Chương một trăm mười bốn: Đám mây độc thủ
Adam không sợ hãi thản nhiên nhìn hắn: “Làm sao, chả phải bây giờ anh nên xử lý tôi bằng cách diệt tôi luôn à?”
Statham miễn cưỡng nở nụ cười: “Câm miệng, tôi muốn làm cái gì còn chưa tới lượt cậu lo.” Hắn nhìn theo hướng số 3 rời đi, rồi nói với Adam giọng căm hận, “Những kẻ này đều là những thứ quái vật ngu xuẩn không có đầu óc, vốn cũng không hiểu được công lao của tôi, việc tôi làm không có người nào có thể thay thế. Chả qua chúng còn chưa thấy sự lợi hại của tôi, sớm muộn cũng có một ngày tôi sẽ dạy dỗ chúng lại cho biết mặt”
Adam nhún nhún vai, vẻ mặt kiểu không quan tâm, cậu nghe hiểu ra Statham chỉ là đang rung cây dọa khỉ, nhìn vậy chứ bên trong cũng không mạnh gì.
Loại thái độ khinh miệt này càng như muốn chọc giận thêm Statham, hắn túm lấy cổ áo của Adam nhìn vào cậu chằm chằm: “Sao hả nhóc quỷ nhỏ, bây giờ ngay cả cậu cũng dám xem thường tôi? “
“Nếu như tôi biết sớm muộn gì anh cũng sẽ giết tôi, cầu xin tha thứ cũng không có ích gì, vậy anh nói tôi nên dùng thái độ gì để đối mặt với anh?” Adam nắm tay hắn, vỗ nhè nhẹ một cái, yếu ớt cười cười, “Đừng cư xử với tôi như vậy, tôi cũng không phải là kẻ thù của anh, lửa giận của anh cũng đừng nên trút lên tôi chứ.”
Statham nhìn cậu chằm chằm, cằm bởi vì hàm răng cắn chặt nguy hiểm hơi chuyển động qua lại, tiếp đó hắn từ từ thả lỏng tay ra.
Động tác nhỏ này làm cho Adam hơi nhíu mày, không phải hung hăng tha cho Adam, mà là chậm rãi thả tay ra, tính tự chủ của Statham cao hơn Adam nghĩ. Adam bắt được tay của Statham, động tác không ngờ này làm cho lông mày của Statham liền nhíu lại, theo bản năng bắt đầu cảnh giác với dụng ý của Adam.
“Nếu như anh muốn giết tôi, xin nói cho tôi sự thật trước đã, tôi cũng không muốn chết không nhắm mắt ở chỗ này.” Adam không hề cố gắng giả vờ tỏ vẻ đau thương, đối phó với loại người như Statham, chiêu giả bộ đáng thương là vô dụng, cậu chỉ nói suy nghĩ thật lòng trong cậu, dù cho có chết, cậu cũng phải biết được sự thật trước khi chết.
Statham nghe xong, đôi môi đang mím cứng ngắc lại bị giật mình mà hơi mấp máy, tới lúc mở ra lại trở thành nụ cười xấu xa: “Có đôi khi không biết gì cũng là chuyện tốt, nhóc con à, nếu cậu biết nên phải hận ai thì được ích gì chứ?”
“Tôi sẽ báo đáp cho anh. ” Adam vuốt ve cánh tay Statham, Statham lúc mới nhìn vào cũng không thấy quá lực lưỡng, nhưng cánh tay lại rắn chắc cứng như sắt thép.
Khác với hai tên to con dường như không có cảm giác tình dục kia, Statham rất không có sức chống cự với kiểu mời gọi thế này, Adam đã thấy cổ của hắn hơi rung lên nuốt xuống, càng thấy được khát vọng trong mắt hắn.
“Anh chắc chắn biết hùng trùng lòng như tro nguội thì trông thế nào, nhưng chắc hẳn anh không biết hùng trùng vui vẻ phối hợp hầu hạ thì sẽ ra sao.” đuôi lông mày Adam cách xa ra, khóe miệng như có như không cười cười, “Tôi muốn được chết minh bạch, cũng muốn chết trong khoái hoạt, nhất định anh sẽ không đành lòng cự tuyệt tôi chứ!?”
