Chương sáu mươi sáu: Gros nghèo khổ
Từ sân bay đi ra, chính là Gros. Cách mặc đồ của Gros lần này và lần trước hoàn toàn không có gì thay đổi, vẫn là áo thun, quần và giày lính cùng màu xanh quân đội, cứ ăn mặc như thế, đi giữa một đám thư trùng, thoạt nhìn… nghèo vô cùng.
Có điều lúc Gros đi ra, lại rất đang hăng hái, bởi vì bên người hắn vây quanh nhiều thư trùng, đều đang đuổi theo hỏi hắn cái gì đó. Sau khi thấy được Adam , Gros vẫy vẫy tay, không hề cùng bọn họ nhiều lời, chỉ là bước đi đến trước mặt Adam, sau khi đã đứng thẳng lại mới hơi nghiêng đầu cười nói: “Daddy.”
Adam và hắn đã có thời gian thật dài không được gặp nhau, Gros thoạt nhìn còn gầy đi chút, lấy tướng mạo của hắn nhìn càng có vẻ hung ác độc địa, giống như một con sói hung ác tuy gầy nhưng dày dặn kinh nghiệm chiến đấu. Nhưng đến khi hắn lộ nụ cười, Adam biết, đây mới là Gros mà cậu quen thuộc, chó con đáng yêu của cậu.
Các thư trùng đi sau lưng theo Gros giống như là fan hâm mộ của người nổi tiếng, đứng xa hơi có chút, vẻ mặt ước mơ thèm khát nhìn theo bọn họ.
“Bạn của anh à? ” Adam tò mò hỏi.
“Không phải, bọn họ biết quan hệ của tôi và cậu, từ lúc đi về đấy đến giờ cứ làm phiền tôi. ” Gros thấp giọng dùng âm thanh đám thư trùng kia không nghe được để nói.
Adam hướng bên kia nhìn lại, vài thư trùng vươn tay, giống như xòe thành đóa hoa năm cánh mà lắc lắc. Cậu phất tay một cái: “Tôi đi với Gros đây”
Thư trùng vẻ mặt say mê đắm đuối mà vẫy tay một cái, nhìn theo Adam bỏ đi với Gros.
“Lần này chúng ta đi chỗ nhà hàng khác cao cấp này, có mấy món côn trùng tươi sống tự nhiên để ăn thử đi! ” Adam tràn đầy phấn khởi nói, “Lần này cho anh cơ hội được mời tôi ăn đó.”
Sắc mặt của Gros khẽ biến, Adam cũng không có chú ý tới, Gros do dự một chút: “Chúng ta, hay là đi chỗ nhà hàng lần trước đi ! Tôi cảm thấy chỗ đó ăn rất ngon, có được không, daddy?”
Adam vốn cũng không quá để ý: “Ah, vậy à? Vậy được rồi, nếu như anh thích. “
Trên đường Gros có vẻ rất nặng nề ngột ngạt, chỉ nói sơ qua về bệnh của mình, đã đem đề tài chuyển qua nói về Adam. Khoảng thời gian này những chuyện Adam trải qua có thể nói là khá phong phú, mà Gros lại vừa lúc biểu hiện ra tư thế đang lắng nghe, Adam không hay không biết đã nói nhiều hơn rất nhiều.
Đến khi vô nhà hàng rồi, nhân viên phục vụ còn biết mặt bọn họ, hết sức kích động mà dẫn họ đến phòng hạng nhất.
“Hạng nhất? Chỗ này, phí phục vụ là bao nhiêu? ” Gros thấp giọng hỏi người nhân viên phục vụ kia.
Adam sau khi nghe được, sắc mặt khẽ biến.
Sau đó đến lúc chọn món ăn, Adam thuận tay gọi mấy món lần trước ăn ngon, thêm mấy món mình muốn thử. Cậu chú ý đến Gros thời gian tìm món trong thực đơn còn dài hơn, gọi toàn mấy món…. rẻ rẻ.
Adam bình thường cũng không có chú ý kỹ đến thế, có điều giá cả mấy món Gros gọi so với những món Adam gọi có sự chênh lệch rất lớn. Gần giống kiểu như đến quán thịt nướng lại toàn gọi mấy món rau dưa ăn chơi.
Đối diện với ánh mắt của Adam, Gros thoạt nhìn có vẻ lo lắng bất an, thế nhưng Adam cười cười, không nói gì thêm.
“Anh đã xem phim đặc biệt mới nhất của tôi chưa, phản ứng chỗ anh đang đóng quân thế nào? ” Adam cảm thấy hứng thú mà hỏi.
