TTCPS – Chương 124

Chương một trăm hai mươi bốn: Dạy dỗ thành nhóm đầu bảng

尾方富生 Tomio Ogata on Twitter

Vết thương của Knight nhanh chóng chuyển biến tốt đẹp, hắn đi theo bên người Adam, nghiễm nhiên thành thuộc hạ số một mới. Nhưng Adam vẫn chưa quên giữ gìn quan hệ với Jonathan và Laigney, hai hùng trùng đã theo cậu sớm nhất. Tuy bọn họ chưa chắc đã quá trung thành với Adam, nhưng Adam lại không thể đơn giản mà bỏ rơi bọn họ.

Ở trong những hùng trùng mạnh mẽ hơn chút so với phần lớn các hùng trùng chỉ vật vờ sống, giống như Jonathan và Laigney nguyện ý chủ động kéo bè kéo cánh tìm người thủ lĩnh đã rất hiếm thấy rồi.

Knight tìm tới hai người thủ hạ thân tín nhất lúc trước của mình là Celli và Irwin, cũng chính là hai hùng trùng ban đầu đã giúp hắn tấn công Adam. Hai hùng trùng này vào thời điểm hắn yếu thế cũng lựa chọn vứt bỏ cậu, không có cố giành lấy thuốc trị thương cho hắn. Điều này e rằng ở trong lòng Knight đã lưu lại thành một cái gai, chẳng qua là chưa có lựa chọn tốt hơn thôi.

Nhìn thấy Knight đang phát triển thế lực, Jonathan rốt cục chủ động bước ra một bước, hắn bắt đầu tận lực trước mượn hơi Adam thu nạp các hùng trùng ở phía ngoài, có xu hướng muốn để cho mình thành một “đại ca”.

Tầng cấp trong nhóm mới cứ như vậy tạo thành, nhưng để có thể thật sự duy trì được một tập thể thì phải có chung quyền lợi. Adam làm lớn ra phạm vi cống nộp thức ăn, bảo đảm bản thân có thịt ăn, thủ hạ của mình cũng có thịt ăn, nhưng vẫn như cũ cam đoan các hùng trùng khác mỗi tuần đều có thể được ăn thịt.

Đương nhiên, đây chỉ là lợi ích nhỏ, ở trong nhà hàng, đặc quyền mà những tầng lớp cao hơn muốn nhất, chính là quyền được không phải làm bữa ăn bên ngoài. Adam không có ngu xuẩn tiếp tục kiên trì quy định công bằng tuyệt đối cũng mình, nhưng cũng không có hoàn toàn trở lại với cách làm không tốt lắm của Knight hồi trước.

Cậu bắt đầu cố ý chọn chiến binh giác đấu lên sàn để “đến chỗ ăn” hùng trùng.

Trải qua khoảng thời gian quan sát này, cậu đã dần dần thăm dò quy tắc của thành tội ác. Trải qua phân tích của cậu, nguyên nhân tạo thành cái chết của hùng trùng lớn nhất, vẫn như cũ chính là không cách nào thay đổi vấn đề áp bách niệm lực. Đáng tiếc vấn đề này, chỉ có Bruce có thể giải quyết, cậu cũng không có biện pháp gì.

Trừ cái đó ra, Adam bắt đầu cố ý “vun đắp” cho một số hạt giống cậu chọn ra. Trong đó có bao gồm ba thủ hạ đầu bảng của mình, cùng với thuộc hạ mới của Jonathan là Patrick và hai thuộc hạ từ trước giờ của Knight là Celli và Irwin.

“Tôi biết, khoảng thời gian gần đây, tôi phá vỡ quy định được lập trước kia, không tiếp tục để mọi người lần lượt đi ra ngoài, mà là cố ý nói trước thứ tự của mọi người để đi phục vụ chiến binh giác đấu tôi đã chọn trúng. ” Adam ngồi ở ghế trên, nhìn 12 hùng trùng đang chen ở hai bên trên giường và trên đất, “Tất cả mọi người nói một câu, đối với sắp xếp của tôi có hài lòng hay không?”

