TTCPS – Chương 73

Chương bảy mươi ba: Tiệc rượu (ăn trên cơ thể)

               Thân thể của Alfred rất sạch sẽ, lộ ra ánh nước mới tắm xong, cơ thể của anh hoàn hảo không có khuyết điểm, điều này làm cho Adam thở dài một hơi thật lớn ra, xem chừng lựa chọn của mình cũng không có đoán sai, mấy món ăn này không cần làm tổn thương cơ thể của Alfred.

               Bản thân Adam là kiểu người không sợ với phải thử những món mới, trong chuyện tình ái luôn luôn có can đảm khá lớn, cậu phối hợp với ‘kiến thức’ trước giờ của mình để phán đoán chính mình sẽ có thích hay không. Thế nhưng khẩu vị bản thân của Adam cũng không nặng, món cậu thích nhất trong các trò SM cũng vẻn vẹn chỉ có đánh đập trên giường và một ít ngôn từ dâm tục, các điều ghi chép lại trong quyển sách cổ xưa của thiêu tộc kia, làm cho cậu cảm thấy quá mức nặng nề.

               Cậu gây ra những hình phạt trên người Alfred, chỉ là bởi vì Alfred thích, mà cậu cũng có thể tiếp thu được, cho nên vẫn vui vẻ phối hợp với Alfred, đạt được mục đích vui thú cho cả hai.

               Nhưng vẫn có một ít giới hạn bản thân cậu sẽ không cách nào vượt qua đươc, cậu cảm thấy dù cho là trùng tộc cũng tốt, con người cũng vậy, là một chủng tộc có trí khôn có đạo đức văn minh, có một ít điểm quan trọng nhất mãi mãi không được vượt quá giới hạn.

                “Mời ngồi.” bởi vì Alfred nằm ở trên bàn, cho nên đứng ở cạnh bàn ăn chính là Alford. Alford mang nón chóp trụ của đầu bếp, mặc tạp dề trắng vây quanh, trên tay mang cặp bao tay thật mỏng, nhìn qua giống như một đầu bếp có đầy kinh nghiệm phong phú tay nghề cao siêu.

                “Vậy thì, thưa quý khách, trước giờ ăn xin mời ngài dùng rượu ngon để khai vị có được không? ” Alford chỉ tay về phía đầu Alfred.

               Trên mặt Alfred lộ ra một nụ cười, đôi mắt nhìn xa trông rộng kia có mang theo tia bướng bỉnh hiếm thấy, anh hé miệng, lộ ra thứ đang ngậm trong miệng.

               Adam đứng dậy để nhìn, Alfred dùng răng cắn nhẹ giữ một cái ly, món đồ sứ tráng mỏng như vỏ trứng, bên trong là rượu màu quýt vàng.

                “Rượu khai vị trước bữa ăn, quýt mật pha rượu, quýt sắc hoàng hôn. ” Alford giới thiệu,  “Một cái tên đẹp, một món rượu ngon.”

               Adam cũng nở nụ cười, đôi môi cậu giao nhau với môi của Alfred, bao lấy đôi môi ấm áp của anh, nhẹ nhàng mút vào, hút chất lỏng rượu vào trong miệng, mùi quýt nhàn nhạt hòa lẫn với vị chua ngọt của rượu, chỉ có một chút nhưng dư vị lâu dài. Cậu cắn cái ly, đem cái ly từ trong miệng Alfred lấy ra, đặt ở trong tay. Cái ly rất nhỏ, dài mảnh, sau khi bị mang ra, chất sứ mỏng đến nỗi ánh sáng chiếu xuyên thấu qua, bởi vì do đang ngửa mặt, có thể được đỡ vững vàng bởi đầu lưỡi và hàm trên của Alfred. Mặt ngoài của đồ sứ lại còn có những dòng chữ theo lối chữ viết trang trí của Fabre.

                “Lời ngon tiếng ngọt, như uống rượu ngon tinh túy.” Adam đọc lên, hiểu ý cười, “Lời ngon tiếng ngọt của anh quả thật đã khiến em say rồi.” Lời khen của cậu làm cho Alfred lộ ra nụ cười, có điều Alfred không nói gì, chỉ mất tự nhiên mà tiếp tục nằm thẳng người.

