TTCPS – Chương 121

Chương một trăm hai mốt: Bí mật nhỏ trong phòng kế bên

8e2edae25d175e0b7c19a40d44934e37

Joe ôm Adam, dục hỏa trong mắt bốc lên, trùng điểu dưới quần hưng phấn đến cương lên run run. Adam cảm thấy thư trùng ở đấu trường quả thực rất thẳng thắn, dục vọng viết hết lên mặt, thể hiện hết ở trên người, không giống thư trùng Fabre, mỗi một người đều bị bức đến cùng phải làm chính nhân quân tử.

Đáng tiếc, Adam không tính cứ như thế phải thỏa mãn đứa nhóc dễ thương ngây ngô non nớt này.

Nếu như ở Fabre, con cáo già thành tinh là Adam tuy tuổi không lớn lắm đạo hạnh chưa cạn, không ngại ‘nuốt trọn’ cậu nhóc tươi trẻ có vẻ khá ngon miệng này,  còn ở đấu trường, bây giờ Adam còn chưa thể làm như vậy.

Cậu biết rõ tình ái mình có thể cung cấp là một vũ khí giết người. Điều tốt đẹp thật sự chính là tình ái mang tới khoái cảm, sẽ làm thư trùng nghiện hết mức, đồng thời cũng sẽ kích phát rất lớn sự tự tin của thư trùng. Thậm chí theo như lời Bruce, tình ái quả thật có thể giúp cho thư trùng mở rộng tiềm lực, tăng niệm lực nhanh gấp nhiều lần, có một ít thư trùng thậm chí sẽ đột phá được năng lực vốn sẽ mãi dậm chân đứng một chỗ của họ.

Từ góc độ này nói ra, có lẽ Adam có thể cứu được chàng đấu sĩ giác đấu còn non nớt trước mắt này một mạng.

Có điều lý trí nói cho Adam biết, không thể, ít nhất lúc này là không thể.

Cậu phải giống như những hùng trùng khác quý trọng lần đầu tiên của mình, giao cho một kẻ mạnh có thực lực đủ cường đại, đủ để cung cấp sự che chở ở trong đấu trường cho cậu. Lần đầu tiên của cậu nhất định phải ít nhất là một quán quân.

Joe quá trẻ , nếu như cậu lỡ miệng nói ra khả năng biệt của Adam, Adam ước chừng có lẽ mình sẽ thật sự chết ở trên giường mấy.

Ở Fabre, có Haya sắp xếp, thời gian hằng đêm sênh ca là thiên đường. Ở đấu trường, Adam rất lo lắng là mình có thể thật sự biến thành cây “s*x toy”, chịch nhiều quá bị bức đến điên hay không.

Joe thả Adam ra, Adam nhìn quanh một vòng. Căn phòng này thật sự quá đơn sơ, thậm chí ngay cả giường cũng không có, chỉ có một cái ghế dài có chiều rộng khá lớn đặt ở đằng kia, mặt trên rải khăn lông trắng.

Trong phòng không có cửa sổ, chỉ có âm thanh vu vu phát ra từ quạt thông gió, màu sắc mập mờ tỏa ra từ ánh đèn vàng pha lê. Phòng này có cảm tưởng giống như đang trong phòng tắm hơi, nhiệt độ rất cao, bởi vì phần lớn các hùng trùng đều khá ;à sợ lạnh, lúc thấy lạnh sẽ càng căng thẳng hơn. Loại không khí ẩm ướt ướt át thế này, xem như là một điểm chiếu cố đặc thù duy nhất đối với hùng trùng đi!

Không khó để tưởng tượng, lúc nhóm nhóm hùng trùng bị thư trùng ôm vào phòng như vậy, dù cho không lạnh thì cả người cũng sẽ run lên, không thấy ướt át cũng sẽ có cảm giác cổ họng như phát khô, đang trong không gian chật chội, không chỗ né tránh. . .

Trong lòng Adam có chút lo nghĩ, không biết những phòng khác thế nào, lập tức lại cảm giác có một bàn tay to gan đang mò tới trên đùi của mình.

 “Pah”, Adam không chút lưu tình đánh mạnh vào tay Joe.

 “Ui!” Joe cầm mu bàn tay của mình, khó hiểu mà trừng mắt với Adam, vừa giận vừa không hiểu.

