TTCSP – Chương 53

               Chương 53: Bí mật

                “Thiếu gia! ” thanh âm hùng hồn mà tang thương của Alford vang lên, ông đi nhanh đến trước mặt Adam và Alfred, trong tay còn đang bưng một đĩa món ngọt nhìn thật hấp dẫn, “Trời đã đã trễ thế này, để cho ngài Adam thấy được một chỗ như thế, còn tâm trạng đâu mà ăn nữa, tôi còn chuẩn bị sẵn món ngọt cho ngài Adam rồi, không bằng đợi sau này hãy nhìn đi! “

               Adam cũng nhìn ra được, Alford không muốn để cho mình đi vào hầm dưới lòng đất.

                “Không sao cả, Alford. ” Alfred trấn an nói, “Sự thực sớm đã chứng minh, sớm một chút chậm một chút không khác gì cả, kết quả cũng sẽ giống nhau. “

               Adam tiếp nhận cái khay bạc trong tay Alford, mỉm cười:  ” Điều làm cho sự sợ hãi tăng lên gấp bội, chính là đợi. “

               Cậu theo Alfred đi dọc theo cầu thang xuống phía dưới, thềm đá cổ xưa bị giày da của Alfred dẫm lên phát ra tiếng vang cộp cộp, trên vách tường cắm ngọn đuốc, đem hình bóng của bọn họ kéo dài ra, bậc thang xoay tròn cũng không tính quá rộng, cậu chỉ có thể theo sau Alfred.

               Bậc thang lượn quanh khoảng chừng một vòng tròn hoàn chỉnh, đã đi tới nơi thấp nhất, một đoạn hành lang ngắn ngủn.

               Cuối hành lang là một cánh cửa sắt màu đen, Alfred và Adam đứng ở trước cửa sắt, Alfred bỗng dừng lại.

                “Adam. ” Alfred đứng ở trước cánh cửa sắt kia, chậm rãi ngẩng đầu, vật trang trí trên cánh cửa, giống như một cái kìm răng cưa  đang treo thõng xuống, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ cắt đứt đầu của ai đó,  “Tôi thật sự đã rất vui khi được ở bên em, cảm ơn em.”

               Adam nghe được ý định muốn cắt đứt quan hệ trong đó, điều này làm cho cậu càng thấy tò mò đối với cái bí mật đen tối này.

               Alfred đẩy một cái vào một giá nến ở trên tường, cánh cổng sắt từ từ mở ra, phía sau cửa là một vùng tăm tối.

               Adam và anh đi xuống bậc thang tam cấp nhỏ, cùng lúc đó, có một cơ quan nào đó làm cho ngọn lửa bên trong căn phòng từng cái được thắp sáng phừng lên, rọi sáng hết cả một gian phòng.

               Màu u ám của kim loại nặng và những tia bạc chớp lóa, giá gỗ to lớn và màu đỏ sậm mơ hồ, nơi đây sạch sẽ, ngăn nắp gọn gàng nhưng cũng đen tối, âm u, cũng không giống như đã thật lâu không có người đến, cũng  không giống như bình thường hay được sử dụng.

               Adam nhìn gian phòng rộng rãi sau khi được ánh lửa soi sáng, màu u ám của kim loại  là đến từ các loại sợi xích và gông cùm,tia bạc chớp lóa là do các dụng cụ tra tấn hơi phản chiếu lại, giá gỗ to lớn bị đóng thành dấu thập tự, ghế và một thứ kỳ quái có hình dạng quay ngựa gỗ, màu đỏ sậm mơ hồ còn lại trong gian phòng này là ở mặt đất, như một loại màu sắc đã thấm vào trong vách tường và những thứ đồ gỗ.

               Chính là một căn phòng tra tấn rộng lớn.

               Adam thấy được roi da, tất cả các loại tạo hình roi da lớn nhỏ, còn có tất cả các loại gậy gỗ lớn nhỏ, thậm chí là gậy gỗ bọc sắt lá và gai nhọn, đáng sợ nhất chính là một quả chùy sắt cực lớn, làm cho cậu nhớ tới quả cầu trong “Wrecking Ball”. . .

