Chương một trăm mười bảy: Thành trì tội ác Diego
Adam ôm Emilin, tâm tính không yên bất an chờ đợi, loại cảm giác phải đem vận mệnh của mình giao cho người khác quyết định này vô cùng tệ hại.
Cậu lại trở về trong phòng của các hùng trùng, bây giờ hùng trùng chỉ còn lại có sáu người, ngoại trừ “Adam” ở ngoài, còn có một hùng trùng khác cũng không chịu nổi bị hành hạ mà tự sát. Trạng thái của Emilin thật không tốt, sau khi Adam trở lại bên cạnh anh ta rồi anh ta mới có thể hơi hồi phục một chút, nhưng vẫn vô cùng yếu đuối, tràn đầy sợ hãi đối với niệm lực thư trùng thời thời khắc khắc quanh quẩn ở chung quanh.
Từ phương diện lý trí mà nói, làm cho Emilin trở thành “Adam” là tốt nhất, như vậy thân phận của Adam sẽ thật sự an toàn, không có mạo hiểm việc có ai đó biết bí mật này. Thế nhưng làm một quyết định quá mức lý trí như thế, Adam còn làm không được.
Hi sinh một hùng trùng vô tội khác để mình được sống đã làm Adam cắn rứt lương tâm đau khổ lắm rồi. Giờ nếu vì an toàn mà lại ra tay với một người bạn, thế thì cái sự “may mắn còn sống sót “này có thật sự còn ý nghĩa gì không?
Cho dù sống sót, cậu cũng sẽ không là Adam trước kia nữa.
Khoảng cách đến địa điểm đến của họ càng ngày càng gần, Statham ra mệnh lệnh cưỡng chế tất cả các thư trùng không thể chơi làm gì với hùng trùng nữa, mệnh lệnh này đưa tới bất mãn rất lớn.
Từ góc độ nhìn của các thư trùng khác trong tàu Megneyville này thì, Statham ngay từ đầu đã chiếm đoạt một hùng trùng khác làm hàng cho riêng mình, ngày đêm sênh ca, chơi nát xong lại kéo hai hùng trùng khác qua chơi 4P, cuối cùng còn giết chết một người, kết quả ngược lại với cái câu nói khoác mà không biết ngượng “Không thể làm tổn hại đến hùng trùng” vốn được hắn dùng để cấm các thư trùng chơi quá trớn.
Đây quả thật là một suy diễn hoàn hảo của cấp dưới dành cho một tên thủ lĩnh ngu xuẩn lại ngang ngược muốn ăn một mình, đã định trước sẽ bị mấy tên lính cấp dưới lật đổ.
Statham đã nhiều lần như vậy gầy dựng sự nghiệp ở hắc khu bằng hai bàn tay trắng lăn lộn tới khi thành ông trùm một khu, sao lại ngu ngốc đến thế được? Hắn chỉ là không còn cách nào, vì cứu Adam mà đành phải cắn răng tự biến mình thành một tên ngu xuẩn. Adam rất rõ ràng danh tiếng và lòng trung thành có ý nghĩa lớn đến thế nào ở trong thế giới của Statham, đó là lợi thế quan trọng nhất của hắn, là áo giáp bảo hộ và vũ khí, cho nên cậu biết Statham thật sự đã hy sinh rất nhiều.
Từ phòng của bọn họ vẫn có thể thấy được tàu Megneyville đã ở trong nếp gấp bóp méo không gian, vượt qua một khoảng cách hết sức lớn, thậm chí có khả năng so với từ Fabre đến quân đoàn thứ bảy còn xa hơn. Hai ngày sau, Megneyville rốt cục cũng rời khỏi không gian bị bóp méo, lần thứ hai tiến vào trong vũ trụ u ám vô ngần.
Adam chú ý tình huống bên ngoài cặn kẽ, nhìn bầu trời sao ở chung quanh, cậu lại không có bản đồ các ngôi sao, cũng không có một dụng cụ hỗ trợ nào, cứ như vậy dùng mắt thường quan sát thật không có chút ý nghĩa nào, nhưng cậu vẫn theo bản năng cố gắng nhớ kỹ đường đi. Rất nhanh, đã có một thứ xuất hiện làm cho cậu cảm thấy hoảng sợ, thậm chí tuyệt vọng.
