Chương bảy mươi hai: Bữa tiệc máu
“Tôi đã hứa sẽ dành cho em một bữa tiệc đầy đủ sơn hào hải vị, thế nhưng, tôi không nhịn được nghĩ rằng, có lẽ em sẽ muốn thử một ít những món mới lạ.” Alfred dẫn Adam đi tới nhà hàng, bên trong bày đến hai cái bàn ăn.
Một cái bàn đã được sắp đặt ổn thỏa, khăn trải bàn màu trắng, rượu ngon ngâm trong xô đá, nến và hoa tươi, bộ đồ ăn bằng bạc trắng, chỉ còn chờ họ ngồi xuống bàn thôi.
Mà cái bàn còn lại thì có vẻ dài quá khổ, nếu chỉ để dành cho hai người bọn họ ăn cơm cũng có hơi lớn quá. Mặt trên ngoại trừ khăn trải bàn màu trắng, chỉ có đặt một quyển bìa màu nâm đậm, cũng chỉ có vẻn vẹn một cái ghế.
Chưng bày thế này rõ ràng ý muốn có sự lựa chọn, Adam dừng bước, cùng đợi Alfred giải thích.
“Bên trái, là một bữa ăn ngon đầy tiêu chuẩn, cũng giống như những bữa ăn trước chúng ta từng thưởng thức vậy. ” Alfred đứng ở bên cạnh cậu, buông tay chỉ về phía còn lại, “Mà bên phải, cái bàn này được gọi là thực đơn bữa tiệc máu của Thiêu tộc. “
“Ah… ” Adam nhíu mày nhớ lại, “Hình như em đã từng đọc về nó.”
“Đúng vậy, trong ghi chép của thiêu tộc có đề cập tới nó. ” Alfred kể lại giọng êm tai, “Đó là di sản do quân vương thời kỳ cận cuối của vương triều bọ hung, vị vua điên Tanmun lưu lại cho thiêu tộc.
“Vào lúc đó, thiêu tộc gần như đã có sự khôi phục cơ thể bất tử, còn chưa thể phát hiện đến cực hạn, vua điên Tanmun cảm thấy rất hứng thú với năng lực tồn tại của thiêu tộc, làm rất nhiều thực nghiệm, cũng phát hiện ra rất nhiều cực hạn của thiêu tộc, ví dụ như nếu lấy kim loại cắt đôi người thiêu tộc ra, phải có đại não bên kia mới có thể phục hồi như cũ. ” Alfred thuận miệng ví dụ, để Adam cảm nhận được độ điên cuồng của vị vua điên này, “Ông ta đem thiêu tộc biến thành món đồ chơi và thứ để làm thí nghiệm, làm rất nhiều cuộc thí nghiệm, đó cũng là tai ương diệt tộc lần đầu tiên trong lịch sử thiêu tộc, những hậu duệ trong tộc mất đi một nửa. “
“Thật là đáng sợ. ” Adam sợ run lên nói.
“Trong ghi chép của thiêu tộc, có một phần ba là do vị vua điên Tanmun này lưu lại, trong đó bao gồm cả thực đơn bữa tiệc máu này. ” Alfred chỉ vào trên cái bàn trống kia, có một cuốn sách có bìa ngoài nhìn có vẻ cực kỳ cổ xưa, “Đối với trùng tộc mà nói, nguyên liệu nấu ăn có vị ngon nhất vẫn là côn trùng được chăm chút tỉ mỉ, cho nên, vua điên Tanmun nghiên cứu ra một cái thực đơn lấy thiêu tộc làm thành nguyên liệu nấu ăn và dụng cụ đựng đồ ăn. “
“Cho nên ở trước mặt em giờ đây có hai cái bàn ăn, em có thể chọn một trong hai bàn này để ngồi xuống. ” Alfred nhẹ giọng nói.
Adam nhìn một chút cái thực đơn kia, do dự hỏi đến: “Dùng thực đơn đã dày vò tàn khốc tổ tiên của anh mới có được dính đầy máu tươi và đau đớn của gia tộc anh, thực đơn như vậy, vì sao các anh vẫn còn cất giữ?”
