Chương một trăm lẻ tám: Rượu đắng mới ngấm họng
Adam hút thuốc, nhìn chăm chú vào Jacob đang chuyên tâm thu thập đống hỗn độn sau hành sự. Jacob nghiêm túc giúp Adam sửa sang lại giường chiếu, cách làm của hắn thuần thục, thay drap giường xong còn trải kéo phẳng nó lại thật chỉnh tề, đường thẳng ngay ngắn này như mang phong cách quân đội nghiêm khắc.
“Anh không hỏi tôi xem tại sao tôi không cho anh ngủ lại à? ” Adam nhướng mày hỏi.
Động tác của Jacob chần chừ lại một chút, rồi tiếp tục kéo drap giường, vừa thu dọn vừa trả lời: “Bởi vì biểu hiện ngày hôm nay của tôi quá kém mà! “
Hắn nhìn như không thèm để ý, nhưng bộ dạng vừa nói vừa căn chỉnh drap giường, đã tố cáo hắn cũng không bình thản đến thế
“Anh yêu cầu cao quá với bản thân rồi.” Adam cười cười, “So với những đối tượng tôi đã từng gặp trước đó, biểu hiện của anh đúng là rất bình thường, có điều cũng không đến nỗi quá kém cỏi.”
“Chỉ là quá phiền phức thôi. ” giọng Adam dịu lại, “Nếu như chúng ta không gặp gỡ nhau trong ‘thời gian tươi đẹp’, tôi đương nhiên sẽ muốn giữ anh lại thêm một đêm. Thế nhưng cuối cùng thì chúng ta vẫn đang ở trong ‘thời gian tươi đẹp’, 12 thư trùng, chúng ta lại chỉ có thời gian một tháng, đã định trước tôi không thể đem buổi tối của mình mà phân ra đều đều cho từng người các anh được. Đã như vậy thì cứ dứt khoát không giữ lại ai cả, cũng không thể để cho ai cảm thấy rằng bỏ ra số tiền giống nhau mà lại nhận được cách đối xử không công bằng.”
“Không phải. ” Jacob đứng lên, hắn cầm lấy gối đầu của Adam, phủi nhẹ đánh nó, suy tư một chút, nhìn về phía Adam, “Đêm nay cậu cứ mãi nhắc đến chuyện muốn tôi cảm thấy đáng giá với số tiền mình bỏ ra, tôi không thích cậu nói như vậy. “
“Tôi nghĩ, và cũng tin rằng mỗi thư trùng tham gia ‘thời gian tươi đẹp’, cái bỏ tiền mua xuống cũng chỉ là cơ hội này, mà không phải bỏ tiền để mua đứt cậu. ” Jacob trịnh trọng nói, “Nếu như cậu có ý nghĩ như vậy, vậy là hoàn toàn hiểu lầm, cũng quá coi thường chính cậu.”
Adam đưa mắt nhìn hắn một lúc lâu, mới phun ra một làn khói thuốc , nhẹ giọng nở nụ cười: “Đây là câu nói hay nhất nhất của anh trong đêm nay đó.”
Jacob nhún nhún vai, làm bộ không cam lòng hỏi: “Thật sự là tôi làm tệ đến thế à?”
“Dĩ nhiên không phải tệ tới mức ấy.” Adam ngoắc ngoắc tay, kêu Jacob đi tới bên người, “Tuy là anh không thích tôi nói như vậy, có điều tôi vẫn phải nói, lần đầu tiên xem như là phục vụ cơ bản, sau này, anh phải cố gắng tranh thủ hơn nhiều.”
Jacob ngồi xổm xuống trên đầu gối, dựa vào ghế tay vịn bên Adam, cười cười: “Tôi sẽ nỗ lực hết sức hết sức.”
“Nụ hôn chúc ngủ ngon? ” Adam cười hỏi.
Jacob đứng dậy, hôn một cái lên trán Adam.
