TTCPS – Chương 98

Chương chín mươi tám: Lựa chọn lễ phục

                “Tôi biết tôi cũng không nên quá vui đến thế, nhưng mà trời đất ạ, tôi thật sự quá quá quá quá là vui đi! ” Nigel vỗ tay, cắn môi, vẻ mặt mong đợi nhìn Adam.

               Adam nhìn sang Alfred ở cạnh bên, đồng thời lộ ra nụ cười bất đắc dĩ:  “Nigel, tôi chỉ là muốn chuẩn bị một bộ lễ phục thôi, không phải là muốn mở cả một cửa hàng quần áo đâu. “

                “Adam yêu quý của tôi ơi, cái cậu cần phải làm chỉ là mặc lễ phục vào là có thể xuất hiện thật rạng rỡ tại giải Paris, chuyện còn lại đều giao cho tôi có, được không? ” Nigel vung tay lên, rất có một luồng khí thế đầy nhiệt huyết hào hùng, ông xoay người lại, nhìn bốn hàng mắc áo đang trưng kế bên, ở trên treo đầy các loại quần áo, vẻ mặt hưng phấn và kích động, lại làm cho ông viền mắt đỏ lên, trong chốc lát không còn cách nào để thu bớt lại sự háo hức, chống vào giá áo giơ tay lên, ra dấu ý là cho tôi xin mấy phút.

               Adam lại nhìn nhìn Alfred, đứng dậy quan tâm đi tới:  “Làm sao vậy, Nigel?  “

               Nigel hít thở sâu vài cái, ông nhìn Adam, lộ ra nụ cười:  “Adam, cậu không biết thế này ý nghĩa trọng đại cỡ nào với tôi đâu. “

               Ông nhìn về phía Alfred, trong nụ cười dường như cất giấu hàng muôn vàn cảm xúc: “Thưa ngài chánh án, hẳn ngài còn nhớ dòng họ Prada năm xưa nhỉ!”

               Alfred cũng có chút ngạc nhiên:  “Lẽ nào, hóa ra ông là đời sau của dòng họ Prada?!  “

                “Gia tộc Prada? ” Adam tò mò nhìn Alfred.

                “Sợ rằng ngoại trừ thiêu tộc vốn cũng có lịch sử giống thế,  còn hiện giờ đã không có mấy gia tộc còn biết đến gia tộc Prada rồi. ” Nigel thở dài nói.

               Alfred giải thích cho Adam: “Gia tộc Prada cũng là một gia tộc truyền thừa lâu đời, tồn tại gần như từ lúc trùng tộc được sinh ra. Bản thân gia tộc bọn họ xem như là Nga* tộc, nhưng họ có thêm một năng lực đặc biệt truyền qua các thế hệ, đó chính là có một năng khiếu trời cho siêu phàm đối với nghệ thuật thiết kế, nhất là về mặt trang phục.”

*Nga = con ngài

                “Loại thừa hưởng thế này rất đặc biệt, giống như loại gien nghệ thuật nào đó, không ngừng thức tỉnh trong hậu duệ của gia tộc bọn họ, thậm chí cách mấy đời lại xuất hiện, từ thời xa xưa tới nay, gia tộc Prada vẫn luôn đảm nhiệm trang phục cho hoàng thất.” Alfred nhìn Nigel.

                “Loại năng khiếu truyền lại này không có ích gì, ở thời kì quần áo không được xem trọng nữa, Prada vốn thuộc Nga tộc, cũng chỉ có thể ở trên chiến trường chém giết. Chỉ có vào thời điểm nghệ thuật thức tỉnh, chúng tôi mới có thể biến thành hồ điệp.” Nigel nhẹ giọng mở miệng, hai mắt phía sau gọng kính tròn sáng quắc lên  nhìn Adam, “Cho nên hôm nay tôi mới kích động như thế, Adam, ở trên cơ thể cậu tôi đã thấy được hy vọng để thức tỉnh nghệ thuật!”