“Bởi vì ban đầu, thiêu tộc cũng không có xem hành vi của vua điên Tanmun là điên cuồng. Vào lúc đó, còn rất nhiều trùng tộc cổ xưa cường đại tồn tại, thiêu tộc chỉ là một trong những số đó, dựa theo luật pháp, tám gia tộc cường đại nhất đều phải dâng hiến lên hoàng đế những người hầu hạ cho ông, ban đầu vị vua điên này chọn người hầu hạ của thiêu tộc để dày vò, còn được xem như là ban cho thiêu tộc ân sủng. ” Alfred giải thích, “Mãi đến khi vua điên trở nên càng ngày càng điên cuồng hơn, bắt đầu yêu cầu thiêu tộc càng ngày càng phải hiến tế thêm nhiều người hầu hạ vào cung để ông ta thí nghiệm xem như thú tiêu khiển, bấy giờ tất cả mọi thứ mới biến chuyển thành kiểu khác.”
“Hơn nữa, trong lịch sử của gia tộc, từ trước đến giờ vẫn luôn tồn tại một sự nghi vấn không thể vạch trần.” Alfred dùng ngữ điệu thâm trầm mà ưu thương, giảng giải lại chuyện cũ cổ xưa hắc ám này, “Trước thời kỳ vua điên, thiêu tộc chỉ bị thương bình thường, chưa từng thử qua có thể nhận lấy thương tổn cực hạn đến cỡ nào. Mà cũng trước thời vua điên, thiêu tộc chỉ biết là thống khổ sẽ mang đến khoái cảm, cũng sẽ ảnh hưởng hùng tương mang đến trên người yêu hùng trùng, nhưng cũng không biết rõ được thứ khoái cảm này có thể đạt tới trình độ cao cỡ nào. “
“Lẽ nào… ” Adam muốn lấy từ trải nghiệm của bản thân trên người Alfred, cái loại cảm giác cơn sướng phóng đại lên cả trăm lần này, muốn nói ra suy luận của mình.
“Đúng vậy, tổ tiên thiêu tộc suy đoán, có thể vua điên sở dĩ trở thành vua điên, cũng có duyên cớ là do thể chất của thiêu tộc.” Alfred trầm giọng nặng nề nói, “từ đó về sau, các vương triều kế tiếp đều không còn tiếp nhận bất cứ thiêu tộc nào tiến cung, mà trong nội bộ thiêu tộc, cũng nghiêm lệnh không được để cho bạn giường của mình trầm mê trong cơn sướng quá độ này, thế nhưng sự thực thì như em cũng thấy đấy, có một số việc, không phải cứ cấm là có thể biến mất. “
“Có điều về phần thực đơn này mà nói, lấy thân thể của chính mình làm thành nguyên liệu nấu ăn và chén đĩa đựng đồ ăn, để cho người mình yêu được thưởng thức, thật đúng là đặc biệt đánh vào lòng ham muốn của thiêu tộc chúng tôi mà.” Alfred mang theo một điểm tự giễu nói rằng, “Đến đây đi, nếu như em cảm thấy hứng thú, có thể nhìn một cái, không thích thì tôi còn chuẩn bị thịt bò da đá thượng hạng.”
Anh kéo ghế ra cho Adam, sau khi Adam ngồi xuống, mở ra thực đơn trước mặt. Thực đơn là dùng chất liệu da dày làm thành mặt bìa, bên ngoài thoạt nhìn dày, nhưng nội dung thật sự bên trong cũng không quá nhiều trang.
Thực đơn dựa theo trình tự bữa ăn chính của Fabre, món ăn khai vị đặc biệt, soup, món phụ, món chính, món ăn thêm, món ngọt, cuối cùng mới là các loại thức uống.
