TTCPS – Chương 43

Chương bốn mươi ba: Ảo tưởng trong mơ ngọt ngào với thầy giáo hùng trùng (một)

Một trận đấu bóng đá gay cấn đang diễn ra ở trường cấp ba Đệ Nhất, ánh mặt trời quang đãng, mặt cỏ xanh rì, các thiếu niên chơi bóng mặc áo ngắn tay quần soóc, mang vớ chân dài, ở trên sân cỏ tranh giành, va chạm, tranh đoạt, mồ hôi của tuổi trẻ rơi như mưa tuôn.

Nhưng nhìn lại trận bóng tràn đầy cảm giác của tuổi trẻ khi còn học trong trường này, nếu như chăm chú quan sát, thì sẽ phát hiện ra những đợt sóng ngầm trong đó.

Trong sắc áo thi đấu màu vàng cam, Agnes ở vị trí trung phong, thế nhưng lại không được các đồng đội của mình hỗ trợ, cứ như chỉ có một thân một mình tự tấn công. Mà tất cả các cầu thủ đội bạn hầu như đều đem hết toàn lực ở ngăn cản cậu, không muốn để cho cậu có thể sút vào.

Bởi vì mục đích của trận đá bóng hữu nghị này là để quay phim, nên chỉ cần Agnes sút vào một quả coi như hoàn thành. Có điều một là vì để nhìn cho thực tế, hai là ở chỗ này cũng không có đạo diễn chuyên nghiệp để chỉ đạo, cho nên trận bóng này được tiến hành như thật, kết quả lại dẫn đến tình cảnh khó khống chế được này.

Thế nhưng Adam cũng không có cố ý yêu cầu mọi người phải phối hợp với Agnes diễn cho tốt cảnh này, Agnes vốn đã rất hiếu thắng, ương ngạnh dựa vào tài năng của bản thân mà lọt năm cửa, phá sáu tướng, sút vào khung thành ngay khi người cuối cùng đang chặn cậu lại, đồng thời thành công phá hỏng hàng thủ.

Lập tức Agnes cũng bị gạt ngã xuống lúc giao tranh, sau khi cậu đứng dậy nhìn vẫn rất tức giận, nhưng không có mất lý trí, môi nhếch lên và lông mày nhíu chặt thể hiện rõ sự quật cường, chỉ im lặng không lên tiếng nhìn mỗi người đang chắn trước mặt cậu.

Tiếng còi báo kết thúc trận đấu của trọng tài vang lên, trận tranh tài diễn ra để quay phim này đã kết thúc rồi, Agnes xoay người đi về hướng Adam, thoạt nhìn cũng không có kích động đặc biệt khi được quay phim, ngược lại nhìn thật u ám vì đang nén giận trong lòng.

Adam đứng ở bên đường biên sân bóng, trên người mặc một bộ đồ vest.

Nói thật nếu không phải là thế giới này không có phụ nữ, không thì Adam sẽ tuyệt đối không mặc quần áo thế này này. Cậu đang mặc một bộ vest do Nigel tự tay may cho, li quần được may khít lại, bó sát vào mông của cậu. Ở phía trên đường eo chít lại, nhìn cậu có chất ‘dâm’ vô cùng. Áo sơ mi mặc bên trong được gài nút đến hết hàng, bao quanh cổ của cậu, làm cho cậu nhìn qua lại có vẻ rất nghiêm túc đứng đắn, đặc biệt cậu còn đeo kính đen, thoạt nhìn càng thêm “cấm dục”. Khán giả xung quanh cậu chả có mấy ai theo dõi trận bóng cả, đều đang len lén quan sát cậu.

Adam sờ sờ mái tóc đã vuốt ít keo ngược về sau của mình, luôn thấy bản thân đặc biệt nhã nhặn lại cầm thú, nhưng nhìn đám thư trùng còn trẻ tinh lực không chỗ phát tiết lại rất thích cái tạo hình này, mỗi con mắt đều nhìn vào cậu không thoát ra được.

Agnes từ chỗ sân bóng đi đến, lướt qua người Adam, dựa theo lời dặn từ trước, một màn này là cậu và Adam không thể nói chuyện, chỉ có thể làm bộ thờ ơ không biết gì đi qua sượt qua Adam, đối mắt nhìn Adam, ý tứ sâu xa.

Agnes cầm theo bình nước ngửa đầu uống một ngụm, lại giả như thờ ơ mà liếc qua nhìn Adam đang nhìn lại mình. Adam lúc này đang cùng Nigel nói chuyện, dựa theo kịch bản đã viết, Adam đang được Nigel giới thiệu lịch sử hoạt động bóng đá tại trường cho cậu.

