TTCPS – Chương 75

Chương bảy mươi lăm: Colin xấu xa

               Alfred và Adam đứng ở bên cửa sổ, mỗi người đang cầm một ly rượu ngon. Alfred chuẩn bị cho Adam một cái áo choàng tắm bằng tơ lụa màu xanh dương đậm có những hoa văn đặc biệt được vẽ lên, còn của anh là màu nâu thẫm. Áo choàng tắm mềm mại trơn nhẵn buông thõng xuống phần cổ, lộ ra là  lồng ngực gợi cảm của Alfred, còn Adam chỉ để lộ ra. . .lồng ngực trắng nõn.

                “Tôi không nên chọn màu xanh đậm này cho em. Hưm… . . nhưng thật ra các màu khác dường như cũng không khác nhau gì cả. ” ánh mắt của Alfred thỉnh thoảng lưu luyến nhìn nơi lồng ngực Adam, lại cố gắng làm như không nhìn chằm chằm vào chỗ dó. Anh muốn thể hiện sự lịch lãm của mình, đáng tiếc luôn bị tưởng tượng của bản thân làm chệch đi.

                “Vì sao?” Adam uống rượu, cười hỏi anh, “Al, anh có thể nhìn ngắm vô tư mà, đâu phải là anh chưa thấy lần nào đâu. “

                “Tôi chỉ sợ nhìn ngắm em quá lâu sẽ không có cách nào tập trung nói chuyện với em được. Tôi không muốn biến mình nhìn giống như một kẻ điên tình cuồng si đắm mình trong tình ái.” Alfred rụt rè nói, lập tức hơi hơi nhíu mày lại, nói với vẻ hơi khiêu khích, “Nhưng tôi hy vọng mỗi một giây đều được giao phối với em ở đây, nói như vậy nghe có quá dung tục hay không?”

                “Ừm, nghe thật dung tục, nhưng em cũng muốn thế. ” Adam cười đểu, hướng đề tài câu chuyện càng đậm thêm phần sắc khí.

               Hai kẻ già đời nói chuyện trêu ghẹo lẫn nhau, bầu không khí càng trở nên đậm mùi tình dục, thế nhưng Alfred như sực nhớ ra cái gì, thở dài:  “Sợ rằng không có thời gian, theo những gì tôi hiểu về cái tên kia, cậu ta nhất định sẽ tức tốc đến lâu đài Dạ Ngữ  này để nhìn một chút xem em là thần thánh phương nào. “

                “Cái tên kia? Là Colin ấy hả? Rốt cuộc anh ta là ai vậy?” Adam hết sức tò mò hỏi.

                “Ở ngoài xã hội, hiện tại thân phận được biết đến rộng rãi nhất của cậu ta, là quân đoàn trưởng trẻ tuổi nhất, người anh hùng chiến đấu xuất thân từ dân đen.” Giọng nói của Alfred vô cùng cảm khái, thậm chí ở trong đó Adam hình như còn nghe được một ít ganh tị.

                ” Nghe tên đã thấy rất lớn rồi, quân đoàn trưởng, em còn chưa gặp qua trùng nào mang cấp bậc nào cả, anh đã là người có cấp bậc lớn nhất em từng gặp.”

                “Cấp bậc của tôi là cấp danh dự, bởi vì chức vụ lớn nhất chính xác nhất của tôi là Chánh án, thuộc về hệ thống sở thẩm phán, là độc lập với quân đội và cảnh sát. ” Alfred giải thích, “Chỉ có lúc trong quân đội có xảy ra tình huống đặc biệt, cần sở thẩm phán đứng ra xử lý, tôi mới đi, quân hàm được thăng chức với tôi mà nói chỉ là khen thưởng danh dự do quân đội trao tặng, còn quyền hạn của bản thân tôi còn vượt qua cả cấp thượng tướng nữa.”

               Adam ra vẻ như đã chợt hiểu ra mà làm nét mặt như ý chỉ “Ah anh oai quá đi”, nhưng kỳ thật cậu cũng không hiểu ý của Alfred cho lắm, cậu còn chưa nắm rõ hệ thống chính quyền của Fabre.

