TTCPS – Chương 112

               Chương một trăm mươi hai: Thăm người thân ở quân đoàn thứ bảy

               Không được, không đúng, cậu không nên dùng cánh tay của mình, phải học cách dùng eo và bụng.” Geralt  bắt lại cổ tay Adam, ngăn cản đợt tấn công một lần nữa của Adam, “Sức lực của hùng trùng không bằng thư trùng, cho nên nhất định phải dùng một đòn mạnh mẽ nhất, đánh trúng vào chỗ nào yếu nhất, mới có thể một kích trí mạng.”

               Adam lui ra phía sau một bước, khẽ hít vào một hơi, xoa xoa mồ hôi trên cằm. Geralt  nói muốn huấn luyện cậu, thì đúng thật là ở huấn luyện cậu, cũng không có một tia một hào nào là giả vờ nhận thua. Cậu chỉ mặc một cái áo thun ba lỗ nhưng vẫn ra mồ hôi đến toàn thân ướt đẫm.

               Nhưng loại mồ hôi này làm cho cậu có cảm giác vô cùng vui sướng, cậu đã thật lâu chưa có loại này cảm giác như mình đang ‘tiến bộ’ thêm. Neisser luôn rất tận hưởng, ‘thời gian tươi đẹp’ xa xỉ, sắp đem xương của cậu ngâm đến mềm nhũn, một phần tính cách cẩn thận chặt chẽ luyện ở bên trong hắc khu ngươi lừa ta gạt, đã sắp muốn hoàn toàn tiêu tan trong linh hồn của cậu.

               Huấn luyện của Geralt  lại để cho cậu có cảm giác tìm về một điểm ban đầu. Đừng xem Geralt  bây giờ công thành danh toại, nhưng đã trong thời gian dài ở chiến đấu giữa lằn ranh sống chế, nên bản năng chiến đấu đã thấm vào huyết dịch của ông ta, dù cho chỉ cần thể hiện một chút ra cũng đủ thấy bản lĩnh rồi.

               Adam cũng do được Geralt hướng dẫn mới biết được bộ giáp trụ nhìn như bền chắc không thể gãy hình thành từ niệm lực của thư trùng, thật ra cũng không phải là hoàn toàn không có điểm yếu nào. Giống như cơ thể cũng có những yếu điểm, niệm lực giáp trụ cũng giống vậy thôi. Nếu chợt gặp phải cảnh đánh lén, cũng không thể lập tức bảo hộ toàn thân, đây chính là điểm trí mạng trong nháy mắt.

               Muốn nắm chặt khoảnh khắc trong nháy mắt này rất không dễ dàng, Adam còn kém rất xa.

                “Nghỉ ngơi một chút đi! Cậu cũng mệt mỏi rồi. ” Geralt  nhìn Adam, buông lỏng tay ra, “Thể lực chênh lệch giữa thư trùng và hùng trùng thì không cách nào vượt qua, Adam, điểm tôi vô cùng khâm phục cậu chính là, cậu sẽ không mù quáng mà muốn mình phải có được sức mạnh ngang bằng với thư trùng, mà là muốn hiểu cách để phát huy ưu thế của mình.  “

                “Yếu ớt hay mạnh mẽ cũng chỉ mang tiếng tương đối thôi, biết người biết ta mới là con đường dẫn đến thắng lợi .” Adam cười cười, cũng thả lỏng tay chuẩn bị công kích lần nữa. Giữa kẽ tay của cậu có cất giấu một con dao găm, chuẩn xác mà nói, là một loại vũ khí gọi là ‘cây giáo ngón tay’.

               Thứ này nhìn qua chỉ là một loại hình trụ như câu son môi, khi xoay mở lên bộ phận bên trong mới thấy một con dao găm ba khía, dùng hai ngón tay chế trụ, lưỡi dao lộ ra khe hở chỉ có chiều dài bằng với ngón tay út. Vũ khí như vậy chỉ có thể dùng để đánh lén và ám sát, thế nhưng nếu như có thể nắm chắc cơ hội, đủ để tạo thành vết thương gây chết người.

