TTCPS – Chương 126

Chương một trăm hai mươi sáu: Ẩn số mang tên Sát Vương

Image in anime-manga boy♣︎ collection by zillion

Cái gọi là tốt nhất, chẳng qua chỉ là giọng điệu theo thói quen vênh mặt hất hàm sai khiến của những kẻ ở trên mà thôi, cuối cùng làm cho người nào đi, còn phải nhìn theo vị lão chủ nhà hàng Chó Ghẻ này.

Tất cả mọi người nhìn về phía Adam, là bởi vì Adam đã từng nói, quán quân của giải đấu tiếp theo hoặc là bá chủ của Cuộc chiến sinh tồn tiếp theo, cậu sẽ làm ‘món ăn’ để phục vụ bọn họ.

Nếu như Adam thật sự sẽ thực hiện lời hứa này, hùng trùng ở đây hẳn sẽ thở phào nhẹ nhõm thật lâu.

 “Tôi là thủ lĩnh, lời tôi đã nói ra nhất định sẽ làm được.” Adam không để cho bọn họ thất vọng, thản nhiên trả lời.

 “Mày nghĩ kỹ đi, đến tao còn sợ Sát Vương không hài lòng đấy.” Chó Ghẻ hừ lạnh một tiếng.

Mặt của Adam không chút thay đổi, trong lòng thật ra hơi bất đắc dĩ, cậu luôn đã quên bản thân bây giờ, với bộ mặt này, đã không còn là trùng trong mộng vô cùng được yêu thích của quần chúng ở Fabre rồi.

 “Nếu như mày muốn đi chịu chết, tao sẽ tác thành cho mày, Eve, mày cần phải suy nghĩ kỹ. ” Chó Ghẻ nhìn chằm chằm Adam, nói một cách u ám.

Adam cảm nhận được có gì đó kỳ kỳ, trước đó giữa cậu và Chó Ghẻ mặc dù có một chút “bằng mặt không bằng lòng”, nhưng Chó Ghẻ đối với cậu xem như cũng ôn hoà, đó là một loại tự tin theo kiểu dù cho Adam có thủ đoạn gì cũng sẽ khống chế được, mà hôm nay, Chó Ghẻ có vẻ rất không cần khách khí nữa.

 “Sống hay chết đều là sự an bài của vận mệnh, tôi nhận. ” Adam vẫn như cũ không sợ hãi chút nào.

 “Mày không phải không biết dưới tay Sát Vương đã chết qua bao nhiêu hùng trùng sao!? ” giọng điệu Chó Ghẻ lửng lơ, có loại mùi vị âm trầm, “Áp bức niệm lực của hắn cũng không hùng trùng nào có thể chịu được. “

Trong lòng Adam cả kinh, lập tức làm ra dáng vẻ do dự. Chuyện cậu miễn dịch với chèn ép từ niệm lực, thực sự quá nổi danh, cũng không cần phải khoe ra như thế. Những lời này của Chó Ghẻ cũng là để nhắc nhở Adam, về sau nếu gặp phải con chim non như Joe không giữ mồm giữ miệng được, tốt nhất mình vẫn nên thu liễm một chút.

Sự do dự của cậu làm cho Chó Ghẻ thấy hài lòng hơn rất nhiều, lại làm cho các hùng trùng ở đó cảm thấy sợ hãi.

 “Mọi chuyện con đều theo cha sắp xếp, nếu cha nói con đi con sẽ đi, cha nói không con mới không đi.” Adam khéo léo đem vấn đề giao cho Chó Ghẻ, ngoan ngoãn nói.

Chó Ghẻ lại hừ lạnh một tiếng: “Chuyện gì tao cũng phải nghĩ thay mày, thế mày còn làm thủ lĩnh của đám này làm cái gì? “

Dù lão đang than phiền oán trách, lại vẫn chưa lập tức quyết định. Lúc này Adam mới xác định, Chó Ghẻ thật ra cũng đang do dự, lão cũng sợ nếu Adam đi, thật sự sẽ được ôm đùi Sát Vương, uy hiếp địa vị của lão, lại sợ phái một hùng trùng quá yếu ớt không chịu được để chọc giận Sát Vương. Tiến thoái lưỡng nan, cho nên mới muốn nói khích nói bác Adam.

