TTCPS – Chương 1 + 2

 Chương một: Người viết truyện s*x

                “Jamie túm lấy cái mông của hắn, tiểu huyệt ở giữa đã hoàn toàn đã ươn ướt, mặt nhăn thấm ướt dường như đã nhận ra ánh mắt Jamie, đang đang rung động nhè nhẹ, chậm rãi mở rộng ra.

                “Muốn không? ” Jamie đưa ngón tay đâm đi vào, móng tay nhọn cạo nhẹ lấy đường ruột của Varian, toàn thân Varian run rẩy, quay đầu cầu khẩn nói:  “Muốn, xin anh, Jamie, đ* tôi đi, chịch chết tôi. ” kiến binh cường hãn ép người xuống, lắc lư cái mông, dùng thanh âm cầu xin dâm đãng. “

                “Mọe nó, viết quá tuyệt vời, em trai yếu thư* của cậu quả thực là một thiên tài! ” Bach nắm kéo cổ áo của mình, lão chính là một kiến binh, đối với tình tiết vừa mới thấy càng thêm cảm động lây, lão liếm liếm khóe miệng của mình, liếc xéo trước mặt Shaw,  “Shaw, trở về kêu nó viết thêm 10 ngàn chữ nữa qua đây, hiện tại lượng tiêu thụ trên báo toàn dựa vào cái này, ta có thể đem tất cả các trang báo đều lưu cho cậu, còn có quảng cáo!  “

*thư nghĩa là con giòi, mình để nguyên gốc cho đỡ ghê =))

               Bach cười ha hả, nắm kéo y phục của mình, lộ ra lông ngực bù xù màu vàng nhạt, ông ta đem bản thảo ném tới bên cạnh đưa vào trong tay đứa nhỏ:  “Dm, tôi phải đi dập dập lửa.”

                “Ông chủ! ” Shaw dũng cảm đi lên một bước, “Adam đã đem hết toàn lực để viết, nếu như đổi thành phải viết hằng ngày, nó sẽ mệt chết!”

               Bach nghiêng đầu lại, râu ở đỉnh đầu nguy hiểm mà đứng thẳng lên, con mắt hung ác nhìn chằm chằm Shaw. Shaw dừng chân lại, râu hoảng sợ đổ về phía sau, thế nhưng rất nhanh lại cong lại hướng về phía của Bach, lộ ra thần sắc khẩn cầu:  ” Ông chủ, báo tuần đã là cực hạn, ông biết Adam rồi, thân thể của nó so với thư còn yếu hơn, căn bản không làm việc mỗi ngày được!  “

               Bach ngậm xì gà trong miệng, con mắt chuyển động, dùng  ngón tay to hung hăng chọc chọc vào ngực Shaw:”Được rồi, vậy để cho nó mỗi tuần lại thêm 10 ngàn chữ, cậu là cái đồ ngốc, cậu không biết chúng ta kiếm bao nhiêu tiền, hiện tại hắc khu không có ai là không đố kị tôi lại kiếm được mối làm ăn này. “

               Sau khi nói xong, lão kéo cổ áo xuống đi ra ngoài.

               Sấu nhược trùng tiếp nhận bản thảo đi tới, đối với Shaw nói:  “Chuyện ông ta nói là sự thật, cậu không biết gần đây lượng tiêu thụ  báo tốt bao nhiêu, tôi nghe nói ổng thậm chí có cả cửa đưa lên để bán trên cả nội thành, trời ạ, Shaw, tiền ngay trước mặt, làm vậy là không có trùng tính!  “

               Shaw cúi đầu, khuôn mặt đầy vẻ u sầu. Cậu ở trong giống trùng thuộc về loại hình thân hình gầy yếu, trên người không có bao nhiêu đặc thù biến hóa của trùng, rất nhiều người đều sẽ bị dáng vẻ ưu buồn  này của cậu lừa dối, không biết trong xương can đảm liều mạng có cỡ nào. Dựa vào điểm này, cậu mới có được vị trí vững vàng là thủ hạ của đại gia Bach ở khu đông hắc khu.

