TTCPS – Chương 119

Chương một trăm mười chín: Liên hoan

Ikemen Vampire - Group 2

Câu này vừa nói ra khỏi miệng, bên trong gò đất lặng ngắt như tờ, trong lòng mỗi cái hùng trùng là một nỗi khiếp sợ và sự hoang mang trong yên lặng.

Sự công bằng hoàn toàn tuyệt đối, đối với bọn họ mà nói chính là thay vì chờ tới lượt mình bị dao kề cổ sẽ biến thành xác suất ngẫu nhiên bị chọn. Đối với nhóm đi theo Knight trước kia, đây là thiên đường địa ngục, đối với cảnh sẽ trở thành vật hy sinh luân lạc tới tầng dưới chót như vậy, còn phải diệt hết đường sống.  Đối với những kẻ vốn đứng ở giữa chỉ sống tạm bợ cho qua ngày trước giờ, cuối cùng là chuyện tốt hay chuyện xấu thật sự còn phải xem vận may.

Nhưng những lời này của Adam, nếu quả thật có thể làm được, vậy sẽ là một mình gánh chịu rủi ro nguy hiểm nhất trong một chu kỳ ba tháng.

Làm thủ lĩnh độc hưởng quyền lợi, khi để dân chúng hưởng sự công bằng theo lượt, cũng không có ai sẽ cảm ơn. Nhưng khi người lãnh đạo rất công tâm, thậm chí hy sinh thân mình, công bằng như vậy mới được thêm tin tưởng bởi tập thể.

Mặc dù trên thực tế cũng không nâng thêm hiệu quả của việc công bằng được bao nhiêu.

Adam nói như vậy, cũng có suy tính của riêng mình rồi.

Trước cậu đã nghe nói qua, giải quán quân và những kẻ mạnh nhất trong các cuộc chiến sinh tồn, là những kẻ dễ dàng có thể ép hùng trùng đến chết nhất. Hai kẻ này những chiến binh giác đấu mạnh nhất trong đấu trường, niệm lực cũng có mức  áp bách lớn nhất đối với hùng trùng, điểm ấy đối với Adam mà nói lại chẳng thể uy hiếp được gì. Thứ nhì chính là hai loại chiến binh giác đấu này có thể sẽ bởi vì áp lực chiến đấu cường độ cao và nỗi sợ lúc nào cũng có thể sẽ chết mà dằn vặt hùng trùng hơn rất nhiều lần.

Adam tỉ mỉ suy nghĩ thật lâu, những thư trùng nào đã đạt được đến vị trí này, là bởi vì bọn hắn trời sinh tàn bạo, thư trùng chọn cách độc ác hung hãn như thế để đối đãi, còn là bởi vì bọn hắn không xác định đến khi nào mới có thể được địa vị nữa, cho nên trước khi chết đi cực kỳ muốn được hưởng lạc gấp bội, không cố kỵ gì nữa.

Cậu đoán chắc rằng hai kẻ ấy đều có một loại tính tình biến thái tàn nhẫn hung ác đến tột cùng mới có thể tồn tại tới này. Nhưng Adam còn có dự cảm có khả năng ở phía sau còn chuyện gì lớn hơn nữa.

Thư trùng có thể trở thành chủng tộc có năng lực chiến đấu cường đại được công nhận trong vũ trụ rộng khắp, không phải là dựa vào sở thích giết chóc điên cuồng có tự nhiên, mà là lực chiến đấu của từng cá thể dẫn đầu và hình thức quân đoàn đáng sợ hơn. Chỉ cần có khả năng sao chép lại, sản xuất  một khối lượng lớn các chiến sĩ siêu năng lực, mới lập thành được quân đội mà tất cả thế lực đều khao khát thèm muốn nhất.