Đằng trước tàu Megneyville xuất hiện một vật thể được gộp lại từ sáu viên đá từ nhỏ đến lớn mà hợp thành một thứ khổng lồ. Nó núp sau dưới bóng của một hành tinh nhỏ, bay lơ lửng ở trong vũ trụ, ở giữa là một hình tròn tối tăm đen tối khó hiểu. Cái vòng tròn hắc ám này như một dải sương mù không ngừng xoay tròn, cứ như có thể nút chửng hết tất cả ánh mắt, có điều ở mặt ngoài của nó lại có rất nhiều những tia sáng bảy sắc bay qua trong chớp mắt rồi biến mất, nhìn thoáng qua chỉ như ảo giác.
Nếu như lúc bình thường, Adam có lẽ còn có tâm tình chế giễu một câu “Nhìn như năm viên đá vô cực”, giờ thì tâm trạng của cậu đã rớt đến đáy vực luôn rồi.
Đây là cửa bước nhảy không gian, vòng tròn ở giữa thật ra là một hang động đen có thể an toàn đi qua. “Cửa” này có kết nối dược hai chỗ cực kỳ xa xôi với nhau, mức độ so với nếp gấp bóp méo không gian còn muốn lớn hơn nhiều, một khi đã đi qua nơi đây, chẳng khác nào Adam đã hoàn toàn cách quá xa vũ trụ mà Fabre có khả năng quản lý tới.
Ở trong những khu vực trùng tộc quản lý, cũng chỉ có các quân đoàn sau số mười mới cần dùng đến cửa bước nhảy không gian để kết nối, thông tin giữa những địa điểm này với Fabre cũng phải cả năm sau mới đến nơi.
Sáu viên đá tròn này vốn là mỗi cái xoay tròn, dần dần quỹ đạo lúc này chồng lên nhau thành sáu vòng tròn đồng tâm, ở giữa hang động đen mặt ngoài của cửa không gian, ánh sáng phát ra càng ngày càng sáng rỡ, như những đốm lửa nhỏ dày đặc đang bay rất nhanh ở ngoài. Tàu Megneyville chậm rãi tiếp cận cổng sao (stargate), cả con tàu vũ trụ này đều bị vặn méo, thân tàu nhanh chóng kéo dài, vặn vẹo, xoay tròn, hợp lại trong ánh sáng đang tập trung nơi hang động tối, giống như một quả cầu sắt tròn bị cái cưa điện cắt thành từng mảnh vụn.
Sau khi tàu Megneyville đã hoàn toàn tiến vào xong, Adam mới cảm thấy cả người như trong một giây rơi vào trạng thái ‘tĩnh’ thật quỷ dị, rồi trong nháy mắt sau Megneyville đã nhảy thoát ra được khỏi cổng sao để vọt ra ngoài, trước mắt đã là một hệ ngân hà khác hoàn toàn khác biệt.
Adam mở mắt nhìn lên, có thể nhìn thấy một tinh cầu khổng lồ màu xanh dương tỏa ra ánh sáng màu bạc tứ phía đang lơ lửng trong vũ trụ . Tinh cầu này có lẽ được tạo thành từ các thể khí, mặt ngoài là ánh sáng màu xanh bạc như mây mù mênh mông giống cả một vùng biển. Tàu Megneyville hướng về tinh cầu vĩ đại này, đến khi tới rất gần, Adam mới nhìn thấy xung quanh hành tinh này còn có mười tinh cầu vệ tinh nhỏ hơn đang di chuyển, mà điểm đến cuối cùng của Megneyville chính là một tinh cầu nọ có màu vàng đất.
Mặt ngoài của tinh cầu bị khối không khí màu vàng đất bao trùm, nhìn qua cũng không giống như một nơi có sự sống, nhưng sau khi tàu Megneyville đã chạy xuyên qua tầng mây, tiến vào lại là một mảng lớn đất đai hoang vu.
Dãy núi cao ngất, bình nguyên rộng lớn, tất cả không có chỗ nào là không mang màu vàng đất này, thậm chí ngay cả tuyết phủ tắng cũng không có, màu vàng đất là sắc điệu duy nhất ở nơi đây.
