Chương bốn mươi mốt: Alfred thật

Searl đứng dậy, ngồi xuống đất, hai cánh tay nằm trên ghế sa lon, ngửa đầu dòm Adam. Adam nhận thấy được tầm mắt của hắn, cúi đầu: “Biết hút không?”
Adam đem thuốc lá trong tay đưa tới bên mép Searl, trong ánh mắt cất giấu một tia lười biếng, trong giọng nói mang theo vài phần mị hoặc. Searl mở miệng nhẹ nhàng ngậm vào, hít một hơi, cố gắng nhịn một cái, nhịn không được, phun ra phi phi phi.
Nhìn thấy dáng vẻ chật vật của hắn, Adam lộ ra nụ cười, cầm điếu thuốc, chính mình hít một hơi, phun ra hơi khói thật dài, cậu tiện tay vén mái tóc màu đen về phía sau, lộ ra cái trán sáng bóng, ánh mắt lãnh đạm xa xăm. Động tác này đẹp trai muốn rụng tim, Searl nhìn ngắm đến ngây người ra, thậm chí không thể tin được, hùng trùng vừa rồi ở trên người mình tung hoành ngang dọc, lộ ra nụ cười sung sướng, và kẻ trước mắt thần thái xa cách lại tịch mịch là cùng một hùng trùng.
“Cho tôi thử thêm lần nữa đi. ” Searl vô cùng có dũng khí chủ động yêu cầu, không cam lòng tỏ ra yếu kém.
Adam cười cười, hít một hơi thật sâu, cúi đầu ôm Searl, đặt vào bở môi của hắn, nhả đám khói vào trong miệng của Searl. Searl lập tức bị sặc từ miệng lên lỗ mũi, ho khan không ngừng, làm Adam cưới phá lên ha ha.
Thấy dáng vẻ chật vật của hắn, Adam dùng giọng dạy đời con nít: “Cũng chả phải là thứ tốt đẹp gì, có hại cho sức khỏe, có thể không dính vào thì đừng có dính.”
“Cậu hút không phải là thuốc lá đã qua tinh lọc rồi sao? Đâu có hại gì.” Searl kỳ quái hỏi cậu.
Adam xoay tay lại, để lộ điếu thuốc ra, nhìn một chút điếu thuốc trên tay mình: “Hèn chi sao tôi hút vào thấy hơi nhạt nhẽo, chậc chậc.”
“Cậu làm sao làm được vậy!” Searl đột nhiên kéo lại tay của cậu, vẻ mặt giật mình.
Tư thế bình thường lúc Adam hút thuốc lá, là theo cách giấu điếu thuốc, ngón cái và ngón trỏ cầm điếu thuốc đưa lên miệng, đem điếu thuốc khép lại trong lòng bàn tay, bên ngoài nhìn không thấy ánh lửa lập lòe, đây đều là do lúc ở trường trốn thầy cô hút thuốc mà luyện ra được. Khi cậu nhìn điếu thuốc, ngón tay lộn lại, biến thành tư thế kẹp vào giữa ở ngón trỏ và ngón giữa, loại mánh khóe nhỏ này, giấu điếu thuốc che lên miệng, đều chỉ là nghịch cho vui lúc rãnh rỗi mà thôi.
Nhìn Searl có vẻ háo hức thấy trò hay, Adam linh hoạt khoe thêm mấy mánh nhỏ nhỏ nữa, đôi mắt của Searl nhìn với vẻ trông mong, khác gì một thằng ngố chưa bao giờ va chạm xã hội đâu.
“Aiz, anh rốt cuộc là từ đâu tới? Thiếu tá Besman là ai vậy” Adam vừa chơi đùa vừa thờ ơ hỏi.
Tính cảnh giác của Searl rất cao, nghe được câu hỏi của Adam, ngửa đầu nhướng mày lên: “Làm sao, thư trùng cực kỳ yếu ớt kia là đối tượng hẹn hò của cậu à? Yên tâm đi, hắn ta không chết, tôi chỉ là đem hắn đánh ngất xỉu, cướp quân phục của hắn thôi”
“Vậy là anh vào bằng cách nào? ” Adam thật tò mò, “Làm sao trùng hợp như vậy mà tiến vào phòng của tôi? “
“Bởi vì cửa sổ cậu đang mở đó, bé yêu à. ” tiếng nói từ tốn của Searl vạch trần đáp án, mang nụ cười khẽ trên mặt, duỗi tay sờ sờ cẳng chân Adam.