Điểm này lúc Adam và Bruce tiếp xúc có được giảng giải thêm, thư trùng đối với việc hùng trùng bị ép bức bởi niệm lực là tác dụng phụ của niệm lực. Phần lớn thời gian cũng không phải là bởi vì bản thân thư trùng rất tàn nhẫn, cách thư trùng Adam tiếp xúc cũng đã chứng minh được điểm này.

Quán quân và chúa tể trong đấu trường cũng giống như vậy, cướp được vị trí đứng đầu đều có thể được miễn cho những việc thường phải làm nhiều lần, đây đối với kẻ mạnh mà nói mới là cách để có lợi thế lớn hơn, đoạt quán quân hoặc trở thành chúa tể, tỷ số sống sót thật ra còn cao hơn với các chiến binh giác đấu bình thường.

Cho nên Adam nghĩ chắc rằng quán quân và chúa tể thật ra cũng không có nguy hiểm như vậy, trên bản chất bọn họ chỉ có khát khao sinh tồn còn mạnh hơn những chiến binh khác.

Giả dụ như Adam có thể ở trong đấu trường, cho là những khách quen đủ mạnh để thành quán quân hoặc kẻ may mắn cung cấp  được hưởng chất lượng  “phục vụ” cao cấp từ Fabre đến vậy, thỏa mãn được khát cầu về tính dục đã ngấm sâu vào trong thư trùng, thì sẽ thế nào chứ?

Thật ra Adam cũng là đang đánh cuộc, cậu đang đánh cuộc khi mình gặp được quán quân thứ nhất hoặc là chúa tể trong cuộc chiến sinh tồn, sẽ không phải là một tên biến thái tàn bạo mới gặp đã muốn giết chết cậu.

Nếu như không phải, Adam có đầy đủ lòng tin có thể  “chinh phục bằng tình dục” đối với kẻ kia, vậy sẽ có ích lợi hơn nhiều.

Tầm ảnh hưởng của cậu sẽ không còn giới hạn ở trong gò đất nữa, mà là kéo dài đến trong đấu trường và chiến binh giác đấu. Ít nhất cũng có thể liên lạc với Shaw và Ryan, thậm chí có thể bảo toàn được tính mạng cho bọn họ. Mà nếu như lực ảnh hưởng của cậu đối với các quán quân càng mạnh hơn, cậu rất vững tin có thể còn ảnh hưởng đến bên trong gò đất, từ thái độ của Chó Ghẻ đối với Statham là có thể nhìn ra, ở trước mặt thư trùng, Chó Ghẻ cũng không có uy phong như một ông ‘bố già’ thật sự.

Mà nếu như tiến hơn một bước, cậu lại có thể ảnh hưởng sâu hơn chút nữa, làm cho những quán quân kia tình nguyện dẫn cậu rời đi…

Cái ý nghĩ này có chút quá xa xôi, quá không thực tế, nhưng mơ tưởng vẫn luôn phải có, không phải sao?

Nghe được lời nói của Adam, Chó Ghẻ nhìn cậu chằm chằm với vẻ thú vị  thật lâu, thế nhưng cuối cùng vẫn không nói gì thêm, chỉ là ngầm cho phép quy củ mới của Adam.

Quy củ này một khi đã được thực thi, lúc này chuyện vẫn cần phải đối phó nhất, chính là những người vẫn thường hay thắng trong các cuộc khiêu chiến.

Mà Adam có nắm giữ quyền hạn lớn như vậy, dĩ nhiên là muốn càng hiểu hơn quy tắc ở mặt trong đấu trường. Cậu còn hiểu rõ vấn đề này sâu sắc đến cỡ nào.

Ví dụ như cuộc so tài khiêu chiến giữa các chiến binh nhưng thật ra không có được thưởng bằng hùng trùng. Người khiêu chiến đều là mở lời để bắt đầu cuộc khiêu chiến, bộc lộ hết thực lực của chính mình, tiếp đó sẽ hấp dẫn khán giả, nhất là đám  khách giàu có thích đánh bạc sẽ đầu tư vào bọn họ, cung cấp vật tư và huấn luyện cho bọn họ để tăng  được tỷ lệ thắng.