Do dự nửa ngày, Chó Ghẻ cuối cùng vẫn dùng vẻ mặt phức tạp nói:  “Nghĩ tới nghĩ lui, cũng là mày đi thích hợp hơn, chỉ sợ Sát Vương không hài lòng.”

 “Mạnh đến như thế, hẳn sẽ rất kén chọn đi!? ” Adam cẩn thận cố gắng tìm hiểu càng nhiều  tình báo hơn.

 “Heh ” Chó Ghẻ nở nụ cười một tiếng nói nhỏ giọng mà gay gắt, “Mày nếu còn có thể sống sót quay lại, là có thể nói cho tụi tao biết rốt cuộc hắn kén chọn hay không. “

Adam lập tức hiểu. Suy nghĩ kỹ một chút, nếu như Sát Vương thật sự là Sát Vương mình đã từng vô tình gặp được ở hắc khu kia, vậy thật sự cũng đủ đáng sợ.

Phải biết rằng không có cảm giác chút nào với cái gọi là niệm lực áp bách. Có điều lần kia tình cờ gặp nhau ở trên đường, Sát Vương tình cờ gặp cậu cũng giống như là gặp phải một con chuột chạy xẹt qua ngang người, không có có một tia quan tâm dư thừa nào, lại làm cho cậu nhớ mãi một cảm giác áp bách do khoảnh khắc âm lãnh đáng sợ ấy đến hiện giờ.

Đây không phải là niệm lực mang tới, mà sát khí tàn khốc do nhuốm máu quá nhiều lần đọng lại làm cho các sinh vật nhỏ yếu ớt sợ hãi theo bản năng.

Rất nhanh Adam đã bị hai người cá mặn áp giải, xuyên qua hành lang, xuyên qua hồ, vượt qua các người máy bảo vệ ở bên kia, tiến nhập khu vực thuộc về chiến binh giác đấu.

Adam quay đầu nhìn một chút hai người máy chiến binh đồ sộ đáng sợ, lập tức thu hồi ánh mắt. Đấu trường giấu ở trong một hố sâu thiên thạch thần bí, bí mật như vậy, bản thân lại vẫn mãi mãi tồn tại cách giải trí một cách dã man như thế, cộng thêm cuộc sống trong nhà hàng thực sự gian khổ, đều khiến Adam có ảo giác như mình đã xuyên không về đến thời cổ đại xa xôi rồi. Nhưng những vũ khí cơ giới lạnh băng này, lại sẽ làm cho Adam nhận ra rõ ràng chính mình vẫn đang ở chung một thời gian không gian với Fabre.

Giai đoạn thứ hai của niệm lực, được gọi là niệm lực biến hóa ra áo giáp, sẽ sinh ra niệm lực vũ khí, ngoài ra còn có thể sinh ra niệm lực dạng hình cánh như những kết cấu phụ trợ. Phần lớn các thư trùng chỉ cần có thể xuất hiện một trong những thứ đó cũng đã thiên phú phi phàm, mà phải xuất hiện hết toàn bộ ba loại này mới xem như đã hoàn toàn hoàn thành giai đoạn thứ hai.

Chỉ mới đồng thời có đầy đủ niệm lực vũ khí và niệm lực áo giáp, thư trùng cũng đã có thể đối phó với các chiến binh người máy có lực chiến đấu rất lớn. Đây cũng là nguyên nhân dẫn đến việc chiến sĩ trùng tộc bị tất cả những tộc lớn khác trong vũ trụ đều thèm khát đến thế.

Chỉ dựa vào tiến hóa mà có sức mạnh, cũng đã vượt qua rất những loại kỹ thuật về vũ khí mạnh nhất của các tộc khác trong vũ trụ này.