“Đương nhiên thoả mãn. ” Knight chủ động mở miệng, “Thủ lĩnh Eve thật sự là có tầm nhìn xa, làm cho tất cả mọi người dựa theo thứ tự đi ra ngoài, thật ra là bảo vệ mọi người, làm cho cơ hội sống sót của mọi người đều lớn hơn. Mà trước giờ những lần thủ lĩnh để chúng tôi đi đều là chọn những người khiêu chiến mới ra mặt, bọn họ cũng không dám thô bạo với chúng tôi, thế này chính là để bảo vệ chúng tôi, ân tình của thủ lĩnh, chúng tôi đều khắc sâu trong lòng. “

Nửa câu hắn cũng không có khác nhau với cách làm trước kia của mình ở chỗ nào, dẫn đầu mở miệng trước, tránh sự đối lập lúng túng, không thể không nói, sau khi quan sát hết đám trùng ở đây rồi, tố chất của Knight đúng là cao nhất, ít nhiều có chút giống như thời thế tạo anh hùng.

“Mọi người đều nghĩ như vậy à? ” Adam uy nghiêm quét mắt nhìn tất cả.

Ánh mắt của cậu có uy lực rất lớn, vài hùng trùng cũng chỉ có thể cúi đầu, Laigney nhìn hai bên một chút, sợ hãi cười vuốt vuốt tóc mái “Vào tháng trước kẻ đã thay tôi đi, gặp một người khiêu chiến có thâm niên, chọc giận đối phương, dẫn tới bị hành hung một trận, làm tôi thấy mình thật may mắn mà.”

Adam trầm mặc nhìn theo hắn, rất nhanh nụ cười trên mặt của Laigney đã biến mất, cúi đầu.

Dùng ánh mắt có lực áp bách lớn nhất nhìn chằm chằm những hùng trùng này một hồi, Adam mới lên tiếng: “Thật ra đều hiểu sai hết rồi.”

Tất cả mọi người len lén đem ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía cậu.

“Những gì tôi sai mọi người làm, cũng không phải là chỉ để cho mọi người đối phó với những chiến binh giác đấu dễ tính hơn, trên thực tế, về sau tôi sẽ để cho mọi người đi ra còn nhiều hơn.” Adam chậm rãi nói ra mục đích của chính mình, “Tôi không muốn chỉ nuôi vài thư trùng trốn sau cơ thể của những trùng khác để sống qua ngày, mà là muốn bồi dưỡng được những tài năng cho quán ăn của chúng ta. Knight, anh đã từng ở qua hắc khu chưa”

Knight lúng túng lắc đầu.

“Ở hắc khu, đây gọi là “mũi dao nhọn ” Adam nói rằng, “Là đám tay chân tinh nhuệ nhất lợi hại nhất, chỉ để đối phó với những kẻ thù khó nhằn nhất. “

Sắc mặt nhóm hùng trùng dần dần tái đi, bọn họ hiểu được ý của Adam.

“Tôi sẽ dạy các anh vài kỹ xảo để đối phó với thư trùng, làm các anh có thể khiến thư trùng thấy vui thêm. Về sau, có lẽ các anh cũng sẽ đối mặt với chiến binh giác đấu lâu năm nguy hiểm hơn. ” Adam nhìn bọn họ: “Nếu như các anh sợ không dám, thì bây giờ hãy đi đi. Các anh có thể làm hùng trùng bình thường, dựa theo trình tự nghênh đón không cầng phải đánh cược, tôi sẽ không cố gắng để ý đến các anh hơn, nhưng cũng sẽ không “đì” gì cả, chuyện này tôi có thể hứa chắc.”

“Tôi cho các anh thời gian là năm phút đồng hồ, một chút nữa tôi sẽ trở về. ” Adam đứng lên, rời khỏi phòng.

Khiến người ta làm quyết định rời đi trước mặt, ở trong phim xã hội đen gần như đã định trước sẽ bị trực tiếp đâm cho một dao từ phía sau. Có thể thấy nếu làm như vậy quá giống như không cho đường lui hay không đủ chân thành. Cho nên Adam bỏ đi, để bọn họ có thể thoải mái hơn chút khi đưa ra quyết định.

Sau năm phút, Adam trở về, thật bất ngờ phát hiện ra, vẫn còn đủ tám người.

Sắc mặt Jonathan sắc tái nhợt, vị trí của hắn thay đổi, dời đến cạnh cửa, theo sát hắn đúng là Patrick do hắn tìm ra, ngồi đối diện chính là Knight nhìn qua rất bình tĩnh và Celli và Irwin nhìn không được bình tĩnh đến thế. Chỉ có điều hai người thủ hạ đều từ theo sát hắn đã biến thành xích ra tạo khoảng cách.

