TTCPS – Chương 81

               Chương tám mươi mốt: Hẹn hò với Pine

               Phương tiện di chuyển Pine chọn là xe máy phân khối lớn, nên nói đây là niềm vui ngoài ý muốn, hay vẫn đã đoán trước được rồi đây? Adam đội mũ bảo hiểm Pine đưa cho, dựa vào tốc độ của xe bay phân khối lớn, nón bảo hộ cũng không phải là có cũng được mà không có cũng được, mà là bắt buộc phải đội lên trên đầu. Có điều loại mũ an toàn này vô cùng rỗng nhẹ, lại hoàn toàn trong suốt, đủ để cho Adam thưởng ngoạn phong cảnh trên đường.

               Đợi đến khi Pine đã leo lên xe motor trước rồi, Adam cũng giang chân ra ngồi sau yên xe, Pine làm như thật mà vỗ vỗ đèn xe: “Ông bạn già à, không nghĩ tới mày cũng sẽ có ngày hôm nay. “

                “Cỗ máy già khọm này chính là một con ngựa chứng kiêu căng khó thuần, không có chút bản lĩnh thì cũng không thể lái nó được đâu. ” Pine quay đầu lại, nghiêm trang nói.

                “Cỗ máy già khọm?” Adam sờ vào cái xe được Pine đặt cho biệt danh riêng này,  “Vậy hôm nay anh nên lái nó nhẹ nhàng chút thôi.”

               Adam hơi nghiêng người, từ phía sau ôm vào hông của Pine, hai tay vòng quanh đến trước người của hắn.

               Sống lưng Pine ưỡn thẳng lên, thân thể run một cái, âm thanh đột nhiên trầm thấp vài phần:  “Cam đoan làm được.”

               Hắn đội mũ bảo hiểm lên, động cơ sáng lên vầng sáng lạnh màu xanh da trời, nổ máy thật to, tốc độ đột nhiên tăng lên.

                “Cậu biết không? Thật ra phản ứng nhiệt hạch nhỏ bé trong động cơ sẽ không phát ra âm thanh lớn như vậy, là do tôi đặc biệt tiến hành cải tạo đó! ” Pine la lớn lên.

               Trong hai nón bảo hiểm có cài microphone, nhưng tốc độ bọn họ đi quá nhanh, tiếng gió rít gào ồn ào náo động, động cơ ầm ầm vang lên mạnh mẽ, cho nên Pine đành phải nói như hét lên.

                “Đúng rồi, như vậy mới thấy đã! ” Adam nói đáp lại lời của hắn.

                “Tôi biết cậu sẽ hiểu! ” Pine lại la lên: “Đã chuẩn bị xong! “

                “Cái gì? ” Adam mới vừa hỏi ra, cũng có cảm giác tốc độ đột ngột kịch liệt tăng vọt lên, cậu theo bản năng ôm chặt lấy Pine, theo hắn xông thẳng đến lên trời, kéo ra một đường cong nhảy vọt lên từ lớp kính thủy tinh ở tầng trệt mà phản quan lấp lánh theo ánh mặt trười, còn nhảy đến đường bay trên không cao nhất, chạy ở trong dòng xe cuồn cuộn giống như một cái con cá mòi xâm nhập vào bầy cá mập, lại vô cùng nhanh nhẹn tránh thoát tất cả nguy hiểm.

               Pine đi thẳng một đường theo hướng đến bến cảng trên không, cảng trên không rất nhanh đã xuất hiện ở nơi điểm cuối của thành phố.

               Đây không phải là lần thứ nhất Adam đi đến bến cảng trên không, nhưng trước đây đi đến không cảng dân dụng, lần này Pine lại chở cậu đi đến không cảng quân dụng.

               Từ xa đã thấy một tòa kiến trúc vĩ đại hình xương cá đang đứng sừng sững, mở ra bao xung quanh giữa  “xương cá” là một không gian cực lớn, có vô số các tàu vũ trụ có rất nhiều tạo hình khác nhau lên xuống lơ lửng ở bên trong, những ánh đèn giống như dải sông đầy sao huyễn lệ, qua lại như con thoi ở giữa cấu trúc xương cá.