Adam giơ lên bắp chân, đầu ngón chân nhẹ nhàng gãi vào cơ bụng của Searl, thư trùng này mặc dù là phần tử nguy hiểm, nhưng cũng thật là ‘ngon ăn’ đến dị thường, Adam khá có hứng thú muốn ăn thêm lần nữa.
“Tôi cũng muốn một lần nữa, có điều chỉ sợ tôi phải đi, lâu một chút nữa thứ này sẽ mất hiệu lực. ” Searl cúi đầu hôn một cái nơi đầu gối của Adam, giơ tay lên, không biết từ chỗ nào trong phòng bay ra một quả cầu nhỏ. Trong quả cầu thủy tinh trong suốt này, có vô số điểm sáng như ngôi sao chuyển động theo vòng xoáy vậy, tụ tán, bên ngoài quả cầu thủy tinh, còn còn quấn hai vòng kim loại màu vàng, mặt trên có hằng hà luồng ánh sáng nhạt lóe ra, như là một hành tinh nhỏ có các tinh tú vây quanh.
“Đây là để làm gì?” Adam tò mò vươn tay, thế nhưng quả cầu nhỏ nhạy bén tránh thoát được.
“Máy ngụy trang, có thể chắn lại tín hiệu của đầu não tinh tế ” Searl nhặt quần áo dưới đất lên, từng món một mặc lại trên người.
Adam ngồi ở trên ghế sa lon, hút thuốc, hờ hững nhìn hắn
Searl mặc lại đồ vào hết rồi, đi tới bên cửa sổ, nghiêng đầu qua, muốn nói lại thôi.
Adam mỉm cười, cầm điếu thuốc, co chân, nụ cười biếng nhác: “Tôi bình thường là ở Bộ giáo dục phim đặc biệt, nếu như anh có đủ gan, tôi sẽ chừa lại một cánh cửa sổ.”
Searl lộ ra sắc mặt vui vẻ như trút được gánh nặng, liếm khóe miệng hơi chớp con mắt trái, ném một ánh nhìn quyến rũ khả ái: “Xem như đã hẹn”
Nói xong hắn từ trên cửa sổ nhảy xuống, biến mất.
Adam ngồi ở trên ghế sa lon, tiếp tục rút ra điếu thuốc còn hút chưa xong. Lúc này tiếng cửa phòng đột nhiên vang lên, vô cùng gấp. Adam tiện tay dập tắt thuốc, cũng không mặc quần áo, liền trực tiếp đi ra mở cửa.
Đứng ngoài cửa là Steve, vẻ mặt của anh đầy lo lắng, võ trang đầy đủ, ăn mặc áo chống đạn, trong tay cầm súng lục, đang muốn nhấc chân đạp cửa, thấy Adam mở rộng cửa ra, vội vã một cước vọt đến chỗ trống, tư thế có chút chật vật.
“Cậu không sao chứ?” Steve lo lắng hỏi.
“Không có việc gì, đã xảy ra chuyện gì? ” Adam kỳ quái hỏi, kỳ thực lúc cậu hỏi còn không nghĩ tới, thế nhưng sau khi hỏi ra lời liền ý thức được, đoán chừng là bởi vì Searl.
Steve mới vừa muốn nói tiếp, lúc này mới chú ý tới Adam không có mặc quần áo gì, trên mặt lập tức đỏ ửng lên, quay đầu ra, tiếng nói chuyện thành lắp bắp: “A, không có gì đâu, mới vừa phát hiện được có một, khụ khụ, trùng đột nhập, cậu không có việc gì thì tốt rồi.”
“Cám ơn anh đã lo lắng cho tôi.” Adam mỉm cười.
Thế nhưng cọng râu của Steve lại có hơi rung động, nó chỉ về phía mục tiêu ở trong phòng Nét mặt của Steve nghiêm lại, anh nhìn phía trong phòng, cúi đầu quan sát Adam, giọng nói trở nên rất chậm: “Cậu không có chuyện thì tôi an tâm rồi . . “
Anh đột nhiên khom lưng một tay ôm Adam, dùng lưng chắn cho cậu, ôm cậu đưa ra cửa, động tác nhanh chóng làm Adam không phản ứng kịp. Các đặc công khác đang núp ở trong hành lang nhanh chóng chạy vụt vào phòng, bắt đầu lục soát.
“Cậu không sao chứ? Hắn ta uy hiếp cậu? ” Steve căng thẳng túm lấy Adam, nhìn cơ thể cậu.
