Chương năm hai: Dòng tộc kỵ sĩ bóng đêm

Thấy được phản ứng kịch liệt trên mạng, Fassa mới ý thức được chuyện này có sức ảnh hưởng đến cỡ nào, nhưng anh cho tới bây giờ đều là một thân cô độc, cũng không sợ hãi rằng nó sẽ mang tới hậu quả gì.
“Trung tướng Harvey kêu cậu qua gặp ông ấy.” nhưng khi Fassa trở lại sư đoàn bốn, anh lại nhận được mệnh lệnh đầu tiên là thế này.
Trung tướng là một trong những Quân đoàn phó của quân đoàn thứ sáu, phụ trách khu vực phòng thủ chính là phương hướng của sư đoàn ba và bốn, là so với sư đoàn trưởng sư đoàn bốn cao hơn một cấp quan quân, chỉ cách một khoảng ngắn với quân đoàn trưởng là chức cao nhất trong quân đội.
“Báo cáo! ” Fassa tiến vào phòng làm việc của trung tướng Harvey, trước tiên chào một cái, sau đó đứng thẳng tắp ở nơi đó.
“Không cần câu nệ lễ nghĩa đâu, ngồi đi.” giọng nói trung tướng Harvey không tính là nghiêm túc, nhưng tuyệt đối không tùy ý, có khí phách hết sức.
Fassa cũng không khách khí, ngồi vào đối diện với trung tướng Harvey.
“Tôi cũng đã sớm nghe nói qua thanh danh của cậu, Fassa, cậu là một trong những chiến sĩ ưu tú nhất của sư đoàn bốn, thường thường một mình chiến đấu, luôn chọn ra tay với những kẻ địch khó hạ nhất, thậm chí có thể ảnh hưởng đến kết quả thắng lợi trong khu vực tác chiến đó.” Trung tướng Harvey bình tĩnh nói, “Thế nhưng trước giờ cậu vẫn bị xác định và đánh giá là bạo lực quá đáng, gien giết chóc nổi trội quá cao, không rõ cách để khống chế tâm tình của mình, hơn nữa cũng không có một người lính nào tình nguyện nghe theo cậu. “
Biểu cảm của Fassa vẫn rất bình tĩnh, những gì trung tướng Harvey nói là sự thật, anh đã âm thầm chấp nhận.
“Có điều, căn cứ vào biểu hiện của kết quả kiểm tra đo lường gần nhất, gien giết chóc và gien hiếu chiến của cậu tuy vẫn tồn tại, nhưng những chỉ số có liên quan đến hai gien này của cậu đã xuốn một mức độ lớn, nếu theo số liệu này nhìn, cậu đã có thể tự mình khống chế rất tốt với các hành vi của bản thân, hoặc có lẽ, lý trí của cậu càng trở nên tỉnh táo.” Trung tướng Harvey mở ra một phần báo cáo, quay ngược lại ném trước mặt Fassa.
Fassa hoàn toàn không ngờ được tới chuyện này, anh nhìn báo cáo ở phía trên, cảm thấy có chút khó tin, đến khi anh lật mặt ra phía sau, lại phát hiện một ít tư liệu cơ bản của binh lính.
“Dựa theo quy định, quân công của cậu sớm đã thỏa mãn điều kiện để phong hàm, thế nhưng năng lực tự điều khiển bản thân thấp đã ảnh hưởng đến cậu, nhưng mà căn cứ vào nhận định của bản báo cáo này, tôi không có có lý do gì để tiếp tục ngăn không cho cậu thăng hàm nữa.” Trung tướng Harvey nhàn nhạt nói, “Hơn nữa, khi tôi gửi ra tin tức cậu sẽ trở thành đội trưởng xong, nhưng lại có không ít trùng binh chủ động muốn xin gia nhập dưới trướng của cậu.”
Fassa lúc này cũng không lấy làm kinh ngạc nữa, lại như có điều suy nghĩ.
“Nói vậy cậu cũng đã hiểu rõ lý do then chốt của những biến hóa này. ” Trung tướng Harvey để lộ nét cười nhẹ, “‘Cậu ấy’ đã khiến cho cậu thay đổi. “
Đôi mắt Fassa nhìn vào bản báo cáo, ánh mắt cũng đã nhìn về phía xa xăm, như lại thấy được bóng hình gầy gò đang hút thuốc kia.
