TTCPS – Chương 85

Chương tám mươi lăm: Hồi ức năm xưa

               Đã lâu không quay lại, tất cả  vẫn như trước.

               Thành phố Neisser phồn hoa  như dải thiên hà cách xa hắc khu ngàn dặm,  cũng không chỉ có ví von thôi mà thực sự như vậy.

               Khi còn bé Adam đã từng nhiều lần leo lên mái nhà, nhìn lên bầu trời đêm, hiếu kỳ nhìn ngắm xem dải thiên hà đằng xa kia là cảnh tượng thế nào. Đến bây giờ cậu đã được ngắm, được ở trong đó, đúng là cảnh tượng rất phồn hoa.

               Mà hắc khu vẫn như vậy, nhà lầu chật hẹp cũ kỹ  tối đen mà ẩm ướt, thang sắt và lan can sắt gỉ đỏ, tấm ván gỗ và xà ngang vang lên tiễng kẽo kẹt vang dội, giữa các lầu với nhau được  nối liền cùng một chỗ bởi các nhánh cây khô, tạo thành một tổng thể hoàn chỉnh như mê cung.

               Cũng giống với Neisser, không gian nơi này cũng là lập thể, chỉ cần bạn đã quen, thì một cái sườn dốc, một cửa sổ bị phá ra, một sợi dây, đều có một con đường ngầm.

               Hắc khu không nhất định sẽ xây dựng để quây chung quanh bãi rác, nhưng gần với hắc khu nhất định có một bãi rác, thậm chí có hắc khu sẽ lấy tên bãi rác gần đó làm danh hiệu. Bởi vì đại bộ phận cư dân hắc khu, đều sẽ đến chỗ đổ bãi rác cướp đồ từ các người máy kiểm kê, chọn chọn lựa lựa trước khi rác bị nghiền ép qua máy xay băng chuyền.

Adam đã mang Colin tới một bãi rác như thế này, nơi này là bãi rác để vất các vật dụng gia đình và phương tiện đi lại, là nơi náo nhiệt nhất hắc khu. Náo nhiệt, cũng đồng nghĩa với việc người tới rất nhiều, tranh đoạt vô số, vô cùng nguy hiểm.

               Nhưng đây là chỗ đổ rác an toàn nhất trong hắc khu, còn như nếu là đồ ăn mới được trút xuống, tốc độ xử lý rác thải rất nhanh, núi rác giống như trong cồn cát trong sa mạc, cách mỗi vài ngày thì sẽ cải biến địa hình, hay thay đổi.

               Chỗ này được gọi là bãi rác sắt thép phế thải, tần suất biến ảo sẽ thấp hơn nhiều. Có rất nhiều trùng tộc sinh sống ở chỗ này, bọn họ đem những món ô tô, xe tải vốn đã trở thành những món đồ lỗi thời bị vứt bỏ, liều mạng nối thông với nhau như xếp gỗ, làm thành một tòa nhà nhiều phòng, so với khu nhà hắc khu cố định trên mặt đất còn phức tạp  hơn nhiều.

                “Chúng ta đang đi đâu đây? ” Colin đi theo phía sau Adam, ngậm đầu thuốc lá, bỏ tay vào túi quần, nhìn như tùy ý nhưng thật ra đang cảnh giác bốn phương tám hướng,  “Cậu dẫn tôi tới chỗ nguy hiểm như vậy, tôi cũng thấy hơi sợ rồi, hay cậu tính giết tôi à?  “

               Loại chuyện thế này ở hắc khu không hiếm thấy, loại thư trùng có nhan sắc giống như Adam, hoặc là bị giam cầm bao nuôi, hoặc là trở thành những góa phụ đen, thủ đoạn độc ác, một mình bước trên đường đời.

                “Anh còn không câm miệng lại thì mang anh đi giết thật đấy. ” Adam quay đầu uy hiếp hắn.

               Cậu đang quan sát địa hình trái phải, thời gian cậu rời đi đã lâu. Đối với hắc khu mà nói, trong khoảng thời gian này nói dài cũng không qúa dài, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, cũng đủ để các ông trùm khu phố thay một hai lần, mà các cư dân tầng dưới chót chỉ cần không có gặp phải mấy tên ngu đần đem vũ khí bắn khắp nơi, hẳn là còn có thể tự lừa dối chính mình bị hiếp đáp mà có thể tự xưng là đã “An cư lạc nghiệp ” .

