Chương chín mươi hai: Cái nhẫn phóng điện
Adam không biết mình nói sao mà lại làm cho Colin hiểu lầm như thế, thế nhưng Garnett còn bên người, cậu không thể làm gì khác hơn mà đành nói rằng: ” Ack, tôi Adam nè, chỉ thuận miệng hỏi thôi. “
Cậu tháo còng ra cho, tay Colin chợt từ trong vách tường rút ra, xoay người đã chặn ngay cổ của Adam, nâng nắm tay lên, một quyền lẫm liệt như muốn đấm vào mặt Adam, dừng lại ngay trước mặt cậu.
Thật nhanh! Thật ác độc!
Adam lúc này mới ý thức được nếu như thật sự dốc hết lực ra, mình và Colin có bao nhiêu chênh lệch. Dĩ nhiên trong nháy mắt đã bị chế trụ, ngay cả động tác của hắn cũng không thấy rõ.
“Trùng thỉ! Adam! Thật là cậu à?! Tôi còn tưởng rằng. . . ” Colin sau khi nói xong lại vội vàng thả tay xuống, nhìn Adam chật vật nắm vào cổ mình, hắn bất đắc dĩ hừ hừ nói, “Cậu giỡn kiểu này chả vui tí nào. “
Hắn ngồi xổm người xuống, ngửa đầu nhìn cổ Adam, nhẹ nhẹ xoa vào, vết tích chỗ đó đã bầm tím đen lên
“Cũng đáng đời tôi lắm” Adam phất tay một cái, nhìn Colin, “Vừa rồi. . . Anh là làm sao vậy?”
“Không có gì, hiểu lầm nhỏ mà thôi. ” Colin nhìn Garnett liếc mắt, hiển nhiên trong lòng có kiêng kị, không thể nói rõ ra được “Cậu làm sao lại chạy vào trong ngục giam này. “
“Đương nhiên là để gặp anh rồi.” Adam giơ lên ngón tay cái chỉ chỉ Garnett bên cạnh, “Đây là kỹ sư của Viện nghiên cứu Haya , Garnett. “
“Anh cũng biết rồi đó, lúc làm tình với thư trùng tôi hoàn toàn không có bị tâm sinh lý cản trở gì. Viện nghiên cứu Haya cảm thấy điều này rất đặc biệt, nói không chừng có thể giải quyết vấn đề hiện tại hùng trùng không muốn làm tình với thư trùng, nên muốn tôi phối hợp với nghiên cứu của bọn họ. ” Adam giải thích, “Sở nghiên cứu đề nghị tôi phải quan hệ với thật nhiều thư trùng, nhất là các thư trùng có trình độ cấp bậc niệm lực cao. Lần trước hai chúng ta làm một hiệp ở trong hẻm nhỏ, bọn họ chưa kịp đến gần để giám sát theo dõi, cho nên đặc biệt cho phép tôi tới đây chịch anh thêm phát nữa.”
“Ở chỗ này?” Colin nhìn hoàn cảnh chung quanh một chút, liếm liếm môi, “Cũng khá là kích thích đấy nhỉ?!”
“Tôi cũng hiểu mà, hay thôi để sau này tính tiếp đi!” Adam nhún nhún vai.
Colin khó có thể tin nhìn cậu, trong đôi mắt mang theo hoài nghi và không tin cực độ. Cậu, Adam, cảm thấy chỗ này quá nức kích thích? Tuy là bọn họ tiếp xúc rất ngắn ngủi, nhưng hắn tin mình đã chạm tới thật sâu vào bản chất thích kích thích trong linh hồn của Adam, hắn cảm thấy chỗ này tuyệt đối là chỗ tốt nhất để chơi trò dập háng với cậu.
“Dù sao ở đây cũng hơi bị lộ thiên quá, nhiều câu muốn nói cũng ngại không dám nói.” Adam tới gần Colin, để tay ở ngực Colin, mập mờ vuốt ve.
