TTCPS – Chương 118

Chương một trăm mười tám: Thủ lĩnh mới – Eve

먹살🍒 on Twitter

Adam buông Knight ra, lui qua một bên, biểu tình lạnh lẽo âm u trừng mắt với những hùng trùng khác, hai tên người hầu lui ra phía sau một bước, lại thêm bước nữa, cuối cùng thẳng thừng trốn trong bóng tối.

Vốn là Adam đã tính giả heo thịt hổ, kiên nhẫn một chút, do dự muốn xem tình thế trước rồi mới cố tình bộc lộ để ra uy. Nhưng dọc theo đường đi phản ứng chứng kiến nhóm thư trùng dành cho cậu làm cho cậu nhớ tới,  giờ đây bản thân mình cũng không còn là Adam vạn người mê nữa, mà là mặt xanh thú Adam, là một trùng xấu xí có một vết sẹo dài lớn màu xanh cổ quái. Gương mặt đã kỳ quái thì tính cách cũng quái gở theo, mềm yếu quá mức mới chính là bị người khác dễ dàng phát hiện thân phận chân thật của mình, bây giờ ra uy hẳn để không  kẻ nào dám nhìn thẳng chính mình, nói không chừng còn an toàn hơn chút.

“Dẫn tụi nó xuống dưới đi” Chó Ghẻ giơ tay lên, ngón tay cong lên lười biếng giơ giơ, lão nhìn về phía Adam,  “Riêng mày ở lại”

Adam bình tĩnh đứng ở đằng kia, không kiêu ngạo không nịnh nọt gì.

Cậu yên lặng  nhìn, ở đây ngoại trừ hùng trùng cũng có người cá dẹp nhìn qua có loại ánh mắt đờ đẫn không thông minh lắm kia, cánh tay nhỏ gầy vậy mà rất mạnh mẽ, chỉ cần dùng một tay đã kéo được một hùng trùng đi vào trong.

“Không phải giống người, chả thông minh gì lắm, nhưng cũng đủ nghe lời, cũng đủ trung thành, bọn nó chỉ nghe mệnh lệnh của tao thôi.” Chó Ghẻ lạnh nhạt nói ra.

Ánh mắt của Adam từ trên người cá dẹp thu hồi lại, mắt rũ xuống: “Con hiểu rồi” do dự hai giây, đầu cậu cúi thấp chút, thấp giọng nói, “Cha. “

Chó Ghẻ nhìn chằm chằm vào da đầu của cạu tầm hai giây, mới cười gằn một tiếng:  “Vẻ ngoài đủ xấu, dụng tâm đủ cứng, coi như thông minh…  “

“Sống tốt nhé !… ” lão không mặn không lạt nói xong, phất phất tay.

Adam cúi đầu khom lưng, rồi mới rời khỏi.

“À đúng, mày tên là gì? ” Chó Ghẻ đột nhiên gọi cậu lại.

Adam dừng một chút, nói kiểu  khép nép: “Eve. “

Chó Ghẻ ừ một tiếng, không có nói gì thêm, Adam lúc này mới xoay người tiếp tục đi.

Về chuyện cái tên này, cậu đã suy tính thật lâu. Ban đầu thật ra cậu đã nghĩ có muốn tiếp tục dùng cái tên Adam này hay không. Bởi vì tên Adam cũng rất thông thường,  khác biệt rất lớn với hình tượng của cậu hiện giờ, sẽ không thể nào liên tưởng được. Thứ hai nếu như tiếp tục dùng cái tên Adam này, nếu như cứu viện đến nghe được tin tức của cậu, sẽ rất dễ dàng xác định cậu ở đâu.

Bằng không khuôn mặt đã biến thành quái thú mặt xanh, tên cũng đổi luôn, sẽ rất khó xác định cậu ở đâu.

Thế nhưng Adam rất nhanh đã nghĩ đến ông trùm đứng sau cái đấu trường này, là một kẻ có thể tấn công vào đầu não chiến tranh Nalena đồng thời còn lừa gạt được hệ thống trong trùng tộc, Adam cảm thấy khả năng lớn nhất là đối phương chính là một Thiền tộc, hơn nữa còn là một Thiền tộc có quyền cao chức trọng …

Bản thân mình cũng rất nổi danh trong Thiền tộc, cái tên Adam này cùng với chuyện bản thân cậu quá đặc biệt không giống với các hùng trùng khác, nhất định sẽ nhanh chóng làm cậu bị bại lộ, nói không chừng cũng đợi không được cứu viện.