 “Nếu như cậu dám đụng vào tôi, khi nào tôi ra cửa sẽ đem mặt mình đánh sưng, bóp ra máu trên người” Adam bình tĩnh nói.

Biểu cảm của Joe trở  nên dại ra, trước kia còn có chút sức sống, gương mặt tức giận lập tức khẽ nhăn một cái, rồi lại dần dần bình tĩnh trở lại, cậu ta xoay chuyển cổ tay của mình, mắt nhìn mặt đất, nhưng có chút chuyển động lén lút: “Vậy vừa rồi tại sao anh lại phải chủ động ôm tôi.”

 “Nể mặt cậu thôi. ” Adam trả lời như chuyện đương nhiên.

Sắc mặt của  Joe trong nháy mắt đỏ lên, nhịn không được mà nói móc lại: “Ai thèm cái mặt xấu xí của anh chứ!”

 “. . . ” Adam không nói, bị chửi xấu xí, với cậu mà nói thật sự thấy hơi bị dở khóc dở cười.

Joe sau khi nói xong có lẽ cũng có chút hối hận, nhưng cậu ta tuyệt đối không tính nói lời xin lỗi với Adam, vì vậy cứng rắn nói: “Cái đuôi của anh còn cắm ở chỗ này của tôi làm cái gì? “

 “Ráng hút vào cho hết ” Adam khẽ cười nói.

Joe nghe xong, liếc mắt Adam, không có lên tiếng, lại cũng không có ép buộc Adam rút ra.

Adam và Joe im lặng không lên tiếng ngồi đực ra ở trong phòng, một lát sau, Adam mới nhẹ nói:  “Cám ơn cậu”

 “Cảm ơn tôi vì điều gì cơ? ” Joe lập tức đáp lại, có thể thấy được cậu ra cũng không phải thật sự đang đờ người ra, mà vẫn len lén chú ý nhìn Adam.

 “Cám ơn cậu không ép buộc tôi phải ân ái với cậu” Adam dịu dàng  cười,  “Tôi biết tôi rất xấu, cậu cũng không có hứng thú, nhưng vẫn là cảm ơn cậu.  “

Joe không thấy dễ chịu mà gãi đầu một cái: “Thật ra, cũng tốt, mặc dù anh xấu xí một chút, thế nhưng. . . thế nhưng. . .  “

Cậu ta nuốt nước miếng một cái, không dám nhìn Adam:  “Vừa rồi lúc anh sờ vào người tôi, tôi rất. . . rất. . . rất thoải mái. . .  “

 “Cũng cám ơn anh,” mặt của cậu ta đã đỏ tận mang tai, không dám nhìn Adam nữa. Sau vài giây, cậu ta nhẹ nói: “Tôi sẽ nhớ rõ chuyện thuốc trị thương”

Cái dáng vẻ ngượng ngùng này, thiếu chút nữa thì làm cho Adam dao động. Nhưng Adam vẫn nhịn được kích động của bản thân mình, lại im lặng một hồi mới nhẹ nói:  “Có thể xin cậu giúp thêm cái này được không?”

 “A. . . ” giọng của Joe hơi có chút lưỡng lự, dịu dàng lúc nãy kia, trong nháy mắt đã biến đi không ít.

Lấy cảm nhận giữa cậu ta và Adam trước giờ, vẫn còn chưa đủ để làm cho cậu ta mù quáng tới mê muội. Ở trong đấu trường, bất cứ thứ gì vội vàng quá cũng sẽ không mang đến kết quả hay gì.

 “Tôi là hùng trùng mới tới đấu trường, anh trai của tôi cũng bị bắt chung với tôi. Anh ấy là thư trùng, ở đấu trường bên kia.” Adam nhẹ nói,  “Ảnh tên Shaw, nếu như cậu có cơ hội nhìn thấy anh trai tôi, có thể nói cho ảnh biết hay không, tôi ở đây vẫn rất tốt, không cần lo lắng. “

Joe mất tự nhiên quơ quơ bờ vai:  “Tôi, tôi sẽ cố gắng! Có lẽ cậu không biết, đấu trường cũng không thông hết với nhau, chia làm nhiều khu khác nhau, có lẽ anh ta cũng sẽ không được phần tới chỗ tôi.”

