho Shaw, hai chiến binh giác đấu khác sắc mặt đều hơi khác thường. Bọn họ và Shaw không xem như có quen biết, hơn nữa đều là chiến binh mang vòng da, lúc đầu chưa phân cao thấp. Nhưng còn có một chỉ tiêu chính có thể xem xét thực lực, đó chính là tỷ số các cược và đối thủ gặp được của bọn họ. Xét theo hai phương diện này, Shaw đều mạnh hơn bọn họ nhiều, bọn họ không quá chắc chắn bản thân có muốn ở trước mặt Shaw cướp đi những “thức ăn” tốt hơn hay không.
Adam rụt rè mà đi tới trước mặt Shaw, trên gương mặt tràn đầy nỗi sầu của Shaw cũng nở một nụ cười hiếm có. Adam giang hai tay hướng về phía cậu, Shaw có chút kinh ngạc, vẫn đưa tay ôm lấy Adam, có chút kích động ôm sau lưng của Adam.
“Bế em lên” Adam tức thì cảm thấy xấu hổ, ghé vào lỗ tai cậu nhỏ giọng nói.
Shaw ngẩng đầu, mới nhìn đến các chiến binh giác đấu khác mỗi người đều đang bế ngang hông một hùng trùng, đang kinh ngạc nhìn cậu. Shaw lúng túng ho nhẹ một tiếng, khom lưng nhấc đầu gối Adam lên, ôm xốc cậu lên đặt vào lồng ngực.
Adam không kiềm nổi cười với cậu, sắc mặt của Shaw lại có chút cứng ngắc, dời ánh mắt. Cậu đem Adam ôm vào hồ nước rồi vội vàng đặt Adam xuống, ngồi ở gần sát thành hồ, vẫn chưa hoàn hồn hẳn.
“Nước hồ ở đâycó thể chữa trị vết thương, giảm bớt vết thương bên trong, nhất định phải ngâm cho kỹ một chút. ” Adam nhẹ giọng nói với cậu.
“Ngài chiến binh đã rất rồi cực khổ, ở chỗ này nhất định phải nghỉ ngơi cho tốt.” Laigney nhút nhát, và bọn Knight nhao nhao nói ra lời tương tự.
Trong đám bốn chiến binh này cũng chỉ có chiến binh vòng đồng đã không phải là lần thứ nhất đến phòng tắm tới, nhưng cũng lần đầu tiên gặp loại tình huống này, không thể không quá vui mừng, còn hơi có chút tự đắc, tay chân đã táy máy muốn làm chuyện xấu rồi.
Các chiến binh giác đấu khác tuy là chưa từng tới, nhưng cũng đã nghe qua huấn luyện viên của mình nói về cách thức quy củ chỗ này, không ngừng mong ngóng được bước vào hồ tắm công cộng. Phần thưởng này đối với bọn họ mà nói cũng là có sức mê hoặc, dù sao nếu như vẫn còn nằm trong quân đoàn trùng tộc của Fabre, bọn họ có thể sẽ phải tích lũy điểm cống hiến trên mười năm mới có thể được hẹn hò với hùng trùng. Mà cái gọi là ước hội có thể chỉ là ở chung mấy phút với hùng trùng, nào có kích thích được chạm tay đụng chân như trong đấu trường do được kim chủ tài trợ một phần.
Adam quan sát một cái, dựa theo trình tự cậu đã thị phạm trước, ba hùng trùng gần như chung một động tác cùng lúc mà dựa ở bên người thư trùng, trước đưa tay sờ một cái vào thân thể của bọn họ, khen ngợi cơ thể kia, biểu diễn ra một nụ cười tiêu chuẩn do kết quả huấn luyện, sau đó chủ động mang lên vỹ câu của mình, tiến tới trước mặt đám chiến binh.
Muốn để cho bọn họ tự động khống chế vỹ câu mà chủ động tiếp cận chiến binh giác đấu còn có chút sớm, bọn họ chỉ có thể tự duỗi tay ra cầm lấy.