Adam suy đoán, quán quân trong đấu trường hẳn ít nhất đều là niệm lực cấp hai, mà có thể đánh tới giải quán quân hằng năm hoặc là cuộc so tài giữa các ngôi sao, đoán chừng đều có toàn bộ trạng thái sức mạnh của niệm lực cấp hai. Ở trong đấu trường chắc hẳn cũng cực kì ít đấu sĩ có thể sở hữu dị năng đặc sắc của niệm lực cấp ba rõ ràng như Sát Vương, nhưng khẳng định y cũng không phải duy nhất.

Đây là một năng lực quá mạnh, hơn nữa còn là sức mạnh hiếm hoi nhất giữa những trùng tộc tinh nhuệ nhất, nếu như bọn họ thật sự hợp lại cùng một chỗ, thậm chí có thể ném đi cả cái đấu trường này….

Adam rũ mắt xuống,  đáng tiếc cậu không phải Spartacus, thậm chí cũng không phải là Helen của thành Troy. Nếu muốn làm cho chiến binh giác đấu của cả đấu trường này chiến đấu vì cậu, vậy phải dài tập như truyện 1001 đêm vậy.

Tất cả gò đất lớn nhỏ đều vây quanh đấu trường, tất cả chiến binh giác đấu đều ở bên trong đó. Adam nhìn chung quanh một đường, ước ao có thể nhìn thấy Shaw và Ryan, đáng tiếc không thấy.

Trên thực tế cậu phát hiện cậu rất nhanh đã rời khỏi gò đất, hướng về ranh giới vách núi nơi gò đất đi tới. Trước đó, Adam chưa hề biết trên vách núi thì ra cũng có địa bàn thuộc về đấu trường, bởi vì phạm vi cậu có thể thấy được rất nhỏ.

Đi dọc theo bậc thang không có tay vịn, toàn cảnh của thành tội ác lần thứ hai hiện ra ở trước mặt Adam. Từ vách núi trên bậc thang nhìn xuống, sơn cốc đào rỗng kiến tạo đấu trường to lớn mà rất cổ đại, gò đất cao thấp bên cạnh vây quanh nó, nhìn như bầy sói con đang vây quanh sói mẹ. Chỗ xa hơn còn lại là các tàu vũ trụ lộn xộn chồng chất lên với nhau, nhìn qua chúng quá hỗn loạn lại vẫn quá đẹp đẽ, thô kệch lại phồn vinh, hơn nữa, nếu nhìn theo mặt nào đó, chúng nó có ý nghĩa tự do rực rỡ với Adam.

Đi lên tòa nhà trên vách núi này làm cho Adam cảm thấy hơi quá sức, cho nên lúc cậu bị dẫn vào trong phòng của Sát Vương còn có chút thở hổn hển. Đi lâu như vậy, Adam thực sự không nghĩ tới vừa vào cửa là đã có thể nhìn thấy Sát Vương.

Phòng Sát Vương cũng không có xa hoa như Adam nghĩ, càng giống như là một phòng đơn tiêu chuẩn của khách sạn. Quả thật giường chiếu,  bàn ghế đều rất đầy đủ, so với điều kiện chỗ phòng theo nhóm của Adam thì tốt hơn nhiều. Đáng tiếc ở dưới ngọn đèn vàng âm u và bức tường đá không hề có tráng trí gì nên nhìn cũng chả có gì đẹp cả, ngược lại nhìn cũng rất ảm đạm khắc nghiệt.

Nếu nói là có điều gì tương đối hấp dẫn Adam, chính là một bên phòng là một cái hồ rộng rãi bên trong hiện lên nước gợn màu vàng lợt, tản mát ra mùi thơm nhàn nhạt của thảo dược, cái này đoán chắc là hồ nước có thể trị vết thương chỉ dành cho những kẻ mạnh đã là bá chủ mới được quyền hưởng dụng.

Sau khi người cá mặn đẩy Adam vào xong liền khép cửa lại, Adam không thể lui được nữa, trực tiếp đã thấy dược Sát Vương tựa ở đầu giường.