“Biết được nhiều quá cũng không tốt cho cậu đâu.” Statham do dự, cũng chưa từ chối thẳng.
Adam rèn sắt khi còn nóng, lúc này tăng thêm một ít đáng thương và khôn khéo: “Tôi chỉ muốn biết Shaw và Ryan đi đâu thôi, bọn họ sẽ như thế nào?”
“Bọn chúng tạm thời sẽ không chết, nếu như biểu hiện tốt, bọn chúng thậm chí có thể sống thật lâu. ” Statham giương mắt nhìn hai bên một chút, bộ dạng như lo lắng không biết có bị lo lắng hay không
Nơi này là tàu Megneyville bọn họ chiếm được, vốn cũng chưa có giám sát camera riêng của Adam, bản năng mờ ám này của Statham làm bại lộ toàn bộ cảm xúc đang hết sức bất an của hắn.
“Bọn chúng sẽ trở thành dũng sĩ giác đấu, ở trong đấu trường nổi danh nhất trong vũ trụ này chém giết lẫn nhau, hoặc là đấu thắng được những con quái thú đáng sợ nhất hung ác nhất, chỉ cần có thể còn sống sót, bọn chúng sẽ thành anh hùng.” Statham nói, lại không giấu được một tia ác ý để lộ ra, xem ra rất hài lòng với cái kết cho tương lai của a Shaw và Ryan.
Có điều đáp án này hoàn toàn nằm ngoài suy nghĩ của Adam, dũng sĩ giác đấu, một danh từ cổ xưa đế như vật, làm sao sẽ xuất hiện ở trong thế giới trùng tộc được.
Sự kinh ngạc của Adam làm Statham thấy hài lòng, hắn cầm tay Adam, ngón cái mập mờ vuốt ve mu bàn tay của Adam: “Cậu không biết là trong vũ trụ có bao nhiêu loại ngu xuẩn khát máu, thích xem các chiến sĩ trùng tộc cường đại biểu diễn chiến đấu để tranh giành mạng sống đâu, đây chính là một loại kích thích cực mạnh, một nghề để kiếm tiền. “
“Chính vì thế các người mới dám ra tay với quân đoàn của trùng tộc, muốn bắt họ để làm dũng sĩ giác đấu? ” Adam vẫn không muốn. Cậu biết ở trong vũ trụ còn có các chủng tộc ngoài hành tinh khác tồn tại, nhưng bởi vì trùng tộc quá mạnh mẽ và bá đạo, cho nên trong những hệ hành tinh nơi trùng tộc ở cũng không các loại tộc ngoài hành tinh khác tồn tại, thế cho nên người ngoài hành tinh trước giờ với Adam mà nói, vẫn chỉ đang tồn tại trên hình ảnh và trong khái niệm của các chương trình khoa học viễn tưởng.
Địa vị ngày hôm nay trùng tộc có được là dựa vào thực lực chiến đấu, các tộc ngoài hành tinh khác ít dám trêu chọc với trùng tộc có lực thích ứng cực cao lại có sức chiến đấu quá mạnh mẽ, làm sao có thể dám trực tiếp ra tay với quân đoàn, bắt được chiến sĩ chính quy trong các quân đoàn chiến sĩ chứ?
“Đương nhiên không chỉ là vì để bắt dũng sĩ giác đấu. ” Statham hừ lạnh một tiếng, thần sắc phẫn hận, “Trường đấu thú đúng là một món làm ăn lớn, có điều còn kém rất rất xa để đánh đổi lấy nguy hiểm khi phải khiêu khích quân đoàn chính quy của trùng tộc . Thế nhưng, bé đáng yêu này, lẽ nào cậu không biết, vật trao đổi có giá trị lớn nhất trong vũ trụ, lại chính là bản thân chủng tộc này hay sao? “
“Nhìn thấy đám to con không có đầu óc kia không?” Statham chán ghét dùng ngón tay cái làm điệu bộ chỉ ra cửa.” Bọn chúng mới thật sự là một món hời đấy, không có tình dục chỉ có năng lực gien chiến sĩ của trùng tộc, nghe lời lại có thể dùng tốt, món hàng tuyệt phẩm lại có giá tốt, đây mới là làm ăn lớn, một phi vụ làm ăn rất lớn.”