               Adam rất thích thú với cây giáo ngón tay này, nó có thể không có phong cách như dao găm chân chính, lại cũng đủ bí mật và ác độc.

                “Cám ơn anh, Geralt , một lớp học phòng vệ đầy những tuyệt chiêu như thế, nếu như công khai chiêu sinh, lệ phí thu vào nhất định sẽ có giá trên trời đó!” Adam nửa đùa nửa thật mà nói một câu.

               Geralt dạy cho miễn phí, hoàn toàn là bởi vì ông ta thấy thích Adam nên mới phí công chỉ bảo như thế. Cho nên dùng giá cả căn bản không thể nào so sánh với giá trị của chương trình học này. Nhưng cũng chính tăng thêm giá cả, Adam mới có thể thể hiện ra sự biết ơn của mình, rằng bản thân của cậu cũng hiểu được lớp dạy tự vệ dành riêng cho cậu này quý giá đến cỡ nào.

                “Tôi vốn cũng thích được dạy người khác lắm” Geralt  cười cười, dùng khăn mặt lau chùi thân thể của chính mình, “Có điều cũng không nhiều người cho rằng tôi là một thầy giáo tốt như cậu đâu.”

                “Vậy làm sao có thể chứ? Những gì anh dạy vừa có ích lại thực tế, đây mới thực là bản lĩnh có thể cứu mạng.” Adam lắc đầu ý bảo không thể hiểu nổi.

               Geralt vẫn để lưng trần, lấy khăn mặt vẫn đang mải miết lau cơ ngực vạm vỡ, nghe xong lời nói của Adam, động tác ông ta ngừng lại, như có điều suy nghĩ  nhìn Adam:  “Có lẽ là bởi vì, các học sinh tôi dạy qua đều chưa thể hiểu ra được rằng cái gì gọi là bản lĩnh có thể cứu bọn hắn một mạng.”

                “Chỉ có những kẻ đã trải qua nguy hiểm chân chính mới sẽ biết cái loại  cảm giác không thể chống cự được là đáng sợ tới dường nào, mới muốn phải nắm giữ bất cứ bản lĩnh gì có thể giúp giữ lại mạng sống của họ.” Geralt  nhìn chăm chú vào Adam, lời nói ra làm cho nụ cười trên mặt Adam nhạt đi không ít.

               Adam cầm trong tay ngọn giáo ngón tay xoay tròn vòng quanh ngón tay, vì để có thể dùng thành thạo món vũ khí này, đầu ngón tay của cậu bị cắt không ít vết thương, cậu lại làm không biết mệt:  “Chuyện xưa của tôi mọi người đều biết, một hùng trùng đến từ hắc khu, may mắn tìm được cuộc sống mới. Có điều là rất ít ai có thể nhìn ra, cuộc sống ở hắc khu ảnh hưởng lớn lên tôi đến cỡ nào.”

                “Cậu phải tập quen với hạnh phúc và thoải mái đi. Adam, tôi đã từng giống như cậu, thậm chí thời gian tôi trải qua nguy cơ tứ phía dài hơn nhiều so với cậu. Cậu phải học cách để cho mình thả lỏng.” Geralt vỗ vỗ bả vai Adam.

                “Vậy anh có học được cách thả lỏng không? Thưa ngài Sói Trắng? Tôi cũng không nhìn được dấu vết nào trên người để thấy là anh biết cách thư giãn cả. ” Adam sờ sờ cơ ngực Geralt, tấm tắc khen ngợi,  “Tôi chỉ có thấy được một chiến sĩ vẫn luôn như thế, giờ phút nào cũng sẵn sàng ra trận.”