Cân nhắc lợi hại xong, Adam quyết định vẫn phải giải quyết cho ổn thỏa, thay hình đổi dạng theo đúng nghĩa của nó.

Lập tức cậu đã đến căn phòng mình được sắp xếp sẵn cho. Căn phòng không lớn, là một gian nhỏ đào lên giữa gò đất, trên tường có hai cái kệ dùng giá sắt cố định, nhỏ hẹp lại chật chội, chỉ có một cửa sổ hình lỗ tròn nho nhỏ, vậy mà bên ngoài lại hướng về phía tường đất của đấu trường.

Sau khi cậu vào cửa, hùng trùng giường dưới đang thu thập rác, nghía lên trên. Động tác hắn chậm xuống, nhìn Adam liếc mắt, thấy Adam không nói gì, quẩy người một cái, vẫn đem chăn gối mình dùng thảy lên phía trên rồi bò lên.

Kẻ mạnh hơn nên được hưởng thụ đãi ngộ tốt hơn, dù cho chỉ có ưu thế trong những chuyện cỏn con thế này. Ở cái chỗ này, phải mạnh thì mới có chỗ đứng, mới có thể làm cho đối thủ không dám trêu chọc. Nếu mạnh mà khiêm tốn, sẽ chỉ làm đối thủ nghĩ mình ngoài mạnh trong yếu, hoặc là ngày càng yếu kém đi.

“Đi tìm cho tôi một bộ ga giường mới, sạch sẽ hơn.” Adam  nhìn hùng trùng ở giường dưới đối diện nói.

Căn này trong phòng có tổng cộng bốn cái giường, nhưng chỉ có giường dưới là có ga trải, sau khi Adam đến, chính là người thứ ba trong phòng này. Vốn có hai hùng trùng ở trong đây, tên yếu thế hơn bị  ép phải lấy giường trên nằm nhất định là tên yếu ớt hơn, mà Adam cũng muốn xác định địa vị của mình với cả hùng trùng còn lại.

Hùng trùng này vẫn ngồi ở đàng kia im lặng không lên tiếng, hẳn nhiên không nghĩ tới Adam sẽ ra lênh mình, mặt đổi sắc, có dáng vẻ như muốn cương quyết phản kháng lại.

“Tôi cũng chả thích phải ra tay gì đâu, thật đấy ” Adam  nhìn hắn, ánh mắt nhìn không chớp, biểu tình bình tĩnh, thậm chí có thể nói là thờ ơ.

Hùng trùng nghe xong, hơi sững sờ, biểu cảm còn thay đổi nhiều hơn.

“Tôi không thích phải giáo huấn một thằng ngu nhiều lần đâu, nếu như  phải ra tay thì hẳn sẽ dạy một bữa ra trò đấy.” Adam  nhìn hắn, khóe miệng cong lên bên trái cười cười, đây là nụ cười cậu đã tận lực để luyện ra được, dính với vết bớt màu xanh đen bên trái, nhìn là thấy hết sức dữ tợn.

Hùng trùng bật phắt đứng lên, bước nhanh ra ngoài.

Lúc đó Adam  đã xác lập được địa vị của chính mình trong căn phòng nhỏ này. Cậu nằm ở trên chiếc giường cũ kỹ ấy, trong tay vẫn đang cầm cái túi nhỏ của mình,  nhìn trần nhà, khoảnh khắc yên tĩnh này, làm cho cậu cảm thấy từng đợt trống rỗng.

Một lát sau, cậu đột nhiên nghe được tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, trong tiếng hô mang theo cả mùi vị của máu tanh và dục vọng. Cậu nhíu mày lại, hùng trùng ngồi ở bên giường đối diễn cũng ngồi dậy, có chút bất an thấp giọng nói:  “Bắt đầu buổi giác đấu rồi…  “

“Chúng ta có thể thấy được từ đây không? ” Adam hỏi hắn.

Hùng trùng hoảng sợ  nhìn Adam, thấy rất khó hiểu, nhưng vẫn gật đầu một cái.

“Mang tôi đi xem” Adam nói giọng.

Hùng trùng nơm nớp lo sợ đứng dậy, mang Adam ra ngoài. Điều làm Adam bất ngờ hơn là, hùng trùng nằm ở trên cậu có hơi do dự một chút rồi cũng xuống giường để đi theo.

“Anh cùng tới đây làm gì? ” Adam nhíu mày lại,  “Không sợ bị phát hiện à? “

Một câu nói  trước đó còn làm cho hùng trùng đi theo vô cùng sợ hãi, sau khi nghe một câu, mới yên lòng, cẩn thận nhỏ nhẹ nói:  “Ở đây không ngăn chúng ta nhìn.”

