Chương một trăm mười: Vũ hội hoá trang
Vũ hội hoá trang là một hoạt động mang tính truyền thống trong hành trình của Thời gian tốt đẹp nơi thiên đường lãng mạn, luôn diễn ra cố định trong khu chủ đề Cổ trùng quỷ mị, nhưng cũng không phải là hoạt động của thư trùng có sân nhà là khu này, mà là một hoạt động có thể cạnh tranh công bằng.
Nói cách khác, tất cả thư trùng đều có thể tranh đoạt sự ưu ái của Adam, trong hoạt động lần này, dựa vào thủ đoạn của riêng mình.
Adam ngồi ở phòng hóa trang, để chuyên gia trang điểm Capone hoá trang cho cậu. Capone vô cùng hết cách mà nhìn cậu: “Cậu nhất định phải biến thành cái bộ dáng này sao? “
“Đương nhiên, như thế mới có nhiều thú vị chứ.” Adam ngửa mặt lên, tràn đầy phấn khởi nói.
Capone bất đắc dĩ mở ra hộp trong bằng phẳng trong tay, dùng bút lông chấm vào sơn màu tím bên trong, bôi lên ở trên mặt của Adam: “Đây là nước màu để xăm có một không hai do tôi tự chế ra, chỉ có một loại hợp chất đặc biệt mới có thể lau nó đi, gặp nước hay nhiệt cũng sẽ không phai màu. “
Ông ta vẽ lên hoa văn dọc theo trên mặt Adam: “Có điều loại nước sơn này thời hạn có hiệu lực chỉ có bảy ngày, thời gian vừa đến sẽ hoàn toàn phai màu đi mất, phải bù vào màu mới. “
Trên mặt của Adam hoa văn bao trùm, thoạt nhìn vô cùng yêu dị.
Từ hai má đến cái trán đều bị được hóa trang thành những hình thù bén nhọn đối xứng với nhau, lớp nước sơn màu tím đậm bao quanh da mặt, hình vẽ hoa văn phức tạp như con nhện đang giơ chân ra. Adam mặc trên người một bộ quần áo bó sát người lóe ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt màu tím đậm, vật liệu may mặc bóng loáng như côn trùng giáp bọc quanh cơ thể của cậu, dán vào lớp da thịt hoàn mỹ, ngay cả hình dạng dưới quần đều nhìn thấy hết không sót gì. Nếu không phải là bị vải vóc xử lý ở chỗ đó, thì Adam sẽ công khai đùa giỡn lưu manh. Ở phía sau Adam, còn có một bộ chân nhện máy đầy đủ cơ giới, còn đang thỉnh thoảng đong đưa một chút, như dương nanh múa vuốt giống một sinh vật còn sống.
Đây là chiến sĩ đáng sợ “Lãnh chúa đao gươm ” trong truyền thuyết của trùng tộc cổ đại, đầu nguồn truyền thuyết đã không thể kiểm tra, thế nhưng bình thường là một hình tượng kinh điển, xuất hiện ở trong tác phẩm truyền hình thời nay của trùng tộc. Khu này có chủ đề mang tên Cổ trùng Quỷ mị, vốn bắt chước thần thoại ở thời đại phải là xưa nhất và cũng thần bí nhất của trùng tộc, cho nên Adam mới lựa chọn một cái hình tượng cực kỳ tà dị này để “hoá trang” cho buổi tối nay.
Tay cơ giới phía sau chỉ là dùng đạo cụ để trang trí, tác dụng duy nhất chính là đong đưa không có quy luật chút nào như vậy, so với những cái chân của con nhện Lãnh chúa đao gươm chân chính đánh đâu thắng đó là hoàn toàn không cách nào so sánh.