                “Cấp bậc của tôi so ra còn cao hơn cậu ta. ” Đôi mắt Alfred như có men say, sắc mặt có vẻ hơi mất tự nhiên, giọng nói cũng nghe khang khác.

                “Ah. . . ” Adam giờ mới hiểu được ý của Alfred, cảm thấy anh thật đáng yêu vì đã hơi để lộ ra cái tính cạnh tranh hiếu thắng của mình, “Anh thật đáng yêu.”

               Alfred cũng có chút xấu hổ, anh luôn có cảm giác mình ở trước mặt Adam càng ngày càng để lộ ra tính trẻ con của bản thân.

                “Như vậy, tên Colin và anh làm sao lại biết nhau? ” Adam lần nữa lại quay trở lại chủ đề này, bởi vì cậu nghe ra lời nói mới rồi của Alfred còn chưa hết ý.

               Alfred lộ ra thần sắc như đang nhớ lại:  “Colin, có thể xem là con nuôi của cha tôi, có thể tính là em nuôi của tôi.”

                “Vào lúc tôi còn lúc nhỏ, thường hay phải đi hắc khu để tấn công các thế lực ngầm hắc ám ở đó, rèn đúc năng lực của mình. Tôi đã gặp Colin trong hoàn cảnh như thế. Khi ấy cậu ta vừa mới mười bốn tuổi, lại sở hữu tư chất và năng lực chiến đấu siêu phàm, còn ngang bằng lực lượng với cả tôi.” Alfred nói tới đây ngừng một chút, mặc dù trên mặt anh không lộ ra cảm xúc gì, nhưng Adam lại có thể cảm nhận được, hồi ức này với anh mà nói cũng không tính là quang vinh tốt lành gì,  “Cha của tôi cho rằng, một trùng vốn không phải thiêu tộc, thậm chí không phải là đời sau của trùng tộc ở tầng lớp trung lưu, mà tư chất bẩm sinh có thể sánh ngang được với tôi, là một sự nhục nhã dành cho tôi. Cho nên ông đã nhận Colin làm con nuôi, để cho cậu ta được  tiếp thu chương trình huấn luyện giống với tôi. Có thể nói, Colin là đối thủ cha đã chọn lựa cho tôi, cậu ấy quả thực cũng  rất nỗ lực ở trong mỗi mục tiêu, để chứng minh cậu ta còn ưu tú hơn tôi. “

                “Vậy tính ra anh ta có thành công không? ” Adam nhìn ánh mắt để lộ ra tự tin của Alfred lúc anh đang lơ đãng, đã biết được đáp án, cho nên cậu cố ý hỏi ra vấn đề này, bởi vì cậu biết bất kỳ tên đàn ông nào cũng thích nhận được sự ngưỡng mộ từ người mình yêu.

               Alfred khiêm tốn nở nụ cười: “Cũng thỉnh thoảng, có lúc những lần tôi thắng sẽ nhiều hơn chút, có điều cậu ta chưa bao giờ buông tha ra.”

                “Vậy anh ta cũng rất lợi hại. ” khen như vậy, kỳ thực là đang khen Alfred, Alfred biết Adam cố ý nói như vậy để cho mình vui, cảm động nhìn Adam với vẻ dịu dàng.

                “Tình cảm giữa hai người các anh nhất định rất phức tạp.” Adam có thể tưởng tượng, tình huống máu chó thế này, Alfred và Colin nhất định vừa là địch cũng vừa là bạn, thậm chí quan hệ còn hơn cả người thân bình thường.

                “Đúng vậy, chúng tôi như là anh em ruột vậy.” Alfred lộ ra nụ cười, “Tính cách của chúng tôi chênh lệch rất nhiều, lựa chọn của chúng tôi cũng hoàn toàn khác nhau, cậu ta đã lâp tức chọn con đường dấn thân vào trong quân đội, đồng thời nhanh chóng thăng chức đi lên, trở thành quân đoàn trưởng trẻ tuổi nhất. Mà tôi, do giới hạn bởi thân phận trong thiêu tộc, quân hàm tôi cao nhất tôi có trong quân đội cũng chỉ đến hàm thượng tá.”