Tay của Adam đã lập tức rút về từ trong tay Statham, thật sự là chuyện mà Statham nói làm cho cậu quá mức kinh hãi.
“Nếu như anh trai của cậu có biểu hiện rất tốt, nói không chừng cậu sẽ được có thêm rất nhiều anh trai nữa. ” Statham cười khục trong cổ họng.
Chỉ cần tưởng tượng ra cái hình ảnh ấy, Adam đã cảm thấy buồn nôn không gì sánh được, tài nguyên lớn nhất trong vũ trụ này chính là chủng tộc, ý nghĩ tàng ẩn đằng sau những lời này làm cho cậu cảm thấy kinh khủng và lạnh lẽo vô cùng.
Nghĩ đến đây thôi, sắc mặt Adam trở nên càng thêm trắng bệch, cả người đều lùi về sau cách xa Statham.
“Làm sao vậy?” Statham trừng mắt nhìn Adam, hắn đang cố ý hù dọa Adam, nhưng mà cũng không thể làm Adam thấy sợ hãi như vậy chứ!
“Các người, có kỹ thuật sinh dục của trùng tộc… ” Adam lầm bầm nói rằng.
Sắc mặt Statham cũng thay đổi, hắn nhìn chằm chằm Adam, mặt không chút thay đổi, thậm chí có chút nhẹ nhàng: “Biết quá nhiều thù càng dễ chết. Adam, giờ đây tôi không giữ cậu lại được nữa.”
Adam cũng có cảm giác mình không còn cơ hội sống sót nào nữa rồi.
Từ lúc bắt đầu thời đại hắc ám, tỉ lệ sinh dục của trùng tộc đã trũng xuống quá thấp, con số trùng tộc sinh ra theo cách tự nhiên rất ít, nếu cứ theo khuynh hướng này, dân số trùng tộc càng ngày sẽ càng thiếu, dẫn đến diệt vong.
Nhưng trên thực tế, kỹ thuật gien của trùng tộc mới là thành tựu khoa học kỹ thuật tân tiến của bọn họ. Có rất nhiều trùng tộc, có lẽ là hơn mười, thậm chí trăm năm trước, cũng đã thụ tinh được trứng trùng, chỉ dựa theo trình tự nên đến bây giờ mới ấp trứng…
Đây cũng là lý do vì sao từ nhỏ trùng tộc đã tiến hành tập trung quản lý và giáo dục với thư trùng, ngoại trừ một số rất ít các thư trùng có quân công cao được quyền tự nuôi dạy con mình, còn những kẻ bình thường khác hoàn toàn không thấy được con của mình.
Có thư trùng còn không biết mình trứng thư của mình bị lấy ra từ lúc nào, có thư trùng thậm chí còn không biết thật ra mình đã có hài tử, có thư trùng còn không biết là con mình phải trải qua bao nhiêu năm, thậm chí tới tận vài chục năm mới được sinh ra, bọn họ hoàn toàn không được gặp mặt…
Cách thức tàn khốc lại có hiệu suất cao đã được dự tính trước này là do ba đầu não lớn chung nhau giám sát, mà người thi hành cụ thể chính là độc lập với ba đầu não lớn, lại có quyền hạn tối cao – Haya.
Xét về quyền hành duy trì tỉ lệ sinh nở cho trùng tộc, Haya thậm chí còn có quyền hạn cao hơn cả ba đầu não lớn.
Bí mật này là Alfred nói cho Adam nghe, làm một tộc hệ có số lượng quá thưa thớt sắp dẫn đến nguy cơ diệt vong, thật ra không phải thời đại nào Thiêu tộc đều có thể gặp được thích hợp gia chủ hùng trùng, có đôi khi vào thời điểm sắp phải ra đi, sẽ bắt đầu dùng trứng trùng đã được đông lạnh trên trăm năm.
Alfred nhắc tới người cháu trai bỗng dưng có, nhưng nếu xét về quan hệ chân chính, thật ra là cháu chắt thế hệ trên trăm năm của anh. Mà chính Alfred, cũng không biết mình đã được thụ thai vào ngày nào.
Đây là kỹ thuật tối cao cũng là tuyệt mật nhất của trùng tộc, ở bên ngoài tuyệt khó có thể phá giải bí ẩn gien của trùng tộc.