Y chỉ mặc một cái quần ngắn màu trắng rộng thùng thình, phơi bày phần lớn cơ thể, là một cơ thể rất lực lưỡng, bắp thịt rõ ràng, sáng bóng nhẵn nhụi. Ánh sáng và bóng ảnh do đèn tường bên cạnh rọi xuống đều tựa như thèm thuồng cơ thể này, tham lam quyến luyến ở trên đó, bằng phạm vi vừa phải bao vòng quanh hết những đường nét vừa tràn đầy sức mạnh lại thật đẹp.

Thân thể này thậm chí không có bao nhiêu vết thương, những chỗ Adam có thể thấy được bằng mắt, chỉ có một vết sẹo ở gần ngay cổ, từ bả vai tà tà đánh trúng qua xương quai xanh bên trái, điều này không thể nghi ngờ rất có thể đã nói rõ sức mạnh khủng khiếp của Sát Vương đã trải qua trăm trận.

Càng làm Adam bất ngờ thêm là, trong tay y lại đang cầm một quyển sách,  thư trùng đang vươn người tựa ở trên vách đá đầu giường này hóa ra là đang đọc sách.

Thấy Adam tiến đến, y ngẩng đầu lên, giữa những sợi tóc rối một đôi u buồn có tròng mắt tím nhìn về Adam, lập tức y ngẩng đầu lên, nhíu mày hỏi:  “Ai cho cậu tới vậy, con mèo nhỏ.”

Adam không khỏi sửng sốt, không chờ cậu phản ứng kịp, Sát Vương lại có vẻ như đã đoán được cái gì, giơ tay lên quơ quơ: “Trở về đi.”

 “. . . ” Adam không nói, đây là chuyện gì xảy ra?

Cậu đứng ở cạnh cửa, không hề cử động, thế này ngược lại dẫn đến Sát Vương chú ý hơn, y ngẩng đầu lên, nghi ngờ nhìn về phía Adam:  “Cậu tại sao còn chưa đi? “

 “Cha nói nhất định phải vì ngài Sát Vương mà dâng lên phục vụ tốt nhất, tôi không dám trở về sớm như vậy.” Adam ráng vờ như mình đang sợ hãi lắm.

Sát Vương lắc đầu cười khẽ, sợi tóc theo đó nhẹ lay động, thoạt nhìn còn có chút tự nhiên phóng khoáng:  “Cậu cảm thấy giữa tôi với cha của cậu, người nào càng đáng sợ hơn?  “

 “Đều. . . Không tính là đáng sợ. . . A ! ” Adam ấp a ấp úng nói xong, chứa theo chút ý cười, cố ý muốn nói đùa một câu. Nhưng mà đón nhận lấy ánh mắt đầy cổ quái và khó hiểu của Sát Vương, ngẫm lại hình tượng bây giờ của mình, lại sáng suốt thu lại nụ cười nơi khóe miệng của bản thân.

Sát Vương khẽ thở dài một hơi, nhìn về phía Adam:  “Tôi không biết cậu đã phạm sai lầm gì, có điều, cậu phải rời đi đi. Trong một thời gian nữa, nó sẽ tồi tệ hơn bây giờ .”

 “Xin để tôi làm chút gì đó đi!” Adam cầu khẩn nói,  “Tôi thật sự không thể trở về quá sớm được!”

 “. . . ” Sát Vương lặng lẽ  nhìn cậu, lập tức gật đầu,  “Vậy cậu đọc sách cho tôi vậy!”

Yêu cầu này thật đúng là thú vị

Adam đi tới bên giường Sát Vương, không có lấy ghế để ngồi lên, mà là trực tiếp ngồi xuống trên giường Sát Vương, để cạnh bên đôi chân dài cơ bắp kia. Sát Vương khẽ nâng cằm lên, đôi mắt cuối cùng cũng chân thật thật mà nhìn thẳng vào Adam, đưa sách trong tay qua.

Sách rất mỏng, Adam mở ra đến phần Sát Vương đã mở ra sẵn, phát hiện chỉ lác đác mấy câu chữ trên đó.

 “. . .

. . .