                “Cậu ta và đứa cháu Barry của tôi, xem như là hai người thân duy nhất còn lại trên đời của tôi. ” Alfred mở hai mắt lên, nhẹ nói ra những lời này, bi ai nhàn nhạt và sự kiên cường cứng rắn như sắt làm cho Adam động lòng, cậu cầm tay Alfred: “Bây giờ là ba người rồi. “

               Trong bầu không khí tràn đầy ôn nhu này không cần nói thêm gì cả, Alfred cầm lại tay của cậu, nhiệt độ ấm áp chạy thẳng đến tận đáy lòng, anh tới gần Adam, đang chuẩn bị hôn cậu.

               Cửa sổ bên người của anh chợt truyền đến âm thanh đùng đùng, hai thứ gì đó giống như hai khối đá đánh vào cửa sổ, tạo thành hai vết rạn trên kiếng như mạng nhện. Adam vừa nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy một bóng người bay lơ lửng ở bên ngoài lâu đài Dạ Ngữ, hai cánh trong suốt tạo ra bằng niệm lực tỏa ra ánh sáng nhạt, đang đập cánh liên tục.

                “Mau tránh ra!” Alfred ôm Adam, bảo hộ cậu ở trong lồng ngực, đưa lưng về phía cửa sổ.

               Chỉ nghe một tiếng vang loảng xoảng thật lớn, cửa sổ nhà Alfred bị làm cho bể nát. Một thân ảnh lộn hai vòng trên mặt đất rồi mới dừng lại,hắn ngồi xổm phủi phủi đi mấy mảnh vụn thủy tinh rớt vô trong tóc, rồi mới lắc lư người đứng lên: “Heh, Fred, anh đã gia cố thêm cửa sổ rồi à?”

                “Có vẻ như gia cố còn chưa đủ nhỉ.” mặc dù là lúc đang giải thích quan hệ giữa bọn họ, Alfred tràn đầy sự mềm mại do đang đắm chìm trong hồi ức, thế nhưng vào lúc này khi đã thật sự đối mặt nhau, giọng của Alfred đã nhanh chóng nghe được sự tức giận ẩn chứa khi gặp được kẻ phá đám mà anh chẳng thể làm gì được hắn.

                “Đừng như vậy, Fred, lâu lắm rồi tôi còn chưa về lại mà.” người tới còn quơ quơ bọc đồ trước mặt mình, “Tôi còn mang bia cho anh.”

               Có điều hiển nhiên, hắn đã trước mở một chai, cầm ở trong tay, tỉnh bơ uống hết một chai.

                “Ngôi sao đen? ” Adam nhìn thấy kiểu bao bì chai bia quen thuộc, kinh ngạc la lên.

               Chai bia nhìn qua có vẻ đã rất cũ, mặt trên dán nhãn hiệu, chỉ có một ngôi sao màu đen và  một từ đơn giản “ngôi sao đen” này. Bởi vì đây là do các quán bar ở bên trong hắc khu  tự sản xuất ra, nên không thấy được trong xã hội thượng lưu ở Neisser.

               Động tác đang uống bia của đối phương có hơi dừng lại một chút:  “Làm sao cậu biết? “

                “Lúc trước tôi cũng hay uống ” Adam nhún nhún vai.

                “Cậu đang giỡn với tôi đó à?” đối phương hiển nhiên không tin, hắn rút ra một chai từ bên trong, ném về phía Adam.

               Adam giơ tay lên bắt được cái chai, dùng răng cắn nắp chai, uống một ngụm:  “Ngon, lâu lắm mới được uống đúng mùi vị này.”

               Vị khách đến thăm dựa trên bàn ở trong phòng, cơ thể nghiêng qua, đôi chân to dài chống người,  nhìn động tác của Adam đầy hứng thú, tựa như phát hiện một con vịt giữa bầy thiên nga, tràn ngập nét ngạc nhiên.

                “Adam, đây là Colin, Colin, đây là Adam.” Alfred giới thiệu hai bọn họ với nhau.

