TTCPS – Chương 47

Chương bốn mươi bảy: Thuê chung một nhà

               Đến khi Agnes đã phục hồi lại sức lực rồi, bọn họ bắt đầu quay cảnh cuối cùng của bộ phim đặc biệt này.

               Agnes trở lại với tư thế trước đó đang bị Adam ‘phạt’, Adam cầm trong tay cây thước kẻ, đã khôi phục vẻ chỉnh tề gõ gõ lên mặt bàn: “Agnes? Agnes? Hồn em bay đi đâu rồi? Rốt cục em có đang nghe thầy nói hay không? Chẳng lẽ em muốn thầy đánh phạt em bằng cây thước kẻ này thật à?”

               Nghe được câu này, mặt Agnes đỏ ửng lên, Adam cảm thấy rất hài lòng, thấy mình có khác gì diễn viên chuyên nghiêp nhập vai đâu, ung dung dùng cây thước kẻ đánh thức ký ức đầy xấu hổ của Agnes.

                “Agnes, đến cùng em làm sao vậy? Thầy biết em rất thông minh, khi trưởng thành em sẽ là thư trùng ưu tú, nhưng bây giờ em cứ thế này là làm sao? Nếu như cứ tiếp tục vậy nữa, cậu sẽ chỉ lãng phí năng khiếu của em thôi, thế này làm thầy rất tiếc nuối.” Adam diễn như một người thầy tận tâm, cái này với cậu mà nói ngược lại thấy rất khó, cậu tận lực cố gắng không nghĩ đến chuyện phải “diễn” thế nào, mà là chân chính đặt mình vào vị trí thầy của Agnes đang động viên khuyên nhủ cậu nhóc.

                “Em không giờ khắc nào là không ngừng nhớ tới thầy” Agnes ngẩng đầu, ánh mắt đầy nghiêm túc trịnh trọng, Adam vỗ tay trong lòng, nhóc này biết diễn ghê,  “Em, em. . . Thầy biết không,  thầy Hart, em luôn nghĩ về thầy, không phải là nghĩ như cách học sinh nghĩ về thầy giáo, mà là nghĩ về thầy như thư trùng đối với hùng trùng.”

                “Ah. . . ” Adam lộ ra biểu cảm như đã chợt ngộ ra, thật ra khúc này dùng biểu cảm hơi lộ ra sự xấu hổ và kinh ngạc sẽ tốt hơn, thế nhưng cậu thực sự. . . diễn không được, “Agnes, thầy, thầy không nghĩ tới. . .  “

                “Em thích thầy, thầy Hart.” Giọng của Agnes vừa đúng, vô cùng chân thật, đôi mắt trong veo đầy chân thành, “Em thích thầy, em muốn trở thành thư trùng của thầy, làm những chuyện chỉ có trùng đã trưởng thành mới được làm.”

               Adam mặt không thay đổi nhìn Agnes vài giây, lộ ra một nụ cười ôn hòa: “Agnes, đây chỉ là một ảo giác mà thôi.”

                “Ảo giác?” Agnes kinh ngạc hỏi.

               Adam gật đầu: “Bởi vì em còn chưa tiếp xúc với các hùng trùng, hơn nữa em chính là đang ở độ tuổi khát khao muốn biết về tình dục nhất, cho nên mới có những ý nghĩ như vậy đối với thầy.”

                “Thế nhưng rất nhanh nữa thôi, em sẽ gia nhập vào quân đoàn, sẽ trở thành một thư trùng ưu tú, sẽ có hùng trùng trẻ tuổi hơn thích hợp hơn để giao phối với em, tin thầy đi, đến lúc đó em sẽ quên mất những rung động này với thầy.” Adam khẳng định.

               Agnes lắc đầu, bướng bỉnh phản bác: “Không phải, thầy Hart à, em biết rất rõ suy nghĩ trong em mà, em đã xác định rồi, thầy chính là hùng trùng duy nhất em muốn.”

               Adam bất đắc dĩ cười cười, sờ cằm một cái, đứng lên: “Được rồi, Agnes, chúng ta sẽ làm một giao ước có được hay không?”

                “Giao ước? ” Agnes nhìn Adam đang từng bước đến gần mình.