Sau khi trang điểm xong, Adam đứng ở trước gương, nhìn mình trong gương, trong lúc nhất thời lại nghĩ tới nhân vật Queen of Blades* trong trò chơi kinh điển Starcraft. Ngoại trừ trước ngực không có được đồ sộ như của bà ta, còn không Adam gần như chính là phiên bản của đao phong nữ vương. Hơn nữa hình tượng này đều trùng hợp mang tên là lãnh chúa thanh gươm, Adam cảm thấy thực sự vô cùng kỳ diệu.
*Hình:
Cậu quay đầu nhìn một chút nghiêng người mình, tuy bộ ngực vô cùng bằng phẳng, cặp mông trông cũng vểnh lắm, cậu tự tay vỗ nhè nhẹ một cái vào mông của mình, cảm nhận được bắp thịt độ mạnh yếu và co dãn, cảm khái đầy cõi lòng nói rằng: “Tiếp tục cố gắng nhé cậu em”
Muốn ở trên giường đánh đâu thắng đó, kỳ thực phần hông bụng cứng như sắt thép chỉ chiếm phân nửa, thứ thật sự phải xuất ra một lực lớn vẫn là cái mông, cho nên Adam mới có một câu bông đùa như thế.
Hoá trang hoàn thành xong, Adam đi ra khỏi phòng, thẳng đến khu chủ đề Cổ trùng quỷ mị.
Muốn nói đến cái tên Cổ trùng quỷ mị này, thật đúng là vừa khéo mà hình dung ra cảm nhận của Adam khi lần đầu tiên nhìn thấy khu vực này. Đó là một phòng khách mang phong cách chỉnh thể tương đối u ám, trên vách tường che lấp một tầng vật chất thật dầy màu đậm, rồi lại tản ra màu ánh huỳnh quang xanh nhạt, tím lợt, ửng đỏ, như là phản quang do côn trùng giáp xác tự nhiên phát ra. Trên vách tường còn những vạch sáng phát ra những cây gậy phát sáng, hoặc là các vằn quỷ dị do bọt khí dày đặc tạo thành, hay là điêu khắc của con xác nhộng cổ trùng vô cùng quái dị.
Có ở như vậy dưới bối cảnh vô cùng đặc trưng của côn trùng, ở trên trần còn treo những quả cầu đèn kim cương vô cùng to lớn, những điểm sáng lóng lánh thiên biến vạn hóa, trong phòng lóe lên những dãy màu sắc cầu vồng ở khắp nơi, âm nhạc còn lại là loại nhạc rock có chất giọng điện tử nghe vô cùng quỷ dị ma quái mơ màng.
Hơn nữa Adam đã biết rồi, đây không phải là những món thêm được đặt vào chỉ để làm giảm bớt lại cảm giác quỷ dị mà mạnh mẽ của các loại đồ trang trí côn trùng, mà tia laser, tia cầu vồng, nhạc điện tử, vốn là một phần của phong các Cổ trùng quỷ mị.
Ở trong mắt Adam đại sảnh của thời đại hoang sơ của các cổ trùng này, và loại tinh thần điên dại nổi loạn ngầm ẩn giấu trong những sàn nhảy cũ kỹ, đã dung hợp lại cùng nhau kỳ diệu như thế.
Mà càng tương xứng với cái bầu không khí hỗn loạn này chính là, những bộ đồ hóa trang cho vũ hội khác nhau của nhóm thư trùng. Liếc nhìn qua, cậu liền thấy Sói Trắng Geralt người mặc bộ giáp xích sắt, trên lưng cắm bảo kiếm, ăn mặc như kiểu của một lính đánh thuê. Bên cạnh là Gillen đi ngang qua, mang nón cao bồi vành rộng, mặc áo sơmi cũ kỹ, chân mang loại giày cao bồi để cưỡi ngựa, kẽo kẹt kẽo kẹt mà đi tới. Jacob mang lỗ tai nhọn, mặc bộ đồ màu xanh biếc, đeo một cây cung tiễn, thấy rõ là một yêu tinh.