                “Cuộc sống như thế cũng không thú vị, Adam, chỉ một kẻ thành công sống sót mới có thể dùng kích thích, đặc sắc, mạo hiểm để hình dung những kinh nghiệm kia, không có kẻ sống sót nào là không nghĩ như vậy, chỉ là bọn họ không có cơ hội nói ra khỏi miệng mà thôi.” Geralt  cười cười,  “Hiện tại tôi cũng đến tuổi nên hưởng thụ cuộc sống này rồi, đi thôi, cùng tắm?  “

               Chỗ tắm của Geralt không ở phòng của ông ta, mà là trong khu chủ để rừng mưa nhiệt đới do ông ta làm chủ. Cái khu theo chủ đề tự nhiên này không giống như rừng mưa nhiệt đới thật sự mà ẩm ướt, dính mồ hôi, chỉ là cây cối càng thêm rậm rạp, hoa nở còn lớn hơn trong công viên. Geralt  bỏ tiền ra để trong khu chủ đề này có xây thêm một cái hồ đào từ lòng đất lên, như là một hồ nhỏ trong thiên nhiên.

               Adam đương nhiên hiểu rõ mời như vậy là có ý như thế nào, nhưng hôm nay cậu lại không có tâm tình gì, đành phải áy náy nói:  “Xin lỗi, Geralt, tôi giờ phải lập tức đến quân đoàn thứ bảy rồi, giờ tôi chỉ trông chờ được đáp xuống đất thôi. “

               Tinh cầu Tarret thuộc quân đoàn thứ bảy, là điểm chuyển tiếp trong cuộc hành trình này. Cũng là một tinh cầu dùng để khai thác tài nguyên rất xa xôi, xuất phát từ Fabre, phải lái phi thuyền mới có thể đến, cũng cần vượt qua khoảng cách mấy dải ngân hà mới đến được.

               Mà đối với Adam mà nói, tinh cầu này còn có ý nghĩa đặc biệt, đó chính là Shaw và Ryan đang đi lính ở đây!

               Từ sau phân phối ở trại huấn luyện quân đoàn số hai, Shaw và Ryan được phân đến một tinh cầu khai thác mỏ có khoảng cách xa nhất với Fabre, ngay cả việc liên lạc với Adam qua video call gửi phát đi xa cũng rất khóa khăn, bọn họ đã thật lâu chưa liên lạc lại.

               Lần này nhân cơ hội của ‘thời gian tươi đẹp’, Adam đặc biệt yêu cầu xin được đi qua Tarret, chính là vì tiện đường muốn gặp Shaw và Ryan một lần.

               Rời khỏi nếp gấp bước nhảy không gian, từ trong cửa sổ lại một lần nữa có thể nhìn thấy khoảng không ngoài vũ trụ thật sự. Rất xa, đã có thể  nhìn thấy được đường nét của quân đoàn thứ bảy.

               Đó là một tinh cầu có màu xanh lục như ngọc phỉ thúy, nhìn qua xinh đẹp vô cùng. Tinh cầu Tarrett nhìn qua không có bao nhiêu phần là biển cả, phần lớn đều bị đất liền bao quanh. Cả nền đất lại đều bị rừng mưa bao trùm, điều này làm cho nó nhìn qua giống như một viên ngọc phỉ thúy kiều diễm ướt át, trôi trong vũ trụ không khoáng u ám làm rung động lòng người hết sức.

               Tinh cầu Tarret là tinh cầu khai thác quặng tài nguyên, cũng là hành tinh để du lịch. Cả tài nguyên trên tinh cầu này chính là những rừng mưa trên tinh cầu. Các loại thực vật ở đây đều biết cách để cắm rễ thâm nhập dưới đất, hấp thụ các vật chất khoáng sản đặc thù để làm kiên cố thêm thân cây của mình, tạo thành khoáng thạch có kết cấu đặc biệt bằng gỗ.

               Mà địch nhân chủ yếu của quân đoàn thứ bảy, chính là trùng tộc nguyên sinh của Tarrett. Những côn trùng nguyên sinh này đều hết sức vĩ đại, bởi món ăn chính của bọn chúng đều là thực vật bị  kim loại hóa một nửa, cho nên thân thể của bọn nó cũng hết sức cứng rắn, thậm chí còn có số ít sinh vật ở cấp đứng đầu vốn có năng lực thao túng từ trường, vô cùng nguy hiểm.