               Dần dần, địa hình chung quanh trở nên quen thuộc, cậu mang theo Colin đi vào một cái xe ô tô đã mất tất cả các bộ phận mát móc có thể tháo dỡ, leo lên, thậm chí cần phải dùng cả tay chân mà chui qua vài lối đi nhỏ.

                “Cậu có cần phải xây con đường bí mật nhỏ hẹp đến thế không? ” Colin nhịn không được oán hận nói.

                “Bởi vì tôi cũng chưa từng nghĩ cái chỗ này có thể có thư trùng tiến đến. ” Adam nhìn khuôn mặt của Colin do luồn lách mà bị dính vào một vệt dầu máy đen, không khỏi cười heh heh vui vẻ.

               Hình thể của hùng trùng vốn là thấp bé hơn so với thư trùng, Shaw và Ryan đều là Ong tộc, cũng không cao lớn lắm. Colin mặc dù là Ong tộc, so với các thư trùng tộc khác vẫn lệch theo hướng thấp hơn, thế nhưng ở Ong tộc trong đã có vóc dáng được xem là khá cao rồi.

               Bọn họ đã tới địa điểm muốn đến, là ở phía sau cái xe tải nơi không thấy ánh mặt trời, chính là các vật chung quanh cái xe tải này tạo thành một sự cân bằng yếu ớt mà kỳ diệu, khiến nó không thể nào bị hoàn toàn ép vỡ, cũng tạo thành một khoảng trống nhỏ an toàn ở phía sau, đủ để cất giấu đồ đạc bên trong.

               Adam lục lọi ở trong góc tìm được vật có hình dạng như cây gậy, bóng đèn ở trong liền lóe lên, giống như sương mù lẫn lộn ánh sáng màu xanh, chiếu vào người cậu và Colin cũng thành màu xanh biếc. Chỗ này có bày mấy thùng thức ăn, phần lớn đều đã quá hạn, Adam cũng không có tốn công đi tìm.

               Cậu ở trong góc phòng sau cùng tìm được một thứ ngụy trang thành thùng rác, lật qua lộn lại, cậu giơ lên trước mặt Colin:  “Mở nó ra đi. “

               Colin nhìn một chút cái đế nhìn vào có vẻ không chắc lắm kia, một quyền đấm xuống, tiếp đó đã phải ôm nắm tay hét thảm lên:  “Trùng thỉ! Đau quá, ah douma nó! “

               Adam mắt liếc hắn:  “Anh có muốn la lớn thêm chút nữa không cho máy con chó săn đi tuần tra nghe được luôn? “

               Colin hạ thấp âm thanh xuống, bỏ nắm tay ra, nhìn thùng rác bị mình đấm xuống một quyền mà mở ra, thì ra bên trong còn có một vòng khóa làm công phu chữ đinh, lớp thiếc phía ngoài chỉ để che lấp:  “Cậu phải giấu kín như vậy làm cái gì?  “

                “Đây chính là báu vật của tôi. ” Adam nói hừ nhẹ một tiếng, từ bên trong lôi ra hai cuộn phim tròn, “Tối nay tôi mời rượu. “

                “Đĩa tròn? Thứ tốt. ” Colin cầm lên nhìn một chút, đĩa tròn là pin hình tròn hạt nhân lạnh, là vũ khí hạng nặng có giá trị cao, ở trong hắc khu là một trong những món tiền tệ đảm bảo có giá trị cao nhất.

               Ngay sau đó Adam lôi ra từ bên trong một cái hộp, bên trong có rất nhiều những món nhỏ lẻ tẻ, thế nhưng với cậu mà nói, thứ quan trọng nhất chỉ có vài tấm hình.

               Bức ảnh đầu tiên là một thư trùng thoạt nhìn có vẻ mặt buồn khổ, nhưng còn mang theo chút kinh ngạc, đang ngậm thuốc lá, cầm bài, đang ở trong một giữa ván bài. Tấm hình này có rất nhiều nhân vật ở bên trong, chỉ là ông ta nhìn có vẻ được tập trung nhiều hơn một chút.