               Người mới đến quả nhiên là Colin, hắn giơ chai rượu lên quơ quơ: “Yo! “

               Adam hất cằm lên, rất bắt trend mà cũng chào lại một câu:  “Yo! “

                “Cậu từng sống ở hắc khu à? ” Colin tràn ngập tò mò với Adam, hơn nữa, Adam xác định ánh mắt của hắn đã từng bất động thanh sắc mà “ngâm cứu” rất nhiều lần chỗ khoảng trống đang rộng mở nơi áo choàng tắm của cậu.

               Adam hất cằm, dáng vẻ rất kiêu ngạo hừ một tiếng, quay đầu dịu dàng nói với Alfred: “Al, cám ơn anh đã chiêu đãi em hôm nay, có điều bây giờ hơi trễ, em muốn được nghỉ ngơi.”

                “Để tôi đưa em đi nghỉ. ” Alfred mang theo Adam đi ra ngoài.

                “Ê, anh còn không thèm nhìn mặt tôi vậy đó hả?” Colin giơ tay lên đầy vẻ tổn thương, khó có thể tưởng tượng được mình sẽ bị lơ đẹp như thế.

                “Ưhm. . . ” Alfred làm bộ nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó càng gật đầu nghiêm túc hơn, cực kỳ ngưng trọng nói, “Đúng đó. “

               Anh và Adam ra khỏi phòng, đi về phía phòng ngủ của Alfred. Trong chốc lát, giữa bọn họ có một sự im lặng đầy lúng túng.

               Sau khi đã vào phòng ngủ, Alfred nói:  “Em nghỉ ngơi trước đi, chờ một chút tôi sẽ quay lại.”

               Lúc cậu đáng ra phải đóng cửa lại, Adam giữ lại cánh cửa, cậu nhìn Alfred như có ý gì khác mà nói:  “Al, anh nói đúng, áo choàng tắm thế này quả thực hở ra quá nhiều.”

               Alfred nghe hiểu được ẩn ý trong lời nói của Adam, anh cười khổ mà nói:  “Tôi biết là Colin sẽ cảm thấy hứng thú với em, cậu ta luôn như vậy,  ở mỗi mục tiêu đều cố gắng để vượt lên trước tôi. “

                “Vậy lần này, anh có tin là mình sẽ giành phần thắng không? ” ánh mắt Adam sâu thẳm, độ cong của nụ cười nơi khóe miệng, khéo léo lại nguy hiểm.

                “Không phải như thế.” Alfred lắc đầu, ánh mắt chân thành mà sáng suốt, “Colin lầm một chuyện rồi, thích em, muốn theo đuổi em, cũng không phải là cuộc chiến giữa tôi với cậu ta, mà là do chính bản thân cậu ta thôi.”

                “Nếu là cuộc chiến để theo đuổi được em, thứ cho tôi mạnh dạn nhận phần thắng về mình.” Hai tay Alfred cầm lên khuôn mặt của Adam, hôn một cái vào trán của cậu, kéo cậu vào “Cậu ta có thắng được hay không cũng không phải chuyện tôi có thể quản.”

               Trong nụ hôn dịu dàng này cất giấu lòng bao dung và sự nhân nhượng vô tận, Adam lại bị sự bất mãn của chính bản thân mà nảy ra cảm giác áy náy: “Al, nếu như anh thật sự không muốn em tiếp xúc với  anh ta, em sẽ vì anh mà từ chối thẳng anh ta.”

               Alfred ôm cậu, lúc Adam không thấy được, trong mắt toát ra một tia đau đớn, anh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, mở to hai mắt ra đến khi đôi con ngươi đã bình tĩnh trở lại. Anh nhìn Adam, ngắm nhìn gương mặt của cậu bằng ánh mắt nghiêm túc chan chứa tình cảm, đôi mắt nhìn thẳng cậu không hề chớp:  “Không cần phải như thế, tôi có được tình cảm em dành riêng cho tôi đã là đủ. Tôi không thể, cũng sẽ không xen vào chuyện tình cảm giữa em với các thư trùng khác. “

                “Em biết, em là một kẻ xấu xa có lòng tham không đáy, càng có ai đó muốn kìm em lại giữ em ở một nơi, em lại càng muốn rời xa.” Adam nở nụ cười tự giễu, “Anh làm thế tính ra mới là tốt nhất.”