Đây là một tin  tình báo mới, Adam ngay lập tức nghĩ đến, nếu như chính mình muốn biết được tin tức của Shaw, còn phải tiếp xúc với nhiều thư trùng hơn.

Đồng thời cậu cũng nhìn thấy được Joe không muốn nhận lời nhờ vả này. Điều này cũng rất bình thường, ích lợi cậu cho Joe còn quá ít.

 “Cần tôi dùng niệm lực đầu ngón tay để cào hai cái ở trên lưng cậu không?” Adam nhướng mày, cho Joe một ánh mắt ý bảo “cậu hiểu mà”.

Joe lại thật sự không hiểu:  “Làm thế để làm gì?”

 “Giả vờ cậu mới vừa cùng tôi làm, trong lúc kích tình, tôi dùng niệm lực đầu ngón tay gây ra vết thương ở trên lưng cậu. ” Adam nóng lòng muốn thử nói.

Niệm lực đầu ngón tay và niệm lực của ống hút bên trong của vỹ câu, là hai chỗ duy nhất vẫn còn cất giữ năng lực niệm lực  bên trong cơ thể của hùng trung. Hoàn toàn không cách nào so sánh được với ngay đến niệm lực về vũ khí và trùng giáp của thư trùng. Tiếp xúc lâu với thư trùng, Adam có đôi khi sẽ thô bạo chút, sẽ làm ra chút vết thương nhỏ. Nhưng phần lớn thời gian cậu đều có thể khống chế niệm lực đầu ngón tay, sẽ không tạo thành vết tích.

Nhưng trước sau gì cậu luôn nhớ kỹ, bị thấy được vết thương do đầu ngón tay gây nên, đối với thư trùng mà nói đúng là một thứ đáng giá để khoe khoang.

Joe hơi dao động, nhưng lập tức vẻ mặt vẫn  phẳng lặng. Adam có chút không chịu nổi nhún vai:  “Thôi quên đi.”

 “Tôi là một người mới, muốn thật sự ép bức anh, vậy cũng sẽ ảnh hưởng không tốt tới tôi, cũng khoác lác quá mức.” cậu ra nhìn về phía Adam, không thể nói là vô cùng thản nhiên mà thú nhận sự yếu kém của mình “Cho nên anh chả cần cảm ơn tôi vì cái gì cả, tôi, còn chưa đủ tư cách. . .  “

Cậu ra quay đầu nhìn cửa, giờ khắc này, khuôn mặt ngây ngô kia, lại đặc biệt có vẻ trưởng thành và lặng lẽ chịu đựng.

Adam ngẩn người, âm thầm cảm than với Joe lý trí của Joe, có lẽ cậu nhóc thư trùng này thật sự có thể đi được càng lâu ở đấu trường. Cậu nhìn ánh mắt  Joe dần dần bình tĩnh trở lại, do dự một chút, nói rằng:  “Cậu có muốn liếm trùng điểu của tôi không? “

 “Cái gì? ” Joe kinh ngạc nghiêng đầu qua chỗ khác, vẻ mặt hoài nghi nhìn cậu.

 “Tôi nói, có muốn liếm trùng điểu cho tôi không. ” Adam tới gần cậu ta, cởi ra cái khăn trắng phía dưới đã ướt đẫm của mình, móc ra trùng điểu của mình cho Joe nhìn.

Joe nhìn Adam đang khỏa than, chậm rãi há to miệng, nét mặt có chút ngu dại, cậu ra cố gắng chuyển ánh mắt từ trên người Adam  qua đến trên mặt, xác nhận một cái, tiếp đó đã vội vàng manh động mà tự tay ôm mông Adam, kéo đến trước mặt mình, cầm trùng điểu của Adam.

 “Ui da, nhẹ tay thôi, đừng làm đau tôi! ” Adam còn chưa kịp nói gì ra hiệu, thư trùng trong đấu trường đã thô lỗ vội vàng hành động: “Làm như cậu là không được, tôi sẽ khó chịu. “

Cậu đẩy Joe đang hôn qua quýt lên đầu trùng điểu của mình, cầm cây hàng của mình lên: “Cậu lè lưỡi ra.”

Nhìn Joe vươn môi, cậu cầm trùng điểu của mình, đặt ở đầu lưỡi của Joe nhẹ nhàng hoạt động. Joe lập tức đương nhiên không thể nghe lời, đầu lưỡi dính vào trùng điểu của Adam tham lam liếm.