Adam có hơi xấu hổ: “Hắn ta đã đi rồi. “
“Báo cáo, bên trong không có nguy hiểm tiềm tàng nào!” các cảnh sát đặc vụ nhanh chóng đi tới, “Chỉ tìm được cái này.”
Là một cái áo sơmi và một cái quần lót màu đen, Adam nhướng mày lên, cậu cũng không có chú ý đến Searl treo ở trên tủ mà bỏ đi.
“Dắt chó săn đến đây cho chúng ngửi một cái, chúng ta đi truy lùng!” Steve nghiêm túc hạ lệnh.
Đặc công nhanh chóng tuân lệnh, mang theo các đặc công khác xuống lầu.
Steve quay đầu nhìn Adam, khắp khuôn mặt là bất đắc dĩ và lo lắng: “Đồng ý với tôi đi, đừng làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa, đây chính là quân phản loạn hoàng tộc, bọn họ bình thường sẽ bắt cóc hùng trùng, cậu nói không chừng có ngày bị bọn họ mang đi!”
“Lần sau tôi sẽ chú ý.” Adam gật đầu, ngoan ngoãn hồi đáp.
Nhìn dáng vẻ nghe lời của Adam, Steve cũng có chút bất đắc dĩ, anh đã nhìn thấu, Adam chả phải là một hùng trùng hiền lành biết nghe lời, mà là một cậu trai không tuân theo luật lệ. Đừng nhìn bây giờ đã đồng ý rồi, rồi có lúc vẫn sẽ làm mấy chuyện sai trái mà thôi.
Steve chợt nhận ra mình vẫn còn đem Adam ôm vào trong ngực, vội vàng buông ngay tay ra, trầm mặc vài giây, anh đứng dậy: “Tôi đi đuổi theo hắn.”
Adam kéo lấy cánh tay của anh: “Chú ý an toàn.”
Steve lộ ra nụ cười khiến người ta an tâm: “Yên tâm đi.”
Sau đó Steve đã đi rồi, một đêm huyên náo này cuối cùng cũng an tĩnh lại. Adam trở lại trong phòng tìm quần áo của mình, kết quả phát hiện, thì ra Searl cũng không phải là quên không mặc, mà là đem quần lót của mình mặc vào. . .
“Quần lót nhỏ như vậy, hắn ta làm thế nào nhét vào.” Adam bĩu môi.
Kỳ thực từ lúc bắt đầu nhìn thấy Searl, cậu đã cảm thấy có điểm không đúng rồi, vừa vặn cậu nhìn thấy cái tên trên bộ quân phục, lại là tên của Besman, mà Searl và hình dáng của Besman là hoàn toàn khác nhau, Adam biết đây nhất định là một kẻ giả mạo. Đơn giản nhớ lại chuyện hồi chiều, liền có thể biết chắc chính là kẻ đã gây náo động trong rừng rậm
Nhưng khúc sau tương kế tựu kế, khéo léo dẫn dắt thế nào, chủ yếu nhất là do dáng người Searl quá tốt đi, Adam cầm lòng không đậu, thế là chuyện này kéo theo chuyện kia, thành bê nhau lên giường.
Ngày thứ hai, Adam đã biết tình huống xảy ra sau đó. Thiếu tá Besman xem ra không chỉ là đơn giản bị đánh ngất xỉu như vậy, mà là bị “Niệm lực đánh thẳng vào”, cần điều trị một thời gian, cho nên không thể làm gì khác hơn là tiếc nuối trở về, bỏ lỡ lần này được hẹn hò với Adam.
Có điều ngài Alfred chân chính, đã tới lúc kết thúc vòng phỏng vấn sơ tuyển.
Adam là một trùng hiền lành tốt bụng, cho nên sau khi nhận được thông báo, liền chủ động đến sân bay bên kia, chuẩn bị đi tiếp vị thượng tá quân công chói lọi, khoan thai đi tới vượt qua đường xá xa xôi này.
Kèm theo một tiếng nổ ầm ĩ vô cùng bạo lực, một con xe bay cool ngầu nhất Adam được thấy từ trước đến giờ từ trên trời hạ cánh xuống, càng gần hơn, theo tốc độ hạ dần xuống, lại nhanh chóng lơ lửng trên mặt đất, kích lên luồng không khí thành vòi rồng bốn phía, thổi ở trên người Adam khiến áo sơmi không ngừng thổi phần phật.