               Trong những lời gửi tin nhắn video cho Adam, cũng đề cập đó là một nơi xinh đẹp, thậm chí có rất nhiều cư dân Fabre tới du ngoạn, mà không hề nhắc đến chuyện địa điểm mở ra du lịch chỉ là một thành thị nho nhỏ, còn phần lớn các khu trên mặt đất đều cực kỳ nguy hiểm.

               Tàu Megneyville dừng lại cảng du lịch của Tarret, các khách mời và tổ tiết mục đều có thể nhân cơ hội này ngắm nhìn một tinh cầu vừa mỹ lệ vừa nguy hiểm này.

               Rời khỏi tàu Megneyville rồi,  Adam hướng đến khu số một của tinh cầu Tarret. Chỗ này được xây dựng hết sức hoành tráng, lồng bảo hộ to lớn hoàn toàn che chắn cho cả một tòa thành, bên ngoài chính là biển rừng xanh um tươi tốt, không thể nghe thấy tiếng động gì  từ những quần thể trùng khổng lồ xung quanh , ít biết có nguy hiểm gì.

               Đã sắp về quê rồi mới thấy nhớ nhà, Adam đứng ngồi không yên ở một quán cà phê  để ngồi đợi. Mãi đến lúc nào khi cuối cùng cũng sắp được gặp lại Shaw rồi, cậu mới càng có thể hiểu rõ dược trong nội tâm của mình nhớ nhung Shaw đến cỡ nào.

               Thời gian cùng với Shaw sống nương tựa vào nhau rất khổ, rất nguy hiểm, lại làm cho cậu vẫn khó có thể quên nhất. Khi xuyên qua thế giới này, bên trong vẫn là tâm trí của người trưởng thành, cậu rất khó đem Shaw trở thành anh trai của mình, vốn lấy kinh nghiệm sống của cậu vốn chỉ ở  một nơi thanh bình cũng không đủ để ứng phó với những nguy hiểm nơi hắc khu. Một thiếu niên đầy non nớt nhưng vẫn ra sức kiên cường chống đỡ, một thiếu niên khác nội tâm đầy trưởng thành lại mờ mịt không biết phải đối phó như thế nào, hai thiếu niên vẫn cứ sống nương tựa lẫn nhau như vậy, vật lộn tìm một con đường sống giữa muôn trùng vây.

               Thứ tình cảm này đối với Adam mà nói, không phải người nhà, nhưng thậm chí còn hơn cả người nhà.

               Xa xa, Adam đã thấy bóng dáng của Shaw và Ryan. Trên người bọn họ còn mặc hộ giáp chiến đấu màu bác, mặc lên bộ giáp trụ này làm cho Shaw và Ryan vốn không được tính là đẹp trai cho lắm nhìn qua vẫn rất oai phong lẫm liệt.

               Đương nhiên, sau khi trải qua huấn luyện tập trung, Shaw và Ryan vốn đã lực lưỡng khỏe mạnh hơn rất nhiều so với trước kia rồi.

                “Adam! ” Shaw vừa nhìn thấy Adam đã kêu lên, bước nhanh chạy đến trước mặt Adam, rồi lại khó khăn lắm cách đúng một mét dừng lại. Nụ cười không  thể nào giấu được, khóe miệng luôn cong lên, trong ánh mắt tràn đầy kích động. Nhưng Shaw vẫn cố kìm nén mà dừng ở chỗ đó, hai tay có hơi đưa lên một chút lại thả xuống, chỉ đứng đó nhìn ngắm Adam, nói không ra lời.

                “Ê, Adam! ” Ryan ngược lại so với Shaw còn can đảm hơn rất nhiều, trực tiếp ôm lấy Adam, nâng mông Adam bế cậu lên, xoay quanh một vòng.

