Chương một trăm lẻ một: Buổi lễ trao giải (hai)
Chỗ ngồi của Cung điện ngọc Shirley sắp hàng xuống phía dưới theo hình xoắn ốc, bao quanh chính giữa nhất là sân khấu. Adam mặc dù là trùng đang ‘nổi’ nhất hiện giờ, nhưng cậu cũng không phải là minh tinh để cạnh tranh tham dự giải thưởng, mà là khách quý trao giải, cho nên xếp hàng ngồi xuống ở vị trí thứ hai, cách rất gần với sân khấu. Mà đoàn phim ở vị trí đứng đầu đều đã được sắp xếp ở chính giữa, dễ dàng để camera bắt được những góc quay được tốt nhất nét mặt biến hóa của bọn họ.
Cậu và Alfred ngồi ở vị trí trên, cũng thấy có chút mới lạ. Thật ra thì với thân phận của Alfred, khi đến một buổi lễ trao giải thế này đáng ra phải được cả một hội trường đứng dậy vỗ tay, mà nói đúng ra, lấy thân phận của anh như vậy thì căn bản sẽ không tham gia những hoạt động mang tính giải trí. Nhưng hôm nay anh và Adam cùng đi, mối quan hệ của bọn họ vẫn chưa được rõ ràng, cho nên cũng không muốn quá nổi bật.
Thời gian vào buổi lễ còn có chút lâu, Adam và Alfred đã ngồi vào một chỗ nói chuyện với nhau.
Một lát sau, khách quý ở phía bên phải Adam cũng tới, Adam ngẩng đầu nhìn lên, không kiềm nổi vẻ sững sờ.
Vị khách quý này có mái đầu bạc trắng, nhìn kỹ chắc là màu tóc tự nhiên, cũng không phải do tuổi của anh ta thật sự già đến như vậy. Có điều khuôn mặt của anh ta cũng có loại tang dày dạn phong sương, nhưng ánh mắt vẫn y vẻ sắc bén, nhất là con mắt trái có một vết sẹo chém xuyên qua bầu mắt, như một chiến tích qua một trận chiến trên bờ vực sinh tử. Anh ta mỉm cười nhìn Adam, hàm râu quai nón rậm làm cho anh ta nhìn qua càng lộ vẻ trưởng thành hơn. Bị đôi con ngươi ánh vàng kim kia nhìn vào, Adam lại cảm nhận được một tia áp lực vô hình.
“Chào cậu Adam.” Anh ta khép lại bộ âu phục của mình, tao nhã lịch lãm vươn tay ra.
Khác với Alfred, cho dù biểu hiện dáng vẻ tao nhã lịch lãm ấy, quý ông này cũng cất giấu một loại từng trải sau nhiều câu chuyện truyền kỳ, giờ chỉ còn vẻ ung dung bình tĩnh, hay so sánh đúng hơn là như một con sói cô độc đã thu bớt lại nanh vuốt và tính cách hoang dã, ẩn giấu mình trong xã hội thượng lưu.
“Chào ngài. . . ” Adam có chút lưỡng lự, Alfred cũng coi như là người có tuổi tác lớn nhất trong các bạn giường của mình, nhưng anh cũng chỉ mang lại cho cậu cảm giác chững chạc trưởng thành, chứ không hề thấy có khoảng cách. Mà quý ngài trước mắt nhìn trên vẻ bề ngoài xem ra giống như thuộc thế hệ cha mình, còn ánh mắt lại tràn đầy sức sống và thông minh giống như một người trẻ tuổi không an phận, trong chốc lát lại làm cho Adam có cảm giác nhìn không thấu.
“Ngài Geralt? ” Alfred cũng có chút kinh ngạc, đưa tay ra, “Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu.”
“Chào ngài Alfred.” Geralt cũng khách sáo mà duỗi tay ra để bắt tay
Đột nhiên xuất hiện một thư trùng khí chất phi phàm đến thế, làm cho trình đến cỡ Alfred mà còn phải thấy căng thẳng Adam không khỏi cảm thấy kỳ quái, có điều sau khi khách sáo với nhau xong, cậu cũng không có nói thêm nữa.
“Cậu Adam đây là được mời làm người trao giải Thư Đế sao? ” không nghĩ ngờ rằng Adam không để ý tới đối phương, Geralt lại chủ động mở miệng.
Adam mỉm cười gật đầu.