“Thời gian phía trên này là có ý gì? ” lần đầu tiên mắt của Adam lướt qua, đã chú ý tới rất nhiều các món ăn đều có những cột mốc thời gian viết đằng sau, từ ngắn đến dài, từ một vài tiếng đồng hồ đến mấy ngày trời “Cái món ‘Cây gậy vương quyền nướng’ tại sao lại tới một tháng? “
“Các món ăn có thời gian từ một ngày trở lên, phần lớn là dùng thân thể thiêu tộc, đánh dấu phía sau là khoảng cách giữa hai lần bữa tiệc đêm, cũng chính là thời gian khôi phục của thiêu tộc, ở thời kỳ điên cuồng nhất của vua điên, ông ta đã từng mời những vị quan dưới quyền thân cận được sủng ái nhất của mình cùng hưởng thụ bữa tiệc máu này” Alfred giải thích cho Adam, “Cây gậy vương quyền ý là chỉ cái … của tôi” anh dùng ngón trỏ vẽ thành vòng tròn ở giữa hai chân, đầu lưỡi uốn thành tiếng tắc lưỡi.
Adam nhìn thoáng qua, cố tình bình tĩnh nói: “Em thấy ăn một món này không là ‘quá no’ với em rồi.”
“Tôi có thể xem lời này như lời khích lệ sao? ” Alfred tao nhã lịch sự hỏi.
Adam không trả lời anh, chỉ là lộ ra ý cười không che giấu được.
“Mấy món như ‘dẻ sườn nướng ướp hương’, ‘thịt thăn bò hun than củi’ có phải hay không là… ” Adam đại thể đoán được ý tứ của những món ăn này.
“Không sai, đều ý chỉ các bộ phận trên cơ thể tôi ” Alfred gật đầu, chắp tay sau lưng, dáng vẻ nghiêm túc, nhìn giống như một nhân viên phục vụ đang giới thiệu các món ăn.
“Đừng nói đó là những món trên cơ thể của anh ” Adam rõ ràng nói ra, “Em vô cùng cam tâm tình nguyện ăn cơ thể của anh, thế nhưng, là chữ ‘ăn’ bỏ thêm dấu ngoặc kép, còn như các phương pháp làm anh bị mất đi một phần máu thịt, sợ rằng em vĩnh viễn làm không được. “
“Nếu như em không chấp nhận được, chúng ta có thể dùng bữa ở bàn bên kia… ” Alfred cũng không bất ngờ.
“Cho nên, những món không có đánh dấu thời gian, thì có nghĩa sẽ không tạo thành tổn thương cho anh?” Adam tay chỉ ở trong thực đơn, cắt đứt lời nói của Alfred.
“Không sai, hoặc là không cần thụ thương, hoặc là rất nhanh đã có thể khôi phục, thời gian cũng không khác lắm so với thời gian các thư trùng bình thường khác có thể khôi phục được các vết thương bọn họ nhận lấy.” Alfred gật đầu.
Năng lực khôi phục của thư trùng, vốn là so với con người trong trí nhớ của Adam lớn hơn rất nhiều. Dấu móng tay dùng niệm lực để tạo thành vết thương ở trên người Fassa của cậu, qua hơn một giờ sẽ biến thành vết đỏ thông thường,các vết thương mặt ngoài bình thường khác, cũng đều rất dễ dàng đã khôi phục ngay. Mà sự khôi phục sức khỏe của thiêu tộc so với các trùng tộc khác còn lớn hơn thế nữa, vết cào Adam lưu lại ở trên người Alfred, lúc mới cào qua cũng chỉ chừa lại vết hồng nhàn nhạt, các dấu vết cào sâu cũng không có, chỉ giống như dùng sức quá độ lưu lại dấu nhạt. Có thể tưởng tượng, thời gian giống nhau, Alfred có thể khôi phục những tổn thương nghiêm trọng hơn.
“Như vậy, cái món ăn khai vị này… ‘Cặp trứng cá hoàng kim đỏ tươi’? ” Adam nhìn thực đơn một chút, cậu đã chú ý tới mấy món phân ra càng nằm ở dưới sẽ tổn thương càng lớn tới Alfred, cho nên chỉ nhìn mấy dòng ở trên thôi, “Còn có món soup, soup kem bơ nấm bằm?”
“Chọn tốt lắm.” Alfred vô cùng nghiêm túc từ dưới bàn lấy ra một tờ giấy ghi lại.