                “Lễ phục hùng trùng cho tới bây giờ luôn là tâm điểm cho ngành thiết kế thời trang l. Tổ tiên của tôi từng thiết kế cho lễ phục lên ngôi của đức vua Hoàng Kim, đã từng vì vương hậu Ngân Kiến thiết kế một bộ váy ánh trăng, mẫu hậu Lê Minh của Thanh Đồng hoàng từng thích nhất loại lụa mỏng được Prada làm ra thật uyển chuyển (?). Mà những thứ này, đều theo thời đại hắc ám mà tan mất đi.” Nigel ưu thương nói,  “Bây giờ các nhóm hùng trùng đều mặc quần áo giống với thư trùng, hơn nữa hơi bảo thủ, nhin rất gò bó, không còn có cảm giác nghệ thuật gì đáng nói, 100 năm trước hùng trùng đã mặc những kiểu đồ thế nào cơ chứ, còn giờ thì thành đồ như thế này. Đây là một nỗi đau xót của thời đại, là sự sỉ nhục cho gia tộc Prada. “

             Adam có thể hiểu được sự xót xa của Nigel vì loại anh hùng không đất dụng võ này, cậu buồn cười  nhìn Nigel:  “Hình như ông đã đặt hy vọng quá cao vào tôi rồi. “

                “Đương nhiên, bởi vì tôi vẫn luôn chú ý đến các nghiên cứu của Viện nghiên cứu Haya. Từ trước tới giờ tôi vẫn lặng yên đang mong đợi đến ngày thể xác và tinh thần của hùng trùng đạt được giải phóng, cho nên tôi tin tưởng nhất định cậu có thể mang đến thay đổi cho cái thế giới này. Tôi tin điều này hơn bất kỳ một ai.” Nigel vui vẻ yên tâm và mong đợi hết sức nói,  “Được rồi, hãy kết thúc lịch sử gia tộc đáng buồn ấy ở đây đi! Giờ chúng ta hãy đến xem những lễ phục này.”

                “Thành thật mà nói, tuy được bảo tồn tốt, nhưng một số bộ quần áo trong này, đã chưa từng thấy qua ánh mặt trời hai ba trăm năm  nay rồi, đương nhiên, đều vô cùng sạch sẽ, trước khi mang tới đây tôi đã giặt sấy qua hết. Nigel lục lọi mắc áo “Được rồi, thế thì đầu tiên là, tuy tôi rất không muốn giới thiệu mấy bộ này thế nhưng với xu hướng hiện giờ, chúng ta không thể không cân nhắc một chút, tây trang. “

               Nigel liên tiếp lôi ra mấy bộ tây trang:  “Đen tuyền, thuần trắng, đường sọc, kiểu thì khá là giống nhau, tương đối đoan trang nghiêm túc. Tôi hết sức van xin cậu đừng có chọn mấy bộ này.”

                “Mà nếu như tôi đã nói cậu thật sự không nên chọn tây trang, thì tôi đã chuẩn bị sẵn rất nhiều đồ kiểu khác để cậu xem thử” Nigel ngoắc ngoắc tay với Adam, chỉ vào phòng thay đồ di động bên cạnh.

               Kỳ thực đây chẳng qua là một cái giá hình tròn di động, có một mảnh vải đỏ vây quanh một vòng. Nigel đã chuẩn bị vô cùng đầy đủ hết tất cả, ngay cả những món đồ trang điểm đơn giản hóa trang đều chuẩn bị xong.

               Ở bên trong rị mọ một hồi với Nigel , sau đó Adam mới từ bên trong đi ra, Alfred lúc đầu đang cầm ly rượu ngon muốn uống, giờ lập tức đã dừng lại động tác.