“Tôi là người trao giải Hùng Hoàng, cũng là một duyên phận.” Geralt dựa vào ghế, cơ thể hơi hướng Adam nghiêng qua, lại vẫn duy trì khoảng cách lịch sự, “Hôm nay bộ đồ cậu đang mặc này thực sự là cực kỳ gợi cảm. “
Lời khen ngợi thì ai mà không thích nghe, Adam cười gật đầu.
Sắc mặt của Alfred không khỏi có chút quái dị, Adam chú ý thấy, nhìn nhanh qua Alfred. Alfred bất động thanh sắc liếc mắt nhìn Geralt, không nói gì. Adam đã đoán ra được Geralt có vấn đề ở đâu đó, nên sau đó chỉ luôn thấp giọng trò chuyện với Alfred, làm cho Geralt không có cơ hội tiếp lời với cậu.
Nhưng Geralt lại vẫn bình tĩnh, ngồi ở chỗ kia không nói một lời, cũng không có giao lưu thêm với ai cả, là kiểu có thể dương dương tự đắc đi muộn khi lễ đã bắt đầu.
Adam trước đây cũng không quan tâm đến loại lễ trao giải thế này, cùng lắm cũng chỉ xem kết quả giải thưởng thôi. Khả năng làm MC của Allen vô cùng thâm hậu, sự vui tính hóm hỉnh của Allen đã kết nối lại được cả một buổi lễ trao giải, làm cho Adam không có cảm giác khô khan chút nào. Mà nhìn những người trao giải nói mấy lời châm chọc để gây cười hoặc là dáng vẻ đứng đắn mà nói những lời đao to búa lớn, còn những phần thú vị còn lại là các loại các dạng phát biểu cảm nghĩ của những người trúng giải, có kích động, có thương cảm, có bình tĩnh, có khí chất.
Trước giờ trao giải thưởng, Adam đã bị nhân viên dẫn vào hậu trường, nhận lấy phong thư công bố giải thưởng.
Trên màn ảnh đang lúc này đang hiện lên những bộ phim từng có các Thư Đế trúng giải, Adam một bộ cũng chưa có xem qua. Allen đứng ở bên cạnh cạu nhẹ giọng cười nói: “Giải Thư Đế hằng năm hầu như đều trao chop him có đề tài chiến tranh, năm nay < Sống trong vây khốn> có thể vào vòng trong, thật sự là làm cho hầu như mọi người đều cảm thấy kinh ngạc. Bộ phim này nói về một thư trùng bình thường sau khi xuất ngũ ở thành phố Neisser sống cuộc sống bình thường không có gì lạ, thậm chí có thể xem như túng thiếu khổ cực, không hiểu làm sao như vậy lại được rất nhiều khán giả đồng cảm, danh tiếng và số vé bán ra bùng nổ cùng một lúc. “
“Đúng, tác phẩm như vậy quả thực hiếm thấy. ” Adam có chút sững sờ, không biết Allen đột nhiên nói những thứ này với cậu là có ý gì.
Giới thiệu các phim được đề cử đã chiếu hết, trong hình xuất hiện năm diễn viên được đề cử cho danh hiệu Thư Đế, Adam nâng tà váy lên, chậm rãi đi lên sân khấu.
Trong rạp lập tức vang lên tiếng vỗ tay như sấm và đèn flash nhanh như tia chớp, Adam đứng ở trước micro, tự nhiên đứng ngay ngắn, hướng mặt trước nhìn vào.
Cậu lúc đầu đã nghĩ rằng mình sẽ căng thẳng khi phải đối mặt với nhiều người như vậy, không nghĩ tới trên đỉnh đầu chiếu sáng như vậy, phía trước đứng từ đây nhìn ra xa chỉ là một mảnh bóng đen mơ hồ, chỉ còn bản thân đắm chìm trong trong ánh sáng, căn bản thấy không rõ bất kỳ mặt một ai. Cho nên cậu liền nhìn về phía trước, trong tay đang cầm phong bì cười nói: “Tối nay mỗi một vị đã trúng thưởng, đều cống hiến một màn trình diễn phi thường ưu tú trong các tác phẩm. Trong mỗi một diễn viên ấy, cũng đều là trùng trong mộng của tất cả mọi người, thẳng thắn mà nói, nếu để cho tôi chọn. . . ” Adam dừng một chút, “Thì tôi sẽ chọn như một đứa trẻ phải chọn vậy, đó là đều chọn hết.”
Thính phòng vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, thậm chí còn có mấy tiếng huýt sáo.
Lời nói này, Adam cũng là dày công chuẩn bị, vừa muốn biểu đạt ra sự cởi mở của mình trong tình dục, lại không thể tại một giải thưởng trang trọng như thế mà lỗ mãng quá mức. Kiểu đùa nóng bỏng vừa đủ này của cậu, quả nhiên đưa tới phản ứng nhiệt liệt.