“Cậu cũng có thể lựa chọn không chấp nhận đợt thăng chức lần này .” Trung tướng Harvey khôi phục sự bình tĩnh khi giải quyết việc chung như trước, “Dù sao hiện tại chúng tôi chỉ căn cứ vào chỉ số mà không thể không làm theo, nhưng nếu xét theo cách nhìn trước giờ, cậu cũng không phải là một quan chỉ huy tốt.”
Lấy tính cách thích làm hiệp khách cô độc của Fassa, theo bản năng đã muốn cự tuyệt, thế nhưng anh vừa mở miệng ra phân nửa, đột nhiên dừng lại, thật lâu không nói gì.
Trung tướng Harvey lần nữa nở một nụ cười, cũng không phải ôn hòa như trước, mà là lộ ra vẻ thoả mãn: “Xem ra cậu hiểu ý của tôi, nếu như muốn trở thành sĩ quan cấp giáo, thậm chí được thăng lên cấp tướng, thì phải cố gắng lên, thượng úy Fassa. Có điều đừng làm việc gì quá ngu ngốc nữa, làm chiến sĩ chỉ là viên gạch lót để được thăng lên sĩ quan, cậu phải học các làm một người sĩ quan quân đội chứ không phải một người chiến sĩ mạnh nhất.”
Ánh mắt của Fassa rất phức tạp, dần dần chuyển thành ánh mắt hết sức nghiêm túc chân thành, anh gật đầu, đứng lên cúi chào: “Tôi sẽ không phụ sự kỳ vọng của ngài. “
“Nhớ kỹ cậu bởi vì người nào mà chiến đấu.” Trung tướng Harvey nhẹ nói, “Đến khi hiểu rõ được điểm này, được phong làm tướng quân đối với cậu mà nói chỉ là vấn đề thời gian, khi đó, cậu sẽ hiểu tất cả nỗ lực đều rất đáng giá. “
Tốc độ của sư đoàn bốn rất nhanh, sau khi Fassa đã trở về, cũng đã nhận được thông báo về nơi đóng quân mới mình sẽ được điều đi. Nhánh chiến đội này chỉ có ba mươi trùng binh, Fassa cần phải đi gặp mặt bọn họ trước.
Đến lúc phải phát biểu với tư cách là đội trưởng, Fassa nhìn từng con mắt đang nhìn mình, lại hoàn toàn không biết nên nói cái gì, cuối cùng chỉ nói có ba câu: “Nghe theo mệnh lệnh, đừng làm chuyện ngu xuẩn, đừng nói nhảm, giải tán! “
Fassa trở lại ký túc xá của mình, anh đã được thăng chức thượng úy, trở thành cấp đội trưởng, sẽ có ký túc xá mới, không được ở chung với James nữa.
James đứng dậy, nhìn Fassa, biểu tình có chút kỳ quái: “Chúc mừng, thượng úy Fassa, hoặc nên gọi là đội trưởng Fassa? “
“Cái gì? James, cậu nói vậy là ý gì? ” Fassa tuy tính tình quái gở, nhưng cũng không hề ngu ngốc. James là một trong rất ít những người bạn của anh, đương nhiên là anh có thể nhìn ra trạng thái của người bạn tốt của mình không đúng lắm.
James nhìn anh một cái, nghiêng đầu sang chỗ khác, biểu cảm có chút u ám.
“James à, là cậu giận gì vậy? ” Fassa đi tới, đặt tay xuống bả vai của James hỏi.
James mím chặt môi, nhìn anh, sau đó lộ ra nụ cười hơi kỳ quái: “Nhìn cậu chắc phải cảm thấy sướng lắm”
Fassa nhíu mày, không có nghe hiểu.
“Video, 76 phút, nhìn cậu lúc đó chắc sướng lắm.” James cười cười gàn dở, tiếp đó đôi mắt như xanh như biển khơi xa bờ nhìn Fassa, “Cảm giác kia nhất định là tuyệt lắm nhỉ!”
“Đúng vậy. . . ” Fassa chần chờ trả lời anh.
