
Chương hai mươi bảy: Gặp mặt tình địch
Trường cấp ba Đệ Nhất của Fabre cũng không ở bên trong khu trung tâm Neisser, mà là nằm ở khu vực ra khỏi thành thị bên trong dãy núi. Đây là lần đầu tiên sau khi Adam từ hắc khu đến Neisser mà rời khỏi nơi đây, không chỉ được ngồi là chuyên cơ, còn có một đội thư trùng đặc công tới nhận nhiệm vụ hộ tống lần này, dẫn đầu chính là người quen của Adam, Steve.
“Steve! ” Adam ngạc nhiên kêu một tiếng, giang hai cánh tay ôm Steve một cái, nện một cái lên cơ ngực của anh, “Cơ ngực của anh lại lớn hơn rồi à? “
Steve ngày hôm nay vẫn mặc áo sơmi và quần tây, bên ngoài khoác một cái áo dạng trench coat, thoạt nhìn rất có khí chất ưu nhã. Nghe được lời Adam nói, anh bất đắc dĩ cười cười, tay mất tự nhiên nhẹ nhàng sờ sờ ngực.
Bọn họ ngồi chuyên cơ có cánh quạt xoắn ốc, thoạt nhìn có hơi giống như phi cơ trực thăng, điều này làm cho Adam cảm thấy khá kỳ quái. Ở Neisser một đoạn thời gian, cậu đã biết kỹ thuật chế tạo xe bay của Neisser vô cùng hoàn chỉnh, ngay cả xe còn bay được trên không, phi cơ trực thăng lại cần gì phải có cánh quạt.
“Cánh quạt có thể phát ra tiếng quạt phần phật, thính giác thư trùng tương đối mẫn cảm, sau khi nghe được sẽ cảm thấy khó chịu.” Steve ở trên phi cơ trực thăng giải thích.
“Giống như còi cảnh sát?” Adam nở nụ cười, “Luôn có cảm giác như đang trở về lần đầu tiên lúc chúng ta gặp mặt.”
“Tôi rất may mắn tham gia nhiệm vụ ngày đó.” Steve nở nụ cười, nụ cười của anh luôn có sức cuốn hút như vậy, nhìn vào là tâm tình sẽ tốt lên.
Nhìn một kỹ chút con đường đang đi trên phi cơ trực thăng, Adam ngạc nhiên nói: “Ôi hóa ra Trường cấp ba Đệ Nhất nằm ở trên mặt đất, tuyến đường đi vào Neisser sao.”
Bởi vì câu nói này, Steve lẳng lặng nhìn cậu rất lâu.
Sau khi đã rời khỏi nội thành Neisser, không có nhà cao tầng che lại, không có thành vệ tinh trên bầu trời và dòng xe cộ cuồn cuộn sàng lọc, ánh mặt trời chẳng mấy chốc trở nên hết sức chói chang.
Khi phi cơ trực thăng đáp xuống đến Trường cấp ba Đệ Nhất, ánh mặt trời phía ngoài còn mạnh hơn rất nhiều. Có một người Adam nhìn thấy đang đứng ở bãi đáp mặt đất, bên ngoài chính là thao trường rộng lớn. Bãi cỏ chơi bóng xanh rì, ánh mặt trời sáng rỡ, nhất thời làm tâm tình của cậu thay đổi tốt lên.
