
Chương 26
Còi ô tô cắt ngang dòng suy nghĩ của Cố Dần, thế mà hắn lại không hay mình suy nghĩ lâu như vậy. Cố Dần mỉm cười, đứng dậy lên xe.
Trong xe chỉ có một mình tài xế, Cố Dần thuận miệng hỏi, “Kỷ Thanh đâu? “
“Kỷ tổng đang bận ạ.”
Cố Dần gật đầu, anh đắm chìm trong ký ức mười năm trước, nhóc con thích khóc ngày nào chớp mắt đã thành Kỷ tổng, thực sự là rất kỳ diệu.
Uổng công trước kia hắn còn sợ Kỷ Thanh bị người ta bắt nạt, muốn nuôi cậu cả đời, cuối cùng nhóc mít ướt không những kiếm được nhiều tiền hơn hắn còn có phong phạm như tên nhà giàu mới nổi một tay che trời ở trường quay, ai dám động đến anh chứ.
Cố Dần buồn cười xuống xe, tới bên người Kỷ Thanh, nhận ô trên tay trợ lý. Hắn đợi đám người đi rồi mới cười nói, “Mấy đứa con gái còn không che ô, em già đầu rồi mà vẫn để người khác che ô cho mình, có biết xấu hổ không?”
Hắn nói chuyện như thường, hàm chứa chút cưng chiều và trêu chọc. Hắn thấy rất bình thường nhưng Kỷ Thanh lại mất tự nhiên đẩy gọng kính, thấp giọng thì thầm, “Ở bên ngoài anh không được chọc em, lỡ em đỏ mặt thì mất mặt lắm.”
Những lời này làm cho Cố Dần vui vẻ một hồi lâu, hai người che chung một cái ô nhỏ, kề sát nhau, Cố Dần cười rộ lên làm hơi nóng phả hết vào cái cổ mẫn cảm khiến Kỷ Thanh phải run rẩy.
“Mới nói không được chọc em xong, anh nghe thế nào mà còn làm trò tệ hơn là thổi vào người em vậy?” Anh chà xát da gà nổi lên, bất mãn nói, “Gọi trợ lý của em vào đây đi, anh không có tốt lành gì hết.”
Cố Dần bật cười, “Được rồi mà, anh có chọc em đâu, đang nói chuyện bình thường với em em lại kêu là anh chọc, oan cho anh quá.”
“Anh chọc em mà.”
“Đâu có đâu.”
Kỷ Thanh tức giận đẩy cái ô hoa nhỏ của Cố Dần ra, “Anh cách xa em ra một tí, già rồi còn chọc em đỏ mặt anh có thấy phiền không hả?”
Một đám người vui cười đang đi tới đây, là Chu Thiếu Cảnh vừa quay xong, cậu ta đến bên Kỷ Thanh gọi Kỷ tổng.
Kỷ Thanh hắng giọng, nghiêm mặt nói, “Diễn tốt đấy.”
“Cảm ơn Kỷ tổng.”
Trò chuyện xã giao xong, Kỷ Thanh định kéo Cố Dần đi thì hắn lại do dự, “Đứng nhìn cái.”
Hắn còn chưa nhìn ra ai ủ mưu quấy rối với Kỷ Thanh mà, mới rồi anh đã gạch bỏ Chu Thiếu Cảnh, nguyên nhân rất đơn giản, bầu không khí giữa hai người quá lạnh nhạt, lạnh lẽo đến mức hắn muốn ngượng dùm luôn.
Ai dè Kỷ Thanh nhíu mày lại, bình bình hỏi, “Anh chưa nhìn đủ à?”
Cố Dần mơ hồ cảm nhận được sự nguy hiểm nhưng hắn thật sự chưa thấy đủ nên đành ăn ngay nói thật, “Đúng vậy.”
“Anh muốn nhìn ai? “
“Chỗ này nhiều người nổi tiếng vậy mà, tùy tiện nhìn.”
“Cố Dần!” Kỷ Thanh mím môi, không muốn, nhưng anh chợt nhớ ra đây là chỗ công cộng, bao nhiêu người dòm ngó nên anh hạ thấp giọng, thì thầm oán giận, “Còn em ở cạnh anh thì sao, anh còn dám nhìn thằng nào nữa, bọn họ có ai đẹp hơn em đâu? Năm em mười tám đôi mươi đẹp trai cỡ nào, thẳng băng như anh còn bị em bẻ thành nhang muỗi, anh không nghĩ tới à?”
Sao Kỷ Thanh lại trả đũa chứ?
Rõ ràng anh nhìn là để tra xét, sao qua miệng Kỷ Thanh lại thành tội đồ ruồng rẫy vợ con rồi?