                “Sau đây chính là món ăn thứ nhất, đồi trứng cá hoàng kim màu đỏ tươi, hiện tại nhưng là mùa tốt nhất để ăn cá quỷ.” Alford nói xong, từ trên xe đẩy đựng nguyên liệu nấu ăn ở bên cạnh bàn, cầm lấy một cái thùng gỗ, đặt lên bàn, nhưng lại không có làm thêm cử động gì, “Bây giờ xin mời cậu Adam, dùng môi lưỡi tuyệt vời của cậu, khiến nó ráng ưỡn lên đi! “

               Alford tự tay chỉ, là đầu vú bên phải của Alfred, vừa lúc ở trước mặt Adam. Adam có hơi vô cùng kinh ngạc, nhìn Alfred một chút, Alfred và cậu liếc mắt nhau, tiếp đó theo ánh mắt dời đến trên đỉnh đầu, biểu tình thoạt nhìn khá là chuyên nghiệp.

               Adam ngưng mắt nhìn cơ thể gần ngay trước mắt, cơ ngực tráng kiện to lớn của Alfred từ chính diện nhìn lại, có thêm sự tấn công rất mạnh từ hormone nam tính. Nhưng khi anh nằm thẳng ở mặt bàn để làm ‘đĩa chứa thức ăn’, từ mặt bên thưởng thức cơ thể của anh, lại sẽ sinh ra một cảm giác như đang thưởng thức một món ‘đồ vật’ hoàn hảo nhất. Nhất là khi cảm nhận được sự tương phản rõ ràng giữa cơ ngực vững chãi có bắp thịt đầy đặn săn chắc và quầng vú màu đỏ thẫm.

                “Khoan. . . Khuyên vú đâu? ” Adam rất nhanh đã phát hiện ra chỗ nào mình cảm thấy sai sai, khuyên vú của Alfred không thấy nữa, lấy sức khôi phục kinh người của anh, đầu vú đương nhiên rất nhanh đã khép lại, hiện tại đã chỉ còn một điểm bình thường rất nhỏ bé nhô ra.

                “Sau đây cậu sẽ biết đáp án thôi ” Alford mỉm cười, như là đang khích lệ đứa con nít thử một loại kẹo mới.

               Adam cúi đầu nhẹ nhàng ngậm vào đầu vú của Alfred, dùng đầu lưỡi của mình mà chà xát qua lại, đầu vú của Alfred rất nhanh đã trở nên hưng phấn bởi đầu lưỡi đang liếm nó. Đầu vú bởibị sung huyết mà đứng thẳng, nhô ra, dưới sự trêu ghẹo của đầu lưỡi mềm mại, hiển lộ vẻ nhục cảm như hòn trứng non của mình.

               Ở trước mặt Alford làm loại chuyện như vậy, luôn cảm thấy có hơi giống như bị người lớn bắt gặp lúc đang xxoo, làm cho Adam cảm thấy có chút thẹn, lại không hiểu sao có chút sung sướng như được kích thích. Cậu ngẩng đầu lên, quầng vú Alfred đã biến thành màu ửng hồng xinh đẹp thấm ướt, đầu vú càng đứng thẳng cứng rõ lên, đầu vú như viên thịt nho nhỏ, so với hình tượng rắn rỏi của con người Alfred không quá tương xứng, thậm chí còn hơi mang sắc khí nhu nhược.

                “Kế tiếp, xin cậu sử dụng cái này.” Alford nâng cái khay bạc, bên trong có một thứ nhìn giống như máy bấm lỗ, còn có một cái khuyên vú. Adam đối với vật này cũng không còn xa lạ gì, đây là công dụng để khoét khuyên tai, đương nhiên cũng có thể dùng để xỏ khuyên vú, “Nếu như không thể xuống tay được, cũng có thể để tôi làm thay.  “

                “Không cần.” Adam cự tuyệt đề nghị của Alford, cầm lấy máy bấm lỗ, nắm vào kim loại lạnh như băng. Cậu đương nhiên sẽ không thấy sợ khi máu chảy, lúc còn ở hắc khu, cậu bình thường vẫn trợ giúp Shaw và Ryan xử lý vết thương, nhìn cũng đáng sợ khi da thịt bị khoét vào. Thậm chí cậu đã từng tự xử lý vết thương cho chính mình, có một lần, cậu còn tự khâu cho mình năm mũi.