               Đó là một kiểu áo vest màu xám bạc đứng thẳng hoa văn sọc, cái cổ hở rất rộng lộ ra xương quai xanh và ngực của Adam, bên trong mang theo mấy sợi xích mảnh nhỏ từ ngắn đến dài. Tóc Adam được chải hất về phía sau, lộ ra cái tráng sáng bóng, trên sống mũi đang mang một cái kính đen hình bầu dục*, hai mắt như ẩn như hiện lên ở sau thấu kính. Adam kéo kính xuống đi tới trước mặt Alfred, nâng cằm Alfred lên:  “Thích không, cục cưng. “

*Search tiếng Trung thì ra kính kiểu này:

                “Ấy, xin em đừng có đụng vào tôi, tôi là thư trùng chính trực có xuất thân tốt. ” Alfred cười trả lời, “Tôi sẽ không ở trong ngõ hẻm đầu đường nâng mông lên cho em làm đâu.”

                “Ha ha, được rồi, đây đúng là phong cách Colin mới thích hơn. ” Adam hướng về phía cái gương nhìn một chút,  “Thành thật mà nói, loại phong cách đại lưu manh thế này chưa thật sự thích hợp với tôi.  “

                “Chớ nóng vội đưa ra kết luận như thế, chúng ta còn rất nhiều những lựa chọn khác” Nigel đem Adam đẩy tới phòng thay quần áo lần nữa.

               Lúc đi ra Alfred cười la lên:  “Lúc này mới là phong cách của tôi.”

               Đây là một bộ đồ da, quần da bó sát người và đôi giày bốt cao bọc lại đôi chân thon dài của Adam, áo ba lỗ và áo khoác mặc ở trên đều bị cắt đi phân nửa, lộ ra vòng eo thon có lực của Adam. Kiểu tóc của Adam cũng điều chỉnh theo, nhìn chung vẫn là vuốt về phía sau, thế nhưng có mấy lọn tóc phóng đãng không chịu được gò bó mà rũ xuống, ngay lập tức sẽ tăng thêm rất nhiều cảm giác lãng tử.

               Trong tay nếu mà còn cầm thêm roi da nữa, quả thực rất giống ‘nữ vương’.

                “Được rồi, giờ thử một chút kiểu ‘cơn gió thần bí’ hai năm qua rất được ưa chuộng. ” Nigel kích động nói.

               Adam lại xuất hiện lần nữa, cả người mặc bộ đồ lụa đen, tóc được đính một mảnh vải mỏng màu đen dài chấm đất, dùng một vương miện đính kim cương vụn để thắt chặt lại. Adam soi chính mình trong gương:  “Trời ạ, thảo nào Nigel cảm thấy hùng trùng bây giờ quá bảo thủ, mặc cả một bồ thế này thật sự không thấy nóng sao?  “

               Alfred cũng lắc đầu.

                “Bộ này đến từ lễ phục truyền thống của vương triều Ngân Kiến”, Nigel lại một lần nữa đẩy Adam ra ngoài.

                “Bộ váy này lại là lễ phục dành cho hùng trùng sao? ” Adam thán phục mà nhìn mình trong gương.

               Đây là kiểu váy dạ hội không tay quét đất, váy trải dài xuống, có đuôi váy vừa dày vừa nặng màu đỏ trải rộng ra. Adam đứng ở trên ghế,  đoạn cuối của đuôi váy vẫn còn buông thõng lên trên mặt đất. Chỉ là vóc người Adam quá mảnh khảnh, thiếu một bộ ngực có kích cỡ lớn, có loại cảm giác đầu nhẹ chân nặng, như là một bó hoa rất lớn bị chổng ngược trên đất.

                “Trên thực tế ở thời điểm của vương triều bọ hung, đây là lễ phục cổ điển dành cho thư trùng, chỉ có cơ ngực thư trùng mới có thể mặc vừa độ rộng phía trên, làm cho bộ váy này nhìn không bị phong phanh đến thế. Chỉ là ở thời điểm của vương triều Ngân Kiến, có thay đổi trong thiết kế,  mới ở dưới sự hướng dẫn của một vị vương hậu Ngân Kiến, biến thành váy lễ phục của hùng trùng .” Nigel tự thấy cũng phải lắc đầu, Adam vóc người hơi gầy, không thích hợp với loại váy lộng lẫy rất lớn này.

                “Váy lễ phục cho thư trùng? ” Adam nhìn Alfred, ánh mắt trở nên nóng bỏng lên.