               Đây là thư phụ của cậu và Shaw, đã từng là tay chân của hắc bang, là một kẻ rất lợi hại, bằng không cũng sẽ không đạt được cơ hội được làm tình với hùng phụ của bọn họ. Tấm ảnh chụp thứ hai chính là hùng phụ của họ, mặc một cái áo hở hang lỏng lẻo khoe lưng và vớ da dạng lưới, chỗ mặc nhiều vải nhất chính là cái quần lót chữ T mặc ở dưới. Ông đội mái tóc giả uốn cong rối bù màu vàng, thoa son môi và bôi phấn mắt, có hơi giống tạo hình kinh điển của Marilyn Monroe, chỉ là gương mặt của ông tiều tụy, màu da thâm sạm, trong miệng ngậm loại ma túy nhìn như điếu thuốc, ánh mắt mê ly.

               Mãi đến lúc rời khỏi hắc khu cậu mới biết mình và Shaw cũng không phải là anh em ruột thịt. Nhưng cậu vẫn không thể xác định được đôi hùng-thư này rốt cuộc là song thân của ai trong hai người bọn họ.

                “Đây là ai vậy? ” Colin ngồi xổm người xuống, ghé vào dưới ánh đèn xanh lét nhìn ảnh chụp,màu sắc ánh đèn càng làm khó có thể nhìn rõ bức hình hơn

               Adam do dự một chút, mới nói có hơi mờ mịt: ” Song thân……. Của tôi đó !. . . Chắc là như thế. “

               Trước đó cậu chưa từng nghĩ tới cậu và Shaw không phải là anh em ruột, bởi vì vào thời điểm Adam xuyên qua, hai bức hình này đã là di ảnh của bọn họ rồi. Cậu chỉ có thể từ trong những lời kể của Shaww đi tìm hiểu về bọn họ, mà hồi ức tinh tế như có rất nhiều sợi tơ nhện và dấu vết có thể lần theo.

               Adam biết hùng phụ của bọn họ nhất định là sẽ không có bất kỳ cảm tình gì đối với bọn họ, vì chuyện hùng trùng được ‘nằm trên’ trong chuyện tình ái e là là chỉ có mỗi Adam là có thể hưởng thụ được. Đối với hùng trùng lớn lên trong hắc khu mà nói, sớm đã thành thói quen dùng thân thể đổi lấy ma tuý, ở trong những cơn phê của ma túy mà hủy hoại thân thể mình. Shaw vẫn sợ Adam sẽ biến thành như vậy, hắn vẫn đem hết toàn lực bảo vệ thân phận hùng trùng của Adam không để bị lộ ra ngoài. Mà những cách ấy, đúng là do thư phụ của bọn họ đã dạy dỗ từ trước.

               Thư phụ của bọn họ là một tay chân lợi hại trong  hắc bang, chỉ có một kẻ có máu mặt mới có tiền và có thực lực mới có thể làm tình với hùng phụ của bọn họ, vốn đã bị ma tuý hoàn toàn bào mòn hủy hoại hết phẩm chất, sau đó mang thai ngoài ý muốn. Shaw đã từng nói, từ nhỏ hắn đã được huấn luyện đánh nhau thế nào, kiếm tiền ra sao, làm sao sống sót trong hắc khu này. Mà chuyện hắn bị dạy dỗ nhiều nhất,  chính là phải bảo vệ được Adam.

               Mà Adam không giống vậy, Shaw có từng kể: “Em là cục vàng trong lòng cha, ông luôn cố gắng cho em những gì tốt đẹp nhất. Chỉ vì để tổ chức sinh nhật cho em, thậm chí ông đã phải chạy qua tận chỗ cách xa ba khu để mua bánh sinh nhật về cho em.”

               Từ ánh mắt thèm muốn và hành động nuốt nước bọt của Shaw có thể đoán ra được, phần bánh kem kia chắc là không có phần của hắn.