               Hình dáng của tàu vũ trụ cho quân dụng hoàn toàn khác so với dân sự,  tạo hình lạnh lùng nghiêm nghị hơn, thực dụng hơn, phần lớn các tàu vũ trụ loại nhỏ đều theo hình con châu chấu nhỏ dài, hoặc là tạo hình giống con bọ cánh cứng đã trưởng thành, mà tàu vũ trụ loại khổng lồ lại là như một mô hình của tòa pháo đài. Chúng nó đều phơi bày sự oai phong của chất kim loại đen, sự lạnh lùng của màu trắng bạc, hoặc là sự dữ tợn từ màu xanh thẫm. Pine mang theo Adam dạo qua một vòng trên không trung, trước tiên giới thiệu cho cậu những tạo hình của các tàu vũ trụ thường gặp, Adam xem mà không chớp mắt.

                “Bữa trưa sẽ dùng ở căn tin không cảng, nghe có chút sơ sài, nhưng thật ra có mấy món ăn nấu cũng ngon lắm.” Lúc Pine nói xong có chút căng thẳng, đây là một khâu yếu nhất trong kế hoạch hắn đã sắp xếp sẵn hôm nay, căm tin trong không cảng quân dụng, trời ạ, nói ra là sẽ dọa lui bất cứ hùng trùng nào, thế nhưng hôm nay người hắn hẹn gặp lại là Adam, hắn tin tưởng Adam sẽ không chú ý mấy cái chuyện này, hơn nữa. . .

               Hơn nữa khẳng định mục đích chính là muốn khoe ra với cả thế giới. Trong lòng Adam đã nghĩ như vậy, không khó đoán ra, Pine rất muốn đem lần may mắn được hẹn hò này khoe khoang cho các chiến hữu hoặc các cấp dưới của mình nhìn thấy, Adam có thể hiểu được ý nghĩ kiểu này. Cùng là  ‘sinh vật giống đực’ , cậu tự nhiên sẽ hiểu sự vui sướng muốn làm cho cả thế giới vừa hâm mộ vừa ghen ghét mình là thế nào.

               Vào thời điểm Pine mặc đồng phục màu đỏ của chỉ huy trưởng tàu vũ trụ, mang theo Adam cùng đi vào phòng ăn của không cảng quân dụng, lúc đầu còn chưa có ai chú ý tới vị khách đặc biệt này của hắn, bởi vì thư trùng ở chỗ này thực sự rất nhiều, hàng ngũ thật dài và những nhóm vội vội vàng vàng, không có ai sẽ chú ý đến hai trùng nhỏ bé vừa hòa vào dòng người này.

               Có điều quần áo trên người  của Adam và đồng phục quân đội hải dương ở nơi này thực sự không hợp nhau, rất nhanh đã có càng ngày càng nhiều ánh mắt dừng lại ở trên người Adam.

                “Tôi thấy hơi sợ.” Adam tới gần Pine, nhẹ nhàng cầm tay Pine.

Vào giờ khắc này Pine quả thực như được mở cờ trong bụng, lập tức buông tay ra lại nắm chặt vào, từ kiểu nắm tay thông thường biến thành mười ngón tay đan vào nhau, còn nhẹ nhàng khoác cánh tay Adam lên, hắn quay đầu nhìn về phía Adam, không xác định rõ động tác được một tấc lại muốn tiến một thước của mình có thể tính là quá mạo phạm hay không: “Không thấy ngại chứ! “

               Adam cười ngọt ngào một cái, rúc vào trên người Pine.

               Pine nhiệt tình chào hỏi các thư trùng quen mặt hay gặp, lại hoàn toàn không đề cập tới sự tồn tại của Adam, dường như  hắn ngày hôm nay và hắn thường ngày, cũng không khác biệt chút nào, chỉ là giọng nói vô cùng nhiệt tình lại lên cao vút đã bán đứng sự hưng phấn của hắn.