Adam càng cảm thấy kinh ngạc hơn nữa, nhưng không có biểu hiện ra ngoài, theo hai hùng trùng đi về phía trước.

Cái gò đất như hình bánh bao này, dọc theo tường tách ra ba tầng, trên chóp của cái ‘bánh bao’ có đục sẵn mấy lỗ nhỏ,  được mấy tia sáng chiếu xuống rơi vào phía duới, chính là chỗ lúc Adam mới vừa tới đã giáo huấn Knight.

Một tầng là khu vực công cộng, có căn tin, có phòng tắm, còn có mấy căn phòng cửa đã đóng, tầng hai tầng ba đều là chỗ ở của hùng trùng, khi nghe tiếng hoan hô, cũng có một hai kẻ chạy ra cửa, đi lên trên.

Ở tầng ba có một hành lang ở một bên, dọc theo hành lang quanh co khúc khuỷu đi lên leo cao bò thấp thật lâu, mới đi tới một cánh cửa hình bán nguyệt có song sắt chiều rộng hai thước, có đục cửa sổ ở phía trước. Adam theo cửa sổ nhìn ra phía ngoài, lập tức đoán ra bản thân hẳn là đang ở tầng dưới cùng của vòng cung khán đài trong đấu trường, có thể nhìn thấy cảnh ở giữa trong trường đấu.

Lúc này trong đấu trường có ba thư trùng đang đứng,  có kẻ trên lưng đang mặt áo giáp đơn giản, có kẻ đang để trần, cầm kiếm và khiên, có kẻ  thì cầm cung nỏ và khiên, đang vây quanh một con vật có hình thể so với voi còn lớn hơn, dung mạo lại rất giống như con heo rừng, có răng nanh màu xanh dương đậm.

“Là thi đấu về săn bắn. ” hùng trùng dẫn trước nói với Adam, giọng nói của hắn đã thả lỏng hơn nhiều.

Thấy Adam nhíu màu, hùng trùng ở giường trên chủ động nói : “Thi đấu về săn bắn chỉ là để biểu diễn, thắng  chỉ nhận được giải thưởng thông thường. Chỉ có quán quân của giải quán quân hoặc là bá chủ trong cuộc chiến sinh tồn, mới có tư cách để được yêu cầu hùng trùng làm giải thưởng.”

Adam gật đầu, không lên tiếng. Vài hùng trùng liếc mắt qua xem, thấy là thi đấu săn bắn, cũng đều rối rít đi trở về. Adam giờ đã hiểu ra được, nhóm hùng trùng  đang xem ngày hôm nay tiến hành tranh tài gì, sẽ có khả năng thư trùng muốn bọn họ như một phần thưởng hay không.

Cậu cũng bắt đầu đi trở về, trên đường trở về quan sát cái hành lang này, hành lang chật hẹp thế này chắc là được đục ra từ phần trong của trường đấu, ngay cả cửa sổ cũng không có, chỉ có lác đác mấy ngọn đèn, âm u và chật chội. Nhóm hùng trùng đi lên khán đài từ chỗ này,  nhìn thấy dáng vẻ của các thư trùng có thể sẽ được ‘sử dụng’ mình toàn là loại dữ tợn nhuốm đầy máu tanh, trong lòng không biết sẽ bị hành hạ đến cỡ nào.

Adam về tới phòng, không ở ngoài dự liệu phát hiện cái bọc nhỏ của mình dang để ở trên giường giờ không thấy nữa. Adam liền quay đầu hỏi:  “Knight ở phòng nào? “

Hùng trùng đối diện với cậu có chút do dự, ngược lại thì hùng trùng ở giường trên chủ động nói rằng:  “Để tôi dẫn cậu đi.”

Adam đi theo hắn ta đến tầng hai, vừa vào phòng của Knight, đã thấy Knight ôm cánh tay đứng ở bên tường, có ba bốn hùng trùng ngồi ở hai bên giường, mắt hổ đăm đăm  nhìn Adam.

Mà cái bọc của Adam đang ở bên chân Knight, Knight giơ chân lên, dẫm vào cái bao trên mặt đất, nghiền một cái.

“Mày còn ngu hơn tao nghĩ đấy. ” Adam nói mà không có biểu cảm gì.