               Adam nắm vào bả vai của cậu, nghiêm túc nhìn cậu: “Hãy nỗ lực để trở thành thư trùng ưu tú nhất, trở thành chiến sĩ ưu tú nhất trong quân đoàn, nếu như khi đó, em vẫn còn đối với thầy có rung động như cũ, thì hãy xin được xứng đôi đi! Tôi nhất định sẽ nhận lời.”

               Agnes cũng cười, cậu khẽ gật đầu.

               Adam hôn lên trán của cậu một cái.

               Đây chính là một màn cuối cùng.

               Adam dừng một giây, lui ra phía sau một bước, nét ôn hòa trên mặt không thấy nữa, trong nụ cười mang theo sự lười biếng và thờ ơ thường ngày: “Được rồi, quay phim hoàn thành, xin cảm ơn em, Agnes à, em là một diễn viên ưu tú, quay chung với em bộ phim đặc biệt này, anh cảm thấy hết sức hài lòng. “

               Trong nháy mắt ánh mắt của Agnes có thất vọng và mất mát.

               Mấy người chờ ở bên ngoài Holland, Joseph, Nigel đều tràn vào, bắt đầu thu lại toàn bộ quả cầu quay phim ba chiều, một màn rối ren  này không thể nghi ngờ chính là tuyên bố quay phim đặc biệt đã thực sự kết thúc. Sửa soạn xong hết lại rồi, bọn họ bắt đầu đi ra ngoài.

                “Anh Adam,” Agnes đột nhiên gọi giật ngược Adam, Adam quay đầu lại, nghi ngờ nhìn cậu,  “Điều anh mới nói có phải là sự thật không? Lúc anh nói nếu như em trở thành một chiến sĩ ưu tú, có thể xin xứng đôi ấy. . . “

               Adam nhìn cậu một cái từ trên xuống dưới, nhướng mày nở nụ cười: “Đương nhiên. “

               Ánh mắt của Agnes cũng không có giãn ra hay vui vẻ gì, cậu nhìn Adam, trong mắt còn rất nhiều cảm xúc không nói thành lời cũng không thể tả thành câu được.

               Adam suy nghĩ một chút, đi tới đến bên cạnh, ôm cậu vào, ghé vào lỗ tai nói khẽ: “Anh mãi mãi luôn sẵn sàng để  được chịch cặp mông gợi cảm của em bất cứ khi nào.” tay Adam dùng sức nhéo nhéo ở trên mông Agnes — bên cạnh khe mông của Agnes, cậu có để lại một hình xăm quả táo—rồi mới ngồi dậy, nắm vào bờ vai của Agnes, “Có điều, phải đồng ý với anh, chớ đem cái đoạn tưởng tượng thứ nhất mà dùng lại trên người các hùng trùng khác, cũng đừng hy vọng các hùng trùng khác sẽ làm cho em những chuyện như trong đoạn tưởng tượng thứ hai.”

               Cậu buông tay ra, tháo xuống gọng kính đang mang, nhẹ nhàng đeo vào mặt của Agnes: “Kính này tặng cho em xem như là kỷ niệm”

                “Sẽ không. . . làm với các hùng trùng khác. ” Agnes thấp giọng nói xong, hít sâu một hơi xoay người bước nhanh ra ngoài.

               Kết thúc hành trình quay phim đặc biệt này, Adam sau khi được Nigel cảm ơn ngàn vạn lần, được rước về thành bằng xe.

               Cuối cùng đã kết thúc hành trình ở trường trung học Đệ Nhất, nhiệm vụ bảo vệ của Steve cũng kết thúc. Từ sau sự kiện Searl xông vào, Steve vẫn rất lãnh đạm đối với Adam, nói cho đúng hơn, hình như là anh giận cậu rồi.

               Bọn họ trầm mặc ngồi ở trong xe, ngồi đối mặt nhau, Adam đang xem màn ảnh không gian ba chiều, nhìn như xem lướt qua, chân lại vắt lên trên đầu gối, ở trong xe đang đi rất ổn định này lại cố ý rung rung, đầu ngón chân chậm rãi tiến đến cái chân bên Steve.