“Dù cho là tối nay có nhận được giải hay không, thì thành tựu của các anh cũng đã thật phi phàm.” Adam dừng một chút ngẩng đầu, lộ ra nụ cười tinh nghịch, “Còn tối nay trong lòng tôi ai cũng đã giành được một cúp cả rồi.”
“Nói ngoài lề mấy câu như thế, tôi tin đã đến lúc công bố giải thưởng mà mọi người mong đợi nhất. Xin quý vị cho phép tôi có vinh hạnh được công bố, người đoạt giải Thư Đế năm nay là. . . ” Adam ở chỗ này lại bắt đầu thắt nút, cố ý lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, cũng làm sao được giờ, đây là yêu cầu từ tổ tiết mục, trao giải Thư Đế và Hùng Hoàng là cao trào của lễ trao giải, vì để tăng tỉ lệ người xem, phải cố gắng hết sức tạo ra hiệu quả của một niềm vui bất ngờ, “Đây chính là đề tài mấy năm gần đây xuất hiện rất ít trong các phim tranh giải Thư Đế, nhưng bộ phim đã phác họa và khắc sau được cuộc sống chân thực , với lối diễn gây cảm động đến cả khán giả và ban bầu chọn. “
Thì ra Allen đã ‘chỉ bài’ cho mình, không để cho mình không biết nói gì về bộ phim đoạt giải, Adam giơ lên phong vì đọc lên tên người đoạt giải: “< Sống trong vây khốn>, Gerhard·Lito. “
Sau khi đọc xong, Adam giơ cái tay đang cầm phong thư lên, vỗ tay mỉm cười đúng chuẩn vô cùng, trong lòng lại có chút kinh ngạc. Lito, là dòng họ đứng đầu của Đình tộc, người tên Gerhard này xuất thân bất phàm, nếu như trúng thưởng ở mảng chiến tranh, phía sau khẳng định ít nhiều có chút mờ ám. Thế nhưng hắn lại diễn một phim điện ảnh phản ánh cuộc sống của thư trùng ở tầng dưới chót, điều này không khỏi làm cho Adam cảm thấy hết sức bất ngờ.
Sau đó trong tràng tiếng vỗ tay, Gerhard·Lito đang mặc một bộ âu phục xám nhạt đi lên đài, đó là một thư trùng anh tuấn đẹp trai trẻ tuổi, mái tóc đen nhánh, đôi mắt tròn xoe, mắt màu xanh lục sáng rỡ, như lúc nào cũng mang theo hiếu kỳ. Anh ta đi tới trên đài, giang hai tay, Adam cũng phối hợp mà đi lên ôm anh ta một cái.
“Cám ơn cậu, Adam, hết sức cảm ơn ” Gerhard đứng ở phía sau microphone, cơ thể hơi lay động, gót chân bất ổn cứ đong đưa trái phải, có loại cảm giác hoạt bát không đứng yên được, “Tôi xin gửi lời cảm ơn đến ban tổ chức đã sắp xếp để cho Adam trao giải thưởng này cho tôi, không có người nào có thể thích hợp hơn cậu ấy.”
“Thông thường lúc này tôi chắc hẳn nên cảm ơn đầy đủ các bạn diễn, đạo diễn, cha mẹ… nhưng tôi thương lượng với bọn họ được rồi, tôi muốn dùng một ít thời gian quý báu này mà nói ra lời trong lòng một chút. ” giọng nói Gerhard rất nhẹ nhàng, nội dung thì không được nhẹ nhàng như thế: “Chính như tôi trước đó đã nói, Adam là người trao giải thưởng, với tôi có ý nghĩa đặc biệt, đương nhiên, không phải chỉ là bởi vì vẻ xinh đẹp rạng rỡ của Adam khiến tôi thụ sủng nhược kinh.”
Gerhard giơ cúp lên khen Adam một cái: “Mọi người đều biết, phim < Sống trong vây khốn> kể về một thư trùng làm công việc sửa đường ống đang sống ở tầng dưới chót của Neisser, ở trong cuộc sống khô khan nhàm chán cố gắng tìm kiếm lạc thú và hy vọng đổi mới. Tôi không lấy tiền cát-sê để diễn bộ phim này, rất nhiều người phía sau hậu trường cũng lấy tiền công rất ít, thậm chí còn có những người tình nguyện đóng góp không công. Cũng là bởi vì chúng tôi đều cho rằng, bây giờ Fabre thiếu mất đi một ánh mắt, quan tâm đến một nhóm trùng tộc ở tầng dưới chót đang sống một cuộc đời chết dần mòn, bọn họ cầm đồng tiền lương còm cõi làm những công việc cực khổ. Điều khó khăn nhất chính là cuộc đời bọn họ sẽ không được giao phối, bọn họ đã định trước là thành phần bị loại bỏ khỏi xã hội.”