Người ta thường nói kẻ địch đáng sợ nhất chính là ở bên trong, Adam hiểu rất rõ, dám dùng thư trùng quyết đấu để kinh doanh đấu trường hay dám bắt cóc quân đoàn chính quy của trùng tộc cũng không tính là gì, chế tạo ra gien chiến sĩ của trùng tộc, mới là bí mật đáng sợ nhất, tối tăm nhất.
Adam nhớ lại một câu nói đùa của kiếp trước “Bên trên tôi còn có vị khác”. Ở phía sau Statham, không biết rốt cuộc người nào, nhưng chắc chắn phải là một vị đang đứng ở tầng rất cao trong Fabre!
Statham và Adam đều không có lên tiếng, một lát sau, Statham chủ động mở miệng: “Có rất ít hùng trùng biết bí mật sinh dục của trùng tộc, cậu rất đặc biệt, là Haya nói cho cậu biết? “
Adam khẽ lắc đầu, không trả lời.
Statham ngồi xuống đối diện với cậu, thân thể kia vẫn nghiêng về trước, tư thế khửu tay chống đầu gối: “Cậu đã đoán được, tôi cũng sẽ không dối cậu thêm nữa.”
Hắn thả lỏng mà lung lay bả vai: “Đây không phải là lần đầu tiên tôi đi lính, cũng không phải lần đầu tiên tôi trốn thoát khỏi nghĩa vụ quân sự, càng không phải là tôi lần đầu tiên bị bắt. “
“Cậu hiểu chưa? Đây là một vòng tuần hoàn, tôi trà trộn vào hắc khu, bị bắt, sau đó tôi bị phân đến một quân đoàn, trở thành binh sĩ. Tiếp đó, từ bên trong hệ thống này công kích Nalena, chọn mục tiêu thích hợp, đánh bất ngờ, bắt cóc, lại chạy ra. Sau đó tôi sẽ trở lại hắc khu một lần nữa… ” Statham nhìn chằm chằm Adam, lời nói của hắn cực kỳ thẳng thắn, nhưng thật giống như vẫn còn cất giấu bí mật, một khát vọng bí mật Adam có thể đoán được.
Đầu não chiến tranh Nalena, Adam nhớ ra cái gì đó, Statham trước kia cũng đã đề cập, hắn có thể ảnh hưởng đến điểm mấu chốt gì của Nalena. Không phải, thật ra không phải, hắn chỉ là một quân cờ, một tên tiểu tốt hoặc có lẽ là một loại virus, chỉ cần hắn xâm nhập vào trong một phần của quân đoàn, lăn lộn đến chức vị có thể tiếp xúc được với đầu não chiến tranh Nalena là hắn đã thành công.
“Cho nên, cũng không phải là một ai đó chức cao trong quân đoàn đang phối hợp vời các người, mà là các người… Các người… ” Adam nói mấy lần, cũng vẫn không thể nào nói ra suy đoán của mình.
Ba đầu não lớn quản lý tất cả sự vật của trùng tộc, hay nói đúng hơn, có lẽ là một hệ thống quản lý tuyệt đối lý trí tuyệt đối công bằng nắm trùng tộc trong tay, trùng tộc từ lâu đã thầm chấp nhận quyền uy vô hạn của ba đầu não lớn. Ngay cả Adam cũng từng tin rằng ba đầu não lớn là chí công vô tư, tuyệt đối công bằng chính trực vào chỉ dùng lý trí. Không có người nào có thể ảnh hưởng đến quyết định của ba đầu não lớn, chứ đừng nói tới chuyện giấu giếm, thậm chí thao túng.
Nếu như sự tình Statham đang ám chỉ là thật, vậy thì tổn hại này với trùng tộc có tính chất như huỷ diệt.
Tất cả sự tín nhiệm trước gì xem như bị vứt bỏ hoàn toàn.
Lại là một hồi im lặng trầm mặc.