Adam làm động tác như vậy, ánh mắt lại liếc một chút về phía sau. Garnett đứng ở sau lưng của cậu nhìn không thấy ánh mắt Adam, nhưng hắn chú ý tới ánh mắt Colin phóng qua ở trên người hắn, lập tức Colin đã gật đầu: “Được rồi, lúc nào cũng chờ cậu, lần này chúng tôi nhất định sẽ quay về nghiên cứu tu bổ thêm. “
Colin vẻ mặt hơi thở lưu manh cười cười, nhấc tay Adam lên hôn một cái.
“Vậy chúng tôi về trước nhé ” Adam vẫy tay tạm biệt với Colin, rời khỏi ngục giam.
Mãi đến khi rời khỏi ngục giam Perfis, Adam mới giả vờ hờ hững nhắc tới: “Garnett, Wish cần phải tĩnh tu bao lâu, tôi ngứa miệng muốn châm chọc anh ta quá đi.”
“Lúc tôi giám sát bên cạnh có gì làm cậu không hài lòng à? ” Garnett nhạy bén hỏi ngược lại, “Nếu như tôi có chỗ nào làm không tốt, xin cứ nói cho tôi biết, tôi nhất định sẽ sửa đổi mà/”
Thái độ rất thành khẩn, đáng tiếc Adam không phải đứa ngốc cứ giả vờ tốt bụng là có thể gạt đươc. Cậu cũng không còn là hùng trùng bị cưỡng bức lao động phải cẩn thận từng bước ở Neisser nữa, mà là “Đại minh tinh Adam”. Đối với loại phần tử nguy hiểm như Garnett đây, Adam đã không cần dựa vào trí tuệ và mị lực của bản thân để giải quyết vấn đề nữa rồi.
“Dĩ nhiên không phải, chẳng qua là tôi đã quen với Wish rồi, hai bên cũng đã thỏa thuận đồng ý với nhau, giờ vẫn chưa đổi thói quen được.” Adam nói dối với Garnett cho có lệ.
Garnett nhìn Adam, trầm mặc vài giây, vẫn có thể tươi cười: “Được rồi, vậy thôi để tôi dẫn cậu đi gặp Wish.”
Nơi ở của thiền tộc, so với tưởng tượng của Adam hoàn toàn khác xa, thế mà lại ở vào sâu trong lòng đất.
Nơi đến chỗ ở của tộc nằm ở giữa thành phố Neisser, quảng trường chiếm diện tích cực lớn, quảng trường này khí thế khoáng đạt như quảng trường lớn nhất ở đất nước kiếp trước của Adam vậy*, xung quanh có những bức tượng đã của các loài cự thú đáng sợ. Giữa quảng trường là một tòa nhà đại điện, một tòa tháp nhọn cao ngất sừng sững, vươn tám cái chân ra thành dạng chân trụ uốn lượn có nhiệu khí, vô cùng đặc biệt, làm rõ nét thẩm mỹ của trùng tộc.
*Mình đoán ý đang so sánh với Thiên An Môn
Trong đại điện thờ phụng một tượng thần tôn quý cao lớn nhất, đó là một Thiền tộc có cơ thể thon dài, khuôn mặt uy nghiêm.
Ở chỗ dưới bệ của bức tượng là lối vào của Thiền tộc, có một thang máy nối thẳng dưới đất.
Theo Garnett một đường đến chỗ này, Adam đã có chút hối hận, nếu không phải là Garnett vẫn không có lộ ra ý đồ nguy hiểm hơn, Adam cũng hoài nghi mình bị lừa gạt đến nơi đây. Chỉ là xem tạo hình của tòa kiến trúc này, xét theo hoàn cảnh của nơi này, Adam tin tưởng Garnett thật sự không có gạt mình, việc đã đến nước này, cậu cũng không có cách nào lùi bước.
“Tòa nhà này là mô phỏng theo cách làm của tổ tiên Thiền tộc thời còn ở trên hành tinh mẹ Suna, phong cách trang trí vẫn cất giữ dáng vẻ cổ xưa như trước.” “Garnett và Adam đứng trong thang máy, hướng sâu trong lòng đất đi xuống, phần lớn những Thiền tộc đều ở chỗ ba đầu não lớn. Các Thiền tộc còn ở lại trong Tộc số lượng rất ít, phần lớn đều là Thiền tộc đã phạm vào sai lầm cần phải thức tỉnh bản thân, có kẻ đã vượt quá mức thậm chí còn không thể có cơ hội tiến nhập vào Minh Tư. “
Thang máy mở ra, hơi lạnh đến từ lòng đất lập tức thấm vào trong thang máy, làm cho Adam sợ run cả người.