Knight vừa muốn há mồm ra, Adam thình lình ra vẻ sửng sốt nhìn về phía ngoài cửa sổ, Knight vừa mới bị phân tâm, mới quay đầu lại đã có cảm giác tóc của mình bị níu lấy.

Phụ nữ đánh nhau sẽ níu tóc, đàn ông đánh nhau thì dùng quả đấm. Lúc đầu Adam không muốn làm như vậy, ai bảo tóc của Knight quá dễ dàng để bị túm vào chứ, cậu níu vào tóc Knight mà kéo lê hắn ta ở trên mặt đất.

Lúc này đây, nhóm người hầu của hắn cũng không thấy kinh sợ nữa, nhanh chóng đứng lên, đánh tới hướng Adam. Adam lạnh lùng nhìn bọn hắn, lui ra phía sau một bước, đứng ở cửa.

Tất cả ngồi hết trong phòng nhìn như vô cùng khí thế, thật ra ngu ngốc không gì sánh được, vốn sẽ không hình thành được ưu thế để bọc hậu. Adam bước ra khỏi cửa, xác định bên ngoài căn bản không có mai phục, liền đứng cắm ở cửa, cứ ai xông tới là đánh một đòn.

Những hùng trùng này thực sự quá yếu, Adam thậm chí có cảm giác mình có thể học hỏi Diệp Vấn để hét lên một câu thật cool ngầu: “Ta muốn đánh mười tên cùng một lúc” . Đương nhiên, nếu như những hùng trùng này thật sự quấn lên ôm tay ôm chân cậu, thì cậu sợ rằng thật sự đúng là sẽ không có sức lực lớn như thế. Nhưng cách đánh của những người này cũng quá loạn xạ, chỉ giương nanh múa vuốt vung quào quào loạn xạ, cũng có cố gắng để vung nắm đấm như một tên đàn ông,  nhưng nhìn lại như đang huơ huơ tay như một con thỏ.

Adam thật có chút muốn cười.

Cậu đứng yên ngay cửa, đem mấy tên hùng trùng này đánh ngã hết cả, lúc này mới chậm rãi đi vào cửa, lại một lần nữa túm tóc Knight kéo đi. Sở dĩ  cậu nói Knight ngu xuẩn, cũng bởi vì Knight là kẻ duy nhất có khả năng đánh nhau trong đám này. Không có tên cầm đầu, đám hùng trùng kia chỉ là một bây giờ. Knight bây giờ ngay cả con chó cũng không bằng, chớ đừng nhắc tới chuyện dẫn dắt đám hùng trùng đánh nhau.

Adam kéo Knight, cũng không cần thủ đoạn khác, chỉ cần cho mấy bạt tai. Tiếng chát chát chát vang dội vào lỗ tai vừa hung tàn vừa  tàn nhẫn, mặt của Knight  đã nhanh chóng sưng lên, khóe miệng rạn nứt, thậm chí  chảy máu. Lúc đầu Knight vẫn còn thét chói tai giãy dụa, sauđó bắt đầu điên cuồng lôi kéo tay Adam, cuối cùng biến thành né tránh, khóc lóc, cầu xin tha thứ.

Adam cảm thấy mỏi rồi mới buông tay ra, mặt của Knight  đã bị đánh đến sưng lên, khóc huhu.

Nhìn thấy dáng vẻ kinh sợ của Knight, Adam cũng chả thấy vui vẻ gì vì mình đã giành phần thắng. Cậu đẩy hắn qua một bên, lạnh lùng  nhìn đám hùng trùng còn sót lại. Nhóm hùng trùng nhao nhao tránh né tầm mắt của cậu, không còn có dám khiêu khích sự oai phong của cậu.

Adam lúc này mới lạnh lùng đi ra ngoài.

Đến tận đây, cuộc sống của Adam ở  thành tội ác Diego cũng chính thức bắt đầu rồi. Cuộc sống ở nơi này thật ra chính là khô khan không gì sánh được, mỗi ngày trừ ăn ra chính là ngủ, thỉnh thoảng làm chút việc vặt, nhưng hai tên cùng phòng với Adam đã làm hết việc cho Adam rồi.

Thứ giải trí duy nhất chính là những trận đấu trong đấu trường, Adam cũng hiểu thêm những gì xảy ra trong các trận đấu ấy.

Thi đấu săn bắn là nhóm họp thư trùng thành một đội cùng nhau tiêu diệt quái thú cường đại, sinh vật kỳ dị ngoài hành tinh, hoặc là cách chiến sĩ mạnh nhất của những chủng tộc khác.

