Chương năm bảy: Cưỡi ngựa

Ngày thứ hai, Adam tỉnh lại trong lồng ngực ấm áp của Alfred, Alford đã để một bàn ăn nhỏ trên giường, điều này làm cho Adam thấy rất ngượng,nhưng vẫn lập tức yên tâm thoải mái mà tận hưởng.
“Adam, không biết em có thích cưỡi ngựa hay không?” Alfred đem bánh mì nướng cắt thành miếng nhỏ đưa đến trong miệng Adam, hỏi.
Adam lộ ra nụ cười mập mờ, tự với tay đặt lên trên hông của Alfred: “Ưhm, đương nhiên rồi, đây là con ngựa tốt nhất em từng “cưỡi” qua, hết sức là. . . dẻo dai khỏe mạnh. . . “
=))) Đầu óc toàn sạn
“Có thể nhận được lời khen như vậy là vinh hạnh sâu sắc của tôi.” Alfred để mặc Adam vuốt ve thân thể của mình, trong nét mặt bình tĩnh của anh để lộ ra sự tự tin vô cùng lớn với cơ thể của bản thân, anh thích để Adam thưởng thức cơ thể của mình ” Nhưng mà ý tôi nói là con ngựa thật sự ấy, tuy là tôi có thể để em cưỡi đi khắp lâu đài, có điều nếu là việc chạy nhanh ở trường đua ngựa thì chỉ sợ tôi cũng thật sự gánh không nổi.”
“Ah?!” Adam giờ mới biết bản thân mình đã thật sự hiểu lầm, “Là ngựa thật à? Em chưa từng được cưỡi bao giờ!”
Alfred lộ ra một nụ cười, anh biết bố trí của mình đã mang lại niềm vui cho Adam, anh nhẹ nhàng hôn một cái vào bả vai Adam: “Em sẽ thích đó.”
Adam lập tức xuống giường, yêu cầu được cưỡi ngựa liền. Alfred đi ra ngoài trước, để Alford đến giúp đỡ Adam mặc vào trang phục dùng để cưỡi ngựa. Sau khi mặc tử tế, Adam đi đến đại sảnh, đã thấy Alfred đứng chờ ở nơi đó.
Đôi ủng ống cao bóng loáng, quần mặc khi cỡi ngựa bó chặt đôi chân dài làm cặp mông vểnh hoàn toàn nổi bật lên, áo sơmi màu trắng áo gilet màu đen, thực sự là vừa gợi cảm vừa cấm dục. Nhất là Alfred còn đội một cái nón hoàn toàn khác so với nón dùng khi cưỡi ngựa Adam đang đội. Alfred đang đội trên đầu một cái nón cao bồi màu đen phiên bản đã cải thiện, làm cho bộ quần áo vốn là mười phần khí chất quý tộc, lại tăng thêm một phần hoang dã, lại càng tăng thêm sức mạnh khi nó hoàn toàn hợp với Alfred.
Alfred đưa lưng về phía Adam, một tay chống vào bàn, nghe được tiếng bước chân của Adam đi xuống cầu thang, mới xoay người lại, một tay tháo xuống nón cao bồi, lộ ra một nụ cười đầy phong độ lại không khỏi có thêm một phần tình sắc trong đó.
Đệch, đã tính trước hết rồi!! Anh ta rõ ràng là cố ý!!
Trong lòng Adam điên cuồng hét lên, thế nhưng đệch mợ đẹp trai quá đi! Sexy quá mức cho phép rồi!
Adam cảm giác mình như một cô thôn nữ bị đại quý tộc bao nuôi, trong lòng như con nai tơ thấy được thứ kia mà đi loạn (?), nhìn Alfred, thật chỉ muốn đè người anh xuống, đ* banh mông cả chục lần. Cậu đi tới trước mặt Alfred, vuốt lên nút áo bằng ngọc trên áo gilet màu đen của Alfred, liếm liếm môi: “Mặc bộ quần áo thế này. . . Làm em thật muốn. . . “
“Để cho tôi đoán một chút nhé?” Alfred khẽ cười, kéo tay kia của Adam, đặt nó vào phía sau, theo bắp đùi chậm rãi xoa đến chỗ nhạy cảm kia, tiếp đó mang theo ngón tay của Adam, nhẹ nhàng vuốt vào chỗ đường may ở giữa hai đũng quần chẽn của anh.