“Ngài Holland, ngài Adam, tôi là Nigel, thầy chủ nhiệm phụ trách hành chính của trường, tất cả mọi chuyện trong lúc quay phim, đều có thể tới tìm tôi để giải quyết ổn thỏa.” Nigel là một thư trùng đầu trọc mang gọng kính tròn, đã có tuổi, khóe mắt đều có nếp nhăn cười hiền lành, “Nhân tiện muốn nói một câu, ngài đây nhìn bên ngoài còn đẹp hơn so với trong video.” Nigel nắm tay Adam, “Tôi là người ái mộ ngài. “
“A, không cần gọi ngài, này nghe thực sự quá mất tự nhiên.” Adam nắm tay, biểu tình có hơi xấu hổ, “Ack, tôi có điều này phải nói rõ trước, chuyện là, tôi thích thư trùng khỏe mạnh lực lưỡng. . . “
“Ấy ấy, trời ạ, ngàn vạn lần xin chớ hiểu lầm.” Nigel giơ hai tay lên thề, “Tôi đã sắp sáu mươi tuổi, qua lâu rồi cái tuổi theo đuổi hùng trùng .”
“Tôi là một nhà thiết kế thời trang.” ông vừa đi vừa với Adam nói, “Ảnh cậu chụp ở bìa mặt trong phim đặc biệt, quần áo mặc, góc độ chụp, nhất là cái món quần lót tam giác đó, trời ạ, làm tôi rung động thật sâu, cứ như mở ra một chân trời mới, cậu có thể tới thật sự là quá tốt, tôi có rất nhiều vấn đề muốn xin được chỉ bảo. “
“Ah! Vậy thì quá tuyệt vời rồi, đúng lúc tôi có rất nhiều ý tưởng cho đồ muốn mặc, nếu có ông hỗ trợ, vậy nhất định dễ dàng thực hiện hơn!” Adam không nghĩ tới còn có một niềm vui ngoài ý muốn này, rất vui mừng trò chuyện cùng Nigel.
Lúc này trong thao trường đang có một đám thư trùng trẻ măng căng đầy sức sống đang đá banh. Áo thun tay ngắn, quần soóc, còn có vớ dài kéo đến đầu gối, ánh mặt trời, đồng cỏ, mồ hôi, đập vào mặt là hơi thở thanh xuân.
Adam vaf Nigel dọc theo thao trường đi về đại lộ bên cạnh phía trước, Steve bước đi theo phía sau với đội đặc công, vừa nhìn đã thấy một phái đoàn cho nhân vật lớn. Mấy đứa nhóc không sợ trời không sợ đất họp lại bàn với nhau một chút, phái một đứa to gan một cước đá bóng về phía bọn hắn.
Quả bóng được đã chính xác bay cao thành một hình cung lớn, rơi vào chỗ cách Adam không xa, bóng nảy lên muốn văng về phía bọn Adam.
“Đề phòng!” Steve móc súng ra, thành thạo gập người bên hông nhắm ngay thư trùng trẻ đang đuổi theo quả bóng chạy tới.
“Đừng lo lắng, Steve, chỉ là một quả bóng mà thôi.” Adam nhấc chân đem trái banh dẫm vào, thấy trái banh này có hình dáng rất quen thuộc, làm Adam càng thêm cảm thấy, Fabre nhất định là thế giới song song trong một vũ trụ khác, như trái đất sau khi đã xảy ra thay đổi.
“Nói không chừng là một lựu đạn, Adam, cậu cũng liều quá.” Steve bất đắc dĩ nói với Adam.
“Ah ah, ngài cảnh sát, cậu đây chính là sự thiếu tin tưởng trầm trọng đối với tầm quản lý an toàn của Trường cấp ba Đệ Nhất.” Nigel lập tức phản bác lại anh.
Adam đem trái banh cầm lên nhìn một chút, vừa liếc nhìn theo người đang chạy tới chỗ trái banh. Khi thấy rõ Adam là một hùng trùng, thư trùng trẻ tuổi dừng chân lại, nhịn không được mà há mồm ra “woah woah” mấy tiếng.
“Nhắm chuẩn đấy, em cố ý đá qua đây ah?” Adam nâng mắt lên cười, nhấc chân đem trái banh đá ra ngoài.
Nhưng mà tuy là cậu giỏi về chuyện ghẹo giai, chứ thật sự vẫn là một trạch nam, cú đá này trực tiếp đá trật. . .