               Steve mặt đông cứng nhìn ra ngoài cửa sổ, cuối cùng Adam phải thật sự đá vào chân anh, cậu từ đầu đến cuối kiên trì vẫn không chịu để ý.

                “Ui da ui. . . ” xe đột nhiên hạ thấp độ cao, Adam kêu thảm một tiếng, Steve vội vã bắt lại cậu, lo lắng hỏi: “Làm sao vậy?”

               Adam đáng thương nói: “Chân trật khớp rồi.”

               Steve trợn to mắt, tiếp theo cảm thấy thật hổ thẹn, lập tức cởi giày với vớ của Adam ra, nhẹ nhàng xoa bóp nơi cổ chân của Adam: “Chỗ nào bị trật đâu? Có phải do chân tôi đụng vào làm cậu bị thương không?”

               Anh cẩn thận nhìn một chút, cảm thấy đôi chân Adam vẫn trắng bóc cả chân, thoạt nhìn không giống gì là bị thương, ngẩng đầu, mới thấy trong ánh mắt của Adam đã lóe lên nụ cười mờ ám, liền hiểu được, bất đắc dĩ nở nụ cười, lại nhẹ nhàng xoay quanh một vòng bóp vào xác định thực sự không có việc gì, mới giúp Adam mang vớ vào.

                “Steve, đừng giận tôi nữa.” Adam dùng chân nhẹ nhàng đụng đụng vào anh, “Tôi biết Hoàng Tộc rất nguy hiểm, thế nhưng chả phải là tôi vẫn ổn đó sao?”

               Steve trầm mặc vài giây, cúi đầu, sợi tóc màu vàng óng rũ xuống, nhìn qua có chút chán chường: “Xin lỗi, Adam, tôi không nên cứ chằm dằm như thế làm cậu lo lắng, thật ra là tôi giận chính mình mà thôi, tôi không biết đối mặt với cậu thế nào nữa.”

                “Hả?” Adam hoang mang nhìn anh.

               Steve bưng mặt mình vào xoa xoa, ngẩng đầu nhìn Adam: “Đáng ra tôi phải bảo vệ cậu cho tốt, lại suýt chút nữa để cho cậu phải đối mặt với nguy hiểm, trời ạ, cậu không biết mấy ngày nay đã bao nhiêu lần tôi tỉnh giấc từ trong cơn ác mộng, nếu như hắn ta là một tên ác ôn, ah chết tiệt, đều là lỗi của tôi.”

                “Đừng lo lắng, tôi rất ổn mà, Searl cũng không phải là tên ác ôn như anh nghĩ đâu, tôi liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra.” Adam nhẹ giọng an ủi anh.

               Steve lắc đầu:  “Tôi không thể tha thứ cho sai lầm của mình, có lẽ tôi sẽ không bao giờ nhận lại công việc bảo vệ an ninh cho cậu nữa.”

                “Không được, Steve, thế là không được.” Adam vội vã ngồi sang kế bên, quay đầu nhìn anh, “Cũng bởi vì tôi biết anh nhất định sẽ đến bảo vệ tôi nên tôi mới dám liều mạng như thế, Steve, anh đúng là chỗ lưu lại dũng khí cho tôi.”

               Nghe được câu này, Steve cảm thấy thoải mái và cảm động hơn gấp bội: “Ừm…,aiz, cám ơn cậu đã tín nhiệm tôi nhiều đến thế.”

                “Anh là trùng ưu tú nhất, cám ơn anh, Steve.” Adam vỗ vỗ bờ vai của anh, “Thế là, giữa chúng ta không có vấn đề gì nữa chứ!?”

               Steve muốn nói lại thôi, Adam ngưng mắt nhìn đợi anh nói, Steve do dự một chút, phất tay một cái: “Đúng vậy, chúng ta không có gì cả.”

               Adam cười cười, dứt khoát xoay người nằm vào trên ghế ngồi, gối lên bắp đùi của Steve, kéo ra xem tiếp màn ảnh không gian ba chiều của mình.

               Steve nhìn Adam đang chuyên chú chơi game, miệng mấp ma mấp máy, vẫn không có nói ra lời trong lòng.