               Ở giữa gian phòng để giá treo hình thập tự tam giác, giá gỗ, còn có mấy cái ghế tra tấn cao cao thấp thấp, còn cái thứ giống ngựa gỗ đang rung lên kia, càng làm cho cậu thấy thêm kỳ quái.

               Có điều, cảnh tượng thế này, cậu cũng đã từng thấy qua trong các GV nặng đô rồi, bỗng có thể hiểu được tại sao Alfred lúc nãy lại nói trước như thế: “Đừng nói là trước khi giao phối anh muốn đánh tôi một trận rồi mới làm nhé! Thế thì tôi quả thực làm không được.”

               Alfred vẫn quan sát đến biểu tình của cậu hơi sững sờ, lập tức nhịn không được lộ ra nụ cười mang vẻ kinh ngạc:  “Dĩ nhiên không phải. “

                “Nơi này là phòng tra tấn, lại không phải là dùng để tra tấn những kẻ ác độc mà thiêu tộc đã bắt được, mà là tra tấn chính bản thân thiêu tộc. ” Alfred vuốt ve cái ghế bành bằng gỗ, “Chúng tôi khiến cho kẻ địch chịu đau đớn, cũng từ trong đau đớn đó mà hấp thụ lực mạnh”

                “Chỉ có hình phạt và đau đớn mới có thể làm đánh thức được dục vọng của chúng tôi, cho nên muốn giao phối với thiêu tộc, nhất định trước tiên phải sử dụng hình cụ trên người chúng tôi” Mặc của Alfred hướng về Adam, bình tĩnh nói xong, hai tròng mắt vẫn âm trầm như bóng đêm, một tia sáng le lói trong đêm ở chỗ sâu nhất, đang ngắm nhìn phản ứng của Adam.

               Con mắt của Adam ở trong phòng dạo qua một vòng, lại  đảo lại một vòng, sau đó yên lặng…. Cầm thìa bạc mà khoét một miếng vào món đồ ngọt còn cầm trên tay, cậu ngậm thìa bạc vào, phát ra tiếng thỏa mãn, lại lầm bầm, uyển chuyển bước tới vách tường trước mặt treo đầy roi da.

                “Những thứ roi da này. . . là dùng như thế nào? ” Adam tò mò nhìn đủ thứ loại roi da muôn hình muôn vẻ này.

                “Đây là roi phân tán, đánh ra không đau, chỉ sẽ để lại vệt đỏ, đây là roi mây, đánh vào khá là đau đớn, nếu như không biết đánh đúng lực, còn có thể tạo thành thương thế. ” Alfred thuộc như lòng bàn tay, giới thiệu cho Adam nghe.

                “Đây là cây roi sấm sét, cũng là roi da dài nhất sắc bén nhất, là dùng lông của một loại thú quý hiếm nguy hiểm ghép lẫn với sợi thép hợp kim chế luyện nên, roi này phải xoay mấy vòng để lấy động lượng, cuối cùng mới từ trên cao hạ xuống, giống như là sấm sét giáng xuống” Alfred chỉ vào cây roi da sau cùng để giải thích

                “Lúc đó nhìn sẽ ra sao?” Adam nhìn sợi dây roi được bảo dưỡng kỹ lưỡng, cả sợilóe sáng lên.

.

               Alfred tháo roi xuống, quấn vào nơi cánh tay, nhẹ nhàng cởi ra khuy nút áo chỗ cổ tay hay bên, xắn tay áo sơ mi lên, lộ ra cánh tay rắn tỏi, tiếp đó đi tới khu vực trống trong phòng tra tấn này. Anh cầm chắc chắn chỗ chuôi roi như chuôi kiếm, áng chừng, cánh tay run lên, roi da dài như con rắn khổng lồ đã bắn ra ngoài, trải dài thẳng băng trên mặt đất.