James lắc đầu, cố gắng nặn ra một nụ cười: “Quên đi, Fassa, đừng để bụng nhé, cứ quên chuyện này đi! Cậu lên chức, tớ nên chúc mừng cậu. “
Fassa không nói gì, chỉ là lẳng lặng nhìn anh.
“Thôi được” James ngồi ở trên giường, giọng nói cố gắng tỏ ra ung dung “Tớ sẽ thẳng thắn thú nhận, là tớ có chút ghen tỵ, Fassa, không phải, là đố kị khủng khiếp.”
“Cậu biết rồi đó tôi thuộc Nga tộc, bọn họ nói thế nào nhỉ, là Nga tộc so ra vĩnh viễn kém hơn Điệp tộc.” James nở nụ cười tự giễu, “Không có giỏi về cách hấp dẫn được hùng trùng như Điệp tộc, lại không giống với những trùng tộc có sức mạnh khác có thể nhanh chóng tích lũy quân công, Fassa, thật ra tớ còn luôn tự nghĩ mình có thể sớm tìm được hùng trùng hơn so với cậu.”
*Nga: con ngài
“Tớ thực sự. . . Rất đố kị. ” James mang theo nụ cười mà nói ra những lời này, hai mắt xanh thẳm lại nhẹ nhàng run rẩy, ở trong đó cũng không phải là căm hận hay đố kị, mà là sợ hãi, “Tớ không biết làm sao lại thành ra như vậy, Fassa, chúng ta là bạn tốt nhất của nhau, tớ không nên có ý nghĩ như vậy. “
“Thế nhưng ông trời ạ. . . ” James hai tay ra đặt lên trán của mình, “Trước kia tớ còn có thể tự huyễn hoăc chính mình, cậu chỉ là đúng dịp gặp Adam, tớ đã cố gắng để không nghĩ tới nữa, thế nhưng, thế nhưng, tớ lại thấy được những hình ảnh kia. “
Hai mắt James xẹt qua một tia u ám bị che bớt lại: “Tớ đã rất đố kị, Fassa, Adam, Adam không để ý đến lời mời của tớ, lại gặp cậu tới lần thứ hai.”có vẻ như anh vẫn còn lời muốn nói, nhưng tự anh ép buộc mình mình phải ngậm miệng lại, trên mặt anh mang theo nụ cười, trong mắt vẫn còn chán ghét và đau khổ sâu đậm, “Fassa, tớ tự thấy bản thân mình thật xấu xa, như đã lột xác thành một con bướm thiêu thân.
Fassa nhìn dáng vẻ đau khổ của người bạn thân của mình, anh không nói nên lời gì hay để an ủi, chỉ có thể nói: “Hay là để tớ nói một chút với Adam. “
“Đừng để cho tớ hận cậu, Fassa.” James cười, trong mắt vẫn giữ vẻ cự tuyệt đầy kiên định.
Mà lúc này ở Fabre, Adam đang đến nhà của Alfred.
Cậu ngồi một chiếc xe có vẻ tao nhã cổ điể hơi cũ kỹ, trên xe không có một bóng người, là hệ thống lái tự động, thế nhưng xe lái đi về hướng sát biên giới thành phố, thậm chí tiến nhập vào rừng rậm hoang vu chung quanh khu vực thành thị.
Có điều trong rừng rậm vẫn có có một con đường, làm cho Adam biết mình không có đi sai đường. Cậu tỉnh táo ngồi ở trong xe, ý thức được chiếc xe cổ điển này đang hướng đến nơi thành phố phía bắc lái đi, không khỏi cảm thấy hơi kỳ lạ.
Hắc khu là nơi bất hợp pháp của Neisser, cũng là góc tối không ai muốn quan tâm, chúng rải rác mà phân bố ở xung quanh Neisser, chiếm cứ phần lớn là khu quần thể kiến trúc đã hoang phế dưới mặt đất. Đối với phần lớn cư dân Neisser hầu như đều tọa lạc trên không trung mà nói, mặt đất thực sự là quá xa xôi, trên trời dưới đất hoàn toàn là hai ranh giới khác nhau, cho nên phạm vi hắc khu kỳ thực rất rộng lớn.