Ngoài thi đấu săn bắn ra còn có đấu trong chiến trường, số lượng thư trùng càng nhiều thì số lượng quái thú cũng nhiều hơn, hoặc là đối mặt với những đối thủ đã lập thành một tổ chức, bọn họ đều tiến hành quyết đấu trong đấu trường. Hai loại này chẳng qua là thi đấu biểu diễn, chỉ có thể coi như bữa ăn sáng.

Thứ kế tiếp có sức nặng rất lớn là giải quán quân, mỗi quý chỉ có một lần.  32  thư trùng chia làm mười sáu tổ, đối đầu hai hai, thăng lên từng hạng một, mãi tới khi chỉ còn người cuối cùng, mới chính là quán quân chung cuộc. Quán quân có rất nhiều giải thưởng, trong đó có một giải chính là độc chiếm một hùng trùng cho tới khi có một quán quân kế tiếp.

Trong giải này còn có những cuộc khiêu chiến. Các thư trùng có cảm giác thực lực tinh thần của mình đủ mạnh, có thể tự đề nghị khiêu chiến. Từ đơn độc đối mặt với những con dị thú cực kỳ mạnh hoặc là nhiều con  mãnh thú, đến đối mặt tới ba hay bốn thư trùng làm đối thủ, hoặc là chỉ định khiêu chiến với một chiến binh giác đấu đã thành danh. Người thắng trong những cuộc khiêu chiến so tài  này, chính là tuyển thủ được chọn cho giải quán quân lần sau. Nếu như người ấy có đủ có can đảm, thậm chí có thể khiêu chiến quán quân đương nhiệm, nếu như thắng là có thể cướp đoạt toàn bộ giải thưởng và đãi ngộ của đối phương.

Mà còn kích thích hơn cả giải quán quân chính là cuộc chiến sinh tồn, hay còn gọi là cuộc chiến địa ngục. Chính là một cuộc thi đấu kích thích nhất hung hiểm nhất trong đấu trường, mà cũng là thứ được ban phẩn thưởng cao nhất.

Cuộc chiến sinh tồn tổng cộng có tới 100 vòng đấu, dị thú, quái thú, chiến sĩ ngoài hành tinh, sinh vật kỳ dị, còn có các thư trùng khác, thậm chí một tiểu đội thư trùng, đều sẽ xuất hiện từ dễ đến khó. Mỗi  khi đi qua mười vòng, là là có thể bắt được giải thưởng tương ứng cho,  giải thưởng của kẻ vượt qua hết một trăm vòng chính là hai chữ đầy huy hoàng, không vàng bạc châu báu gì có thể sánh bằng.

Tự do.

Cuộc chiến sinh tồn cũng không hiếm thấy, nhưng có thể chiến đấu tới vòng sau cùng thực sự hiếm thấy, có người nói từ trước tới giờ chỉ có một thư trùng thành công qua hết các vòng mà vẫn may mắn tồn tại, rời khỏi thành tội ác.

Cuộc sống theo quy luật bắt đầu lại trở nên buồn chán, Adam lúc mới bắt đầu vài ngày cũng sẽ đi xem thi đấu, cố gắng tìm kiếm bóng dáng của Shaw và Ryan. Sau đó lại nghe hùng trùng cùng phòng, ở giường trên tên Jonathan nói cho cậu biết, thư trùng mới tới ít nhất phải huấn luyện một tháng, mới có thể tiến nhập đấu ttrường, cậu mới có thể yên lòng.

Ban ngày lúc không có chuyện gì làm, Adam sẽ làm mấy bài tập thể dục cho những ai đang bị giam giữ. Kiếp trước cậu đã từng xem qua, lúc ở hắc khu cũng học qua từ Shaw và Ryan một ít. Khi đó Shaw cũng không có yêu cầu gì nghiêm khắc với cậu, nhưng Ryan vẫn len lén dạy cậu thêm mấy chiêu nữa, Adam cũng nghiêm túc học chứ không có qua loa.

Bây giờ tập lại, mục đích duy nhất chính là bảo trì ưu thế thể lực của mìnhế, đồng thời vì khả năng có thể sẽ có cứu viện đến để  bảo trì tốt thể lực.

Với mấy trò như thế của cậu, nhóm hùng trùng mới tới cực kỳ không hiểu, sau đó lại cảm nhận được một loại kính nể nghiêm túc đến khó hiểu. Bởi vì ở chỗ này, ngay cả Knight cũng không nghĩ tới chuyện phải luyện thể lực.