Tày Megneyville bay dọc theo bề mặt đất, rất nhanh đã lái vào một quầng thể núi vây quanh một cái hang trũng.
Adam từ trong cửa sổ nhìn xuống, dù cho bản thân đang trong hiểm cảnh, cũng không khỏi cảm thấy kinh ngạc sửng sốt với cảnh tượng trước mắt.
Ở chính giữa nhất của chỗ đáy trũng này là một hình tròn diện tích cực lớn, bị các tầng khán đài vô cùng rộng lớn bao quanh thành tầng tầng lớp lớp, đây nhất định là đấu trường mà Statham đã nhắc tới.
Đấu trường là kiến trúc nằm ngay tâm của thung lũng, phân bổ quanh khe là hơn mười pháo đài thấp bé nhìn như gò đất, lúc đầu nhìn như một gò núi nhỏ. Mà bên ngoài gò núi này lại là những phi thuyền, tòa nhà, tháp bằng thép, giá đỡ chồng chất lên nhau thành đống bằng một cách thần ký nào đó, như một khu rừng sắt thép dã man sinh ra.
Vô số phi thuyền, tinh hạm, giá sắt hoặc đẹp đẽ hoặc mới mẻ sạch sẽ hoặc đồng nát hoặc cổ quái mà cập bến cao thấp ở xung quanh cái chỗ rừng sắt thép này. Sắc màu vàng đất không thể tránh khỏi xâm nhiễm đến tất cả nơi này, rồi lại cũng che phủ không hết được vẻ hoang vu, dã man, không trật tự, lại cực kỳ phồn vinh của chỗ này.
Tàu Megneyville hướng về nơi gần đó, có một tòa gò đất đang nổi lên cao nhất trong đấu trường, rất nhanh đã dừng sát với mặt đất.
Đến nơi đây Adam cũng không dám đi nhìn ngó lung tung, cậu biết chẳng mấy chốc sẽ phải rời khỏi tàu Megneyville, tiến nhập vào tòa thành tội ác thần bí này.
Qua mười phút cậu đang hết sức lo lắng, thì hai tên to con phá nát cửa, đứng ở phía sau bọn chúng là Statham và một hùng trùng gầy lùn có đầu trọc râu bạc.
Adam cảm thấy hắn là hùng trùng, nhưng lại nhìn không giống, cậu không thấy được vỹ câu của đối phương, có lẽ bị giấu ở trong quần?
Lão hùng trùng chắp tay sau đít đi vào cửa, bốc lên cằm của hùng trùng gần cửa nhất, tách mí mắt của hắn lên, chậc chậc bất mãn nói: “Đám hàng này lại bị tụi mày chơi đến hỏng hết, trả lại cho tao làm gì nữa? Lãng phí thức ăn quá… A… Ở đây còn một đứa… “
Lúc lão xoay người Adam mới nhìn thấy, không phải là hắn không có vỹ câu, mà là vỹ câu chỉ còn lại có một đoạn ngắn ngủi, giống như một cái đuôi nhỏ, không biết bị ai cắt gãy mất. Điều này làm cho Adam hoảng hồn la lên một tiếng, đưa tới sự chú ý của đối phương.
Lão liếc mắt đã thấy được Adam, tiến thẳng đến Adam, bóp cằm Adam: “Ở đây còn một đứa còn tỉnh táo, tao thích ánh mắt của nó, mỗi tội nhìn hơi xấu… mà cũng chả sao, nhìn là biết loại có thể dùng lâu rồi… “
“Dùng lại ít chút đi, Chó Ghẻ, đừng giết chết hết.” Tên to con này không phải là tên trước kia Adam đã gặp, nhưng lại vẫn có gương mặt và vóc người giống như hai tê kia, nếu đem bốn tên này đứng chung với nhau cùng một chỗ thì cũng không khó nhìn ra chúng được tạo thành từ chung một gien.
“Yên tâm đi. ” lão hùng trùng được gọi là Chó Ghẻ phất phất tay, phía sau theo vào một tên gầy gò khác, tên này cũng không phải trùng tộc, nhưng so ra còn giống “trùng” so với trùng tộc hơn.