“Món ăn phụ… Sashimi răng thủy tinh? ” Adam chọn món ăn này có hơi bạo hơn chút, bởi vì những món kế tiếp chính là các món cần khôi phục nửa ngày trở lên, chỉ là mấy món ăn được đưa ra trước đó đều là những món của trùng cậu nghe cũng chưa từng nghe qua, cậu vẫn cảm thấy ăn mấy món nghe quen thuộc như sashimi chắc vẫn ổn hơn.
“Vậy món chính thì muốn ăn cái gì? ” Alfred mỉm cười hỏi.
Adam nhìn thực đơn mấy món ăn chính, bên trong những món không có viết lên thời gian khôi phục ít đến đáng thương, cậu không khỏi nhìn về phía cơ thể Alfred đang bị che đậy dưới lớp áo sơmi, không nhịn được nghĩ đến, lấy dáng người đẹp đẽ lực lưỡng của Alfred, quả thực sẽ là nguyên liệu nấu ăn cao cấp nhất nhỉ!? Nghĩ như vậy, tội lỗi đứng đầu thích hợp nhất cho thiêu tộc nói không chừng là chính Alfred mới phải…
Cậu bị ý nghĩ giỡn chơi của chính mình làm cho cười, Alfred cũng nở nụ cười: “Adam, em biết khả năng khôi phục sức khỏe của tôi, không cần có gánh nặng trong lòng gì cả. “
Adam lắc đầu, nghiêm túc nói: “Điểm đạo đức mấu chốt không nằm ở chỗ người khác có thể thừa nhận hay không, mà nằm ở việc có nên hay không. “
“Dùng máu thịt của chính mình cung cấp nuôi dưỡng người yêu, hoặc là đem máu thịt của người yêu hòa tan vào thân thể, nghe vào giống như một ý tưởng hắc ám mà mê người. Nhưng mà chúng ta từng trải qua tiến hóa dài đến như vậy, chính là vì để cho mình thoát được khỏi vận mệnh bị sinh mệnh khác săn mồi làm thức ăn, không để trở thành chuỗi thực vật nguyên thủy dã man một vòng hoàn chỉnh, trở thành kẻ thống trị có trí tuệ có thể chi phối dục vọng của bản thân. Nếu theo đuổi loại dục vọng thấp kém nguyên thủy này, thay hình đổi dạng lấy một lý do nghe mỹ lệ làm rung động lòng người mà một lần nữa khống chế tính lý trí linh hồn của chúng ta, gọi là trụy lạc.” Adam nói hết sức nghiêm túc.
Nghe xong lời nói, biểu tình Alfred cũng có chút trang trọng thêm: ” Thiêu tộc đối với đau đớn nghiện khủng khiếp như thế, cũng là một loại truỵ lạc sao? “
“Chúng ta mặc dù đang tận lực hướng về phương hướng tiến hóa theo tính lý trí, nhưng đau thương thay, phần lớn thời điểm chúng ta vẫn chịu sự khống chế đến từ dục vọng. Nhưng mà trụy lạc và biến thái, dục vọng và phạm tội, là có sự khác biệt. ” Adam giải thích ý nghĩ của chính mình, “Có những người có thể nhận thức phân biệt ra rõ rệt, cái họ cần một là sự từng trải cần có, có thể phụ trách tâm trí với hành vi của bản thân, hai là phải có tính lý trí, nhận thức được có thể sẽ gây nên hậu quả gì, ba là phải có trách nhiệm, không để cho đối tượng chọn tham dự vào phải chịu tổn hại gì.”
“Ngoại trừ ba cái này ra, bình thường hay là không bình thường, kỳ thực chính là vô số vòng tròn đan chéo lẫn nhau, diện tích giao thoa càng lớn, con số đại diện cho những người tiếp thu càng nhiều. Một xã hội tuyệt đối mở cửa chính là khi tất cả dục vọng và đam mê của toàn bộ cá thể đều được tôn trọng, đều cho phép tồn tại, thế nhưng chỉ cần chúng ta vẫn là những cá thể suy nghĩ ích kỷ cho bản thân, còn muốn giao lưu, phán xét bình phẩm lẫn nhau, ngày này có lẽ sẽ không thể nào đến được” Adam cười khinh miệt, “Những thứ chúng ta có thể làm, chỉ có mở rộng phạm vi ‘Bình thường’ ra hết khả năng có thể mà thôi”
“Nhưng là có một ít trùng, đối với đam mê của thiêu tộc đã cảm thấy rất ‘Biến thái’.” Alfred nhìn qua như đang tự giễu, nhưng ánh mắt của anh đã nói rõ anh cũng không phải là hoàn toàn không để bụng.