               Alfred mất tự nhiên giơ ly rượu lên ý muốn nâng ly với cậu, thế nhưng nhịn không được nuốt nước miếng và động tác kẹp chặt hai chân đã bán đứng anh.

               Sau đó lại thử mặc rất nhiều bộ lễ phục từ xưa đến nay, Adam đều không hài lòng lắm, nụ cười Nigel lại càng thêm sự kích động:  “Điều tốt nhất phải giữ lại đến sau cùng, bây giờ, bộ này mới là bộ đỉnh nhất trong ngày hôm nay.”

               Sau khi Adam lại một lần nữa bị Nigel đẩy ra, ánh mắt của Alfred đã nhiều lần bị xung kích, cũng toát ra vẻ khẳng định.

               Adam đứng ở trước gương, nhìn chính mình trong gương:  “Thành thật mà nói, nếu như ngay từ đầu ông mang bộ quần áo này lấy ra, tôi tuyệt sẽ không cảm thấy thích hợp. Thế nhưng sau khi đã thử rất nhiều bộ rồi, tôi không thể không nói, đến tôi cũng thấy bộ này đã là hợp nhất. “

                “Giờ tôi cũng không biết nên tán thành hay là phản đối đây, ” Alfred cũng nói giọng, ” Lý do tán thành là do tôi muốn bị các thư trùng nhìn mình đầy ghen tỵ, nguyên nhân phản đối lại là tôi cũng không muốn em bị những ánh mắt thèm khát của các thư trùng bao quanh.”

                “Vậy là tất cả chúng ta đều đồng ý với bộ này nhé. ” Nigel hai tay nắm chặt, biểu tình trên mặt gần như mừng đến chảy nước mắt, “Tôi đã có một thiết kế hoàn hảo trong đầu, thích hợp nhất để cậu sẽ trở thành ngôi sao sáng nhất trong đêm . Adam, tôi dám cam đoan, đây sẽ là khoảnh khắc hoàn mỹ nhất mở ra một thời đại mới, cậu sẽ trở thành người thực hiện cuộc cách mạng cho hùng trùng.”

                “Tôi cũng không dám gánh vác nhiệm vụ trọng đại như vậy đâu.” Adam cười, không có quá để ý tới lời Nigel nói.

               Sau khi đã thảo luận xong với Nigel những chi tiết tỉ mỉ rồi, Adam đưa Nigel đi, thế nhưng để lại một cái áo da bó sát người. Mà lúc này, Alfred không biết đã biến đâu từ trước rồi.

               Adam đương nhiên biết có thể tìm được chủ nhân của thiêu tộc ở đâu. Cậu lặng yên đi tới tầng hầm ngầm, đẩy cửa ra, phát hiện trên cái giá cạnh cửa có đặt sẵn một cây thước gõ.

               Ở trên cái giá trong gian phòng kia, có một thân thể đỏ rực đang bị treo lên. Cơ ngực đầy đặn của Alfred mặc vừa khít bộ váy cúp ngực dài kia, phần eo cường tráng  nhìn có vẻ thon dài hơn rất nhiều qua phần tạo hình của cái váy. Phần đuôi váy dài rũ xuống dưới như đóa hồng rực rõ nở xòe ra, kéo trên mặt đất.

               Trên mặt Alfred còn mang đồ chụp mắt, giống như một bà chủ quyến rũ* nhà quý tộc bị bắt cóc, bất lực mà bị treo lên trên.

*Trong bản raw là thục phụ – từ lóng chỉ MILF – mom I’d like to f**k

               Adam đi tới, vòng quanh dạo qua Alfred một vòng, nhấc lên phía sau váy mà vén lên đến cao nhất, nhét vải vào trong miệng Alfred. Alfred cắn vào váy, nhấc lên mặt dưới làn váy, là đôi chân thon dài mang đôi vớ da màu đen, lại vẫn khăng khăng giữ nguyên cặp mông trần không mặc bất cứ thứ gì.

