TTCPS – Chương 71

               Chương bảy mươi mốt: Không thể buông tay

               Một giờ sau, Alfred xuất hiện đúng giờ bên ngoài cửa nhà Adam.

               Adam mở cửa bước ra, Alfred dựa trên khung cửa, giơ cái tay đang cầm kính đen cao lên vẫy vẫy, mặc áo sơmi màu xanh da trời nhạt, ống tay áo xắn đến khuỷu tay lộ ra đường nét cánh tay rắn chắc, phía dưới mặc quần tây màu kem nhạt, hai chân thảnh thơi đứng bắt chéo. Bộ quần áo này xét về đường cắt may hay là cách phối màu, đều có một cảm giác tươi mát kỳ diệu, làm cho Adam nhớ tới phong cách của các diễn viên nam trong các bộ phim đã từng xem trong kiếp trước, vào thập niên năm mươi trong các bộ phim điện ảnh của Mỹ thời còn chưa có những công nghệ hiện đại, Alfred như đang đóng vai nam chính quyến rũ là người yêu trong mộng của tất cả mọi người.

               Cộng thêm với dáng người chuẩn đẹp của Alfred, gương mặt phong trần, chỉ nhìn một chút đã cũng thật giống như có hương vị của ánh mặt trời sáng rỡ và mùi cỏ xanh.

                “Chuẩn bị xong chưa? ” Alfred nắm tay Adam, đi vào phòng.

               Thấy Alfred, sắc mặt Joseph trắng bệch, theo bản năng lui ra phía sau hết mấy bước.

               Alfred nở nụ cười nhàn nhạt: “Đã làm phiền rồi, chúng tôi đi ngay đây.”

               Anh nắm tay Adam bước tới bên cửa sổ, ngoài cửa sổ đang có một chiếc xe bay cực cool ngầu đang đậu lơ lửng. Chiếc xe này khác với xe bay trước đó, lần này là xe thể thao mui trần, thân xe dạng thon dài, chỉ có hai chỗ ngồi. Anh mở cửa xe cho Adam, dùng tay ra hiệu mời ngồi.

               Khoảng cách ở giữa xe bay và cửa sổ chỉ cách nhau không đến ba mươi phân, thế nhưng phía dưới khoảng cách ba mươi phân này, cũng là ngàn thước trên không. Adam nhìn thoáng qua, trực tiếp thấp người bước vào trong xe, không có cảm giác chút nào.

               Alfred mỉm cười, chống tay một cái, vọt người đảo lên, trực tiếp ngồi xuống vào bên kia. Anh nghiêng người qua đây, ngón tay thon dài kéo dây an toàn qua người Adam gài chắc vào: “Đoạn đường mình chuẩn bị đi có thể có chút kích thích, không biết em có thích hay không.”

               Sau khi cậu đã ngồi vững rồi, xe thể thao chậm rãi trượt đi một đoạn về phía trước, lướt qua biên giới tầng nhà, tiếp đó đầu xe lập tức chúc xuống phía dưới, gần như vọt xuống thẳng!

               Gió từ bên tai kịch liệt thổi mạnh, cảm giác mất trọng lực làm cho Adam lơ mơ từng đợt, xe thể thao phóng một mạch thẳng xuống phía dưới, xuyên qua quỹ đạo vòng trên không, hướng về một tòa cao ốc như muốn đâm thẳng vào.

               Trước khi xảy ra va chạm, tòa cao ốc cũng phát ra tiếng cảnh báo. Xe thể thao màu đen lướt qua thành một đường vòng cung lớn, gần sát vào mặt ngoài của tòa nhà rồi mới chuyển hướng, vọt thẳng lên mái nhà như muốn bay lên trên không trung, ngừng lại trong chốc lát, rồi lại rơi xuống lần nữa.

               Va chạm hư hư thực thực mới vừa  rồi đã khiến cho đội cảnh vệ  trong thành phố chú ý, xuất hiện trước tiên chính là một đám mực máy, ở trong không khí chuyển động xẹt qua từng luồng ánh sáng xanh, hướng bọn họ cấp tốc đuổi theo.

               Alfred thành thạo lái xe thể thao, qua lại như con thoi ở giữa các tầng tháp của tòa nhà thân xe bay lượn thành đường ánh sáng màu đen, xoay tròn, nhanh chóng quay ngược trở lại, nhảy, nguy hiểm lại linh hoạt.