“Xem rồi, tốt lắm, bọn họ ai cũng rất thích. ” Gros nịnh nọt nói.
“Trường quân đội hồi trước anh theo học cũng có thầy giáo hùng trùng chứ? ” Adam mang theo ý muốn đùa giỡn mà hỏi thăm.
Gros lại không hiểu được ý cậu, trả lời đàng hoàng: “Tôi đi học ở chỗ hầm khai thác Poisson, chỗ đó chỉ có khu mỏ cũ nát và bụi bặm, không có thầy giáo hùng trùng nào sẽ đi vào trong đó dạy học.”
“Nghe ra thời cấp ba của anh khổ nhỉ. ” Adam vừa nghe đến hầm khai thác đã biết là không phải chỗ tốt đẹp gì.
“Sức lực của dế tộc rất mạnh, nhìn qua dù tôi không cao lớn như Fassa, thế nhưng so về sức lực thực chất hắn hó có thể không sánh bằng tôi.” Gros tự tin nói, “Cho nên các trường học của Dế tộc đều xây ở khu vực khai thác mỏ, đào hầm chính là một phần trong chương trình huấn luyện thể chất của chúng tôi, cũng có thể giúp đỡ đần một phần học phí. “
“Khó trách anh có được cơ thể đã qua trui rèn như thế. ” Adam cười như không cười mà nói.
Gros vẫn nghe không có hiểu câu đùa giỡn của cậu, lắc đầu, như không muốn nhớ lại mà nói: “Nơi đó sinh hoạt khá là khô khan, không phải chỗ tốt gì, mỗi ngày tôi đều hận không thể sớm tốt nghiệp một chút để tiến nhập vào quân đoàn. “
“Có điều cũng không phải là không có chỗ tốt, chỗ đó dù sao đã cho anh một cơ thể rắn chắc thế này, không phải sao? ” cái từ rắn chắc này, dùng một loại ngữ điệu mập mờ nói ra, rốt cục cũng khiến Gros nghe hiểu được, Gros lại lộ ra nụ cười ngại ngùng mà ngố tàu đáng yêu Adam quen thuộc.
“Tôi ăn cũng khá no rồi, chắc nên đi chỗ khác rồi nhỉ?” Adam đặt nĩa xuống, xoa xoa cái tay.
Nụ cười trên mặt của Gros trở nên có chút miễn cưỡng. Hắn và Adam đi tới chỗ tính tiền, Adam đã đứng ở bên cạnh hắn. Gros vô cùng căng thẳng mà lúng túng, lấy ra cái thẻ ưu đãi lần trước nhà hàng đưa để thanh toán.
Người bán hàng thấy Gros lại có thể ngay trước mặt Adam lấy thẻ ưu đãi ra trả tiền, vẻ mặt hiện rõ sự kinh ngạc, Nhưng vẫn đưa tay nhận, tiếp đó lộ ra một nụ cười áy náy cực kỳ dối trá: “Xin lỗi, thưa ngài, thẻ ưu đãi này không thì không đủ để thanh toán.”
“Tôi còn một thẻ nữa. ” Adam lấy thẻ ưu đãi kia của cậu để đưa ra
Nhân viên thư trùng này nhướng cao lông mày, cũng không còn giật mình đến vậy nữa: “Xin lỗi, có hai món ăn là món đặc biệt mới nhất, không thể trả bằng thẻ ưu đãi được, cần hai trăm điểm cống hiến. “
“Hai trăm? ” biểu tình của Gros ngây dại, trong mắt toát ra một tia khó xử.
“Để tôi trả cho! ” Adam chủ động mở miệng.
“Không được, không được, lần này nhất định phải để tôi trả! ” Gros ngăn cậu lại, nhanh chóng hoàn thành thanh toán.
Sau khi Adam ra khỏi cửa, Gros có vẻ tâm sự nặng nề.
“Đi thôi, chó con, chúng ta đi chỗ nào tốt để “nghỉ ngơi” cho khỏe nào” Adam nói bằng giọng mập mờ.