               Xét theo cách làm thể nào để biểu đạt tình yêu của mình, mà không làm cho Adam cảm thấy mình bị kìm cặp, do cậu vốn đã nhạy cảm với “trái tim nhiều ngăn” của bản thân, thì Alfred đúng là đã làm tốt nhất.

                “Là tôi cam tâm tình nguyện” Alfred nở nụ cười, lại hôn một cái vào trán Adam, xoay người tính khép cửa lại.

               Adam lại lấy tay ngăn lại động tác của anh, cậu do dự một chút, rồi mới nhẹ nói:  “Em không biết nói như thế này sẽ làm anh vui hơn hay giận hơn đây, nhưng anh là người duy nhất khiến em có ý “dừng chân” lại.”

                “Tôi không vui hay giận gì cả, chỉ cảm thấy mình đã rất may mắn rồi thôi.” Alfred nắm lấy tay cậu, khẽ hôn một cái lên mu bàn tay của cậu, rồi mới xoay người rời đi.

               Adam xoay người lại đứng trước tấm gương trang điểm lớn trong phòng ngủ, nhìn chính mình trong gương, đang mặc áo choàng tắm màu xanh đen, loại tơ lụa xa xỉ trơn mịn sờ vào thật thoải mái thế này nhất định giá rất mắc, làm cho cơ thể được bọc lại trong lớp vải này nhìn qua cũng trở nên cao quý hơn rất nhiều.

               Nhưng mà trong nội tâm mình, Adam biết,  bản thân cậu vẫn là một kẻ quái gở không nơi nương tựa, cũng không muốn dựa vào bất luận một ai.

               Dù cho cậu biết rõ Alfred đối với mình tốt đến thế nào, biết rõ Alfred tuyệt sẽ không xem cậu như một món đồ vật thuộc quyền sở hữu, thì một mai nếu cậu nhận thấy Colin và Alfred lại một lần nữa đem mình làm chiến lợi phẩm trong cuộc tỷ thí giữa hai người, chắc cậu vẫn sẽ trút giận lên người Alfred, cố ý nói ra như vậy để dò xét thái độ của Alfred.

               Adam kỳ thực cũng không có nói dối một câu nào cả, cậu đã từng thật sự có cái ý nghĩ “cứ như vậy cũng tốt ” lướt qua trong đầu, thế nhưng, cũng chỉ vỏn vẹn là lướt qua trong nháy mắt mà thôi.

               Bản thân cậu vào kiếp trước không muốn đưa ra lời hứa nào, không tin vào tình yêu, không muốn gắn bó lâu dài, là do những bối cảnh xã hội, áp lực cuộc sống, cha mẹ bỏ rơi, lòng người khó lường đã biến cậu thành như thế. Nhưng khi đến Fabre, ở trong thế giới trùng tộc, từng thư trùng thoạt nhìn có vẻ ai cũng tốt như vậy, Adam lại vẫn như cũ không muốn cuộc sống ổn định.

               Tuy là tình hình của Fabre hiện giờ và quyền cai quản của Haya là cái cớ Adam dùng để biện minh cho mình, thế nhưng trong lòng Adam rất rõ ràng.

               Không được, cho tới bây giờ cậu vẫn chưa muốn hứa hẹn với ai.

               Adam còn nhớ rõ kiếp trước lúc coi các phim Mỹ có nghe thấy một từ, gọi là hội chứng sợ cam kết (fear of commitment), là cách miêu tả chính xác tâm tình của những kẻ lãng tử phong lưu với chuyện tình cảm, không thể nào nói ra những từ như “lâu dài”, “ổn định”, “duy nhất”, càng không hứa được những gì là “gia đình”, “hôn nhân”, “bên nhau trọn đời”.

                “Mày cho rằng mày sẽ thay đổi sao?” Adam nhìn chính mình trong gương, lộ ra nụ cười khiêu khích,  “Không, mày không có vậy, cho tới bây giờ mày còn chưa từng thay đổi, dù mày có mang tên gì thì mày cũng sẽ không thay đổi. “

               Lập tức cậu lại thay đổi một ngữ điệu khác, ưu thương mà điềm đạm đáng yêu: “Cái này không phải lỗi của tôi, nếu đã chọn yêu tôi, thì phải chấp nhận tất cả con người tôi.”