“Đừng có nực cười như thế, ” Adam ôm cổ của hắn, “Anh bây giờ đã là người lớn rồi, làm cách giữa người trưởng thành với nhau ấy.” cậu ôm Jacob, hôn một cái lên bờ môi của hắn.
Jacob nhịn không được ho hai tiếng, hắn không chịu được mùi thuốc lá.
Adam hơi kinh ngạc: “Anh không hút thuốc à?”
“Chưa từng thử qua, gia đình quản tôi nghiêm lắm. ” Jacob hết sức quẫn bách, vấn đề này làm cho hắn có loạ cảm giác bị thất bại không cách nào hình dung, thậm chí còn khó chịu hơn so với việc Adam nói hắn biểu hiện không tốt, hắn thậm chí không biết rõ rằng loại cảm giác thấy mình thất bại này bắt nguồn từ đâu.
“Thực sự là một cậu bé ngoan” Adam nở nụ cười.
Jacob nghe hiểu liền, đây chính là ấn tượng hắn không muốn để lại cho Adam, một cậu bé ngoan không biết hút thuốc”: “Tôi không phải là bé ngoan, tôi sẽ học. “
“Không phải không phải không phải, xin đừng bao giờ học theo, cái này không phải là thói quen tốt lành gì.” Adam dí tắt điếu thuốc trong tay, “Tôi hy vọng anh sẽ biết săn sóc, lại cũng không hy vọng anh trở thành một phiên bản không phải chính mình. Jacob, như vậy là không đúng, anh chớ nên đem mình biến thành một dáng vẻ khác hoàn toàn không giống với anh, chúng ta đều nên học được tiếp thu sự không hoàn mỹ của nhau, đây mới là cách để sống bên nhau.”
“Hứa với tôi đi, hãy làm một đứa bé ngoan không hút thuốc lá, làm một người riêng biệt, được không. ” Adam sờ sờ cánh tay của hắn.
Jacob gật đầu, xem ra đem lời nói của Adam ghi tạc trong lòng.
Adam đưa mắt nhìn Jacob rời khỏi, vùi mình ở trên ghế sa lon, một lát sau, nghe được tiếng đập cửa. Cậu ngẩng đầu nhìn lên, Gerhard đã vào tới cửa, là sau khi mở cửa mới gõ thêm hai cái.
“Tôi đoán bây giờ là thời điểm tốt để uống rượu. ” Gerhard cầm lấy bình rượu và chén rượu, đóng cửa lại, đi tới cái ghế bên cạnh Adam.
Adam vẫn đang khỏa thân ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn anh ta khui rượu, rót rượu, đem chén rượu đẩy tới bên tay mình, mới hỏi: “Sao anh lại không mang theo quả cầu camera?”
“Cái gọi là hiệp ước và quy tắc, cho tới bây giờ đều dùng để phá vỡ, cũng chỉ có cái tuổi đó của Jacob, mới không am hiểu dùng một ít thủ đoạn như vậy. ” Gerhard cười cười, “Đương nhiên, đứa bé kia khẳng định cũng không biết lúc nào nên thoát khỏi con mắt này. “
“Thành thật mà nói, tôi cho rằng người tới sẽ là Geralt đấy.” Adam cầm lấy ly rượu, thờ ơ vuốt ve quanh miệng ly.
“Tôi có gặp ông ta, những đã thuyết phục được ông ấy. ” Gerhard ngồi dáng rất tao nhã, không giống như Adam đem hai chân dựng ở phía trước đạp bàn chân lên, cũng không phải bắt chéo chân kiểu phóng đãng, mà là thả lỏng để mở hai chân tự nhiên.