               Cuộc đua xe đầy kích thích này làm cho adrenalin của Adam tăng vọt, trong miệng kêu la loạn ra

               Cuối cùng đến lúc con mực máy đã đuổi tới, xe thể thao vượt qua biên giới của thành phố, tiến nhập vào trong rừng rậm dày đặc ở bên ngoài, bay đi hướng về lâu đài Dạ Ngữ.

                “Woah woah, quá kích thích!” Adam vuốt vuốt mái tóc đã bị gió thổi tung bay rối bời, thoải mái la hét thật to lên, “Chết tiệt, tuyệt vời quá, trò này kích thích quá đi!”

               Alfred vẻ mặt ung dung mỉm cười:  “Thế nào, đã thấy vui hơn chút nào chưa?”

                “Đương nhiên. ” Adam tựa ở trên cửa sổ xe,  nhìn Alfred, dùng ánh mắt của tay chơi gặp dân chơi thứ thiệt mà nhìn Alfred:  “Tính tình dịu dàng săn sóc, tài hoa xuất chúng, giàu có nhiều tiền, lại còn biết làm những điều lãng mạn như thế, Al, thật sự có hùng trùng nào có thể chống cự được sự quyến rũ của anh à?”

                “Tin tôi đi, sẽ rất ít có hùng trùng nào giống như em thích đua xe tốc độ cao như thế, thật ra trước giờ tôi chỉ biết có mỗi em thích.” Alfred cầm tay lái bằng một tay, tư thế thong dong, dáng vẻ lái xe tự tin đến thế, cho tới bây giờ đều là một trong những hình ảnh quyến rũ nhất của đàn ông, có thể nói Alfred giờ nào khắc nào cũng đang tỏa ra nét gợi cảm chết người của anh.

                “Thật kỳ lạ, sao mà em chỉ thấy có mỗi con mực máy lại không nhìn thấy cảnh sát xuất hiện, thế này không giống với cách làm việc của họ theo em được biết.” Adam như có điều suy nghĩ, quay đầu nhìn một chút, “Là bởi vì bọn họ e ngại thân phận của anh sao?”

                “Có khả năng lớn hơn nhiều là bọn họ biết rõ chính mình sẽ đuổi không kịp tôi, từ rất lâu trước đó tôi đã chứng minh cho bọn họ điểm này rồi.” Alfred cười nói.

                “Từ rất lâu về trước? ” Adam tò mò hỏi anh.

                “Đúng vậy, tôi cũng có trải qua tuổi trẻ mà.” Alfred nháy mắt mấy cái, nói một câu bông đùa.

                “Có thể tưởng tượng ra.” Adam lại cũng không có gì bất ngờ, cậu nhìn Alfred đang mặc áo sơmi dạng thường phục, khí chất chững chạc từng trải, “Quý ông tao nhã và hiệp khách bóng đêm, hai thân phận khác nhau này đều có trong bản thân anh. “

                “Thực sự quá quyến rũ.” đầu lưỡi Adam mang theo âm cuối mập mờ, giọng khen ngợi trầm xuống.

               Alfred cũng không bị mê hoặc bởi giọng nói đang dụ dỗ mình, ngược lại bình tĩnh mỉm cười nhìn về phía cậu: “Mới lúc này đã bắt đầu khen tôi rồi? Có phải hơi sớm hay không? “

                “Ah? Cho nên hẳn là em nên chờ những bất ngờ anh dành cho em trong đêm nay? ” Adam nghe được lời ẩn ý đằng sau câu hỏi ấy.

               Nét cười của Alfred thu lại một ít:  “Tối nay có một chút chuẩn bị đặc biệt, chỉ hy vọng sẽ không làm em thấy quá hoảng sợ là tốt rồi.”

                “Không cần lo lắng, em đã có chuẩn bị tinh thần đầy đủ với thiêu tộc.” Adam tự tin nói.

               Alfred đang muốn trả lời, ánh mắt đột nhiên bị cái gì đó hấp dẫn. Adam cũng để ý nhìn qua từ kính chiếu hậu, hóa ra là một xe cảnh sát.

                “Thú vị đó… ” khóe miệng Alfred lộ ra một nụ cười lạnh lùng, chậm rãi ngừng xe lại.