Gros đi theo phía sau cậu, biểu camr như đang đấu tranh một hồi, sau đó dừng chân lại, tràn ngập áy náy nói: “Ưhm… Xin lỗi, daddy, lần này thời gian ra ngoài của tôi rất ngắn, có lẽ, không kịp, ưhm…, đi mướn phòng… “
“Vậy giống như lần trước của Fassa là chỉ có sáu tiếng thôi sao?” Adam như hiểu ra mà nói: “Được rồi, chúng ta cùng nhau đi dạo phố, vừa đi vừa tâm sự vậy! “
Gros thật bất ngờ, rõ ràng không nghĩ tới, sau khi bản thân cự tuyệt yêu cầu muốn lên giường của Adam, cậu không những đã chấp nhận, còn vẫn muốn tiếp tục đi chơi với hắn. Một cái chớp mắt, mắt Gros đục lên đỏ ngầu, nghẹn ngào nói không ra lời, ánh mắt nhìn phía khác, nỗ lực kìm nén lại tâm tình của mình.
“Làm sao vậy, chó con của tôi, đêm nay tâm tình của anh có gì đó không đúng.” Adam đi qua, ôm lấy hắn, dịu dàng vuốt ve gương mặt, “Anh gặp chuyện gì phiền não à? Liên quan tới tiền? “
Độ cống hiến tính ra còn có sức mua và chỉ số tín dụng còn cao hơn nhiều so với tiền mặt, nên thông thường dân tình xem nó như là “tiền”. Adam cũng đã từng lâm vào thời điểm lấy trứng chọi đá, không thể không đi với nhòm bạn ra ngoài, bộ dạng xấu hổ khi đó vì trong ví tiền rỗng tuếch, lại không thể không cắn răng giả bộ như không có gì, thật sự quá giống như Gros bây giờ.
“Tôi… ” Gros há miệng, đối diện với ánh mắt của Adam, cuối cùng vẫn chọn cách nói thật, “Mới đây đã xảy ra một việc, xài hết tất cả điểm cống hiến tôi tích góp được. “
Adam nhìn ra, Gros tuyệt không chỉ đơn giản là tiêu xài hết, ước đoán còn có tiền nợ, bằng không đã không đến nỗi ngay cả trả tiền ăn mà cũng khó khăn như vậy. Thế nhưng cậu biết một người đàn ông rất cần thể diện đối với chuyện như thế này. Thư trùng cũng giống vậy, cho nên cậu không vạch trần sự thật.
“Vì sao không nói sớm chứ, anh biết tôi đâu có để bụng chuyện anh cần phải trả tiền cho tôi hay không” Adam vỗ vỗ lưng của hắn, ôm hắn đi về phía trước, “Cưng luôn là chó con đáng yêu của daddy, daddy nên trả cho cưng mới đúng.”
Gros cười cười, bị Adam ôm thắt lưng, đi ở trên đường lớn: “Daddy, tôi còn muốn thú nhận một việc, kỳ thực tôi cũng không phải là chỉ có sáu tiếng, tôi có thể nán lại bên cạnh daddy tới hai ngày.”
“Cái gì? Vậy anh nói dối làm gì cơ chứ? ” Adam nghiêng đầu qua chỗ khác, trừng mắt với Gros.
Cái nhìn trừng trừng của cậu làm cho nụ cười nơi Gros biến mất, căng thẳng nói: “Bởi vì tôi không có tiền để thanh toán tiền phòng… “
“Chả phải đã nói là không sau mà, anh mời tôi ăn thì tiền phòng nên để tôi trả sao? ” Adam nói với giọng trách cứ.
Gros đứng cứng đờ ở trên đường lớn, các thư trùng khác đi ngang qua đã chú ý tới một màn này, nhiều ánh mắt dồn dập nhìn qua: “Cậu đã phải trả bằng thẻ thanh toán rồi… “
“Anh có biết anh làm thế là có nghĩa là gì không?” Adam nghiêm túc nói, “Nghĩa là… anh làm trễ mất thời gian trên giường của chúng ta, nếu như anh nói thật sớm một chút, hiện tại tôi đã đè anh ra chịch ở nhà mình rồi!”
Gros không nghĩ tới lời của Adam sẽ chuyển qua chiều hướng này, ngẩn ra, lại thành tâm thực lòng mà xin lỗi: “Xin lỗi, daddy, lỗi là do tôi hết. “
Adam bất đắc dĩ cười cười, chính mình chỉ nói đùa, không nghĩ được Gros vẫn mang ý xem đó là lời nói thật. Cậu cảm giác được hình như Gros đang có tâm sự gì, cho nên phản ứng rất đần độn, có hơi giống lúc ban đầu mình nhìn thấy Gros, cái tên thư trùng tự ti đến mức câm như hến kia.
“Cho nên chó con phạm sai lầm phải chịu bị nghiêm phạt” Adam ôm vào eo hắn, “Nếu không có thiếu thời gian, vậy đương nhiên chúng ta cũng không cần phải mướn phòng, anh có thể tới nhà của tôi.”