Lúc này Agnes đứng tại chỗ, nâng bình nước lên, quay đầu tưới nước xuống, giọt nước văng tứ phía trên khuôn mặt trẻ tuổi, làm ướt hết tóc và lông mi, làm cho hai mắt của cậu nhìn qua cũng trong suốt như mặt nước.

Đây là những động tác chưa bàn trước, hoàn toàn là do Agnes tự ứng phó lúc đang diễn. Adam cũng không thể nào khống chế được bản thân bị thu hút vào.

“Tốt! Tốt lắm!” Holland hưng phấn giơ tay lên, “Hình ảnh mới vừa rồi quá tự nhiên, ôi trời, mọi người quả thật là diễn viên xuất sắc.”

Bản thân Holland đã học qua ngành đạo diễn, nhưng kinh nghiệm không nhiều lắm, chỉ có một ít tác phẩm thời học sinh, để đối phó với phim đặc biệt thông thường có thể không thành vấn đề, thế nhưng gặp Adam không đi theo những kịch bản thường thấy, lại còn là một tên cứng nhắc đòi hỏi tiêu chuẩn cao, Holland cũng chỉ có thể ép buộc bản thân phải tiến bộ hơn, phim đặc biệt lần này có rất nhiều tình huống kịch tính, cần đạo diễn để chỉ đạo, Holland rốt cục có đất dụng võ, cực kỳ hưng phấn.

Màn này coi như hoàn thành, Adam cũng ngừng nói chuyện với Nigel, hướng về phía Agnes mỉm cười, lại đi đến cảnh tiếp.

Agnes mang theo bình nước, khuôn mặt không sợ hãi, thậm chí còn có chút cà lơ phất phơ, thế nhưng cậu không chưa đi được hai bước đã bị các học sinh vây xem xung quanh cười vang trêu chọc, bởi vì chân cậu bị cà nhắc lúc bước đi.

Agnes quay đầu hướng về phía mấy thằng bạn đang gây khó dễ cho mình, giơ lên ngón tay giữa. Đồng đội ở trên sân bóng đã gây khó khăn đủ đường cho cậu, hiện tại chỉ có thể lại vừa ghen ghét vừa đố kỵ mà đáp trả lại cậu bằng một hàng ngón giữa đều nhau.

Phân cảnh kế tiếp diễn ra trong phòng y tế, nơi đây đã bị không ít học sinh thông minh bao vây, lớp trong lớp ngoài đều là thư trùng. Nigel hết sức nghiêm túc phê bình bọn chúng, đuổi hết cả đám ra ngoài.

“Thời gian còn lại sau đây giao lại cho các cậu” Nigel đứng ở cửa phòng y tế, cười cười, tiếp đến quay đầu nhìn về phía Agnes, dù cho tâm lý của ông ta đã rất chín chắn, cũng không nhịn được mang theo một tia ước ao nói với Agnes, “Em thật là may mắn đó, phối hợp cho thật tốt với cậu Adam, đừng làm chuyện gì không phù hợp với thân phận là học viên của Trường cấp ba Đệ Nhất, hiểu chưa?”

Agnes nghịch ngợm dùng ngón tay xẹt qua từ trán, chào theo nghi thức quân đội nhưng chả nghiêm túc theo đúng chuẩn tí nào. Nigel lắc đầu, quay đầu đi ra ngoài.

Adam khép cửa lại, cởi áo khoác âu phục trên người ra, mặc vào áo blouse trắng. Cậu làm cho Agnes ngồi cạnh cửa sổ chống ở trên giường, lại xoay người đi qua tủ thuốc lấy ra bông băng y tế.

“Thầy biết dùng không ạ?” Agnes ngồi ở một góc giường bệnh, rũ hai chân, chống tay lên giường, hơi khiêu khích hỏi, “Thưa thầy?”

Adam nghiêng đầu qua chỗ khác, giọng của Agnes mặc dù đang khiêu khích, trên mặt cũng cố gắng làm cái nét mặt khiêu khích, thế nhưng có thể nhìn ra cậu ta rất căng thẳng, từ khóe miệng cứng ngắc đến cơ thể đang căng cứng: “Em đang nghi ngờ trình độ nghề nghiệp của thầy sao? Agnes?”

Đây là đã vào hoạt cảnh rồi, Adam có vai trò là thầy y tế kiêm dạy môn sinh lý học, các học viên chịu vết thương nhẹ đều sẽ do cậu xử lý, đây là một nhân vật mỗi trường quân đội đều có, cũng là Adam đã suy tính rồi, là một chức vị dễ có thể dẫn đến chuyện tình dục.