Cũng may cậu cầu thủ trẻ tuổi đúng lúc chạy tới, nhấc chân làm quả banh dừng lại, nhẹ nhàng nâng nó lên, bắt lấy banh, ôm vào trong ngực: “Anh là thầy giáo mới tới ạ?”
“Không phải,” Adam lắc đầu, “Em tên là gì?”
“Agnes, thưa anh. ” thư trùng thiếu niên đang ôm trái banh có khuôn mặt tỏa ra nét trẻ con, nhưng cũng đã vừa lộ ra ngoài vẻ nóng lòng muốn thử những gì mới mẻ ở thế giới bên ngoài, thanh niên trẻ trung tinh thần phấn chấn thế này thật quá chói mắt, đối mặt với Adam, cũng không có căng thằng và thận trọng như các trùng đã từng trải nhiều lần thất bại.
“Chẳng mấy chốc em sẽ biết anh là ai. ” Adam cười cười, xoay người tiếp tục đi. Cậu đi mấy bước quay đầu lại, liền thấy Agnes đem trái banh ném xuống đất rồi nhảy loi choi quanh mấy đứa bạn học đang chạy về phía của mình, đắc ý khom người ưỡn hông, giơ hai ngón cái lên. Các bạn học của cậu nhóc đều vây quanh cậu, hưng phấn mà đùa giỡn xô đẩy lẫn nhau.
Cảm nhận được ánh mắt của Adam, bọn họ vội vã giảm bớt lại đắc ý mới nãy, Agnes làm bộ phất tay một cái, dường như đắc ý mới rồi cũng chưa từng xảy ra.
“Thực sự là quá sức không ra thể thống gì rồi.” Nigel lắc đầu, “Để cho cậu chê cười. “
“Tôi cảm thấy rất được, đây mới là thanh xuân.” Adam đi hai bước lại như có điều suy nghĩ nói, “Cho nên kỳ thực thư trùng cũng không phải là trời sinh ở trước mặt hùng trùng lộ vẻ tự ti và căng thẳng đến thế, mấy đứa này và các trùng binh tôi đã gặp cũng không quá giống nhau.”
“Sau khi vào quân doanh bọn họ chẳng mấy chốc sẽ hiểu sự cạnh tranh tàn khốc, ” Nigel cảm thán nói, “Ít nhất phải tiêu tốn thời gian mười năm, bọn họ mới có thể hiểu nên làm sao để đạt được ưu ái từ hùng trùng .”
“Nhưng mà tôi cảm thấy như thế này cũng không bình thường, ông Nigel ạ.” Adam bình tĩnh nói, “Ta nghĩ dù là thư trùng hay là hùng trùng, đều có rất nhiều chỗ cần phải sửa đổi.”
“Vậy sao? Muốn thay đổi quan niệm cũng không phải là chuyện dễ dàng.” Nigel chỉ trôi chảy phụ họa theo, cũng không có ý thức được, Adam bên người ông đang mang đến cho trùng tộc biến hóa lớn đến dường nào.
Ở trước mặt Adam, Fassa và Gros đều thoạt nhìn hết sức không được tự tin, đối với Adam có một sự cảm kích gần như biến thành lo sợ. Nhưng mà ở sư đoàn bốn, Fassa và Gros là hai người có hai phong cách riêng.
Fassa là một chiến binh mạnh mẽ độc lập, rất ít hợp tác với người khác, anh luôn một mình đi hoàn thành nhiệm vụ gian nan nhất, là dạng sẽ đi xử chém từng cái đầu một.
Mà Gros thì am hiểu hơn cách mượn hơi những người khác, nhất là những người nhỏ tuổi yếu thế hơn, hắn rất thích làm lung lạc những người này, họp lại thành một thế lực.