 “Đừng dùng răng, dùng môi đi.” Adam chỉ kịp nhắc nhở một câu, Joe đã mở miệng ngậm vào đầu khấc.

Joe giống như tất cả những chàng trai non tơ khác, nhiệt tình thì có thừa nhưng kỹ xảo lại không xong. Do không có sự ràng buộc của Haya, cậu ta cũng không nhận ra là mình phải chậm lại để “lắng nghe lời dạy dỗ”, chỉ muốn bản thân thấy sướng thôi.

Adam đối mặt với vấn đề thường gặp ở những cậu nhóc non nớt này, đương nhiên biết cách để chỉnh. Cậu trực tiếp nắm đầu Joe, chủ động đâm vào bên trong. Do được cậu khống chế lại nhịp điệu, Joe đã biết rõ cách làm sao phun ra nuốt vào mới khiến cho cả hai bên đều thấy thích. Adam còn có chút lo lắng rằng không biết Joe có thích bị điều khiển thế này không. Nhưng mà Joe lại rất thích, đôi tay tóm vào cặp mông của Adam để nắn bóp, đôi môi ướt át bọc quanh trùng điểu của Adam.

Chưa được vài phút, Adam đã rút ra, nhanh chóng lùi về phía sau. Rõ ràng Joe chưa thỏa mãn, bất mãn túm lại cổ tay Adam, xoa xoa khóe miệng ướt nhẹp.

 “Không được, tôi không chịu nổi. . . ” Adam lui ra phía sau, tránh xa ra để né Joe, cậu thấy được trong mắt của Joe một tia man rợ, “Nghỉ ngơi một lúc di. “

Thật ra là do Adam sợ trùng điểu được liếm lâu quá sẽ sinh ra trùng xác. Hiện tại màu sắc mặt ngoài trùng điểu của cậu đã biến thành màu đỏ thẫm, dưới mức độ này còn có thể chậm rãi tự biến mất, một khi đã thành hình, cũng chỉ có thể dựa vào lực hút chặt kín của khoang sinh sản của thư trùng mới có thể “lột” nó ra, vậy thành ra không thể không làm mất.

Adam có cảm giác Joe có hơi không đè nén được hưng phấn, không khỏi âm thầm tự trách, sao mình lại manh động như thế. Quên mất nơi này cũng không phải là Fabre, nếu như Joe thật sự ép buộc cậu, thì cậu cũng không có cách nào phản kháng được.

May mắn lúc này, cửa phòng bị gõ một cái, bên ngoài truyền đến tiếng kêu:  “Joe, ê, xong chưa mày, giờ phải đi rồi!”

Joe lưu luyến liếc mắt nhìn cơ thể của Adam, sau đó ánh mắt cũng đã tỉnh táo hơn rất nhiều, cậu ta nhìn Adam một chút, trầm giọng nói:  “Để tôi thử liên lạc với tên Shaw kia.”

May mà không phải vì việc chưa xong mà trở mặt không chịu làm. Adam yên lặng gật đầu, đi theo Joe đi ra phía sua.

Bên ngoài, cả tiểu đội thư trùng đã xong hết rồi, nghe được động tĩnh, có một thư trùng cười đầy vẻ thâm sâu:  “Tuổi còn trẻ nên lợi hại ghê, làm lâu như vậy.”

Joe có chút ngượng ngùng liếm khóe miệng một cái, lại lấy mu bàn tay lau một cái.

Thư trùng bên cạnh cậu ta huơ huơ cọng râu, hít mũi một cái, tới gần Joe ngửi ngửi mùi, lập tức hoảng hồn nhìn trùng điểu của Adam đã đỏ lên, kinh ngạc nói:  “Trùng thỉ, Joe, lá gan của mày đúng là lớn quá nhỉ. “

Adam bén nhạy nghe được khác thường, cậu vội vã quan sát trái phải, phát hiện vài hùng trùng thoạt nhìn đều theo kiểu như đã trải qua đủ loại tra tấn, nhưng thật ra đều không có tổn thương gì.