               Tay Alfred lặng lẽ nắm lại, Adam chú ý tới, lo lắng hỏi: “Anh sợ à? “

                “Tôi có chút hưng phấn.” Alfred chần chờ một chút, mới mở miệng, âm thanh có mang theo run rẩy mơ hồ, “Nếu như sớm biết có ngày được chính tay em xỏ khuyên vú vào, thì ngay từ đầu tôi đã không tự mình xỏ hai cái kia lên. “

               Adam không có lộ ra nụ cười, mà là rất trịnh trọng cầm tay Alfred, mười ngón tay đan vào nhau, tay kia giơ lên máy bấm lỗ, bấu vào trên đầu vú Alfred. Phần đầu bấm của máy bấu vào đầu vú, Adam vừa hơi dùng lực đã vội vã nhấc tay lên. đầu vú hai bên của Alfred nhanh chóng tràn ra máu tươi.

               Lúc này Alford tay mắt lanh lẹ mà lôi ra một con cá từ trong thùng gỗ, thuận tay giơ dao lên, mổ bụng cá ra, từ bên trong lấy ra mấy khối trứng cá màu vàng kim, đặt ở trên đầu vú Alfred đang chảy máu, toàn bộ quá trình mất không đến ba giây.

               Máu tươi lập tức bị hút vào trong trứng cá, mỗi một hạt trứng cá phía dưới đều dính vào màu đỏ tươi nhàn nhạt, mặt trên nhưng vẫn là màu vàng kim trong suốt.

                “Bây giờ, không thể vượt lên quá hai mươi giây.” Alford vội vàng thúc giục.

               Adam bị động tác nhanh chóng của ông làm cho chấn kinh, lại bị ngữ điệu cấp bách của ông thúc giục, vô ý thức mở miệng ngậm vào, đem một ngụm trứng cá ngậm vào trong miệng. Từng viên trứng cá một tan vào giữa răng môi, mùi vị tươi ngon thơm ngọt hòa lẫn nhàn nhạt tanh tanh, tan lại hợp thành làm cho cậu cảm thấy cả người run lên vì mùi vị tuyệt vời.

               Một khối trứng cá cũng chỉ ăn trong một ngụm này, mỹ vị di túc trân quý, mùi vị lưu giữ trong môi lưỡi. Adam nhìn về phía Alford, ý thức được món ăn này chỉ có một hớp này, nhịn không được thốt ra: “Không còn nữa? “

                “Vị ngon trân quý, chỉ trong một ngụm này. ” Alford trả lời cậu, “Bây giờ, xin mời thiếu gia đeo khuyên vú vào!”

               Lấy năng lực tự lành của thiêu tộc, vết thương đã sắp muốn khép lại, Adam không chần chờ, đem vòng bạc đâm lọt qua hai bên đầu vú, hơi xoay xoay, bảo đảm toàn bộ khuyên vú có thể tự do xoay chuyển. Cái khuyên vừa di chuyển, Adam thấy trên vòng bạc có tên của mình, cậu nhìn vòng bạc có khắc chữ lên, ngẩng đầu nhìn về phía Alfred, ánh mắt chớp động tỏ vẻ không hiểu. Hình dạng khuyên vú rất giống cái nhẫn, Adam có điểm kỳ quái ảo giác.

               Alfred nắm ngón tay của cậu, giữa ánh mắt bình thản mang theo vui sướng. Anh từ đầu đến cuối không có nói, thế nhưng Adam đã đọc hiểu được ánh mắt của hắn.

                “Sau đó, mời cậu thưởng thức món soup kem bơ nấm bằm.” Alford đem một cái chén bạc khảm vào tinh xảo bỏ vào trên cơ bụng Alfred, ý bảo Adam cầm trùng điểu Alfred.

               Trùng điểu của Alfred ở thời điểm Adam uống rượu khai vị cũng đã cương lên rồi, thế nhưng hiện tại Adam mới chú ý tới, ở chỗ lỗ tiểu của Alfred, đã có đặt sẵn một chai nút lọ trong suốt, như là thịt quả đào mọc ra trên thân cây là mặt quy đầu.

               Adam lấy tay cầm vào trùng điểu của Alfred, đây thật đúng là một cây gậy thịt tráng kiện uy vũ, chiều dài, độ thô, độ cong, không gì có thể xoi mói được, ngay cả gân xanh ở mặt trên cũng vừa đúng. Cái bụng tự nhiên cong lên, trên đó có một chén soup, cậu tháo cái nút lọ ra, lại không có thứ gì chảy ra.