Thế nhưng Adam lại nghe qua một tin đồn, đó là sẽ không có bất cứ trùng nào dám thành lập địa bàn ở phía bắc của Neisser. Những kẻ dã tâm ở hắc khu đương nhiên sẽ không bỏ qua một mảnh đất vô chủ lớn như vậy, thế nhưng có người nói “Không thể đi về phía bắc”, là do bọn hắn đã phải trả giá bằng máu tươi để học được bài học này.
Chiếc xe cổ điển cuối cùng bay qua một cánh cổng sắt lớn màu đen, lái vào một sân cỏ. Nhìn bên ngoài có thể nói là địa bàn đồng cỏ mênh mông, đi mãi mới thấy có một điểm kết thúc, đó là một tòa lâu đài cổ kính có kiến trúc trang nghiêm lại lạnh lẽo, Adam có thể hiểu thêm ‘nhà’ của Alfred là đến cỡ nào.
Xe dừng ở tầng hầm để xe ở dưới, tới đón tiếp Adam là một vị thư trùng đã già râu tóc bạc phơ, ông mang theo nụ cười hiền hòa, vui vẻ nói: “Ngài Adam? Ah, ngài có thể đến thật sự là quá tốt, thiếu gia đang đợi ngài.”
“Thiếu gia? ” Adam nghi ngờ nhìn ông.
“Chính là ngài Alfred, tôi là quản gia Alford của lâu đài Dạ Ngữ, từ khi còn trẻ đã luôn ở bên hầu hạ thiếu gia Alfred, nên đã quen gọi vậy rồi.” Alford cười giải thích.
Ông dẫn Adam từ gara thang máy tiến nhập tòa vào thành.
Đây là một tòa lâu đài cổ chân chính khắp nơi đều để lộ ra dấu vết lịch sử, tường đều là đá cẩm thạch được đánh bóng đến loáng lên, Adam len lén sờ vào, hầu như sờ không ra khe hở giữa các tảng đá, nói không chừng chính là đạt đến trình độ trong truyền thuyết “Một cây kim cũng không chui lọt” hoặc là “Nước tạt không chảy vào được.”. Trên vách tường của lâu đài cắm nến, nhưng dưới ánh nến cũng có đèn chiếu sáng công nghệ cao, làm cho tòa lâu đài sáng lên không ít.
Alford dẫn Adam đi tới trước một cánh cửa, nhẹ nhàng mở cửa ra, bên trong truyền đến tiếng nhạc du dương. Alford dẫn Adam ngồi ở trước bàn ăn, kéo ghế ra cho cậu, phục vụ để cậu ngồi nghiêm chỉnh.
Mà ánh mắt của Adam đã bị Alfred hấp dẫn, anh mặc áo sơ mi trắng, đeo cà-vạt, bên ngoài mặc áo vest gi-lê màu xanh đen. Dùng vốn tự vựng ít ỏi của Adam, chỉ có thể miêu tả cách ăn mặc của Alfred tới mức này, thế nhưng bộ đồ này không thể nghi ngờ bó sát hoàn hảo vào người của Alfred, đưa ưu điểm dáng người của anh tôn lên toàn bộ, nhìn qua thật đúng là một quý ông tao nhã.
Alfred ngồi bên một loại nhạc cụ vô cùng to lớn, Adam mơ hồ liên tưởng đến cây đàn đại phong cầm khổng lồ do ông thuyền trưởng bạch tuộc trong Cướp biển Caribbean 2 đánh. Alfred đương nhiên nhìn không kinh dị như ông thuyền trưởng bạch tuộc kia, thế nhưng âm thanh hùng vĩ của loại nhạc cụ vĩ đại này, vẫn vang vọng lại trong đại sảnh.
*Cây đại phong cầm trong phim:

Thanh âm này tuy rất lớn, cũng không có bị khó chịu đến đinh tai nhức óc, ngược lại âm sắc hài hòa, khí thế rộng rãi, cho dù Adam vốn không có kiến thức âm nhạc sâu sắc gì, cũng có thể cảm nhận được bi thương sâu đậm và nỗi đau khổ mãnh liệt trong đó.