                “Tôi biết ngay mà, hùng trùng lại đi thích anh ta, khẳng định đầu óc không được  bình thường.” cửa phòng từ từ mở ra, lộ ra bóng dáng của Colin.

                “Trên thế giới này có ai thật sự bình thường? Chúng ta chỉ là đang nỗ lực khống chế chính mình, để không  phát điên lên mà thôi. ” Adam ở trong gương đang nở nụ cười với Colin, trong nụ cười  này có chất chứa cả một ý không rõ là trào phúng hay là sầu não nhàn nhạt mê mang, có điều lập tức giọng nói của cậu trở nên sắc bén, “Anh Colin đây, chẳng lẽ anh không biết vốn đã là khách thì không thể tự tiện xông vào phòng ngủ của chủ à?”

                “Phải gọi là ngài Colin mới đúng” Colin bày ra một vẻ mặt ngạo mạn, “Thời gian tôi ở chỗ này còn dài hơn cậu, mỗi gian phòng ở đây còn quen thuộc hơn so với cậu nhiều. “

                “Nhưng bây giờ tôi mới là tội chủ của lâu đài Dạ Ngữ này, ” Adam xoay người tựa vào tấm gương trước bàn trang điểm, vô cùng tương tự với tư thế tựa vào bàn của Colin lúc anh ta mới xông vào lâu đài này, áo choàng tắm của cậu lỏng lẻo hở ra, để lộ cả lồng ngực.

                “Chỉ dựa vào chuyện kia sao?” Colin uống bia, ngả ngớn dùng tay điểm chỉ vào ngực Adam, “Hah, thật đúng là một tên trai bao chả ra gì, chỉ cần trùng điểu kia bằng lòng với thiêu tộc mà cứng lên, là đã có thể ở trong lâu đài Dạ Ngữ này rồi.”

                “Đây chính là cách nhìn của anh với thiêu tộc?” Adam nhìn hắn từ trên xuống dưới, “Làm sao, lẽ nào anh cũng thích mấy màn máu chó hả? Chỉ là thằng lưu manh được nuôi lớn lên ở hắc khu, nhưng cũng không biết ơn ân nhân đã cho hắn cơ hội được học tập thành tài, ngược lại còn cảm thấy đây là sự phỉ báng với năng khiếu vĩ đại trời sinh của mình?”

                “Đừng có đoán mò, cậu cho cậu rất thông minh à?” giọng nói Colin trở nên kích động, “Tôi và Fred tình thân như anh em ruột, cho nên tôi tuyệt không cho phép một tên trai bao xuất thân từ hắc khu, lại mang tâm tư xấu xa mà đến ở lâu đài Dạ Ngữ này.”

                “Hah, hóa ra là một kịch bản khác, cũng đều là những kẻ lang thang xuất thân hắc khu, giờ lại tỏ vẻ miệt thị phân biệt dân đen trong hắc khu như tôi?” Adam cười lạnh, châm chọc đối chọi gay gắt, “Vậy ngài quân đoàn trưởng đây hiện giờ uy phong lẫm liệt, đã cảm thấy hùng trùng nào cũng đều muốn bò lên trên giường thiêu tộc? Hay là ngài hận mình không phải giống hùng trùng, hận tôi đã làm được thứ ngài muốn mà không làm được?”

                “Cậu thật đúng là một thằng điên miệng lưỡi chứa đầy dao lam, nói chuyện tầm bậy trùng thỉ gì thế này. ” Colin làm bộ dạng ghê tởm chịu không nổi, “Nghĩ sao mà cậu dám nghĩ rằng tôi có ý gì đó với ông cụ non Fred cứng nhắc kia, ọe ọe , trong đầu của cậu nhất định chất đầy trùng thỉ.”