               Thế nhưng ở hắc khu cũng không có chuyện hùng trùng càng hiếm lại càng được sủng ái hơn. Bởi vì để nuôi lớn một hùng trùng khó khăn hơn rất nhiều so với nuôi lớn thư trùng. Không cần đợi hắc đạo phá cửa tới nhà cướp đoạt, thì cũng không có ít những thư trùng cặn bã đem đứa con hùng trùng mình sinh ra ngoài ý muốn bán đi. Còn nếu con là thư trùng ngược lại có thể trở thành tay chân, kiếm tiền dưỡng lão cho mình. Sự thiên vị và bảo hộ của thư phụ bọn họ đối với Adam,  hình như có cất giấu bí ẩn gì đó mà Adam chưa từng nghĩ đến đáp án.

               Nhưng mà cậu đã không có cơ hội đi kiểm chứng suy đoán của mình  nữa rồi, bởi vì cậu không có khả năng tìm được hai trùng đã chết mất xác từ lâu để kiểm nghiệm DNA.

               Chỉ là vào giờ khắc này, ở trong ngọn đèn xanh lét đào cái hộp này lên, cậu bỗng nhiên hiểu ra được, có thể Shaw sớm cũng đã nghĩ đến chuyện này.

               Thậm chí cũng có suy đoán tương tự.

               Shaw là người thân còn sót lại duy nhất của cậu, dù có liên hệ máu mủ hay không, bọn họ vẫn thân nhau nhất. Mười một năm sống sót trong hắc khu này, lúc đó mỗi một ngày đi qua cảm giác đều dài đến không chịu nổi. Nhưng bây giờ khi lục lại nhìn đống đồ này, dù chỉ là một chữ số mà thôi, cũng chứa đọng những ký ức chua xót đau khổ nãy đã xa xôi, còn có tình thân  che chở lẫn nhau khắc sâu đến như vậy.

               Cậu và Shaw đều không phải dạng người yếu đuối dễ xúc động, dù cho Shaw thoạt nhìn luôn là rất u buồn thâm trầm, cũng chỉ là tính cách ở dạng ngoài. Còn bên trong bọn họ đều rất kiên cường, nguy hiểm cỡ nào cũng đều có thể chịu đựng được. Adam thì giấu những món đồ quý xuống dưới, Shaw cũng đã chuẩn bị rất nhiều để lo cho hậu sự. Thậm chí Adam hiểu rõ rằng, sở dĩ Shaw và Ryan quan hệ tốt như vậy, là bởi vì hắn đã trải qua quá nhiều lần tuyển chọn, Shaw cho rằng Ryan có thể tiếp nhận vị trí bảo vệ cậu của mình. Có lẽ bản thân Ryan cũng hiểu rõ điều đó, chỉ là còn chưa có cơ hội để nói thẳng ra hết thôi.

               Nhưng là từ đêm hôm đó, bắt đầu từ khi bọ họ rời khỏi hắc khu, mọi thứ đều thay đổi. Adam qua đó như cá gặp nước, tự tại không gì sánh được. Shaw nhìn qua lại có vẻ tinh thần rất sa sút, hơn nữa nhiều lần toát ra nỗi lo sợ của mình là Adam không muốn nhận hắn nữa.

               Bây giờ Adam đã nghĩ ra được rồi, đáp án rất đơn giản, bởi vì Shaw hiểu rõ, ban đầu hắn chính là bị xin nuôi, nuôi chỉ để bảo vệ Adam. Tựa như  hắn lựa chọn Ryan làm người thừa kế cho mình, thư phụ của bọn họ cũng lựa chọn hắn để bảo vệ Adam.

               Nếu như Adam không công nhận hắn nữa, thế thì niềm tin lớn nhất để hắn có thể tồn tại trên cõi đời này cũng đã không còn sót lại chút gì nữa.

               Adam lật qua thêm một tấm nữa, tấm thứ ba là Shaw, gầy trơ cả xương, lúc này có lẽ chỉ mới mười tuổi, cầm trong tay một thanh súng lục kiểu cũ đang luyện nhắm bắn. Đây có lẽ là kỷ niệm duy nhất thư phụ của họ lưu cho Shaw. Tấm thứ tư chính là Adam, khi ấy còn rất nhỏ, hai tay bắt lấy vỹ câu của mình ngồi ở trên giường lăn lộn lung tung, ánh mắt ngây thơ, trên người lại mặc một áo dành cho trẻ con vừa với vóc người, cái này rất hiếm thấy được ở hắc khu.