Cố Dần không đủ đẳng cấp nên đành thừa nhận, “Bây giờ em vẫn rất đẹp mà, anh không nhìn nữa, chúng ta đi thôi.”
Kỷ Thanh làm thinh, gãi lòng bàn tay hấn hỏi đầy ẩn ý, “Anh muốn nhìn ai?”
Xem ra kiểu này không nói thật là không xong rồi, Cố Dần hít sâu một hơi, cảm giác mình quá trẻ con, già khú rồi lại còn học tụi thanh niên nổi máu ghen, hiếm lắm mới xấu hổ bảo, “Xem có ai muốn bò lên giường em không.”
“Anh, anh muốn tra xét hả?”
Cố Dần gật đầu.
Kỷ Thanh đỏ mặt kích động nói, “Em, em biết ai muốn!”
Câu còn lại không cần phải nói Cố Dần cũng có thể đoán được, hắn coi nhẹ chuyện kẻ qua người lại tại đài truyền hình, hôn lên môi anh để nuốt cái tên Kỷ Thanh định nói ra tranh công vào bụng, cười nói, “Vậy em có cho phép anh bò lên giường em không?”
Chỉ là một nụ hôn phớt như chuồn chuồn lướt nước, Kỷ Thanh còn chưa kịp há miệng, môi Cố Dần đã rời đi. Nhưng thế cũng đủ làm Kỷ Thanh hài lòng, anh cười híp mắt bảo chuẩn rồi kéo tay Cố Dần, huênh hoang khoe khoang chạy moojt vòng quanh đoàn phim.
“Anh còn muốn xem gì nữa?” Lật mặt nhanh như trở bàn tay.
“Không xem không xem.”
Bấy giờ Kỷ Thanh mới hài lòng lái xe về nhà.
Trên đường về còn lải nhà lải lải nhải tự báo cáo hành trình, “Thật ra lịch làm việc của em rất trống trải hoàn cảnh làm việc của em rất rộng rãi thoải mái, anh rảnh thì cứ gọi điện thoại cho em rồi mở video để tra xét. Anh thấy em làm việc tối ngày thế thôi chứ không có chuyện gì phải xử lý, chỉ tại em thấy anh cứ đi dạy miết, ở nhà riết buồn chán quá nên mới đi làm. Em sẽ lấy lịch giảng dạy của anh rồi đưa lịch làm việc của em cho anh, coi như trao đổi, anh có rảnh thì cứ ghé tra nha…”
Cố Dần sờ sờ gương mặt mềm mại của Kỷ Thanh, vừa bóp vừa nhào nặn, sờ đến khi người kia chịu im mới cười nói được.
Chương 27
Còn hai mươi ngày nữa là đến kì thi tuyển sinh, Cố Dần lại bắt đầu bận rộn. Kỷ Thanh rất buồn bực, anh đang mơ màng ngủ cảm nhận được Cố Dần rón ra rón rén xuống giường bèn ôm lấy hắn rồi bắt đầu nghẹn ngào.
“Anh đi đâu sớm vậy?”
Cố Dần nhét Kỷ Thanh vào chăn, dịu dàng dụ dỗ, “Đi làm.”
“Anh bảo nếu nhận được tiền đầu tư sẽ rảnh rỗi hơn mà, sao vẫn đi sớm như vậy chứ?” Kỷ Thanh còn ngái ngủ, không mở nổi mắt mà vẫn òa khóc được, “Anh nói năng không suy nghĩ gì hết, anh lại bỏ em một mình rồi!”
“Anh có nói sai cái gì đâu, lần trước bận bịu như thế là do mấy người trong Sở giáo dục muốn cạnh tranh với nhau, lần này bận rộn là vì sắp thi chuyển cấp, anh phải chịu trách nhiệm với học sinh mình. Thi cấp ba rất quan trọng. Trong mắt nhiều phụ huynh, thi đỗ một trường cấp ba tốt là đã bước một chân vào cổng trường đại học tốt rồi. Tuy anh không tán thành quan điểm này nhưng anh không thể để cho họ cũng như mình hối hận được…”
Kỷ Thanh trở mình, anh ngủ thiếp đi trong tiếng lải nhải đầy đạo lý của hắn rồi. Lúc anh tỉnh lại, ngáp dài đi vào nhà bếp mới phát hiện hôm nay Cố Dần không làm điểm tâm. Anh đếm ngón tay, anh đã phải ăn bánh chiên cả tuần trời rồi.
Aizz, xót ảnh quá. Kỷ Thanh lặng lẽ thở dài. Làm giáo viên lớp cuối cấp quá khổ cực, cả thầy lẫn trò đều mệt, anh ngủ thẳng đến lúc mặt trời lên cao bằng con sào còn xấu tính trách Cố Dần không bên anh, mới sớm ngày ra đã cáu gắt, người yêu không có bữa sáng cũng mặc kệ, hư thật đấy.