Thư trùng vốn là đội trưởng, sắc mặt cũng đột nhiên trở nên rất kém sác, hừ lạnh nói:  “Được rồi, đi thôi, đừng chọc vào để gặp xui nữa đi.  “

Adam nhìn theo bọn họ rời đi, xoay người lại, không nghĩ tới lại nhận được những ánh nhìn đầy vẻ đồng cảm và nể phục trộn lẫn. Cậu mặt không thay đổi phất tay một cái:  “Mọi người cũng không có vấn đề gì chứ! Vậy thì tốt, trở về thôi!”

Sau khi trở về, Adam len lén kéo Laigney qua một bên, hôm nay nguy hiểm Laigney phải đối mặt là lớn nhất. Khi hỏi chuyện gì đã xảy ra trong phòng nhỏ, vẻ mặt Laigney như kiểu không muốn nhớ lại mà kể: “Hắn ôm tôi vào, sờ khắp người tôi, còn sờ cả. . . phần dưới của tôi, rồi còn hôn ra một đống dấu hiệu trên người tôi thế này. “

Adam vừa nhìn,  hóa ra là vết hôn và dấu răng, cậu vội vã truy hỏi thêm: “Còn gì khác nữa không?”

 “Không, cũng không có, tôi quá sợ, cả người run lên, thấy không ép được nữa nên hắn liền đem tôi thả r,a có điều, có điều, hắn nói với tôi. . . ” Laigney sợ hãi nhìn Adam liếc mắt, có chút ngượng ngùng nói,  “Sau khi tôi đi ra muốn tôi phải giả vờ như bị hắn chơi đến nhìn thê thảm, nếu có các chiến binh giác đấu khác hỏi, phải nói hắn, hắn ở trong chuyện kia, hết sức lợi hại. . .  “

Adam nghe xong cảm giác như trời đất quay cuồng, không nghĩ tới chuyện những gì mình cho Joe được xem như quá bảo thủ quá keo kiệt, hóa ra vẫn là một viên kẹo lớn tặng cậu ta. Thảo nào trước khi đi tên thư trùng kia nhìn qua kỳ quái đến thế. . .

Cũng không biết lúc Joe trở về có bị làm khó dễ gì không. . . Adam thật sự giận mà không có chỗ để trút, ai biểu mình còn chưa quá quen luật lệ ở chỗ này chứ. Điều này làm cho cậu càng thêm phần kiên định muốn cứu Knight cho bằng được, để từ hắn ta tìm hiểu thêm một chút tình huống trog đấu trường.

Cùng lúc đó, ở hành tinh Fabre xa xôi, thủ đô Neisser.

Alfred ngồi trên chiếc xe màu đen, lẳng lặng bay vào bên trong đầu não thẩm phán Justice, anh lái qua một đường trải qua hành lang bên trong chỉ có màu đen của sắt và màu bạc lạnh lẽo, bước vào trong một gian phòng họp.

Những bộ phận bên trong phòng họp, rất nhiều các thư trùng lanh lợi tài giỏi nhao nhao đứng dậy, chào hỏi với anh:  “Thưa ngài Đại chánh án.  “

Thư trùng đang ngồi ở ngay đầu bàn dài cũng đứng dậy, hơi chậm hơn một chút mà chào hỏi:  “Al, ngài đã đến rồi. “

 “Vất vả rồi, Rupert. ” Alfred đáp lại một câu với vị thư trùng này, lại không hề ngồi xuống, mà là nhìn về bóng dáng cao gầy đang đứng ở bên cửa sổ.

Bóng dáng kia có cọng râu nhỏ màu vàng kim chỉ riêng Thiền tộc mới có, gương mặt gầy gò, đang nhìn hình chiếu trước mặt. Trong hình chiếu, là một đám lớn các thư trùng giơ các băng rôn khẩu hiệu, dưới hiệu ứng đám đông kích động la hét.

Nhìn trên các  băng rôn này là có thể thấy các nội dung như “Tư pháp bất lực ”  “Cảnh sát vô năng ”  “Adam, cậu đang ở đâu ”  “Đừng làm cho bi kịch xảy ra” “Nghiêm khắc trừng phạt hung thủ”.

 “Đã hai tháng trôi qua, quần chúng vẫn rất quan tâm đến việc tìm kiếm Adam, không nghĩ tới một diễn viên phim đặc biệt, lại có thể có lực ảnh hưởng lớn như vậy. ” bóng dáng kia xoay người lại, giọng nói vừa lạnh lẽo âm u vừa đều đều.