Nếu một kẻ dám huấn luyện hùng trùng, thế thì không những phải là ngoại tộc, mà còn là một ngoại tộc nguy hiểm.

Phần cơm của bọn họ mỗi ngày rất  kinh khủng, chỉ có mấy loại cháo dinh dưỡng hay những món thức ăn cứu tế, Phần lớn hùng trùng đều nhận được đồ ăn rồi quay trở lại phòng của mình để ăn, thế nhưng vào lúc Adam dọn cơm lần đầu tiên ra, đã học được một quy củ mới.

Khi đó cậu đem cả một Knight hoàn toàn khuất phục, thậm chí rất nhiều hùng trùng ngồi ở bên người Knight cũng không dám ở lại bên  Knight nữa. Các hùng trùng lấy cơm ở sau, nhao nhao làm chậm lại nhà hàng chật hẹp, ngắm nhìn trái phải, người ngủ ở giường trên Jonathan và giường đối diện Laigney, đem một miếng thịt duy nhất múc ra từ trong bát của mình, nơm nớp lo sợ bỏ vào bát của Adam.

Adam ngẩn ra một chút, lập tức đã có nhiều hùng trùng hơn múc thịt ra từ trong bát của chính mình, thậm chí có hùng trùng chuyên bưng khay, giúp cậu nhận hết.

Ở đây các hùng trùng cũng không phải là đầy đủ hết số lượng, nhưng cộng lại cũng có hơn năm mươi trùng. Thịt nhiều như vậy, Adam căn bản là không ăn hết.

Adam hiểu rõ, đây là quy củ phải cống nạp thức ăn. Thấy cảnh ấy mà mắt của Knight rực lửa, nhưng vừa chạm phải ánh mắt của Adam, lại giận dữ không dám nói gì.

“Bắt đầu từ những bữa ăn tiếp theo, mỗi ngày có sáu người sẽ nộp thịt lại cho tôi, còn lại được tự ăn, cứ thế theo thứ tự.” Adam tính nhẩm một chút những con số chuẩn xác trong đầu, không tính cậu thì sẽ có 53 hùng trùng, cũng không chia đều được,  “Từ phòng thứ nhất gần hành lang trên lầu hai bắt đầu, tự góp sao cho đủ số lượng.”

Adam sắp xếp có trật tự như thế làm cho nhóm hùng trùng đều sợ ngây người. Trong lòng Adam biết, không thể nào nói là không cần cống nạp cũng không sao, tôn ti trật tự được thể hiện cả từ cách đổi xử khác nhau. Nhưng lãng phí như vậy cũng không có chút ý nghĩa nào, những tên hùng trùng này cũng đã ốm đói thành da bọc xương rồi, Adam nhìn không nổi cảnh bọn họ cứ như vậy mà chết hết vì thiếu ăn.

Cậu biết rõ, đối với hùng trùng mà nói, kẻ địch chân chính không phải bất kỳ một hùng trùng nào ở chỗ này, mà là các thư trùng là võ sĩ giác đấu. Nếu như không có đầy đủ thể lực, bọn họ cũng đều sống không nổi.

“Riêng mày, mỗi ngày đều phải nộp thịt cho tao. ” Adam cường điệu chỉ vào Knight, trong nháy mắt nét mặt của Knight tái nhợt, càng thêm sợ hãi hơn.

Phần lớn các hùng trùng đều sẽ khéo léo hơn so với hắn. Rất rõ ràng một một câu nói thật đơn giản như thế của Adam,  đã đem tất cả các tội lỗi về việc dám khiêu khích Adam đổ lên hết về một mình hắn. Mà những người hầu tự mình đi tới kia, đã được bỏ qua như thế.

Ý của Adam đúng là như vậy,  mà sau khi cậu đã nói xong câu đó, bên người Knight không còn có một hùng trùng nào khác.

Đống thịt thừa này chẳng qua là để bổ sung thêm dinh dưỡng cho Adam tiếp tục duy trì sức khỏe cơ thể. Mà cậu rất nhanh đã biết vì sao Knight lại quan tâm tới vị trí làm thủ lĩnh đến thế, chuyện xa hơn nhiều so với chuyện cỏn con là chỉ vài miếng thịt kia.

Bởi vì thủ lĩnh ở chỗ này, còn có thể quyết định  hùng trùng nào sẽ đi hầu hạ thư trùng.

Thi đấu săn bắn và đấu nơi chiến trường cũng không được thưởng cho hùng trùng, giải quán quân thì có thể độc chiếm lấy một cái hùng trùng, mà loại độc chiếm này phần lớn thời gian đều có ý nghĩa hoặc là sẽ chết hoặc tàn tật nghiêm trọng.