Lúc đầu động tác của Alfred còn rất ưu nhã, càng về sau lại càng ngày càng nhiệt huyết hơn, anh thậm chí kéo lỏng cà- vạt ra, thân thể theo tiếng nhạc của cây đại phong cầm phía trước mà lay động, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ đứng lên kích động rống giận. Thay cho tiếng rống giận phát ra của anh chính là âm nhạc, điểm hay ở phòng khách này chính là hiệu quả tiếng vang làm cho tiếng nhạc quanh co như muốn dội lại, làm cho Adam cảm nhận được chấn động không rõ.
Khúc nhạc cao vút liên miên không dứt vang lên, trái tim của Adam cũng theo đó càng đập nhanh hơn, vào thời khắc này, tiếng nhạc lại hơi ngừng, tim Adam lơ lửng trên không trung, gần như không có chỗ dựa vào, trong khắc đó cảm nhận được trong khúc nhạc ấy có một phần cô độc không được dàn xếp.
Alfred chậm rãi đứng lên, vừa đi vừa siết lại cà vạt, động tác tao nhã này làm cho Adam thấy nhìn không chuyển mắt, Alfred ngồi ở đối diện Adam, nở nụ cười ôn hòa: “Đã để em chờ lâu.”
“Muốn ăn ngon thì phải đợi. ” Adam ý tứ thâm sâu đáp lại.
Alfred cười cười, ông Alford đã mang thức ăn tới, đem đĩa ăn đang được che lại bằng lồng bạc đặt lên bàn. Làm cho Alford đã lớn tuổi như thế phục vụ, Adam có chút ngượng ngùng, nên vội vàng đứng lên.
“Không cần như vậy, ngài Adam, đây là một trong số không nhiều những sở thích trong cuộc sống đã quá dài này của thôi, xin ngài cứ yên tâm thưởng thức là được. ” Alford mỉm cười khuyên ngăn cậu.
Các món ăn vẫn tinh xảo như lần trước, có điều Adam phát hiện, lúc này không giống như lần trước dựa theo một thứ tự tiêu chuẩn mà mang từng món từng món ăn một lên, mà là đều bày ở trên bàn một lần.
“Tôi có để ý tới, hình như em thích được ăn nhiều món cùng lúc” Alfred nhìn thấu sự hoang mang nơi Adam, giải thích một câu.
Sự chú ý đến từng tiểu tiết thế này làm cho Adam cũng cảm thấy thật ấm áp, đối với cậu mà nói, một bữa ăn xa hoa trang trọng từng món chỉ bày tinh xảo một chút thế này, tuy là mỹ vị, lại lộ vẻ rườm rà, ăn không tận hứng. điều quan tâm nho nhỏ này của Alfred, lại làm cho cậu thấy thoải mái gấp bội.
“Đúng rồi, lần trước anh để tôi phải đoán được chủng tộc của anh, tôi tìm thật lâu, cuối cùng vẫn là Haya nói cho tôi biết, anh thuộc Thiêu tộc, nhưng lại không chịu tiết lộ cho tôi biết nhiều hơn, nói vẫn nên giữ lại phần hay để anh nói cho tôi.” Adam nhớ tới vấn đề này, cũng có chút không dằn lại được, nhịn không được muốn hỏi cho ra.