Anh nghiêm khắc phê bình bản thân rồi gọi điện thoại cho thư ký thông báo mình sẽ không đến công ty một tháng, sau đó kiếm thực đơn thử học nấu ăn trên mạng.
Anh cũng không phải là đứa vụng về việc nội trợ nhưng được nuông chiều quá nên đến con dao cũng không phải đụng vào. Anh thử nghiệm thất bại mấy lần là nấu được món phụ và cháo khá ngon.
Sáng hôm sau, Cố Dần tỉnh dậy rất sớm, anh phát hiện người nằm kế bên mình biến mất rồi nhận ra bé heo lười đáng ra phải khò khò ngủ say lại đang bận bịu trong bếp, còn nấu một bữa sáng cực kỳ phong phú nữa!
“Em làm hết hả?” Cố Dần khó tin hỏi.
“Ừm…! ” Kỷ Thanh đón lấy ánh mặt trời, sợi tóc bị chiếu sáng nhìn như trong suốt.
Cố Dần lầm bầm tự nói Tiểu Thanh của mình sao giờ biến thành cô Tấm trong quả thị vậy! Cô Tấm Tiểu Thanh nhào vào lòng hắn, híp mất cười cúi đầu hôn môi hắn.
Kỷ Thanh đeo tạp dề hoa nhỏ, trước ngực có hai quả dâu màu hồng nhạt, hôm qua anh mới mua trong siêu thị, “Sữa đậu nành cũng là em xay đó, em giỏi hông?”
“Cục cưng của anh giỏi quá.” Cố Dần hôn miệng anh rồi thơm cái chóc vào ngón tay Kỷ Thanh, đau lòng nói, “Cục cưng không cần làm nhiều như vậy.”
“Em đâu phải con nít, làm đồ ăn sáng cũng bình thường mà.” Kỷ Thanh cười rụt tay về, đẩy sữa đậu nành qua để hắn uống lúc còn nóng.
Kỷ Thanh phát hiện thú vui mới là nấu cơm cho Cố Dần. Anh mua rất nhiều tạp dề xinh xắn, có cả mấy cái gợi cảm nữa, một ngày mặc một cái. Thứ đánh thức Cố Dần mỗi sáng không phải đồng hồ báo thức mà là tiếng ngâm nga vui vẻ của Kỷ Thanh.
Hơn nữa anh còn học xào rau, tuy Cố Dần không về nhà ăn trưa và tối nhưng sau này thiếu gì cơ hội để anh khoe.
Anh giống như những bậc phụ huynh đang đồng hành với con mình, chăm lo cuộc sống hằng ngày của Cố Dần theo nhiều cách khác nhau, tuy là chỉ làm chút đồ ăn sáng nhưng anh vẫn tận lực không để món nào phải lặp lại.
Mỗi tối Cố Dần về anh còn chuẩn bị sẵn nước nóng ngâm chân, vui vẻ tắm chung với hắn.
“Sao dạo này em hiền huệ thế?” Cố Dần ôm người vào lòng, ngấm nghía đầu ngón tay lạnh lẽo của anh, “Mấy ngày nay anh hoảng hốt lắm, cứ cảm thấy như là mơ vậy.”
Kỷ Thanh nghịch ngợm vặn vẹo, nóng quá, anh muốn lùi chân lại. Ai dè Cố Dần duỗi chân ra ấn chân anh xuống đáy nước.
“Nóng vậy mới tốt.”
“Nóng lắm, anh đồ móng heo buông em ra!”
Cố Dần nhắm mắt lại, hôn Kỷ Thanh một miếng, “Đừng nhúc nhích nữa, anh mệt quá, để anh ôm em một lát.”
Kỷ Thanh làm thinh, ngoan ngoãn vùi trong lòng Cố Dần, nước mắt lưng tròng chịu đựng nước nóng, cho hắn ôm chặt hơn chút nữa.
“Chồng à” – Kỷ Thanh mềm nhũn gọi.
“Sao thế?”
Anh ngửa đầu hỏi, “Bây giờ anh còn cảm giác như đang mơ không?”
Cố Dần vuốt ve môi Kỷ Thanh, vân vê làm nó sưng lên rồi mới hôn, “Hết rồi.”
Hắn cẩn thận mút lấy môi Kỷ Thanh, lặp đi lặp lại, “Cục cưng vất vả rồi.”