Chiến binh giác đấu giống như một trận đua ngựa lớn vậy, đều là dựa vào  những thắng lợi liên tiếp để được các kim chủ bỏ tiền vào.

Đến giai đoạn này rồi, rất nhiều cuộc thi đấu khiêu chiế đã không phải do chiến binh giác đấu tự quyết định, mà là nhìn xem những kim chủ kia có cần để cho bọn họ bộc lộ  ra thực lực hay không, hoặc là cân nhắc tỷ lệ thắng, hoặc chỉ đơn giản để tìm niềm vui thôi. Mà loại kim chủ yêu cầu xem đấu khiêu chiến này, cũng sẽ bỏ ra một phần thưởng cao có giá trị, lúc này mới có việc thưởng cho hùng trùng.

Mà kiểu khen thưởng này, còn phải xem mức đầu tư và độ trọc phú của những kim chủ kia. Một giải thường được xem là bình thường nhất chính là thưởng cho một lần, từ gò đất — có người nói trong đám chiến binh giác đấu dùng tiếng long kêu chỗ này là nhà hàng – còn một hùng trùng được ngẫu nhiên chọn ra để qua hầu hạ, là thức ăn nhanh.

Cao thêm chút nữa, còn được chọn từ hai đến ba trùng, cũng là do ‘nhà hàng’ ngẫu nhiên chọn ra, đây gọi là bữa đại tiệc.

Cao cấp hơn nữa thì được gọi là chọn từ menu, người khiêu chiến có thể tự mình tới nhà hàng, chọn một hùng trùng mình thích. Đây chính là đãi ngộ chỉ có quán quân trong giải đấu và chúa tể trong cuộc chiến sinh tồn mới có.

Còn như mấy tình huống cực đoan vài ba hùng trùng bị thành [bữa ăn hơi lớn], cũng không phải là không có, nhưng đáng giá đầu tư nhiều như thế, hoặc là quán quân cả năm liền, hoặc là loại chúa tể siêu cấp đã đi qua ít nhất hết bốn vòng trong cuộc chiến sinh tồn, hết sức hiếm thấy.

Adam yên lặng quan sát một khoảng thời gian, tổng kết quy luật, cuối cùng đã tìm ra được một kết luận hợp tình hợp lý cũng nằm trong dự liệu.

Những kẻ đi khiêu chiến những người thắng cuộc khác, tạo thành vết thương nhẹ cho hùng trùng tuyệt không thiếu, thậm chí rất nhiều lần. Quán quân và chúa tể rất ít xuất hiện, cho nên tỷ lệ giết chết của bọn họ tuy cao, nhưng tỷ lệ gây tổn thương cũng rất thấp.

Thậm chí Adam suy đoán, tỷ suất gây tổn thương từ quán quân và chúa tể, có thể  giống như mình dự đoán thì thật ra còn không cao bằng những người khiêu chiến.

Giải quán quân tiếp theo còn một tháng nữa sẽ bắt đầu, quán quân trước mắt còn chưa bị người khiêu chiến giữa đường triệt hạ. Mà thư trùng vị quán quân kia lựa chọn chính là An, hoặc có lẽ là, thật ra hắn ta cũng không chọn, mà là do ‘nhà hàng’ tùy chọn một đứa thích hợp để đưa qua.

“An đến đây, đại ca Eve muốn gặp cậu. ” Jonathan cáo mượn oai hùm mà đứng ở cửa, ôm cánh tay, nhìn An run rẩy đi vào cửa.

An vừa vào cửa đã phủ phục xuống đất quỳ xuống, nâng chân Adam lên dùng sức hôn một cái.