Shaw vẫn nhìn Adam, không có chú ý tới các động tác của những thư trùng khác, cậu nhỏ giọng hỏi: “Em đi qua đây thế nào? “
Adam quay đầu, dựng thẳng ngón tay lên ra dấu ý kêu “im” với cậu. Hồ nước này thực sự không phải là một chỗ an toàn để nói chuyện. Bọn họ không thể để lộ ra là đã quá quen nhau, tiếp đó cậu tự nâng lấy vỹ câu của mình lên đưa đến trước mặt Shaw.
Shaw hơi sững sờ, còn có chút khó hiểu.
Adam có chút nóng nảy mà nháy mắt ra hiệu cho cậu, lúc này Shaw mới nhìn thấy mấy tên khác đi chung đã đem vỹ câu của hùng trùng cắm vào trong trùng điểu, đang tự tay ở trên người hùng trùng vuốt ve chúng, lập tức sắc mặt tái hẳn đi. Adam đem vỹ câu nhấc tới trước mặt Shaw, Shaw chợt lắc đầu.
Adam dùng ánh mắt giục cậu phải nhanh lên, chân mày Shaw nhíu chặt hơn, lắc đầu cực nhanh cực khẽ.
“Làm sao vậy? Thằng này xấu xí quá mày không hài lòng à? ” chiến binh vòng đồng đối diện với cậu phát hiện tình huống bên này, trêu ghẹo nói, “Vậy đánh một trận quay lại là được rồi, để Chó Ghẻ đổi đứa khác cho mày.”
Sắc mặt không kiềm được mà hơi trầm xuống, thật là một tên ác độc, Shaw nếu không rõ quy tắc ngầm trong đó, chẳng phải là đã bị hắn gài bẫy.
“Vị chiến binh này, đừng làm cho tôi thấy khó xử chứ, người khác nghe được không hay đâu” Adam vờ uất ức mà nhìn Shaw, tự tay phủ lên bắp đùi Shaw để sờ soạng.
Shaw như bị điện giật mà giật nảy người lên muốn tránh ra khỏi, Adam mới vừa chạm vào cũng đồng thời ngẩn người ra.
Shaw. . . Đã cương lên. . .
Lâu đài Dạ Ngữ, phòng làm việc.
Có bảy tới tám màn hình nổi trải đều trên cái bàn lớn, trên bàn còn đang để rất nhiều bìa hồ sơ, thậm chí còn có một số lượng không ít tư liệu bằng giấy được đặt ở đó. Trong phòng còn đồng thời có ba mặt màn hình lớn đang lơ lửng, mặt trên đều hiện ra những thông tin phức tạp.
Alfred ngồi ở bên cạnh bàn, mắt đã hơi đỏ lên, tóc cũng không còn gọn gàng như thường ngày, bị làm cho rối vì tay của anh vẫn chống lên vầng trán. Anh vỗ về nhè nhẹ phần bụng đã gồ hẳn lên, biểu tình có chút đau đớn.
“Hai đứa nhóc lại đang quậy ạ?” cửa phòng đẩy ra, một dáng người trẻ tuổi đi đến. Cậu có mái tóc ngắn dày và đen nhánh, vóc người cao gầy, nhưng không đẹp trai bằng Alfred. Cậu đi vào phòng, khoác trên người áo khoác màu xanh nhạt, nhìn qua rất tùy ý. Đem ly đồ uống ấm áp cầm trong tay bỏ lên trên bàn, cậu vỗ nhẹ một cái lên bả vai Alfred.
Alfred ngẩng đầu lên, uể oải cười cười, bưng chén lên, uống cạn sạch một hơi.
“Barry, có tin tức gì à?” đặt ly xuống xong anh cũng có chút vội vàng nhìn thư trùng trẻ tuổi, đây chính là cháu của anh, là một trong hai thiêu tộc còn sống hiện nay.
Barry lắc đầu, lập tức liếm liếm đôi môi khô khốc, ánh mắt muốn nói lại thôi. Nhìn thấy vẻ mặt của cậu, Alfred liền phất phất tay: “Không cần khuyên nữa, Barry, đây không phải là chuyện của mình ta nữa, việc này có thể còn liên quan tới cả Thiên Khải, ta phải tìm Adam cho bằng được.”