Không chỉ có nhóm thư trùng tham gia ‘thời gian tươi đẹp’, ngay cả tổ đều tiết mục rối rít làm hoá trang, toàn bộ khu vực Cổ trùng quỷ mị đúng nghĩa là lũ quỷ múa loạn. Đang ở thời điểm Adam ngắm nghĩa khắp nơi, cậu bỗng dưng bị bế lên, quay đầu nhìn lại chỉ thấy con rối hình con ngựa nhỏ màu đỏ thẫm, nhưng từ chiều cao mà nói tuyệt đối là một con ngựa lớn mới đúng.
Con rối lấy xuống khăn trùm đầu, lộ ra khuôn mặt tươi cười của Ibra, Adam cứ như vậy bị anh ta ôm đi, trực tiếp đưa đến sảnh khiêu vũ chỗ trung tâm nhất.
DJ trên sân khấu lập tức mix nhạc lại cho sôi động hơn, nhóm thư trùng nhốn nháo ào vào sàn nhảy để nhảy chung với Adam.
Adam với thâm niên trạch nam hai đời cộng lại cũng chưa bao giờ tham gia qua mấy hoạt động kiểu như thế này, nhưng bị cuốn vào âm nhạc nồng nhiệt và vũ đạo kịch liệt, cơ thế như không tự chủ được mà cũng uốn éo theo.
Cậu nhóc đẹp trai Marcel chạy xông vào trong sàn nhảy, cơ thể vặn vẹo nhảy điệu ‘người máy’, động tác nhìn như cứng ngắc nhưng gắn kết chặt chẽ với tiết tấu nhạc, từng động tác thật ra phải rất dẻo dai có liên kết. Jacob rất nhanh đã đoạt vị trí của hắn, cả người giãy dụa giống như bị điện giật, như một con quay xoay tròn, tứ chi và vòng eo đều đồng thời xoay ở đây. Âm nhạc đang biến hóa theo kỹ thuật nhảy, Adam có cảm giác mình là người có biểu hiện tệ hại nhất, chỉ biết giống như một tượng gỗ cứng ngắc mà xoay xoay mông rồi lắc lắc thắt lưng, nhìn như một ông già vậy.
Nhảy thì không biết nhảy mấy, nhưng vẫn thấy rất vui. Ở trong không khí náo nhiệt như vậy, có vẻ như những phiền não gì đều tan biến đi theo mồ hôi từ những động tác nhảy múa. Chỉ còn có âm nhạc, rượu ngon, vui cười.
Âm nhạc lần nữa biến hóa, ít lại hơi hướng của nhạc điện tử và rock, mà nghe có vẻ thoải mái vui vẻ hơn. Nhạc này hình như là để nhảy đôi, trong lúc Adam còn đang quan sát, đã bị Geralt cầm tay. Geralt mang theo Adam, trước trước sau sau biến đổi điệu nhảy, đôi chân nhún nhảy theo điệu nhạc. Động tác nhảy rất đơn giản, chỉ là dịch bước trước sau và xoay người, Adam học theo xong rất nhanh.
“Cậu hóa trang kiểu này hợp với điệu nhảy này lắm.” Geralt cười trầm thấp nói.
Trước đó Adam nhảy đến mức cả người hừng hực, không ngần ngại thẳng tay xé ra cái quần bó sát người mình, những mảnh vải bị xé ra rũ xuống, bay vòng vòng theo từng điệu nhảy của cậu. Bây giờ những sợi vải kia đang dịch bước trước sau theo cậu, bay lượn vung vẫy, những mảnh sáng nhỏ giấu ở dưới vải dệt phát ra ánh sáng lóa lên, giống như những ánh sao nhỏ trên người Adam, hào quang bắn ra bốn phía.
Vũ đạo này tuy là đơn giản, lại cực kỳ chú ý đến sức lực, có rất nhiều bạn nhảy khi nắm tay để làm động tác xoay người, Adam có cảm giác cả thân dưới của mình cũng xoay tít theo, cậu khẽ cười nói: “Nếu tôi thật sự là Lãnh chúa đao gươm, thế thì đáng ra phải nhảy tốt hơn chứ.”