                “Chúng ta cũng  không dùng cơm ở tầng một, tầng hai có một góc khá riêng tư.” Pine thấy càng ngày càng nhiều thư trùng muốn xông lên trước, lập tức mang theo Adam lên lầu hai.

               Nói là riêng tư, nhưng nơi đây cũng không có gian phòng ngăn ra giống như nhà hàng cao cấp, mà là dùng các lại bình phong, bồn hoa, và tường ngăn giống nhau để phân ra không gian nhỏ hơn. Pine đặt sẵn một vị trí có bình phong bao xung quanh, che lại gần hết những ánh mắt ong bướm đã theo sát Adam lên trên lầu.

               Adam rất hài lòng với cách sắp xếp này của hắn, muốn khoe buổi hẹn này có thể hiểu được, nhưng nếu để cho cậu rơi vào vòng vây của những fan thư trùng, thì Adam nhất định sẽ âm thầm trừ điểm của hắn. Suy nghĩ chu toàn của Pine đã cứu vớt chính hắn, đem kết cục dành cho hắn từ súyt chút nữa thành bad-ending kéo đến thành bed-ending*.

(*hai từ tiếng anh là nguyên văn của tác giả, chơi chữ bed-ending, ý là kết thúc trên giường)

               Căn tin của quân đội, cho dù là các món ăn có chi phí nấu cao hơn, cũng sẽ không quá nhiều món ngon chế biến phức tạp. Khoai tây chiên, beefsteak chiên, cánh gà nướng, xà lách, đều là những món ăn vô cùng đơn giản. Thế nhưng đúng theo như lời của Pine nói, mùi vị lại có thể nói là tuyệt ngon, không có bầu không khí của phòng ăn được trang trí xa hoa và các loại gia vị tinh xảo, chỉ có những loại gia vị và nước chấm nồng đậm thuần túy, trực tiếp kích thích nụ vị giác trong lưỡi của Adam, làm cho Adam ngấu nghiến ăn vào.

               Mà Pine cũng không phải là một người khô khan vô vị, hắn gần như biết cách để không khí của bữa ăn này không bị tẻ ngắt, bằng cách kể loại những trải nghiệm và chuyện xưa của hắn, nên Adam đã dần dần quên đây là một bữa hẹn hò hư cấu, mà hoàn toàn trở thành một bữa hẹn hò thật sự.

                “Vậy hóa ra anh đúng là đã dùng cách ăn gian để vượt qua vòng khảo nghiệm không có người nào có thể vượt qua kia? ” Adam hỏi thăm đầy thán phục.

                “Đương nhiên, có lúc nhất định phải ăn gian, chỉ huy trưởng một tàu vũ trụ cũng không thể chỉ cứng nhắc theo đúng quy tắc được, có lúc cũng phải lách luật. ” Pine cười nhìn chăm chú vào Adam, hắn đã ăn ít lại, chỉ chủ yếu tiếp chuyện với Adam thôi.

               Adam lau mép một cái, có chút ngượng ngùng: “Hình như tôi đã ăn quá nhiều.”

                “Tôi thật cao hứng khi thấy cậu thích đến vậy.” đôi mắt xanh xinh đẹp của Pine quả thực như đang phóng điện, dịu dàng nói ra những lời này, lại làm cho Adam vốn là kẻ giàu kinh nghiệm cũng phải muốn run lên.

               Cơn run này là đến từ đũng quần.

               Thế nhưng Adam cực kỳ cố gắng kiềm chế chính mình, ngày hôm nay vai trò của mình là đóng vai con nai vàng ngơ ngác thơ ngây, không phải là một ‘playboy’ hừng hực khí thế, không thể chọc ghẹo lại, phải dành cho Pine tất cả đất diễn, để hắn có thể thoả thích khoe ra mị lực dùng để tán tỉnh hùng trùng của mình.