Nó có màu da xanh thẫm giống như đầu một con cá dẹp biết đi đứng, đỉnh mào ở trên đầu nhìn như vây cá, còn có một cặp cánh tay dài nhỏ gầy, trong tay kéo một cái xiềng xích, xiềng xích hợp với còng tay, lần lượt còng lại vài hùng trùng vào.
Adam im lặng không lên tiếng để yên cho nó còng, bị người cá dẹp nhìn nhỏ bé vậy nhưng thật ra rất mạnh bạo, kéo lê về phía trước.
Chó Ghẻ liếc mắt đã nhìn thấy bọc nhỏ Adam đang cầm trong tay, khẽ cau mày. Đúng lúc này Statham khoác bờ vai của lão, đưa lão đi tới phía trước, hai người bọn họ nói nhỏ, thỉnh thoảng quay đầu liếc mắt nhìn chằm vào Adam.
Adam vừa bị kéo ra ngoài vừa quan sát xung quanh. Bọn họ đang ở bên trong gò đất, những thứ gò đất này có lẽ là thiên nhiên hình thành, sau khi bị móc rỗng bên trong sẽ là phòng ở thích hợp nhất. Bọn họ đi lướt qua những chủng tộc ngoài hành tinh rộng lớn muôn màu muôn vẻ khác, đi đến một gò đất ở hướng ngược lại.
Trong một đoạn đường ngắn ngủi này, lại gặp được vài kiểu người ngoài hành tinh. Lúc ở Fabre, dù cho là vỹ câu, thư trùng dài quá râu, nhưng ít ra thoạt nhìn còn là tạo hình của loài người. Mà ở đây lại có rất nhiều những kiểu người ngoài hành tinh nhìn đã thấy rõ ràng đều không phải là sinh vật giống loài người. Adam dù gặp phải tình huống như thế này, cũng khó tránh khỏi cảm thấy được mở rộng tầm mắt.
Statham đưa bọn họ đưa đến cửa gò đất, không có đi theo vào, hắn nhìn chăm chú vào Adam, mặt không thay đổi, đôi mắt sẫm màu kia nhìn sâu vào Adam, một câu cũng không nói.
Adam nhìn hắn lần cuối cùng một cái, cũng cũng không nói gì, im lặng không lên tiếng mà đi theo Chó Ghẻ đi vào phía bên trong gò đất.
Gò đất mở ra cửa hình tròn, hào quang mỏng manh chiếu vào màu vàng đất. Ánh sáng của tinh cầu này đều đến từ hành tinh khổng lồ thể khí kia, nhưng sau khi xuyên qua tầng khí quyển phía ngoài màu vàng đất liền biến thành một màu vàng khiến người ta cảm thấy khô cạn. Cái kiểu tia sáng mỏng manh này, không hề có vẻ rực rỡ và tươi đẹp của ánh mặt trời một chút nào, nên làm cho người cảm thấy vô cùng áp lực.
Dọc theo hành lang gấp khúc thật dài đi vào trong, ở chỗ này Adam thấy được nhiều trùng tộc hơn, hơn nữa phần nhiều là các thư trùng Ong tộc và Kiến tộc. Bọn họ nhìn qua vốn sinh ra đã không đẹp mắt lại còn dinh dưỡng không đầy đủ, ai cũng thấp bé gầy yếu, chiều cao so với Adam đều không khác mấy. Nếu như không có râu hắn không thể nhìn được chút nào bọn họ là thư trùng.
Ở giữa những thư trùng đều tóa lên vẻ khắc khổ này, có một Đường tộc thân hình cao lớn chính như hạc giữa bầy gà, tên thư trùng này có tướng mạo lỗ mãng, trên mặt trải rộng vết sẹo, bưng ly đồ uống trong tay, tựa ở bên tường nhìn chăm chú vào Chó Ghẻ đan dắt theo đám của Adam đi về phía trước: “Hàng mới hả, Chó Ghẻ? Đừng có để tụi nó bị đám kia giết chết đấy, hai ngày nữa tôi sẽ thưởng thức chúng. “
“Nhóm này hàng khá vô cùng, lúc nào cũng hoan nghênh các anh tới. ” Chó Ghẻ hơi khom thắt lưng, nịnh nọt cười cười.