Chân của Adam có hơi giật giật, nhưng không có rút về, chờ cho An hôn xong rồi, cậu mới đúng ngẩng đầu nói với An: “An, nghe tôi nói đây, quán quân lần này, là do cậu hầu hạ. “

Nghe được một lời này, An đã nước mắt ngập mi, Adam không nhịn được nhắm mắt lại, Laigney bên cạnh lại chủ động mở miệng nói:  “An, An, An, đừng khóc, đại ca Eve không thích phải mất thời giờ đâu. “

Hắn đây không phải là đang kêu gọi, mà là bởi vì khi hắn căng thẳng sẽ nói lắp một chút.

An  vội vã ngưng nước mắt, khiếp đảm mà nhìn Adam.

“Nói cho tôi một chút xem hắn ta làm cái gì với cậu? ” Adam hỏi.

“Hắn… Hắn.. Hắn bắt tôi tắm cho hắn… Còn… Còn muốn tôi mạnh hơn… ” An nói xong lại chực khóc, nhớ tới luật của Adam, che miệng cố gắng nén tiếng khóc lại.

“Hắn ta tàn nhẫn với cậu lắm à? Đánh cậu, làm đau cậu? ” Adam thấp giọng hỏi.

An sửng sốt vài giây, nháy mắt mấy cái, lập tức lắc đầu:  ” Vậy thì đúng là không có, sau đó, hắn chê tôi qua phiền phức do khóc sướt mướt suốt, lại, lại không tìm tôi nữa.”

Adam cười vang lên, thảo nào An lại thích khóc đến thế, đây là kỹ xảo duy nhất cậu ta có được để còn giữ nguyên mạng sống.

” Vết thương trên người của cậu làm sao có?” Adam lại hỏi cậu ta.

“Sau khi quán quân không tìm tôi nữa, mấy kẻ bên ngoài khiêu chiến với hắn, đều do tôi đi, bọn họ, bọn họ  rất thô lỗ, tôi sợ nên bắt đầu khóc, bọn họ sẽ đánh tôi… ” An vừa nói lại vừa mau nước mắt tiếp.

Adam lại gật đầu như có điều suy nghĩ:  “Knight vì sao chọn cậu đi, hai người có thù oán gì à?”

“Không có, tôi, tôi chưa bao giờ dám trêu chọc Knight.” An tuyệt vọng nói,  “Là những kẻ khiêu chiến này, nghe nói tôi là hùng trùng đã được quán quân chơi qua, đều sẽ chọn tôi, cứ như vậy, cho dù là kiểu thường cho bình thường, cũng đều nghĩ là tôi nên đi…”

Adam ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới vẫn còn có nội tình như vậy, thảo nào ngày đó ánh mắt của mọi người  nhìn cậu kỳ quái như thế, có phải hay không đều cho là rằng lời tuyên bố mà cậu cho rằng mình dũng cảm lắm, thật ra sẽ biến cậu thành một An kế tiếp?

Cậu trầm mặc một hồi, để An rời đi, lập tức cậu hỏi Jonathan:  “Trong khoảng thời gian này Knight thế nào?”

“Rất thảm. ” Jonathan nhìn có chút hả hê nói, “Ông chủ đánh gãy xương cánh tay của hắn ta, nhưng không có ai dám đi giúp hắn, cánh tay kia của hắn đã sưng đến nhìn không ra hình thù, sớm muộn gì cũng bị chặt đứt. “

Adam không khỏi lấy làm kinh hãi:  “Ở đây không có thuốc trị thương à?  “

“Không có, chúng ta vốn không được có gì cả, chỉ có lấy lòng thư trùng, làm cho chiến binh giác đấu thưởng cho chúng ta mới được. ”  Laigney đối mặt Adam  lại trở nên tự nhiên rất nhiều, nói cũng không lắp bắp.