Loại tàn tật này không đơn giản chỉ về mặt tinh thần, còn là về thân thể. Những thứ thư trùng này so với đám cướp tàu Megneyville còn không kiêng nể gì thêm, dù gì thì cũng có loại sợ hãi là chẳng biết lúc nào sẽ chết ở trong đấu trường, chỉ biết càng thêm điên cuồng mà dằn vặt hơn rất nhiều lần những hùng trùng này. Mặc dù có người nói  ông chủ của đấu trường vì để duy trì số lượng của hùng trùng, hạ lệnh nghiêm cấm không thể giết chết hùng trùng, nhưng chuyện những hùng trùng chịu không nổi tra tấn quá lớn mà chết đi này vẫn cứ diễn ra.

Có điều giải quán quân mỗi ba tháng mới có một lần, tương đương với hy sinh một hùng trùng mỗi ba tháng một lần, nếu tính theo tỷ lệ xác suất trên đầu người, đối với nhóm hùng trùng mà nói, còn chưa phải là nguy hiểm nhất.

Càng nguy hiểm hơn chính là kẻ thắng cuộc trong những trận đấn khiêu chiến. Đây là lúc để nhóm thư trùng bày ra thực lực, giai đoạn rất quan trọng để có cơ hội thắng được giải quán quân, được chọn theo số lượt thắng, cuối cùng chỉ có 32 thư trùng có lượt thắng cao nhất mới cơ hội được tham dự vào giải quán quân.

Mà trong khoảng thời gian này, những vị khách chủ yếu của đấu trường liền sẽ bắt đầu đặt tiền cược, thậm chí tài trợ cho những ai mà họ cho là có tiềm năng sẽ đoạt giải quán quân. Loại tài trợ này vô cùng trọng yếu, bao gồm vũ khí, các loại thuốc chữa trị, thức ăn cấp thêm dinh dưỡng, đương nhiên, cũng bao gồm cả hùng trùng.

Còn như trong cuộc chiến sinh tồn, ai thắng qua được mười vòng đầu tiên thì phần thưởng bao gồm có cả hùng trùng. Nhưng những kẻ tham gia cuộc chiến sinh tồn đều là quán quân có thâm niên, mục tiêu của bọn họ đều là giải thưởng của vòng thứ hai [Được miễn bị khiêu chiến trong một mùa], giải thưởng của vòng thứ ba [Không tham gia giải quán quân trong một quý], còn như cao hơn nữa thì rất rất hiếm thấy.

“Ngày hôm nay người thắng cuộc trong trận khiêu chiến kia là ‘Lá chắn điên cuồng’ Lakshmi, trong đám tụi bây ai sẽ đi hầu hạ hắn đâu” tập kết hết tất cả các hùng trùng  ở chỗ đại sảnh, Chó Ghẻ ngồi ở cái ghế riêng dựa vô tường, đánh giá nhóm hùng trùng.

Ánh mắt của nhóm hùng trùng đồng thời đều ngưng lại hướng về phía Knight, lập tức lại chuyển qua nhìn về phía Adam.

“Eve, mày nói đi. ” Chó Ghẻ nhìn về phía Adam. Adam hơi sững sờ, rồi mới chợt nhớ ra mình chính là Eve. Đây cũng là một trong những nguy hiểm của việc đổi tên, cậu đã có quán tính với cái tên Adam, đối lại thành Eve thì không nhạy như thế nữa, điều này làm cho Adam âm thầm cảnh giác.

Adam bước lên trước, nhìn chung quanh một chút, cúi đầu nói rằng:  “Cha, con chỉ mới tới, không hiểu quy củ của nơi này, mọi thứ đều nghe theo cha an bài. “

“Bây giờ mày là thủ lĩnh, tất cả bọn họ đều nghe theo mày.” Chó Ghẻ mỉm cười, có thể nhìn được lão đang vui sướng như sắp được xem kịch hay.

Adam nhìn chung quanh một chút, cuối cùng nhìn về phía Jonathan:  “Quy củ trước giờ là như thế nào?  “

Jonathan ngẩng đầu, nhìn chung quanh một chút, thấp giọng nói:  “Trước đây đều là An đi ” nói xong hắn nhanh chóng cúi đầu, không muốn lên tiếng nữa.

Không đợi Adam tiếp tục hỏi, đã có một bàn tay không biết từ đâu đem một  hùng trùng đẩy ra ngoài. Adam liếc mắt cũng biết đây nhất định chính là An, cũng hiểu luật lệ trước giờ.