“Ừm, nhìn cũng không tệ. ” Đường tộc lần lượt nhìn nhóm hùng trùng, khuôn mặt bưng ly rượu uống được phân nửa đã nhíu lại, nhìn chằm chằm Adam nói, “Ack, đây là quái vật từ đâu tới, xấu chết.”
“… ” Adam đã lâu quá lâu chưa hề phải trải qua cảm giác xấu xí đến nỗi bị ghét.
“Đừng nhìn nó xấu, khỏe mạnh lắm, anh nhìn xem nó còn có thể tự mình bước đi này” Chó Ghẻ đi qua đá Adam một cước, Adam lảo đảo một cái, lung lay hai bước về phía trước.
Cậu cúi đầu, không có phản kháng, chỉ là bước đi càng thêm vẻ yếu ớt, bởi vì cậu vừa mới ý thức được bản thân mình nhìn có vẻ điềm tĩnh quá, phải giả vờ yếu ớt dễ bắt nạt mới đúng.
Dọc theo đường đi, bọn họ gặp rất nhiều những câu hỏi như vậy, không khó để suy đoán, ở trong cái đấu trường này, dùng thư trùng liều mạng tranh đấu để làm trò vui, tác dụng của hùng trùng chính là một món hàng để dùng, để giải trí, để hưởng thụ, còn là để đem thưởng.
Cuối cùng bọn họ đã tiến nhập vào gò đất khác sát ở trường đấu, Adam đã thấy trường đấu bên cạnh cao ngất có bức tường bằng đất, nhìn giống như một thung lũng bị thiên nhiên đào xới lên nhưng nhìn không được tự nhiên.
Trên cửa sổ ở gò đất trong đều có chống hai ba cây chông sắt thẳng đứng, giống như một cái cũi. Nhưng khoảng cách giữa những cây chông này cũng không quá hẹp, Adam có cảm giác mình hoàn toàn có thể chui ra ngoài.
Nhưng làm thế cũng không có chút ý nghĩa nào, ở trên cái tinh cầu hoang vu này, cậu có thể chạy đi đâu được chứ?
Lối vào của gò đất có hai thân ảnh đồ sộ cả người trang bị giáp, cái đầu khối trong nhìn không biết là người máy hay vẫn còn có người điều khiển giấu ở trong. Xác nhận thân phận của Chó Ghẻ rồi, bọn chúng lắc mình nhường đường, Adam rốt cục đến vào nơi rốt cục mình sẽ sống.
Đi vào phía trong gò đất, tia sáng tối sầm lại rất nhiều, tinh thạch trên tường sáng lên dùng như cây đuốc, tác dụng chiếu sáng rất ít phải ghé sát lại mới thấy.
Chó Ghẻ và người cá dẹp vẫn đi theo đem bọn họ dẫn tđến phòng khách ở giữa, nơi đây chỉ có một cái lỗ tròn duy nhất trên đỉnh đục ra mấy vết lốm đốm, làm cho Adam nhớ lại thánh điện trong lòng đất của thiền tộc, loại cấu tạo này vốn có một loại cảm giác tuyệt vọng có thể gây sức ép rất lớn.
“Knight, mới tới, giao cho mày.” Chó Ghẻ ngồi vào trên ghế bên tường, một cái ghế dài nhìn như sofa này đã tính là thứ xa xỉ quý giá nhất trong gò đất. Cá dẹp tháo xích cho bọn họ rồi kéo xích mang ra ngoài.
Từ trong bóng tối ở vách tường có một bóng dáng cao gầy đi ra, hắn khoanh tay, lắc lắc mái đầu với mái tóc dài màu đỏ rượu, nhìn nhóm hùng trùng uể oải ở trên đất.
“Ngồi ở bên kia, chính là ông chủ chung của chúng ra, dù cho trên đường tụi mày nghe được cái gì, cũng phải gọi ông là ‘cha’” y lại hất hất đầu, Adam giờ mới nhìn ra vì sao tóc của hắn lại kỳ lạ đến thế. Thì ra hắn đã cạo sạch hết phần tóc bên trái, tóc từ đỉnh đầu chải ngược hết về bên phải, trên da đầu bên trái xăm đầy hoa văn, vừa nhìn đã biết không phải một nhân vật dễ chọc vào.