               Tiếp đó cánh tay anh nhẹ nhàng vẽ ra một loạt chữ, cây roi dài bắt đầu bị cái tay đang cầm chậm rãi điều khiển, viết chữ trên không trung, vẽ đến ngay cả mũi roi nhọn cũng rời mặt đất, trên không trung vẽ ra cả mấy từ liên tiếp nhau. Lực mạnh cánh tay Alfred vung lên, theo một quy luật nhịp điệu kỳ lạ, roi da  dài như con rắn nhảy trên không, giống như hóa rắn thành rồng , trên không trung không ngừng xoay quanh, phát ra tiếng xé gió trầm thấp.

               Khi điều khiển roi da càng ngày càng lên cao, Alfred vẽ ra một đường tròn to lớn gần như thành một vòng cung hoàn chỉnh, cây roi dài trên không trung chém ra độ cong như trăng tròn, hướng về phía tường hạ xuống thật nặng.

               Một tiếng nổ vang lên đùng đùng, như sấm sét nổ vang, trong phòng tối phóng ra ánh điện, trên vách tường đá bị quật vào tạo một vết nứt hằn sâu, hơn nữa vết nứt này không hề bị lan ra làm nứt tường xung quanh, giống như là do trạm trổ vào đá mà nét rất dứt khoát, lực mạnh đã xuyên qua vào bên trong.

               Alfred quay đầu nhìn về phía Adam, Adam trợn mắt há mồm mà nhìn vết tích sót lại, gương mặt có nét chấn động và một tia kinh sợ. Alfred chậm rãi thu lại cây roi dài, treo lên trên tường.

                “Roi da như vậy, người chịu đòn chả phải sẽ bị đánh chết sao? ” Adam khó có thể tưởng tượng được, mặc dù coi như là rất giống các đạo cụ trong S&M mà cậu biết, thế nhưng những đạo cụ này rõ ràng nguy hiểm hơn rất nhiều, hầu như đều là dùng vật liệu kim loại pha trộn với các chất liệu mềm dẻo mà hung hiểm. Còn chưa kể ra đây mới chỉ là roi da, phía sau còn có gậy gỗ và dùi cui, toàn là những dụng cụ tra tấn đáng sợ, thậm chí không thể gọi là dụng cụ nữa, nên gọi là hung khí giết người mới đúng nhỉ!?

               Alfred nở nụ cười:  “Thiêu tộc là loài có sức sống mạnh mẽ nhất, dù cho có đánh gãy cột sống của tôi, chỉ cần trong mấy ngày là có thể khôi phục lại.  “

                “Mấy món đồ này đã lâu lắm không được sử dụng qua nhỉ!? ” Adam nhìn kỹ, tuy được gìn giữ tốt, nhưng mấy thứ dụng cụ này, cậu nhìn thì thấy chúng nó mới tinh, cũng không phải là cái loại nhìn rất đáng sợ do nhuốm máu thịt lâu ngày.

                “Sau khi tôi trở về, toàn bộ đã được lau chùi tu bổ lại một lần, có điều từ trước đó thì cũng chắc đã có hơn mười năm chưa dùng qua rồi.” Alfred thuận miệng đáp lại.

               Adam đã nhanh trí nhớ ra:  “Mười năm, tôi nhớ là anh cũng đã phục vụ quân đoàn thứ mười được mười năm? “

                “Đúng vậy. ” Alfred xác nhận điểm này, “Barry còn rời khỏi trang viên này sớm hơn so với tôi, sau khi chúng tôi rời đi sẽ không có người nào dùng qua.”

               Adam lại nắm được trọng điểm mà cậu muốn nghe trả lời”Vậy lúc anh còn ở đây, là ai sẽ dùng?”

               Trên gương mặt của Alfred vốn luôn luôn trầm ổn đến như cả dãy núi đổ xuống cũng không biến sắc, lại hiện lên vẻ lúng túng, lập tức lại nở nụ cười do sự lanh trí của Adam : “Có đôi lúc tôi sẽ  tự dùng lên người mình.”