Đây cũng là một quy củ mới, có điều thế này rất dễ hiểu, chẳng qua là để khuyến khích hùng trùng chủ động đi lấy lòng, thậm chí  để lợi dụng vật chất từ thư trùng mà thôi. Hãy nhìn xem cuộc sống bình thường của hùng trùng, cũng biết bình thường họ không chịu làm thế.

Adam suy tư trong chốc lát, đứng dậy:  “Chúng ta đi xem  Knight. “

Jonathan và Laigney đều có chút giật mình, nhưng cũng không có quá để ý, theo Adam vào phòng của Knight.

Knight bây giờ còn không được nằm đến cả giường dưới mà phải nằm ở giường trên, nằm nghiêng, cánh tay sưng xanh tím , làn da mỏng như trong suốt, như quả bóng nước căng đây, nhìn hết sức ghê rợn. Knight cũng  đã yếu ớt đến không chịu nổi, nghe được tiếng động, khóe mắt hé ra một ít, thấy là Adam, trong mắt của hắn hiện lên một tia oán độc, lập tức  chảy ra nước mắt.

“Tôi không nghĩ sẽ làm anh biến thành như vậy. ” Adam đứng ở bên giường, nhẹ nói.

Đối với chuyện lấy lòng kẻ thù cũ là một hành vi giả làm thánh sống hết sức ngu ngốc. Ở trong mắt Adam, Knight cũng không được xem như là một đại ca nhỏ, thế nhưng đối với Knight mà nói, Adam nhất định chính là kẻ thù sống còn.

Knight từ từ nhắm hai mắt, không để ý tới cậu.

“Tôi sẽ nghĩ cách chế ra thuốc trị thương, chữa được cho anh.” Adam lại nhẹ nói.

Lần này Knight mở mắt,  nhìn Adam, nghi hoặc mà cảnh giác.

Những chuyện điển tích cũ như nuôi ong tay áo nuôi cáo trong nhà đã lướt qua trong lòng Adam. cậu nhìn một chút Knight đang nằm ở trên giường, đối xử với hắn như đang nuôi ong nuôi cáo, thực sự là cất nhắc hắn. Cậu quyết định cứu Knight, là bởi vì thời gian Knight ở chỗ này so với cậu còn dài hơn nhiều, hơn nữa cũng biết được nhiều hơn những quy tắc ngầm so với cậu. Cậu cần những tin tức này, những tin mà chỉ có làm kẻ nắm đầu đám hùng trùng mới có thể nắm giữ được.

Adam đã cân nhắc trong lòng một chút việc có khả năng Knight đã ghi hận trong lòng sẽ trả thù cậu không, có đó, nhưng thế này đáng giá để mạo hiểm.

Hơn nữa, ôm 1% ngu xuẩn ngây thơ  để có thể hy vọng rằng, biết đâu không chừng Knight sẽ vì chuyện cậu giúp hắn khi trong hiểm cảnh mà mang lòng cảm kích cậu.

“Vì sao… ”  nhìn Adam đi ra ngoài, Knight miễn cưỡng nhấc người lên, theo dõi cậu.

Adam dừng chân lại, hơi suy nghĩ một chút, quay đầu đã lộ ra nét mặt như kiểu ngày chết đã định nhưng vẫn giữ lòng nhân từ:  “Bởi vì chúng ta không phải là kẻ thù, Knight, thật ra cả hai chúng ta đều muốn sống lâu hơn một chút ở chỗ này .”