“Tao không biết tụi mày là từ đâu tới, có lẽ là Fabre, có lẽ là chỗ khác, cũng không liên quan. Mà bây giờ tụi mày đã đến một chỗ còn tốt đẹp và vĩ đại hơn, đó là thành tội ác, Diego. Bây giờ tụi mày chỉ còn có một thân phận, là nô lệ tình dục” hắn khoanh tay, đi vòng quanh một vài hùng trùng, “Rất nhanh thôi tụi mày sẽ biết mình phải làm những gì, chỉ có những kẻ còn sống mới có tư cách để biết càng nhiều. “
“Bây giờ, giao hết những gì trong tay tụi mày ra đây, không được giữ bất cứ vật dụng cá nhân nào. ” Hắn đi từng bước vững vàng, từ trong bóng tối lạ có hai hùng trùng đi ra, đi tới phía sau Knight, cáo mượn oai hùm.
Mặc dù bọn chúng thoạt nhìn đều hết sức gầy gò, lại có khí thế hung ác. Vốn là hùng trùng mà vẫn có thể duy trì lý trí để sống sót ở nơi như thế này thì đúng là không phải dạng bình thường.
Lời của hắn thật ra chủ yếu chỉ nói cho Adam nghe, các hùng trùng khác căn bản là không có mang vật gì, từ lúc xoay lại hắn đã nhắm trúng rồi, cho nên giờ đây hắn trực tiếp hướng về Adam vươn tay ra.
Adam nhanh lảng qua, né mặt của Knight càng thêm dữ tợn: “Đưa đây cho tao, thằng khốn này.”
“Đừng đụng vào đồ của tao! ” Adam hung ác đẩy Knight một cái, đứng dậy.
“Knight, nó được Statham thích đó, thủ đoạn nhẹ nhàng chút đi.” Chó Ghẻ tựa ở trên ghế sa lon, lành lạnh nói một câu.
Knight nghe xong, cười lạnh một tiếng: “Vậy cũng phải dạy dỗ nó một chút cho nó biết.”
Y nhìn chằm chằm Adam, khinh miệt cười nhạt, giương tay phải muốn bạt vào lỗ tai của Adam, Adam bắt lại tay của y, uốn người đem y quăng xuống đất. Knight vội vàng không kịp chuẩn bị mà lộn một vòng trên mặt đất, nhảy vọt ra xông lên, trong miệng mắng: “Trùng thỉ! Mày là cái thứ đĩ chó! “
Hắn giờ đã giương nanh múa vuốt ra để đánh nhau, Adam nhìn mới thấy yên tâm hơn. Tên này chẳng qua chỉ có mấy chiêu quơ quào ở ngoài thôi. Adam thật ra cũng chỉ có võ mèo cào, nhưng những gì cậu trải qua chắc cũng không kém gì so với Knight. Ở chỗ này đối phó những thứ hùng trùng đã mất đi năng lực phản kháng này thì có gì tài năng chứ, lúc Adam ở hắc khu còn dám ra tay với cả thư trùng.
Adam cả người đứng vững vàng, đến lúc Knight đã nhanh tay chộp được mình mới bắt lại tay của Knight, nhấc chân một cái đạp Knight té lăn trên mặt đất.
Knight gào rít thét kêu lên một tiếng: “Chết tiệt, lên hết cho tao đi!”
Nguyên đám lên hết? Adam cảnh giác nhảy ra, nhanh chóng nhìn xung quanh, cậu thấy được hai tên hầu của Knight đều hướng về cậu áp sát đến, cảnh giác lui về phía sau liếc một cái, liếc mắt nhìn Chó Ghẻ vẫn ngồi im quan sát trên tường.
Nếu là đánh nhau thật sự, đối thủ làm sao có thể cho Adam nhiều thời gian để quan sát bốn phía tới vậy. Sự thật là hai tên hầu thoạt nhìn hùng hổ, lại bước đi thật chậm từng bước một qua đây, Adam mới có đầy đủ thời gian để. Mà ở trong ánh mắt của bọn họ Adam thấy được sợ hãi.