               Alford ở bên mang trên mặt nụ cười mới chờ sẵn dùng tay ra hiệu. Adam rất nhanh đã đoán được, ống mềm bên trong trùng điểu sẽ nối liền đến chỗ nào. Giữa hai chân của Alfred vốn là hòn dái nặng chịch to lớn, bây giờ nhìn qua càng thêm tròn nặng như quả tạ, cậu cầm lên hòn dái của Alfred, nhẹ nhàng đè ép, cái miệng ống nhỏ ở quy đầu lập tức tràn ra hùng tương.

               Hùng tương chảy ra màu sắc đậm đặc, chất lỏng bằng nhũ màu vàng pha thêm những sợi chất lỏng màu xanh và màu cam, tản mát ra mùi thơm mê người. Hùng tương để uống đối với Adam mà nói đã thả lỏng chả ra, cậu nhào nặn vắt bóp hai quả cầu của Alfred, nước soup từ lỗ tiểu chảy ra, từng luồng một tuôn trào chảy vào trong chén, còn có một chút chút theo quy đầu chảy xuống, không thể rơi xuống trên bề mặt mà thấm ướt rãnh quy đầu.

               Số lượng phần soup này cũng không lớn, chỉ có một chén, cái này cùng với “dung lượng ” hùng tương của Alfred theo trong ấn tượng của Adam cũng không quá giống nhau. Cậu dùng thìa nhẹ múc một ngụm, mùi ngon, lúc mới nếm thử mùi vị rõ ràng nhất là mùi sữa thơm nhàn nhạt đặc trưng của hùng tương, lại có một ít vị cay, cuối cùng còn có một chút mùi vị the mát khó có thể miêu tả, thứ mùi này có cảm giác giống như là mùi quả hồi hoặc là rau thơm, thế nhưng càng thanh đạm hơn.

                “Chỉ có một chén sao? ” Adam cảm giác mình mới múc chưa được mấy muỗng, đã uống cạn rồi.  Cậu khắc chế kích động muốn liếm chén của mình, nháy mắt nhìn Alford.

                “Ăn phải còn thèm mới là thưởng thức, nhiều hơn cũng chỉ để chắc bụng thôi. ” Alford lắc đầu, vô cùng không đồng ý sự tham lam của Adam.

               Adam ngoan ngoãn ngồi xuống, lại đợi mấy món tiếp.

                “Như vậy kế tiếp, là món răng cá pha lên sashimi” Alford nhấc lên một cái vại bằng thủy tinh, nhìn sơ một cái, bên trong chẳng có cái gì cả, nhìn cho thật kỹ, mới có thể thấy được một đường hồng ảo ảo ở trong. Đó là một con cá pha lê toàn thân trong suốt, chỉ có xương cá ở giữa hiện lên màu đỏ nhàn nhạt.

               Alfred bắt đầu vỗ vào tay trái của mình, Alford đem con cá răng pha lên mang ra, con cá này thân thon dài, có hơi giống cá chình, đang vẫy qua vẫy lại thân cá trong tay Alford. Alfred giơ lên ngón tay giữa, Adam tức thì nhướng lông mày lên, nguyên do bởi vì để ngón tay giữa cũng được xem là một cử chỉ thô lỗ ở thế giới trùng tộc.

               Sau đó cậu mới biết mình đã hiểu lầm, bởi vì con cá răng pha lê kia cắn vào ngón tay của anh, cái miệng trong suốt có gai nhọn nơi hàm răng, cắn đứt đầu ngón tay Alford.  Máu tươi theo cơ thể trong suốt của nó chảy vào, rất nhanh, dọc theo xương cá chậm rãi hình thành thêm những đường tĩnh mạch màu đỏ.

                “Ngón giữa thông liền nhau với trái tim, máu ở đầu ngón tay giữa, ở cổ đại cũng được xưng là máu nơi đầu quả tim. ” Alford nắm lấy miệng con cá răng pha lê để gỡ nó ra, xương cá bị máu tươi lấp đây, như là một lá cây bằng pha lê hẹp dài, có những gân lá màu đỏ thẫm.