Cậu lấy tay sờ vào bảo kiếm Geralt đang đeo trên lưng, lại bị Geralt nhẹ nhàng dời cổ tay đi, “Bé cưng à, hàng thật đó, tốt nhất cậu đừng nên đụng vào. “
“Tôi chỉ muốn nhìn… của anh thôi… ” Adam uốn người theo nhịp điệu tựa ở trong lòng Geralt, nhịp điệu đứt quãng của lời nói cũng theo tiết tấu của tiếng nhạc, “Cái thứ rất lớn này… “
Cậu mập mờ len lén úp tay vào dưới háng Geralt, tức thì đã bị cái bọc to nở nang làm cho khiếp sợ. Mà Geralt tính ra còn kinh ngạc hơn cả cậu, chưa từng có hùng trùng nào cả gan dám quyến rũ ông ta kiểu như thế, thậm chí ngay cả can đảm để nhảy kề sát người với ông ta thế này cũng không có. Tay của Adam trượt xuống theo bắp đùi của Geralt, thời điểm uốn người nhanh chóng rút ra thanh trường kiếm kia. Trong vỏ kiếm mộc mạc là một loại vũ khí sắc bén mang theo luồng sáng bạc xẹt qua lúc được rút ra, đáng tiếc cậu chỉ mới rút ra phân nửa, Geralt đã theo điệu nhảy uốn người, hết sức khéo léo mà quơ lấy Adam ôm vào trong lòng, cắm cây kiếm dài lại vào trong vỏ.
“Nhóc nghịch ngợm này” Geralt cười cười, “Thân thủ không tệ, độ điêu luyện còn kém chút, có cơ hội thì chúng ta có thể trao đổi một chút. “
Adam ngạc nhiên nhướng mày: “Vậy đúng là cầu còn không được. “
Những thủ đoạn này đều là lúc cậu còn ở hắc khu học được một ít mánh khóe để trộm vặt móc túi. Sau đó khi cậu trưởng thành, đặc thù của hùng trùng càng rõ ràng, Shaw cũng đã không dám để cậu đi ăn trộm nữa. Ryan lại cảm thấy ở trong hắc khu nếu sống chỉ dựa vào bảo hộ thì sẽ không có cách nào làm cho Adam an toàn, Vì vậy sẽ dạy cho Adam mấy chiêu thức lẩn trốn biến mất nhanh chóng và một số chiêu đánh lén, còn dạy thêm một hai chiêu Adam có thể dùng để ra tay hạ sát. Đó chính là đột nhiên để lộ ra tín tức tố hùng trùng của mình, thừa dịp đối thủ thất thần trong nháy mắt cho một kích làm hắn mất mạng. Adam thật đúng là đã dựa vào một chiêu này để chạy trốn qua nhiều lần nguy hiểm.
Nhưng thủ đoạn như vậy ở trước mặt của Geralt thân kinh bách chiến thì đúng là chả ra làm sao cả. Nghề của Geralt chính là bậc thầy trong chiến đấu, Adam căn bản cũng không cần học được toàn bộ bản lĩnh của ông ta, chỉ cần Geralt kết hợp với đặc điểm về dáng người và sức lực của Adam, chỉ cho cậu một ít kỹ xảo vừa tầm với mình, cũng đủ để cho trình độ Adam có thể nâng cao hơn nhiều.
Adam không nghĩ tới trong ‘thời gian tươi đẹp’ còn có cơ hội được nhận ‘sư phụ’, đôi con ngươi đang mang ánh sáng kia còn lóe sáng hơn nữa, cậu nhìn chung quanh một chút, hỏi vẻ hơi nghi hoặc một chút: “Sao không thấy Gerhard vậy? “
“Cậu ta vẫn luôn ở bên cạnh cậu đó, cậu không thấy à?” Geralt dường như đang chờ cậu hỏi như vậy, cười cười thần bí.