“Đừng lừa gạt bản thân như vậy nữa, nếu như chỉ là bởi vì Thiên Khải, bác có tự hành hạ bản thân đến thế này hay không?” Barry bất đắc dĩ lắc đầu, “Thật không biết cậu Adam kia có ma lực cỡ nào, có thể mê hoặc bác thành cái dạng này. “
“Cháu không biết đâu, cháu còn chưa được gặp Adam, em ấy rất đặc biệt. . . ” Alfred than nhẹ một tiếng, nhắm hai mắt lại, thả lỏng cơ thể của mình tựa hẳn ở trên ghế bành, qua vài giây, anh lại mở mắt, thẳng lưng lên, che lấy bụng của mình nhìn về phía bàn, “Suy nghĩ một chút nữa, chúng ta còn đang bỏ sót ở đâu chứ.”
“Không bỏ sót gì cả, đối phương đã ra tay vô cùng sạch sẽ. ” Barry cũng nhìn về hướng tư liệu ở trên bàn, cũng cảm thấy rất khó xử, “Dấu hiệu xâm nhập vào quân đoàn thứ tám đã bị tiêu hủy rất sạch sẽ, chắc là được làm bởi niệm lực sét ăn mòn cực hiếm thấy của Kiến tộc.”
“Toàn bộ số liệu từ hành tinh Tarret cháu cũng đã thu hồi lại bản gốc hết rồi, bác cũng đã nhìn thấy cảnh giả lập do cháu dựng rồi đấy, vị trí đối phương lựa chọn sử dụng hết sức bí mật, tất cả những phương tiện dùng để theo dõi quản lý đều bị phá hủy hoặc cố tránh thoát. . . “
“Manh mối từ thuyền Megneyville chúng ta thật vất vả mới truy tìm được, thế nhưng sau đó người mua người bán đều biến mất, tàu Megneyville cũng không biết tung tích. . . “
“Có nội gián. ” Barry nhìn về phía Alfred, nghiêm túc nói, “Nếu không giải quyết triệt để vấn đề này, chúng ta khẳng định sẽ không thể tìm được Adam, đối phương luôn đi trước chúng ta một bước để lau sạch manh mối. “
“Đây là vấn đề nên để ở sau cùng. ” vẻ mặt của Alfred nghiêm túc, “Tìm được Adam trước đã, đó mới là quan trọng nhất. “
“Vì sao? Bác luôn đang né tránh vấn đề này của cháu, hay do bác đang xử lý theo cảm tính? Bác biết rõ điều quan trọng nhất bây giờ đáng ra phải là điều tra trước sự kiện mất tích theo quy mô lớn của các binh sĩ trong quân đoàn có phải do nội bộ bên trong hay không cơ mà. ” Barry và Alfred tuy có quan hệ trên danh nghĩa là bác – cháu, nhưng thật ra là vì trứng của Thiêu tộc được rã đông trước -sau, quan hệ theo huyết thống cũng không tính là gần, Alfred cũng chưa bao giờ xem mình như bậc bề trên, Barry cũng giao lưu bình đẳng với Alfred.
“Bởi vì có khả năng Adam còn sống.” Alfred ngẩng đầu lên nhìn Barry, nặng nề nói, “Muốn bắt được kẻ đứng sau điều khiển sẽ cần thời gian quá lâu, chúng ta còn chưa xác định được có thể tra cho ra hung thủ thật sự hay không. Mà nếu như ép bức đối phương tới cực điểm, kẻ ấy sẽ hủy hết vết tích thì sao?”
“Nhiều chiến sĩ trùng tộc đến thế, không có khả năng cứ biến mất vào không khí như thế, đã liên lạc với những chợ đen trong vũ trụ xuất hiện mấy năm gần đây có khả năng điều khiển võ sĩ trùng tộc, những thế lực sau lưng của những chỗ này rất khổng lồ, bọn chúng nhất định có một căn cứ rất lớn, mà Adam rất có thể đang ở đó. Nếu như ép bức bọn chúng, có khi chúng sẽ tiêu hủy tất cả. . . ” Hai mắt Alfred không khỏi toát ra một chút sợ hãi.