               Cậu đi ra cửa, bước một chân ra cửa dừng lại, cái chân còn lại gót chân chĩa vào đứa nhóc lớn ở trên tường đang hút thuốc lá, nó thấy Shaw đi ra, thu hồi bật lửa, ôm cổ Shaw:  “Hì, anh bạn ah, làm sao vậy, tôi thấy lão già kia lúc đi ra tâm tình không tệ mà?  “

                “Ổng tâm tình không tệ, cho nên tôi liền không xong. ” Shaw nhíu chặt chân mày, ưu buồn nhìn trống rỗng vào mặt đất,  “Lão bắt Adam tăng thêm số lượng từ trong bản thảo, Ryan, tôi nên làm cái gì bây giờ?  “

                “Lão già chết bầm kia! ” Ryan hung hăng giơ giơ quyền, hai người bọn họ đi ra hành lang ngắn ngủn, nhất thời tiến nhập trong vũ trường trùng thanh ồn ào.

               Quả cầu ánh sáng xoay tròn đem hàng vạn điểm sáng chiếu trên mặt đất, mấy loại nhóm trùng đang ưỡn ẹo thân thể như điên, cầm trong tay rượu mạnh, thuốc lá thậm chí là ma tuý. Mà ở phía trước trên võ đài có treo một cái lồng sắt, trong lồng chứa một hùng trùng thân thể trắng nõn gầy yếu đang vây quanh một cây cốt thép uốn éo thân thể, nhảy điệu nhảy nóng bỏng tràn ngập mị hoặc.

                “Nhìn kìa, tên Louis dâm đãng kia, chết tiệt, tôi thật muốn biết làm tình cùng hùng trùng là tư vị gì nhi. ” Ryan mập mờ vuốt ve đũng quần của mình, hướng về phía Louis căn bản không có nhìn thấy cấp bách vuốt vài cái, “Đến đây đi, cục cưng, cam đoan là hàng tốt em chưa được hưởng qua.”

               Shaw chân mày vẫn luôn nhíu, chán ghét mà nhìn hắn một cái rồi đi nhanh xuống thang máy, từ cửa sau chạy ra ngoài.

               Rời khỏi sàn nhảy náo nhiệt, sau đường hầm hiu quạnh giá rét tựa như thế giới kia, khắp nơi tràn ngập mùi rác rưới hôi thối, cống thoát nước tràn ra nước dơ chảy xuôi trên mặt đất, tỏa ra bầu trời lạnh như băng có vệ tinh vờn quanh.

               Shaw bước nhanh đạp nước dơ xuyên qu trong ngõ hẻm a, cuối cùng đi tới một cái hẻm nhỏ đặc biệt chật hẹp, dọc theo mặt trên bậc thang đến tầng cao nhất, xuyên qua một cái nhà có cửa phòng đồng nát, đi tới cửa nhà. Cậu nhìn chung quanh một chút, móc ra chìa khoá, đem xiềng xích phía trên cởi ra, lần lượt mở ra ba lớp cửa đóng.

                “Tôi nói nè người anh em, lỡ mà bên trong bốc cháy, thời gian cậu mở cửa Adam đã chết cháy rồi. ” Ryan ngậm thuốc lá, lắc đầu nở nụ cười.

               Bọn họ vào trong nhà, cái nhà này vô cùng nhỏ, bên trong chất đống vật phẩm bừa bộn, ở chỗ sâu nhất trong phòng, đèn bàn chiếu sáng thân ảnh gầy yếu đang dựa bàn, nghe được động tĩnh, thân ảnh xoay người lại, đẩy một cái lên mắt kiếng của mình:  “Đã trở về? Shaw?”

               Ryan móc thuốc lá ra ném tới trong tay của cậu.

                “Đừng cho nó hút thuốc! ” Shaw tức giận đẩy Ryan một cái.

