Chương một trăm mười ba: Bắt cóc?
Ở trong quán cà phê Adam đã chất đầy một bụng đồ ngọt và đồ uống, thế mà Shaw vẫn cứ nhất định phải mời Adam ăn. Adam làm sao có thể cự tuyệt chứ? Huống chi đây là căn cứ số một của quân đoàn thứ bảy, trung tâm du lịch được khai thác sớm nhất, có những món ăn ngon đặc sản của Tarrett, tại sao có thể bỏ qua? Adam không cảm giác được chút nào nguy hiểm đang gần sát.
Mà nguy hiểm phát sinh chính vào lúc này.
Cậu và Shaw đang đi ở đầu đường căn cứ số một, không chút nào thấy phải cảnh giác đối với hai cái xe tải vận chuyển và bốc xếp bỗng trờ tới ngay bên cạnh. Mà Ryan chỉ có tụt phía sau so với bọn họ nửa bước, lại đã nhận ra có nguy hiểm.
Ở trong ba người bọn họ, Ryan thoạt nhìn bất cần đời lại là kẻ có trực giác nhạy bén nhất. Nhưng mà cho dù là hắn, cũng chỉ vẻn vẹn có thể kịp phát ra một tiếng kêu cảnh giác bất an: “Shaw, tớ có cảm giác không tốt lắm… “
Ba vòng tròn lóe lên tia lửa điện đánh trúng thân thể của bọn họ, kèm theo tiếng điện xẹt, Adam lập tức cảm nhận được cơn choáng váng mãnh liệt, mất đi khống chế đối với thân thể. Trước khi té xỉu, cậu nghe được một giọng nói có hơi quen thuộc: “Đừng đụng cậu ta, cậu ta là của tao… “
Tới lúc tỉnh lại, Adam còn có thể cảm nhận cơn đau nhức tê mỏi phía sau do điện giật. Cậu ngồi dậy cả người cứng đờ, đánh giá xung quanh.
Làm cậu rất bất ngờ chính là, cậu đã trở lại trên tàu Megneyville, nhưng không phải là phòng của cậu, mà là nơi ở của một vị khách mời thư trùng. Ở bên người của cậu còn có vài hùng trùng đang nằm ngổn ngang, đều giống như rác rưởi mà bị tùy tiện quăng ở dưới đất.
Cậu ở trong đám này còn thấy được cả Emilin, lúc này cũng ngủ mê man.
Adam tỉnh lại sớm nhất trong cả bọn, cậu nhanh đến bên người Emilin, đánh thức anh ta. Emilin mở mắt ra đã rên rỉ một tiếng do đau, thân thể nằm cứng ngắc không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể nhìn Adam hoảng sợ nói: “Trời ạ, Adam, tôi bị gì vậy? Tôi có phải đã thành tàn phế rồi hay không? Bọn họ mổ lấy thận của tôi rồi à?”
“Không có việc gì, anh không có việc gì, hẳn là do bị điện giật nên thấy tê dại cả người thôi, sớm sẽ hồi phục lại thôi.” Adam bấm cánh tay Emilin một cái, cánh tay bị bóp giật giật, Emilin cũng cảm thấy một tia đau đớn.
Emilin mờ mịt giật giật con mắt, mới kêu lên thất kinh: “Chúng ta bị sao thế này? Tôi nhớ được, nhớ được… “
“Có một vòng tròn đúng không? Lóe lên tia chớp điện? ” Adam hỏi.
“Còn có một tên mặc đồng phục quân đội, tôi còn tưởng rằng bọn họ là binh sĩ của quân đoàn thứ bảy!” Emilin thét to, “Bọn họ làm sao dám đối xử với tôi như vậy, dám gây tổn thương tới tôi chứ? “
Adam nghe xong lời của anh ta, lại nhíu mày, phát hiện chuyện này không hề đơn giản.