               Alford cầm vào một con dao nhỏ dài nhọn, linh xảo ở giữa bụng cá răng pha lê này mà thái lát ra năm miếng thịt cá, thân cá còn lại đều bỏ đi. Ông đem lát cá sống đặt ở giữa cơ bụng của Alfred, tiếp đó ở chỗ trũng ở rốn của Alfred, còn đặc biệt đổ nước chấm vào.

                “Nếu như muốn dùng thêm nước chấm, dùng đầu lưỡi khẽ liếm, mỗi lần chỉ ăn một miếng là được.” Alford tự tay ý bảo Adam có thể tiếp tục.

               Ở trên cơ bụng Alfred, năm miếng thịt cá mỏng như phiến lá óng ánh trong suốt, chỉ có xương cá mềm mại ở giữa hiện ra hình thể của nó. Đầu tiên là Adam trực tiếp ăn vào trong miệng một lát, so với tưởng tượng của cậu còn có thêm cả độ giòn, lát cá sống mềm trôi tuột nơi đầu lưỡi như dầu trơn, xương cá chính giữa làm tăng thêm vị giòn có tính đàn hồi, mang đến chút dai dai.Bản thân thịt cá chỉ có vị mặn vô cùng nhạt và vị ngon của thịt sống đặc biệt trong lành. Cậu lại dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm vào chỗ rốn của Alfred, đầu lưỡi nếm được cũng là vị chua nhàn nhạt giống như vị chanh, vị ngọt và một chút vị cay, ăn thêm một lát cá sống vào, trình tự mùi vị càng thêm phong phú.

               Adam đã bắt đầu có thói quen ăn những món số lượng cực ít như thế này, mỗi một lát cả đều tinh tế thưởng thức, ăn sống ba miếng, chấm nước tương ăn hai lát. Giữa răng môi đều là mùi thơm thoang thoảng, so với món cá ngừ Cali cao cấp nhất kiếp trước cậu từng được ăn còn ngon hơn.

                “Kế tiếp đã đến món ăn chính rồi, bây giờ có thể bắt đầu uống rượu không? ” Alford tao nhã lễ phép nói.

               Adam gật đầu, trong khẩn trương lại mang sự hiếu kỳ với những gì mình chưa biết.

                “Bắt đầu rượu. ” Alford mang theo sự trang trọng nhưng nét mặt không mất  đi sự ôn hòa, thấp giọng nói rằng.

               Hai chân Alfred chậm rãi giơ lên, đầu gối hầu như bị đẩy đến ngực, cả người như nâng lên gập đôi người lại. Lúc này Adam mới nhìn thấy, ở trong lỗ thịt của Alfred, có lộ ra một đoạn bình rượu màu xanh như băng đá, mặt trên còn cắm nút bần. Ở dưới sự chỉ dẫn của Alford, cậu tự tay cầm lấy cổ chai, đem thân bình từ trong lỗ thịt của Alfred kéo ra ngoài. Nếp uốn nơi miệng huyệt của Alfred chậm rãi thả lỏng, so với cổ chai hơi to, thân bình từ trong cửa huyệt chậm rãi thoát ra, tiếp đó là thân bình thon dài.

               Bình rượu màu xanh như băng này cái được coi là cổ chai chỉ dài khoảng hai mươi centimet, độ dày cỡ hai ngón tay, chất liệu thân bình trơn truột trong suốt, vừa rút ra, mặt ngoài đã nhanh chóng nổi lên một tầng hơi nước thật mỏng. Toàn bộ bình rượu vô cùng lạnh lẽo, Adam kinh ngạc  nhìn lỗ hậu của Alfred: “Bên trong có bỏ đá lạnh vô ah?”

               Alford và Alfred đều nở nụ cười, nhất là Alfred, cố gắng hết sức duy trì sự im lặng do mình đang biến mình một chai rượu và bộ đồ ăn, lại vẫn không nhịn được để lộ ra nụ cười, cơ bụng đều bởi vì ý cười này mà căng cứng lên.