                “Heh, cho nên chỉ có ngài đây là có thể dựa vào ấn tượng đầu tiên và những tin đồn phỏng đoán mà nói bậy, tôi chỉ mới phát huy trí tưởng tượng có chút mà đã bị mắng là thằng điên? Ngài quân đoàn trưởng à, ngài thật đúng là nghiêm túc công bằng đó.” Adam đã cố ý nói khoa trương  chế bậy những ý nghĩ của Colin, để chứng minh phỏng đoán của Colin dành cho mình là ngây ngô tới cỡ nào.

               Colin nhìn cậu chằm chằm, bộ ria mép vòng quanh môi và cằm của hắn thoạt nhìn rất trưởng thành, thế nhưng một khi đã mở miệng nói chuyện lại có vẻ ngây thơ đầy kích động như thế, đây thật là chuyện kỳ quặc, hắn vẫn mở to mắt nhìn Adam vài giây, rồi mới hậm hực hừ một tiếng:  “Được rồi, cứ cho là tôi đã nghĩ quá nhiều đi. “

                “Ngài vẫn chưa đến nỗi hết thuốc chữa đâu. ” Adam tuy đã bắt đúng bài nhưng vẫn không buông tha hắn mà nói thêm một câu châm chọc.

                “Cậu không biết sợ hãi là gì à?” Colin nguy hiểm nheo mắt lại, trong đôi mắt mang theo nụ cười xấu xa khi được xem một màn kịch vui, nhìn chằm chằm Adam.

               Adam và hắn đối diện nhau, dần dần, Adam có cảm giác rất nghi hoặc, cậu thành bối rối nhìn Colin: “Nãy giờ anh trừng mắt với tôi đủ chưa? Đây là thi xem ai trừng mắt lâu hơn chắc?”

               Nét mặt tà ác của Colin sụp đổ, hắn la lớn:  “Gặp quỷ rồi, cậu sao lại không sợ khí thế của tôi chút nào chứ?  “

                “Khí thế của quân đoàn trưởng? Xin lỗi, tôi thật sự không có cảm nhận được cái khí thế đó ở trên người anh.” Adam không một phút nào quên tìm cớ châm chọc hắn ta, dung mạo Colin rất đẹp trai, thế nhưng trời sinh một gương mặt đúng nghĩa kiểu đàn ông xấu xa, nhìn chả giống một trùng đứng đắn nghiêm túc gì cả, Adam cứ nói một câu lại muốn đâm hắn hai câu.

                “Adam rất không nhạy cảm đối với niệm lực của thư trùng, loại tính chất quá mức không nhạy thế này thậm chí đã đến tai viện nguyên lão của đế quốc, Haya đang ôm mong đợi rất lớn sẽ khám phá được nguyên nhân bên trong. Nên Colin, tôi dám cam đoan, nếu như cậu dám động vào chỉ một cái móng tay của Adam, thì Haya sẽ thật sự không bao giờ sắp xếp cho cậu hẹn hò với bất kỳ hùng trùng nào đâu. ” Alfred vào trong phòng, giải thích thay Adam, anh nhìn về phía Colin nói một câu cuối cùng mang tính uy hiếp, “Cậu cứ thử động vào một cái xem sao?”

               Biểu tình của Colin đã bán đứng hắn, có vẻ như hắn đang thật sự suy nghĩ sẽ động thủ với Adam.

                “Tôi đoán là, anh nhất định đã thích hùng trùng nào đó không chịu được anh, hoặc là, anh cũng đặc biệt không thích hùng trùng đã được Haya sắp xếp cho, cho nên mới cố ý phá hỏng mỗi một lần hẹn hò, đúng không? ” Adam nói ra suy đoán, cậu nhìn ra được, Colin không phải là kiểu trùng sẽ đeo bám dai dẳng nịnh nọt các hùng trùng giống với những thư trùng khác, nhất là các thư trùng xuất thân từ quân đoàn. Thậm chí còn ngược hoàn toàn, Colin đối với cậu đơn giản đã có sẵn tâm lý thù địch, cái loại ấn tượng kỳ quái cố chấp cho là hùng trùng sẽ muốn được “nhà giàu bao nuôi” có lẽ sẽ không thể có với thư trùng bình thường, ít thấy kiểu này ở Fabre vô cùng.

                “Độ thông minh của cậu có thể để dành để viết cái gì đó đi, rất biết cách chế truyện đó.” Colin không có phủ nhận, uống bia.