*Thiêu: bọ cánh cứng
Alfred nắm chặt cái nĩa, trầm mặc một cái, mới lộ ra một nụ cười trấn định: “Em đã muốn biết, tôi sẽ nói cho em biết! “
“Thiêu tộc, là một trong những trùng tộc cổ xưa nhất đã sinh sống tại Fabre.” Alfred nhẹ nhàng nâng ly, Adam cũng khẽ nhấp một hớp, lần này cậu đã có kinh nghiệm, uống rượu là phải từ từ chứ không nốc ực nữa. “Cũng là tộc có số dân ít nhất hiện giờ. “
“Thiêu tộc từ xưa đến nay, chính là trùng tộc cường đại nhất, ngoại trừ Gạt tộc xuất hiện nghìn năm trước trong truyền thuyết, không còn có bất kỳ trùng tộc có thể so ra được với Thiêu tộc.” Alfred tiếp tục nói, “Tính cách trời sinh của thiêu tộc là cực kỳ căm ghét cái ác, luôn hướng về chính nghĩa, bắt đầu từ thời kì vương triều đã được xưng là “Tộc của các kỵ sĩ bóng đêm”, cũng có trùng gọi chúng tôi là “Kẻ phán quyết trong đêm, kẻ hành xử”
*Gạt: con bọ cánh cứng Hercules

“Thiêu tộc đi lại ở trong bóng tối, chỉ đối phó với các đối tượng cực kỳ hung ác, chỉ diệt trừ những tên tội phạm không đường cải tạo, chúng tôi dùng lòng tin của bản thân để phán định tà ác, dùng lực lượng của chính mình để trừng phạt tà ác, chúng tôi hòa mình với các thế lực bóng tối để đả kích chúng” Alfred bình tĩnh nói, Adam nghe đến mê li: “Hấp dẫn quá đi, các anh làm như vậy, nhất định sẽ đắc tội với rất nhiều kẻ thù nhỉ! “
Alfred nhẹ giọng cười cười: “Thiêu tộc cũng từng nhiều lần gần kề với sự diệt chủng, đã từng gặp qua nhiều lần phản công từ các địch thủ. Có điều tổ tiên của thiêu tộc từ rất xa so với trước kia, đã qua một phương thức nào đó, sửa lại niệm lực của thiêu tộc. Từ đó về sau, những bậc cha chú nắm giữ kỹ xảo chiến đấu, kinh nghiệm trí tuệ, sẽ thông qua niệm lực truyền vào cho con cháu thừa kế đời sau. Hơn nữa lịch sử thừa kế lại của thiêu tộc cũng cực kỳ rõ ràng, từng đời một hội tụ tri thức và tài phú được gia tộc cất kỹ, mỗi trùng sinh ra trong thiêu tộc đã biết đến sứ mạng của mình, khắc khổ trui rèn mài giũa bản thân, lúc nào cũng trong tư thế chuẩn bị nghênh chiến các thế lực bóng tối.”
“Vào thời đại hắc ám, thiêu tộc là lực lượng chủ lực ra tay cứu vớt hùng trùng, cũng là tộc đã tác động lớn nhất lên việc tạo nên ba đầu não đứng đầu, cho nên địa vị của thiêu tộc ở Fabre vẫn đặc thù như cũ .” Alfred cũng không tỏ ý khoe khoang chút nào nói, “Hiện tại những tội ác nghiêm trọng đã được giảm thiểu, phần lớn thiêu tộc đang đóng binh tại các quân đoàn xa xôi, duy trì trật tự. Trước đây tôi đang ở quân đoàn thứ mười, hiện tại chiến sự của quân đoàn thứ mười ổn định, Passaus và Nalena cũng quyết định cho tôi được quay trở về Fabre. “
“Nghe ra, các anh chính là một trùng tộc anh hùng của Fabre, nhưng mà vì sao tôi trước giờ chưa từng nghe qua tên của các anh, ngay cả trên mạng cũng không có bao nhiêu tin tức, trong khi thiền tộc và điệp tộc đều có không ít lịch sử tra ra được?” Adam vô cùng hiếu kỳ.
Cậu đã tra được, bởi vì lực chiến đấu và niệm lực mạnh nhất của hoàng tộc được tập hợp lại chính là năng lực “lặng im “, mà vẫn là người đứng đầu Điệp Tộc vốn đã có năng lực “tấu minh*” vô cùng lớn, có thể đồng thời tăng niệm lực cho ngàn vạn chiến sĩ trùng tộc cùng một lúc, cho nên từ thời cổ đại chính là tộc thủ lĩnh theo quân xuất chinh. Mà năng lực thiền tộc thì càng thêm thần bí, được gọi là “suy nghĩ “, tác dụng cụ thể không được biết, chỉ biết là thời cổ đại tộc của bọn họ giống như thủ lĩnh tôn giáo và tế ti, hiện tại đang đứng ở địa vị cao nhất ở Fabre tạo trên mặt trăng duy trì sự chuyển động của bộ ba đầu não.
*Tấu minh: những lời được nói ra có trọng lượng
Thế nhưng thiêu tộc, so với ba trùng tộc lớn từ xưa đến nay thống trị Fabre lại còn rất thưa thớt.