               Xe cảnh sát đang đi theo sát là loại xe chuyên dụng tốc hành phòng ngừa bạo lực, xem ra đã sớm biết trước tính năng xe thể thao của Alfred. Adam có chút bận tâm, tính đứng dậy.

                “Không cần lo lắng, chuyện nhỏ. ” Alfred ung dung một tay chống xe, đứng ở ven đường, cùng đợi xe cảnh sát đến.

               Xe bay của cảnh sát đậu sát mặt đất mang theo hai đường bụi mù, xẹt qua bên người Alfred, chợt phanh lại rồi quay đầu dừng lại, mang theo gió bụi thổi cả lên tóc Alfred.

               Adam nhạy bén nhận thấy được, đó là một hành vi khiêu khích từ thế bị động muốn chuyển qua thế chủ động. Lúc đầu Alfred đã chuẩn bị tư thế chờ hết sức tỏa sáng, hiện tại lại không thể không quay người lại, đối mặt với xe cảnh sát đã dừng lại đối diện với xe thể thao của mình.

               Cảnh cửa xe mở ra, Steve mặc áo sơ mi màu xanh đậm đồng phục của cảnh sát đi ra, mái tóc ngắn màu vàng lộ vẻ mất trật tự, nhưng vẻ mặt của anh lại hiện nét hết sức nghiêm túc: “Chào ông Alfred.”

                “Tôi nghĩ nếu theo đúng phép tắc, anh nên gọi tôi là Ngài Chánh Án. ” Alfred tao nhã lễ độ nói.

                “Vậy việc này phải được quyết bằng câu trả lời của ngài dành cho câu hỏi kế tiếp.” Steve nhìn chằm chằm Alfred mà mím chặt môi, làm cho anh nhìn qua không giống với nét ôn hòa như ánh mặt trời Adam đã quen, “Làm  chánh án của đế quốc, có phải ngài nên biết rõ rằng hành vi lái xe siêu tốc lúc này là làm trái pháp luật?”

                “Tôi muốn được sử dụng điều lệ đặc thù dành cho chánh án, trong tình thế khẩn cấp, quan chức cấp chánh án có quyền vượt quá tốc độ cho phép để lái xe siêu tốc. ” Alfred bình tĩnh nói.

                “Tôi không thấy có bất kỳ tình huống nào khẩn cấp trong hôm nay.” Steve một bước cũng không nhường đáp lại nói.

               Alfred lộ ra một nụ cười, giữa sự ưu nhã thong dong ấy có giấu gươm đao ở trong: “Vị hùng trùng anh tuấn bên cạnh tôi đây tâm tình đang chán nản, yêu cầu tôi lập tức khiến cậu ấy vui lên, như thế có tính là tình thế khẩn cấp  không?”

               Mặt của Steve vẫn cứng rắn lạnh lùng, nhưng ánh mắt của anh đã toát lên vẻ ngớ ra và giãy dụa trong chốc lát. Trả lời là “có”, sẽ vi phạm lương tâm và quy tắc làm việc của anh, còn nếu trả lời là “không tính” lại sẽ khiến Adam cho rằng mình không để tâm đến cảm nhận của cậu, khiến Adam bị tổn thương. Alfred đã làm ra sẵn một cái bẫy, để anh lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan. Cái câu hỏi với anh mà nói vốn nên là vấn đề vô cùng đơn giản, nhưng bởi vì sự tồn tại của Adam, mà trở nên khó có thể trả lời.

                “Đã xảy ra chuyện gì sao? Adam, cậu… dạo gần đây cũng không liên lạc với tôi.” Điều đầu tiên Steve muốn làm, vẫn là không nhịn được mà quan tâm đến Adam, rồi lại không cẩn thận để lộ ra một tia tủi thân, hắn lập tức cảm thấy xấu hổ và hối hận vì những gì mình mới nói ra, “Ý tôi là, tôi vốn là người sẽ kiểm tra quá trình ‘lao động’ của cậu, tôi cần phải được cập nhật đúng lúc tiến trình đã hoàn thành lao động bắt buộc của cậu đến đâu rồi.”

               Nói xong câu này, hắn lại càng cảm thấy thêm hối hận, cái ngữ điệu nghe như chỉ giải quyết việc công này, sẽ làm Adam hiểu thế nào?