“Đương nhiên không phải, thầy Hart.” Được nhắc nhở rồi, Agnes mới nhớ đến bây giờ đang quay phim. Ánh mắt cậu dạo qua một vòng, thế nhưng không tìm được toàn bộ các camera ảo giấu ở đằng kia, may mắn nhìn như thế lại giống như cậu đang quan sát khắp nơi.

“Rất tốt, cũng không nghiêm trọng lắm.” Adam nhấc lên cánh tay Agnes, cánh tay và cùi chỏ của cậu đều có không ít vết trầy da, gồm cả đầu gối và cẳng chân cũng thế, trận bóng đối với cậu mà nói đúng là phải đối địch với cả hai bên.

Agnes nhìn thoáng qua: “Bọn họ làm khó em không ít. “

“Mấy đứa nó sao lại làm khó em thế? ” Adam mở vòi xịt ra, xịt trên vết thương, thuận tiện hỏi.

“Bởi vì tụi nó ganh tỵ với em” Agnes siết răng lại chịu đựng đau đớn, vẫn không quên vênh váo giễu cợt cả đội của mình và đội địch trong trận banh vừa rồi.

Adam nhìn cậu ta một cái, đối thoại lúc nãy vẫn còn theo sát kịch bản đã thiết lập, thế nhưng những lời này hoàn toàn là Agnes tự do phát huy: “Sao lại ganh với em?”

“Chắc do em với thầy có quan hệ tốt quá!” ánh mắt Agnes hơi lóe lên một tia đắc ý.

Đối với hành vi thuộc loại bóp méo thêm thắt chế lời thoại kiểu này, Adam nét mặt cười mỉm chi, trong đầu thì đang chửi thề d*u ma may, cậu cố tình lãnh đạm nói: “Quan hệ của em với thầy được xem là tốt à?”

“Chẳng lẽ không phải vậy sao? Hart?” Agnes thấp giọng, nhìn chằm chằm Adam, dễ dàng nắm vào bàn tay của Adam vừa mới dán băng keo cá nhân để sơ cứu cho cậu, ánh mặt theo cậu ta nghĩ là rất chọc người.

Adam nhíu mày, hết sức bất mãn: “Gọi là thầy, Agnes, còn nữa, buông tay ra.”

Agnes không chớp mắt nhìn Adam, thế nhưng sắc thái của Adam hoàn toàn không nói chơi, ánh mắt Agnes dần dần trở nên khốn đốn, ngượng ngùng buông lỏng tay ra.

“Em đối với thầy phải càng thêm tôn trọng mới đúng.” Adam đè lại chân của cậu ta, chậm rãi ngồi xổm người xuống ở trước mặt Agnes, tay xoa theo bắp đùi rắn chắc đến cẳng chân, nhìn như đang vặn đầu gối xoay ra trước, thật ra ngón tay lại mập mờ bắt được bắp chân nuột nà của Agnes.

Vết thương trên đầu gối của Agnes bị rách ra lớn hơn, rỉ ra máu tươi thấm đẫm, Adam ngẩng đầu nhìn Agnes: “Đau không?”

Agnes khẽ gật đầu một cái, đối mặt với Adam đang ngồi xổm ở trước mặt, tay nắm lấy cẳng chân của mình, sắc mặt càng mất tự nhiên hơn. Adam nhẹ nhàng bôi một ít thuốc trị thương trên đầu gối của cậu, vết thương sùi bọt trắng lên, tiếp đó Adam nhẹ nhàng thổi thổi lên chỗ vết thương.

“Ah. . . ” Agnes đối mặt với tình cảnh như thế, không thể nhịn được mà nhẹ giọng phát ra tiếng rên rỉ, Adam lấy ra một tấm gạc y tế hình chữ nhật bằng vải xô, đặt ở vết thương, lại xé ra hai miếng băng keo y tế, dán ngang cố định lại miếng gạc. Lúc tay cậu đang dán miếng băng lại, còn ra sức vuốt ve chân Agnes, hơn nữa thân thể sát vào rất gần.

Adam ngẩng đầu, chợt đứng lên, lui về sau một bước.

Agnes cương rồi, ngay cả đồ lót cậu cũng không mặc, trùng điểu thật dài dựng cái quần soóc đá bóng lên, vải mỏng vốn đã bị mồ hôi thấm ướt nhẹp, hiện tại lại bị ánh mặt trời chiếu vào, xuyên thấu qua lớp vải có thể nhìn ra rõ ràng hình dáng độ cong của cái thứ dài to đang chống lên kia.