Adam đánh giá xung quanh, xem Gerhard hoá trang thành cái gì,mà không hề ngờ rằng bức tượng điêu khắc đang ngồi nãy giờ vẫn kế bên mình lại đột nhiên đứng lên, dẫn tới nhiều tiếng hô kinh ngạc xung quanh. Lúc này Adam mới nhìn thấy Gerhard thế mà lại hoá trang thành một pho tượng, cả người trét thạch cao trắng, treo đèn và dây nơ lên, chẳng ai nghĩ tới anh ta thế mà lại có năng lực chịu đựng khủng đến như vậy, chịu ngồi yên nửa ngày chỉ để mang đến cho Adam một lần bị giật mình thật sự.
Trò chơi khăm này thực sự thành công, Adam chỉ có thể hoàn toàn cúi đầu nhận thua, lại nhảy chung một vài với Gerhard còn đang trắng tinh cả người.
Nhảy lâu như vậy mọi người cũng đều hơi mệt chút, không tụ tập hết nơi sàn nhảy trung tâm nữa mà tụ năm tụ ba ở trong đại sảnh. Geralt tổ chức một ván bài, thành thục chơi bài với đám mấy người như Ibra. Adam ở bên cạnh nhìn một hồi, không biết rõ quy tắc, đúng lúc ấy Gillen lại tiến đếm cầm lên mấy cây phi tiêu ném chơi mấy cái. Đồ chơi này lúc nhàn rỗi buồn chán trong hắc khu cậu vẫn hay chơi, trong nhà còn chế một bia ngắm để luyện cách phóng dao, lúc đó chỉ luyện như thêm một mánh khóe nhỏ thôi, không nghĩ tới hóa ra còn khiến bọn Gillen thấy kinh ngạc một chút.
Lại tiến đến đám bọn Jacob mấy thanh niên trẻ đang vây quanh cụng vài ly một chút với họ, tiện thể uống một hai ly, xong sẽ dàn lui ra ngoài.
Dù có đến bất cứ nơi nào đi nữa, nhóm thư trùng đều sẽ cố gắng hết sức để chơi vui với Adam, cậu là nhân vật chính duy nhất, không nghi ngờ gì nữa trong buổi vũ hội hoá trang. Tất cả những gì họ làm đều là để muốn cậu thấy vui vẻ.
Adam bơi ở trong đại sảnh, uống nhiều rượu quá dần dần bị choáng váng do tửu lượng còn chưa đủ. Trong tay cậu đang bưng ly rượu đỏ, thả mắt nhìn đi, bức tường mờ tối, trang trí quỷ dị, ánh màu rực rỡ phân tán, âm nhạc sôi nỗi, cơ thể nhảy múa, trò chơi vui sướng, tất cả những huyên náo kinh khủng này đột nhiên trở nên xa xôi đến vậy. Ở nơi tĩnh lặng đến gió thổi không lọt này, Adam lại đột nhiên cảm thấy một loại cô độc thấy tới tận xương tủy.
Những ánh sáng lập lòe, âm nhạc ồn ào náo động, tuổi trẻ và trang phục thác loạn, hoang dã cùng trào lưu đan vào, Adam lại nghĩ tới bài hát Ông hoàng nhạc K của Eason Chan, MV là cảnh một người đàn ông cô đơn hát giữa đám bạn đang náo nhiệt vui vẻ.
Cậu ở trong một nơi phảng phất những ảo mộng phù hoa này, cũng chỉ là một người ngoài cuộc không thuộc về aicả.
Cảm nhận cô độc bỗng dâng trào làm cho Adam như muốn thở không được, cậu không hiểu cảm giác của người đã có đủ dũng khí để đầu tiên nghĩ ra phong cách Cổ trùng quỷ mị này, những cảnh tượng như thế, đến tột cùng cái người ấy muốn là phần náo nhiệt này, hay là đang sâu trong náo nhiệt, thưởng thức một kiểu cô độc khác?