“Một người tốt, trong khát vọng tối tăm

Vẫn ý thức được con đường chính nghĩa.”*

*Câu thơ này được trích từ tập thơ kịch Faust của Đức, trích từ Khúc dạo đầu trên thiên đường, 328-329. Nguồn: https://www.facebook.com/pg/TheLonelyJourney.BooksAndMore/photos/?tab=album&album_id=1258116897533974

Adam sau khi đọc xong, buồn bã không nói.

Cậu nhìn người đàn ông trước mắt, trong lòng phức tạp khôn kể. Sát Vương có vẻ cũng không chú ý chuyện cậu đang ở đâu, đôi mắt màu xanh lam ánh tím nhìn nơi khác, giống như buổi tối hoàng hôn khi màn đêm buông xuống, lặng yên không tiếng động.

Người này ở trên đấu trường bình thản như đang đi dạo quanh sân, là tay đao phủ lãnh khốc vô tình tàn sát cả trên trăm sinh mạng, ở trong nhà tù mờ tối này lại vẫn có thể thư giãn đọc thơ ca, Adam cũng không biết nên hành xử thế nào với người đàn ông ở trước mắt này, như đang chiêm ngưỡng cận cảnh một thứ gì cực bí ẩn.

Cậu biết mình đọc thơ hết sức tệ hại, mà có thể nội dung bài thơ vẫn làm xúc động đến tâm tư không rõ của Sát Vương, thế cho nên thật lâu y cũng không nói gì.

Adam lẳng lặng ở bên y giữa ánh sáng bập bùng từ nến, đồng thời chú ý đến đèn trong phòng cũng không dùng khối đá pha lê để phát sáng, mà là những món nguyên thủy nhất rất dễ cháy.

Tên sát nhân lạnh lùng hà khắc giết người như ngóe này, lại sống giống như một ẩn sĩ.

Sát Vương rốt cục thu hồi ánh mắt, câu nói đầu tiên khi mở miệng là:  “Hửm…? Cậu còn chưa đi? “

 “Tôi có thể đi được chưa? ” Adam mấp máy miệng, giữa vẻ vô tội có chứa vẻ chờ mong.

Thâm trầm là thủ đoạn Adam thích dùng, cũng không phải do Adam am hiểu yêu thích, tuy là cậu cũng có thể miễn cưỡng được xem như là một người làm công việc về nghệ thuật, nhưng những gì cậu làm có “nghệ thuật” nhất chẳng qua cũng chỉ là viết truyện s*x thôi, đối mặt với một sát thủ thích đọc thơ ca, Adam có cảm giác cấp độ  của mình có lẽ còn có chút chưa đủ.

Nếu như Sát Vương là một kẻ mạnh thuần túy, một hung khí đam mê giết hại, Adam cảm giác mình ngược lại có thể có một chút phần thắng, bởi vì tình ái và giết chóc luôn hợp nhau để càng tăng thêm sức mạnh.

Còn giờ đối mặt với một sát thủ u buồn sâu sắc thế này, Adam không xác định ma lực của mình có thể có tác dụng được bao nhiêu.

 “Cậu không sợ tôi. ” Sát Vương nhìn Adam, bình tĩnh nói ra.

 “Chưa bao giờ hùng trùng dám nằm cạnh gần cùng tôi như vậy, đồng thời cũng có thể chịu được lâu như vậy.” y nhìn Adam,  “Không khí chung quanh tôi, đối với hùng trùng mà nói đều có thể chết người.  “

 “Có lẽ, do cuộc đời này cướp của ta cái gì, lại bồi thường bằng một thứ gì khác cho ta.” Adam sờ sờ mặt mình,  “Tôi đối với niệm lực của thư trùng vô cùng không nhạy bén. “

 “Cậu không chỉ có mỗi không nhạy bén đâu ” Sát Vương vẫn như cũ theo dõi cậu, ánh mắt có chút sắc bén.

Adam giả ngu mà hỏi ngược lại: “Ý là anh đang nói tôi đần sao? “

Sát Vương nhìn cậu vài giây, thờ ơ cười cười:  “Thấy có hơi thú vị.”