Cậu cũng không nhìn thấy kẻ đã tập kích cậu và Shaw, nếu như điều Emilin nói là sự thật, đối phương mặc giáp chiến đấu của quân đoàn thứ bảy, thế thì ít nhất cũng nói rõ ra đối phương có cách để làm được quân phục có độ giống cực cao.
Đáng sợ hơn một điểm là, ở dưới sự bảo vệ của Haya, dù cho là tinh cầu Tarrett cách Fabre xa nhất, cũng có bộ máy xử lý con của Haya để kiểm soát, tất cả các thư trùng đeo vòng trinh tiết, cũng không thể ôm ác ý tiếp cận bất kỳ một hùng trùng nào.
Adam tiếp xúc rất nhiều với các thư trùng không cần đeo vòng trinh tiết, hoặc là bởi vì hẹn hò với cậu mà được tháo xuống vòng trinh tiết rất nhiều, thế cho nên đã bỏ quên mất chưa suy nghĩ chi tiết quan trọng trong câu chuyện này.
“Bọn họ chỉ bắt các anh thôi sao? ” Adam nhìn chằm chằm Emilin, lắc bả vai của đối phương, ép anh ta không được la to kêu bậy. Giờ đây trong cái tình huống này, suy nghĩ có lý trí sẽ tốt hơn nhiều là chỉ biết hoảng hốt lo sợ.
Emilin do dự một chút, cố gắng nhớ kỹ lại: “Không, không đúng, tôi nhớ ra rồi, thật ra ban đầu bọn họ đánh ngã thư trùng trước mặt, tôi còn tưởng là kiểu diễn tập quân sự hai gì. Còn, còn qua bên đó xem náo nhiệt kia mà… “
Anh ta áy náy cười cười, lập tức có chút hoảng sợ nhớ lại nói: “Sau đó mấy tên kia vừa thấy tôi đã đem tôi đánh ngã ngay.”
Tin tức quá ít, Adam cũng phân tích không ra thêm được gì nhiều. Nhưng bây giờ cậu còn có thể xác định một việc, đó là đối phương cũng không phải những kẻ khủng bố côn đồ tùy ý làm bậy muốn khiêu khích quân đoàn, từ cách bọn họ mặc quân đoàn thứ bảy, đến cách dùng xe tải ngụy trang để che giấu những người trên đường, còn có cách làm chỉ tập kích những người vô tình nhìn thấy, thì đều có thể nhìn ra, đám người này là có kế hoạch, có mục đích, có tổ chức.
Chỉ cần đối phương ôm mục đích gì khác, chắc chắn sẽ không giết bọn họ một cách đơn giản như thế.
Sau đó qua nửa ngày, sáu hùng trùng khác cũng dần dần tỉnh lại, sau khi bọn họ phát hiện ra có khả năng mình đã bị bắt cóc rồi, biểu hiện còn tệ hơn rất nhiều so với Emilin, thậm chí còn có một hùng trùng khóc đến hôn mê bất tỉnh.
Sau đó rất nhanh bọn họ đã phát hiện ea, tình huống còn tàn khốc hơn nhiều so với bọn họ nghĩ.
Những kẻ bắt cóc vô cùng thần bí kia còn không cho bọn họ ăn.
Ngay từ đầu bọn họ đã ở trong tủ lạnh nhỏ trong phòng tìm được một chút đồ ăn, đáng tiếc không có người nào chịu nghe ý kiến của Adam là để dành thức ăn lại để đối phó với khả năng có thể bị nhốt lâu dài này. Có gì trong tủ lạnh họ cũng lôi ra ăn hết sạch trong một lần, ngay cả mấy chai rượu đỏ đắt tiền đều uống cho bằng hết.
Adam lén giấu đi hai thanh chocolate, không có động tới từ đầu đến cuối, chỉ cùng chịu đói với các hùng trùng khác. Cậu thân làm một ngôi sao danh tiếng ở trong một đám hùng trùng hết sức vô dụng, đám trùng này ai cũng chỉ biết mỗi chuyện ôm đầu khóc rống, tự ôm tự khóc.