“Mặc áo khoác của tôi vào đi! ” Garnett cởi áo khoác của mình, thế nhưng Adam lắc đầu: “Không cần, không sao cả.”
Lần này lại thêm một lần từ chối hết sức rõ ràng nữa, động tác Garnett dừng lại, hắn khẽ cười hỏi: “Sao cậu lại chán ghét tôi đến thế này hả Adam? “
“Bản năng thôi! Muốn sống sót ở hắc khu thì bắt buộc phải có bản năng phát hiện nguy hiểm .” Adam nở một nụ cười đầy giả tạo.
“Ở chỗ này mà nói như thế có lẽ cũng không phải là một lựa chọn sáng suốt. ” ánh mắt Garnett sâu thẳm, hướng về phía Adam đến gần một bước.
Adam nhìn chung quanh một chút, trước thang máy là một đoạn hành lang, làm cho cậu rợn cả tóc gáy là, hai bên hành lang trên vách tường, đều là đầu lâu khô. Những đầu lâu khô được điêu khắc nên tầng tầng lớp lớp, như là gạch đá, ngay cả ngọn đèn màu vàng ấm cũng không thể cứu vãn được bầu không khí đáng sợ ở chỗ này.
Cậu theo bản năng đưa tay sờ một cái vòng cổ hormone, lại kinh ngạc phát hiện ra chỗ này cũng không có tín hiệu của đầu não, cậu không thể nào có thể kết nối với Haya.
“Phát hiện ra rồi à! Ở đây không kết nối được với Haya đâu, ở trên thế giới này có rất nhiều nơi mà tín hiệu của ba đầu não lớn cũng không thể bao trùm. ” Garnett hướng về Adam từng bước tới gần.
Adam căng thẳng lui lại về phía sau, dựa vào tường, nhìn Garnett đặt tay mình vào trong đũng quần, động tác giống như một tên dê cụ biến thái. Cậu xem ra cũng khiếp đảm mà dựa sát vào vách tường, tay cũng như vậy lặng lẽ đưa vào túi quần.
“Tôi muốn cho cậu xem món đồ tốt này. . . ” Garnett lộ ra nụ cười có chút biến thái, dung mạo của hắn rõ ràng rất đẹp trai, mà nụ cười này lại mang vẻ rất tà ác.
Adam và Garnett đồng thời móc ra thứ trong túi mình. Adam kề đao hồ điệp vào cổ của Garnett, Garnett lại móc ra một. . . cái nhẫn.
Đây là muốn cầu hôn sao? ? ? Adam sắp bị hành vi không như dự đoán của Garnett mà muốn là cho điên mất.
“Cậu hẳn phải biết chứ nhỉ, sức lực của hùng trùng chả là cái gì so với thư trùng. ” Garnett đưa ngón tay ra, nhẹ nhàng đẩy lưỡi dao, làm cho lưỡi dao rời khỏi cổ của mình. Ngón tay của hắn đặt ở trên lưỡi đao, bị cắt vào thành một đường máu. Hắn giơ ngón tay lên đặt ở trong miệng, đem máu tươi liếm sạch, vết thương cũng đã không chảy máu nữa rồi.
Năng lực khôi phục của thư trùng vốn đã rất lớn sẵn, mà Garnett, vốn là thư trùng có niệm lực ít nhất cũng ở tầng hai thì càng lợi hại hơn.
“Cậu cầm cái này đi! ” Garnett đem nhẫn giơ lên Adam trước mặt, Adam nhìn chằm chằm cậu, tự tay nhận lấy. Garnett đặc lập khắc lui ra phía sau hết mấy bước, ý bảo chính mình cũng không có ác ý.
Mấy bước này đối với thư trùng mà nó khoảng cách i không đáng kể chút nào, nhưng ít ra biểu lộ được thái độ, Adam cẩn thận nhìn cái nhẫn một, màu bạc xám, loại màu sắc này rất hiếm thấy, mặt trên nạm một khối đá bạc hình bánh răng.