“Những kẻ mà ông chủ tín nhiệm nhất cũng không phải là tôi, mà là đám ngu được chế tạo ra biết nghe lời kia.” Lại một lần nữa, Statham chủ động phá vỡ trầm mặc, hắn liếm hàm răng của mình, bóp méo gò má để nhìn giống như một nụ cười, “Chỉ do tôi đủ thông minh thôi. “
“Thoạt nhìn tôi giống như là một tên ngu xuẩn thô lỗ chỉ biết dùng tay chân, nhưng kỳ thật tôi hết sức thông minh, thời điểm lúc học trong trường quân đội, tôi mang danh đệ nhất chỉ huy trong tàu chiến đấu vu trụ, kỹ thuật lái theo giả thuyết của tôi hết sức lợi hại. ” Statham giật giật huyệt Thái Dương của mình, chờ để Adam đặt ra câu hỏi.
Khóe miệng Adam kéo xuống, nhún nhún vai: “Nhìn ra được, kiểu của anh là đang ráng làm ra vẻ gian trá.”
Adam vẫn có thể dùng thái độ ung dung để đùa giỡn làm cho Statham cũng buông lỏng một chút, hắn hừ lạnh, nở nụ cười, mới dùng giọng như đang trong hồi ức mà nói rằng: “Nhiệm vụ mai phục thế này không phải ai cũng có thể hoàn thành, muốn sống sót ở hắc khu, muốn ‘được’ bắt mang đi, muốn được Justice xử không bị tội chết, còn muốn lăn lộn ở trong quân đoàn đến khi nào có thể kết nối được với hệ thống chỉ huy của Nalena. Trong lúc này, không có ai giúp tôi cả, cũng không thể lưu lại bất kỳ dấu vết nào, phải hoàn toàn dựa vào tài trí thông minh của tôi.”
“Đây là một việc rất phức tạp, tôi không biết có bao nhiêu thư trùng đang cũng làm giống tôi như thế, nhưng tôi biết đến nay tôi vẫn chưa từng thất thủ qua.” Statham chĩa ba ngón tay lên, cẩn thận tường tận kể ra, giống như vẫn đang ung dung kể lại chuyện chấn động lòng người của hắn ở nửa đời trước.
Adam rốt cục cũng nghe hiểu lời nói của Statham, cũng biết vì sao Statham đột nhiên trở nên bộc trực thẳng thắn như thế: “Nhưng anh không thể nào cứ vĩnh viễn làm mãi chuyện này được, thời gian anh lảng vảng trong hắc khu còn dài hơn so với tôi, cũng đã trải qua rất nhiều chuyện so với tôi, hẳn là anh hiểu đạo lý này còn hơn tôi.”
“Là một việc làm đen tối vô cùng quan trọng, không thể vĩnh viễn giao cho một tay cấp dưới mãi được.” Adam nghiêng người tới gần Statham, giảm tiếng nói thành rất nhỏ, “Anh đang sợ.”
Nói xong, cậu ngả người rơi vào trên ghế sa lon, nhìn Statham mặt không thay đổi.
Cũng khó trách Shaw và Ryan không nhận thấy được âm mưu hại người của Statham, càng không nhận thấy được một âm mưu đang lặng yên đến gần này. Shaw và Ryan lăn lộn ở hắc khu nhiều năm như vậy, cũng miễn cưỡng chỉ đủ để có cái ăn, chỉ có thể bảo đảm sẽ sống sót. Hoàn toàn không cách nào so sánh được với năng lực có thể giả mạo, lăn lộn của Statham trong hắc khu như cá gặp nước .
Tính cách thật của Shaw cũng không phải là một kẻ đủ mạnh để có thể sống tốt trong hắc khu, dũng khí và sự kiên cường của cậu ta thạt ra đều đến từ quyết tâm phải bảo vệ cho bằng được Adma. Sống nương tựa lẫn nhau là cách để miêu tả đúng với cả Adam lẫn Shaw. Mà Ryan so với Shaw thì hiếu thắng hơn một ít, cậu ta có đủ năng lực đủ lăn lộn để một ngày nào đó sẽ trở thành một ông trùm trong khu, có điều còn chưa đủ trưởng thành.
Tiến nhập quân đoàn chẳng khác nào đi một con đường sáng, mặc dù mọi khía cạnh sinh hoạt ở tinh cầu Tarrett này buồn khổ không gì sánh được, nhưng ít ra bọn họ cũng chỉ cần lo lắng việc phải đối đầu với những loài quái thú, không cần phải lo lắng đến sự an toàn cho những đồng đội bên cạnh. Giống như Adam bị lạc lối với cuộc sống trong Neisser, Shaw và Ryan cũng đã thả lỏng ra, trở nên lười biếng, mới có thể ở trong hoàn cảnh thoạt nhìn tuyệt đối an toàn mà bị đánh bại do không có chút phòng bị nào.