“Bởi vì bắt đầu khoảng chừng từ nghìn năm trước, số lượng trùng trẻ tuổi được sinh ra trong thiêu tộc không ngừng giảm thiểu ” trên mặt của Alfred có chút buồn bã, “Thiêu tộc vì dẹp loạn phân tranh thời đại hắc ám, bỏ ra một cái giá quá lớn, từ thời đại hắc ám đến nay, con số thiêu tộc từ đầu đến cuối không có vượt qua năm, mà bây giờ, cũng chỉ còn lại tôi và cháu tôi là thuộc thiêu tộc.”
Adam há to mồm, nhịn không được lộ ra một tia đồng cảm: “Vậy mà anh còn muốn đi quân đoàn thứ mười? Lỡ như mà anh. . . thì thiêu tộc sẽ còn lại mỗi một người cháu của anh thôi, nó chắc chỉ là một đứa trẻ nhỉ !?”
“Cháu của tôi đag ở quân đoàn thứ mười một, nó còn cần rèn đúc. ” Alfred mỉm cười, “có điều Haya vẫn còn giữ ở nơi nào đó hơn mười trứng của thiêu tộc, bọn chúng một ngày sẽ nở ra, tự nhiên phải biết sứ mệnh mình sẽ kế thừa là thế nào.”
“Vậy tại sao thiêu tộc lại thưa thớt đến thế, theo tôi thấy thì, thủ đoạn của anh rất cao siêu.” Adam nâng ly rượu lên, uống một ngụm, trong nụ cười có chút đùa giỡn, “Cách tán tỉnh của anh dịu dàng như thế, các hùng trùng khác sẽ rất khó chống đỡ được chứ nhỉ!? Cái này có phải cũng là do kinh nghiệm được kế thừa từ niệm lực hay không?”
Alfred nhìn cậu, cũng mỉm cười, một người đàn ông đã nhiều lần trải qua kinh nghiệm đau thương, gánh vác sứ mệnh nặng nề, vẫn có thể lộ ra một nụ cười ấm áp đến vậy, còn gợi cảm muốn giết người, Adam bỗng cảm giác một ngọn lửa dục vọng ở trong thân thể bắt đầu khởi động, ánh mắt lại càng thêm nóng bỏng.
“Niệm lực của thiêu tộc vốn có năng lực đặc biệt, là [ kinh sợ ], khi đã biến hóa sâu sắc hơn, sẽ thành [ thống trị ]. Năng lực này để cho các trùng tộc khác trời sinh sẽ tràn ngập sự sợ hãi đối với thiêu tộc, ở trước mặt chúng tôi không còn sức đánh trả chút nào.” Alfred nói rằng.
Adam nhịn không được lại suy đoán: “Cho nên hùng trùng đối với các anh cũng tràn đầy sự sợ hãi? A, điều này quả thực là có hơi khó thật, nhưng mà tôi nghĩ rằng chỉ cần ở chung lâu với anh, thì sẽ biết được anh ưu tú đến thế nào mà! Chẳng lẽ không thể có cách khắc chế loại sợ hãi này.”
“Có thể chống cự loại sợ hãi này hay không chỉ là một phần nhỏ trong nguyên nhân thôi.” ánh mắt của Alfred sâu thẳm, “Năng lực của loại niệm lực này là một sự nghiêm phạt trong lịch sử lâu dài của trùng tộc, tham vọng thống trị đi cùng với giết chóc là tội ác tày trời mà trùng tộc đã tích lũy lại, nó bảo hộ cho thiêu tộc, cũng là một lời nguyền với thiêu tộc. “
“Nếu em đã cảm thấy hứng thú, tôi sẽ cho em xem một chút, bí mật gì mới thật sự đen tối nhất của gia tộc được gọi là kỵ sĩ hắc ám ” Alfred đứng lên, nắm tay Adam dắt cậu tới trước cây đại phong cầm, đánh lên trên phím một dãy tổ hợp những nốt rất phức tạp, cây đại phong cầm khổng lồ từ từ mở ra, phía sau hiện ra một thông đạo u ám đi xuống dưới.