Cho nên Fassa thực lực mạnh hơn sẽ bị các thư trùng ép buộc phải tường thuật lại chuyện với Adam. Gros ngược lại sẽ khiến những thư trùng khác cân nhắc một chút, không có thư trùng nào tình nguyện đi trêu chọc Gros, vậy có nghĩa là sẽ phải chịu rất nhiều thư trùng có mối quan hệ tốt với Gros gây khó dễ.
Thế nhưng Gros ngược lại không có giấu cho riêng mình như Fassa, hắn có nhiều người anh em thực lực cũng cỡ mình, lại còn có đám thuộc hạ đi theo, những thư trùng này đều đã xác định từ đầu đến cuối sẽ ‘theo’ hắn, hắn cũng phải không ngừng đáp trả lại sự tín nhiệm của bọn họ.
Gros đã trở lại sư đoàn bốn hai ngày rồi, hắn bị mấy người anh em như Charlie mời, muốn đi đến chỗ mà bình thường hay tụ tập.
Phi thường trùng hợp là, kỳ thực địa điểm này chính là phòng vũ khí, cho nên Gros mới có chìa khóa nơi này.
Trên mặt sàn phòng vũ khí cói 4 5 thư trùng đang ngồi, ở giữa đặt ly bia, gà chiên và một ít đồ ăn vặt, còn trống một vị trí. Gros đẩy cửa ra, thấy trận thế này, liền thả chậm bước đi, chậm thật là chậm, nhưng mà rất có sức ép mà đi tới, chậm rãi ngồi xuống.
Ngồi bên cạnh là một thằng em chuyên môn phục vụ, mở sẵn cho hắn một chai bia, đưa tới trong tay Gros, Gros nhận rồi uống một ngụm: “Haiz, luôn cảm giác chúng ta đã lâu không có tụ tập thân mật thế này”
“Thôi đi Gros, tuần lễ trước chúng ta mới gặp mặt mà” có thư trùng phản bác lời của hắn, thế nhưng lập tức liền có thư trùng khác nói tiếp: “Cũng có lẽ bởi vì Gros đi một chuyến quá xa.”
Một đoạn đối thoại đùa giỡn được thổi phòng lên, nhất thời gây nên tiếng cười vang từ mọi người.
“Đúng vậy, tôi bây giờ và tôi của ba ngày trước, đã hoàn toàn khác nhau.” Gros nhíu nhíu mày, dùng ánh mắt ‘Hiểu được không’ mà nhìn tất cả mọi người.
Những lời này lại gây nên một tràng cười vang.
Tất cả mọi người đều rất muốn biết nhiều tin tức hơn, thế nhưng đối mặt Gros, lại ngược lại không dễ ép buộc hỏi cho ra như Fassa, bọn họ liếc nhìn nhau, vẫn là từ Charlie mở miệng.
Trên thực tế, trong cái vòng tròn thư trùng này,Charlie mới chính là ở địa vị thấp nhất.
“Vậy làm làm thế nào mà anh xứng đôi thành công? Nói thật đi! Mấy người chúng tôi người nào chưa từng nộp đơn lên? Nhưng căn bản là ngay cả một câu trả lời cũng không có. ” Charlie thử hỏi dò.
“Các cậu cảm thấy thế nào? ” Gros lại đem vấn đề này quay ngược lại, hắn cố ý muốn kéo dài phần thử thách bọn họ.
“Có rất nhiều lời đồn, nhưng hình như cũng không giống sự thật lắm, thậm chí có người nói là bởi vì Adam thích dáng dấp dữ tợn.” một thư trùng khác lên tiếng, “Tôi lướt trên Phong Tấn, có nhân viên phục vụ nói, các anh lúc ăn cơm, là Adam trả tiền, thật vậy sao? “
Gros cố ý dừng lại động tác, ánh mắt lần lượt đảo qua ánh mắt mong đợi của mấy người bọn họ, tạo đủ không khí căng thẳng cho mình, mới có chút đắc ý nói: “Không sai.”