                “Tôi đã từng thực sự viết qua, tên là “Quản đốc xinh đẹp trong dàn quân” Adam nói lại.

                “Cái gì? ” sắc mặt Colin đại biến,  “Cậu là tác giả đó? Khỉ thật, tôi còn tưởng rằng cậu đã chết mất xác trong hắc khu, tôi sẽ không bao giờ được biết kết cục của bộ truyện đó!”

               Adam không nghĩ tới chính mình đã thật sự  gặp được một độc giả , còn bị thúc giục viết thêm ngay trước mặt, cũng có cảm giác hết sức kinh ngạc.

               Biểu tình Alfred lại trở nên nguy hiểm:  “Chết tiệt, Colin, đừng có nói là cậu đã dùng kết nối đặc biệt dành riêng cho quân đoàn trưởng để đọc truyện sex!?”

               Anh nói trúng rồi, ánh mắt Colin né tránh, nỗ lực làm bộ như không có xảy ra chuyện gì, nhưng rất nhanh hắn đã bắt được Alfred mới nói hớ: “Chờ đã, làm sao anh biết đó là truyện sex?”

               Lần này đến phiên ánh mắt Alfred tránh né, anh ho nhẹ một tiếng, hạ lệnh đuổi khách với Colin:  “Colin, cậu nên đi nghỉ đi. “

               Colin biết nếu nói thêm gì đi nữa sẽ đụng chạm đến giới hạn của Alfred, hắn giơ hai tay lên:  “Được rồi, được rồi, tôi bây giờ thành kỳ đà cản mũi rồi, tôi đi ngay.  “

               Hắn bước đi đến trước mặt Adam, vươn tay ra:  “Rất hân hạnh được biết cậu, Adam. “

               Adam cũng không có bắt tay, mà là như một đứa du côn vỗ vào một cái, giơ tay lên thể hiện tư thế đang bắn súng lục, đầu lưỡi vẫn còn ở hàm trên bật ra một cái, phát ra tiếng “tách” một cái, đây là phương thức chào hỏi giữa mấy đứa du côn cắc ké trong hắc khu với nhau.

               Colin chào lại bằng cây súng, ánh mắt nhìn Adam, rốt cục cũng thành nhìn một kẻ ngang hàng mình.

               Chờ hắn rời khỏi phòng, Adam nhìn về phía Alfred, nhịn không được lộ ra nụ cười.

                “Tôi xin thề, tuy là tôi có điều tra qua hồ sơ cá nhân của em, nhưng không phải là vào lúc đó tôi mới đọc được mấy cái truyện ấy” Alfred và Adam nằm ở trên giường, ôm cậu vào trong ngực, “Tôi lúc đó đang điều tra những khu buôn bán cá nhận trong hắc khu, thật trùng hợp phát hiện có những chỗ có bán cả truyện của em, mới biết được hóa ra em còn có tài năng như vậy.  “

                “Buôn lậu tiểu thuyết?” Adam buồn cười nói, “Truyện mà cũng phải buôn lậu sao”

                “Không tính là buôn lậu, chắc là cho rằng đây là vật phải tiêu hao. ” sắc mặt Alfred hơi lộ ra vẻ nghiêm túc,  “Ở Fabre cũng không thể giữ gìn trật tự được cả cái tinh cầu này, mà ở ngoài Fabre, càng có rất nhiều tinh cầu ngoài vòng pháp luật, đạo phỉ hung hăng ngang ngược, nơi đó rất cần những tiểu thuyết em đã viết để xem như một món ăn tinh thần.”

                “Woah woah, kể cho em nghe một chút đi, em chưa được nghe chuyện ở ngoài Fabre” Adam tò mò hỏi.

               Alfred hệ thống lại câu chuyện một chút, mới giải thích đơn giản cho Adam nghe về Fabre và thế giới ở ngoài Fabre, như là chuyện kể đêm khuya trước giờ đi ngủ.

Thanh An

Chủ nhà đảng sủng công 1000%. Sủng công là chân ái, chào mừng các bạn cải tà quy chánh =))

Leave a Reply

Back to top