Không có kim loại hiếm, không có đá quý, thứ này thoạt nhìn giống như là khối kim loại mình lượm đại để mài thành trang sức, ngay cả những kẻ cắp nghèo nhất trong hắc khu cũng sẽ không liếc mắt nhìn. Vậy có lẽ đã cố tình thiết kế ra nhìn bình thường như thế, Adam từ một điểm này là có thể cảm nhận được Garnett rất “ thạo về nghiệp vụ”.
“Tuy là tín hiệu của ba đầu não lớn không thể bao trùm tất cả mọi nơi, nhưng chỉ cần là có thư trùng trong hồ sơ đăng ký, sẽ mang vòng trinh tiết. Mà với kỹ thuật mã hóa của ba đầu não lớn thì vòng trinh tiết tuyệt đối không có cách nào gỡ xuống dù cho có rời xa khỏi nơi có tín hiệu. Vật này, có thể phóng ra tín hiệu để siết lại vòng, dù cho có cách xa ba đầu não lớn thì vẫn có thể dùng.” Garnett giải thích, “Chỉ cần thuận kim đồng hồ xoay tròn bánh răng kia. . . A a a! “
Garnett run lẩy bẩy, hai tay bưng vào háng chật vật quỳ trên mặt đất, khuôn mặt biến đỏ như gan heo.
Adam vô tội nhìn hắn: “Tôi muốn thử thôi mà”
“Cậu nghe tôi đi. . . A a. . . ” Garnett trực tiếp nằm trên mặt đất, co ro như con tôm càng. Adam bướng bỉnh mà xoay xoay tiếp bánh răng rắc rắc, từng dòng từng dòng điện phóng ra để dụng hình lần lượt chạy toán loạn ở trong cơ thể Garnett, làm cho Garnett trên mặt đất cũng co giật theo.
Đến khi Adam cuối cùng cũng hết đụng vào cái nhẫn, Garnett mới thở hổn hển chậm rãi một hồi lâu, hắn nằm trên mặt đất, cả người còn đang co ro, nhìn về phía Adam: “Rồi, đã trút giận xong chưa?”
“Chưa, có điều anh có thể nói tiếp được rồi. ” Adam vuốt chiếc nhẫn kia, cảm thấy rất hứng thú với mục đích của Garnett.
Garnett đơn giản không đứng dậy nổi, bất đắc dĩ cười khổ nói: “Khi cậu đem bánh răng xoay nghịch kim đồng hồ đến vòng cuối cùng, sẽ bắn ra một cây châm điện giật, có thể làm tê dại một thư trùng đã trưởng thành được khoảng chừng mười phút đồng hồ, có điều một ngày chỉ có thể dùng hai lần, chiếc nhẫn cũng chỉ có thể làm đến nước này. “
Adam đem bánh răng xoay hết cả một vòng, thấy một mũi châm giống như hạt gạo lớn đâm ra, nhìn Garnett vẻ không tốt lành gì. Garnett sắc mặt ra vẻ khổ sở, cả người cũng run lên một cái. Adam cuối cùng vẫn là không có ra tay, mà làm cho châm rụt điện giật thu ngắn về, đeo cái nhẫn lên.
Garnett lúc này mới đứng dậy, cơ thể vẫn phải hơi khom khom xuống “Giờ cậu đã tin là tôi không có ác ý với cậu hay chưa!?”
“Thưa ngài Garnett, vật này quả thực nhắc nhở tôi những nguy hiểm trước đây tôi chưa chú ý tới. Thế nhưng, anh đã có thể làm ra vật này, khẳng định cũng có thể phá giải nó nhỉ!” Adam lắc lắc ngón tay, “Chi bằng anh nói ra mục đích thực sự, tôi sẽ suy nghĩ thêm việc có nên tin tưởng anh hay không? “
Garnett cân nhắc nhìn cậu, như là gặp đối thủ ngang sức ngang tài: “Tôi thừa nhận tôi cũng chả tốt bụng đến thế. Nhưng tôi cam đoan, cậu vẫn đang có sự hiểu lầm với tôi, tôi tuyệt không có ý muốn làm tổn thương tổn cậu.”