Hiền quá cũng khổ, anh nói đại là nó đè anh ra chịch trên xe rồi Steve ơi =))

               Trở lại toàn nhà thuộc bộ phận phim đặc biệt quen thuộc, Adam cũng cảm thấy có một chút mệt mỏi, cậu đem hành lý của mình về đến phòng, ném một phát cả valy xuống đất, nhảy nhào lên trên giường nằm xuống, lười muốn nhúc nhích thêm.

               Nằm úp sấp người thêm vài giờ đồng hồ, cửa phòng truyền đến một tiếng nói có chút do dự:  “Aiz, cậu có biết là, nếu như cậu mà không chịu mở hành lý ra, người máy quản gia cũng không giúp cậu thu dọn được”

               Adam không ngẩng đầu, nằm dí ở trên giường: “Joseph, vậy anh giúp tôi dọn lại một chút đi.”

               Cửa không có truyền tới tiếng đáp lời, thế nhưng trong phòng lại có thêm tiếng đi đi lại, tiếng kéo mở valy, tiếng đồ đạc được mang ra, tiếng quần áo được giũ ra rồi mới cất vào trong ngăn tủ..

               Tiếng động cũng rất nhẹ nhàng, nghe được đang cố hết sức để không quấy rầy Adam, gò má của Adam dán ở trên giường, nhìn Joseph đem quần áo của cậu treo lên rồi bỏ vào tủ quần áo. Cầm đến mấy bộ đồ lót Nigel giúp cậu thiết kế may ra, động tác của Joseph dừng lại.

               Đó là loại quần chữ T, quần lót dây hở mông (jockstrap), quần ren xuyên thấu màu đen, còn có một cái quần lót như kiểu khố đeo đằng trước.

               Động tác của Joseph ngừng lại một chút, nhón tay cầm hờ một góc quần lên, cầm lấy cái quần chữ T, treo lên móc sắt treo quần áo.

               Adam cười phá lên haha.

               Phía sau tai Joseph đỏ lên, hai tay nắm vào cái mắc áo, cúi đầu, lúng túng nhìn xuống đầu ngón chân:  “Ack, xin lỗi, mấy món quần áo riêng tư này. . . Aizz. . . Ưm. . .  “

                “Đó là cho thư trùng mặc.” Adam cười ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào mông Joseph, Joseph tự tay che đi, xấu hổ mà thấp giọng nói:  “Adam. . .  “

               Adam cắn môi cười, cầm cái quần lót ren màu đen kia, quần này so với quần chữ T cũng không rộng hơn được bao nhiêu, phía sau chỉ là một mảnh vải nhỏ, phía trước lại là mảnh vải ren nửa xuyên thấu hình tam giác bán, có thể bao lấy trùng điểu của thư trùng: “Cái này đưa cho anh đó, tôi tin là bất cứ hùng trùng nào cũng sẽ bị nó hấp dẫn.”

               Joseph nhìn đầu ngón tay Adam đang nhấc quần lót lên, khuôn mặt lập tức đỏ lên, hắn trời sinh đã có một hàng lông mày “xui xẻo”, chân mày đã nhăn sẵn thành hình chữ bát (八), nhìn qua đăm chiêu ủ dột, nhìn giống kiểu người dễ bị ăn hiếp, bây giờ nhìn tới ra càng phát hiện thêm phần khốn đốn.

               Adam bị vẻ mặt của hắn chọc cười, đem quần lót ren ném lên giường, ngã vào trên giường cười lên ha hả.

               Joseph nhìn Adam đang cười lăn cười bò, cũng bất đắc dĩ cười cười, cầm mấy bộ áo còn sót lại treo lên cho hết.

               Hắn sờ mũi một cái, đi tới cửa, bưng lên một chậu hoa nhỏ tiến đến:  “Ừm…. . . Đây là tôi tìm được ở phía ngoài rừng rậm trường Đệ Nhất, cây này trồng rất tốt ở bên trong phòng. Ừm… Cậu thích không?”