“Anh thuyết phục ông ta bằng cách nào? ” Adam đầy hứng thú hỏi, “Tôi biết chắc không phải vũ lực. “
“Đương nhiên. ” Gerhard nở nụ cười, “Tôi nói cho ông ta biết, cái bây giờ cậu cần khẳng định không phải là một hồi tình ái kịch liệt hay một cơn đau đầu sắp nứt do say rượu. “
Adam cười lên ha hả: “Nghe cũng không sai. “
Gerhard nhìn cậu cười lớn, bưng ly rượu lên nhẹ nếm một cái. Adam sau khi cười xong, nhìn về phía anh ta: “Vậy anh cảm thấy tôi cần gì? “
“Không biết nữa, tán gẫu một chút? ” Gerhard nhún nhún vai.
Tròng mắt Adam nhìn chén rượu, không nói gì.
“Nếu như là không có cách nào mở miệng, không bằng uống chút rượu trước? Uống rượu cho tới bây giờ đều là lý do tốt nhất để bắt đầu cuộc trò chuyện. ” Gerhard đề nghị.
Adam nếm thử một miếng, nhíu mày lại: “Đắng quá”
“Nhấm nháp thôi. ” Gerhard đề nghị.
Adam lại chép chép miệng nhấm rượu, dần dần phía sau hương vị đắng chát, đã có thể phân ra vị thanh đạm, rượu mùi cam, cậu chậm rãi nuốt xuống hớp rượu này rồi mới nhẹ giọng nói: “Rượu ngon.”
“Loại rượu trong, mùi vị đắng mà nhạt, là rượu uống vào làm dịu cổ họng, thích hợp để chậm rãi uống khi muốn nói chuyện trên trời dưới đất.” Gerhard nhẹ nhàng nâng chén.
Adam nhìn về phía anh ta: “Làm sao anh biết tôi cần người nói chuyện?”
“Cậu thoạt nhìn kiểu như đang có tâm sự.” Gerhard nở nụ cười, “Tuổi tác quả thật có thể để cho chúng ta hiểu thêm kỹ năng nhận ra ai đang cần tâm tình. “
“Tâm sự kiểu gì? ” Adam hỏi ngược lại.
“Cậu đang ép buộc bản thân quá nhiều. ” Gerhard nhìn Adam, hắn có một đôi mắt màu xanh lục vừa sáng vừa tròn, hơn nữa cũng không có hay chớp mắt, điều này khiến cho anh ta như vẫn luôn chăm chú nhìn cậu, quan sát đến cậu, muốn nhìn thấy rõ đến tận đáy lòng.
Anh ta cũng quả thật có sức quan sát không giống bình thường, những lời này, trong nháy mắt đã làm xúc động trong lòng của Adam.
“Từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu, đã biết là chúng rất giống nhau. ” Gerhard cười cười, “Chúng ta đều không thích ràng buộc, cũng đều có ý nghĩ của chính mình. “
“Lời nói trong buổi lễ trao giải kia, đã cho tôi thấy mình được đồng cảm, cho nên tôi tin tưởng, cậu bây giờ, cũng sẽ cảm thấy hoang mang như tôi bây giờ.” ngữ điệu của Gerhard du dương như đàn violin, nghe êm tai như muốn kể câu chuyện hấp dẫn Adam để nghe tiếp.
“Hoang mang kiểu gì cơ? ” Adam nhìn anh ta, chờ đáp án.
“Thứ cho tôi muốn tự giới thiệu mình một chút. ” Gerhard cuối ngực xuống, tao nhã trịnh trọng nói, “Gerhard·Lito, con của tông chủ Đình tộc, vẫn được gọi là thiên tài chiến tranh trong Đình tộc, lại bỏ qua chức vụ quân đoàn trưởng mà chọn làm tên diễn viên điên cuồng.”
“Ý anh muốn nói là, anh có đầy đủ vốn để có thể vẫn khăng khăng đi theo con đường mình muốn đi à? ” Adam bất đắc dĩ nở nụ cười.
“Không phải, cái tôi muốn nói là, tôi cũng từng có cảm nhận tương tự với cậu” Gerhard nhẹ nhàng nói, “Nếu như cậu cảm thấy tôi bỏ qua chức vụ quân đoàn rất dễ dàng, vậy thì sai hoàn toàn.”