                “Hé, Shaw, anh biết em cần nâng cao tinh thần.” Adam dập đầu ra một điếu thuốc đưa vào trong miệng,  “Lửa đâu?  “

               Ryan nhưng không có đưa cậu cái bật lửa, mà là nâng cằm của cậu đưa khói đến gần, Adam thờ ơ hít hai cái, châm thuốc từ chỗ Ryan. Ryan nhìn ánh mắt của cậu, xoa xoa mái tóc đen: “Nhóc con, cậu thật là xinh đẹp.  “

                “Ryan!” Shaw nôn nóng mà ôm tay, trừng mắt Ryan. Ryan giơ tay lên bất đắc dĩ nói:  “Hừ, sao đâu chớ, tôi không phải là đồng tính luyến ái. “

               Adam xoay người lại, nhún vai:  “Shaw, em đói rồi. “

               Shaw từ trong túi móc ra gậy năng lượng, đưa tới trong tay Adam. Adam xé mở bao bì, nếm lấy mùi vị mật nhàn nhạt của gậy năng lượng màu đen, thấp giọng thì thào: “Thật muốn ăn mì dưa chua lão đàn mà…  “

                “Cái gì? ” Ryan ở bên cạnh hỏi hắn.

                “Không có gì. ” Adam cúi đầu cắn gậy năng lượng, giơ tay lên lấy bút viết lên trên bàn, đang viết chính là chương truyện mới của bộ truyện s*x đang hot nhất “Hùng trùng Jamie”.

               Chữ như đang chủ động nhảy ra từ dưới ngòi bút của Adam mà tuôn trào, cậu kỳ thực đã bất tri bất giác xuất thần.

               Đi tới thế giới này đã đã bao lâu? Mười một năm ah? Adam bảy tuổi năm ấy đang giúp mấy băng đảng đánh nhau té bị thương, chết đi như thế, bắt đầu khi đó, Adam trong thân thể này chính là cậu, một linh hồn đến từ trái đất, một nhân viên bình thường làm trong đoàn phim, một người có sở thích hằng ngày là viết tiểu thuyết sắc tình, một người không trả nổi tiền phòng, vay xong cũng không trả nổi tiền sinh hoạt. Bởi vì hút thuốc quá nhiều mà không may bị viêm phổi tới chết.

               Cái thế giới này trình độ khoa học so với trái đất phát triển, thế nhưng sinh hoạt nơi đây lại không phải là loài người. Mà là trùng tộc, một ít đặc điểm rất giống con người, nhưng là có thêm mấy thứ đặc thù kỳ quái của trùng tộc.

               Adam chuyên chú viết ở dưới ngọn đèn, Shaw và Ryan hàn huyên trò chuyện “Hành động” ngày mai, sau đó Ryan lại xoa xoa tóc của cậu rồi đi.

                “Đừng viết nữa, cho mắt nghỉ ngơi một chút đi !” Shaw ngồi vào bên người Adam, vén tóc Adam, ra ở gốc của hai cọng râu mềm mại của Adam, có một thứ mà thư hùng chân chính tuyệt đối sẽ không có… vòng sắt.

               Râu này là giả, Adam cũng không phải là thư hùng, mà nằm trong đại thiểu số hùng trùng.

               Từ lúc bắt đầu cậu xuyên qua, thân nhân duy nhất trong sinh mệnh này chính là Shaw. Chấp nhận rằng người thân cậu có thể trông cậy vào chỉ là Shaw lớn hơn mình ba tuổi thật sự là rất khó, lúc bé hình ảnh của Shaw như một con mèo gầy yếu mà ngoan độc. Mà Adam thì có vẻ so với cậu càng thành thục hơn.

               Thế nhưng Shaw vô cùng chiếu cố cậu là thật. Vì phòng ngừa tính dục hùng trùng của Adam bị phát hiện, Shaw khổ cực làm giả râu để ngụy trang, để Adam hóa trang thành thư hùng.

               Shaw xác định vừa rồi Ryan cũng không có đụng đến mặt vòng sắt dưới mái tóc dày Adam, thở phào nhẹ nhõm.

               Adam vén lên áo của mình, cởi ra quần, tuột đến phía dưới mông. Shaw lúng túng dời ánh mắt: “Adam!”