Đừng nghĩ các hùng trùng này không được lên hàng ‘sao’ như Adam thì sẽ bình thường. Vốn trong cuộc sống khẳng định họ cũng nhận được sủng ái truy cầu của bọn thư trùng, bằng không cũng sẽ không xuyên qua dải ngân hà, đến Tarrett này để đi du lịch. Bọn họ so với Adam còn yếu đuối hơn nhiều, đối mặt với tình hình như vậy vốn không hề chuẩn bị một cái gì, cộng với việc bị nhốt hai ngày, đói bụng mới có một ngày mấy tiếng thôi mà đã mất hết ý chí.
Bọn họ bị nhốt ở trong căn phòng này, đóng cửa hai ngày, giống như đã bị quên lãng, không trốn thoát được, cũng không có ai bước vào.
Sáng sớm ngày thứ ba, cửa phòng rốt cục mở, đi vào là hai thư trùng ăn mặc hộ giáp của quân đoàn thứ bảy, mặc giống như Shaw và Ryan. Bọn họ vừa tiến đến đã bị tiếng khóc điên cuồng và tiếng la bao vây, nhóm hùng trùng đều đang gào thét những lời nói thật quá ngây thơ : “Thả chúng tôi cho ra ngoài đi”, “Các người là ai? “, “Có ai cứu không ” …. các loại.
Adam im lặng không lên tiếng lui ở phía sau, nhìn thư trùng cao to dẫn đầu không nhịn được quát: “Câm miệng, mấy tên nhược thư* đáng ghét này, đứa nào la nữa tao đánh cho chết! “
*Thư=giòi, nhược= yếu ớt
Hiệu quả đe dọa của hắn cũng không được tốt lắm, đám hùng trùng vẫn đang bám lấy hắn, Adam còn nghe được một hùng trùng gương mặt giọng nói vô cùng nghiêm túc la lên: “Có anh mới là nhược thư, ngu xuẩn đó, có biết tôi là ai không… “
Hắn chỉ mới nói được nửa câu đã bị tiếng dao chém liên tục cắt đứt, đem cả một tủ quần á quý giá chém thành từng mảnh vụn, một chiêu này quả nhiên thành công làm cho cả đám hùng trùng im thin thít.
Nhìn thấy nhóm hùng trùng rốt cục đã bị áp chế xuống, thế mà Adam lại thấy có hơi buồn cười, cậu đã lâu không nghe được cách gọi ‘nhược thư’ này rồi, mà có thể nói cái thủ đoạn áp chế con tin đúng chuẩn này cũng hết sức quen thuộc. Vào lúc các hùng trùng khác đã hoàn toàn câm như hến, cậu lại đứng lên, Emilin ở bên cạnh sợ đến sắc mặt trắng bệch, điên cuồng mà nắm kéo tay áo của Adam.
“Ây, người anh em này, đây là đi đến phố để làm gì đây, mua hoa hay là bán rượu? Chỗ này toàn mấy con gà con ngây ngô, chưa từng thấy qua diều hâu, không cần thiết phải sắt đá thế chứ!? Có chuyện gì thì bàn lại sau. ” Adam trấn định nhìn tên cầm đầu vô cùng to lớn này.
Cậu đang nói tiếng lóng của hắc khu, đối phương lại thật giống như hoàn toàn nghe không hiểu, cau mày: ” Ngậm ngay miệng mày lại, ai cho phép mày đứng lên? ” nói xong hắn đã đem nòng súng nhắm ngay Adam, uy hiếp gầm nhẹ nói.
“Ế, 17, đừng kích động như vậy, cậu ta là một ngôi sao đó… ” thư trùng đi theo phía sau hắn nâng lên họng súng của hắn, lòng Adam đang trong nháy mắt ngắn ngủi này đã đã trải qua một phen run rẩy kịch liệt như đang đứng ở ngay mép vực sâu.