Adam cúi đầu và Agnes đối diện, thời gian như đang dừng lại một giây này.

“Tiếp theo, là đến đoạn tưởng tượng.” Adam đột nhiên nở nụ cười, nét diễn làm bộ đứng đắn nghiêm túc vừa rồi biến mất, gương mặt tràn đầy sự cám dỗ giăng ra như tơ nhện trong không khí.

Kịch bản đưa cho Agnes là đến khúc này, còn tình tiết về phía sau nữa thì, chính là Agnes đã rơi vào ảo tưởng của bản thân, ở trong ảo tưởng này cậu và ‘thầy’ Adam “làm một trận lớn”.

Agnes ngửa đầu nhìn Adam, trong mắt đầy hồi hộp, chờ mong quá nhiều.

“Nói cho anh biết, sau khi em biết là sẽ quay phim đặc biệt với anh rồi, em có mơ mộng gì với anh hay không?” hai tay Adam thọc vào trong túi áo blouse, nhìn Agnes vẻ chế nhạo.

Hai mắt Agnes nóng bỏng lớn mật nhìn Adam, nơi sâu trong con ngươi giống như có hai ngọn lửa được đốt sáng lên: “Đương nhiên, có rất nhiều. . . mơ tưởng.”

“Mơ tưởng kiểu gì?” Adam nở một nụ cười, đuôi lông mày hơi nhếch len.

“Ví dụ như, nếu là lúc này vào giờ phút này, anh sẽ chạm vào nó.” Agnes vừa hơi cúi đầu, ánh mắt hướng vào nhìn vô trùng điểu của mình.

“Chạm vào thế nào?” Adam thả tay xuống, ngón trỏ nhếch lên, thử thăm dò nhẹ nhàng gõ vào trên mặt đầu ciu của Agnes, “Như vầy phải không? ” Adam như đang vuốt ve một con thú cưng vừa khiến cậu thấy sợ lại vừa muốn cậu nóng lòng muốn thử, dùng đầu ngón tay ma sát quy đầu của Agnes, quy đầu mẫn cảm ở trong bọc quần nảy lên một cái, dựng quần soóc chống lên cao hơn.

Agnes liếm liếm môi: “Cầm vào nó.”

Adam nghe theo nhẹ nhàng dùng tay cầm: “Giống như vậy?”

Agnes gật đầu. Adam trợn to hai mắt, làm như không biết gì mà hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Di chuyển.” Agnes do dự mà nói ra hai chữ này.

Adam khóe miệng hơi cong, trong ánh mắt cất giấu ý cười ranh mãnh: “Di chuyển thế nào?”

Bị cậu nhiều lần đùa giỡn chuyện này, Agnes vốn dễ xù lông xấu hổ nói: “Anh chả phải là đang trong giấc mơ của em sao, anh không thể chủ động hơn một chút được à?”

“Được thôi.” khẩu hình của Adam cố tình nhấn nhá chữ này, đôi môi di chuyển như muốn được hôn, “Như cậu mong muốn, thưa cậu Agnes.”

Cái chữ ‘cậu’ sau cùng này không thể nghi ngờ đã đâm trúng tim đen của Agnes, cộng thêm cái cách tay Adam đang cách lớp quần soóc mập mờ nhẹ nhàng vuốt ve qua lại, hai hàng lông mày của Agnes nâng lên, càng ngày càng nhướng cao, môi cũng vì hơi thở ngắn lại mà khẽ nhếch lên, cậu giương mắt thấy được hình ảnh phản chiếu của mình trong Adam, lập tức đóng chặt miệng, làm bộ bình tĩnh nói: “Không muốn cách lớp vải.”

Adam buông tay ra, đầu ngón tay dán vào bắp đùi Agnes chậm rãi chui vào trong hoạt động, đến lúc chạm vào hai hòn bi rồi, lại đi lên nữa, nhẹ nhàng cầm vào trùng điểu của Agnes.

“Ah ~ ah ~” bụng dưới Agnes hóp sâu vào, hai tay nắm chặt mép giường.

“Agnes, em đã ‘lớn’ ra rồi nè” Adam khẽ cười khen ngợi Agnes một câu, ngón tay thong thả thế nhưng có kỹ xảo phong phú vô cùng mà sục c* cho Agnes.

Khích lệ như thế luôn có thể khiến cho thư trùng mở cờ trong bụng, Agnes đã muốn nở một nụ cười thật rộng rồi, phải nhíu nhíu lông mày để đè ép bản thân không được cười tươi như hoa, cố tình bình tĩnh nói: “Vậy ah? Anh thích không?”