               Adam vừa cười vừa giả vờ bực bội nói:  “Buông tôi xuống đi Ryan, tôi đâu còn là con nít nữa đâu.”

                “Được rồi, được rồi, Adam là thằng nhóc đã lớn rồi.” Ryan thả cậu ra, cũng đánh giá Adam, nở nụ cười mập mờ hư ảo, “Đương nhiên tôi biết giờ cậu đã lớn lắm rồi, là rất, rất, rất “lớn” luôn đó…  “

                “Ryan ?!” Shaw phát cáu lên mà đẩy thằng bạn của mình thật mạnh, trừng mắt nhìn Ryan.

                “Thôi mà, Shaw, chuyện này thì có gì không thể nói chứ? ” Ryan vô tội đưa hai tay lên “Adam cũng không để ý, cậu quan tâm làm cái gì? Trời ạ, có phải cậu chưa xem qua đâu…  “

                “Câm! Miệng! Lại! ” ánh mắt của Shaw đầy vẻ hung hăng, khẽ rít lên từng từ một qua kẽ răng, thấy Shaw đã muốn nổi khùng lên để buộc Ryan phải im lại, Ryan mới bĩu môi, lui về sau một bước.

               Lúc này khi nhìn về phía Adam, ánh mắt Shaw cũng không còn vẻ mừng rỡ như lúc trước, ngược lại trở nên né tránh, vẻ lúng túng quấn quanh giữa hắn và Adam.

               Adam biết Ryan là người nóng tính, mà Shaw thì rất ẩn nhẫn, nếu như Ryan không chọn cách nhắc trực tiếp đến chuyện Adam diễn phim đặc biệt, thì có lẽ Shaw sẽ chọn cách giả vờ như chuyejn này chưa từng xảy ra, mà xử lý như vậy cũng không sáng suốt.

                “Không ôm em một chút sao? Anh trai? ” Adam nhìn Shaw, giọng nói nho nhỏ, thậm chí có chút tủi thân.

               Cậu biết Shaw luôn trúng chiêu này của cậu.

               Tiếng anh trai kia đã hoàn toàn phá vỡ nội tâm phòng bị của Shaw, rốt cục Shaw cũng nhào tới ôm Adam, ôm cậu thật chặt. Adam cũng ôm bờ vai của Shaw, nhìn thấy Ryan bên cạnh đang làm mặt quỷ.

               Sau khi buông Adam ra rồi, hai mắt Shaw còn có chút ướt át, nụ cười lại thả lỏng ra rất nhiều. Bọn họ tìm một chỗ ngồi xuống, cầm thực đơn lên.

                “Không cần gọi nhiều đồ ngọt như vậy cho em, em ăn không vô. ” Adam nhìn Shaw muốn gọi một bàn đồ ngọt và đồ uống, không khỏi cười khổ. Lúc còn ở hắc khu đồ ngọt là xa xỉ phẩm, rất ít khi có thể được ăn, cho nên mỗi một lần ăn đều cảm giác như đang ăn thứ gì quý giá lắm, điều này cũng làm cho Shaw đã nghĩ rằng cậu rất thích đồ ngọt. Mà bây giờ Adam cái gì cũng không thiếu, cậu đối với đồ ngọt cũng không còn đam mê như thế nữa.

               Cơ mà chi tiết quan tâm chu đáo nhỏ này vẫn để cho Adam cảm nhận được ấm áp, cậu biết Shaw muốn bù đắp cho những tháng ngày ăn uống khổ cực kia, phần cảm tình này là độc nhất vô nhị.

               Cho nên sau khi Adam ngăn lại, vẫn ăn vài muỗng những món đồ ngọt kia. Mỗi lần thấy cậu ăn một miếng, Shaw càng nhìn qua càng cao hứng một chút.

                “Em có khỏe không hả Adam? Tiền có đủ xài hay không? Khi nào anh để dành được rất nhiều độ cống hiến, đến lúc đó sẽ chuyển hết cho em” Shaw ngồi ở bên cạnh Adam,  nhìn Adam ăn đồ ngọt, ánh mắt ngập tràn dịu dàng.