“Trời ạ… ” một tên thư trùng hết sức to lớn lực lưỡng khác trước giờ con chưa lên tiếng, thành thật mà nói, cái tên to con này nhìn thực sự quá vĩ đại, giống như một người khổng lồ nhỏ hơn, chẳng bằng thư trùng này có vóc người còn gây ấn tượng với Adam hơn, “Nhìn xem đây là ai chứ, đứa nào cũng tinh mắt thật đó, dám đem ngôi sao lớn của chúng ta trói thế này… “
“Là tao đó, mày có ý kiến gì không? ” giọng nói này nghe có chút quen thuộc, dáng người đang từ sau hai thư trùng bước ra trước mặt cũng rất quen thuộc.
Statham… Adam thầm đọc lên cái tên này ở trong lòng, không nói gì.
“Đây chính hàng tốt ông chủ muốn, tụi mày không được đụng vào.” Statham lảo đảo đi đến. Hai thư trùng đều nhường đường cho hắn, Statham nhìn Adam, Adam lại quan sát đến nét mặt của hai tên kia.
Rất kỳ quái, biểu cảm của tên to con là lạnh lùng và coi thường, còn của tên có vóc dáng thấp kia là ghen tỵ và bất mãn.
Hơn nữa bọn họ cũng không biết cách làm thế nào để giấu sắc mạtw, hoàn toàn đã đem ý nghĩ của bản thân viết hết lên trên mặt.
“Đưa này, tao mang đi trước. ” Statham nắm lại cằm Adam, bắt Adam phải nhìn hắn, hắn nắm bả vai Adam, lôi cậu từ trong phòng lôi ra ngoài.
“Cậu đang ở phòng nào? ” Statham đem Adam kéo ra khỏi phòng. Adam nhìn thoáng qua bên ngoài, bày biện của nơi ở cũng không có gì thay đổi, nhìn không ra chút nào là đã bị một đám cướp chiếm đoạt lấy. Cậu im lặng không lên tiếng chỉ chỉ vào phòng của mình, Statham dắt cậu đi vào.
“Aha, heh heh, phòng ốc xa hoa thế nhỉ, thực sự biết hưởng thụ quá. ” Statham nhìn một vòng, thấy rất thoả mãn, hắn đem Adam đẩy vào phòng, khóa lại cửa, tự mình ngồi xuống trên ghế salon, tư thế thả lỏng tùy ý, dường như hắn mới là chủ nhân trong gian phòng này.
Adam quan sát Statham, chú ý tới chuyện hắn đang mặc áo sơ mi trắng quần tây xám, mà không phải là giáp bảo hộ của quân đoàn thứ bảy, cậu khoanh tay, bày ra tư thế rất nhu nhược cảnh giác để hỏi: “Tại sao anh lại không mặc trang phục quân đội chứ? “
Statham bất ngờ nhăn mày lại, khóe miệng nghiêng qua một bên: “Cái gì? Câu hỏi đầu tiên cậu nghĩ tới lại là vấn đề này?”
“Còn gì nữa chứ? Rất hiển nhiên, chúng tôi đã bị bắt cóc, hơn nữa chắc các người cũng đã chiếm đóng cả thuyền Megneyville rồi, bây giờ tôi đang trong tay các người, điều nên làm nhất không phải là ngoan ngoãn nghe lời, đừng chọc giận anh sao? Mà làm sao các người có thể trộm được tàu vậy? ” Những câu nói thể hiện sự yếu thế trước đó của Adam, thật ra cũng là vì câu hỏi sau cùng.