               Kèm theo một tiếng ‘póc’ nhẹ vang lên, Alford đã tháo cái nút bần ra:  “Rượu nho ngâm băng Patrick, là được chiết xuất từ những quả nho Patrick tốt nhất, sau đó đưa đến hầm rượu nơi vùng địa cực niêm phong cất vào kho, bản thân loại rượu này đã được đông lại.  “

                “Nếu để nó tan chảy ra ở nhiệt độ bình thường, sẽ gây tổn thất cực kỳ lớn tới hương vị vốn có của nó, nhét vào trong cơ thể động vật,  sẽ có dính vào huyết tinh khí, đối với loại rượu ngon này là một loại làm vấy bẩn chúng. Cho nên phương pháp thường dùng nhất, là đưa nó ôm vào trong ngực, chỉ là như vậy, bởi vì hòa tan không quá đều, hương vị còn chưa đủ nồng đậm. ” Alford đem bình rượu nghiêng, rượu chậm rãi chảy ra, hơi lộ ra ngưng trệ, rượu màu xanh đá lạnh tựa như dòng sông băng vạn năm không thay đổi phơi bày ra màu xanh, vách thành ly rất nhanh đã hiện lên một tầng băng lạnh mỏng.

                “Vô tình, một vị người yêu của gia chủ thiêu tộc nghĩ tới biện pháp này, bọn họ lúc đầu chỉ là bày ra như một loại trò chơi, không nghĩ tới đã tình cờ tìm được một cách hoàn hảo để làm tan rượu nho ngâm băng Patrick này, lại đưa đến một hiệu ứng kỳ diệu khác còn quan trọng hơn. Đương nhiên, hiệu ứng ấy là gì thì phải đợi sau bữa ăn mới có thể  hiểu được.” Một bình rượu vẻn vẹn chỉ có số lượng là một ly, tuy nhiên cái ly đế cao này khá lớn,  còn phần rượu bên trong còn chưa đến một phần ba, thuộc về loại hình Adam chỉ cần nốc nhẹ là đã uống cạn.

               Có điều Adam đã thành thói quen ăn uống ‘ tinh tế’, cố tình ưu nhã nhẹ nếm một cái.

               Rượu nho ngâm băng Patrick, cái cảm giác đầu tiên tự nhiên nhất chính là lạnh. Hơn nữa loại cảm giác băng giá này cực kỳ nhẵn nhụi, làm cho Adam nhớ tới sau khi cầm lon coca đã được ướp lạnh ra, thời điểm hòa tan đến một nửa, bên trong sẽ có lẫn vào bên trong mấy miếng dăm đá. Nhưng là bởi vì nhiệt độ cơ thể đều đã thấm vào hòa tan, cho nên những miếng đá bên trong rượu nho còn trơn nhẵn thêm, vừa vặn không có cảm giác như đang ngậm vật gì ở thể rắn, nhưng lại có một loại trình độ kỳ diệu rất phong phú như đang ngậm chất lỏng vào .

               Ngay sau đó là vị ngọt, vị bạc hà trong veo, nhưng không có phải loại the cay quá mức của bạc hà xông lên tới óc, còn có mùi thơm ngào ngạt của quả nho. Sau đó là một cảm giác cay nồng lạ kỳ, loại rượu này được niêm phong cất vào trong hầm băng tại vùng địa cực, lại có tác dụng làm ấm áp  người lên dần dần, từ đầu lưỡi nối liền một đường đến trong dạ dày, khuếch tán ra một từng luồng hơi ấm khiến người ta cảm thấy cả người nóng lên. Cuối cùng, còn lại là mùi thơm thoang thoảng, khó có thể hình dung, thế nhưng mùi thơm tuyệt vời ấy cứ quanh quẩn ở giữa ngực bụng.

                “Bây giờ, có thể bắt đầu thưởng thức món ăn chính hôm nay rồi. ” Alford cười, lấy ra dụng cụ bếp kế tiếp. Đó là một lò than nướng hình tròn, bên trong khối củi than nung đỏ lửa.

               Biểu tình Adam lập tức có hơi sượng, món ăn chính chính là món khiến cậu lo lắng nhất, nếu như Alford  bắt cậu ăn “thịt” nướng từ ngực Alfred, cậu tuyệt đối không thể nào chấp nhận được được.

               May mắn, Alford cũng không có làm như vậy. Ông đem mấy khối đá màu trắng bỏ vào trong lò than. Khối đá rất nhanh đã bị lò than nung đỏ, mặt ngoài kết lại với nhau thành một viên đá trong suốt sắc lẹm. Alford gắp lên một khối, treo ở trước ngực Alfred, dùng dụng cụ cắt gọt đẽo nhẹ mặt ngoài của hòn đá, hạt cát nung đỏ giống như những bông tuyết nhỏ rơi xuống trên ngực Alfred. Adam dựa theo tên món ăn đoán ra, đây chắc là muối đã đút lò.