Lực công kích của những lời này  hình như vẫn còn chưa đủ, Adam có cảm giác mình không có sức cuốn hút của nhân vật chính có thể kêu gọi khắp nơi, vì vậy còn nói thêm:  “Anh dùng cách thức của anh để khiến mọi người có thể sống được thêm thời gian dài nữa. Giờ đây tôi muốn đổi qua cách của tôi để thử xem sao, cho tới bây giờ, tôi, chưa từng nghĩ  sẽ làm cho bất kỳ một hùng trùng nào phải đi tìm cái chết.  “

Bọn họ đi ra cửa, Jonathan liền gấp rút nói:  “Đại ca à, anh, anh thật sự muốn cứu Knight sao? “

“Hắn chết rồi thì có ích gì cho chúng ta chứ?” Adam nhìn về phía hắn,  “Chỉ là thiếu một đối tượng bị hành hạ, thiếu một con ma xui xẻo gánh vác bất hạnh thôi. “

“Nhưng là… Nhưng là… ” Jonathan cắn môi, nói không nên lời ý nghĩ của chính mình. Đối với chuyện địa vị của ông trùm có vững chắc hay không, thật ra kẻ đàn em theo sát phía sau mới để ý nhất.

Bản thân hắn chưa suy nghĩ tới, Adam lại đã hiểu rõ rồi, cậu vỗ vỗ bả vai Jonathan: “Tin tôi đi, Knight cũng chẳng thể gây ra chuyện gì lớn đâu.”

Nói xong bản thân Adam cũng cảm thấy phải âm thầm cảnh giác, con mẹ nó ý này cũng như đang tự cảnh cáo bản thân vậy, chính mình cũng không thể bị tên chơi xỏ Knight này lật thuyền trong mương.

“Sau đó đến lượt người nào, gọi hắn ta qua đây để nghĩ cách lấy được thuốc trị thương về.” Adam hỏi Laigney ở bên cạnh.

Không đợi Laigney nhớ kỹ, chỉ thấy có một hùng trùng sắc mặt trắng bệch mà qua báo tin: “Đại ca Eve, không được, không xong rồi…  “

Hắn sợ đến môi run rẩy, chỉ lấy tay chỉ xuống dưới không ngừng, Adam chợt cảm thấy căng thẳng, vội vã bước nhanh xuống đến một tầng.

Chó Ghẻ ngồi ở bên tường, sắc mặt nhìn qua cũng có chút đông cứng nặng nề, thấy Adam xuống, lão trầm giọng nói rằng:  “Có một kim chủ cực giàu đang tài trợ một tiểu đội, sáu  thư trùng. “

Lập tức hắn nhả ra một từ làm cho tất cả mọi người phải đồng loạt rung mình: “Liên hoan.”

[ Bữa tiệc lớn ] nghĩa là thưởng cho một kẻ khiêu chiến cùng một lúc từ hai đến ba hùng trùng, kỳ thực rất ít khi xuất hiện, bởi vì loại hưởng lạc hùng trùng này tuy có thể gợi lên ham muốn của người khiêu chiến, kích động thêm ý chí chiến đấu của hắn, nhưng quá nhiều sẽ làm tiêu hao thể lực của bọn họ. Mà có khả năng sẽ xảy ra hơn cả bữa tiệc lớn, cũng đáng sợ hơn, chính là [ liên hoan ].

Tài trợ một tiểu đội, vừa có thể rèn luyện và bảo hộ tuyển thủ nòng cốt làm hạt giống trong đội, lại có thể kiếm tiền trong các cuộc so tài thi đấu chiến trường săn bắn, vì thế nên chỉ có kim chủ giàu sụ mới đầu tư nổi kiểu lớn như vậy. Mà một tiểu đội có ít nhất bốn thư trùng, một lần thưởng cho, chính là bốn hùng trùng, đã hết sức đáng sợ. Một tiểu đội gồm sáu thư trùng giống giờ, tuyệt đối là một tai họa rất lớn.

“Giờ đến phiên người nào. ” Adam lấy lại bình tĩnh, vừa rồi trong chớp mắt cậu cũng không biết làm sao nữa. Nghĩ đến chuyện Shaw  có thể đã chết, có ai đó đến thông báo với mình, lúc này mới cảm thấy được ý nghĩ mới của mình thật ngớ ngẩn, toàn nghĩ chuyện không đâu.