An nhìn qua vô cùng gầy gò, vết thuơng sưng đau xanh tím trên người còn chưa kịp lành lặn, lúc này đã không nhịn được bắt đầu khóc lúc run rẩy, cậu ta cắn răng, đôi mắt lúc đầu sáng sủa lại êm dịu, giờ đây đã tràn đầy nước mắt và sợ hãi.

Cứ tùy tiện chọn một kẻ yếu ớt để hi sinh, đi hầu hạ tất cả thư trùng, mãi đến khi tên ấy chết rồi mới thôi.

Adam trầm mặc vài giây:  “Bắt đầu từ trên lầu hai, phòng thứ nhất giường dưới ở cửa bên trái, lần lượt là từ giường dưới bên trái, giường dưới bên phải, giường trên bên trái, giường trên bên phải, không có ai nằm thì lướt qua. Dựa theo trình tự, đến lượt ai thì chính là người đó.”

“Người nào nếu như dám đổi vị trí thì đừng trách tôi ác.” Adam đã ngăn chặn trước một bước liền sơ hở rõ ràng nhất cậu có thể nghĩ ra được.

An kinh ngạc ngẩng đầu, nước mắt chảy xuống đến cái cằm của cậu ta, cậu ta run rẩy nức nở hai cái, hai chân lúc đầu kiên cường đứng  vững cũng chịu không nổi nữa rồi, phủ phục xuống đất quỳ đến trên mặt đất, tiếng khóc cố nén cũng khó có thể kiềm nén hơn nữa, bụm mặt gào khóc, khóc rống lên.

Chó Ghẻ nở nụ cười như đang cân nhắc  nghiền ngẫm, sắc mặt nhóm hùng trùng ở xung quanh cũng thay đổi.

Adam thật ra rất rõ ràng ý tưởng hết sức sai lầm của bản thân, công bằng tuyệt đối thật ra phải là tuyệt đối không công bằng. Dù cho chuyện gặp phải tốt hay xấu, cũng sẽ không suy nghĩ thương xót cho kẻ kia sao xui xẻo như thế, mà là sẽ ghen ghét tại sao mình không phải là kẻ may mắn kia.

Giống như Knight vậy muốn mượn hơi từ lòng tin của nắm đấm, chọn một kẻ hi sinh thôi, dưới tác dụng của quán tính, phần lớn các hùng trùng khác đều sẽ chọn làm con rùa rụt cổ vờ như không thấy. Mãi đến khoảnh khắc khi dao kề vào cổ rồi, mới có thể hoảng sợ giãy dụa trong giây lát rồi lại phát hiện những con rùa rụt cổ kia  vẫn  sẽ luôn như thế, không bao giờ vì hắn ta mà ngẩng đầu lên tiếng.

Thứ tự thay đổi, chết trong im hơi lặng tiếng.

Adam cũng có thể làm như vậy, cậu hoàn toàn có đủ lý do để làm như vậy.

Chỉ là cậu nhớ lại hùng trùng bị Statham kéo ra khỏi cửa kia, nhớ lại khoảnh khắc cầu xin sau cùng lúc hồi quang phản chiếu.

Sự tàn nhẫn bắt buộc do hoàn cảnh này là một lựa chọn vì bản năng muốn sống, còn khi tàn nhẫn đã thành thành thói quen thì sẽ là con đường tắt để tha hóa thành một ác quỷ.

Adam không phải là một thánh mẫu nhân từ, nhưng cậu ũng không thể nào mắt mở trừng trừng  nhìn cảnh một kẻ thành vật hy sinh. Cậu biết rõ, cách làm của mình có chút lý tưởng hóa, nhưng thật ra đúng là cách này mới càng có thể bảo toàn số lượng hùng trùng nơi đây.

Nếu cứ bắt một kẻ yếu ớt nhất chịu hết tất cả những hành hạ, thay vì thế nên chia ra, đó là một khả năng rất đơn giản, nhưng cũng là khả năng có thể giải quyết vấn đề lớn hơn nhiều.

“Tôi sẽ đi hầu người thắng kế tiếp trong giải quán quân hoặc người thắng cuộc trong cuộc chiến sinh tồn.” Adam ngẩng đầu, bình tĩnh nói thêm vào.

Thanh An

Chủ nhà đảng sủng công 1000%. Sủng công là chân ái, chào mừng các bạn cải tà quy chánh =))

Leave a Reply

Back to top