Đây là một con xe bay một màu đen tuyền, được trang trí sẵn bằng rất nhiều gai nhọn và giáp trụ đặc sắc của trùng tộc, nhìn toàn thể chỉ có thể miêu tả bằng một chữ – ngầu.
Lái một con xe bay bá chủ thiên hạ xuất sắc ‘swag’ ‘cool ngầu’ đến thế, thượng tá Alfred nhất định là một nhân vật bá đạo không ai sánh bằng nha!
Adam mong đợi nhìn theo, đi xuống có phải hay không là một người giống như ông trùm xã hội đen, ngậm xì gà, đeo kính đen, trên cổ có đeo một cọng dây chuyền vàng lớn.
Hình như không đúng lắm nhỉ?
Cửa xe bay mở ra như cánh chim vung lên, giày da sáng coong, quần tây từng nếp ly thẳng thớm, một đôi chân to dài, đặt xuống đất trước. Người trong xe bước xuống, chậm rãi đứng thẳng người.
Đó là một người đàn ông hoàn toàn khác xa những gì Adam dự đoán.
Tóc đen nhánh, viền mắt thâm thúy, hơi lộ ra thần sắc ưu buồn, y không giống một kẻ khát máu đáng sợ thuộc về trên chiến trường, ngược lại giống như một quý ông tao nhã lễ độ. Y mặc âu phục màu đen, vừa người mà thẳng, áo sơmi màu trắng, nơ màu đen, tay phải mang theo một cái hòm hẹp dài, tay trái thì ôm một bó hoa hồng khổng lồ, thoạt nhìn ưu nhã đến thở không thông.
Thấy được Adam rồi, ánh mắt của y xuất hiện nghi hoặc ngắn ngủi, lập tức nở một nụ cười, bước đi đến trước mặt Adam.
Thư trùng cao lớn thoạt nhìn có sắc mặt u buồn này, lúc đứng ở trước mặt Adam, lại cho Adam một loại cảm giác áp bách kinh khủng, thật hiếm có thể làm cho Adam không dám mở miệng ba hoa như bình thường, mà là co người lại nhìn y.
“Xin lỗi, tôi không biết em thích hoa gì, đành mua nó.” Alfred đưa hoa tặng đến trước mặt Adam. Lần đầu tiên bị người tặng hoa, Adam dòm lên bó hoa hồng đỏ từng bông đều rất lớn trước mặt, cảm giác thật là kỳ diệu. Alfred lại cười: “Có điều nhìn qua, hoa này và em rất hợp với nhau.”
“Ừ, cảm ơn ngài.” Adam nhún nhún vai.
Alfred thả cái hòm xuống, cởi áo vest ra, áo sơmi màu trắng cũng không phải loại vải có thể nhìn xuyên qua, nhưng lại bị căng ra bởi bắp thịt bên trong. Y đem áo vest cởi ra khoác lên trên người Adam: “Có chút lạnh đó!”
“Không sao cả.” Adam khoác lại kín hơn âu phục trên người, bên trong áo vest có mùi nước hoa nhàn nhạt, cũng không phải một mùi nữ tính, thanh nhã mà dễ chịu, làm cho cậu nhịn không được ngửi ngửi nơi cổ áo.
Alfred nhìn chăm chú vào động tác của cậu, Adam có hơi xấu hổ: “Mùi nước hoa thơm quá.”
“Kỵ sĩ của bóng đêm” Alfred mỉm cười.
Lúc này, có mấy chiếc xe lại hạ xuống từ bầu trời, xem ra giống như là xe vận chuyển hàng. Adam nghi hoặc nhìn thoáng qua.
“Tôi dẫn theo đầu bếp.” Alfred giải thích hời hợt, “Còn chuẩn bị một ít nguyên liệu nấu ăn, hy vọng em có thể thích.”
Y tự nhiên mà nhẹ nhàng dìu hông của Adam, động tác ưu nhã, khoảng cách thích hợp, nếu gần một phân là hèn mọn, xa một phân lại thành lãnh đạm.
Adam nghiêng mắt nhìn thoáng qua, cậu vẫn là lần đầu tiên gặp phải kiểu thư trùng dẫn theo cả phái đoàn thế này, thật là có hơi bị xao động rồi.
“Ack, chỗ ở của tôi ở đây.” Adam mang theo Alfred về tới nhà khách cậu đang ở. Mấy ngày hôm trước mới vừa quất một trận với Alfred giả ở đây, ngày hôm nay lại nghênh đón Alfred hàng thật, cảm giác của Adam vẫn rất khó tin.