“Ôi trời, chỉ bằng chuyện này đã chính là truyền kỳ rồi, làm cho hùng trùng mời ăn, cậu thật là một tên khốn kiếp chết tiệt ” chuyện này nhất thời đưa đến những tiếng thở dài.
“Đó là đương nhiên, các cậu biết tại sao không? ” Gros tiếp tục câu của bọn hắn.
“Vì sao? ” bọn họ trông đợi nghe đáp án.
Gros nói một cách đầy ý tứ sâu xa: “Bởi vì tôi thanh toán tiền phòng. “
“Không hiểu ” những lời này làm cho nhóm thư trùng thấy hết sức khó hiểu, khẩn thiết khát khao muốn biết được đáp án.
“Trời, sao các cậu ngốc thế!” Gros cười nhạo bọn họ, mang theo ngữ điệu có cảm giác như ưu việt hơn, vô tình khiến hắn chiếm cứ vị trí cao hơn, hắn đã khác so với những với thư trùng khác ở đây, “Muốn hùng trùng làm tình cùng cậu, đương nhiên cậu phải trả tiền phòng cho họ rồi, anh bạn già, cậu muốn tìm một khách sạn tình nhân tốt nhất, phòng hạng sang nhất, giường thoải mái nhất, như vậy mới hoàn hảo về mọi mặt, hiểu không? “
“Vậy tại sao khi ăn thì không cần cậu mời? Cậu ấy thậm chí không để cho cậu mua cái gì cho mình?” Charlie vội vàng hỏi.
Gros cũng lộ ra vẻ mặt như đang nhớ lại: “Bởi vì Adam là như thế đó, một Adam có một không hai. Cậu ấy cũng không bao giờ bắt buộc cái gì, chỉ cưng chìu cậu, cậu ấy không cần cái kiểu xem cậu ấy như viên ngọc quý mà nâng niu trong lòng bàn tay.”
“Đương nhiên, có đôi khi cậu sẽ phải van xin cậu ấy.” Gros đổi giọng chỗ này, mặt mày hớn hở: “Mạnh lên đi. . . Đừng dừng lại. . . ví dụ vậy. “
Thế nhưng nhóm thư trùng hiển nhiên không hiểu rõ tình thú từ mấy lời này, ngược lại khẩn trương hỏi: “Sao vậy, cậu ấy không muốn dùng sức sao? Cậu ấy ngừng lại, có phải là do cậu làm cái gì để cho cậu ấy không hài lòng?”
Gros lúng túng há hốc mồm, hắn cảm nhận sâu sắc độ chênh lệch giữa mình với mấy thằng này, bọn họ chưa bao giờ được trải nghiệm qua tình thú lúc phải mở miệng xin tha: “Không phải, không phải ý đó, không phải là kiểu van xin tuyệt vọng, cậu ấy không phải dạng hùng trùng như thế. . . Là. . . Một kiểu cầu xin như để tăng hứng thú thôi, cậu ấy sẽ cố ý dừng lại, để cho tôi xin cậu ấy. Bởi vì khi đó cậu căn bản không khống chế được chính mình, cậu chỉ hy vọng cậu ấy sẽ tiếp tục ở trong thân thể của mình, căng đầy, va chạm, cho nên cậu sẽ không ngừng cầu xin, mà cậu ấy thích nhìn dáng vẻ lúc cậu phải nài nỉ cậu ấy, lúc đó cậu ấy sẽ rất thích.”
“Mà trên thực tế, cậu cũng sẽ rất vui, cậu không có cảm thấy mình đang chọc giận cậu ấy, hoặc là cậu làm cho cậu ấy chán ghét, có một dạng cầu xin lại khiến cho cậu cảm thấy vui sướng, trời ạ, không trải qua các cậu sẽ không hiểu được.” Gros dùng giọng điệu nói kiểu như ‘các cậu không hiểu được đâu.’