“Vậy tôi tạm thời sẽ tin ngài, thưa ngài Garnett .” Adam vuốt ve nhẫn, cũng chả thay đổi định kiến của mình về Garnett.
Tín hiệu của ba đầu não lớn thế mà cũng không thể bao trùm toàn bộ Fabre, Adam thật vẫn không biết có một khu vực không thấy được tồn tại như thế. Chỉ là có thể nghĩ tới Garnett ở chỗ này, tựa như chính hắn nói vậy, cũng chẳng phải chốn hay ho gì.
Những kẻ phạm tội sẽ luôn là những kẻ chăm chú đi tìm những kẽ hở của pháp luật nhất, hành động và cách thức của Garnett đã nói rõ điểm này. Món quà này của hắn, cũng vừa vặn chứng minh hắn có tâm tư không giống với các thư trùng khác. Nhìn như đem nhược điểm giao cho Adam, kỳ thực nhược điểm này hắn có thể bỏ đi bất cứ lúc nào.
Đây cũng giống như chuyện đàn ông đưa lương cho vợ vậy, lẽ nào đưa tiền rồi thì có thể bảo đảm đàn ông nhất định sẽ không đi ngoại tình hay sao? Đem sự an toàn của bản thân để xây dựng lòng tin nơi người khác, nghe thật lý tưởng, nhưng lại cũng là chuyện không có khả năng sẽ xảy ra.
“Cho dù như vậy, cậu cũng thật sự không muốn tôi là người sẽ theo dõi cậu à? ” Garnett vô cùng tủi thân nói.
Adam lúc này không hoàn toàn từ chối nữa: “Chúng ta đi gặp Wish trước rồi nói tiếp. “
Garnett lại lộ ra nụ cười thương hiệu đẹp trai nhưng nhìn vẫn có phần gian ác, tựa như hắn đã sớm liệu được đáp án của Adam, đồng thời cũng hết sức mong đợi.
Dọc theo thông đạo đầy những tạo hình quỷ quái ghê rợn, Adam đi tới đại điện ở dưới lòng đất của Thiền tộc.. Trong lòng đất là một vòm rất cao xa, vắng vẻ không tiếng động, trên tường lại rất trơn nhẵn, được trang trí bằng những ánh đèn neon có màu sắc sặc sỡ, tạo thành các loại đồ án và hoa văn, ở dưới ánh đèn, phân bố ra thành tám cửa động khác nhau.
Ly kỳ nhất là, lên đỉnh đầu thật sự có treo một cái đèn chùm chiếu tia laser lớn, có bảy màu chiếu sáng tán loạn biến ảo thành đủ thứ màu sắc khác nhau, nhìn như đang ở trong sàn nhảy disco nhưng không có nhạc đi kèm.
Không có tiếng động la hét điên cuồng, cái này bầu không khí thực sự là khó có thể hình dung.
Ở dưới mặt đèn tia laser, có đặt một ngai vàng rất lớn, mặt trên điêu khắc các loại cự thú quái trùng tạo hình kinh khủng, ở dưới ngai vàng đang có một dáng người cao lớn đứng ở đó.
Hắn ta khoác áo trùm dài màu xám tro, mang mũ trùm, xoay người lại, khuôn mặt dưới mũ trùm bị quấn vải vòng quanh, nhìn giống như một xác ướp, chỉ lộ ra một đôi mắt.
“Chúng tôi đến để thăm Wish. ” Garnett đi tới trước mặt của hắn, khiêm nhường khom lưng hành lễ.
Thân ảnh vẫn không biết sống hay chết giơ tay lên, chỉ vào hướng của một cửa hang.
Garnett mang theo Adam, dọc theo cửa hang kia đi vào trong. Huyệt động sâu thẳm dài dằng dặc, phần cuối có lóe lên tia ánh sáng lạnh. Theo tới gần lối ra ở cuối huyệt, Adam dần dần nghe được âm thanh đùng đùng vang dội và tiếng gào đầy đau đớn.
Càng đến gần cuối lối ra, Adam rốt cục thấy rõ cảnh tượng trong hang động.