               Cầm lên cây thước kia, Adam quất mạnh vào mông của Alfred.

                “Ưhm. . . ” Alfred cắn làn váy, phát ra tiếng kêu rên, thân thể treo trên giá lúc ẩn lúc hiện, không ngừng ẩn hiện dưới lớp váy. Trên thực tế, bản thân việc phải mặc váy dài như thế đã là hình phạt với Alfred rồi.

               Cái váy siết vào quá chặt làm cho anh vẫn ở vào trạng thái không thể hít thở thoải mái được, sau khi phải cắn vào chân váy, hô hấp càng gấp hơn. Cả cơ thở đều rung động không ngừng do không được cung cấp đủ dưỡng khí, rất nhanh đã nổi lên làn da ửng hồng do kích tình.

               Mà cặp mông của anh lập tức đã bị Adam đánh đến hồng lên như quả đào đã chín nhũn, mặt ngoài nóng đỏ.

                “Xin hỏi quý phu nhân chánh án xinh đẹp, em đã biết em phạm tội gì sai chưa?” Adam dịu dàng tháo xuống chụp mắt của Alfred, áp vào cằm anh hỏi.

               Lớp váy áo trong miệng Alfred rơi xuống, mang theo nước bọt ngậm không hết, theo khóe miệng chảy xuống, Alfred lắc đầu, hơi thở đầy gấp rút.

                “Em quá đẹp, cố ý mê hoặc làm tôi muốn phạm tôi, đây là lỗi của em.” Adam nắm một lớp váy nâng lên trước mặt, vỹ câu nhẹ thăm dò vào trong trùng điểu đang cương của Alfred, lớp váy này thực sự rất lớn, ngay cả trùng điểu rất to của Alfred cũng có thể giấu được,  “Mặc như vậy, có phải ý muốn quyến rũ tôi hay không?”

                “Đúng vậy, thưa ngài Adam, tôi chính là một quý tộc dâm đãng, tôi đang mặc một bộ váy thật cao quý, nhưng trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện được đâm thủng của ngài đâm thẳng vào cơ thể của em” Alfred phối hợp trả lời.

                “Al, lời thoại thế này thật không thích hợp với anh đâu.” Adam không nhịn cười được,  “Giờ làm sao để tháo anh xuống đây? ” cậu đang nghĩ cách để Alfred có thể làm bằng miệng trước cho cậu.

                “Không cần, ngày hôm nay có thể trực tiếp đi vào. . . ” cơ thể Alfred hơi run rẩy.

                “Ah thật sao? Lại là bí mật đặc thù gì nữa của thiêu tộc? ” cậu vén đống váy lên, ôm lấy hai chân Alfred, “đâm thủng” từ dưới lên trên cơ thể Alfred.

                “Cảm giác như là đang làm lại chuyện mà tổ tiên mình đã từng làm, có một cảm giác như đã xuyên qua một thời gian không gian khác vậy. ” Alfred cũng cười,  “Ah, trời ạ, cảm giác này thật tuyệt. . .  “

                “Đúng vậy, đây cũng là một tư thế có lý đấy nhỉ. ” Adam thỏa mãn đút vào trong cơ thể Alfred.

                “Có điều, ngày hôm nay nên nhẹ  lại một chút. . . ” Alfred nhỏ giọng nói,  “Adam, tôi, tôi đã có thai. . .  “

               Động tác của Adam lập tức dừng lại, cậu ngưng mắt nhìn Alfred, trong nháy mắt kia ánh mắt ấy hiện lên rất nhiều tâm trạng phức tạp khác nhau. Khi thấy được Alfred đang nhìn mình chăm chăm, nét mặt càng ngày càng căng thẳng và hoang mang, Adam mới bình tĩnh lại, cậu vuốt bụng dưới của Alfred:  “Vậy sao anh còn mặc cái váy bó chặt như thế này, không tốt cho con đâu!?  “

                “Không có việc gì, bây giờ nó mới chỉ là một phôi trứng lớn cỡ hạt đậu thôi. ” Alfred nở nụ cười,  “Có điều nửa tháng nữa là tôi cũng không thể làm tình với em được nữa rồi.”