“Em không thích ăn rau cần, ngửi được mùi của rau cần là muốn ói, cho nên em sẽ bỏ nó ra, hoàn toàn không ăn nó. Thế nhưng em sẽ không yêu cầu rau cần phải biến mất, cũng sẽ không đổ sạch hết những thứ gì có rau cần trên bàn, bởi vì em biết cái gì là tôn trọng bằng thái độ đúng mực. ” Adam thờ ơ liếc nhìn thái đơn, “Quan trọng hơn chính là, rau cần không có độc, sẽ không độc chết người nào, cho nên em vẫn sẽ xem nó như một loại thức ăn, mà không phải giống như nấm độc là thứ không thể xem như thức ăn được.”
“Nếu như anh cảm thấy thú vui tình ái nho nhỏ này của thiêu tộc là ‘biến thái’, vậy phải nhìn vào cuộc sống của một quốc gia nơi mà đồng tính luyến ái bị cấm đoán tuyệt đối.” Adam ngẩng đầu, nói đùa nói.
Alfred ngược lại có vẻ khó hiểu: “Đồng tính luyến ái? ” Từ này Adam không kiếm được từ Fabre tương đương, không thể làm gì khác hơn là nói trôi chảy ngôn ngữ kiếp trước của mình.
“Ah… ” Adam tỉnh ngộ ra, bởi vì những thứ không giống với các thường thức về cơ thể của con người như mùi hormone mãnh liệt và niệm lực bằng sóng não, cùng với những cấu tạo đặc thù của cơ thể trùng tộc như vỹ câu, hùng tương, trùng xác, cho nên trùng tộc thật đúng là không tồn tại khái niệm đồng tính luyến ái, “Ý em muốn nói là thư trùng thích thư trùng, hùng trùng thích hùng trùng. “
“Ah, cái này thì đúng là quả thật rất ít thấy, có điều trong trùng tộc lịch sử, không có quốc gia nào hoặc là triều đại nào từng cấm qua đồng tính luyến ái mà!? ” Alfred học nhiều hiểu rộng nhớ lại một ít, “Thời điểm vương triều Hoàng Kim, Alexander đại đế và tể tướng hùng trùng của ông tình cảm lưu luyến, còn được ca tụng vì tình yêu đơn thuần không dính gì đến dục vọng.”
Trong lịch sử của trùng tộc không nghĩ đến vậy mà thật sự có đồng tính luyến ái, nhưng Adam không có hỏi quá nhiều, chỉ là bình tĩnh trả lời: “Không bị nhiễm vào dục vọng cũng không phải là chuyện gì đáng để khoe cả, bởi vì bản thân dục vọng không có đúng sai, sai chính là hành vi thực hiện dục vọng. “
Cậu nói xong câu này, cảm thấy một hồi an tĩnh kỳ quái, cậu ngẩng đầu lên, phát hiện Alfred dùng một loại ánh mắt long lanh nước như cún con, cực kỳ si mê mà nhìn cậu.
“Làm sao vậy? ” Adam kỳ quái nhìn anh, ánh mắt của Alfred dành cho cậu luôn là tràn ngập tình yêu, thế nhưng cái ánh mắt này, lại cho cậu cảm giác giống kính mến hơn.
“Cái tôi thích em đầu tiên chính là một linh hồn khác với tất cả, hiện tại lại yêu thêm trí tuệ siêu phàm thoát tục của em.” Alfred nói ra những lời buồn nôn này, đó là những lời chân thật từ đáy lòng anh đã cất giấu mà muốn nói ra từ lâu.