               Hiệu quả thị giác của phần này có chút giống như đang nhỏ nến, thế nhưng nhiệt độ hạt muối cao hơn mà thể tích nhỏ mịn hơn. Khả năng hồi phục của Alfred lại quá mạnh mẽ, cho nên ngực của anh chỉ là thay đổi thành màu đỏ bừng, có hơi giống như người thường đứng ở bên lò sưởi quá lâu làm da họ đỏ ửng lên. Hạt muối màu đỏ như là từng viên đá ruby đỏ tươi,  rơi vãi đều khắp ngực của anh.

               Alford tiếp đó lấy ra một miếng thịt bò, chỉ lớn chừng nắm đấm, thế nhưng trong nguyên một chuỗi những món thái lát nãy giờ, có thể  tuyệt đối xem như là một phần lớn rồi rồi. Ông dùng kỹ thuật dùng dao tài tình để xẻ miếng bò ra thành từng lớp mỏng như phim, để lộ ra lớp vân mỡ như cẩm thạch của thịt bò. Ông đặt mấy lát thịt bò trên ngực Alfred, thịt bò mỏng dính gần như trong nháy mắt đã bị hạt muối nướng chín, lật cuộn lại, mà hạt muối cũng vừa đủ để hòa tan vào trong miếng thịt.

               Adam dùng cái nĩa nhẹ nhàng khều miếng thịt lên đặt ở trong miệng, thịt tươi nhiều nước, mỏng mà nhiều mỡ, bản thân mùi vị thịt nướng lẫn vào cái loại muối đút lò đặc thù có chứa vị cay nhàn nhạt này, hương vị quá sức tuyệt vời.

               Đây là một món Adam ăn được nhiều nhất, phải ăn khoảng chừng ba mươi lát thịt bò mỏng, suýt chút nữa đem hết cả khối thịt bò kia ăn sạch hoàn toàn.

               Kế đến là rau quả tươi, không ngoài dự đoán của cậu, là món ăn bình thường nhất, chỉ là hoa quả cắt nhỏ đặt dọc theo cơ ngực đến đường giữa cơ bụng của Alfred. Chỗ đặc thù ở món ăn này đó là tất cả đều là những quả họ “dưa”, chỉ lấy đúng một phần ngọt nhất ở giữa, khoét thành quả cầu trong, cho nên sau khi đặt ở trên ngực của Alfred, sẽ lăn đi xuống. Mà Adam đã nằm trên bụng của Alfred, chờ những quả cầu kia lăn hẳn vào trong miệng mình.

               Món ăn này nhất định là do một người bạn đời đã thú vị lại dịu dàng của thiêu tộc phát minh ra.

               Món cuối cùng được đưa lên là đồ ngọt, là món chocolate được nung chảy trong một cái bình, được đổ xuống từ từ lên trên cơ bụng của Alfred, tạo thành tám miếng bánh chocolate thật mỏng. Chocolate đổ xuống có nhiệt độ rất cao, thế nhưng loại nhiệt độ này, ngay cả cơ thể của Adam bây giờ còn có thể chịu được, đối với Alfred mà nói, tự nhiên sẽ càng thêm dễ dàng. Lạc thú của món này là ở chỗ, khi gặm cắn chocolate từ trên cơ bụng của Alfred, sẽ làm cơ bụng Alfred nhịn không được mà rung rung, bị nhột, xác thực là một cách hay để đùa giỡn với Alfred. Adam cố ý liếm cắn tứ tung loạn xạ, thỉnh thoảng lại liếm lên trên, cơn thở dốc của Alfred dần dần thay đổi mùi vị.

               Số lượng món ăn không tính là lớn, thời gian lại được khống chế rất tốt, dạ dày của Adam đã được cho ăn đủ để thấy ngang bụng chứ không bị rơi vào tình trạng ăn đến no căng. Đã ăn no rồi thì chỉ nghĩ được chuyện tình dục, Adam nhìn vào mắt của Alfred, biết đây là thời điểm được thưởng thức “món tráng miệng” chính sau bữa ăn rồi.

Thanh An

Chủ nhà đảng sủng công 1000%. Sủng công là chân ái, chào mừng các bạn cải tà quy chánh =))

One thought on “TTCPS – Chương 73

Leave a Reply

Back to top