                “Em thực sự là ngứa chết rồi! ” Adam bất đắc dĩ nói, từ vị trí xương cụt của cậu chui ra một cái đuôi dài mảnh bằng giáp xác, đuôi còn móc lại như đuôi bò cạp. Đây là một dáng minh chứng tính chất của hùng trùng giống như râu đối với thư hùng, vì an toàn bình thường đều quấn ở trên lưng, chỉ có buổi tối mới có thể làm cho Adam hơi chút thả lỏng một hồi.

                “Ngày mai lại có nhiệm vụ? ” Adam thấp giọng hỏi anh mình, đuôi vươn ra sau, cậu thở phào một cái.

               Shaw thở dài:  “Dạo này Bach đang có tiền, lão muốn địa bàn của Tom. “

                “Cũng không dễ dàng, hãy nghe em nói, Shaw, chuyện ngày mai em cảm thấy không đúng lắm, sắp tới anh phải cẩn thận hơn. ” Adam nghiêm túc nhìn cậu.

               Shaw nhíu mày lại:  “Làm sao vậy?  “

                “Gần nhất trên đường phố sinh ra rất nhiều những thứ không ai từng biết. ” Sinh sống mười một năm ở nơi này được gọi là  “hắc khu” này, là giải đất hắc ám nhất, Adam cũng sớm đã quen thuộc quy tắc của nơi này,  “Em cảm thấy được dạo gần đây lão Bach sợ rằng đã kiếm tiền quá nhiều, em nghe nói hai ngày trước có người thấy được một sừng trùng!  “

               Sừng trùng, đó là trùng tộc cao cấp không có sống trong hắc khu, những người cường lực nhất, thuộc hạ cũng không có nhân vật như vậy.

                “Không có khả năng, Bach làm sao lại không biết… ” miệng Shaw đột nhiên ngậm lại.

               Adam liếm liếm cặn từ gậy năng lượng trong răng của mình: “Phản bội, có cái gì mới đâu, Bach là thế nào đi lên, anh đã quên sao?”

               Cậu quay đầu tiếp tục bắt đầu viết:  “Bất quá thật là kỳ quái, lão Bach người này có thể không có đầu óc gì, gần nhất lão ta có cái gì để cho người khác phải đỏ mắt? Lão đã chế tạo ra ma tuý mới rồi? “

                “Có thể, có thể có liên quan tới em… ” Shaw hít sâu một ghơi, biểu tình hung ác nham hiểm,  “Em không biết gần nhất báo bán được rất nhiều, bọn họ đều nói lão Bach đã đem báo bán lên đến nội thành “

                “Ổng điên rồi?! ” Adam ném bút, giật mình xoay đầu lại, “Lão ta chán sống? Lên chỗ nội thành của những người kia? Bọn họ sẽ nhai đầu lão, lão chỉ là một quân kiến, lẽ nào cho là mình là Kiến Vương sao?  “

                “Không biết, lão già đáng chết, ngày hôm nay còn bắt để em mỗi tuần giao bản thảo nhiều hơn mười ngàn chữ. ” Shaw ra sức nện xuống cái bàn, tiếp lấy có chút tức giận nhìn Adam, “đáng ra anh không nên giao cho em mấy thứ này! “

                “Vậy có biện pháp gì? Chúng ta cần tiền!” Adam thờ ơ nhún nhún vai, “Yên tâm đi, họ có sống mái với nhau cũng không đả thương được chúng ta.  “

               Rất nhanh Adam sẽ biết, cậu sai rồi.

                Chương hai: Sống mái với nhau

               Dự đoán của Adam đã thành sự thật.

               Lão Bach tự cho là đúng nên đột kích đối thủ, nhưng không biết lão đã bị nhốt lại vào mai phục của kẻ địch. Mà người cho lão một đao trí mạng, chính là tên đã đầu độc lão bành trướng địa bàn.

               Tiếng súng vang lên cho tới trưa, hỗn chiến đang kéo dài, người ở phía đông hắc khu tránh ở nhà, không dám ra cửa, dù cho viên đạn có xuyên qua cửa kính của bọn họ, cũng không dám gào lên. Mãi đến khi tiếng súng đình chỉ, đường phố bên khu đông hoàn toàn yên tĩnh.