                “Aiz, không có gì, chỉ là cảm xúc không được tốt thôi” Adam đứng lên,  “Xin lỗi, cũng là muốn làm tôi vui lên, Al mới vi phạm lụât giao thông, nếu như có vấn đề gì thì cứ phạt tôi được rồi, dù gì thì tôi cũng đâu có phải mới bị phạt lần đầu đâu.”

               Lúc đầu Adam ý chỉ đùa giỡn, thế nhưng là người đã phạt cậu do trốn trong hắc khu bị biến thành tù nhân còng tay bắt giam, nên Steve nghe  được cũng là ý muốn thể hiện cảm giác khiến Adam sâu sắc bất an lúc này.

                “Dựa theo pháp luật của đế quốc, nếu như chỉ là lái xe siêu tốc mà không tạo thành bất cứ tổn thất tài sản và vấn đề sự cố gì, như vậy hẳn là chỉ là có một tờ giấy phạt mà thôi. ” Alfred đã nắm chắc phần thắng mỉm cười nói, “Tôi tin rằng kỹ thuật lái của tôi còn chưa bị thụt lùi, như vậy vốn là trong vòng 72 giờ đồng hồ sẽ gửi giấy phạt vào dữ liệu của tôi, lại còn phải làm cảnh sát Steve đây tự mình đưa tới, thật đúng là không ngại cực khổ. “

               Steve không có cách nào, người chính trực anh vốn làm không được kiểu “linh động” như Alfred, chỉ có thể khai ra một tờ giấy phạt rồi gửi cho Alfred.

                “Tôi sẽ dựa theo quy định, trong thời gian làm việc mười ngày sẽ nộp lên, đương nhiên, mong anh thông cảm cho tôi hôm nay không thể nộp ngay được. Alfred nhìn cái giấy phạt còn không thèm nhìn, còn cười tươi tắn nhìn về phía Adam, nguyên nhân phải kéo dài thời gian không cần nói cũng biết.

               Mắt thấy Alfred mang theo Adam muốn ngồi trở lại trong xe, Steve rốt cục nhịn không được nói rằng:  “Adam, cậu… cậu xác định rõ ràng bản thân mình đang ngồi ở trong xe của ai sao?”

                “Sao nào, cảnh sát Steve, hiện tại cậu còn muốn quản cả sự phân phối của Haya cơ à?” sắc mặt Alfred đã thành đông cứng lại, ngồi ở trong xe lạnh lùng nhìn anh.

                “Adam là do tôi cứu ra từ trong hắc khu, cậu ấy vẫn chưa được tính là quá quen thuộc với Neisser, tôi chỉ sợ cậu ấy quá tin tưởng những người không đáng tin.” Steve  nói không nể mặt ai.

                “Cám ơn anh đã quan tâm, Steve.” Trước lúc Alfred lộ vẻ tức giận, Adam khuyên ngăn đúng lúc, “Tôi biết thân phận của Al, chúng tôi cũng không phải mới hẹn nhau lần đầu, anh không cần lo lắng thay tôi, hôm nào tôi lại liên lạc với anh, được không? “

                “Đúng vậy, anh cảnh sát ah, chủ nhân của lâu đài Dạ Ngữ hiện tại muốn cùng tôi trở về, thông cảm chúng tôi không tiếp chuyện với anh được nữa.” Alfred cười cười như có thâm ý, xe thể thao chợt gia tăng tốc độ, lướt qua đỉnh đầu xe cảnh sát, thẳng hướng lâu đài Dạ Ngữ bay đi.

               Sắc mặt của Steve hoàn toàn chuyển màu, bởi vì mọi người đều biết, chỉ cần có thể chịu được đặc tính hắc ám của thiêu tộc, đã giao phối một lần rồi thì sẽ đâm ra nghiện thể chất đặc thù của thiêu tộc. Cho nên nếu như Adam thành chủ nhân lâu đài Dạ Ngữ, các thư trùng khác chỉ sợ sẽ không còn cơ hội nào được giao phối với Adam nữa.

               Bao gồm cả Steve.

               Adam cũng đã không thể nhìn thấy vẻ mặt của hắn, cậu cười chống tay vào cửa xe, quay đầu nhìn về phía Alfred:  “Thôi mà, Al ah, làm thế này không hợp với dáng anh chút nào.”