Adam đoán rằng đây không phải là do mấy hùng trùng đứng ra cho rộng chỗ, mà là do bọn họ đi lại rất nhiều lần, tính bỏ đi rồi lại thôi nên mới đứng thành vậy.

Điều khiến Adam bất ngờ nhất chính là Laigney vẫn đứng yên một chỗ, chưa từng rời khỏi vị trí.

Cho nên Adam trực tiếp hỏi thẳng: “Laigney, tôi không nghĩ anh sẽ ở lại đâu.”

Laigney rất khẩn trương, rồi lại không giống các hùng trùng ráng vờ như mạnh mẽ mà làm như đang bình tĩnh dù cho trong lòng ẩn dấu sợ hãi, trong sự căng thẳng của hắn lại cất giấu vẻ mong đợi: “Tôi, tôi nghĩ tôi muốn học hỏi thêm. “

Adam yên lặng nhìn hắn, lập tức nhếch miệng cười cười: “Vậy bắt đầu từ anh, Laigney, ngồi vào trên đùi tôi nào.”

Cậu ngồi ở trên ghế, hai chân mở rộng ra, hai cánh tay mở, tư thế vô cùng hào sảng. Laigney không hiểu thế nào mà tới gần cậu, nhút nhát ngồi vào trên người Adam.

“Cậu đang sợ tôi à? Con nhược thư ngu ngốc này? ” Adam đột nhiên thay đổi nét mặt, một tay kéo lấy Laigney, bắt đầu đánh cho một bạt tai, Laigney hoàn toàn bị hù đến ngớ ra, bị đánh hai bạt tai rồi mới thét lên giằng co.

“Ngồi xuống cho tôi!” Adam lôi kéo chân của hắn, nắm bóp mặt của hắn, thô bạo nói, “Cục cưng nhỏ à, cởi quần áo ra.”

Laigney hoàn toàn không có nửa điểm phản ứng, chỉ là cũng không thể nào thoát khỏi sợ hãi mà nhìn Adam, dĩ nhiên dẫn đến bị Adam đánh cho một trận lần hai. Laigney khóc rống kéo áo của mình ra, kéo đến phân nửa đã bị rách mất, trượt rơi xuống đất, bụm mặt khóc òa lên.

Adam lặng lẽ nhìn hắn, không nói một lời. Sự im lặng như một khối đá lớn đang đè xuống trong lòng mỗi hùng trùng ở đây, ánh mắt bọn họ nhìn Adam đều hơi khác thường. Adam kiên nhẫn chờ đợi, không có ai thèm quan tâm, tiếng khóc của Laigney nhanh chóng nhỏ đi. Ở trong nhà hàng, điều hùng trùng nhanh nhất học được, chính là nhịn nước mắt xuống.

“Tôi rất đáng sợ à? Rất hung dữ độc ác đúng không? Cũng rất thô bạo nữa? ” Adam nói chậm lại, “Thật ra, rất nhiều chiến binh giác đấu còn chưa tới nỗi đáng sợ như tôi vừa rồi, không đễn nỗi tàn nhẫn thô bạo như tôi vừa rồi, đúng hay không? “

“Cho nên tôi phải đối xử với các anh như thế. Bởi vì tôi trở nên đáng sợ, là có nguyên do, là ấu đả, là đau đớn, là bạo lực, ” ánh mắt Adam chậm rãi dời qua nhóm hùng trùng, “Mà sự đáng sợ của chiến binh giác đấu thật ra chỉ là sức đè ép từ niệm lực, chỉ là một loại cảm giác, giống như những chuyện ma quỷ, yêu quái, khủng bố vậy, các anh sợ mà không cần biết lý do, không hề có đạo lý. “

“Nếu như thật sự gặp những thứ có thể khiến các anh bị thương, các anh đều có thể cố gắng không để lộ sợ hãi, vậy khi đối mặt với những thư trùng thật ra không có nguy hiểm gì, có phải các anh có thể dũng cảm hơn một chút được không?”

“Điều thứ nhất tôi muốn dạy cho các anh, cũng là bài học quan trọng nhất, chính là chiến thắng sự sợ hãi. “

“Chiến thắng đau đớn, chiến thắng những giọt nước mắt, chiến thắng chính mình.”