“Có để ý không nếu tôi bố trí qua một chút chỗ này?” Alfred ôn hòa hỏi, có điều dù anh hỏi hết sức lịch sự, Adam vẫn thấy như tất cả đã nằm trong lòng bàn tay của đối phương, bản thân cũng có cảm giác chờ mong, rất muốn nhìn đối phương một cái xem có thể làm đến mức nào. Vì vậy cậu gật đầu.
Alfred nở một nụ cười. Nụ cười của y thật giống như có thước đo chính xác, độ cung không quá cao hay quá thấp, không để lộ ra hàm răng, luôn ổn định như vậy. Kiểu người đàn ông thuần thục độc nhất này, đã gặp qua quá nhiều cảnh đời, cho nên đều là một vẻ cười nhạt đối với mọi thứ, đối với Adam mấy ngày nay phải nhìn ngắm các tiểu thịt tươi ngán đến muối ói mà nói, thật có một cảm giác mới mẻ hiểu biết thêm.
Vài thư trùng không biết là nhân viên phục vụ hay là thân phận gì, nhanh chóng đi đến, lặng yên bố trí không một tiếng động.
Kỳ thực cũng không có làm cái gì, chỉ là dẫn dụ đến một máy hát loa kèn kiểu cổ, đẩy mạnh tới một cái bàn dài, phủ lên khăn trải bàn, dọn lên hai giá cắm nến, một bình hoa tươi. Thế nhưng trong nháy mắt căn nhà nghỉ nhỏ của Adam đã có ‘feeling’ như đang ở trong nhà hàng hạng sang.
Alfred kéo ghế ra, mời Adam ngồi xuống. Adam nhìn vào đĩa than đang được đặt trên cái máy hát loa kèn, nghĩ thầm có phải sẽ bật lên cái kiểu nhạc cổ điển quý xà tộc như nhạc kịch hay opera hay không. Kết quả tiếng đĩa nhạc vừa phát ra, lại là một giọng hát giống của Britney Spears, giọng trung tính vừa khàn khàn vừa ngọt ngào giữa hai tông cao thêm, lời hát ra nửa đọc nửa hát, tiếng răng va chạm nhẹ và xen kẽ trong đó là tiếng rên như có như không, phút chốc làm cho trong phòng mập mờ hơn rất nhiều.
Alfred thấy trên mặt Adam hiện vẻ kinh ngạc, nở một nụ cười, lúc này đây độ cung đã lớn một chút, xem ra thực sự rất vui vẻ: “Tôi đã nghĩ có lẽ em sẽ thích như vậy.”
Adam bắt đầu cảm thấy Alfred này thật sự rất tinh tế, cái gì gọi là đẳng cấp cao, đây mới gọi là đẳng cấp cao. Cao thủ tán tỉnh lợi hại nhất không phải là dạng trai gái già trẻ gì đều phóng túng đem ăn hết, mà là khéo léo đem người kéo đến cùng cấp bậc với mình, để cho người theo nhịp điệu của y, còn rất thích thú.
“Tôi đã chuẩn bị cho em một món quà.” Alfred đem hộp dài lúc trước xách theo cầm lên, giao vào trong tay Adam.
“Cái gì? Ah, không cần thiết, tôi cũng không phải loại cần lấy lòng. . . Ý! ” Adam nhịn không được mà thốt lên, thư trùng quý ông diện đồ tây âu, ôm trong lòng bó hoa hồng rất phong cách này, vậy mà món quà được đặt trong hộp gỗ thanh lịch lại là một khẩu súng!
Kim loại đen nhánh, đường nét trôi chảy, cán súng bằng gỗ được mài tỉ mỉ sáng bóng lên, đây là một vũ khí có tạo hình ưu nhã xinh đẹp, lại lộ ra sát khí u mịch. Bên cạnh còn đặt sẵn năm viên đạn, thân đạn lộ ra ánh vàng kim, đầu đạn cũng là đá ru-bi sáng long lanh, trên viên đạn thậm chí còn có hoa văn tuyệt đẹp.