               Shaw bị phe chiến thắng đẩy tới bên tường, cùng Ryan giơ tay lên ngồi vào tường, hai người len lén liếc mấy ông chủ đang tiếp thu địa bàn.

                “Tom,Hắc Kim, Statham, chết tiệt, lão Bach bị ba khu hợp tác lại thủ tiêu, sống được mới là lạ. ” Ryan thờ ơ nhổ ra đờm, đối với thư hùng là hạng tay chân tầng dưới chót mà nói, đổi ông chủ thực sự là quá thường gặp, cấp bậc này của Bach trùm đổi không đổi nhiều lắm, nhưng mấy tên đầu sỏ trên bọn hắn thì chết rất rất nhiều nữa….

                “Cái tên Matthew kia đang làm gì thế? ” ngày hôm nay Shaw luôn cảm giác không quá an ổn, cậu cảnh giác nhìn Matthew, tên khốn đã phản bội Bach kia. Matthew đang đi tới trước mặt mấy ông chủ, khép nép mà nói gì đó, tay hướng về phía đám bọn Shaw chỉ chỉ, ánh mắt của các ông chủ đều đảo qua.

               Ryan thân thể cũng căng thẳng:  “Bạn hiền à, tôi cảm thấy có gì không đúng lắm.”

                “Ngày hôm qua Adam nói, Bach có thể là bởi vì gần đây kiếm tiền quá nhiều mà bị giết chết,  sinh ý gần đây kiếm lợi nhiều nhất cho lão cậu biết là cái gì không? ” Tim Shaw nhảy lên thình thịch.

               Ryan cùng cậu liếc nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được sợ hãi.

                “Bọn họ muốn đuổi tận giết tuyệt! Chạy đi!” Ryan chợt đứng lên, hung hăng đem vài cái tay chân đồng bọn bên người đẩy lên, tiếp lấy xoay người cùng Shaw chạy như điên.

               Tay chân của ba ông chủ kia nhanh chóng phản ứng, bắt đầu điên cuồng đuổi bắt bọn họ.

                “Người kia chính là Shaw! ” Matthew giọng nói rống to ở phía sau hai người đuổi theo.

                “Chết tiệt!” Shaw mắng một câu, vùi đầu chạy như điên, hai người thành thạo ở trong hẻm nhỏ dơ dáy bẩn thỉu xuyên qua khắp các ngõ, lợi dụng thùng rác, xe rác và các loại thùng giấy bỏ đi cản trở người phía sau.

                “Như vậy không được! ” Ryan quay đầu nhìn thoáng qua, cắn răng, hét lớn, “Ryan, cậu chạy bên kia! ” nói xong đẩy mạnh Shaw một cái, chính mình hướng ngược lại với con đường nhỏ có tỷ lệ trốn thoát lớn hơn.

               Shaw cảm động liếc mắt nhìn Ryan, vùi đầu chạy như điên, quả nhiên bọn họ muốn đuổi theo “Shaw”, tất cả đều đuổi theo Ryan.

               Shaw nhanh chóng thoát về nhà mình, tim nhất thời trầm xuống — cửa đóng bị người mở ra rồi, dây xích văng đầy đất!

               Cậu nhanh chóng vọt vào, giận dữ hét:  “Adam?! Adam?! “

                “Em ở chỗ này, Shaw! ” Adam bôi mặt thành bùn đen từ bên cạnh trong phòng chạy ra, “Đi thôi, Shaw, nơi đây không ngồi yên được rồi! ” trên người cậu cõng cái nát ba lô rách nát, đã đem gia sản đáng giá nhất đeo lên.

               Hai người nhanh chóng xuống lầu, lúc này, đã có thể nghe được xa xa tiếng chửi mắng đánh đập sôi trào. Shaw lôi kéo Adam, đem Adam đẩy vào trong đống rác xuống lầu dưới, đem túi rác so với người còn cao hơn chất đống lên trên người Adam: “Đừng lên tiếng! “

               Nói xong Shaw liền nhanh chóng chạy trở về trên lầu.