“Chúng tôi không phải là chưa từng cầu xin qua.” có một thư trùng nhún nhún vai, “Xin lại cho tôi thêm một cơ hội, xin được nán lại hai phút, tôi có thể thêm ID của anh sao? Tôi có thể tiễn anh về nhà sao?” hắn bắt chước sinh động như thật, “Trời ạ, cảm giác kia thật khó chịu.”
“Nếu là ở bên Adam, các cậu cũng không cần như vậy, Fassa nói đúng, cậu ấy khiến cậu cảm thấy có tôn nghiêm, cậu ấy để cho cậu cảm giác mình. . . không đê tiện. ” Gros hớp một ngụm bia, than nhẹ một tiếng.
Cái giọng nói để lộ ra lời tâm sự thật lòng mà cũng như khoe khoang này, làm những thư trùng khác ghen tỵ muốn chết.
“Ah, không đê tiện, đúng không? Chó con? ” một thanh âm trong bình tĩnh mang ớn lạnh ở cửa phòng chứa vũ khí vang lên.
Các thư trùng khác đều nhanh chóng đứng lên, Gros nghiêng đầu qua chỗ khác, tự tay làm cho thư trùng đã đứng dậy trước kéo tay một cái rồi mới đứng lên, lại nhấp một hớp bia, mới thèm chào hỏi: “Hah, Fassa, hiếm khi mới gặp nhau nhỉ.”
“Đúng vậy, tôi rất ít tới nơi này, chó con, với mấy thằng bạn chó của mày.” Fassa mặt lạnh, đáy mắt là hận thù sâu đậm.
Tiếng xưng hô này ở trong miệng Adam tự nhiên làm cho Gros hưng phấn dị thường, thế nhưng đổi lại một thư trùng khác nói ra sẽ là tuyệt đối vũ nhục, Gros sắc mặt cũng lạnh đi, thế nhưng hắn lập tức lộ ra nụ cười: “Xin lỗi, Fassa, mày có kêu tao là chó con tao cũng sẽ không gọi mày là daddy. “
“Cái gì? ” Fassa cau mày hỏi.
“Đó là nickname riêng giữa tao với Adam, cậu ấy gọi tao chó con, tao gọi cậu ấy là daddy. ” Gros vô tội giải thích, “Adam nói, cái này gọi là sở thích, cậu ấy có cái nickname nào cho mày không?”
Fassa âm lãnh siết chặc nắm tay, sóng gợn niệm lực đã bắt đầu khởi động ở trên nắm tay.
“Các vị này, mọi người ở chỗ này làm cái gì? ” Đại tá John xuất hiện ở phía sau Fassa “Phòng vũ khí thất cũng không phải là chỗ để các cậu đánh nhau. “
Trong quân doanh chuyện đánh lộn là quá thường xuyên, Đại tá John sẽ không đi quản hết mỗi cái. Thế nhưng đang ở nơi này đều là lực lượng trung kiên của sư đoàn bốn, là những tay chiến đấu thiện chiến nhất trong tiểu đội, nếu đánh nhau sẽ hư hao quá lớn, thêm nữa đây là phòng vũ khí, hết sức dễ dàng tạo thành hậu quả nghiêm trọng lúc có xung đột, cho nên ông ta đúng lúc chạy tới.
“Đi khỏi đây đi, các cậu này, đừng làm loạn ở đây.” Đại tá John nghiêm túc cảnh cáo nói.
Fassa cho Gros một ánh mắt u ám lạnh lẽo: “Lần sau lúc ra ngoài săn tao sẽ chờ mày.”
Gros lại chỉ nhấp một hớp bia, thế nhưng đúng lúc sau khi Fassa xoay người đi, hắn mới đột nhiên gọi giật lại Fassa: “Ah đúng rồi, mày biết không, Adam nói cho tao biết, cậu ấy không thích thư trùng xé áo đâu.”
=)) Khiếp hai ‘anh’ thụ đánh ghen kinh quá