“Muốn cho sợ hãi biến đi mất là không có khả năng, nhất là dưới áp bức của niệm lực, sẽ giống như cơn ác mộng chúng ta trốn không thoát, vĩnh viễn không có cách nào khác dừng lại, nhưng chúng ta phải sống sót, hơn nữa, phải sống tốt hơn. “

“Tôi làm như vậy đến cùng có ý nghĩa gì? “

“Chính là vì để sống tốt hơn, vì được đối xử tốt hơn, vì được cho thêm nhiều thuốc, vì để có thêm nhiều thức ăn, vì để sống được lâu hơn, thậm chí là vì để có thể rời đi với một huấn luyện viên trọn đời.” một câu cuối cùng của Adam, đều làm cho tất cả hùng trùng đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía cậu.

“Các anh là những hạt giống do tôi tỉ mỉ chọn lựa, ở trong nhà hàng, các anh có thể sống tốt nhất, kiên cường nhất, cho nên tôi biết, các anh không chỉ có sợ chết, hơn nữa còn muốn sống khỏe mạnh.” cậu lần lượt nhìn vào đôi mắt của mỗi hùng trùng , “Cuộc sống như quá khứ chúng ta vĩnh viễn chỉ là những con sâu róm lúc nào cũng có thể sẽ bị giết chết, chỉ có chúng ta mới có thể tạo lên thêm ảnh hưởng với các chiến binh giác đấu, nhà hàng mới có thể quan trọng hơn, chúng ta mới có thể sống tốt hơn. “

“Dù cách làm của Knight hay là cách của tôi cho mọi người thay phiên nhau đi cũng vậy thôi, trên bản chất thật ra đều không khác nhau nhiều, chỉ là thay vì làm cho một hùng trùng nhiều lần phải đi đánh cược tới chết mới thôi, lại thành để cho rất nhiều hùng trùng đi đánh cược, đến khi có ai đó phải chết đi.”

“Chúng ta vẫn đem chuyện sống chết của mình, giao hết tất cả cho đối phương quyết định. ” Adam giơ tay lên, chỉ vào phương hướng của đấu trường, “Mà bây giờ điều tôi dạy các anh là cách duy nhất có thể làm cho các anh, đem phần quyền lực được quyết định này, hơi nắm chặt lại vào tay mình một chút. “

“Bây giờ tôi sẽ cho các anh thêm một cơ hội, tôi sẽ đối xử với từng người các anh giống như với Laigney lúc nãy. Tôi sẽ biến thành một tên ác ôn so với thư trùng còn chán ghét hơn, không làm được thì rời đây ngay giờ đi” Adam đưa ngón tay chỉ hướng cửa.

Lúc này đây, bọn họ nhìn Adam, ánh mắt cũng không hề dám nhúc nhích gì.

“Knight, anh lại đây. ” Adam lần nữa ngồi xuống trên ghế, vẫn là cái tư thế bá đạo kia.

Knight đứng lên, hít sâu một hơi, bày ra một nụ cười, đi về phía Adam, hào phóng ngồi lên trên đùi Adam.

“Nhìn đi, đúng là một người thông minh biết điều. ” Adam nở nụ cười, nhẹ nhàng cầm cánh tay Knight.

Cánh tay kia của hắn vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn.

Tay cậu bắt đầu siết lại.

Mặt của Knight lập tức vặn vẹo, đau đớn làm cho trán của hắn trong nháy mắt chảy ra một tầng mồ hôi hột. Sự đau đớn này có thể sánh bằng Adam đánh Laigney vài cái đau đớn hơn nhiều.

“Bây giờ, dùng tay của anh khẽ vuốt ve ngực của tôi. ” Adam ra lệnh.

Knight run rẩy đập đập vào ngực Adam, tay đều đang run run.

“Tưởng tượng như anh đang sờ vào một con mèo, mà không phải là một tảng đá. ” Adam nói một cách lạnh lùng, tay tăng thêm sức. Biểu cảm của Knight càng thêm vặn vẹo, nhưng hắn gắng gượng cố nặn ra vẻ tươi cười, ngón tay đặt lên ngực Adam nhẹ nhàng cọ xát: “Thưa ngài chiến binh, hai ngày nay tôi bị thương, ngài hãy nhẹ nhàng lại một chút đi ạ.”

Adam buông tay ra, gật đầu: “Nhìn thấy không? Knight đã nắm được bí quyết. “

Cậu vừa nhìn về phía Jonathan: “Jonathan, tới phiên anh. “

Jonathan run rẩy đứng lên.