Adam lập tức cảm thấy kinh ngạc, trợn to hai mắt, đầu tiên là giật mình, tiếp đó là quá vui mừng và hưng phấn. Thì ra cái quần chẽn nhìn rất căng đầy này, ở chỗ đường may giữa ngay trước “thứ kia”, có giấu một cái khóa kéo!
“Chuẩn bị xong hết rồi, chỉ đợi lúc thích hợp thôi.” Alfred tiến đến thầm thì vào trong tai Adam.
“Em vẫn nên là cưỡi ngựa trước hay cưỡi anh trước đây?” Adam không cam lòng tỏ ra yếu kém mà nhướng mày hỏi ngược lại.
“Đương nhiên tôi luôn hy vọng em sẽ “cưỡi” tôi trước” Alfred cũng không có tính hơn thua gì với cậu, mà là sẽ luôn là người dưới thế, cưng chiều cậu hết cỡ, “Nhưng chút nữa còn một bất ngờ nữa dành cho em, nếu bây giờ “cưỡi” tôi thì sẽ không được biết đó là gì.”
“Vậy thì cưỡi ngựa trước đi” Adam vỗ vào ‘cậu bé’ của Alfred một cái, xoay người đi ra ngoài, vỹ câu phía sau vung lên thật cao, vỹ câu nhẹ đong đưa, thoạt nhìn có vẻ đang rất cao hứng.
Nhìn thấy hai con ngựa đang ở bên ngoài, Adam nhịn không được há to miệng.
Ngựa ở Fabre, tự nhiên cũng khác nhiều so với ngựa trong trí nhớ của Adam nơi trái đất. Đó là hai con tuấn mã đen rất lớn nhìn thật oai phong, nhưng mà trừ lớp lông bờm nơi cổ và bốn vó ra, trên người bọn chúng cũng không có lông da, mà là một tầng vảy màu đen tinh xảo, theo sự chuyển động rất nhỏ của chúng nó, phản chiếu ra lớp ánh sáng như của một lớp giáp kim loại.
Adam tới gần, hai con tuấn mã vô cùng nghe lời, cũng không có căng thẳng do người lại tới gần, có lẽ chúng nó cảm thấy Adam không có uy hiếp gì nhỉ! Adam duỗi tay sờ vào lớp vảy trên người của một con, là lớp vảy kim loại trơn trượt lạnh như băng, lại mảnh nhỏ tinh xảo đến hầu như nhìn không ra tế, chỉ có làn sóng chuyển động tự nhiên phản quang ở mặt ngoài. Adam cúi đầu nhìn xuống, phát hiện ở chỗ gốc bốn vó, còn có một lớp vảy màu đỏ tinh xảo, như là một đường lửa cháy đốt lên, nhìn càng thêm rất lóa mắt.
“Ngựa Dạ Yểm, là giống ngựa ưu tú nhất tốt nhất có thể tìm được ở Fabre” Alfred nhẹ nói, “Loại ngựa này bây giờ đã không còn thấy nhiều, hai con này, là do tôi mang theo Barry tự tay thuần phục chúng.”
“Barry?” Adam cảm thấy mình đã từng nghe cái tên này.
“Cháu của tôi.” Alfred cười cười, “Nó đang đi lính ở quân đoàn thứ mười một.”
Adam gật đầu, Alfred cũng không có nhiều lời, anh dạy cách Adam đạp lên lưng ngựa như thế nào. Nhưng mà con ngựa này thực sự quá cao, Adam nhấc chân lên cũng không với tới, cần Alfred hơi nâng người cậu lên.
Sau khi đi lên, học vài chiêu đơn giản xong, Adam đã nắm giữ kỹ xảo để điều khiển, có thể cho ngựa bước chậm đi về phía trước. Alfred nói cho cậu biết kẹp chặt bụng ngựa như thế nào, giữ vững cân bằng cơ thể, Adam rất nhanh đã nắm được điểm mấu chốt.