                “Tôi nghĩ ăn vậy cũng đủ rồi, hơn nữa ở ngoài bình phong các thư trùng đi qua lại cũng gần như sắp không di chuyển nữa rồi.” Adam đi ra ngoài nhìn sang,  “Kế tiếp chúng ta đi đâu vậy? “

                “Đương nhiên là lên trên tàu vũ trụ.” Pine và Adam đứng lên, đi ra ngoài. Lần này Adam không có dắt tay hắn nữa, hắn do dự một chút, chủ động nắm tay Adam, Adam không hề phản kháng.

               Lúc bọn họ đi ra, ở bên ngoài bình phong có nhóm thư trùng đã đi qua đi lại nhiều lần ở xung quanh, vậy mà đều biến nhanh như một cơn gió. Thế nhưng cái khoảng cách an toàn này chỉ có hơn 10m, hơn nữa cửa thang lầu vững vàng ngăn chặn lại, bọn họ giống như đang đến sở thú để được động vật quý hiếm mà đứng xa xa vây quanh Pine và Adam.

               Chỉ là bọn hắn rất nhanh đã dạt ra hai bên chen chúc ở sát tường như Moses lúc tách Biển Đỏ ra, gặp phải một cái gì đó rất khủng khiếp đang chen vào ở giữa bọn họ.

               Wish mặc áo khoác ngoài màu đen vẻ mặt đằng đằng sát khí xông ra từ trong đám đông, bước đến trước mặt Adam: “Xem ra cậu ngồi ở trên xe mô-tô, căn bản đã quên còn tôi phải theo sau cậu, đúng không?”

                “Ngài Wish này, tôi nghĩ chắc ngài cũng đã quên, tôi chỉ phối hợp nghiên cứu, không phải con chuột bạch của các ngài, nếu như ngài cảm thấy tôi đều nhất nhất theo sự bố trí của các ngài, vậy đã hoàn toàn sai rồi. ” Adam không nể mặt mũi chút nào, đáp lại lời nói như cây kim so với cọng râu,  “Nếu như ngài không thích phần công  việc này, mời về đi tìm gặp tiến sĩ Bruce, đổi lại thành một người khác thông minh hơn đến đây.”

               Lời nói thẳng của Adam như đâm trúng vào mạch máu Wish, thư trùng thoạt nhìn rất hung ác này, thật ra cũng không quá lợi hại như bề ngoài của y. Hai ngày này đã bị Adam nói móc rất nhiều lần, vẫn không hề có năng lực chống đỡ lại, Adam cũng sớm đã không xem y như đối thủ.

                “Đầu tiên chỉ là hẹn hò thông thường, tôi nghĩ Adam cũng sẽ không có dao động niệm lực đặc thù gì. Bây giờ anh có thể theo chúng tôi đến tàu vũ trụ, tiến sĩ Wish à, ở đó có lẽ sẽ xảy ra điều mà anh muốn. ” Đúng lúc đó Pine chen vào nói, giảng hòa mâu thuẫn giữa Wish và Adam.

               Adam lại cười như không cười mà nhìn hắn. Lúc này Pine mới ý thức được  mình đã nói hớ ý nghĩ của chính mình, sắc mặt trở nên hồng lên, có điều nhìn nụ cười của Adam kiểu “Tôi nghe hiểu thế nhưng tôi vẫn muốn phá không ngừng “, trong lòng lại thấy ngứa ngáy khó nhịn, nụ cười này của Adam rốt cuộc là có ý gì, là ngầm đồng ý, hay vẫn là cười nhạo?

               Kẻ đang giả làm nai tơ-nhưng thật ra lại là một fuckboy chính hiệu này- sẽ tùy để cưng muốn làm sao thì làm-nhưng hôm nay ông đây khẳng định muốn chịch chết cưng –  chỉ là ông đây không nói ra thôi -cứ làm giống như một thiên sứ thuần khiết chắp tay sau lưng, vô cùng kiểu cách mà nhón đầu ngón chân trước mới bước đi ra phía ngoài, bước đi thật nhẹ nhàng.