Sự đắc ý vì tất cả đã nằm trong lòng bàn tay quả nhiên làm cho Statham buông lỏng cảnh giác, hắn đắc ý phất tay một cái: “Ai bảo bọn chúng dám bỏ hết đi ra ngoài du ngoạn, giao lại một con thuyền vũ trụ lớn như thế dám giao lại cho tôi chứ? “
“Vậy nên anh không hề bắt các bị khách mời khác, cũng không tính bắt giữ bọn họ để đòi tiền chuộc gì cả, đúng không? ” Adam nhanh chóng bắt được yếu điểm.
Nét mặt đang đắc ý, trái phải quan sát của Statham trầm xuống, hắn nhìn chằm chằm Adam một hồi, rồi mới như đã nghĩ ra mà nở nụ cười: “Ừ nhỉ, tôi cũng quên mất là mình đang nói chuyện với ai, cậu cũng không phải là một con gà con thiếu gia được bảo bọc gì, cậu cũng có xuất thân từ hắc khu, heh, thật đúng là thông minh. “
“Nếu không có gì phải giấu thì có thể nói cho tôi biết, rốt cục các anh muốn làm gì chứ!? ” Adam vô tội nhún nhún vai, “Dù gì hiện giờ tôi cũng không có chút lực phản kháng chút nào, cũng tiếp xúc không được với bên ngoài. “
“Cậu quả thực tiếp xúc không được với bên ngoài, nhóc con à, đừng nghĩ muốn giở trò kỳ lạ gì cả, hệ thống trí năng của tàu vũ trụ này đã bị tiếp quản, bất kỳ tín hiệu gì cũng không thể phát ra ngoài. ” Statham giơ ngón trỏ ra xa xa ngoắc ngoắc Adam, “Giờ thì, qua đây, cởi giày ra cho tôi.”
Adam lanh lợi đi tới, cậu nhìn một chút cái nhẫn đang mang trên ngón tay của mình, là một chiếc nhẫn màu xám có miếng bạc, mặt trên nạm một cái bánh răng, nhìn qua chính là một món đồ chơi tự mình làm, cho nên bọn bắt cóc này cũng không lấy nó đem đi. Adam do dự một chút, ánh mắt vẫn rất bình tĩnh, lấy tay giúp Statham tháo giày ra.
Statham đắc ý quơ quơ đôi chân đang mang tất dài của hắn, thành thật mà nói mùi này ngửi rất tởm, Adam miễn cưởng mỉm cười, lại giúp hắn đem với cởi ra xuống, vừa cởi vừa hỏi: “Vậy sếp Statham này, anh đang muốn làm cái gì vậy, buôn bán hùng trùng à?”
“Buôn bán hùng trùng? Aiz, lời được bao nhiêu tiền chứ? ” Statham chán ghét hừ một tiếng, hắn nhìn Adam lộ ra nụ cười dâm đãng, “Nếu như các hùng trùng đều giống cậu thì đúng là đổi được mấy cọc tiền đấy, còn như những đứa kia? ” hắn quơ quơ cái đầu, “Đám kỹ nữ lỗ vốn nhất trong vũ trụ này chính là bọn chúng.”
“Cái chúng ta mua bán là thư trùng, là binh sĩ, là những chiến sĩ ưu tú nhất.” Statham mwor rộng chân ra đạp thảm trải nền, khửu tay chống đầu gối. Tư thế lúc hồi nãy nằm lười biếng trên ghế sa lon cũng không thích hợp với hắn ta, cái tư thế ngồi nguy hiểm lúc nào cũng có thể đánh người khác bị thương này mới càng giống với phong cách của hắn hơn. Hắn nhìn Adam từ trên xuống dưới, ánh mắt tà khí, đột nhiên ôm lấy cổ của Adam lôi đến trước mặt, hôn lên môi Adam.
Đây đúng là nụ hôn thô bạo nhất Adam gặp phải, không chỉ có chủ động cướp đoạt, còn thêm phần tàn khốc quét sạch. Adam há miệng, cố gắng chịu đựng sự thô bạo của Statham.