                “Nè xem đây là ai nè. ” Colin đã nhận ra bầu không khí buồn bã trên người Adam, cố ý nói  vẻ hào hứng.

               Cuối cùng có một tấm chụp chung giữa Adam, Shaw và Ryan. Shaw và Ryan khi đó đã là hai đứa choai choai, khi đó bọn họ đã tiến nhập vào một bang, mà còn trở thành chó săn để vận chuyển ma túy. Vậy cho nên sẽ có tấm hình này, không phải hắc bang nhân từ gì cả, mà là để lưu làm bằng chứng, phòng ngừa Shaw và Ryan mang theo hàng chạy mất, thì đến ngay cả hình để truy nã bọn họ cũng không có. Mà Adam đang chen ở phía sau bọn họ, biểu hiện trên mặt lạnh như băng, trừng mắt  nhìn màn hình như con cá chết, hoàn toàn khác biệt so với hai thư trùng với nụ cười phấn khởi ở bên cạnh.

               Không sai, đây chính là bức ảnh đầu tiên sau khi Adam đi tới cái thế giới này.

               Adam moi moi thùng rác, bên trong  có rất nhiều thứ đều là cậu thu thập để có thể đổi hàng gì đó, ví dụ như con chip nhỏ xíu, máy hạt nhân hình cầu tròn, hai bao “Ma diệp” .

                “Ế! ” Colin đem túi “Ma diệp” kia lấy ra, có chút vui mừng bất ngờ, nhưng sau khi mở ra, hắn phải thất vọng thở dài, cái thùng rác này bị bịt kín mít đến thế, đồ vật bên trong đã sớm mốc meo rồi.

               Trừ những thứ này ra, chính là một xấp giấy nhét ở cuối cùng, để chung với laptop cũ nát và vụn thuốc lá rải rác. Adam không nghĩ đến thứ này còn giữ đây, không khỏi lộ ra một nụ cười nhẹ, tuy nói trang giấy đã bị quấn cong queo rồi, nhưng dấu vết dòng chữ ở phía trên còn có thể miễn cưỡng đọc rõ được.

                “Ôi trời ạ! ” Colin ngạc nhiên nói,  “Đây chính là bản thảo của  < Đô đốc phong lưu dò xét tên lính xinh đẹp > à!! ” lập tức hắn thật hưng phấn nói,  “Nói cái giá đi, tôi muốn mua!”

                “Không bán! ” Adam lạnh lùng cự tuyệt hắn, lấy một cái bao cũ nát nhỏ ở bên cạnh, đem ảnh chụp, bản thảo, hai khối đĩa tròn, và một cái nhẫn Shaw đã cất chứa rất nhiều năm bỏ vào.

                “Đi thôi. ” Adam cuối cùng nhìn thoáng qua cái chỗ này, lần trước lúc đi đến đây, cậu còn tưởng rằng chỉ phải trốn tránh một thời gian ngắn sau khi lão Bach bị thâu tóm, không nghĩ tới  đã thành vĩnh biệt. Lúc này đây, cậu đúng là thật sự cáo biệt cái chỗ này, cũng không cần nơi cất giấu đồ bí mật này nữa.

               Bọn họ từ trong bãi sắt thép phế thải đi ra ngoài, đi không bao xa, Colin đã tiến gần đến Adam.

                “Có con gián.” Colin nhẹ nói. Adam gật đầu, con gián là tiếng lóng, là mấy tên cướp đường đi theo người nhặt mót đồ  ở đổ rác để giật đồ.

               Bọn họ không hoang mang, mà là rất nhanh đã rời khỏi khu sắt thép phế thải, đi vào một quán bar gần sát hắc khu.

               Quán bar là sản nghiệp nòng cốt của hắc khu, cũng là tài sản quan trọng nhất của các ông trùm trong hắc khi. Mấy tên trộm vặt móc túi cũng không dám ở nơi này làm loạn, thông thường đã  đến chỗ này sẽ rất dễ dàng làm mất dấu mục tiêu, sẽ không giải quyết được gì.