               Ừm, khung  cảnh Adam nhớ lại chính là như thế này, không biết đến lúc quay phim có tạo được hiệu ứng như cảnh phim Sở Vũ Tiềm đi mua sắm ở Baleno không.*

*Cảnh phim trong Vườn Sao Băng bản Trung.

               Wish thành cỗ máy mở đường tốt nhất cho bọn họ, một cảnh thật hiếm thấy, hơn nữa xem ra một khi thiền tộc vô cùng không dễ chọc đã xuất hiện, thì nhóm thư trùng cũng không dám vây chung quanh bên cạnh bọn họ nữa, làm cho Adam và Pine hoàn toàn thuận lợi đi đến chỗ tàu vũ trụ.

                “Đây chính là tàu vũ trụ của chúng tôi,  tên gọi là ‘tiến lên’, bởi vì tôi đang học bổ túc, cho nên cũng mang theo nó đến nơi này để đại tu bảo trì. ” Pine mang theo Adam đi ở trong tàu vũ trụ, giới thiệu toàn bộ kết cấu của tàu cho Adam nghe.

               Khu vực để động cơ máy , khu vực bảo tồn sự sống, khu y tế, những chỗ này Adam cũng có cái hiểu cái không, thoạt nhìn công nghệ rất cao, thế nhưng thật ra đi bên trong cũng không có cảm giác gì. Pine nhìn ra hứng thú của Adam đã từ từ rơi xuống, vì vậy trực tiếp mang Adam đi tới khoang điều khiển.

               Ngọn đèn sáng choang ở phía sau khoang điều khiển, bị màn ảnh biểu thị to lớn vờn quanh, bàn điều khiển phân bố ở khu sát biên giới đường tròn, có các vị trí được chia ra khác nhai.

                “Bởi vì lý do sửa chữa, người điều khiển, sĩ quan truyền tin, lái chính của tôi cũng không có  ở đây, cho nên tôi không có cách nào khởi động tàu mà dẫn cậu đi đi một vòng trong vũ trụ. ” Pine tiếc nuối giải thích,  “Có điều tàu ‘tiến lên’ sẽ ghi lại những con đường và sự kiện chúng tôi đã từng đi qua, được thu lại để nộp lên Nalena, làm những tình huống giả định để huấn luyện các học viên mới, cho nên chúng ta có thể cùng nhau xem thử. . .  “

               Pine ở trên đài điều khiển làm một thao tác, một màn hình chiếu đen nhánh hiện ra, có hơi lóe lên một cái, vũ trụ u ám sâu thẳm đã hiện ra ở trên màn ánh sáng.

               Mãi mãi thân trầm trong bóng tối, nguồn sáng từ các ngôi sao có vẻ thưa thớt mà xa xôi. Thế nhưng đang lúc ở phía bên phải tàu vũ trụ, có một hành tinh vĩ đại đang từ từ di động, vô số những mảnh đá và vụn thiên thạch tạo thành một vành đai bày ra ở phía dưới của tàu, nhìn như trong trạng thái tĩnh,  thật ra vẫn đang chuyển động. Xa xa hơn, còn là một mặt trăng có màu đỏ thẫm, những dòng dung nham chảy cuồn cuộn thành từng vết đen, mặt ngoài thỉnh thoảng lại phụt ra dung nham nóng chảy thành từng đường cung vòng tròn, thoạt nhìn vô cùng không an toàn.

                “Chúng ta giờ đang tiến sát đến một ngôi sao băng, đã ở bên bờ vực bị hủy diệt.” Pine đứng ở phía sau Adam, giơ tay lên, vũ trụ bên cạnh người Adam chảy qua, bọn họ đang lướt qua một hệ hằng tinh hệ có các hành tinh có tạo hình khác nhau mang các tia sáng khác nhau, để đến gần hơn tới ngôi sao băng này.