Có lẽ là sự can đảm và cố chấp của Adam đến trước khi chết vẫn yêu cầu muốn biết sự thật đã tác động tới Statham, nên mới có thể làm cho Statham muốn nói ra bí mật của mình. Đương nhiên, thực tế hơn chính là, từ những chuyện phát sinh gần đây, Statham đã mơ hồ nhận ra những thay đổi, thái độ ông chủ đứng sau lưng hắn giờ đã thay đổi.
Những thay đổi này Adam đều đã phát hiện ra, chứ đừng nhắc đến Statham vốn đã nhiều lần lẫn vào trong hắc khu, còn nhiều lần chạm đến cái vị trí ông trùm trong khu kia. Đây là một tấm lưới đã định trước đường cùng, Statham chưa hề thả lỏng hoặc buông bớt ra, từ trước đến giờ hắn ta vẫn luôn đề phòng chuẩn bị cho ngày này, cái ngày mà hắn sẽ phải đi đến con đường cuối cùng này.
“Có cần tôi an ủi anh một chút không? Ví dụ như do quá đa nghi, suy nghĩ nhiều quá, chuyện chưa có tệ như mức anh nghĩ, mấy câu kiểu ấy.” Adam rúc vào trên ghế sa lon, cười đến có chút khiêu khích.
Statham thò người ra bắt được chân Adam, kéo cậu đến ngã vào trên ghế sa lon: “Quỷ nhỏ này, đừng có dùng những lời ngu ngốc kia để trêu chọc tôi nữa, cậu cũng biết giờ làm gì mới hiệu nghiệm nhất kia mà.”
“Thật ra cậu mới là một thứ rất quý giá, bọn chúng lại hoàn toàn không biết.” Staham để lộ người ra chặn Adam lại, vuốt ve gò má Adam, “So với đám vũ khí ngu ngốc kia, cậu mới là chiến sĩ trùng tộc cần nhất.”
“Vậy mà anh còn muốn giết tôi sao? Tiếp tục tận trách trong nhiệm vụ được giao cỉa mình vì ông chủ kia?” Adam nắm tay hắn, cọ mặt của cậu vào tay hắn, hai chân ôm lấy hông của Statham, “Bán mạng vì ông ta? “
“Đừng nghĩ cậu có thể làm lung lay tôi, đó là chuyện của tôi.” Statham bắt lại cẳng chân của Adam, vuốt ve cẳng chân của Adam.
Adam cười cười, trực tiếp dùng tay nắm vào chỗ ở dưới của Statham: “Đợi chút nữa chúng ta lại nói tiếp chuyện này.”
“Đợi chút nữa? ” Statham ngẩng đầu nhìn giờ, “Cậu đánh giá tôi thấp quá rồi.”
[ Lời tác giả ]
Tôi đã sớm viết sẵn dàn ý là trong ‘ thời gian tươi đẹ’, Adam sẽ lần lượt chịch hết từ Geralt , Gerhard và Gillen ( các thư trùng còn lại lướt qua) sau đó mới đến những chương về đấu trường đấu thú, cũng là những chương truyện cuối hoành tráng nhất để kết bộ này. Có điều, do là trong thực tế năm trước năm sau này tôi đang phải xử lý những công việc sẽ có ảnh hưởng rất quan trọng với cuộc sống của tôi sau này, cho nên tôi vẫn không thể viết thêm nhiều tình tiết mới nữa, dừng cũng đã lâu. Nên đành phải cắt ngang để tiến thẳng vào phần mà tôi muốn viết nhất. Phần viết cảnh chịch Geralt tôi sẽ đắp vào trong phân đoạn lúc cứu khỏi đấu trường, Gerhard và Gillen thì sẽ bổ sung trong phiên ngoại.
Lời editor: Này là giải thích vì sao các chương về ‘thời gian tươi đẹp’ lại có vẻ cụt ngủn như thế, nhưng mấy phần chịch tác giả kêu viết bổ sung thì ổng hứa suông đó, ko hề có nha =))
Suông lắm luôn. Phiên ngoãi mình mong chờ vler mà ổng éo cho