               Adam và Colin nhận được rất nhiều ánh mắt quan sát, sau khi xới tung một trận ở chỗ bãi đổ rác, bọn họ xem ra đã có thể hòa hợp với bầu không khí của hắc khu. Đi tới quầy bar trước mặt, Adam gõ vào quầy bar một cái:  “Kiến độc thuần hỏa, còn cho hắn một ly nước trái cây.”

               Colin đem cánh tay áp ở trên quầy bar, lười biếng nói:  “Trắng thuần.”

               Bartender đương nhiên nghe ra nước trái cây chỉ là gọi giỡn thôi, vẫn là không nhịn được quan sát liếc mắt. ‘Kiến đọc thuần hỏa’ đã là một loại rượu rất mạnh, ‘Trắng thuần’ còn mạnh hơn, Adam vẫn cảm thấy loại đó và cồn tinh khiết cũng không khác nhau gì cả.

               Có điều bartender không hề động đậy, trong các quán rượu tại hắc khu, trả tiền trước mới được nhận thức uống là thủ tục thông thương, dù sao tỷ lệ uống quỵt ở chỗ này thực sự quá cao.

               Adam móc ra một cái đĩa tròn, đặt lên bàn. Con mắt bartender hơi sáng lên, lộ ra nụ cười nhẹ:  “Ngày hôm nay thu hoạch rất tốt?  “

               Mùi hôi và mùi dầu máy trên người của Adam và Colin rất giống mùi người đi nhặt mót, cho nên hắn suy đoán như thế.

               Đĩa tròn ở hắc khu là một loại tiền trao đổi có giá trị rất cao, dùng đi mua rượu giống như cầm một xấp tiền giá trị lớn để mua một cây tăm, Adam biết thế này sẽ rất dễ dàng rước lấy hiểu lầm và thèm muốn, vì vậy nói rằng: “Mang lại đây hai cây ‘ma yên’, đem hàng mới cho xem một chút.  “

               Cậu cũng không biết dạo gần đây hắc khu lưu hành món xa xỉ phẩm nào, chỉ có thể nói mập mờ không rõ.

                “Hàng mới? ” bartender hiểu rõ gật đầu, đem hai chén rượu đặt lên bàn,  “Cái này có lẽ còn chưa đủ, ít nhất còn phải thêm một cái nữa.  “

               Adam bưng lên uống một ngụm, mùi vị đông cứng cay nồng này và dạ dày của cậu đã chia tay nhau từ lâu, cậu suýt chút nữa muốn nhổ ra, thế nhưng ráng nén lại, khuôn mặt đỏ bừng căng lên, ngừng vài giây đè nén giọng đau đớn hỏi:  “Thứ gì mà mắc như vậy?”

                “Bản HD” bartender nói ra tiếng lóng, thấy Adam vẫn không hiểu, hắn kinh ngạc dùng ánh mắt  nhìn Adam như kẻ từ trên trời rớt xuống, mới lập tức chỉ chỉ trên tường.

               Chỉ thấy trên màn ảnh lớn vốn nên chiếu mấy cái MV múa may trên vũ trụ hoặc là các loại âm nhạc sôi động, thì lại đang chiểu cảnh một cặp mông to và một cây trùng điểu tím đen cắm ở bên trong. Tiếng va chạm bốp bốp xen lẫn trong âm nhạc điếc tai nhức óc, nghe tựa như nhịp trống cổ quái. Hình ảnh chuyển đổi, trong video xuất hiện khuôn mặt Agnes đỏ lên đổ đầy mồ hôi, đang cắn môi kêu. Ngay sau đó Adam xuất hiện ở trong hình, cậu đem Agnes ôm vào trong ngực, đang chuẩn bị hung ác nắc mạnh vào, mang trên mặt nụ cười đầy vui sướng.

               Đây đã là một lần làm tình cuối cùng, Agnes thét lên bắn ra, ngay sau đó toàn bộ quán bar phát ra tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, đồng loạt nâng ly, trong miệng phát ra tiếng hoan hô cuồng loạn, tựa như khi xem đá banh ở quán bar lúc một bàn thắng được ghi vào lưới.

               Adam lập tức phun ra ngụm rượu này.

Thanh An

Chủ nhà đảng sủng công 1000%. Sủng công là chân ái, chào mừng các bạn cải tà quy chánh =))

Leave a Reply

Back to top