               Adam vẫn còn mang ý cười mà ngồi dậy, nhìn chậu cây nhỏ mà Joseph đang bưng lên. Chậu hoa nhìn qua rất mộc mạc đơn giản, bên trong chứa đất đen, phía trên là một gốc cây phiến lá như hoa sen đang bung nở, ở giữa mọc ra mấy thân cây ốm dài, trên ngọn cây là hoa màu vàng nhạt, hình dạng như quả cầu nhung giống cây bồ công anh. Cậu tự tay nhẹ nhàng sờ vào, tất cả sợi nhung co lại thành một cụm, một lát sau, lại chậm rãi mở ra.

                “Thật đáng yêu, cám ơn anh. ” Adam ngẩng đầu nở nụ cười với Joseph.

               Joseph ngại ngùng cười cười, cầm chậu hoa bỏ vào một góc bàn. Sau khi anh cất xong rồi, nhìn một vòng:  “Phòng này vẫn quá nhỏ đi, Adam, thật ra bây giờ cậu đã hoàn toàn có thể xin được một ngôi nhà riêng.”

                “Chỗ này cũng rất tốt.” Adam thờ ơ cười cười, có chút buồn chán mà nhìn valy của mình đã được thu dọn sạch sẽ.

               Joseph dừng một chút, mới nhẹ nói: “Nơi đây dù sao cũng không giống là nhà.”

               Adam chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Joseph. Joseph có hơi e ngại né tránh ánh mắt, biểu tình rất mất tự nhiên. Adam nhìn hắn một hồi, cười lên trong chốc lát “Thế giới này là nơi dừng chân cho vạn vật, chúng ta chỉ là khách qua đường trong một khoảng thời gian. Nhà ư? Cũng chỉ là nơi ở tạm thời mà thôi. “

               Joseph hơi giật mình mà nhìn Adam, hắn không nghĩ tới Adam sẽ nói ra câu trả lời như vậy, sâu sắc như thế mà cũng thể hiện sự cô độc.

               Adam không biết đang nhớ tới cái gì, ánh mắt xa xăm, cứ như đang chìm đắm trong ký ức, có một nụ cười mỉm kỳ dị trên mặt, đổi lại ngôn ngữ đang nói trên miệng: “Cái hộp nhỏ này mới là ngôi nhà vĩnh viễn của anh đó~ “

                “Cái gì?” Joseph tò mò hỏi dò, muốn biết ngôn ngữ hắn mới nghe lần đầu kia là ý gì.

               Adam phất tay một cái: “Không có gì, chỉ đang nói xàm thôi.” cậu suy nghĩ một chút, ngẩng đầu lên, “Joseph, tôi nhớ anh đang ở trong một căn hộ mà hả? Tôi có thể mướn chung nhà với anh không?”

                “Cái, cái gì?” Joseph sợ ngây người.

               Bộ phim đặc biệt thứ nhất, cũng không phải là quay trong studio của Bộ phận Phim đặc biệt, mà là quay nơi nhà Joseph, cảnh mở đầu lúc Clint bước lên lầu, chính là nơi Joseph ở.

                “Nếu tôi và anh ở cùng một chỗ thì thế nào? ” Adam hỏi, “Tôi đối với cái thành phố này không quá quen thuộc, bản thân cũng sống không ổn lắm, nếu cùng anh ở chung một chỗ, có thể sẽ cho anh thêm rất nhiều phiền phức.”

                “Ừm… Cái này, cái này. . . ” Joseph trong lúc đột ngột căn bản trả lời không được.

               Adam méo xệch miệng:  “Được rồi, xin lỗi, là tôi vô ý rồi, không sao cả, ở đây cũng tốt vô cùng.”

                “Đương nhiên có thể, cậu đương nhiên có thể ở chung với tôi.” nhìn nét mặt của Adam, Joseph đầu óc nóng lên, đáp ứng ngay.

               Adam lập tức lộ ra nụ cười:  “Vậy thì tốt quá, tôi thật muốn nhanh chóng chuyển vào.”

               Joseph giờ mới ý thức được mình đã đồng ý chuyện gì,gương mặt biến thành chữ 囧, trong lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi.

Thanh An

Chủ nhà đảng sủng công 1000%. Sủng công là chân ái, chào mừng các bạn cải tà quy chánh =))

Leave a Reply

Back to top