Adam nghe đến đó, mới hiểu được phim này là kiểu phim thế nào, cậu cũng không cảm thấy quá bất ngờ đối với bộ phim có thể gây nên tiếng vang rất lớn trong thế giới trùng tộc này.
“Adam giống như tôi, chúng tôi đều đang nhìn thẳng vào xã hội bị phân cách ra này, là những người gan dạ bất thường trong thế giới này. Hơn nữa Adam còn tiến trước một bước so với tôi, cậu ấy vì thư trùng làm ra cống hiến còn quan trọng hơn bộ phim <Sống trong vây khốn> này, với chuyện này cho tôi được bày tỏ lòng ngưỡng mộ” Gerhard lần nữa nhắn gửi đến Adam.
Adam gật đầu, khiêm tốn cười.
“Tại đây, tôi xin kêu gọi những người đang làm việc trong ngành điện ảnh, thậm chí các bị thuộc tầng lớp thượng lưu của Neisser, có thể quan tâm nhiều hơn vấn đề này. Thời đại hắc ám đã kết thúc, đêm tối vẫn còn đang bao phủ trên đỉnh đầu trùng tộc, vẫn còn chưa đón được ánh bình minh, vậy lúc nào nó mới đến? Tôi đem vấn đề này để lại ở giải Paris, trong các bài thi lịch sử, đây là một câu hỏi cần cả một cộng đồng trùng tộc đồng lòng trả lờ. ” Gerhard sau khi nói xong cúi đầu chào cảm ơn, mời Adam đi đầu, cùng đi xuống rồi sân khấu.
Adam có chút kinh ngạc, lời của Gerhard nói ra tương tự như khi nãy cậu nói lúc trên thảm đỏ, thế nhưng nếu nghĩ đến tốc độ hiện tin và khi nãy thời gian bọn họ ở trên thảm đỏ khác nhau, thế thì hiện giờ Gerhard hẳn là vẫn chưa thấy tin, chỉ trùng hợp là hai người họ lại chọn chủ đề bài phát biểu giống nhau thôi.
Vào thời đại phát triển không người này, quan tâm đến sự không hài hòa giữa đời sống của Thư – Hùng này không chỉ có mỗi mình Adam, cậu cảm thấy vui mừng khi tìm được người đồng hành.
“Lời khi nãy anh nói rất tuyệt ” Adam nhỏ giọng nói với anh ta, “Có điều đã có rất nhiều trùng, đang cố gắng để thay đổi hiện trạng.”
“Thế nhưng những bước đi ấy còn còn chưa đủ lớn, chưa đủ nhanh. ” rời khỏi sân khấu, Gerhard đã hiển lộ r khí chất hoàn toàn khác với dáng vẻ đầy thông minh sáng láng lúc hùng hồn thuyết minh hồi nãy. Đôi mắt tròn xoe kia thoạt nhìn đơn thuần ngây thơ, chung quy vẫn cất giấu lực lượng có thể bùng nổ bất kỳ lúc nào, “Thật sự rất hân hạnh được gặp cậu, tôi nghĩ chúng ta còn sẽ gặp mặt. ” anh ta nháy mắt với Adam mấy cái, tồi đi về phía phóng viên đang chờ ở bên ngoài, Thư Đế là giải thưởng lớn, cũng được phỏng vấn đầu tiên.
Adam xoay người, không nghĩ mình cũng bị phóng viên ngăn cản.
“Cậu Adam, cậu Adam, đêm nay cậu tuyển chọn bộ lễ phục thế này xuất phát từ mục đích gì vậy?” nghe được câu hỏi này Adam vẫn giữ nguyên nụ cười: “Tôi đã nghĩ giải Paris cần một ít màu sắc rực rỡ. “
“Vậy cậu cảm thấy cái ngôi sao hùng trùng khác không đủ hào quang xinh đẹp à? ” vừa nghe thấy câu hỏi này, Adam đã biết quá rõ những cách làm thường gặp của giới truyền thông để cố tình tạo scandal, Adam cũng không trả lời câu hỏi của người phóng viên này nữa.