                “Adam sống có tốt hay không chúng ta chả phải nhìn một cái đã biết rồi sao? Giờ đây Adam đã là hùng trùng thần tượng, tất cả các thư trùng của đều cất giấu phim đặc biệt của Adam, đầu giường đầy poster và ảnh chân dung của cậu ấy ” Ryan ở bên cạnh lại chen miệng nói vào.

               Adam nhìn vẻ mặt Ryan đang muốn nhiều chuyện, đã lâu mới nghe giọng điệu này làm cho cậu cảm thấy vô cùng ấm áp, cậu cười chọc lại: “Tất cả thư trùng là có cả anh nữa hả Ryan? “

                “Đương nhiên, nào chỉ là tôi, ngay cả Shaw… ” Ryan nói được nửa câu đã bị Shaw cắt đứt, hơn nữa còn đá mạnh vào chân cậu ta ở dưới bàn.

               Đáng tiếc một chiêu này chỉ có mấy cảnh giả vờ trong phim mới có thể làm như hoàn toàn không phát hiện được, Adam liền chú ý tới cái bàn đang rung lên như có va chạm ngầm ở dưới, không khỏi nhìn về phía Shaw.

               Mặt của Shaw căng thẳng, âm trầm trừng mắt với Ryan.

               Đây cũng không phải lần đầu tiên mọi chuyện lại thành ra như thế trong lần gặp này, Adam có kém nhạy thế nào cũng đã cảm giác được. Cậu biết Ryan cũng không hẳn là có tính chuyện gì cũng nói bô bô ra. Cậu ta nhiều lần cố gắng nhắc đến đề tài này, khẳng định có dụng ý của  riêng mình.

               Vừa nghĩ thoáng qua, cái tay đang cầm đồ ngọt của Adam cũng có chút căng lên, cậu nhìn về phía Shaw, cố tình nở nụ cười ra vẻ tự nhiên: “Sao nào anh trai, anh cũng xem phim của em à…  “

               Sắc mặt  Shaw thoáng cái đã trở nên trắng bệch, Shaw nhìn Adam, nói cho đúng hơn là nhìn chòng chọc Adam, biểu tình trên mặt cũng hoàn toàn đông cứng lại.

               Bầu không khí vào giờ khắc này có chút ngượng ngundg, Adam nhìn Shaw nhưng thật ra nội tâm vẫn rất bình tĩnh.

               Nếu như ở thời điểm mới vừa rời khỏi hắc khu mà phát hiện ra Shaw và mình không có liên hệ máu mủ, lại nảy sinh ra những tình cảm khác đối với mình, thế thì đúng là sẽ cảm thấy rất quái dị. Có điều đã sống ở Fabre như vậy, tiếp xúc qua nhiều kiểu thư trùng, cũng thật sự hiểu hết hiện trạng của trùng tộc, Adam cũng đã suy nghĩ thoáng hơn nhiều về những chuyện thế này.

               Quan trọng nhất là, cậu đem Shaw coi như người thân, cũng không phải là do phần quan hệ huyết thống vốn chưa bao giờ có kia, mà là bởi vì tình cảm và sự bảo hộ Shaw dành cho cậu.

               Có huyết thống chưa chắc đã là người thân, không có huyết thống lại vẫn có thể trở thành người thân, kiếp trước, kiếp này, đạo lý này Adam đã hiểu hết cả hai vế.

               Nếu như Shaw đối với hắn có những suy nghĩ khác với tình thân, Adam sẽ cảm thấy có chút quái dị, nhưng cũng không phải  là không thể nào chấp nhận được.

               Có điều xem ra có vẻ như bản thân Shaw mới là kẻ không thể đối diện với điều này.

               Ở trong bầu không khí gần như đã đong cứng này, một tiếng ngả ngớn như muốn ăn đòn bắt chuyện chen vào.