“Mày có thể chạy nhanh lên một chút không? Làm cho tao nhìn thấy được mày lúc ra sức chạy nhanh đi?” Adam vuốt ve cổ của tuấn mã, sau khi nói xong, nhẹ nhàng vung lên cây roi ngựa.
Ngựa Dạ Yểm tràn ngập linh tính, bốn vó càng lúc càng nhanh, vảy màu đỏ dựng lên lay động như ánh lửa, cưỡi Adam chạy trên đồng cỏ. Adam quơ lấy cây roi ngựa, càng thúc giục cho nhanh lên, gió ở hai bên xẹt qua, rất cả cảnh vật trước mắt phảng phất như đã bị méo mó lui về sau, cậu thầm nghĩ muốn chạy nhanh, về phía trước, thật thật nhanh!
Alfred đi theo phía sau cậu, lúc mới bắt đầu còn có chút bận tâm, rất lo lắng lần đầu tiên Adam mới cưỡi ngựa đã thụ thương. Anh rất nhanh đã vượt qua Adam, sau khi thấy nét mặt của Adam rồi lại không có mở miệng, chỉ lẳng lặng đi theo phía sau cậu.
Adam ngồi ở trên Dạ Yểm, tức khắc bóng hình này bởi vì tốc độ mà trở nên mờ nhạt, chỉ có hai mắt, đôi mắt tự do chạy như điên, vào giờ khắc này sáng bừng lên đến thế, tựa như đuổi theo ánh mặt trời, là ánh sáng óng ánh nổi bật nhất.
Đồng cỏ của lâu đài Dạ Ngữ này quả thực cũng đủ lớn, Adam chạy hơn phân nửa vòng vòng quanh đồng cỏ, mới chậm rãi dừng lại. Đây là nơi ngựa Dạ Yểm dẫn cậu tới, đến khi Alfred theo kịp Adam, quay lại hỏi: “Chỗ này chính là nơi sẽ có bất ngờ cho em à?”
“Đúng vậy, nhưng có lẽ cũng không tính là niềm vui bất ngờ được” Alfred cẩn thận không muốn nói quá lên.
Bởi vì cái kho toàn bộ làm bằng gỗ này, nhìn rất rõ ràng là một cái chuồng.
Adam cưỡi ngựa đi vào bên trong, dưới sự trợ giúp của Alfred lập tức leo xuống. Trong con lươn hai bên còn có mấy con ngựa nữa, giống như ngựa nơi trái đất, kém xa loại tuấn mã như Dạ Yểm.
Trong chuồng ngựa chất đống một đống cỏ khô, nơi đặt yên ngựa, còn rất nhiều dụng cụ và công cụ làm nông, nhất là tận cùng bên trong còn có một lò nung, bên trong cắm rất nhiều thanh sắt lớn có chuôi.
Adam đi đến, rút ra một thanh sắt nung, phát hiện cắm ở trong hỏa lò là một khối dấu sắt nung, hơn nữa được khắc thành một chữ, một khối này chính là một chữ duy nhất “tội”.
“À. . . ” Adam lập tức hiểu được.
Cậu nghiêng đầu qua chỗ khác, Alfred hơi có chút thấp thỏm nhìn cậu: “Đây có thể xem là một niềm vui bất ngờ không?”
Adam đem dấu sắt nung cắm vào, nhìn chung quanh một chút, gật đầu: “Cứ xem là vậy đi.
Alfred liền thở ra một hơi dài.
“Em thấy chỗ này còn có công cụ, anh còn biết chế tạo cái loại dấu sắt nung thế này sao?” Adam nhìn các loại dụng cụ và bàn đe sắt bên cạnh lò lửa, hỏi như mới đang nghĩ ra điều gì.
*Bàn đe sắt:

Alfred có chút bất ngờ: “Đương nhiên, móng ngựa sắt của Dạ Yểm đều là do tôi rèn ra.”
“Vậy anh có thể rèn ra cái này không? ” Adam suy nghĩ một chút, lấy ra con dấu laser, kéo lên cánh tay của Alfred chiếu vào một cái. Hình xăm quả táo cắn dở rất nhanh đã hiện ra, thế nhưng chưa lọt vào tầm mắt của Adam không bao lâu, hình xăm kia lại biến mất trong nháy mắt rồi.