Lúc này một phóng viên khác cũng đã đi tới, giơ lên microphone: “Cậu Adam, cậu có đồng ý với phát biểu lúc đoạt giải của Gerhard hay không, cho là thời kì của chúng ta còn chưa được nghênh đón ánh bình minh?”
“Đúng vậy, bây giờ Fabre, quả thực còn chưa đi qua hẳn thời đại hắc ám, nhưng bây giờ đã có rất nhiều người mở đường đang nỗ lực cống hiến trong thầm lặng, tôi tin rằng ánh bình minh nhất định sẽ đến, dù cho là với hùng trùng hay thư trùng, chúng ta đều cần một thời kì càng tự do hơn, đây là chuyện chúng ta nên làm. ” Adam tỏ thái độ đứng đắn nói.
“Tôi là phóng viên Alison của tạp chí “Kỷ Niên”, nếu có cơ hội hy vọng có thể viết một bài có chiều sâu hơn về cậu” vị phóng viên này đưa lên một tấm danh thiếp được in ra, trên tấm thẻ màu nâu đồng được viết tên ngắn trên mặt chính, mặt trái viết phóng viên, phó chủ biên của “Kỷ Niên”. Tạp chí này ở được xuất bản ở Fabre rất có sức ảnh hưởng lớn, dù cho là tính nghiêm túc hay chiều sâu đều có thể nói là nhân tài kiệt xuất, so với những loại báo văn nghệ thì mạnh hơn nhiều, Adam gật đầu, mỉm cười nhận lấy danh thiếp.
Cây bút của phóng viên giải trí thực sự còn nhanh hơn vết đao chém xuống, Adam ngồi trở lại thính phòng không bao lâu, Joseph vẫn theo dõi trên mạng đã gửi tới tin tức mới nhất được đăng lên, tiêu đề chữ lớn đập vào mắt: < Adam ám chỉ giải Paris không khí trầm lặng, muốn làm tiêu điểm mới cho vẻ gợi cảm >
Kỳ thực ở trong chính là lời Adam mới nói ” Tôi đã nghĩ giải Paris cần một ít màu sắc rực rỡ. ” và lời lúc nãy nói trên thảm đỏ” Hùng trùng lẽ ra nên dũng cảm, tự do, tự tin mà phơi bày vẻ gợi cảm của mình” kết hợp thành một một tin vắn, thế nhưng bài viết bẻ cong câu chuyện sang hướng Adam các ngôi sao hùng trung ở giải Paris này mang không khí trầm lặng, thực sự là đúng sai gì cũng do truyền thông bẻ lái cả.
Adam ấn vào phần điểm tin nhanh trong giới giải trí, đang đứng nhất chính là < Nghi vấn Heisenway đáp lại Adam: Tôi không phải loại hùng trùng muốn lấy lòng mọi người >, dựa theo bài viết ở bên trong, có phóng viên hỏi Heisenway thấy thế nào đối với cách Adam ăn mặc, anh ta cười nói một câu: “Tôi vẫn khá là thích phong cách khiêm tốn, tôi không phải loại hùng trùng muốn lấy lòng mọi người .”
Lời này không biết có phải là truyền thông cắt câu lấy nghĩa hay không, nhưng là bất kể nghe thế nào, câu này mới thật sự là “Ngầm chê bai “, Adam hoàn toàn không hiểu sao tên Heisenway mình còn chưa thấy qua này là ai, làm sao lại chạm nọc đối phương.
Có điều hắn biết tối hôm nay Heisenway nhất định không dễ chịu, có người nói anh ta đã lần thứ ba đau đớn mất đi giải thưởng lớn Hùng Hoàng, trong phim < huyết vũ sợ tình > anh ta còn quyết tâm cắt tóc hóa trang xấu xí để diễn cho chân thật, vậy mà vẫn thua vai chính Theron trong < thần biển Adoni>.
Trái lại thì Theron, hùng trùng vừa mới đoạt được giải Hùng Hoàng, nhận cúp từ trong tay Geralt, lại đi vào hậu trường sau đó ca ngợi Adam không tiếc lời, tiêu đề tin nhanh là < Hùng Hoàng mới khen ngợi Adam, anh ấy đã làm chuyện chúng ta muốn làm mà không dám >
Thực sự là một giới showbitch đầy phức tạp lắm ảo ảnh mà. Adam âm thầm cảm thán, cậu cũng không dám tưởng tượng buổi tiệc tụ hội lại sau lễ trao giải sẽ là cảnh tượng thế nào.
Hẳn là showbitch 😂😂😂