“Đương nhiên, đó không phải là trọng điểm, tôi không phải muốn kể lể ra lúc đó tôi vì trở thành diễn viên mà phải cố gắng đến cỡ nào. Mà là muốn nói, lúc tôi trở thành diễn viên, thời điểm tôi muốn đi đóng phim vì lý tưởng hoài bão của mình, tôi cũng vẫn thường cảm thấy sự tình không hề dễ dàng giống như tôi nghĩ. Tạo ra một lý tưởng là rất đơn giản mà, lúc cần phải thực hiện cái lý tưởng này, mới lại phải đối mặt với nhiều vấn đề thực tế lắm. “
“Giống linh hồn của chúng ta vậy, kỳ thực rất ích kỷ, bởi vì chúng ta quan tâm không nhiều lắm, trong lòng gần như chỉ chứa có mỗi mình” Gerhard giơ ly rượu lên, cũng không có nửa điểm ý tứ muốn phê bình mình, ngược lại giống như đang khoe khoang.
Adam cười cụng ly với anh ta, công nhận cách nói này.
“Cho nên cái chuyện phải làm điều mình ghét nhất như đó là chuyện vĩ đại nhất, rồi khi chúng ta làm ra lựa chọn như vậy. ” Gerhard nghiêm túc nhìn Adam, “Chúng ta cuối cùng sẽ cho mình áp lực quá lớn. “
Adam cười uống rượu, cậu nhìn cái giường đã được Jacob chỉnh lại cho gọn gàng sạch sẽ, trầm mặc một lúc lâu, mới nhẹ giọng hỏi: “Anh có biết cái cảm giác mình muốn làm một chút gì đó, rồi lại không bỏ qua được cảm giác mình càng ngày trở nên càng không phải chính mình là gì không?”
“Ta biết tôi đang làm đúng, đồng thời tôi cũng tình nguyện muốn làm, thế nhưng cũng giống như anh nói đó nói, thời điểm một khi đã bắt đầu làm, mới phát hiện cũng không dễ dàng. Nếu như đã không nên kể lể ra là phải chịu đựng biết bao nhiêu áp lực, bao nhiêu cực khổ, thì đúng là không có, tôi cũng không thể nào làm việc trái lương tâm mà nói quá lên độ khó của việc này. Thế nhưng tôi vẫn cứ phải hỏi đi hỏi lại bản thân rằng, tôi sẽ tự muốn trả ra bao nhiêu vì chuyện mình mong muốn này, phải thay đổi thêm bao nhiêu nữa. Vấn đề này sẽ từ từ xuất hiện càng ngày càng nhiều hơn. “
“Vấn đề khó khăn lớn nhất chính là thỏa hiệp với bản thân mình . ” Gerhard đúng lúc ấy cắt ngang lời Adam nói ra câu mà cậu đang muốn nói.
Adam nở nụ cười: “Anh nói chuyện như một nhà thơ vậy. “
“Tôi để ý từ khi tôi bước vào tới giờ cậu cũng không có mặc quần áo.” con mắt Gerhard nhìn lên một cái, “Lẽ nào cậu không có một chút phòng bị nào với tôi sao? “
“Đúng vậy, thật sự là không có. ” Adam trả lời giỡn lại.
Gerhard chịu thua nở nụ cười, hắn khẽ thở dài một hơi: “Thật ra quần áo, mới chính là thứ chúng ta dễ dàng cảm giác được nhất đây không phải là món đồ của mình, bởi vì quần áo chính là đại diện cho thân phận. “
“Quần áo chính là trang phục diễn, chính là vai trò nhân vật của cậu, cậu biết tôi đánh giá thế nào về cách cậu diễn trong ‘thời gian tươi đẹp’ không?” Gerhard hỏi.
“Có phải diễn lộ quá hay không? ” Adam cố ý xị mặt xuống nói.