               Một bóng người cao to bị xô đẩy từ góc đường lao ra, ngã xuống từ tầng 6 của tòa nhà dành cho dân nghèo này, hắn quỳ trên mặt đất, máu tươi từ trong miệng nhỏ xuống sềnh sệch, hắn thống khổ ngẩng đầu nhìn nhà trọ trước mặt.

               Là Ryan!

                “Nói, thằng đáng chết, Shaw ở nhà nào? ” Matthew xông lại, cầm lấy tóc của cậu, hung ác bức bách cậu.

               Ryan nhếch hàm răng nhuốm máu cười cười, hung hăng ngẩng đầu đụng phải mặt của Matthew. Matthew che lấy miệng mình, kêu thảm lui lại hai bước.

                “Tao thích người có cốt khí. ” Statham mang theo khẩu âm nặng nề đi ra, dùng súng trong tay che lấy ánh sáng rọi trên đỉnh đầu, hai cây râu nhẹ nhàng lắc lư, “Nghe đây, tao có thể cho mày một cơ hội, tao cần dùng đến người như ngươi, nói cho tao biết, Shaw ở nơi nào.”

               Hắn đứng ở bên người Ryan, cúi người dung súng nâng lên  cằm Ryan, vô cùng vô tội nở nụ cười:  “Tao sẽ không làm thương tổn mày, tao so với lão Bach còn nói chuyện có tình có lý, có phải hay không hả?”

               Hắn quay đầu nhìn đám thủ hạ của mình.

               Các thư hùng đều phát ra tiếng cười.

               Ryan nhổ ra một búng máu, nở nụ cười:  “Nói quy củ? Quy củ của hắc khu không phải là không thể đụng trẻ thành niên…  “

               Cậu bị thô bạo đánh cho một quyền, Statham thu hồi nắm tay, áp sát lỗ tai: “Mày nói cái gì? Mới vừa rồi tao không nghe rõ.  “

               Ryan thống khổ nằm trên mặt đất, lại bắt đầu hộc máu.

               Statham đứng dậy, súng lục lên đạn, chỉ vào Ryan: Ha, người trên lầu nghe đây, thằng chết bầm kia, Shaw, tao thật là không muốn như vậy. “

                “Cho mày thời gian là mười tiếng đem, mang theo em trai của mày tới gặp tao, bằng không, một viên thôi tao bắn bể đầu nó” Statham giơ tay lên, bắt đầu chậm rãi đếm ngược.

               Lông mi Adam liền nhíu lại, các ông chủ trong hắc khu đều là những tên lòng dạ ác độc tay nhuốm máu, tuyệt sẽ không đe dọa suông.

                “Tôi ở chỗ này! ” Shaw từ trên lầu nhảy xuống tới, rơi xuống đất, cậu chậm rãi đứng dậy, giơ một tay, “Ông chủ Statham, đừng manh động, tôi liền ở đây.  “

                “Đứa em trai biết viết truyện của mày đâu? ” Statham không chút nào bị cậu lừa, ngón tay vẫn như cũ thong thả cong lên, biến đổi chữ số, “Ba.”

               Shaw khẩn trương liếm môi:  “Cái gì cơ? Em trai tôi? Nó đang ở đây!”

               Statham nhíu mày lại:  “Mày tính lừa gạt quỷ sao?”

               Shaw chợt vung ra cánh tay, trong tay là một cây thép sắt bự, hướng về Statham đập tới. Ryan linh mẫn không gì sánh được mà hung hăng đạp về phía Statham, đem Statham gạt ngã xuống đất, liền lăn một vòng đứng lên.

               Hai người ăn ý mười phần mà bắt đầu chạy như điên, thế nhưng chạy mấy bước bọn họ liền ngừng lại.

               Bởi vì bọn họ nghe được tiếng cành cạch quen thuộc, đó là tiếng chốt súng bị tháo ra, không phải một viên, mà là cả một bang đạn. Hai người chậm rãi xoay người lại, giơ tay lên.