Lời này hỏi xong, không khí trong phòng lại ứng đờ, Jonathan và Laigney run rẩy đứng bên cạnh cậu, vừa đi vừa lết bước ra, dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Adam.

Laigney vừa khóc vừa nói lắp không ngừng được:  “Đại đại đại đại đại ca…  Hức hức hức…  “

Trong lòng Adam trầm xuống, Jonathan và Laigney là hai đàn em thân tín nhất của mình hiện giờ. Lúc này nếu như mở miệng khẩn cầu, bản thân mình dù cho đáp ứng hay không, cũng rất khó xử.

Cậu nhìn trước hướng bên cạnh, cuối cùng phát hiện chỉ có năm hùng trùng đứng ra, không khỏi nhíu mày:  “Còn ai đến lượt nữa? Sao còn thiếu một người? Là ai?”

Adam hỏi xong, quét nhìn một vòng, nhưng chỉ thấy được từng cặp mắt đang sợ hãi, trào phúng, kinh ngạc, hoài nghi, mà phần lớn đều là chết lặng . Cậu lập tức chợt nhớ ra, mình tại sao lại ngớ ngẩn đến thế được chứ.

“Còn có tôi, có phải hay không… ” cậu nhìn về phía Jonathan và Laigney, hai người này đều đi,  theo trật tự thì tính ra cậu còn đứng hàng ở trước bọn họ mà, sao lại tính sót mình được chứ.

Jonathan dùng sức gật đầu, cái cổ gật xuống mà run run truyền tới chân,  lí nhí cầu xin trong miệng nói:  “Đại ca Eve…  “

Một tiếng này, trong nháy mắt đã hấp dẫn lực chú ý của tất cả các hùng trùng, thậm chí ngay cả Chó Ghẻ đều nhìn Adam.

Adam bình tĩnh cười cười:  “Đừng sợ, Jonathan, tôi đi với các cậu. “

Trên thực tế, Adam cảm thấy, thế này tính ra lại hợp nhất. Mình cũng đi, vậy sẽ bảo toàn quy luật tự cậu đặt ra, Jonathan và Laigney cũng không có lý do gì để cầu xin được tha cho đợt này.

Còn như Jonathan và Laigney sau đó còn muốn bám lấy không rời Adam hay không, thế thì lại là một vấn đề khác.

Đối với  quyết định của Adam, ở đây vẫn như cũ dùng không  một sự im lặng tới đáng sợ để trả lời, thế nhưng Adam vẫn cảm nhận được có bầu không khí nào đó hoàn toàn khác so với trước kia.

Nhân cơ hội này, cậu ngẩng đầu lên:  “Tôi tin rằng, tôi, bao gồm cả cha, đều hy vọng bất cứ ai nếu đã phải sống ở chỗ này, thì có thể sống được càng lâu càng tốt. “

Lần này cậu không có nói thêm nữa, có những lời tâm tư tình cảm chỉ nên nói riêng với nhau, nếu ở chỗ đông người thì chỉ nói đến chỗ nào đó rồi ngừng, lưu lại vài phần dư vị để mọi người có thể nghiền ngẫm

Adam mang theo năm hùng trùng, đi ra ngoài. Một tầng phòng khách bị một đầu dài hành lang xuyên qua, một đầu là cánh cửa bọn họ tiến vào, có hai người máy đứng canh cửa trông coi, nơi đó đã là cửa vào nhà tù, cũng là cửa ra tự do; một đầu khác thì đi thông qua khu vực sinh hoạt của chiến binh giác đấu, ở giữa có một khu vực ngầm, là  nơi chuyên cung cấp chỗ để các võ sĩ giác đấu có thể thoải mái chơi hùng trùng.

Chỗ khu vực chung này cũng bên trong một cái gò đất, nhưng thật ra nó là hồ lớn,  bên trong có mấy buồng phòng nhỏ được xây xung quanh. Các võ sĩ giác đấu không những được hưởng thụ hùng trùng hầu hạ cho tắm, càng có thể mang theo hùng trùng đến trong buồng bên cạnh thưởng thức một đêm lạc thú.