 “Bene. ” Alfred nhẹ nhàng chống đỡ tay vịn bên cạnh, một tay sờ vào cái bụng đã tròn gồ lên của mình, “Adam rất quan trọng với Fabre, chúng ta không thể mất đi cậu ấy.”

 “Tôi hiểu rõ mà, chúng ta đã dốc vào toàn bộ tinh lực và năng lượng cực lớn, vẫn đang tìm cậu ấy, tổ chức của Rupert là những tinh anh xuất sắc nhất,  thế mà chúng ta vẫn chưa có kết quả gì.” Bene vẫn dùng ngữ điệu bình tĩnh như vậy, loại giọng nói không nghe được cảm xúc gì này là một đặc trưng của phần lớn các Thiền tộc. “Tôi hiểu Adam rất quan trọng với anh, thế nhưng Al này, chắc anh cũng nên chuẩn bị tâm lý đi.”

Rupert nhìn về phía Alfred:  “Những gì có thể làm chúng ta đều đã làm, tổ điều tra ngày hôm trước đã gửi tới báo cáo điều tra sau cùng, tôi vẫn luôn tin vào năng lực của bọn họ, khẳng định đã không thể kiếm được manh mối gì thêm ở trên Tarret.”

 “Nhưng chúng ta còn có thể tìm kiếm tàu Magneyville. “có giọng nói truyền đến trên bàn dài, một dáng người mặc áo sơ mi màu xanh dương đang đứng lên đầy lo lắng, “Đối phương bắt cóc cả con tàu Magneyville, cuối cùng nhất định sẽ phải bán ra, nếu như các liên bang ngoài hành tinh khác tình nguyện….”

 “Chúng ta đã phát ra thông điệp ngoại giao nhờ cậy giúp đỡ, nhưng bọn họ tuyệt đối không thể vì Adam mà triển khai một lần lục soát liên hợp.” Rupert nghiêm nghị nhìn về phía thư trùng đang đứng lên, “Ngồi xuống, Steve. “

Steve cau chặt mày lại, cố nén lời muốn nói ra, cứng đờ ngồi xuống.

Alfred trầm mặc một hồi, mới lên tiếng:  “Bene, chuyện bắt cóc lần này cũng không phải là một sự kiện hoàn toàn độc lập. Trước kia tôi cũng đã từng báo cáo tới ngài vấn đề xảy ra ở quân đoàn thứ mười. Lúc đó chúng ta đều đã tưởng trong doanh trại xảy ra chuyện bất ngờ làm phản, là xung đột do hết ý chí  chiến đấu tạo thành sự sụt giảm quân số rất lớn, nhưng xem ra, tôi nghĩ rằng có thể ngay cả tôi cũng đã bị lừa gạt.  “

 “Cháu của tôi Barry mới vừa trở về gần đây, nó điều tra ra ở quân đoàn thứ mười cũng có chuyện tương tự như thế xảy ra, nhưng chuyện xảy ra chỉ là đám lâu la đánh thua tan tác, đưa tới vấn đề cả một doanh sĩ binh tất cả đều bị thất thủ dưới lòng đất. Nó nói cho tôi biết chuyện này nhìn qua chính là một sai lầm điển hình của chỉ huy, nhưng nó luôn cảm thấy có gì không đúng. “

 “Ý anh nói là có khả năng những sự kiện này cũng có liên hệ? ” Bene có hơi nhíu mày,  “Chuyện buôn lậu trùng tộc cũng không hiếm thấy, dân chúng có thể không rõ ràng lắm, thế nhưng cả ta và anh đều biết, chuyện phát sinh ở Tarret giống như một lần đột nhập có tính toán trước, so với số lượng chiến sĩ mất tích rất lớn anh nói trước đó. . . Xin lỗi nhưng rất khó để tôi trực tiếp liên hệ với nhau.”

 “Thế nhưng ba vấn đề này đều có một điểm chung giống nhau rất quan trọng. ” Alfred nghiêm túc nói, “Rất nhiều chiến sĩ tinh anh cũng không thuộc về cùng một cấp đơn vị, lại vừa vặn do nhiều nguyên nhân mà hợp lại thành một nơi. Ở quân đoàn thứ mười là một lần đi nhận giải danh dự, ở quân đoàn thứ mười một là đội tiên tinh nhuệ, còn lại ở quân đoàn thứ bảy là vừa đúng lúc bọn họ đều đang nghỉ dưỡng.”