               Ở vị trí này, ánh sáng nóng rực và vùng phát sáng cuồn cuộn không nghỉ ở mặt ngoài của ngôi sao băng càng thêm dày đặc và chói mắt, Pine điều chỉnh độ sáng xuống, khiến nó có thể nhìn thẳng được bằng mắt thường.

                “Nơi này có một hành tinh khai thác mỏ quặng hết sức thích hợp, mặt trên thậm chí phát hiện đã có hệ tuần hoàn sinh thái bắt đầu sinh ra, các giống loài nguyên thủy nhất đã xuất hiện trong đại dương, tiếp qua mấy triệu năm hoặc là vài tỷ năm, có lẽ sẽ phát triển ra một nền văn minh phồn thịnh.” Pine chỉ điểm ở một góc của mặt trời to lớn, có một tinh cầu nhỏ bé như một hạt bụi, hắn nhẹ nhàng cầm tay Adam, mang theo ngón tay của cậu khép mở, đem hình ảnh tinh cầu kia phóng đại ra.

               Đây là một tinh cầu mà phần lớn mặt ngoài đều bị màu xanh lam của đại dương bao trùm, diện tích mặt đất rất ít, thế nhưng một mảng có sự sống xanh thẳm này vẫn đủ để làm người ta nhìn mê đắm.

                “Đáng tiếc, mặt trời vốn nên mang cho nó sinh mạng đã đi qua vài tỷ năm sinh mệnh, sắp sửa bị hủy diệt, sinh mệnh và trí khôn rực rỡ còn chưa kịp rọi sáng, đã sắp bị dập tắt. ” Pine dùng giọng nói từ tính của hắn, nhẹ giọng nói như đang ngâm thơ,  “Trong vũ trụ có vô số hằng tinh sinh ra, vô số tinh cầu bị hủy diệt, so với sự sinh diệt đời đời không đổi này, chúng ta nhìn ra thật nhỏ bé đến như vậy. “

                “Nhưng chúng ta lại có may mắn đến như thế, đúng lúc ở một hệ hành tinh, một tinh cầu có thể nuôi dưỡng sự sống, sau khi trải qua tiến hóa rất dài sinh sôi nảy nở, chúng ta có thể ở trong dòng chảy không ngừng của thời gian, vào giờ khắc này, gặp nhau, ôm lấy nhau.” Pine ôn nhu ôm Adam, làm cho cậu xoay người lại, “Mọi chuyện đều ‘đúng thời điểm’”

               Đôi mắt xanh thẳm của hắn giống như màu của tinh cầu đang mang sinh mệnh kia, mắt đẹp chớp mắt hiện lên tia sáng, Adam cảm giác như mình đã bị giam cầm trong hai tròng mắt xanh thẳm kia, mà Pine lại ngưng đọng nhìn mắt của Adam: “Cậu biết không, đôi mắt màu đen của cậu thâm thúy như vũ trụ ngoài kia, bên trong như chứa bí mật vô tận. “

               Pine cúi đầu, nhẹ nhàng nâng cằm Adam, hôn lên bờ môi của cậu.

               Adam cảm nhận được một hồi run rẩy khó có thể hình dung, không phải là khát vọng nhục dục đơn thuần, mà là run rẩy của hai tâm hồn trong nhát mắt. Sự sắp xếp chu đáo của Pine đã làm tỉnh lại những rung động ngây ngô đã ngủ yên trong cậu nhiều năm qua , làm cho cậu cảm nhận được lại cảm giác tim đập thình thịch như những năm tháng non nớt nhất trẻ tuổi nhất kia.

                “Có dao động tốt rồi, tiếp tục đi.” Tiếng nói phá hư không khí của Wish chen vào, lập tức đã làm giật mình Adam và Pine đang ôm hôn nhau.

               Adam ngay lập tức đã biết Wish đang cố ý trả thù, nhưng cậu lại chỉ cảm thấy y ngây thơ  đến nực cười, còn Pine thì thực sự đã tức giận đến không kềm được.