“Đây là do tôi nhàn rỗi không chuyện gì tự mình làm, có thể sử dụng viên đạn phá giáp tiêu chuẩn 92mm, còn năm viên đạn này là do tôi đặc biệt chế luyện ra, lực sát thương khá mạnh, xin đừng tùy tiện dùng.” Alfred mỉm cười mang theo ưu nhã nhàn nhạt, nhẹ giọng giới thiệu, “Tôi có cho nó một cái tên, gọi là ‘dạ chi hoa’ (hoa nở trong đêm)”
Adam lật qua lật lại thân súng, nhìn thấy trên cán súng có khắc một đóa hoa hồng màu đen, thế nhưng ở chỗ sâu trong mỗi một vết khác này, lại ẩn trong đó một sợi chỉ bạc mảnh tinh tế, cực kỳ hoa mỹ.
“Thật xinh đẹp, tôi rất thích.” Adam quý trọng mà đặt ở trong hộp, nhìn ánh mắt Alfred tràn đầy thán phục.
Alfred nhẹ nhàng giơ tay lên, bồi bàn đem ra một thùng đá, bên trong lấy ra hai chai rượu. Một chai thon dài, nút lọ bằng gỗ thật, chất liệu thủy tinh, trên thân bình viết nhiều chữ ký hiệu, còn có con dấu, bên cạnh còn có đặt một tấm giấy chứng nhận. Một cái bình khác nhỏ bé hơn, cổ nhỏ phần thân phình ra, chất liệu thủy tinh trong suốt, trên thân bình có vài nét trang trí hình vết đạn, trên nắp bình còn có một ổ khóa nhỏ xích lại.
“Champagne Atlantean được ủ trong hầm bốn mươi năm.” bồi bàn đặt chai champagne bên cạnh Adam, còn chai rượu có hình dáng kỳ lạ thì đặt ở bên cạnh Alfred.
“Chai kia là cái gì?” Adam tò mò hỏi.
Alfred tay không xoay đứt cả ổ khóa kim loại, thanh kim loại trên ổ khóa bị uốn đến cong vòng: “Đây là rượu do quân đoàn thứ mười tự chưng cất, chúng tôi gọi nó là Liệt Hỏa”
Adam đem chai champagne đặt lại trong trùng đá, ném vào cả ly rượu chân dài của mình, cầm lấy cái ly miệng rộng của Alfred.
Alfred có chút kinh ngạc, nhưng vẫn bình tĩnh mỉm cười như cũ, vì Adam rót hơn phân nửa ly, bỏ thêm hai cục đá vô. Mình cũng tự rót một ly giống vậy.
Adam chủ động nâng ly lên, Alfred cụng vào một cái, uống một ngụm. Thời điểm mới vừa uống vào, chỉ cảm thấy một dạng lạnh lẽo thấu xương, nhẹ nhàng khoan khoái, thế nhưng uống vô trong dạ dày rồi, rất nhanh thì từ cổ họng đến trong dạ dày như có một ngọn lửa hừng hực muốn cháy lên, Adam như bị thiêu đốt mà hé miệng, thở dốc không xong.
“Quá sức rồi!” Adam cảm giác cả khuôn mặt đều nóng hừng hực, quạt quạt gương mặt, lập tức nhìn có vẻ đã say.
“Đối với hùng trùng mà nói, rượu này rất khó uống.” Alfred nhìn bộ dạng của Adam, lần đầu tiên cười đến lộ cả hàm răng, y khéo léo tự tay đoạt lấy cái ly của Adam, đổi thành nước lọc, lại bỏ vào hai miếng chanh.
Tuy rất không muốn nhận thua, thế nhưng Adam ước đoán mình mà uống thêm hai ngụm nữa thì chắc xỉu mất, không thể làm gì khác hơn là đành nghe lời mà nhận lấy. Uống vào rồi, mùi vị liền phai nhạt rất nhiều, còn mang theo mùi chanh nhàn nhạt cây chanh.
Bọn họ lần nữa cùng nhau nâng ly, uống một ngụm.
Adam ngắm nhìn Alfred, ở giữa men say cuồn cuộn, lộ ra nụ cười vui vẻ.
Alfred cũng cười, y nhìn ánh mắt của Adam, đồng dạng tràn đầy niềm vui sướng, tựa như thấy được một món quà được gói lại hết sức tỉ mỉ, từng bước mở lớp giấy gói quà ra, bên trong lộ ra, chính là thứ y hằng ao ước.
Huhu cuối cùng thư trùng chính cung đã xuất hiện rồi TT__TT Alfred là thư trùng tuyệt nhất trong lòng editor, spoil nhẹ là các bạn ráng hóng tầm thêm 12 chương tới sẽ thấy ảnh cưng Adam đến cỡ nào nhé
Mình cũng thích vị chánh cung này. Cưng lắm