Kỳ thi cấp ba kết thúc, thần kinh căng thẳng lập tức đứt phụt, hai người vốn đã quen bận rộn hơi bối rối, không biết làm gì, thế nên đành chịch thật nhiều để giết thời gian. Từ đó về sau đánh thức Cố Dần không phải là đồng hồ báo thức cũng không phải tiếng hát ngâm nga, mà là môi lưỡi ấm áp của Kỷ Thanh, bao vây lấy thân dưới của hắn, phun ra nuốt vào một cách điêu luyện. Lúc hắn tỉnh lại thấy Kỷ Thanh trần trụi mặc một cái tạp dề, cơ thể mềm mại khát khao nhục dục, đùi quấn lên eo hắn để hắn tự mình ngồi xuống.
Không cần phải nói, lại là một buổi sáng hoang dâm vô độ.
Đầu tháng tám, chủ nhiệm gọi Cố Dần trở về trường học phát thư thông báo trúng tuyển. Năm nay tỷ số trúng tuyển của trường Cố Dần cao kỷ lục, làm rạng danh nhóm hắn, trở thành một trong hai mươi trường cấp hai trọng điểm. Đây là một thành tựu to lớn với Cố Dần lần đầu đứng lớp cuối cấp.
Kỷ Thanh cùng vào trường với Cố Dần , dù sao thì anh cũng không có việc gì làm, mấy tháng nay làm nội trợ, lười quản lý công ty, cái điệu bộ đúng như kiểu ông chủ phủi tay mặc kệ.
Vừa đến trường đã thấy các băng rôn bắt mắt treo kín các dãy lớp, đầu tiên là “Chúc mừng XX học sinh đã đỗ trường cấp ba trọng điểm”, tiếp theo là “Tỷ lệ trúng tuyển được nâng lên tầm cao mới”, cuối cùng là “Cảm ơn ngài Kỷ Thanh quyên góp cho trường 200 vạn.”
Kỷ Thanh: “…”
Cố Dần: “…”
Cuối cùng là tiếng cười của Cố Dần đánh vỡ sự im lặng, “Anh cứ tưởng em sẽ làm Tiểu Lôi Phong, ẩn danh làm việc tốt chứ.”
“Em là loại người như vậy hả?” Kỷ Thanh liếc xéo anh.
“Cũng đúng, lúc hai ta mới vừa xác nhận quan hệ, em đã nóng lòng lấy kẹo ngậm họng ra, sợ anh không biết người đưa kẹo cho anh khi ấy là em.” Cố Dần xoa bóp bàn tay Kỷ Thanh, cười nói, “Nhóc xấu xa, không chịu tí thua thiệt nào hết.”
“Có điều cách cảm ơn như vậy thà không cảm ơn còn hơn…” Kỷ Thanh nhìn băng rôn, cuộc sống không còn gì luyến tiếc, “Tục quá, lúc đó bọn họ nói sẽ cảm ơn em, em còn tưởng là loại cảm ơn bằng hiện vật cơ.”
Cố Dần nhướng mày, “Em tục thế!”
“Tại em muốn chơi phòng học play với anh mà!” Kỷ Thanh bĩu miệng, cực kỳ bất mãn, “Sao lại như vậy chứ, mất mặt quá.”
“Có gì mà mất mặt.” Cố Dần kéo anh về phía phòng làm việc của mình, “Muốn phòng học play thì dễ lắm, đi, để chồng thỏa mãn em.”
Kỷ Thanh hưng phấn đỏ bừng mặt nhưng vẫn không quên trường học là nơi thần thánh để dạy dỗ và giáo dục, phải rụt rè, phải thanh tao. Anh ngượng ngùng xoắn xuýt bảo, “Anh phải phát thư thông báo trúng tuyển nữa mà?”
“Có thầy phó phụ trách rồi, thiếu anh có sao đâu.”
“Trừ tiền lương của anh thì sao?”
“Thôi đi, thân nhân của ngài Kỷ Thanh – người góp 200 vạn – mà lại thiếu chút tiền ấy à?”
“Wao, chồng tốt quá!”
“Gọi là ca ca tốt nghe xem nào!”
“…”
“Gọi đi!”
“Được! Ca ca tốt!”
HOÀN
Lại thêm một bộ nữa mình làm có cái kết thiệt cục súc =)))
Cảm ơn chủ nhà đã làm bộ moe như này! <3
hihi cũng cảm ơn bạn đã đọc và comment nha <3
Cám ơn chủ nhà nha.
Rất moe mà cũng rất xôi thịt 🥩
Ây guuuu
Cám ơn chủ nhà đã edit
Cảm ơn chủ nhà đã làm, đọc lại lần thứ 2 vẫn bấn quá chừnggg 😘
Ủa hết rùi á hả? Huhu, cảm ơn chủ nhà ạ