                “Vậy bây giờ em phải nhẹ nhàng hơn mới được, đây là lần đầu tiên em được gặp ‘nó’ mà.” Adam hay vẫn kéo khóa cởi ra bộ váy trên người Alfred, làm cho Alfred có thể thả lỏng hơn rất nhiều. Cậu ôn nhu vuốt ve bụng dưới của Alfred, vững vàng nâng người Alfred lên, êm ái đút vào ở bên trong,  “Lần này không thể vào đến tận cùng bên trong người anh nữa rồi.”

               Alfred gật đầu, đúng là thế thật, bây giờ khoang sinh sản của anh đã đóng chặt rồi, mạnh mẽ tiến nhập sẽ không tốt cho thân thể của anh.

                “Còn phải hơn sáu tháng nữa em mới được thấy mặt đứa bé? Trời ạ, vậy có lẽ phải chờ đến sau khi em tham gia chương trình Thời gian tốt đẹp xong,” Adam nhớ tới chương trình kia sẽ bắt đầu ngay sau lễ Paris. Cho nên chắc chắn cậu không thể  nào ở bên Alfred chăm sóc cho anh được, hơn nữa chuyện tham gia chương trình vì cá nhân mình này, lại diễn ra ngay thời điểm Alfred mang thai, Adam cũng có cảm giác mình thật tồi tệ quá đáng.

                “Tôi cũng không muốn để cho em thấy tôi lúc cả cơ thể này đã thay đổi bị biến dạng, nên em cứ việc đi hưởng thụ ‘thời gian tốt đẹp’ đi! Khi trở lại là lúc con đã ra đời rồi.” Alfred trấn an cậu, cười dịu dàng nói với Adam

               Phản ứng dịu dàng và bao dung thế này, Adam cũng đã đoán trước được. Adam ôm anh, tiếp tục rút ra đâm vào  trong thân thể  anh, bầu không khí trong chốc lát có chút trầm mặc. Alfred im lặng thừa nhận, anh có thể cảm nhận được Adam nhẹ nhàng làm tốc độ chậm lại, nhưng trong lòng vẫn là có một chút điểm bất an.

               Đây cũng không phải lần thứ nhất có con nữa rồi, cho nên Adam còn lâu mới thấy hoảng hốt đến thế. Hơn nữa Alfred có thể tự mình nuôi nấng con cái, không cần giống như Gros làm ra quyết định đầy đau đớn là phải đông lạnh trứng, điều này làm cho trong lòng Adam dễ chịu hơn rất nhiều. Cậu cũng biết lấy sự chín chắn và tình yêu chân thành mà Alfred dành cho cậu, tất nhiên sẽ đem xử lý hoàn mỹ tất cả mọi chuyện, sẽ không để cho cậu cảm thấy phải gánh nặng tí nào. Nếu như cậu còn cảm thấy áp lực quá lớn, thế thì có hơi quá đáng rồi.

                “Chưa chắc gì em đã có thể làm một hùng phụ tốt nhất. ” Adam ngẩng đầu, quá nhiều điều đã không cần nói ra với Alfred nữa, cậu hiểu Alfred luôn bao dung và nhẫn nại, cũng biết nội tâm nhát và chống đối đến từ chính mình, hai người họ đều hiểu nhau, “Nhưng nhất định anh sẽ là một thư phụ tốt nhất. “

                “Nó sẽ yêu cả hai chúng ta mà.” Alfred an ủi cậu.

               Adam nở nụ cười, nhẹ nhàng hôn lên Alfred.

Lời editor:

Hơi giận tác giả vì không chịu viết H cho đoạn này. Sao đoạn nào có Al vào là cũng soft hết vậy, tui edit cũng muốn nhũn tim vì hai người.

Thanh An

Chủ nhà đảng sủng công 1000%. Sủng công là chân ái, chào mừng các bạn cải tà quy chánh =))

2 thoughts on “TTCPS – Chương 98

Leave a Reply

Back to top