Adam rụt rè mà khiêm tốn cười cười, ráng thu lại khí thế của mình: “Món ăn chính thì gọi món thịt bò cuộn xông khói thì thế nào? “
Bắt đầu là do cái từ thị bò được dùng, làm Adam hiểu lầm món ăn này, có điều cậu cẩn thận nhìn một chút, vô luận là thứ tự sắp xếp hay là cái từ ‘bò’ này, đều nói rõ nó hẳn không phải là món nào có dùng thịt của thiêu tộc.
Alfred cười cười, nụ cười có hơi bí ẩn: “Ưhm, em sẽ thích món ăn này. “
“Món ăn thêm thì chỉ cần rau tươi trái cây thôi.” Adam nở nụ cười, món ăn này nhất định rất an toàn, “Đồ ngọt gọi bánh chocolate quế là được rồi. “
Món ăn thêm và đồ ngọt cũng không có bất kỳ ghi chú về thời gian khôi phục nào, Adam cảm thấy như vậy an toàn hơn rất nhiều, cuối cùng cậu nhìn một chút: “Còn về rượu, uống rượu nho ngâm băng Patrick được không? “
” Một lựa chọn rất thích hợp .” Alfred ghi lại thêm những món ở phía sau, “Nhiều món như thế thời gian cần là một tiếng mới có thể chuẩn bị hoàn tất, xin quý khách kiên nhẫn chờ đợi, thứ tôi không thể tiếp đãi ngài chu đáo được. “
“Bữa ăn ngon đáng giá để chờ. ” Adam gật đầu lia lịa, giống như một ông già tham ăn đang chờ đợi thưởng thức món ngon, nhìn Alfred rời đi.
Alford đưa cho Adam một bộ máy game giả lập toàn cảnh để tiêu khiển trong một tiếng chờ đợi này. Loại máy game này thoạt nhìn giống như một một viên gạch sàn nhà bằng thủy tinh códiện tích một thước, dày khoảng chừng mười phân. Sau khi đứng lên cái máy này, từ trường đặc thù làm cho Adam lơ lửng ở không trung, lại đứng cực kỳ vững. Tiếp đó bốn góc của miếng gạch thủy tinh mọc lên màn ánh sáng hình chữ nhật, màn sáng lập tức biến thành màn ảnh không gian ba chiều, tức thì làm cho Adam được chuyển đổi nơi đang đứng, bản thân được đưa vào một thảo nguyên mỹ lệ vô ngần.
Đây là lần đầu tiên Adam sử dụng thiết bị giả lập toàn cảnh, cậu chọn một trò chơi offline đánh quái thú, hiệu quả rất giống trò chơi VR kiếp trước cạu từng chơi quá, nhưng là bởi vì không có cảm giác nặng nề của thiết bị, cộng thêm chất lượng hình ảnh siêu cao, cho nên cảm giác chân thực tăng lên hơn rất nhiều, gần giống như cái loại game giả lập cậu từng viết qua trong truyện, làm cho Adam rất thỏa mãn, thiếu chút nữa đã quên mất mình còn phải dùng bữa.
Đến khi thiết bị báo nhắc nhở cậu đã đến giờ, Adam lưu luyến mà bước xuống từ máy game này, theo Alford trở lại nhà hàng.
“Nếu như thiếu gia biết cậu thích trò này đến thế, nói không chừng sẽ hối hận vì đã đặc biệt mua thứ này cho cậu.” Alford cười cười muốn chọc chính thiếu gia của mình, “Cậu ấy như đã tự mình tìm cho mình một đối thủ có sức cạnh tranh rất cao.”
“Đây là mua cho tôi?” Adam không khỏi giật mình, chính mình chưa bao giờ biểu hiện ý thích lớn lao gì với các loại game, Alfred là làm sao đoán được.
Bọn họ đi vào nhà hàng, đã thấy trên bàn ăn trống trải kia, Alfred nằm thẳng ở mặt bàn, đường nét thân thể lên xuống như ngọn núi, đôi mắt ôn nhu mềm mại kia bao gồm cả sự vui sướng , đang nhìn Adam.
Lời editor: Chương này từ ngữ khó hiểu quá nên mình phăng đại nhiều chỗ, tên mấy món ăn cũng không biết đặt sao cho hay nên đặt đại :*(( Các bạn thông cảm nha TT___TT