               Nhưng mà dù cho lửa giận trong đôi mắt xanh của hắn đã thiêu đốt đến tảng băng lạnh giá nhất, thì  cũng không thể  ra tay với Wish, chỉ còn không thể làm gì khác hơn là nói với giọng lạnh như băng: “Anh Wish, hiện giờ anh đang ở bên ngoài khoang điều khiển, vẫn có thể giám sát như thế. Nếu như anh hi vọng  giám sát khúc sau vẫn sẽ thuận lợi, vậy xin không cần phải lên tiếng để thể hiện sự tồn tại của anh đâu.” Hắn không thèm gọi danh xưng là tiến sĩ mà chỉ trực tiếp gọi bằng tên, có thể thấy được cơn tức giận của hắn.

               Wish lạnh lùng nhìn hắn vài giây, đưa ra thiết bị giám sát đi tới cửa, vào lúc y đã ra tới cửa rồi, lại quay đầu lại: “Tôi rất ngạc nhiên đó, hùng phụ* của cậu có biết cậu đang hẹn hò với ai không?”

*Hùng phụ: hùng trùng cha

               Y không chờ câu trả lời của Pine, đã đi vào trong hành lang, ngồi xuống đất ở trong một góc mà ló đầu ra là có thể nhìn thấy những gì diễn ra trong khoang điều khiển.

                “Không cần để ý đến hắn ta. ” Pine phất tay một cái, trong lòng vẫn hơi căng thẳng một chút

               Thế nhưng Adam không chút nào để ý tới đến vấn đề hồi nãy Wish cố tình đề cập đến, chỉ lộ ra nụ cười, nhìn xung quanh đầy vẻ hứng thú: “Kế tiếp còn có trò gì nữa?  “

               Pine liếm liếm môi, ánh mắt mang theo lửa nóng lần thứ hai. Loại ánh mắt này đã quá quen thuộc với Adam, nhưng cậu rất có kỹ năng đã dày công tu dưỡng của một diễn viên mà không có bóc trần ra.

                “Đây chính là ghế của chỉ huy trưởng.” Pine chỉ vào ở giữa khoang điều khiển của tàu vũ trụ, bị vây ở giữa đài điều khiển và màn che vòng tròn như là chúng tinh củng nguyệt, ở cao hơn mặt đất, một cái ghế bành đặt ở giữa tòa bình đài rộng mở, “Tôi sẽ ngồi ở chỗ này, chỉ huy tất cả vận hành của chiến hạm tàu vũ trụ này. “

               Vị trí này cũng đã tuyên cáo vị chí tối cao trong đài chỉ huy, hơn nữa đây cũng là cái ghế thoải mái nhất rộng rãi nhất Adam nhìn thấy trong tàu.

               Pine ngồi vào trên ghế, hào quang thuộc về chỉ huy trưởng toát ra từ hắn. Không cần nhiều lời, Adam đã cảm nhận được, cái ghế này là của hắn, mà hắn cũng thích hợp nhất ở vị trí này, chỉ cần ngồi vào trên ghế, hắn chính là quan chỉ huy điều khiển tàu vũ trụ, là người anh hùng đánh đâu thắng đó trên chiến trường.

               Pine vươn tay, vỗ nhè nhẹ một cái vào đầu gối. Adam rất nghe lời mà đi tới, nghiêng người ngồi ở trên đùi Pine, lộ ra nụ cười ngượng ngùng. Cậu biết, tuy là màn phá đám bầu không khí của Wish đã cắt đứt màn dạo đầu Pine đã chuẩn bị kỹ càng, thế nhưng cao trào của kịch bản Pine bày ra ngày hôm này rốt cuộc cũng đã tới.

Thanh An

Chủ nhà đảng sủng công 1000%. Sủng công là chân ái, chào mừng các bạn cải tà quy chánh =))

Leave a Reply

Back to top