Trên thực tế Statham dù có thô bạo thì đây cũng chỉ là một nụ hôn mà thôi. Nếu chỉ hôn thì Adam có thể chịu bao nhiêu thương tổn chứ? Nhưng Adam lại cố ý đấm vào ngực Statham, làm ra dáng vẻ yếu đuối giãy dụa, sau khi bị Statham buông ra rồi, mới thêm phần căm tức lại phẫn hận mà nhìn hắn.
Statham đắc ý liếm môi một cái, cái kẻ hầu như đã cạo trọc đầu này, khi cười rộ lên thì có khí chất của một kẻ phản diện: “Đệch, chết tiệt, tôi đã sớm muốn nếm thử mùi vị của cậu, không nghĩ tới kéo dài đến giờ mới có thể đấy.”
Hắn kéo kéo cổ áo của mình, trong ánh mắt có ngọn lửa dục đang nôn nao muốn thử.
Adam lui về sau một điểm, bắt lại cơ hội cuối cùng hỏi: “Mục tiêu của các anh là binh sĩ? Bắt hùng trùng về làm cái gì?”
Statham không nhịn được nới lỏng cổ áo ra, hắn vừa thò tay về phía Adam vừa thuận miệng nói rằng: “Vật tiêu hao. “
Adam cau mày một cái, đang lúc cậu suy nghĩ có nên giả vờ chịu thua trước Statham để đổi lấy thêm nhiều tình báo và cơ hội hay không, thì cửa phòng đã bị đá văng đầy thô bạo.
“Trùng thỉ, ai dám quấy nhiễu chuyện tốt của ông đây? ” Statham căm tức ngẩng đầu.
Adam ở gần cạnh hắn nhất bén nhạy nhận thấy được cơ thể Statham trở nên căng thẳng hơn, lại buông lỏng xuống: “Ế, số 3, mày tới đây làm gì? “
“Tao nghe nói mày mang đi một hùng trùng, cho nên tới xem một chút. ” Giọng nói ồm ồm vang lên, Adam đứng dậy quay đầu nhìn lại, gặp được một thư trùng còn cao lớn hơn bất cứ ai cậu từng gặp qua, hơn nữa rất kỳ quái là, thư trùng này và thư trùng to con lúc nãy xông vào căn phòng giam giữ hùng trùng kia dung mạo lại rất giống nhau, chỉ có khổ người còn lớn hơn nữa.
“Tao chỉ muốn tìm chút niềm vui thôi. ” Statham ngồi dậy, không nhịn được nói rằng.
Số 3 bước đi đến bên người Adam, cầm cánh tay Adam xách hẳn cậu lên.
Xách lên.
Adam vẫn là lần đầu tiên bị người ta xách hẳn lên như đang xách một con gà con vậy, dù cho thư trùng vốn kiện tráng hơn so với hùng trùng, cũng không có chênh lệch lớn đến mức này. Ở trước mặt thân thể cao lớn của đối phương, cậu giống như một nhóc con loắt choắ.
Hắn đung đưa Adam, trầm thấp nói rằng: “Statham, mày biết những thứ hùng trùng này là yếu đuối đến cỡ nào, lần này chúng ta chỉ bắt được tám hùng trùng, cũng không đủ để đám người điên kia chơi được hai tháng, tao quyết không cho phép mày làm lãng phí bất cứ ai.”