                “Vậy anh thường dùng nhất là cây ro nàoi? ” Adam nhìn trên tường,  “Đừng nói, để tôi đoán thử xem “

               Cậu nhìn một chút, tỉ mỉ cân nhắc, còn cầm lên mấy cây so sánh với nhau, sau cùng lấy xuống một cây roi da dài hơn một thước, chất liệu tay cầm có màu đen, dùng một chất liệu như da và kim loại như cọng sắt đen tết lại mà thành, ở cuối được cột lại như tua rua, toàn thể nhìn khá cứng rắn, không mềm mại như các roi da khác.

               Ánh mắt hiện rõ nét kinh ngạc của Alfred đã nói cho Adam biết cậu đã đoán đúng.

               Adam đem roi da đặt gần chóp mũi nhẹ nhàng ngửi ngửi: “Ở đây chỉ có cây roi da này là còn lưu lại mùi máu tươi nhàn nhạt nhỉ. . .  “

               Câu trả lời này rất thông minh, nhưng ánh mắt Alfred lại hơi trầm xuống, phức tạp khôn kể mà nhìn Adam:  “Ừm, không sai, chính là  cây roi này đó. “

               Adam vuốt ve cây roi, nhìn mặt trên thân roi được bện lại tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật, nhẹ giọng nói:  “Vậy anh làm sao để tự quất vào người mình?”

               Alfred lẳng lặng nhìn cậu một hồi, khóe miệng có hơi nhếch lên. Anh giơ cánh tay lên, tháo  xuống chiếc đồng hồ tuyệt đẹp đang đeo trên cổ tay, tiếp đó chăm chú nhìn vào Adam, tháo áo khoác vest xuống , kéo lỏng cà vạt ở phía trên, đặt ở trên kệ gỗ thập tự bên cạnh, bắt đầu cởi ra từng nút áo một của mình.

               Adam càng ngày càng trừng to mắt ra, nhìn không chớp mắt, theo từng cái nút áo một được tháo ra, cậu theo đó mà hất cằm lên, ánh mắt lại theo từng nút áo một đang xuống dưới, môi hé mở, cuối cùng nhịn không được nuốt nước miếng, thấp giọng khen ngợi một câu: “Bravo!”

               Alfred cũng treo đem áo sơmi ở trên thập tự giá, đứng ở trước mặt Adam, bắp thịt của anh to lớn cuồn cuộn mà hoàn mỹ, tràn đầy cảm giác mạnh mẽ như núi đá trùng trùng, vừa uy nghiêm vừa cường hãn, lộ ra độ vĩ đại không cách nào hình dung. Thế nhưng trên cơ ngực hết sức nở nang của anh, đã có hai thứ hấp dẫn ánh mắt Adam. Đó là hai vòng bạc nho nhỏ, được xỏ xuyên qua đầu vú Alfred, giống như là hai cái vòng khuyên nơi tay nắm cửa, treo lại trên đầu vú của anh.

                “Cái này được xỏ vào lúc một đứa trẻ thiêu tộc tròn 8 tuổi, đó cũng là lễ trưởng thành của thiêu tộc. ” Alfred nhẹ nhàng khều một cái khuyên ở một bên, thấy Adam cũng không có bị khuyên vú hù dọa, anh đem hai tay đặt ở trên thắt lưng: “May I?”

               Adam gật đầu: “Please. “

               Alfred rút thắt lưng ra, tỉ mỉ quấn nó lại sau đó mới  treo ở trên thanh ngang của giá gỗ, quần theo đó rơi xuống, Adam mới nhìn ra hai cái đai lưng vòng qua áo sơ mi trước lúc cởi ra này là gì, thì ra đây là hai cái lưng được kẹp vào vớ cao màu đen của Alfred, là dùng để kéo thẳng áo sơmi. Alfred ngay trước mặt Adam, cởi đôi tất đang mang, cuối cùng hoàn toàn khỏa thân đứng ở trước mặt Adam.

               Anh quỳ xuống mặt hướng tường, tách hai chân ra, thân thể cao ngất, như một chiến sĩ chuẩn bị hứng chịu đòn tra tấn, tiếp đó chìa tay ra về hướng Adam.