               Alfred cũng lộ ra biểu tình áy náy: “Xin lỗi, Adam, tôi biết em không thích thư trùng có dục vọng muốn chiếm hữu quá mạnh mẽ, tôi xin lỗi em.”

                “Không sao cả, Al, nhìn thấy anh lên cơn ghen vì em, em còn cảm thấy hơi e ngại vì được anh yêu thương đến thế này.” Adam le lưỡi, “Có điều Steve là một trùng rất tốt, có sự giúp đỡ của anh ấy nên em mới có thể thích ứng với cuộc sống sinh hoạt ở Neisser lúc đầu, sau đó anh ấy cũng đã trợ giúp cho em rất nhiều, anh ấy không có ác ý đối với anh.”

                “Chẳng qua tôi không thích  ánh mắt hắn ta nhìn em.” Hiếm thấy Alfred biểu hiện ra một mặt chưa được chững chạc, thậm chí còn có chút ngây thơ. Anh giờ giống như một cậu nhóc mới lớn đang tâm phiền ý loạn, lông mày nhăn nhăn.

               Thông minh như Adam, đương nhiên cũng nhận ra tình cảm như có như không của Steve đối với mình, thế nhưng Steve quá khắc chế, Adam cũng không xác định được Steve có ý gì khác với mình hay không.

               Trong tiềm thức, cậu vẫn giữ vững nguyên tắc của mình như lúc còn làm con người, đó là không chủ động, không cự tuyệt, không chịu trách nhiệm. Cậu cảm thấy tính cách Steve như vậy, chưa chắc sẽ chịu đựng được loại đàn ông có trái tim nhiều ngăn như mình, cho nên cậu cũng không muốn làm gì để dẫn đến sự hiểu lầm của Steve, làm tổn thương tới anh.

                “Anh biết em rồi đó, Al, em sẽ không chủ động, nhưng cũng sẽ không cự tuyệt. ” Adam lãnh đạm nói.

                “Là lỗi của tôi.” Alfred dừng xe ở cửa lâu đài Dạ Ngữ, quay người nhìn Adam,  “Tôi đã từng nói,  cửa lâu đài Dạ Ngữ vĩnh viễn mở rộng vì em, nhưng em không cần vĩnh viễn ở lại lâu đài Dạ Ngữ, hôm nay là tôi đã vượt quá giới hạn, em hãy tha thứ cho tôi nhé?  “

                “Sao em lại trách anh được chứ? ” Adam nở nụ cười,  “Em rất thích lâu đài Dạ Ngữ, có thể thường xuyên được đến đây chơi, em rất vui lòng. “

               Đây đã là lời hứa hẹn lớn nhất cậu có thể nói ra.

                “Nếu có một ngày em không còn muốn tới nữa, vậy nhất định là do tôi đã làm không tốt.” Alfred đứng dậy mở cửa xe cho Adam. Bọn họ hướng đi đến cửa lâu đài Dạ Ngữ, đi được hai bước, Alfred giơ tay lên, thử thăm dò nắm lấy ba ngón tay của Adam.

               Đối với Adam mà nói, tay trong tay chính là một hành động quá mức thân mật vô cùng hiếm hoi. Cậu vốn tưởng rằng Alfred sẽ nắm tay mình tao nhã như đang dắt tay nhau đi vào một buổi dạ hội trang trọng của giới quý tộc thời xưa, nhưng mà không phải.

               Cậu cảm giác được lòng bàn tay Alfred đang khẽ run lên, còn tiết ra chút mồ hôi.

               Alfred căng thẳng như thế, kỳ diệu thay lại truyền cảm xúc ấy vào trong tay Adam, vừa nghĩ tới bản thân mình lại có thể làm cho người như Alfred biến trở thành một thiếu niên ngây ngô hồi hộp khi được cầm tay crush lần đầu, Adam chợt cảm thấy ánh mặt trời hôm nay sao lại rạng rỡ đến như vậy.

Lời editor: Haiz, nghĩ vẫn hơi tội Steve, nói bao nhiêu lần rồi, tuột quần xuống chổng mông lên là dc chịch mà ngại ngùng chi cho khổ =)) Cơ mà Alfred ngầu quá ah, lên cơn ghen cũng cưng nữa :”>

Thanh An

Chủ nhà đảng sủng công 1000%. Sủng công là chân ái, chào mừng các bạn cải tà quy chánh =))

Leave a Reply

Back to top