“Cái gì? Số 3? Mày đang nói chuyện với tao sao ” Statham liếm hàm răng của hắn, khóe miệng nghiêng lệch qua, cười lạnh nhìn số 3, “Làm sao, tao trải qua hai năm cực nhọc khổ sở, mới làm xong lần hành động này, mày lại cảm thấy tao muốn hưởng thụ cuộc sống một chút là lãng phí? Chú ý đầu lưỡi của mày đi, thằng to xác. “
Số 3 đem Adam ném xuống đất, cũng ép tới gần Statham, Statham gần như chỉ đứng tới bụng của hắn, có điều Statham lại không chút sợ hãi nào mà nhìn hắn chằm chằm, mắt hắn nhìn xuống Statham nói rằng: “Statham, mày tưởng công lao của mày là rất lớn sao? Lần này mày lề mề mãi mới mới làm xong nhiệm vụ, ông chủ đã rất không hài lòng rồi. “
“Ah? Ông ấy không hài lòng? Các người có biết lần này nguy hiểm đến cỡ nào không? Nalena đáng ra đã có thể phát hiện ta, ngay cả ông ấy cũng không giải quyết được Nalena, là tao mạo hiểm phiêu lưu ẩn núp đi vào, mới có cơ hội để mày hack được Nalena, giờ lại nói với tao là công lao của tao còn chưa đủ lớn? Cái này là ý của mày hay ý của ông chủ? Số 3, đừng có xạo láo với tao nữa, tao còn lạ gì mấy câu xạo chó của mày.” Statham đâm vào ngực số 3, “Chuyện này, tự tao sẽ đi bàn lại với ông chủ.”
“Còn có nó nữa sao? Từ lúc nào ông chủ nói phải là hùng trùng này? ” đầu số 3 không nhỏ, tính khí nhưng không có tàn bạo như Adam nghĩ vậy, ngược lại mà từ đầu tới cuối vẫn thành thục đối thoại với Statham, loại đối thủ có lực chiến đấu cực mạnh này, lại cũng không lỗ mãng, là đáng sợ nguy hiểm nhất.
“Ông chủ sẽ muốn, tao nghĩ ông ấy nhất định sẽ đối với nó cảm thấy có hứng thú, một mình nó còn hơn cả mười hùng trùng khác , không phải, một trăm. ” Statham chỉ vào Adam, giọng nói hưng phấn.
Số 3 cười khinh miệt: “Tao vừa mới hỏi qua những tên kia, hùng trùng này hình như là một ngôi sao, cả con tàu này lẫn đám thư trùng kia là vì nó nên mới chạy đến đây, mày đãn quên chỉ thị quan trọng nhất của ông chủ rồi sao?”
“Phải khiêm tốn, quyết không thể để lộ sự có mặt của chúng ta. ” số 3 hạ thấp giọng, loại giọng nói giống như nham thạch cuồn cuộn này lại còn hạ giọng trầm hơn nữa, mang lại một hiệu quả rợn cả tóc gáy, “Chúng ta quyết không thể giữ lại một tai hoạ ngầm như thế, nó sẽ đưa tới rất nhiều ánh mắt nguy hiểm, Statham, nó là do mày bắt mang vào, giờ tự mày sẽ phải xử lý cho tốt đi chứ?”
Hắn nhếch môi, khuôn mặt uy nghiêm nhìn chất phác, cũng lộ ra hết sức nụ cười tà ác, hắn vỗ vỗ mặt của Statham ý muốn làm nhục, xoay người rời khỏi phòng, lúc đi tới cửa hắn còn xoay người lại cầm tay nắm cửa: “Ah, đúng rồi, Statham, mày quả thực nên hưởng thụ một chút cho sướng đi, chơi cho đã, dù sao cũng không có bao nhiêu thời gian. Sau khi trở về, ông chủ muốn nói chuyện với mày một lúc đấy. “
Nhìn cửa phòng khép lại, Adam biết Statham trong lần giao chiến này đã hoàn toàn bị đánh bại, từ đó cậu cũng nghe được rất nhiều tin tức, nhưng còn thiếu rất nhiều dữ liệu có thể cho cậu rõ ràng hiểu được bản thân đến cùng gặp cái gì, phải làm thế nào mới kiếm đường chạy thoát được.
Statham sắc mặt âm trầm, suy tư trong chốc lát, mới ngẩng đầu nhìn về phía Adam.