                “Ế, Shaw, Ryan, hai người bạn tốt của tôi, không nghĩ tới có thể ở chỗ này gặp được các cậu.” Một đôi tay như kìm sắt muốn nắm vào bả vai Adam: “Adam, có cả cậu nữa à? Thật là một niềm vui ngoài ý muốn…  “

               Đôi tay này làm cho Adam cảm thấy rất nguy hiểm, Shaw và Ryan ở bên cạnh  cũng đồng thời đứng lên, chủ nhân của hai tay  kia lập tức lui về sau:  “Ê ê, hai bạn nè, chúng ta là đồng đội cùng một nhà mà, đừng có chưa chi đã giương cung bạt kiếm với tôi chứ? Chẳng qua trùng hợp đúng ngày tôi cũng nghỉ phép thôi.”

               Adam xoay người lại, cảm thấy thư trùng trước mắt có chút quen mắt, lại cũng không nhớ rõ là ai.

                “Statham, mày tới đây làm gì? ” vẻ mặt Shaw hung hãn nhìn chằm chằm đối phương.

               Adam lập tức nhớ ra, đây  chả phải là ông trùng trong giới xã hội đen, ban đầu ở trong hắc khu cố ra tay bắt cóc mình, cuối cùng bị Steve dẫn theo đoàn quân tiêu diệt sao? Hắn ta và Shaw đều nhận được huấn luyện ở quân đoàn số hai, sau lại cũng đều được phân đến quân đoàn thứ bảy, ai mà ngờ lại gặp nhau ở đây.

                “Statham? Thật là bất ngờ, vận mệnh thực sự kỳ diệu, không nghĩ tới chúng ta sẽ gặp lại bằng cách này. ” Adam đứng lên, phóng khoáng cười cười.

                “Đừng để ý đến hắn, Adam. ” Shaw ngăn cản Adam, cảnh giác nhìn Statham,  “Statham, lo chuyện của mày đi, đừng làm phiền nhóm tao nữa.”

               Statham nhún nhún vai, ngoài ý nghĩ của Adam thật sự bỏ đi: “Được rồi được rồi, không quấy rầy thời gian hạnh phúc ngắn ngủi của anh em mấy người được đoàn tụ, các người cần quý trọng khoảng thời gian cuối cùng được ở bên nhau nhé.”

               Hắn âm hiểm cười cười, lời nói thế này hình như còn cất giấu ý gì khác.

                “Sao thế Shaw, em còn tưởng rằng sau khi các anh huấn luyện chung ở  quân đoàn số hai với nhau xong, quan hệ sẽ thay đổi trở nên tốt hơn. ” Adam hơi nghi hoặc một chút, vào lúc Shaw vẫn còn ở quân đoàn số hai, liên lạc của bọn họ  vẫn còn thuận tiện hơn rất nhiều. Khi đó  có vẻ như Statham vẫn giữa hòa ý với bọn họ có vẻ như muốn tan đi hiềm khích lúc trước, sao bây giờ lại căm thù như thế rồi.

               Ryan cũng thu hồi thần sắc cười đùa, thấp giọng nói với Adam rằng:  “Tên kia hết sức bất bình thường, hắn ta hình như dựa hơi cấp cao nào đó trong quân đoàn thứ bảy, thế lực rất lớn ở trong quân đoàn, không phải là thứ tốt gì. “

               Mà vào lúc này, Statham đi ra tới cửa quán cà phê nhìn một chút chỗ cái bàn của Adam và Shaw, lấy ra một dụng cụ để liên lạc có kỹ thuật và tạo hình khác hoàn toàn với ở Fabre, thấp giọng cười nói:  “Thủ lĩnh, kế hoạch có thay đổi, tôi xin đề nghị trước giờ bắt đầu hành động, nói không chừng còn có thể dâng cho ông chủ một món quà tặng vô cùng đáng giá”

               Hắn ngẩng đầu, nhìn về phương hướng của cảng trên không, có tàu du thuyền vũ trụ Megneyville đang cập bến  ở đó.