 “Có thể là chúng ta sớm có kết luận với lần này, thế cũng hoàn toàn phù hợp quy trình. Sự kiện ở quân đoàn thứ mười và quân đoàn thứ mười một, đều đã có tướng lĩnh thư trùng vì chuyện này mà phải gánh chịu trách nhiệm. Sự kiện ở quân đoàn thứ bảy, là do quân đoàn trưởng bỏ mặc an toàn phòng ngự của khu du lịch, để dẫn đến chuyện không may này, ông ta cũng đã phải chịu trách nhiệm vấn đề này.” Bene vẫn như cũ, không nhanh không chậm nói.

Alfred trầm mặc vài giây, mới nhìn Bene, nói một cách đầy ý vị sâu xa:  “Nếu như là do một thế lực cao hơn làm cho bọn họ nghĩ rằng mình phạm sai lầm thì sao? Nếu như, là ảnh hưởng cao hơn từ chỗ nào đó, để cho bọn họ làm ra quyết định sai lầm, cũng dẫn tới những sự kiện này thì sao? “

 “Alfred! ” Bene nghiêm nghị cắt đứt lời nói của Alfred, qua vài giây, đôi con mắt luôn bình thản kia mới toát ra một tia âu lo hiếm thấy, nhìn về phía Alfred:  “Ý anh đang muốn ta bắt đầu dự thảo nghị quyết không tín nhiệm Strange, đây chính là đặt ra nghi vấn với Đại Tế Ti của Đầu não chiến tranh.”

 “Anh cũng biết ta sẽ không vì Strange là anh ruột của ta mà bao che cho ông ấy. Nhưng những bằng chứng trước mắt vẫn còn chưa đủ.” Bene nói để khuyên giải, “Hơn nữa, cho dù có tiếp tục đuổi theo điều tra chuyện bắt cóc chiến sĩ trùng tộc. Hướng đi của chúng ta chắc chắn cũng không phải tìm kiếm Adam, mà là tìm kiếm hung thủ. Al, trong lòng anh chắc hẳn sớm đã hiểu rõ, khả năng Adam còn sống có lẽ đã vô cùng nhỏ. . .  “

 “Vậy thật xin lỗi, Bene, dù cho khả năng ấy có nhỏ đến cỡ nào, chúng ta đều phải cố gắng tìm bằng được cậu nhỏ kia.” Giọng nói đột nhiên vang lên cắt đứt lời của Bene. Bene nhíu mày lại, lại thấy Tony đang bước nhanh đến.

Theo vào bên cạnh với Tony là một thư trùng có khuôn mặt nhìn rất giống với Bene, tướng mạo hai người bọn họ hầu như giống nhau như đúc, nhưng vẻ mặt của ông nhìn qua lại có vẻ ôn hòa hơn, nho nhã  hơn một ít, không lạnh lẽo cứng rắn như Bene.

 “Xin mấy vị đang ở đây ra ngoài một chút, Rupert, riêng anh ở lại. ” Tony tác phong nhẹ nhàng, giọng nói còn có chút ngả ngớn, nhưng loại phong thái đặc biệt mà vừa vào cửa đã có thể khống chế được toàn cục, cũng không có người nào có thể sánh ngang. Ông ta nhìn chỗ này một chút, còn nói thêm,  “Anh Steve, anh cũng có thể lưu lại.  “

Steve hết sức bất ngờ nhưng anh vẫn gật đầu một cái.

Sau khi tất cả các cảnh sát đều ra ngoài, Bruce và Wish cũng vào cửa. Wish nhìn qua sắc mặt tiều tụy, nhưng nét mặt vẫn rất bình tĩnh như cũ, hoặc có lẽ là kiên cường. Mà Bruce thì có vẻ vô cùng lo nghĩ, một loại lo lắng trộn lẫn giữa hưng phấn, chờ mong và sợ hãi.

 “Mời các vị ngồi xuống, sau đó ba đầu não lớn sẽ giáng xuống. ” Strange đứng ở phía trước nhất, giang tay ra nói , “Chúng ta mới có một phát hiện rất quan trọng, muốn tuyên bố tại đây. “

Thanh An

Chủ nhà đảng sủng công 1000%. Sủng công là chân ái, chào mừng các bạn cải tà quy chánh =))

Leave a Reply

Back to top