Trong nhà hàng xuất hiện lời đồn đãi quỷ dị, thủ lĩnh mới Eve nhìn từ bề ngoài chí công vô tư, đối với ai cũng lãnh đạm như nhau, nhưng lại ngầm hết sức tàn nhẫn, mỗi ngày đều ra tay độc ác với những thủ hạ thân tính nhất của mình. Cả đám cùng ở trong một phòng nhỏ để ngược đãi bọn họ, mỗi hùng trùng ra khỏi phòng thoạt nhìn đều vô cùng thê thảm.

Cái tin đồn này, thậm chí truyền đến tay Chó Ghẻ, Adam không có giấu giếm, nói ra ý nghĩ của chính mình.

Chó Ghẻ sau khi nghe, không nói gì, ngược lại còn lôi một điếu xì gà châm lửa lên, ngậm ở trong miệng. Adam kiên trì chờ đối phương nuốt khói nhả sương một hồi, mới nói như đang sợ sệt: “Cha, có phải là con quá ngây thơ hay không? “

“Mày rất ngây thơ. ” Chó Ghẻ cười cười, “Mà cũng thật thông minh. “

Adam không dám nói nữa, nói dai thành dại.

“Trước không phải là chưa từng có hùng trùng nào làm giống mày, đáng tiếc cùng lắm bọn nó cũng chỉ đủ sức để bản thân thoát được khỏi cái chỗ quỷ quái này, Ừm…. . . thoát ra nhờ sống hay chết gì cũng là thoát được mà, khà khà.” Chó Ghẻ ở trong làn khói ngắm Adam liếc mắt, “Có điều giống như mày mà muốn mang ra nhiều hùng trùng thì đúng là chưa thấy. “

“Con cũng muốn san sẻ bớt với cha thôi” Adam ngoan ngoãn nói, “Hùng trùng con mang ra ngoài có biểu hiện tốt, cha cũng có tiếng nói thêm trước mặt ông chủ”

Chó Ghẻ cười lên ha hả, lão đứng dậy, đi hai bước, quay đầu, xuyên qua làn khói nhìn Adam: “Mày thông minh lắm.”

Lời này của Adam là để tỏ rõ sự trung thành, cậu không muốn cướp vị trí của Chó Ghẻ, mà là muốn trở thành người dạy dỗ số một trong đám thủ hạ của Chó Ghẻ thủ hạ. Nếu xem Chó Ghẻ như tú bà, thì cậu chính là “mama” già dạy dỗ các kỹ nữ làm sao để đứng nhất bảng.

Đưa Chó Ghẻ đi, Adam thở phào nhẹ nhõm, cậu biết cửa ải này xem như đã qua.

Thay thế Chó Ghẻ, quả thực không phải mục đích của cậu, ngày đó lời nói với nhóm hùng trùng, chỉ có một câu cuối cùng là thật, nếu thật sự phải đến tình thuống tệ hại nhất, cuối cùng bản than vẫn không trốn thoát được, vậy thì tìm một huấn luyện viên trọn đời để mang mình rời đi.

Đó là đường lui Adam giữ lại cho mình.

Cậu muốn mang theo vài hùng trùng, để có thể phân tán sự nghi ngờ của Chó Ghẻ, cũng có thể đề cao tầm quan trọng của mình, còn có thể tìm cái đường lui, quan trọng nhất là, cậu muốn có tai mắt khắp nơi trong đấu trường để có một điểm lợi ích rất lớn, là cấp bách nhất trong lúc này, chính là để liên lạc với Shaw và Ryan.

Đang suy nghĩ về việc này, Adam đột nhiên nghe tiếng gọi cậu: “Thủ lĩnh Eve, thủ lĩnh Eve!”

Mỗi lần nghe thấy tiếng này, tim Adam như thắt lại. Cậu sắp xếp cho vài hùng trùng mỗi ngày đều chăm chú theo dõi sân huấn luyện, tìm kiếm thư trùng là chiến binh giác đấu có tướng mạo tương tự với Shaw và Ryan, mỗi một lần có tiếng gọi mình, Adam đều cảm thấy sự sợ hãi phát ra từ tận đáy lòng.

Thanh An

Chủ nhà đảng sủng công 1000%. Sủng công là chân ái, chào mừng các bạn cải tà quy chánh =))

Leave a Reply

Back to top