                “Tụi mày thực sự chọc giận tao.” Statham xoa xoa cằm, giơ súng, chỉ vào Ryan, “Quỳ xuống,thằng nhãi, bằng không tao đánh gãy chân của mày!  “

               Bị thủ hạ Statham dùng súng chỉ vào, Shaw và Ryan chậm rãi quỳ xuống, rất sợ chọc giận cái gã tàn nhẫn này.

                “Em trai của mày ở nơi nào? ” Statham giơ tay lên, hắn vẫn như cũ còn nhớ rõ chữ số mới vừa đếm, hắn toét miệng nở nụ cười nham hiểm.

                “Tôi ở chỗ này!” Adam từ trong đống rác đứng dậy, Shaw và Ryan đồng thời hoảng sợ và oán giận mà quay đầu.

               Statham vẫn như cũ dùng súng chỉ vào đầu Ryan:  “Bé ngoan, qua đây. “

               Hai người thủ hạ của hắn nhanh chóng đi qua, đem Adam kéo ra ngoài. Toàn thân Adam đều là rác rưởi, mặc áo jacket bẩn thỉu cùng quần jean, tản mát ra mùi hôi thối cổ quái, đẩy thủ hạ của hắn loạng choạng, chán ghét hơi có chút né ra.

               Statham mặt của cũng khẽ nhăn một cái: “Mày chính là tác giả của hùng trùng Jamie? “

               Adam ôm lấy balo của mình gật đầu: “Đúng vậy, ông chủ Statham, tôi rất nguyện ý, đem nội dung phía sau giao cho ông.”

               Statham âm lãnh theo dõi cậu một hồi, đột nhiên cười lên ha hả: “Đi ra sớm một chút không phải đã xong rồi? Thật không biết tụi mày phải quật cường làm gì? “

               Hắn đột nhiên động tác cực kỳ mau lẹ mà tới gần Adam, khom lưng nắm tóc Adam, buộc cậu ngẩng đầu lên:  “Ngoan ngoãn cho tao, bằng không tao không bảo đảm anh trai của mày và tên bạn ngu ngốc của nó có thể thiếu cái gì hay không.”

               Động tác Statham đột nhiên dừng lại, hắn vuốt tóc Adam, nghi ngờ nói: “Đây là cái gì…  “

               Con ngươi của Shaw thu lại, Ryan đồng dạng khẩn trương ngồi dậy, hai người liếc nhau, trong nháy mắt, Shaw biết, Ryan biết.

               Statham từ trên đầu Adam đem tay nắm chặt kéo da dầu ra, Adam bị đâu mà kêu một tiếng, cái vòng sắt này là đính vào dưới lớp da đầu giả, hợp với tóc xé xuống.

               Nhìn băng tóc ở trong tay, Statham giương mi, nở nụ cười hắc một tiếng:  “Đây là cái gì?  “

               Hắn tóm lấy cổ Adam, bức bách cậu nhích lại gần mình, mũi tiến đến sau tai Adam dùng sức ngửi, sau đó ngây ngất đứng lên:  “Suýt chút nữa cái người toàn mùi rác của mày lừa rồi”

               Statham mừng rỡ nhìn Adam:  “Lão Bach ngu hết cỡ, cũng không biết trong địa bàn của mình còn có một hùng trùng đơn. “

                “Không cho chạm vào nó! ” Shaw chợt vọt ra. Thế nhưng động tác Statham mau lẹ không gì sánh được, hắn căn bản cũng không có dùng súng, quay đầu dùng cánh tay đánh vào trên cổ của Shaw, Shaw quay nửa vòng, con mắt ngẩn ra, thân thể mềm nhũn té trên mặt đất.

               Adam nhìn thấy cây súng bởi vì xoay người mà gần ngay trước mắt, chợt nhào qua cắn cổ tay Statham.

               Statham gào quát to một tiếng, Adam đoạt lấy súng, đem súng nắm ở trong tay, lãnh tĩnh mà hung ác nhìn Statham:  “Lui ra phía sau, tên trùng đầu trọc, tao sẽ nổ súng, không nên ép tao!  “

               Vừa nói cậu vừa lui về phía sau, phòng ngừa khoảng cách quá gần để Statham vốn là thư hùng cường hãn có cơ hội.