“Anh rất thích.” Adam trả lời khẳng định, giọng nói rất nghiêm túc, “Anh có thể nhìn ngắm nó không?”

“Đương nhiên.” Agnes gật đầu, chống hai chân lên đứng dậy, tự tay kéo quần của mình xuống.

“Chờ đã.” Adam đứng ở một bên rút tay ra ngăn cản cậu, “Anh thích tự tay bóc ‘quà’ dành cho mình.”

Adam nắm lấy hai bên quần soóc của Agnes, chậm rãi kéo xuống, động tác của cậu thật chậm, cái bụng trơn bóng bằng phẳng của Agnes, có cơ bụng hiện lên mờ mờ, phía dưới dần dần hoàn toàn lộ ra, tiếp đến phần gốc của trùng điểu đã lộ ra. Trùng điểu từ đầu đến cuối bị chỗ lưng quần đè xuống, nên nó chĩa xuống dưới, một phần nhỏ của phần gốc bị lộ ra ngoài, động tác của Adam chậm dần, ánh mắt của Agnes trong lúc đó đang đảo qua đảo lại giữa hai mắt của Adam và trùng điểu.

Loại động tác chậm rãi này làm cho Agnes không tự chủ được mà sinh ra căng thẳng, dù cho lúc tiến hành kiểm tra, cậu đã bị Adam khám xét từ trong ra ngoài, hơn nữa là đó điều kiện phù hợp cuối cùng để được tuyển chọn từ một trong năm thư trùng, nhưng Agnes vẫn thấy hết sức căng thẳng.

Đây là bản năng thư trùng, là lần đầu tiên đem thân thể, năng lực tình dục của bản thân, biểu diễn cho hùng trùng xem. Đương nhiên sẽ có căng thẳng và mong đợi, trên thực tế, phần lớn các thư trùng, trừ phi có thể đã trải qua một mối quan hệ lâu dài với hùng trùng, không thì sẽ nhiều lần từng trải qua quá trình đầy căng thẳng này.

Tay của Adam cuối cùng vẫn kéo đến điểm thấp nhất, quy đầu của Agnes từ chỗ lưng quần nảy ra, vểnh lên thật cao, tràn đầy hưng phấn bồng bột của tuổi trẻ. Adam tiện tay đem quần Agnes cởi hẳn ra, lui về phía sau một bước, ném qua một bên.

Agnes đứng ở một bên, dứt khoát cởi phăng áo thun của mình, khỏa thân toàn bộ, cơ thể còn non trẻ ngây ngô nhưng tràn ngập tinh thần phấn chấn, nhất là trùng điểu kia xét về hình dáng độ dài kích cỡ màu sắc đều đạt chuẩn cao nhất, đang đợi Adam đánh giá.

Adam biết, vào thời điểm này, dù có đùa giỡn trêu chọc kiểu gì đều có thể sẽ lưu lại một bóng ma suốt đời cho thư trùng non nớt này, cho nên cậu chừa lại một nụ cười thật ôn nhu, ánh mắt cũng rất dịu dàng mà chân thành: “Rất đẹp, Agnes, anh thích cơ thể của em.”

Agnes lộ ra nụ cười đắc ý tuyệt không rụt rè, nhưng kiểu đắc ý này tuyệt không khiến người ta chán ghét, ngược lại còn thấy đáng yêu thêm phần nào. Có điều nở nụ cười được vài giây, Agnes đã có chút xấu hổ: “Kế tiếp nên làm như thế nào?”

“Anh đang trong tưởng tượng của em mà, Agnes, em muốn làm gì?” Adam giang hai tay ra, ra vẻ như ‘em tự làm thì tự chịu’ đi.

Agnes mím chặt môi suy tư vài giây, chậm rãi đi đến chỗ Adam, hai tay cậu muốn sờ vào trên người Adam, nhưng lại không dám thực sự đụng vào, cách Adam mấy cm trong không khí, mô tả theo cơ thể của Adam, cuối cùng, cậu giơ nắm tay lên, đưa ngón trỏ ra, thoạt nhìn rất có khí thế, nếu như ngón tay của cậu không do căng thẳng mà run rẩy một cái, thì đúng là nhìn vô rất khí thế thật.

Ngón trỏ của cậu chọc vào lên ngực Adam, nói với vẻ quyết tâm: “Em sẽ khiến anh phải hiểu được, thế nào mới là thư trùng chân chính!”

Editor: Tui mệt mỏi với thg chechow Agnes này quá =)))

Thanh An

Chủ nhà đảng sủng công 1000%. Sủng công là chân ái, chào mừng các bạn cải tà quy chánh =))

Leave a Reply

Back to top