               Adam đem roi trong tay thả xuống vào tay Alfred, nhưng đến lúc đã gần đặt vào đúng tay của  Alfred  rồi lại giơ lên, làm cho ngón tay nắm vào không khí. Alfred kinh ngạc nhìn cậu.

               Adam cắn môi, lộ ra một tia cười xấu xa, nhẹ khẽ vuốt vuốt roi da: “May I?”

               Alfred cũng lộ ra nụ cười, nhìn Adam không chớp mắt, đem hai tay chắp ở sau lưng: “…Please”

               Adam chậm rãi đi vòng qua phía sau Alfred, dùng mũi nhọn của roi có gắn một ít lông nhẹ nhàng dọc theo bả vai rộng lớn như dãy núi của Alfred lướt qua, tiếp đó giơ cánh tay lên, dùng sức quất xuống.

               Alfred hơi run run người một chút, trên lưng xuất hiện một vệt đỏ dài, anh ngẩng đầu ưỡn ngực mà nhìn bức tường trước mặt. Adam cắn môi, càng thêm dùng sức.

                “Có khi nào đánh quá tay không?” quất roi thứ hai rồi, Adam đi tới bên cạnh Alfred, phát hiện vẻ mặt của Alfred không thay đổi chút nào, anh nhìn Adam lắc đầu:  “Không sao cả, tôi có thể chịu được hơn thế này rất nhiều.”

                “Nhưng có lẽ tôi cũng không thấy quen lắm” Adam sờ sờ roi da, nở nụ cười ngượng ngùng,  lời của cậu làm cho trong ánh mắt Alfred lúc đầu có đốm lửa lóe lên, chợt ảm đạm đi, “Tôi cũng không phải kiểu người tàn nhẫn như thế, tôi không thể nào sử dụng hình phạt dã man tàn bạo như thế với đối tượng không có tội. “

               Quai hàm của Alfred méo xuống, vẻ đau khổ, thất vọng và căng thẳng.

               Thấy Alfred hình như chưa hiểu rõ lắm ý tứ của mình, Adam ho nhẹ một tiếng, lặp lại lời nói:  ” Tôi không thể nào đối xử như thế với….. một trùng vốn không có tội. “

               Đầu lông mày của Alfred hơi nhăn nhăn, khóe miệng lập tức cong lên như đã nghĩ ra được cái gì, thử thăm dò nói: “Nhưng mà, tôi có tội.”

               Ánh mắt Adam bỗng hưng phấn hẳn lên: “A? Anh có tội gì?”

                “Tôi. . . Tôi từng phạm vào tội giết hại ” ánh mắt Alfred đuổi theo Adam biến dần nơi khóe mắt, ngay sau đó là tiếng roi vang ‘vút’ lên.

                “Giết chóc, đây đúng là tội rất nặng.” Adam ra sức quất vào, có điều nói thật, bản thân cậu cũng không phải thích hành hạ điên cuồng, làm cho cậu cứ như vậy vô duyên vô cớ quật vào người Alfred, cậu cũng không dám dùng hết sức. Cây roi ở trên lưng Alfred để lại vết đỏ càng thêm rõ ràng, máu tươi rươm rướm, bản thân cây roi da này đã đủ nguy hiểm, dù cho Adam chưa có dùng hết khí lực thì cũng đủ để lưu lại vết thương rồi.

                “Tôi còn phạm vào. . . tội nóng giận.” Alfred lần thứ hai nói ra.

               Adam tiếp tục quất.

               Thế nhưng nói đúng ra, Alfred cũng không có quá nhiều hành vi phạm tội có thể nói, anh lưỡng lự vài giây, khàn khàn nói:  “Tôi từng phạm vào. . .  tội tham lam.”

                “Tham lam cái gì? ” Adam lại ngừng quất.

                “Tôi gặp được một hùng trùng hoàn mỹ, tôi muốn đem người ấy kéo vào gia tộc đen tối của tôi, tôi muốn tất cả của cậu ấy là của tôi.” Alfred nhẹ giọng trả lời.

                “Người ấy là ai?” Adam giơ roi da lên, có điều để cho chắc ăn, vẫn hỏi một câu.