Adam cầm ly rượu, có chút lắc lư mà đi về phòng nghỉ phía bên cạnh, mở ra cửa ngầm ở trên tường, đi vào trong một phòng nhỏ để nghỉ ngơi, âm nhạc phía ngoài đã hoàn toàn bị ngăn lại.
Cậu lảo đảo ngồi ở trên ghế sa lon, chứng kiến bên cửa sổ có một bóng người đơn độc đang nhìn ra bên ngoài. Lúc này tàu Megneyville đang đi vào góc quanh co với tốc độ nhanh, đang ở trong khu vực có nếp gấp thời gian, vũ trụ đen tối trống trải và những ánh sáng thưa thớt từ các ngôi sao, thật ra chỉ nhìn như pha lê trên màn ảnh.
Bóng dáng đó thật sự như hòa vào bầu trời sao, đứng sừng sững ở nơi đó.
Adam vừa mới ngồi xuống, không cẩn thận mà ợ ra mùi rượu, cậu rất ngượng ngùng nhìn về phía dáng người bên cửa sổ: “Á, thật xin lỗi, làm phiền tới anh rồi.”
Bóng dáng kia xoay người lại, ra khỏi bóng đen trên cửa sổ, đi tới bên người Adam. Mái tóc ngắn màu vàng, bộ râu ngắn ngủn, cái cằm đang căng thẳng, đôi mắt màu trà lạnh như băng, đúng là Wish.
Y mặc trên người một áo khoác dài màu đen, nút áo màu bạc gài kín hết cả người lên đến tận cổ, bọc chặt cả người y lại.
“Wish? ” Adam có chút kinh ngạc, cậu nhìn hoá trang của Wish, “Anh làm… thầy tu hả?Anh cũng đã hóa trang rồi mà? Tại sao không đi ra ngoài chơi? “
“Thầy tu điên cuồng. ” Wish nói với thần sắc bình tĩnh, “Tôi đang hóa trang thành thầy tu điên cuồng. “
Adam cười ha hả lên: “Tôi nhìn không thấy sự điên cuồng ở đâu cả”
Wish cúi người nâng cằm Adam lên, hôn môi Adam.
Adam trợn to hai mắt, môi của cậu với Wish dính chặt vào nhau. Ngây người vài giây, ánh mắt của cậu chớp chớp, bởi vì Wish chỉ dán môi vào bờ môi của cậu, cũng không có động tác tiến thêm một bước.
Wish lui ra phía sau, người cúi xuống nhìn Adam: “Thế này chưa tính là điên cuồng sao? “
“Vẫn chưa cảm thấy có bao nhiêu điên cuồng. ” Adam bĩu môi, thẳng thắn nói.
“Vốn nên là một tu sĩ phải vứt bỏ hết tất cả tình dục để hiến dâng cho chân lý, lại trầm luân vào tình yêu hèn mọn dung tục, mà vẫn còn chưa tính là điên cuồng sao?” Wish nhìn Adam, vẫn như cũ chưng ra bộ mặt căng cứng thờ lơ lạnh nhạt của y.
Adam huơ huơ ly rượu, cười khẽ: “Tiến sĩ Wish này, anh có biết cái gì là trầm luân, cái gì là điên cuồng không?”
Cậu nâng chân của mình lên, đầu ngón chân rũ xuống, cẳng chân duỗi ra đường nét căng mịn, cậu đem rượu đỏ chao đảo đổ một ít lên bắp chân của mình, rượu màu đỏ theo cẳng chân chảy xuống, rơi thẳng đến đầu mũi chân của Adam, đem chất lỏng đang nhỏ tí tách xuống lóe ra ánh sáng như đá quý của ngọn đèn màu sáng nhạt.
“Uống rượu không? Tiến sĩ Wish?” Adam tự mình uống một ngụm, ý cười trên đôi môi đỏ mọng sánh như màu rượu càng làm say lòng người.