“Dùng từ chuyên nghiệp một chút, là dùng sức quá mạnh. ” Gerhard bình luận nói.
“Dùng sức quá mạnh… ” Adam như có điều suy nghĩ, lập tức gật đầu, “Đúng là nói chuyện với dân chuyên nghiệp vẫn khác xa, dễ dàng phát hiện ra vấn đề hơn. “
“Nói chuyện với người thông mình cũng khác lắm, nói ít hiểu nhiề. ” Gerhard giơ ngón trỏ lên với Adam.
Hai người cười với nhau.
“Cậu nhóc Jacob kia cũng có mấy lời nói nghe đúng lắm, chúng tôi cũng không có góp vốn bỏ tiền để mua đứt cậu, cậu cũng không cần vì bất cứ chuyện gì mà phải lừa dối bản thân” Gerhard nhìn Adam, hai tròng mắt tròn nhìn xuyên qua như hai viên đá quý, “Nếu như cậu cảm giác mọi chuyện bắt đầu mất khống chế, nếu cậu ích kỷ hơn một chút thì sẽ phát hiện mọi chuyện ngược lại trở nên rõ ràng hơn rất nhiều. “
“Tôi rất may mắn, mỗi lần vào lúc tôi cảm thấy mình đang lạc lối, luôn sẽ có người thông minh hơn tôi nhiều làm bạn với tôi.” Adam nhẹ giọng nói cảm ơn.
“Tôi cũng rất vinh hạnh có thể giúp được cậu. ” Gerhard thoải mái nói, “E rằng, chúng ta đều không ích kỷ như những gì chúng ta nghĩ, chỉ là chúng ta đã quen dùng sự ích kỷ để bảo vệ mình, thời điểm khi chúng ta bắt đầu muốn làm chút gì, sẽ không biết rằng chính sự dũng cảm ấy mới là điều lớn lao hơn.”
“Nói vô thêm nữa chắc tôi lại thành tự kiêu với chính mình nhất. ” Adam mỉm cười.
“Được rồi, chai rượu này uống được lắm, vừa đúng lúc.” Gerhard đứng dậy.
“Không ở lại sao? ” Adam nhìn anh ta.
Gerhard quay đầu nhìn cậu, giơ ngón trỏ lên lắc đầu nở nụ cười mê người: “Dùng hết cơ hội lần thứ nhất cậu nói sao? Không đúng, khó mà làm được, còn nhớ rõ cậu đã nói, thiếu niên ngây thơ làm nũng, tướng quân bá đạo anh dũng uy vũ, quý ông trưởng thành biết chăm sóc, tiến sĩ thông minh chỉ số IQ siêu cao , siêu sao siêu cấp chói mắt trên sân khấu không? Tôi còn chưa thể cho cậu thấy hết sự chói mắt của tôi, lần đầu tiên của chúng ta tuyệt đối không thể là cậu “cần phải” cho tôi, mà là cậu ‘Muốn phải cho tôi’.”
“Kỳ thực, cũng chưa chắc phải là tổ hợp như vậy. ” Adam thả người xuống ghế sa lon, khôi phục lại vẻ không chịu được gò bó của mình trước giờ : “thiếu niên ngây thơ có thể làm động tác kabe-don bá đạo, tướng quân thô lỗ cục cằn lại biết cách chăm sóc, quý ông trưởng thành sẽ kích động đến tỏ tình, tiến sĩ thông minh đi viết thư tình ngốc nghếch, vẻ chật vật ngoài đời thường của siêu sao siêu cấp, nói không chừng càng làm tôi thấy hứng thú đấy.”
“Một mặt khác chỉ thuộc về cậu thôi sao? Cậu thật đúng là một tên tham lam lại bá đạo nhỉ” Gerhard nhẹ nói giọng chế giễu, “Để tôi chống mắt xem thử xem! Muốn tìm ra một mặt chật vật ngoài đời thường của tôi đây cũng không dễ vậy đâu.”