                “Là hùng trùng đang ở phía sau quất roi vào người tôi.” Sau khi Alfred trả lời xong lại nhận được một cú quật xuống thật mạnh,

               Lần này Adam rất dùng sức, bởi vì cậu đã cảm thấy hơi hưng phấn, lại cảm nhận được một ít sung sướng vô hình: “Thật đúng là một tội nghiêm trọng. “

                “Xin hãy nghiêm phạt tôi đi, nghiêm khắc hơn, đau đớn hơn nữa” thanh âm trầm thấp của Alfred phảng phất như đang rên rỉ,  “Bởi vì tôi còn có một tội nghiêm trọng hơn.”

               Adam lại dùng lực quất vào mấy cái thật mạnh: “Tội gì?  “

                “Tôi muốn, tôi còn muốn. . . ” Alfred xoay người lại, vật ở phía dưới dựng đứng lên nhìn vô cùng to lớn tràn đầy uy lực , “Tôi còn muốn dùng cơ thể bẩn thỉu tràn đầy tội ác của mình này, để vấy bẩn sự thuần khiết và thiện lương của em. “

               Adam đi tới trước mặt Alfred, cây roi chạm vào cự vật to lớn của Alfred mà di chuyển, trên gương mặt trầm ổn thông tuệ của Alfred, lúc này đã tràn ngập vẻ nhục dục dâng trào và cuồng nhiệt, Adam nhìn anh, dùng giọng nói làm như vô tội: “Ngẫm lại. . . Vẫn không tính là phạm tội.”

               Alfred ngửa đầu nhìn cậu, không dám tin mà nhìn Adam, sau đó hơi nheo mắt lại:  “Vậy nếu như. . . Tôi làm gì đó?

                “Vậy anh đã phạm vào tội dâm dục rồi” Adam dùng cây roi quất vào vật to đang chĩa vào đùi mình kia.

               Alfred cơ thể hơi run rẩy, cũng không có hành động, mà là ngẩng đầu nhìn Adam, ánh mắt bỗng chớp một cái:  “Ở thiêu tộc có truyền thống cổ xưa, một hình phạt cổ xưa “

                “Cái gì? ” Adam nghi ngờ nhìn anh.

                “Nếu có một hùng trùng, nguyện ý gánh vác trách nhiệm nặng nề, nghiêm phạt một thiêu trùng đã phạm tội, nghiêm phạt để hắn ta chịu sự thống khổ.” Alfred chậm rãi nói,  “Vậy vì phải cho hắn mang rọ mõm vào, phủ thêm yên ngựa, ngồi ở trên người của hắn, dùng roi quật vào người hắn,  ngồi trên lưng hắn để đi tham quan toàn bộ tòa thành buồn thảm nhuốm đầy máu và tội ác này, cuối cùng ở chỗ cao nhất trên lâu đài, dưới tầm mắt của tổ tiên thiêu tộc, dùng “cây roi dài” nóng như lửa của người đó, đâm thủng vào cơ thể của thiêu trùng phạm trọng tội kia. “

               Ánh mắt Alfred rơi xuống dưới háng Adam, lại ngẩng đầu lên, “cây roi dài” nóng như lửa ý chỉ cái gì, đã quá rõ ràng.

                “Vậy giờ, rọ mõm với yên ngựa để đâu nhỉ? ” Adam khẽ cười hỏi.

Thanh An

Chủ nhà đảng sủng công 1000%. Sủng công là chân ái, chào mừng các bạn cải tà quy chánh =))

2 thoughts on “TTCSP – Chương 53

  1. ohh, thật khum ngờ
    lúc đầu nghe niệm lực thống trị tui tưởng đâu ảnh có máu S chớ~ sau lại thấy khum đúng lắm vì ảnh ôn nhu hơn, thì ra máu M~~~
    huhu, đây là cảm xúc vừa thương vừa sướng ư, alfred ơi alfred à mê anh qué

    1. mê không. Mãi là thụ no.1 trong lòng tui: giàu giỏi đẹp quyền lực, quan trọng là chiều chồng số 1 =))

Leave a Reply

Back to top