Cậu cũng rất nhanh đã nghĩ rõ rồi, thành tội ác Diego có lẽ cũng không hoàn toàn giống với hắc khu, nhưng luật lệ của những nơi ngoài vòng pháp luật, luôn là giống nhiều khác ít.
Knight chính là tay chân số một để quản lý hùng trùng của Chó Ghẻ, hôm nay chính là để cho Knight lập uy, mà nếu như Knight lập không được, Chó Ghẻ cũng sẽ không chú ý chút nào. Chẳng qua là tranh đấu nội bộ trong đám hùng trùng thôi, chỉ cần bọn họ ngoan ngoãn nghe lời, trốn không thoát lòng bàn tay của lão là được.
Loại chuyện như vậy Adam đã từng trải hơn rất nhiều, cậu biết muốn đặt chân đến một chỗ hỗn tạp, phải ra trước đánh nhau một trận với tên nào nhìn hung dữ mạnh nhất ở đó. Đây cũng chả phải chỗ để chơi trò giả heo ăn hổ.
Huống chi, dưới mắt Adam đã đang giả heo rồi.
Adam quyết định chủ động xuất kích, cậu chợt nổi giận gầm lên một tiếng, khiến hai tên hầu sợ đến run run một cái, lúc này mới chợt về phía trước, đem một tên trong đó một cước đá bay.
Không chịu nổi một cước nữa… một chiêu này Adam trực tiếp dọa một tên hầu khác phải lui đi.
“Phế vật! ” Knight mắng một câu, chống người mình đứng lên.
Trong mắt y Adam cũng nhìn thấy sợ hãi, nhưng còn có cam lòng và oán hận nhiều hơn.
Chỉ cần có một chút trật tự có thể tuần hoàn, là có thể được quyền lực vô cùng lớn là kẻ được chèn ép. Đối với Knight mà nói, ở trong cái chuồng lớn này, hắn vốn phải ở tầng dưới chót, phải có quyền lực để chèn ép những kẻ còn yếu ớt hơn cả mình, đây là điều hắn quyết không thể mất đi.
Adam quyết tâm cho Knight một bài học, làm cho hắn hiểu được thế nào là đối thủ không thể chọc vào. Cậu vẫn không có di chuyển, đợi Knight chủ động tấn công.
Từ một điểm này mà nói, Knight thật ra rất dốt nát. Geralt nói cho Adam, sức lực của hùng trùng dù cho so ra với thư trùng hay thậm chí với các hùng trùng khác, nếu không đề phòng đủ sẽ bị áp đảo, cho nên phải học được các lấy tĩnh chế động, một kích trí mạng, quyết không thể rơi vào tình trạng chiến đấu dài hơi.
Nếu như Knight thật sự có thể ra lệnh cho hai đứa tay sai quấn lấy Adam, thật ra Adam cũng không có cái bản lĩnh gì để tránh thoát, cho nên cậu nhất định phải để cho Knight và nhóm tay chân của hắn bị dọa sợ.
Knight đã động, cậu không thể không di chuyển, ở trong cái chuồng này, càng tỏ ra yếu kém chỉ sẽ đưa tới cắn xé càng nhiều hơn. Ánh mắt Adam lóe lên, lần nữa chộp cổ tay Knight.
Knight bị kích thích phải bộc lộ hết tiềm năng, lần này hắn thế mà thoát được, duỗi tay nắm lấy cánh tay của Adam, giơ tay lên cố gắng muốn chụp vào cổ Adam. Tay Adam dịch tay hắn ra, trực tiếp cắm vào cùi chỏ của hắn làm chệch bên trong, lại vặn ra bên ngoài, xoay trật cánh tay của Knight. Cậu không chần chờ, khom lưng đè nặng cánh tay Knight, trực tiếp đập vào đến trên đầu gối của chính mình.
Kèm theo tiếng xương nứt lanh lảnh vang lên và một tiếng hét thảm, Knight bị gãy cả cánh tay.
Knight hét lên thê thảm ngã trên mặt đất, Adam cúi người ngồi ở trên người túm cổ vào hắn, gằn giọng nói lại từng câu từng chữ lần nữa: “Đừng. Đụng. Vào. Đồ. Của. Tao. “