Y đối với chuyện Adam không bị niệm lực áp bách, có vẻ như cũng không quá kinh ngạc đến như vậy. Cái này đồng thời có ý nghĩa rằng, y đối với chuyện giao phối này, cũng không có quá mức nóng ruột và khẩn cấp.

Giờ đây Adam thật sự hy vọng Sát Vương có thể thả mình đi. Cậu bỗng nhiên ý thức được, ở trên đấu trường cái loại tư thế không tập trung bình thản như đang dạo chơi của Sát Vương, có lẽ không đơn thuần là chiến lược để bảo tồn thể lực, mà đúng hơn là tâm tính đích thực của y.

Giết chóc với y mà nói, đã là thứ râu ria, chỉ thuận tay thì làm mà thôi. Đến khi đã tổng số lượng giết hại  đã đạt đến một trình độ nhất định, sinh mệnh trong mắt của hắn cũng sẽ không coi như sinh mệnh nữa. Điều này so với một sát thủ biến thái tàn khốc nghiện tàn nhẫn bạo lực càng đáng sợ hơn, góc nhìn các sinh mệnh hoàn toàn ở một tầng cao hơn. Đối với y thì giết chết một sinh vật đồng loại cũng không có gì khác so với giết chết một con kiến cả.

Sát thủ như vậy là không thể nào đoán trước, giết hay không giết chỉ tùy theo ý nghĩ trong đầu y, mà ý nghĩ kia dù sinh ra hay mất đi lúc nào đều không hề có dấu hiệu báo trước, thậm chí sẽ không thể khơi dậy chút gì trong trái tim y.

Thế mà ngược lại Sát Vương  vẫn cứ khư khư giữ không chịu thả Adam, y xoay người xuống giường, đi tới bên hồ nước. Adam yên lặng nhìn chăm chú vào, y cũng có một bóng lưng không thể xoi mói điều gì, tỉ lệ vai lưng phối hợp như vậy,  cơ bắp ngay lưng cũng đẹp hoàn hảo, ngay cả tư thế không đủ thẳng cũng thật thích hợp với y. Đôi chân dài khỏe khoắn của y bước vào trong hồ, không ngâm hết người vào trong dòng nước màu vàng lợt, sau đó dựng thẳng hai ngón tay lên, đưa lưng về phía Adam nhẹ nhàng ngoắc ngoắc tay.

 “Biết xoa bóp không? ” cậu nói ra là câu hỏi, mà thật ra không thể nghi ngờ chính là đang ra lệnh.

Adam ngồi quỳ ở trên bậc thang bên hồ tắm, hai tay đặt ở bả vai Sát Vương. Đôi bả vai này giống như cậu nghĩ, dày, cứng rắn, rồi lại rất có độ co dãn, dù cho cậu không hề thả lỏng việc tập luyện, hai tay của cậu cũng gần như rất khó làm lung lay bả vai sừng sững như núi này. Sát Vương vẫn không có nói, lẳng lặng hưởng thụ.

Adam quỳ đầu gối vào bậc thang lạnh như băng nên bị  đau, mà xoa bóp vai cũng làm cho cổ tay của cậu bắt đầu đau nhức, loại việc hầu hạ người ta này làm cho Adam càng ngày càng không thể chịu đựng được, có điều Sát Vương vẫn cứ mãi nhắm mắt trầm tư, không nói được lời nào.

Ánh mắt của Adam nhìn xuống theo vết sẹo bên trái xương quai xanh của Sát Vương, cơ ngực hình dáng hoàn mỹ từ từ chìm vào trong nước, phóng khoáng rắn chắc, đây là vô cùng thích hợp để tiện tay mò xuống dưới, bắt đầu các tư thế và góc độ để mập mờ quyến rũ chứ, đây cũng là chiêu Adam rành rẽ nhất, nhưng cậu vẫn cứ không dám.

 “Gội đầu. ” lần thứ hai Sát Vương giơ cánh tay lên từ trong nước, chỉ chỉ bên cạnh.