Đúng lúc này, Alford gõ cửa một cái: “Thưa ông chủ, có một quý ông trẻ tuổi muốn gặp ngài.”
“Mời cậu ấy vào. ” Alfred đỡ cái bụng đứng dậy.
Vẻ mặt của Alford hơi khác thường: “Cậu ấy yêu cầu được gặp ở phòng hành hình. “
Alfred và Barry liếc nhau, nét mặt đều khá nghiêm trọng. Ở trong trùng tộc Thiêu tộc luôn luôn phi thường thần bí, rất nhiều trùng tộc thậm chí còn không biết sự tồn tại của bọn họ. Biết đến sự tồn tại của phòng hành hình.
Đi đến phòng hành hình hẳn nhiên không phải là do có cùng sở thích với thiêu tộc. Bởi vì thiên tính đặc thù của thiêu tộc, cho nên phòng hành hình của thiêu tộc có một thiết kế đặc biệt — nó không chịu sự quản chế của ba đầu não lớn.
Alfred và Barry đều đã đi đến phòng hành hình, Barry nhìn hình cụ chung quanh một chút, bĩu môi: “Cháu thật không biết sẽ có ngày nào cháu được dùng mấy thứ cũ kỹ này không nữa.”
“Chỉ cần cháu giải được những ngăn cấm cưỡng chế trên người, ta nghĩ Adam sẽ không ngại giúp cháu chuyện này.” Alfred đề nghị.
Barry lập tức lắc đầu: “Al, bác biết mà, cháu rất tôn trọng bác.”
Cậu cũng không dùng huyết thống và quan hệ tình thân mà đối đãi với Alfred, nhưng trong lòng của cậu, cậu vẫn luôn xem Alfred như người cha của mình, cho nên cậu từ chối lời đề nghị của Alfred.
“Ư. . . ” Alfred đột nhiên đè vào bụng của mình, lông mày nhăn lại, vô cùng đau đớn.
“Ây, hai đứa nhóc này, lại bắt đầu quậy phá ầm ĩ rồi, có thể yên lặng một chút hay không.” Barry đỡ lấy cánh tay Alfred, nói đầy thân thiết.
“Ngài chánh án đây là đang mang thai song sinh? Không biết tôi có thể có vinh hạnh được biết giới tính của hai phôi thai không?” một thư trùng thần bí có vóc dáng cao lớn đồ sộ mặc áo khoác đen dài lớn đi vào phòng hành hình.
Alfred nhìn chằm chằm đối phương, nhíu mày, nghe được câu hỏi của hắn rồi lại bình thản hỏi lại: “Vì sao hỏi như vậy. “
“Nếu đều là thư trùng hoặc đều là hùng trùng thì cũng không vấn đề gì, nếu như là một đực một cái, thế thì chẳng phải càng nói rõ Adam chính là Thiên Khải?” đối phương nhẹ giọng nở nụ cười, “Lấy niệm lực quá lớn của thiêu tộc, thư trùng có khả năng rất lớn là đã có thể sẽ bóp chết bào thai hùng trùng kia, trừ phi đứa bé hùng trùng này có lẽ được di truyền đặc thù từ Adam, không bị người anh ruột của mình ép bức. “
Điểm này Alfred cũng chưa từng nghĩ qua, anh vô ý thức liếc mắt với Barry, lẩm bẩm nói: “Cậu đã nói đúng. . . “
“Xem ra tôi đã đoán đúng. ” đối với phương nở nụ cười, “Adam thật đúng là Thiên Khải, chuyến đi này của tôi tính ra cũng đáng giá lắm.”
Hắn nhẹ nhàng bỏ đi mũ trùm, lộ ra mặt mình. Alfred đối với thư trùng trẻ tuổi này không quá quen thuộc, ngược lại Barry như đang nghĩ một chút, đã nhận ra ngay thư trùng nổi danh trong giới quý tộc này: “Garnett – Flynn?”
“Trong tay tôi là tín vật có thể dùng để tìm được Adam, ngài chánh án có hứng thú hay không.” Garnett mỉm cười, vuốt vuốt một cái nhẫn trong tay.