Adam đối với năng lực khôi phục của Alfred càng thêm ấn tượng rõ ràng khó quên, dấu vết xăm do laser tạo thành tuy rất nông, nhưng dù sao cũng vẫn có thể giữ lại hình xăm, không nghĩ tới ở trên cơ thể của thiêu tộc lại mới xăm lên đã biến mất ngay được, còn không giữ lâu trên da bằng lấy bút vẽ lên.
“Không thành vấn đề.” Alfred đã nhớ kỹ biểu tượng kia rồi, anh tháo mũ xuống, cởi luôn cả áo jacket và áo sơmi, chỉ mặc quần chẽn và giày bó, cơ bắp đẹp đẽ được khoe ra càng thêm rõ ràng vì kiểu bán khỏa thân này, hơn nữa lại rất khác với hình tượng quý ông nho nhã của anh, nhìn như vậy càng nổi lên vẻ vô cùng cuồng dã.
Alfred cầm lên một khối sắt, nung đỏ ở trong lò lửa, tiếp đó vung cây búa sắt lên đập xuống. Anh không ngừng đập mài dũa, lò lửa chiếu sáng lồng ngực của anh khiến anh chảy ra mồ hôi, khói bụi trong lò cũng rất nhanh đã lẫn vào mồ hôi tạo thành vết lọ trên người, thế nhưng loại cảm giác dơ bẩn này, lại làm cho Adam cảm nhận lửa dục cháy bùng lên.
Cậu đi tới phía sau Alfred đang khom lưng rèn sắt, ngón tay đẩy khe quần ra, nhẹ nhàng kéo khóa xuống, chui tay vào. Bên trong quả nhiên không có mặc quần lót, cậu trực tiếp thăm dò vào khe mông của Alfred.
Động tác của Alfred hơi dừng lại một chút, sau đó vẫn vờ như vô sự tiếp tục vung gậy rèn tiếp, chỉ là động tác có vẻ vội vàng xao động tăng tốc không ít.
Ngón tay của Adam nhẹ nhàng móc vào trong nghịch đùa, Alfred lúc đầu giơ búa lên hơi thở vẫn còn rất vững vàng, giờ đã thở không xong.
“Hoàn thành. ” Alfred bật người dậy, đem dấu sắt nung mới chế tạo xong đưa cho Adam xem. Dấu sắt nung hình quả táo đương nhiên rất dễ dàng, chỗ bị cắn vào cũng rất đơn giản, chủ yếu là cái phiến lá nho nhỏ kia chỉ có gắn vào quả táo trên một diện tích rất nhỏ, làm tốn mất thêm một ít thời gian của Alfred.
Ngón tay của Adam rút ra từ trong hậu huyệt của Alfred, tiếp nhận dấu sắt nung đã hoàn thành, cẩn thận nhìn một chút, đặt nó vào trong lò nung.
Động tác này giống như một lời tuyên bố, ánh mắt của Alfred lập tức đã muốn nóng bỏng hơn so với lò nung.
“Lần này có phải gông anh lại không? ” Adam nhìn Alfred, có chút do dự.
“Tùy ý em thôi.” Alfred dịu dàng nói.
“Lần trước còn được thưởng thức cho thật tốt thân thể của anh.” Adam nhìn một chút cơ thể của Alfred bởi vì mồ hôi và lớp muội than đã dính vết bẩn, vậy mà cậu lại cảm thấy Alfred như thế này mới gợi cảm đến chết người. Cậu đặt tay xuống tháo thắt lưng quần ra, để lộ trùng điểu sớm đã đói khát khó nhịn, con ngươi lóe lên hỏi: “Ngài có thể bắt đầu tiến hành phục vụ chưa, ngài Alfred?”
“Đương nhiên, thưa cậu Adam kính mến.” Alfred quỳ gối ở trên mặt đất, ngửa đầu nhìn Adam, “Đầu lưỡi và cổ họng của tôi đã chuẩn bị xong, mời cậu cứ tận hưởng thoải mái!”