Adam cố gắng chống hai đầu gối đã tê rần để đứng lên, dùng sức chà xát đầu gối, đi qua cầm lấy cái rổ theo. Bên trong có những vật phẩm để tắm rửa, cậu mở ra chai dầu gội đầu, ngửi thấy được mùi thơm thoang thoảng. Mùi thơm này thơm dịu nhàn nhạt, nhưng lại thơm đến khó tả, dù cho không rành rẽ gì về mùi thì Adam cũng biết đây chính là đồ xịn.

Sát Vương ngửa đầu về đằng sau, nhắm mắt để đợi, tư thế này hiển nhiên là do đã quá quen với việc được phục vụ nên nhìn rất hưởng thụ. Adam dùng cái bình bạc nhỏ để múc nước trong hồ lên rồi xối lên mái tóc của y, xoa xoa tóc của y vuốt hết tóc về phía sau, lộ ra vầng trán sáng bóng. Tiếp đó đổ ra nước gội đầu nhìn trong suốt, bắt đầu vò vò tóc của Sát Vương.

Cậu rất nhanh đã phát hiện, thì ra Sát Vương lại có một mái tóc vàng rất đẹp, mà không phải là màu vàng nâu lúc đầu, cọng râu bị giấu kín ở trong mái tóc cũng bởi vì do thả lỏng mà để lộ ra, tay hơi dừng lại một chút, Sát Vương hóa ra. . .  là thuộc Hoàng Tộc?

Sát Vương mở mắt, nhìn ngước lên phía cậu.

 “Xin lỗi. ” Adam thấp giọng nói xin lỗi, tiếp tục chà xát tóc của Sát Vương. Sau khi đã rửa trôi hết nước gội đầu rồi, Adam lại dội nước cho y thêm một lần nữa, lúc gội đầu phải xối nước hai lần, kiến thức căn bản về cách phục vụ cậu vẫn hiểu. Gội sạch xong rồi, Adam dùng khăn lông lau khô tóc cho Sát Vương,  mái tóc tóc vàng óng lại khôi phục vẻ sáng bóng chói mắt.

Điều này làm cho Adam thật sự cảm thấy rất kỳ quái, rõ ràng có thể thấy được Sát Vương rất quen thuộc với kiểu được hầu hạ thế này, nhưng xem ra tóc của y nhìn như lâu lắm rồi không được gội sạch. Cậu cảm thấy Sát Vương cũng tuyệt không phải kiểu người bê bối, nhưng y vẫn cứ chịu đựng ở dơ như thế.

 “Cám ơn cậu, rất thoải mái.” Sát Vương gượng người dậy, thuận tay vén tóc của mình Sát Vương, “Cậu có thể đi về, mong muốn cái gì thì nói cho Chó Ghẻ. “

Adam chần chờ một chút, nhìn về phía hồ nước:  “Tôi có thể tắm trong hồ của ngài không? “

Đây là một phép thử sau cùng của cậu.

Sát Vương hơi hất cằm lên, vẻ mặt của y luôn nhìn như gặp biến cũng không sợ hãi, giống như đã qua huấn luyện đặc biệt để khống chế nét mặt, góc độ hất cằm lên cũng đã là động tác rõ ràng nhất thể hiện sự kinh ngạc của y rồi.

 “Xin cứ tự nhiên. ” Sát Vương ôn hòa nói ra, thậm chí có vài phần ưu nhã.

Adam cởi hết áo trên người, thân thể trần truồng, cuộn lên vỹ câu của mình, bước vào trong hồ.  Dù cái phép thử này có hữu dụng hay không, chí ít mình có thể được tắm thật tốt. Nước hồ màu vàng lợt có thể khép lại những vết thương nơi bắp thịt, so với bất cứ loại thuốc nào cậu dùng ở nhà hàng cũng tốt hơn nhiều, vậy xem như đã lấy lại được vốn rồi.

Cậu ngồi ở trong ao, theo làn nước mà vuốt ve thân thể của chính mình, len lén liếc nhìn Sát Vương. Sát Vương thản nhiên nhìn lại cậu, cặp mắt kia luôn  lãnh đạm bình tĩnh đến vậy, nhưng Adam cảm nhận hình như có ánh nhìn thưởng thức trong đó.