(Bình thường mình không edit lời tác giả vì thấy không gì cần thiết nhưng đoạn dưới này tác giả tâm sự khá hay, phần nào hiểu được tính cách của Tiểu Dã Thú là người như thế nào, nên mình edit sơ cho mọi người đọc nhé.)

               “Đọc  trong mấy comment thấy có nhiều người nói Adam càng ngày càng  ‘gái tính’, tôi muốn giải thích một chút. Đầu tiên nếu xét theo khía cạnh thực tế thì, nếu chỉ mới mặc đồ nữ mấy lần mà đã được xem tính cách không đủ ‘men’, không mạnh mẽ, quá ẻo lả, thành loại “bánh bèo yếu đuối”, có những người comment như thế làm tôi thấy hết sức thất vọng. Rõ ràng đây là trang web về đam mỹ, vậy mà lại có những suy nghĩ mang tính rập khuôn và xấu xí liên quan đến giới tính như thế, thực sự là đã khiến tôi hết sức bất ngờ, xem ra con đường đi đến bao dung và thấu hiểu (cho cộng đồng LBGT) còn rất dài, tôi chỉ nói vậy thôi. Thứ nhì là nếu xét trên khía cạnh về “sườn kịch bản” cho bộ truyện này, những chương viết về ‘thời gian tươi đẹp’ và sau đó là trong võ đài đấu thú, đều là một quá trình Adam từ “lạc mất phương hướng” đến “trở về”. Cho nên đoạn ‘thời gian tươi đẹp’  cố gắng viết về mặc đồ nữ, giả vờ, tiết mục đón ý nói hùa, miêu tả cảm giác mờ mịt bất an, để viết ra Adam đang bị “lạc mất phương hướng”. Mà  những chương phía sau viết về trường đấu thú, lại là quá trình Adam tìm lại  bản ngã và niềm tin kiên định của bản thân. Tuy tôi update chậm, nhưng cũng không thể nào viết một cái kết mà trước đó không có một liên kết nào với những đoạn trước được chứ!? Cuối cùng tôi muốn nói, tác giả đối với những comment phê bình chê bai là vô cùng nhạy cảm. Lúc nhà văn Joseph Brodsky mới nhận được giả Nobel văn học, bạn bè tới thăm chúc mừng ông, lại nhìn thấy cảnh ông nằm khóc trên mặt đất rơi lệ, chỉ bởi vì tuyển tập thơ của ông nhận được một bài phê bình không tốt. Nếu một người đạt giải Nobel mà còn như vậy, tôi cũng không khác gì đâu. Các bạn à, bỏ hố thì đã bỏ hố, nếu cứ review tệ cho tôi thế này, xin các bạn kiếm chỗ khác mà nói đi, không cần thiết phải đặc biệt ở trong phần comment mà kêu la với tôi. Sau này nhìn thấy mấy comment như thế tôi sẽ xóa, mắt không thấy tâm không phiền, mong các bạn hiểu cho.”

Nhân đây editor cũng xin muốn nói là dù rất muốn thì mình cũng không thể nào cố gắng 1 chương/ngày được nữa. Mình cũng bận hơn trước nhiều rồi, nhưng sự thật là mình không thích những chương sắp tới cho lắm, và nó cũng khó hiểu nữa nên mình rất là ngán edit. Chỉ biết nói là mình sẽ cố gắng hết sức làm xong sớm thôi, hy vọng nếu được mọi người lâu lâu comment cho mình có động lực lết 40 chương cuối này chút nhé :”<

Thanh An

Chủ nhà đảng sủng công 1000%. Sủng công là chân ái, chào mừng các bạn cải tà quy chánh =))

2 thoughts on “TTCPS – Chương 112

  1. Tính ra truyện tác giả viết hay lắm luôn .mà kết hơi vội vã. Tôi muốn có thêm phiên ngoại cuộc sống sau này của Adam cơ

Leave a Reply

Back to top