                “Đừng có nên chơi món mà cậu không nên chơi, nhóc nhỏ xinh.” Statham không sợ hãi chút nào nở nụ cười, hắn vắt ngang cánh tay, ánh sáng nhàn nhạt vây quanh cánh tay sáng lên, sau đó ngưng lại, tạo thành giáp xác màu nâu nhạt.

               Trùng Giáp! Adam sắc mặt thay đổi, không nghĩ tới ở trong hắc khu, còn cất giấu một Statham cường giả như vậy, đã có thể đủ niệm lực ngưng tụ thành trùng giáp, ở trước mặt người như vậy, súng ống phổ thông căn bản không có đất dụng võ!

                “Đến đây, tôi cũng không muốn làm thương khuôn mặt nhỏ nhắn dễ nhìn của cậu. Statham vươn lên bao lấy trùng giáp khiến nó lớn hơn một vòng cánh tay,  “Cậu biết mình không có cơ hội.  “

               Adam toàn thân run rẩy, cậu biết hùng trùng bị bắt sẽ như thế nào, ở tại hắc khu không có đăng ký không có bảo đảm, hùng trùng bị coi thành xa xỉ phẩm đắt tiền nhất, mỗi ngày đánh xuân dược vào, trở thành đần độn không có có ý thức chỉ biết giao phối, hoặc là giống như Louis vậy, bán đứng thân thể để hấp dẫn vô số thư hùng bỏ tiền ra.

               Đúng lúc này, không trung truyền đến tiếng còi xe thật lớn của cảnh sát, mấy quả cầu lớn màu trắng nổi lơ lửng xuất hiện ở bầu trời, đèn pha chiếu vào không ngừng trên mặt đất, hai bên hình cầu là hai họng pháo lớn, bên trong lóe ra hồng quang đã bổ sung năng lượng đạn dược xong.

               Cánh máy bay của phi thuyền tiếng xoay tròn mặt đất di chuyển bụi phiêu cuốn, nó lơ lửng giữa không trung, chiếu sáng mặt đất.

                “Những người phía dưới nghe đây, không được phản kháng, bằng không xử quyết tại chỗ! ” thanh âm tuyên truyền giảng giải rất lớn lặp lại nhiều lần, ở trong ánh đèn pha, một bóng người cao to chậm rãi rớt xuống từ không trung, trên lưng của hắn sinh ra đôi cánh ngang mở rộng khổng lồ trong suốt, đủ để chống đỡ thân thể hắn bay lên trời.

               Thư hùng rơi xuống đất mặt không thay đổi nhìn đám côn đồ tầng dưới chót chung quanh, hắn mặc chế phục màu đen của đội chấp pháp, không có đeo vũ khí, không có mặc áo chống đạn, tựa hồ cảm thấy ở trong hắc khu căn bản không cần trang bị như vậy.

               Từ trên phi thuyền quăng ra rất nhiều sợi dây thừng, đội viên đội chấp pháp rơi xuống càng nhiều hơn, động tác mau lẹ, phối hợp ăn ý, đem một đống côn đồ này vây quanh.

               Người dẫn đầu cánh ở sau lưng chậm rãi nạp lại, tỏa ra đốm nhỏ lấp lánh, lộ ra dáng dấp vốn có của hắn. Hắn có mái tóc màu vàng óng, khuôn mặt anh tuấn, thế nhưng nói năng trang trọng, hắn nhìn chung quanh, lạnh giọng tuyên bố:  “Các ngươi đã bị dẫn độ.”

Thanh An

Chủ nhà đảng sủng công 1000%. Sủng công là chân ái, chào mừng các bạn cải tà quy chánh =))

2 thoughts on “TTCPS – Chương 1 + 2

  1. tôi chờ chương mới bộ tiểu tam nên qua đây nghía thử~ đọc văn án mê quá mà có vẻ đây là truyện đầu tay của cô hở, tui đọc hong hỉu lắm hiuhiu!! cô có định sửa lại chút khum, chứ lùng khắp nơi chả ai edit trùng tộc hết

Leave a Reply

Back to top