Adam thẳng thắn đứng dậy, đi về phía Sát Vương. Trong nháy mắt đó, ánh mắt của Sát Vương lóe sáng lên, rồi lại làm cho Adam cảm thấy nguy hiểm không rõ, nửa đường cậu nghiêng người dùng tay vơ lấy cái rổ hồ nãy, lại trở về bên mép thành hồ.

Sát Vương vẫn luôn chăm chú nhìn theo động tác của cậu, không nói được lời nào.

Adam xoa sữa tắm khóc người, chất lỏng như dầu trà mang đến cảm giác mát mẻ ào tới, không cần cọ rửa cũng đã xông vào thân thể cậu, làm cho toàn thân của cậu đều cảm thấy thả lỏng. Cảm giác thoải mái khi cả người sạch sẽ làm cho Adam rất thỏa mãn, cậu quyết định buông tha kế hoạch quyến rũ người kia của mình, chủ động đứng dậy, có hơi cúi đầu:  “Cảm ơn ngài đã hào phóng như thế. “

Mà lại do vì cái cúi đầu này, Adam rốt cục nhìn thấy, bởi vì màu nước hồ hơi đục không đủ trong suốt nên trên thân thể mạnh mẽ cường tráng đang chìm vào trong nước của Sát Vương, có một cự vật lớn kinh khủng đã dựng đứng lên, thậm chí do y đang nằm ngửa ở trong ao, nên quy đầu đã gần như muốn chạm tới mặt nước.

Dù cho xét về chiều dài hay độ thô to thì kích cỡ cây hàng này cũng tuyệt đối có thể xếp vào trong ba vị trí đầu của những cây hàng khủng nhất, thậm chí nếu so sánh về độ cân đối với thân thể của Sát Vương, thì lại có vẻ hơi quá thô to dữ tợn, hung hãn lộ ra ngoài.

Adam thực sự là hoàn toàn không thể hiểu nổi Sát Vương, đây là một thư trùng lần đầu tiên cậu gặp được, đã cứng rắn đến nước này mà còn chưa nhào lên, cậu nhìn về phía Sát Vương, đợi một đáp án, hoặc là một mệnh lệnh.

Ánh mắt Sát Vương rũ xuống nhìn một chút cái bộ phận to lớn đang cương lên trong nước kia, cứ như  nhìn một thứ gì đó cũng không có chút liên hệ nào với mình, ánh mắt y ngước lên, biểu tình vẫn rất bình tĩnh như cũ: “Cậu có thể đi. “

 “Nhưng mà. . . ” Adam giơ tay lên, lấy ngón tay chỉ một cái vào cái bộ phận đập vào mắt mình kia của Sát Vương, lại bị Sát Vương cứng rắn cắt đứt lời: “Cậu cần phải đi.”

Một lời đã đổi của y, ngay lập tức sẽ làm rụng hết tất cả dũng khí của Adam làm cậu như phải chạy trối chết. Cậu nhặt áo lên mặc vô lại, nhanh chóng chạy về phía cửa, cuối cùng trước khi rời đi, khôi phục một điểm lý trí, biết vừarồi Sát Vương tuyệt đối sẽ không muốn giết cậu.

Adam quay đầu lại  nhìn bóng lưng của Sát Vương: ” Thưa ngài Sát Vương, vốn ngài làm bá chủ, ngài sở hữu đặc quyền được chọn món, nếu như ngài muốn, tôi lúc nào cũng sẽ đợi được ngài gọi.”

Lúc cậu đóng cửa lại có nghĩ rằng, biểu hiện của mình cũng không tính là quá kém. Có điều đây là lần đầu tiên cậu nghi ngờ bản thân đến thế từ lúc đến Fabre tới nay, thậm chí còn thiếu tự tin hơn nhiều so với lần muốn quyến rũ Wish đầy cấm dục.

Cậu thậm chí còn không biết tên của Sát Vương.

Thanh An

Chủ nhà đảng sủng công 1000%. Sủng công là chân ái, chào mừng các bạn cải tà quy chánh =))

Leave a Reply

Back to top