Chỉ có quán quân và chúa tể mới xứng đáng được dùng chỗ riêng trong hồ tắm, có thể cùng hùng trùng nào mình đã chọn làm món ăn muốn chơi bao lâu cũng được, muốn chơi khi nào cũng được.

Thực sự là có một sự khác biệt cực kỳ lớn trong đãi ngộ.

Adam và nhóm hùng trùng đi vào phòng thay đồ, từ bên trong lấy ra mấy món đồ dùng để mặc vào.  Mấy loại áo này nhìn có vẻ giống như trang phục theo phong cách của các bức thượng nữ thần cổ Hy Lạp trong trí nhớ của Adam, chẳng qua là phiên bản này còn dâm dục hơn. Phía dưới là một sợi thừng ôm lấy hai miếng vải hình chữ nhật trước sau, mặt trên còn lại là hai sợi dây nhỏ và một khối vải trắng tạo thành “áo lót”.

Sau đó  Adam mới từ trong miệng Knight hiểu được, ban đầu nhóm hùng trùng đều phải lõa thể đi vào, nhưng nhóm hùng trùng đều cực kỳ hoảng sợ, phản ứng kịch liệt, sau mới thêm  ở phía dưới một miếng vải hờ hững, gió thổi qua là đã bay mất, về sau nữa lại cho thêm “áo lót” giấu đầu hở đuôi . Lúc này Adam còn không biết những thứ này, chỉ cảm thấy quần áo thế này này thực sự là không dùng được, hơn nữa, trong tư tâm cậu cảm thấy, nếu theo thẩm mỹ bình thường của nhóm thư trùng, sợ rằng sẽ cảm thấy kiểu nửa che nửa hở như thế, càng mê hoặc hơn so với việc hoàn toàn để lộ ra đó!

Cậu mặc trên người miếng vải này, một làn gió hẹ không biết từ đâu tới nhỏ bé cuốn vào phía dưới miếng vải, đem hai chân và phần dưới háng của cậu lúc nào cũng có thể lộ hết ra ngoài. Adam lại không quan tâm những thứ này, cậu chỉ chú ý tới ở cơn gió rất hiếm thấy ở giữa gò đất.

Không khí phảng phất bên trong gò đất cũng không lưu động, mở cửa sổ ra cũng không có cơn gió nào thổi qua. Mà có gió, thì có nghĩa là không khí lưu thông, thậm chí, có lẽ còn có nghĩa có một cửa sổ thật sự có thể thông ra ngoài.

Cậu và nhóm hùng trùng đứng cùng nhau, lẳng lặng cùng đợi, Adam dũng cảm đứng ở phía trước, đem tất cả hùng trùng ngăn ở phía sau. Cậu chỉ vô thức làm như vậy, lại không nghĩ rằng động tác nho nhỏ,  tính ra lại thật sự thu được sự tin tưởng hoàn toàn từ nhóm hùng trùng phía sau, Jonathan và Laigney trước đó còn có đang hơi oán hận cậu, vào giờ khắc này đã cơn giận đã bay đi hết.

Rất nhanh, bọn họ đã nghe được hành lang đối diện truyền tới những âm thanh ồn ào, bảy tám cái miệng đang thi nhau nói, vẫn còn tranh luận buổi chiến đấu hôm nay. Đến khi thư trùng bên kia đi vào  hồ, giọng mới hơi ngừng, một nhóm sáu thư trùng, cũng đứng ở cửa vào bên kia hành lang.

Giờ khắc này, giống như là hai quân đang đối chọi nhau.

Thanh An

Chủ nhà đảng sủng công 1000%. Sủng công là chân ái, chào mừng các bạn cải tà quy chánh =))

Leave a Reply

Back to top